genius00000
Thành viên
- Tham gia
- 16/5/2025
- Bài viết
- 1
Phần 1: Mầm Mống Xung Đột
Chương 1: Tiếng Vọng Từ Đáy Giếng
Elara sống cùng những câu hỏi như người ta sống cùng không khí. Chúng vô hình, hiện hữu, và cần thiết một cách nghiệt ngã. Từ khi nào những trăn trở về bản chất thực sự của con người bắt đầu bám riết lấy cô, Elara không còn nhớ rõ. Có lẽ là từ ngày còn bé, khi cô lặng lẽ quan sát những đứa trẻ khác trong sân chơi, thấy một đứa trẻ sẵn sàng chia sẻ chiếc bánh quy cuối cùng, trong khi một đứa khác lại nhẫn tâm giật lấy món đồ chơi yêu thích của bạn. Hoặc có lẽ, nó bắt nguồn từ những trang sách triết học mà cha cô, một giáo sư khả kính giờ đã về hưu, thường để ngỏ trên bàn làm việc, những dòng chữ về thiện và ác, về tự do ý chí và những ràng buộc vô hình của định mệnh, đã gieo vào tâm trí non nớt của cô những hạt mầm tò mò không bao giờ chịu ngủ yên.Thành phố Aethelburg, nơi Elara gọi là nhà, là một thực thể đa tầng, một mê cung của kính và thép vươn cao kiêu hãnh, xen kẽ với những con hẻm cổ kính rêu phong, nơi quá khứ và hiện tại thì thầm những câu chuyện không hồi kết. Aethelburg tự hào về sự tiến bộ, về những viện nghiên cứu hàng đầu thế giới, về một xã hội vận hành trơn tru như một cỗ máy được tra dầu hoàn hảo. Nhưng đối với Elara, bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng ấy, là vô số những vết nứt li ti, những mâu thuẫn âm ỉ mà ít ai muốn dừng lại để nhìn kỹ.
Căn hộ của Elara nằm ở tầng mười bảy của một tòa chung cư hiện đại, nhìn ra một khoảng công viên xanh mướt vào ban ngày và một biển đèn lấp lánh vào ban đêm. Nơi đây là không gian riêng tư, là thánh địa để cô đối diện với những dòng suy nghĩ miên man của mình. Những bức tường được phủ kín bởi giá sách, không chỉ sách chuyên ngành về tâm lý học hành vi, xã hội học, thần kinh học, mà còn cả văn học kinh điển, thơ ca, và những cuốn tiểu thuyết trinh thám cũ kỹ. Mỗi cuốn sách là một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác, một góc nhìn khác về con người.
Sáng nay, cũng như bao buổi sáng khác, Elara thức dậy với một cảm giác mơ hồ, như thể vừa thoát ra từ một giấc mơ phức tạp mà cô không tài nào nhớ lại chi tiết. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm len qua khe cửa sổ, vẽ những vệt dài trên sàn gỗ. Cô pha một tách trà hoa cúc, hương thơm thoang thoảng giúp tâm trí cô dần trở nên minh mẫn. Công việc của cô tại Viện Nghiên Cứu Hành Vi Con Người Aethelburg (AIBHR) đang chờ đợi. Một công việc danh giá, được nhiều người ao ước, nhưng với Elara, nó ngày càng giống một chiếc lồng kính tinh xảo, nơi các đối tượng nghiên cứu được quan sát, phân tích, dán nhãn, nhưng liệu có thực sự được thấu hiểu?
Viện AIBHR là một tòa nhà bằng kính và bê tông đồ sộ, nằm ở rìa phía bắc của thành phố, tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt. Bên trong, không khí luôn tĩnh lặng và nghiêm trang. Các nhà nghiên cứu, trong những chiếc áo blouse trắng muốt, di chuyển nhẹ nhàng qua các hành lang dài, mang theo những tập tài liệu dày cộp và những biểu đồ phức tạp. Elara là một trong số họ, một nhà nghiên cứu trẻ tuổi nhưng đã có những đóng góp đáng kể. Các công trình của cô về ảnh hưởng của môi trường đô thị lên hành vi vị tha đã được đánh giá cao. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô cảm thấy một sự bất mãn không tên.
Những lý thuyết mà cô được học, những phương pháp mà cô được đào tạo, dường như chỉ chạm đến bề mặt của một đại dương sâu thẳm. Con người, trong những báo cáo và phân tích của viện, hiện lên như những tập hợp dữ liệu, những mô hình có thể dự đoán. Nhưng Elara biết, từ chính những trải nghiệm và quan sát của mình, rằng con người phức tạp hơn thế rất nhiều. Họ là những vũ trụ chứa đầy mâu thuẫn, những sinh vật có khả năng yêu thương vô bờ bến nhưng cũng có thể tàn nhẫn đến cùng cực, có thể bay cao với những khát vọng lớn lao nhưng cũng có thể bị nhấn chìm bởi những nỗi sợ hãi nguyên thủy.
"Chào buổi sáng, Elara," giọng nói trầm ấm của Tiến sĩ Alistair Thorne, trưởng bộ phận của cô, vang lên khi cô bước vào phòng làm việc chung. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu và cặp kính gọng sừng, một nhà khoa học kỳ cựu với niềm tin sắt đá vào sức mạnh của dữ liệu và phương pháp luận chặt chẽ.
"Chào buổi sáng, Tiến sĩ Thorne," Elara mỉm cười đáp lại, một nụ cười có phần gượng gạo mà cô đã luyện tập thành thục.
"Hồ sơ về Trường hợp 734 đã có trên bàn cô rồi đấy," ông nói, giọng không chút cảm xúc. "Một trường hợp thú vị. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế với những biểu hiện bất thường. Hãy xem xét kỹ lưỡng và cho tôi biết nhận định sơ bộ vào cuối ngày."
Elara gật đầu, cầm lấy tập hồ sơ mỏng. Trường hợp 734. Lại một con số, một nhãn dán. Cô thở dài, ngồi xuống bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời Aethelburg hôm nay xám xịt, những đám mây nặng trĩu như chính những suy tư trong lòng cô. Cô tự hỏi, liệu có ai trong số những con người đang vội vã trên đường phố kia, cũng đang mang trong mình những câu hỏi không lời đáp, những tiếng vọng từ đáy giếng sâu thẳm của tâm hồn, về ý nghĩa thực sự của việc làm người?
Cô mở tập hồ sơ. Những dòng chữ khô khan, những thuật ngữ chuyên ngành. Nhưng đằng sau chúng, Elara cố gắng hình dung ra một con người, một cuộc đời, một nỗi đau. Và câu hỏi quen thuộc lại trỗi dậy: Bản chất thực sự của chúng ta là gì? Liệu chúng ta có thực sự tự do lựa chọn, hay chỉ là những con rối bị giật dây bởi những lực lượng vô hình – di truyền, môi trường, tiềm thức? Và nếu có một bản chất chung, liệu nó là thiện hay ác, hay là một sự pha trộn hỗn loạn của cả hai, một bản giao hưởng dang dở giữa ánh sáng và bóng tối?
Tiếng chuông điện thoại nội bộ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Là trợ lý của Tiến sĩ Thorne, nhắc nhở về cuộc họp nhóm vào lúc mười giờ. Elara khẽ lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ triết học để tập trung vào công việc trước mắt. Nhưng cô biết, những câu hỏi ấy sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Chúng là một phần của cô, cũng như hơi thở, cũng như nhịp đập của trái tim. Và có lẽ, hành trình tìm kiếm câu trả lời, dù vô vọng đến đâu, cũng chính là một phần quan trọng của việc làm người.