ProtonArtisan
Thành viên
- Tham gia
- 22/4/2025
- Bài viết
- 40
Tiểu thuyết: Màu Sắc Tâm Hồn (Quyển1: Rong Rêu)
Tác giả: Proton Artisan
Thể loại: Tâm lý, Bi kịch, Gia đình, Chuyện khó kể
Chương 1: Thương..!
Trong căn phòng dân chính chật chội, nép mình ở vùng ven của một thành phố nhỏ, Nguyễn Văn Minh khẽ đung đưa cánh tay, ánh mắt trìu mến không rời khỏi khuôn mặt bé nhỏ đang say giấc trong lòng. Nguyễn Thị Hoài Thương, cô bé vừa tròn hơn sáu tháng tuổi, còn quá ngây thơ để nhận biết sự kiện trọng đại đang diễn ra xung quanh.
Tiếng lật giấy sột soạt hòa cùng giọng nói đều đều của cán bộ dân chính, xen lẫn tiếng xì xào của những người chờ đợi bên ngoài, nhưng tất cả dường như tan biến, không thể quấy rầy giấc ngủ bình yên của cô bé.
Dưới ánh đèn sợi tóc nhấp nháy, ánh sáng vàng nhợt trải dài trên những bức tường quét vôi cũn kỹ, khuôn mặt bầu bĩnh của Hoài Thương lấp lánh một vẻ đẹp ngây thơ, đôi môi chúm chím như đang mỉm cười trong giấc mơ ngọt ngào, trong khi mái tóc tơ mềm mại khẽ lay động theo nhịp thở đều đặn, như một bản nhạc êm ru giữa không gian tĩnh lặng.
Anh đã chờ hơn một tiếng đồng hồ, từng phút trôi qua như đè nặng lên những dòng suy tư về hành trình phía trước. Tờ giấy khai sinh sắp được trao tay sẽ chính thức ghi dấu anh là cha của Nguyễn Thị Hoài Thương – một trách nhiệm to lớn, nhưng đồng thời là nguồn hạnh phúc sâu thẳm không gì sánh bằng.
Minh khẽ thở dài, một nụ cười dịu dàng hé trên môi, ánh lên chút ấm áp giữa không gian chờ đợi. Dù con đường phía trước còn đầy thử thách, chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của con, với đôi mắt long lanh và nụ cười ngây thơ, anh biết mình sẽ dồn hết tâm sức để bảo vệ và yêu thương cô bé.
Minh đứng trước trụ sở ủy ban, cái nắng trưa tháng Sáu thiêu đốt như ngọn lửa rực rỡ. Trong tay anh bế Hoài Thương, đứa bé nhỏ xíu với đôi mắt tròn xoe long lanh, đôi má hồng hào cứ cựa quậy nhìn khắp nơi.Hoài Thương bé nhỏ, nhẹ nhàng như một làn mây, nhưng cách bé nắm chặt vạt áo bố nuôi khiến trái tim Minh rung động từng nhịp ấm áp.
Hôm ấy, anh chờ lấy giấy nhận con nuôi, một tờ giấy mỏng manh nhưng mang trọng lượng của một lời hứa thiêng liêng. Anh, một chàng trai từng không mảy may nghĩ tới vai trò làm cha, giờ đây ôm chặt lấy sinh linh bé bỏng này, quyết định từ nay cuộc đời mình sẽ gắn liền với một nhịp đập mới, không còn chỉ thuộc về riêng mình nữa.
Minh, cậu trai ở độ tuổi đôi mươi, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khuôn mặt trẻ trung không giấu được sự lo lắng xen lẫn hồi hộp. Ở cái tuổi bạn bè còn mải mê với kỳ thi hay những buổi hẹn hò lãng mạn, anh đã trở thành một người cha.
Bàn tay anh, từng quen cầm bút và khéo léo trong những trận thể thao, giờ đây vụng về nhưng đầy dịu dàng nâng niu Hoài Thương – một sinh linh bé nhỏ, non nớt nằm gọn trong lòng. Nhìn con, ánh mắt anh lấp lánh niềm tự hào xen lẫn chút ngỡ ngàng, như đang khám phá một điều kỳ diệu mới mẻ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh hỗn tạp xung quanh tan biến như sương mai, chỉ còn Minh đắm mình trong khoảng khắc ngập tràn thương mến.
Căn phòng trọ nhỏ hiện ra khi Minh cẩn thận đẩy cửa, tay vẫn bế Hoài Thương ngủ say. Chiếc gi.ường đơn kê sát tường, bàn học cũ kỹ chất đầy sách vở, và vài vật dụng đơn sơ tô điểm không gian chật hẹp. Anh khẽ khàng đóng cửa bằng khuỷu tay, nhưng chiếc chìa khóa trong túi quần bất ngờ tuột ra, rơi xuống nền xi măng, tạo tiếng “cạch” khô khốc vang vọng trong tĩnh lặng.
Tiếng động làm Hoài Thương giật mình. Đôi mắt bé xíu mở to, khuôn mặt nhăn lại, và một tiếng khóc ré lên xé tan không khí yên ắng. Tiếng khóc trẻ con, dù nhỏ, luôn mang sức mạnh đặc biệt, và trong căn phòng trọ này, nó càng nhói lòng. Minh khựng lại, trái tim thắt chặt vì lo lắng và tự trách. Anh vội cúi nhặt chìa khóa, rồi nhẹ nhàng lay con, giọng dỗ dành: “Thương ơi, ba xin lỗi, ba lỡ tay. Nín nào, con yêu.” Khuôn mặt anh thoáng bối rối, cố xoa dịu cô bé đang khóc ngày càng to.
Minh đã đưa ra một quyết định thay đổi cả hành trình cuộc đời mình. Con đường học vấn vốn rộng mở, tấm bằng đại học còn dang dở – anh để lại tất cả phía sau, không một lời giải thích, lòng không chút bận lòng hay tiếc nuối lộ ra ngoài.
Bạn bè nhìn anh với ánh mắt ái ngại, lắc đầu buông những lời tiếc nuối xen lẫn trách móc, thẳng thắn gọi anh là “điên rồ” hay “khờ dại”. Gia đình thở dài ngao ngán, những cuộc điện thoại dần thưa thớt, mang theo sự thất vọng âm ỉ và những lời trách móc lặng lẽ. Nhưng anh chẳng để tâm.
Mỗi khi ngắm Hoài Thương líu lo tập nói những âm thanh ngộ nghĩnh, nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên khuôn mặt bé nhỏ của con, đôi mắt anh lại lấp lánh niềm vui, như thể đó là ánh sáng duy nhất anh cần tìm trong cuộc đời.
Anh dẫn Hoài Thương đến một cuộc sống mới, trong căn phòng trọ nhỏ xíu nép mình tít tắp ngoại thành – nơi những con hẻm quanh co che giấu bao vất vả của đời thường. Không gian chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, hơi nóng hầm hập từ mái tôn cũ kỹ phả xuống, hòa cùng cái nắng gay gắt miền Nam, khiến căn phòng luôn ngập trong không khí oi ả.
Đồ đạc thưa thớt, giản đơn đến mức thiếu thốn, chiếc gi.ường cũ kỹ kêu cọt kẹt mỗi khi trở mình, chiếc quạt máy kêu rè rè như ngân lên một khúc ru buồn bã giữa đêm hè. Nhưng giữa không gian ấy, có một góc nhỏ xinh xắn bên khung cửa sổ gỗ sờn màu, nơi ánh sáng hiếm hoi và luồng không khí trong lành len lỏi vào, mang theo chút sinh khí.
Từ khung cửa sổ ấy, tầm mắt mở ra một khoảng đất trống lúp xúp cỏ dại, nơi một cây trứng cá già cỗi vươn tán lá xanh thẫm, rợp bóng mát dịu dàng xuống một đống đá cũ kỹ nằm im lìm từ thuở nào, phủ đầy rêu xanh.
Đống đá ấy không hề mang vẻ buồn tẻ hay mục ruỗng, mà được bao bọc bởi một lớp rêu màu ngọc bích mượt mà như nhung, tràn đầy sức sống. Những hạt sương li ti lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai, như những giọt ngọc nhỏ, thì thầm về sự kiên cường và hy vọng âm thầm nảy nở trong góc khuất.
Cuộc sống vật chất luôn là một cuộc vật lộn không ngừng. Cái bao tử bé nhỏ của hai bố con chẳng đợi chờ lòng tự trọng hay những giấc mơ còn dang dở. Tiền bạc eo hẹp đến từng đồng phải tính toán kỹ lưỡng. Minh xoay sở với đủ nghề chân tay dưới cái nắng chói chang: chạy xe ôm mướt mồ hôi, phụ hồ nặng nhọc đến kiệt sức, có khi lang thang bán vé số dọc vỉa hè, giọng rao lạc lõng giữa tiếng ồn ào phố thị.
Nhưng đỉnh điểm của khó khăn là những lúc Hoài Thương ốm. Những đêm đông lạnh giá hay những ngày hè ngột ngạt, khi con bé sốt cao, thân hình non nớt trở nên yếu ớt, Hoài Thương khóc ré lên trong cơn mệt mỏi, tiếng khóc như xé tan lòng người cha.
Minh bế con, vội vã lao ra đường với chút đồ đạc giản đơn, chạy bộ hơn cây số đến trạm y tế phường đã tối đèn, rồi tất tả tìm bệnh viện, mồ hôi thấm ướt áo, hòa cùng những giọt nước mắt lo âu.
Lòng anh rối như tơ vò, chỉ còn nỗi sợ hãi và tình yêu dành cho con là rõ ràng nhất. Bé còn quá nhỏ, quá mong manh… mỗi lần ốm là một lần anh thức trắng, lo lắng đến hốc hác, chỉ mong đủ sức che chở cho con trước những giông tố cuộc đời, để bé lớn lên bình yên như lớp rêu xanh kiên cường bám trụ ngoài khung cửa.
Bàn tay anh, vốn quen cầm bút, quen siết chặt vợt hay tung cú sút trên sân cỏ, giờ đây vụng về nhưng đầy cẩn trọng nâng niu Hoài Thương – một sinh linh bé nhỏ, mềm mại nằm trọn trong vòng tay.
Một tay giữ con, Minh khẽ lục túi đeo chéo, lấy ra chiếc bình sữa đã pha sẵn, vẫn còn giữ hơi ấm dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nâng đầu con, đặt bình sữa vào đôi môi chúm chím của bé. Anh nín thở, ánh mắt lo lắng.
Hoài Thương vẫn còn mếu máo, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má phúng phính ửng đỏ vì khóc, nhưng khi vị ngọt của sữa chạm môi, cô bé bỗng im bặt, đôi môi nhỏ khép lại,tận hưởng dòng sữa ngọt ngào một cách say sưa.
Tiếng mút sữa nhỏ nhẹ, đều đặn vang lên trong căn phòng, như một giai điệu êm dịu, xua tan mọi căng thẳng đang bủa vây lấy anh. Minh khẽ thở phào, như trút đi một gánh nặng vô hình.
Anh nhìn con không rời mắt, ánh mắt đong đầy yêu thương. Khuôn mặt nhăn nhó của Hoài Thương dần giãn ra, đôi mắt lim dim như đắm mình trong sự bình yên. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ mỏng manh của con, lòng anh – vốn căng thẳng như dây đàn – giờ trào dâng một dòng yêu thương và trách nhiệm sâu sắc, ấm áp đến lạ. Chỉ cần nhìn con an nhiên như vậy, trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, mọi lo toan dường như tan biến, chỉ còn lại một khoảng lặng dịu dàng.
Sau khi đặt Hoài Thương ngủ say trong chiếc nôi gỗ dựng tạm bên gi.ường – giấc ngủ yên bình của con như một nét vẽ thanh thản giữa bức tranh chênh vênh của cuộc sống họ – Minh nhẹ nhàng bước ra hành lang.
Hành lang phòng trọ về đêm chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích từ xa vọng lại, làm sâu thêm cảm giác cô độc trong lòng. Ánh đèn vàng nhạt từ những ô cửa đóng kín hắt lên nền gạch cũ kỹ, vẽ nên những vệt sáng mờ mịt, đứt đoạn, chẳng đủ sức xua tan bóng tối dày đặc bao quanh.
Anh tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, lặng lẽ châm một điếu thuốc lá rẻ tiền. Ngọn lửa nhỏ lóe lên nơi đầu thuốc rồi nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại đốm sáng lập lòe đỏ trong bóng đêm. Làn khói mỏng manh, bạc trắng, cuốn theo hơi thở nặng nề của anh, hòa vào màn đêm ẩm ướt, rồi tan biến không dấu vết. Anh ngước mắt nhìn vào khoảng không đen kịt phía trước – một màu đen sâu thẳm, như một tấm màn che phủ tương lai mịt mờ, đầy thử thách mà anh đang lặng lẽ đối diện một mình.
Tác giả: Proton Artisan
Thể loại: Tâm lý, Bi kịch, Gia đình, Chuyện khó kể
Chương 1: Thương..!
Trong căn phòng dân chính chật chội, nép mình ở vùng ven của một thành phố nhỏ, Nguyễn Văn Minh khẽ đung đưa cánh tay, ánh mắt trìu mến không rời khỏi khuôn mặt bé nhỏ đang say giấc trong lòng. Nguyễn Thị Hoài Thương, cô bé vừa tròn hơn sáu tháng tuổi, còn quá ngây thơ để nhận biết sự kiện trọng đại đang diễn ra xung quanh.
Tiếng lật giấy sột soạt hòa cùng giọng nói đều đều của cán bộ dân chính, xen lẫn tiếng xì xào của những người chờ đợi bên ngoài, nhưng tất cả dường như tan biến, không thể quấy rầy giấc ngủ bình yên của cô bé.
Dưới ánh đèn sợi tóc nhấp nháy, ánh sáng vàng nhợt trải dài trên những bức tường quét vôi cũn kỹ, khuôn mặt bầu bĩnh của Hoài Thương lấp lánh một vẻ đẹp ngây thơ, đôi môi chúm chím như đang mỉm cười trong giấc mơ ngọt ngào, trong khi mái tóc tơ mềm mại khẽ lay động theo nhịp thở đều đặn, như một bản nhạc êm ru giữa không gian tĩnh lặng.
Anh đã chờ hơn một tiếng đồng hồ, từng phút trôi qua như đè nặng lên những dòng suy tư về hành trình phía trước. Tờ giấy khai sinh sắp được trao tay sẽ chính thức ghi dấu anh là cha của Nguyễn Thị Hoài Thương – một trách nhiệm to lớn, nhưng đồng thời là nguồn hạnh phúc sâu thẳm không gì sánh bằng.
Minh khẽ thở dài, một nụ cười dịu dàng hé trên môi, ánh lên chút ấm áp giữa không gian chờ đợi. Dù con đường phía trước còn đầy thử thách, chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của con, với đôi mắt long lanh và nụ cười ngây thơ, anh biết mình sẽ dồn hết tâm sức để bảo vệ và yêu thương cô bé.
Minh đứng trước trụ sở ủy ban, cái nắng trưa tháng Sáu thiêu đốt như ngọn lửa rực rỡ. Trong tay anh bế Hoài Thương, đứa bé nhỏ xíu với đôi mắt tròn xoe long lanh, đôi má hồng hào cứ cựa quậy nhìn khắp nơi.Hoài Thương bé nhỏ, nhẹ nhàng như một làn mây, nhưng cách bé nắm chặt vạt áo bố nuôi khiến trái tim Minh rung động từng nhịp ấm áp.
Hôm ấy, anh chờ lấy giấy nhận con nuôi, một tờ giấy mỏng manh nhưng mang trọng lượng của một lời hứa thiêng liêng. Anh, một chàng trai từng không mảy may nghĩ tới vai trò làm cha, giờ đây ôm chặt lấy sinh linh bé bỏng này, quyết định từ nay cuộc đời mình sẽ gắn liền với một nhịp đập mới, không còn chỉ thuộc về riêng mình nữa.
Minh, cậu trai ở độ tuổi đôi mươi, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khuôn mặt trẻ trung không giấu được sự lo lắng xen lẫn hồi hộp. Ở cái tuổi bạn bè còn mải mê với kỳ thi hay những buổi hẹn hò lãng mạn, anh đã trở thành một người cha.
Bàn tay anh, từng quen cầm bút và khéo léo trong những trận thể thao, giờ đây vụng về nhưng đầy dịu dàng nâng niu Hoài Thương – một sinh linh bé nhỏ, non nớt nằm gọn trong lòng. Nhìn con, ánh mắt anh lấp lánh niềm tự hào xen lẫn chút ngỡ ngàng, như đang khám phá một điều kỳ diệu mới mẻ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh hỗn tạp xung quanh tan biến như sương mai, chỉ còn Minh đắm mình trong khoảng khắc ngập tràn thương mến.
Căn phòng trọ nhỏ hiện ra khi Minh cẩn thận đẩy cửa, tay vẫn bế Hoài Thương ngủ say. Chiếc gi.ường đơn kê sát tường, bàn học cũ kỹ chất đầy sách vở, và vài vật dụng đơn sơ tô điểm không gian chật hẹp. Anh khẽ khàng đóng cửa bằng khuỷu tay, nhưng chiếc chìa khóa trong túi quần bất ngờ tuột ra, rơi xuống nền xi măng, tạo tiếng “cạch” khô khốc vang vọng trong tĩnh lặng.
Tiếng động làm Hoài Thương giật mình. Đôi mắt bé xíu mở to, khuôn mặt nhăn lại, và một tiếng khóc ré lên xé tan không khí yên ắng. Tiếng khóc trẻ con, dù nhỏ, luôn mang sức mạnh đặc biệt, và trong căn phòng trọ này, nó càng nhói lòng. Minh khựng lại, trái tim thắt chặt vì lo lắng và tự trách. Anh vội cúi nhặt chìa khóa, rồi nhẹ nhàng lay con, giọng dỗ dành: “Thương ơi, ba xin lỗi, ba lỡ tay. Nín nào, con yêu.” Khuôn mặt anh thoáng bối rối, cố xoa dịu cô bé đang khóc ngày càng to.
Minh đã đưa ra một quyết định thay đổi cả hành trình cuộc đời mình. Con đường học vấn vốn rộng mở, tấm bằng đại học còn dang dở – anh để lại tất cả phía sau, không một lời giải thích, lòng không chút bận lòng hay tiếc nuối lộ ra ngoài.
Bạn bè nhìn anh với ánh mắt ái ngại, lắc đầu buông những lời tiếc nuối xen lẫn trách móc, thẳng thắn gọi anh là “điên rồ” hay “khờ dại”. Gia đình thở dài ngao ngán, những cuộc điện thoại dần thưa thớt, mang theo sự thất vọng âm ỉ và những lời trách móc lặng lẽ. Nhưng anh chẳng để tâm.
Mỗi khi ngắm Hoài Thương líu lo tập nói những âm thanh ngộ nghĩnh, nụ cười rạng rỡ bừng sáng trên khuôn mặt bé nhỏ của con, đôi mắt anh lại lấp lánh niềm vui, như thể đó là ánh sáng duy nhất anh cần tìm trong cuộc đời.
Anh dẫn Hoài Thương đến một cuộc sống mới, trong căn phòng trọ nhỏ xíu nép mình tít tắp ngoại thành – nơi những con hẻm quanh co che giấu bao vất vả của đời thường. Không gian chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, hơi nóng hầm hập từ mái tôn cũ kỹ phả xuống, hòa cùng cái nắng gay gắt miền Nam, khiến căn phòng luôn ngập trong không khí oi ả.
Đồ đạc thưa thớt, giản đơn đến mức thiếu thốn, chiếc gi.ường cũ kỹ kêu cọt kẹt mỗi khi trở mình, chiếc quạt máy kêu rè rè như ngân lên một khúc ru buồn bã giữa đêm hè. Nhưng giữa không gian ấy, có một góc nhỏ xinh xắn bên khung cửa sổ gỗ sờn màu, nơi ánh sáng hiếm hoi và luồng không khí trong lành len lỏi vào, mang theo chút sinh khí.
Từ khung cửa sổ ấy, tầm mắt mở ra một khoảng đất trống lúp xúp cỏ dại, nơi một cây trứng cá già cỗi vươn tán lá xanh thẫm, rợp bóng mát dịu dàng xuống một đống đá cũ kỹ nằm im lìm từ thuở nào, phủ đầy rêu xanh.
Đống đá ấy không hề mang vẻ buồn tẻ hay mục ruỗng, mà được bao bọc bởi một lớp rêu màu ngọc bích mượt mà như nhung, tràn đầy sức sống. Những hạt sương li ti lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai, như những giọt ngọc nhỏ, thì thầm về sự kiên cường và hy vọng âm thầm nảy nở trong góc khuất.
Cuộc sống vật chất luôn là một cuộc vật lộn không ngừng. Cái bao tử bé nhỏ của hai bố con chẳng đợi chờ lòng tự trọng hay những giấc mơ còn dang dở. Tiền bạc eo hẹp đến từng đồng phải tính toán kỹ lưỡng. Minh xoay sở với đủ nghề chân tay dưới cái nắng chói chang: chạy xe ôm mướt mồ hôi, phụ hồ nặng nhọc đến kiệt sức, có khi lang thang bán vé số dọc vỉa hè, giọng rao lạc lõng giữa tiếng ồn ào phố thị.
Nhưng đỉnh điểm của khó khăn là những lúc Hoài Thương ốm. Những đêm đông lạnh giá hay những ngày hè ngột ngạt, khi con bé sốt cao, thân hình non nớt trở nên yếu ớt, Hoài Thương khóc ré lên trong cơn mệt mỏi, tiếng khóc như xé tan lòng người cha.
Minh bế con, vội vã lao ra đường với chút đồ đạc giản đơn, chạy bộ hơn cây số đến trạm y tế phường đã tối đèn, rồi tất tả tìm bệnh viện, mồ hôi thấm ướt áo, hòa cùng những giọt nước mắt lo âu.
Lòng anh rối như tơ vò, chỉ còn nỗi sợ hãi và tình yêu dành cho con là rõ ràng nhất. Bé còn quá nhỏ, quá mong manh… mỗi lần ốm là một lần anh thức trắng, lo lắng đến hốc hác, chỉ mong đủ sức che chở cho con trước những giông tố cuộc đời, để bé lớn lên bình yên như lớp rêu xanh kiên cường bám trụ ngoài khung cửa.
Bàn tay anh, vốn quen cầm bút, quen siết chặt vợt hay tung cú sút trên sân cỏ, giờ đây vụng về nhưng đầy cẩn trọng nâng niu Hoài Thương – một sinh linh bé nhỏ, mềm mại nằm trọn trong vòng tay.
Một tay giữ con, Minh khẽ lục túi đeo chéo, lấy ra chiếc bình sữa đã pha sẵn, vẫn còn giữ hơi ấm dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nâng đầu con, đặt bình sữa vào đôi môi chúm chím của bé. Anh nín thở, ánh mắt lo lắng.
Hoài Thương vẫn còn mếu máo, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má phúng phính ửng đỏ vì khóc, nhưng khi vị ngọt của sữa chạm môi, cô bé bỗng im bặt, đôi môi nhỏ khép lại,tận hưởng dòng sữa ngọt ngào một cách say sưa.
Tiếng mút sữa nhỏ nhẹ, đều đặn vang lên trong căn phòng, như một giai điệu êm dịu, xua tan mọi căng thẳng đang bủa vây lấy anh. Minh khẽ thở phào, như trút đi một gánh nặng vô hình.
Anh nhìn con không rời mắt, ánh mắt đong đầy yêu thương. Khuôn mặt nhăn nhó của Hoài Thương dần giãn ra, đôi mắt lim dim như đắm mình trong sự bình yên. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ mỏng manh của con, lòng anh – vốn căng thẳng như dây đàn – giờ trào dâng một dòng yêu thương và trách nhiệm sâu sắc, ấm áp đến lạ. Chỉ cần nhìn con an nhiên như vậy, trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, mọi lo toan dường như tan biến, chỉ còn lại một khoảng lặng dịu dàng.
Sau khi đặt Hoài Thương ngủ say trong chiếc nôi gỗ dựng tạm bên gi.ường – giấc ngủ yên bình của con như một nét vẽ thanh thản giữa bức tranh chênh vênh của cuộc sống họ – Minh nhẹ nhàng bước ra hành lang.
Hành lang phòng trọ về đêm chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người, chỉ có tiếng côn trùng rả rích từ xa vọng lại, làm sâu thêm cảm giác cô độc trong lòng. Ánh đèn vàng nhạt từ những ô cửa đóng kín hắt lên nền gạch cũ kỹ, vẽ nên những vệt sáng mờ mịt, đứt đoạn, chẳng đủ sức xua tan bóng tối dày đặc bao quanh.
Anh tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, lặng lẽ châm một điếu thuốc lá rẻ tiền. Ngọn lửa nhỏ lóe lên nơi đầu thuốc rồi nhanh chóng lụi tàn, chỉ còn lại đốm sáng lập lòe đỏ trong bóng đêm. Làn khói mỏng manh, bạc trắng, cuốn theo hơi thở nặng nề của anh, hòa vào màn đêm ẩm ướt, rồi tan biến không dấu vết. Anh ngước mắt nhìn vào khoảng không đen kịt phía trước – một màu đen sâu thẳm, như một tấm màn che phủ tương lai mịt mờ, đầy thử thách mà anh đang lặng lẽ đối diện một mình.