ProtonArtisan
Thành viên
- Tham gia
- 22/4/2025
- Bài viết
- 8
Tác giả: Proton Artisan
Thể loại: Trinh thám, Tình cảm, Xã hội, Lãng mạng, Giật gân
Chương 1: Kết nối và định mệnh
Sài Gòn đón Lãng Phong bằng cái nắng chói chang và tiếng còi xe inh ỏi. Anh, 25 tuổi, với chiếc guitar cũ kỹ ôm chặt trước ngực như người bạn đường thân thiết, chiếc ba lô sờn vai chứa đựng vài bộ quần áo và niềm hy vọng mong manh, từ tốn len lỏi giữa dòng xe cộ. Anh là một nhiếp ảnh gia tự do, "ca lẻ" ở những quán cà phê acoustic nhỏ để kiếm thêm chút đỉnh trang trải cuộc sống. Căn hộ nhỏ anh thuê ở khu chung cư cũ kỹ, nơi những bức tường loang lổ kể câu chuyện của bao thế hệ, vẫn là một gánh nặng mỗi khi kỳ hạn đến.
Cùng thời điểm đó, từ một vùng quê yên bình, Thiên An, cô sinh viên năm nhất vừa tròn 18, cũng đặt chân đến Sài Gòn. Đôi mắt to tròn sau cặp kính cận dày cộp, nụ cười hiền lành để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, cô mang theo hành trang là vài quyển sách giáo khoa và sự bỡ ngỡ trước sự náo nhiệt của thành phố. Gia cảnh bình thường, An hiểu rằng con đường phía trước sẽ không trải đầy hoa hồng, nhưng trong tim cô ấp ủ khát khao được học tập và khám phá.
Định mệnh, đôi khi lại ẩn chứa trong những điều bình dị nhất. Lãng Phong, sau một buổi chụp ảnh mệt nhoài, dừng chân ở một quán cơm bình dân ven đường. Anh ngạc nhiên khi thấy cô bé đeo kính cận ngồi ở góc khuất, chăm chú đọc sách trong lúc chờ phần cơm của mình. Ánh mắt cô sáng lên sau gọng kính, một vẻ đẹp tri thức và sự tập trung khiến anh thoáng xao động. Anh không biết rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ ấy sẽ là nốt nhạc đầu tiên trong bản tình ca giản dị mà sâu lắng của họ giữa lòng Sài Gòn hoa lệ.
Ánh mắt Lãng Phong vô thức dõi theo dáng vẻ chăm chú của cô gái. Chiếc răng khểnh khẽ hé ra mỗi khi cô mỉm cười, một nét duyên dáng nhỏ bé nhưng lại thu hút sự chú ý của anh lạ kỳ. Có lẽ là vẻ hiền hòa toát ra từ cô, hay cũng có thể do con mắt nghệ thuật nhạy bén của anh đã bắt trọn khoảnh khắc chiếc quạt trần khẽ quay, lướt qua mái tóc đen nhánh, thoáng hiện chiếc cổ trắng ngần và những sợi tóc mai phấp phới. Cách cô thưởng thức đĩa cơm giản dị như thể đó là một món quà quý giá, tất cả những điều đó khiến anh cảm thấy thú vị hơn bất cứ khung hình nào anh từng chụp. Tiếng chuông điện thoại reo lên, kéo anh về với thực tại. Anh vội vàng đứng dậy, bỏ dở bữa cơm, chạy nhanh ra xe để kịp buổi chụp quảng cáo quan trọng chiều nay.
Thiên An trở về căn phòng ký túc xá chật chội, nơi ba chiếc gi.ường tầng san sát nhau chiếm gần hết không gian. Cô mỉm cười, nhớ lại tin nhắn vừa nhận được lúc ăn cơm. Một niềm vui âm ỉ vẫn còn trên môi: thông báo cô đã nhận được học bổng toàn phần. Cô đặt chiếc cặp nặng trịch lên chiếc gi.ường tầng của mình, đẩy sâu vào bên trong để nhường chỗ. Rồi cô lôi ra chiếc bàn gấp nhỏ xíu dưới gầm gi.ường, cẩn thận đặt lên tấm nệm mỏng. Mở chiếc laptop cũ kỹ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là việc có thêm kinh phí để thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Cô hí hửng gõ tìm kiếm thông tin cho thuê phòng trên các trang web. Nhưng hỡi ôi, giữa Sài Gòn đắt đỏ, số tiền học bổng của cô chẳng thấm vào đâu so với giá thuê một căn phòng cỡ trung.
Cô lướt qua hàng loạt tin đăng, nhưng hầu hết đều vượt quá khả năng của mình. Khi nhìn thấy tin đăng của Lãng Phong, cô khựng lại. Bất chợt, mắt cô dừng lại ở một tin đăng cho thuê phòng chia sẻ với mức giá có vẻ vừa túi tiền. Người đăng là Lãng Phong. Cô có chút phân vân với tin đăng ngắn gọn, nhưng rồi cũng lưu lại số điện thoại của anh trên trang web, định bụng tối nay sẽ gọi thử xem sao, chỉ có tin này phù hợp với tài chính của thời điểm này. Một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên trong lòng cô, như một đốm sáng giữa những lo toan bộn bề của cuộc sống sinh viên nơi thành phố xa lạ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, một giọng nam trầm ấm, hiền hòa vang lên ở đầu dây bên kia. Thiên An khẽ ái ngại, nhưng khi anh bảo thường xuyên đi vắng và chỉ về nhà để ngủ, còn dư một phòng không sử dụng, cô cảm thấy hứng thú với lời đề nghị chia sẻ phòng. Hai người hẹn nhau vào sáng Chủ Nhật tại đường sách trung tâm thành phố. Anh nói sẽ chụp hình xong cho cô bạn người mẫu rồi cùng cô về xem phòng. Anh cũng không quên dặn dò, nếu cô cảm thấy anh không đáng tin, cô hoàn toàn có quyền từ chối. Thiên An đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên những nghi ngờ. Một chút lo lắng thoáng qua: "Liệu người này có đáng tin không? Sống chung với một người lạ sẽ như thế nào?" Nhưng rồi, sự bức bách của hoàn cảnh khiến cô quyết định thử vận may.
Sáng Chủ Nhật, Thiên An dậy sớm, bắt chuyến xe buýt lên đường sách náo nhiệt của thành phố. Cô chọn một quán cà phê có không gian thoáng đãng, nhìn ra dòng người qua lại, ngồi chờ anh. Khi ly nước cam gần cạn, cô quyết định gọi cho anh. Tiếng nhạc chờ "My Love" da diết vang lên gần hết bài thì anh mới bắt máy, giọng có vẻ vội vàng: "Anh tới liền!". Thiên An kiên nhẫn đợi, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Bất chợt, một chàng trai cao ráo, nước da trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh navy tiến về phía cô. Anh buông tay khỏi chiếc máy ảnh đeo trước ngực, vẫy tay chào cô. Thiên An nhìn anh, chiếc áo khoác da bụi bặm càng làm tăng thêm vẻ ngoài điển trai và thân thiện, một ấn tượng tốt đẹp ban đầu.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Thiên An thoáng thấy một sự thân thiện trong nụ cười của anh, còn Lãng Phong lại bị cuốn hút bởi vẻ ngây thơ và đôi mắt sáng ngời sau cặp kính cận của cô. Một cảm giác kỳ lạ, như thể họ đã quen biết từ trước, thoáng qua trong tâm trí cả hai.
Anh tiến tới bàn, đưa tay ra khẽ chào: "Chào em...". Thiên An ngượng ngùng đưa tay nắm nhẹ. Anh cởi chiếc nón lưỡi trai, có lẽ do mặc áo khoác da nên trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng điều đó dường như không làm giảm đi vẻ "soái ca" trong mắt cô sinh viên năm nhất.
Lãng Phong gọi một ly cà phê sữa rồi quay sang trao đổi với Thiên An về căn nhà tập thể. Anh mô tả căn hộ nằm ở phía sau cùng của dãy nhà, có một phòng riêng khá nhỏ nhưng đủ cho một chiếc gi.ường, tủ và bàn học. Nhà vệ sinh và bếp dùng chung nằm ở giữa nhà. Còn phía ngoài cùng là phòng khách khá rộng rãi nhưng hiện tại trống trơn, không có nội thất gì cả. Anh cười hiền, ánh mắt có chút ngại ngần: "À... còn phía chiếc chiếu trải sát cửa sổ lớn ngoài phòng khách là 'lãnh địa' của anh. Anh để đồ đạc ở đó, vừa ngủ vừa làm việc luôn cho tiện."
"Bây giờ anh chở em đến xem thực tế nhé!" Phong nói với vẻ tự tin.
Thiên An gật đầu, đôi mắt vẫn còn chút nghi ngại. Cô mạnh dạn yêu cầu anh cho xem chứng minh thư. Lãng Phong không chút do dự lấy ra, cô cẩn thận dùng điện thoại chụp lại cả mặt trước và mặt sau. Tim cô khẽ đập nhanh trước thái độ cởi mở chân thành của anh, và có lẽ phần nhiều là vẻ ngoài có phần điển trai, pha chút lãng tử của Phong!
Sau đó, cô theo anh ra bãi xe. Ngồi phía sau chiếc xe máy cũ kỹ, không đội mũ bảo hiểm, Thiên An thoáng thấy anh liếc mắt nhanh như chớp nhìn quanh, giống như đang dò xét xem có bóng dáng cảnh sát giao thông nào không.
Cô hỏi có chút lo lắng: "Anh chở em đi bán à, sao mà trông anh như sợ bị theo dõi vậy?" Phong khẽ nhếch mép cười: "À... anh chưa có bằng lái xe." Câu nói đó khiến cô không nhịn được mà tủm tỉm cười theo.
Chiếc xe máy vặn ga, chở hai người hướng về khu tập thể cũ kỹ nằm trong con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật nhộn nhịp.
Lãng Phong dẫn Thiên An lên cầu thang bộ cũ kỹ, những bậc thang xi măng ám bụi dưới chân họ. Căn hộ của anh ở tầng hai, căn cuối cùng nằm ngay cạnh cầu thang. Anh mở hai lớp cửa, bên ngoài là cánh cửa kéo bằng sắt đã hoen gỉ, mỗi khi di chuyển lại phát ra âm thanh rít chói tai "keeeetttttt". Bên trong là cánh cửa gỗ màu trắng, có vẻ vừa được sơn lại, trông còn khá mới. Đúng lúc Thiên An định bước vào, điện thoại của Lãng Phong reo lên. Anh nhấc máy, nghe vội vài câu rồi quay sang nói với cô vẻ áy náy: "Xin lỗi em, có việc gấp anh phải đi ngay. Em cứ tự nhiên xem phòng nhé. Xong xuôi thì khóa cửa lại, chìa khóa cứ bỏ vào chậu lan nhỏ trước cửa sổ là được." Nói rồi, anh vội vã chạy xuống lầu, bóng dáng khuất dần sau những bậc thang cũ.
Thiên An đứng lại một chút, nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, rồi từ tốn bước vào bên trong căn hộ.
Đúng như những gì anh mô tả, cô xem qua một lượt rồi cất chìa khóa vào chậu lan hồ điệp héo hon trước cửa sổ, rồi trở về ký túc xá. Tối đó cô không khỏi nghĩ về anh chàng điển trai sáng nay, rồi tủm tỉm cười khi học bài. Cô cắn bút do dự...!
Ngày hôm sau, ký túc xá bỗng dưng mất điện. Cái nóng oi bức của Sài Gòn cộng với việc không có wifi khiến Thiên An càng thêm quyết tâm chuyển ra ngoài. Tối hôm đó cô quyết định nhắn tin cho Phong về việc đồng ý thuê, và hỏi thêm về tiền cọc. Tin nhắn được gửi đi nhanh chóng!
Ngón tay Thiên An khẽ run khi bấm nút gửi tin nhắn. Cô hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi phản hồi từ Lãng Phong. Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút như kéo dài vô tận. Đến khi mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống vì buồn ngủ, một tin nhắn mới tinh mới hiện lên trên màn hình: "OK".
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, không một lời giải thích về sự im lặng trước đó, cũng không đề cập đến số tiền cọc mà cô đã hỏi. Thiên An khẽ nhíu mày. Sự ái ngại ban đầu trong cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn. "OK"... một sự đồng ý quá đỗi ngắn gọn và có phần hờ hững. Liệu quyết định của cô có quá vội vàng? Cô trằn trọc một lúc rồi cũng thiếp đi trong những suy nghĩ miên man.
Thể loại: Trinh thám, Tình cảm, Xã hội, Lãng mạng, Giật gân
Chương 1: Kết nối và định mệnh
Sài Gòn đón Lãng Phong bằng cái nắng chói chang và tiếng còi xe inh ỏi. Anh, 25 tuổi, với chiếc guitar cũ kỹ ôm chặt trước ngực như người bạn đường thân thiết, chiếc ba lô sờn vai chứa đựng vài bộ quần áo và niềm hy vọng mong manh, từ tốn len lỏi giữa dòng xe cộ. Anh là một nhiếp ảnh gia tự do, "ca lẻ" ở những quán cà phê acoustic nhỏ để kiếm thêm chút đỉnh trang trải cuộc sống. Căn hộ nhỏ anh thuê ở khu chung cư cũ kỹ, nơi những bức tường loang lổ kể câu chuyện của bao thế hệ, vẫn là một gánh nặng mỗi khi kỳ hạn đến.
Cùng thời điểm đó, từ một vùng quê yên bình, Thiên An, cô sinh viên năm nhất vừa tròn 18, cũng đặt chân đến Sài Gòn. Đôi mắt to tròn sau cặp kính cận dày cộp, nụ cười hiền lành để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, cô mang theo hành trang là vài quyển sách giáo khoa và sự bỡ ngỡ trước sự náo nhiệt của thành phố. Gia cảnh bình thường, An hiểu rằng con đường phía trước sẽ không trải đầy hoa hồng, nhưng trong tim cô ấp ủ khát khao được học tập và khám phá.
Định mệnh, đôi khi lại ẩn chứa trong những điều bình dị nhất. Lãng Phong, sau một buổi chụp ảnh mệt nhoài, dừng chân ở một quán cơm bình dân ven đường. Anh ngạc nhiên khi thấy cô bé đeo kính cận ngồi ở góc khuất, chăm chú đọc sách trong lúc chờ phần cơm của mình. Ánh mắt cô sáng lên sau gọng kính, một vẻ đẹp tri thức và sự tập trung khiến anh thoáng xao động. Anh không biết rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ ấy sẽ là nốt nhạc đầu tiên trong bản tình ca giản dị mà sâu lắng của họ giữa lòng Sài Gòn hoa lệ.
Ánh mắt Lãng Phong vô thức dõi theo dáng vẻ chăm chú của cô gái. Chiếc răng khểnh khẽ hé ra mỗi khi cô mỉm cười, một nét duyên dáng nhỏ bé nhưng lại thu hút sự chú ý của anh lạ kỳ. Có lẽ là vẻ hiền hòa toát ra từ cô, hay cũng có thể do con mắt nghệ thuật nhạy bén của anh đã bắt trọn khoảnh khắc chiếc quạt trần khẽ quay, lướt qua mái tóc đen nhánh, thoáng hiện chiếc cổ trắng ngần và những sợi tóc mai phấp phới. Cách cô thưởng thức đĩa cơm giản dị như thể đó là một món quà quý giá, tất cả những điều đó khiến anh cảm thấy thú vị hơn bất cứ khung hình nào anh từng chụp. Tiếng chuông điện thoại reo lên, kéo anh về với thực tại. Anh vội vàng đứng dậy, bỏ dở bữa cơm, chạy nhanh ra xe để kịp buổi chụp quảng cáo quan trọng chiều nay.
Thiên An trở về căn phòng ký túc xá chật chội, nơi ba chiếc gi.ường tầng san sát nhau chiếm gần hết không gian. Cô mỉm cười, nhớ lại tin nhắn vừa nhận được lúc ăn cơm. Một niềm vui âm ỉ vẫn còn trên môi: thông báo cô đã nhận được học bổng toàn phần. Cô đặt chiếc cặp nặng trịch lên chiếc gi.ường tầng của mình, đẩy sâu vào bên trong để nhường chỗ. Rồi cô lôi ra chiếc bàn gấp nhỏ xíu dưới gầm gi.ường, cẩn thận đặt lên tấm nệm mỏng. Mở chiếc laptop cũ kỹ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là việc có thêm kinh phí để thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Cô hí hửng gõ tìm kiếm thông tin cho thuê phòng trên các trang web. Nhưng hỡi ôi, giữa Sài Gòn đắt đỏ, số tiền học bổng của cô chẳng thấm vào đâu so với giá thuê một căn phòng cỡ trung.
Cô lướt qua hàng loạt tin đăng, nhưng hầu hết đều vượt quá khả năng của mình. Khi nhìn thấy tin đăng của Lãng Phong, cô khựng lại. Bất chợt, mắt cô dừng lại ở một tin đăng cho thuê phòng chia sẻ với mức giá có vẻ vừa túi tiền. Người đăng là Lãng Phong. Cô có chút phân vân với tin đăng ngắn gọn, nhưng rồi cũng lưu lại số điện thoại của anh trên trang web, định bụng tối nay sẽ gọi thử xem sao, chỉ có tin này phù hợp với tài chính của thời điểm này. Một tia hy vọng nhỏ bé lóe lên trong lòng cô, như một đốm sáng giữa những lo toan bộn bề của cuộc sống sinh viên nơi thành phố xa lạ.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, một giọng nam trầm ấm, hiền hòa vang lên ở đầu dây bên kia. Thiên An khẽ ái ngại, nhưng khi anh bảo thường xuyên đi vắng và chỉ về nhà để ngủ, còn dư một phòng không sử dụng, cô cảm thấy hứng thú với lời đề nghị chia sẻ phòng. Hai người hẹn nhau vào sáng Chủ Nhật tại đường sách trung tâm thành phố. Anh nói sẽ chụp hình xong cho cô bạn người mẫu rồi cùng cô về xem phòng. Anh cũng không quên dặn dò, nếu cô cảm thấy anh không đáng tin, cô hoàn toàn có quyền từ chối. Thiên An đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên những nghi ngờ. Một chút lo lắng thoáng qua: "Liệu người này có đáng tin không? Sống chung với một người lạ sẽ như thế nào?" Nhưng rồi, sự bức bách của hoàn cảnh khiến cô quyết định thử vận may.
Sáng Chủ Nhật, Thiên An dậy sớm, bắt chuyến xe buýt lên đường sách náo nhiệt của thành phố. Cô chọn một quán cà phê có không gian thoáng đãng, nhìn ra dòng người qua lại, ngồi chờ anh. Khi ly nước cam gần cạn, cô quyết định gọi cho anh. Tiếng nhạc chờ "My Love" da diết vang lên gần hết bài thì anh mới bắt máy, giọng có vẻ vội vàng: "Anh tới liền!". Thiên An kiên nhẫn đợi, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Bất chợt, một chàng trai cao ráo, nước da trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh navy tiến về phía cô. Anh buông tay khỏi chiếc máy ảnh đeo trước ngực, vẫy tay chào cô. Thiên An nhìn anh, chiếc áo khoác da bụi bặm càng làm tăng thêm vẻ ngoài điển trai và thân thiện, một ấn tượng tốt đẹp ban đầu.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Thiên An thoáng thấy một sự thân thiện trong nụ cười của anh, còn Lãng Phong lại bị cuốn hút bởi vẻ ngây thơ và đôi mắt sáng ngời sau cặp kính cận của cô. Một cảm giác kỳ lạ, như thể họ đã quen biết từ trước, thoáng qua trong tâm trí cả hai.
Anh tiến tới bàn, đưa tay ra khẽ chào: "Chào em...". Thiên An ngượng ngùng đưa tay nắm nhẹ. Anh cởi chiếc nón lưỡi trai, có lẽ do mặc áo khoác da nên trên trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng điều đó dường như không làm giảm đi vẻ "soái ca" trong mắt cô sinh viên năm nhất.
Lãng Phong gọi một ly cà phê sữa rồi quay sang trao đổi với Thiên An về căn nhà tập thể. Anh mô tả căn hộ nằm ở phía sau cùng của dãy nhà, có một phòng riêng khá nhỏ nhưng đủ cho một chiếc gi.ường, tủ và bàn học. Nhà vệ sinh và bếp dùng chung nằm ở giữa nhà. Còn phía ngoài cùng là phòng khách khá rộng rãi nhưng hiện tại trống trơn, không có nội thất gì cả. Anh cười hiền, ánh mắt có chút ngại ngần: "À... còn phía chiếc chiếu trải sát cửa sổ lớn ngoài phòng khách là 'lãnh địa' của anh. Anh để đồ đạc ở đó, vừa ngủ vừa làm việc luôn cho tiện."
"Bây giờ anh chở em đến xem thực tế nhé!" Phong nói với vẻ tự tin.
Thiên An gật đầu, đôi mắt vẫn còn chút nghi ngại. Cô mạnh dạn yêu cầu anh cho xem chứng minh thư. Lãng Phong không chút do dự lấy ra, cô cẩn thận dùng điện thoại chụp lại cả mặt trước và mặt sau. Tim cô khẽ đập nhanh trước thái độ cởi mở chân thành của anh, và có lẽ phần nhiều là vẻ ngoài có phần điển trai, pha chút lãng tử của Phong!
Sau đó, cô theo anh ra bãi xe. Ngồi phía sau chiếc xe máy cũ kỹ, không đội mũ bảo hiểm, Thiên An thoáng thấy anh liếc mắt nhanh như chớp nhìn quanh, giống như đang dò xét xem có bóng dáng cảnh sát giao thông nào không.
Cô hỏi có chút lo lắng: "Anh chở em đi bán à, sao mà trông anh như sợ bị theo dõi vậy?" Phong khẽ nhếch mép cười: "À... anh chưa có bằng lái xe." Câu nói đó khiến cô không nhịn được mà tủm tỉm cười theo.
Chiếc xe máy vặn ga, chở hai người hướng về khu tập thể cũ kỹ nằm trong con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật nhộn nhịp.
Lãng Phong dẫn Thiên An lên cầu thang bộ cũ kỹ, những bậc thang xi măng ám bụi dưới chân họ. Căn hộ của anh ở tầng hai, căn cuối cùng nằm ngay cạnh cầu thang. Anh mở hai lớp cửa, bên ngoài là cánh cửa kéo bằng sắt đã hoen gỉ, mỗi khi di chuyển lại phát ra âm thanh rít chói tai "keeeetttttt". Bên trong là cánh cửa gỗ màu trắng, có vẻ vừa được sơn lại, trông còn khá mới. Đúng lúc Thiên An định bước vào, điện thoại của Lãng Phong reo lên. Anh nhấc máy, nghe vội vài câu rồi quay sang nói với cô vẻ áy náy: "Xin lỗi em, có việc gấp anh phải đi ngay. Em cứ tự nhiên xem phòng nhé. Xong xuôi thì khóa cửa lại, chìa khóa cứ bỏ vào chậu lan nhỏ trước cửa sổ là được." Nói rồi, anh vội vã chạy xuống lầu, bóng dáng khuất dần sau những bậc thang cũ.
Thiên An đứng lại một chút, nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, rồi từ tốn bước vào bên trong căn hộ.
Đúng như những gì anh mô tả, cô xem qua một lượt rồi cất chìa khóa vào chậu lan hồ điệp héo hon trước cửa sổ, rồi trở về ký túc xá. Tối đó cô không khỏi nghĩ về anh chàng điển trai sáng nay, rồi tủm tỉm cười khi học bài. Cô cắn bút do dự...!
Ngày hôm sau, ký túc xá bỗng dưng mất điện. Cái nóng oi bức của Sài Gòn cộng với việc không có wifi khiến Thiên An càng thêm quyết tâm chuyển ra ngoài. Tối hôm đó cô quyết định nhắn tin cho Phong về việc đồng ý thuê, và hỏi thêm về tiền cọc. Tin nhắn được gửi đi nhanh chóng!
Ngón tay Thiên An khẽ run khi bấm nút gửi tin nhắn. Cô hồi hộp nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chờ đợi phản hồi từ Lãng Phong. Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút như kéo dài vô tận. Đến khi mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống vì buồn ngủ, một tin nhắn mới tinh mới hiện lên trên màn hình: "OK".
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, không một lời giải thích về sự im lặng trước đó, cũng không đề cập đến số tiền cọc mà cô đã hỏi. Thiên An khẽ nhíu mày. Sự ái ngại ban đầu trong cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn. "OK"... một sự đồng ý quá đỗi ngắn gọn và có phần hờ hững. Liệu quyết định của cô có quá vội vàng? Cô trằn trọc một lúc rồi cũng thiếp đi trong những suy nghĩ miên man.