Tiếng Sói Tàn Canh

anhquanch22

Thành viên
Tham gia
6/12/2024
Bài viết
1
Đêm 1: Thiếu niên N.N. Anh Phương
Trường THPT Nguyễn Trãi Đông, thành phố Thanh Nam, tỉnh Thanh Nam.

Trường THPT Nguyễn Trãi Đông, cái tên khiến nhiều người hình dung đến một ngôi trường danh tiếng, nơi sản sinh ra những thế hệ học sinh xuất sắc. Nhưng thực tế, đây chỉ là một ngôi trường khiêm nhường, nằm ở vùng ngoại ô yên bình của thành phố Thanh Nam, thuộc tỉnh Thanh Nam. Được xây dựng trên nền đất của một ngôi làng cổ hàng trăm năm tuổi, ngôi trường không chỉ đơn thuần là nơi học tập mà còn mang trong mình một bề dày lịch sử và vẻ huyền bí đặc trưng.

Tên của trường được đặt theo Nguyễn Trãi, một danh nhân văn hóa, một bậc thầy trí tuệ và tài năng trong lịch sử Việt Nam. Theo truyền thuyết, vùng đất này từng là quê hương của một nhà nho lỗi lạc, người đã chứng kiến và vượt qua những biến cố lớn của lịch sử để lưu danh thiên cổ. Nhằm tôn vinh di sản văn hóa và lịch sử quý báu ấy, người dân địa phương đã quyết định lấy tên ông đặt cho ngôi trường, biến nó thành biểu tượng cho tinh thần hiếu học và niềm tự hào của cả vùng.

Tuy vậy, trường Nguyễn Trãi Đông không chỉ nổi tiếng bởi cái tên gợi nhắc lịch sử mà còn bởi những câu chuyện truyền miệng kỳ lạ bao quanh nó. Sự huyền bí dường như đã thấm sâu vào từng viên gạch, từng góc sân, khiến ngôi trường trở nên khác biệt. Đặc biệt, vị trí xây dựng trên mảnh đất làng cổ càng làm tăng thêm bầu không khí kỳ bí, như thể nơi đây luôn ẩn giấu những điều chưa được giải đáp. Đối với người dân địa phương, trường không chỉ là nơi nuôi dưỡng tri thức mà còn là chứng nhân thầm lặng của lịch sử và những câu chuyện kỳ bí chưa bao giờ phai mờ.

Cách trung tâm thành phố Thanh Nam khoảng 20km, Trường THPT Nguyễn Trãi Đông nằm giữa một không gian yên bình và tĩnh lặng, được bao bọc bởi những cánh đồng lúa xanh mướt. Nơi đây, người dân chăm chỉ lao động trên những thửa ruộng để cung cấp nông sản cho thành phố, tạo nên một bức tranh thanh bình, xa khỏi sự ồn ào và vội vã của đô thị. Thành phố Thanh Nam, tuy không lớn như thủ đô nhưng lại giữ vai trò là một đầu mối giao thương quan trọng, nằm gần ranh giới với một tỉnh khác, giúp cho đời sống của cư dân nơi đây tương đối đầy đủ và ổn định.

Ngôi trường, tuy có vẻ ngoài bình dị và không gây ấn tượng mạnh như những ngôi trường danh tiếng khác, lại mang trong mình một lịch sử kỳ bí và những câu chuyện đầy rùng rợn mà không phải ai cũng dám kể lại. Những sự kiện kỳ lạ bắt đầu xảy ra từ khi Trường THPT Nguyễn Trãi Đông được xây dựng, và một lời nguyền cổ xưa không rõ nguồn gốc đã được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện giữa học sinh và người dân trong khu vực.

Một trong những câu chuyện khiến người ta không khỏi rùng mình là sự xuất hiện của những lá bài ma sói, mà theo truyền thuyết, không phải chỉ là một trò chơi vô hại. Những lá bài này, ban đầu chỉ được coi là một trò giải trí trong các buổi sinh hoạt, dần trở thành biểu tượng của một nghi lễ cổ xưa, một tàn tích của những phong ấn bí mật đã tồn tại từ rất lâu. Những người dân sống gần khu vực trường đã nghe kể rằng, vào những đêm tối mịt mù, những hình ảnh kỳ quái, những tiếng động lạ phát ra từ khu vực trường đã làm rộ lên những đồn đại về một nghi lễ phong ấn được thực hiện tại đây từ thời xa xưa. Những lá bài ma sói, với hình ảnh của những con sói và những nhân vật kỳ lạ, được cho là công cụ trong nghi lễ ấy, có thể là cách để triệu hồi một sức mạnh đen tối, hoặc để khóa chặt một bí mật nào đó chưa được giải mã.

Mặc dù không ai có thể chứng minh những lời đồn đại ấy là sự thật, nhưng những câu chuyện về những hiện tượng kỳ bí liên quan đến trường luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh nơi đây. Một số học sinh cho biết, vào những buổi tối muộn, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã trong các hành lang vắng lặng, hoặc thấy những bóng dáng mơ hồ lướt qua cửa lớp khi không ai ở đó. Những hiện tượng này đã tạo nên một không khí vừa quen thuộc vừa đáng sợ, khiến cho Trường THPT Nguyễn Trãi Đông trở thành một địa điểm khó quên trong ký ức của mỗi học sinh.

Mỗi học sinh khi bước vào ngôi trường này đều trải qua những năm tháng thanh xuân đầy ắp kỷ niệm, những trò chơi, những bài học và những câu chuyện kỳ lạ. Những câu chuyện về những bóng ma, những âm thanh lạ, hay những lá bài ma sói, đều là những phần của một ký ức mà nhiều học sinh không bao giờ dám kể lại, vì chúng quá kỳ quái và đáng sợ. Và dù muốn hay không, mỗi học sinh đều trở thành một phần trong những huyền thoại chưa bao giờ được giải mã của Trường THPT Nguyễn Trãi Đông.

Trời còn tờ mờ sáng, khi ánh sáng yếu ớt từ phía chân trời bắt đầu lấn át bóng đêm, phủ một lớp sương mỏng lên thành phố Thanh Nam. Cảnh vật vẫn mờ ảo, như một bức tranh tĩnh lặng chưa kịp thức dậy, và trên con đường đất nhỏ dẫn từ khu dân cư ngoại ô tới Trường THPT Nguyễn Trãi Đông, bóng dáng một thiếu niên bước đi lặng lẽ.

Đó là Nguyễn Nguyệt Anh Phương, một cậu học sinh khoảng 15 tuổi, dáng người mảnh mai như lá lúa non vươn mình trong sương sớm. Cậu không vội vã, mỗi bước đi dường như trầm tư, cẩn thận như đang suy ngẫm về điều gì đó trong lòng. Ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh dường như làm tôn lên vẻ dịu dàng của cậu. Làn da trắng hồng nổi bật giữa nền đất mờ sương, mái tóc dài ngang vai buộc hờ phía sau, đôi khi hơi rối nhưng vẫn mang một vẻ đẹp lạ thường. Cái nhìn của cậu, một ánh mắt to tròn, đen láy, như biết nói, luôn khiến người đối diện cảm nhận được sự thông minh, nhưng cũng có chút gì đó trầm tư, bí ẩn. Vầng trán cao và sống mũi thanh tú càng làm cho gương mặt của Phương thêm phần thanh thoát, như một cô gái thoáng qua trong bộ đồng phục trường. Đôi khi, khi chỉ nhìn thoáng qua, rất nhiều người không thể không nhầm lẫn.

Phương khoác trên vai chiếc ba lô bạc màu, một bên quai đeo đã sờn rách nhưng được khâu lại một cách khéo léo, những đường chỉ nhỏ xíu nhưng rất tỉ mỉ, cho thấy sự chăm chút và cẩn thận trong từng hành động nhỏ của cậu. Đó cũng là một phần tính cách của Phương – dù sống trong thế giới của những suy nghĩ và cảm xúc riêng, cậu luôn giữ một sự trật tự và ngăn nắp trong cuộc sống hằng ngày. Cậu mặc đồng phục trường gọn gàng: chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, không một nếp nhăn, quần dài đen trang nhã. Nhưng khác biệt với vẻ ngoài chăm chút ấy là sự im lặng, vẻ mặt cậu luôn mang một nỗi buồn nhẹ, như đang giữ trong mình một câu chuyện chưa kể.

Nguyễn Nguyệt Anh Phương là học sinh lớp 10A10, một cậu học sinh có tính cách trầm lặng và ít nói. Cậu không phải là người có tính cách nổi bật trong lớp, nhưng lại rất được lòng bạn bè nhờ sự ân cần và tinh tế trong từng hành động. Mỗi lời nói của Phương, dù ít ỏi, luôn ẩn chứa sự chú ý đến người khác, khiến ai cũng cảm nhận được sự tôn trọng mà cậu dành cho mọi người. Cậu luôn biết cách lắng nghe, không bao giờ phán xét hay vội vàng đưa ra ý kiến, khiến cho Phương trở thành người bạn đồng hành lý tưởng trong mắt các bạn trong lớp.

Tuy nhiên, vẻ ngoài đặc biệt của cậu đôi khi lại trở thành một vấn đề. Nhiều lần, khi Phương bước vào lớp, các bạn từ xa đã gọi nhầm là "chị gì ơi" với sự bối rối, rồi bật cười khi nhận ra rằng đó là cậu bạn Nguyễn Nguyệt Anh Phương. Chính sự dịu dàng, thanh thoát trong từng cử chỉ, trong từng bước đi của Phương khiến cho không ít người nhầm tưởng về giới tính của cậu, và đôi khi, điều đó mang đến những tình huống khó xử nhưng cũng đầy hài hước. Dù vậy, Phương chỉ mỉm cười, không giải thích, để cho mọi người tiếp tục giữ cái nhìn riêng của họ về mình.

Sự im lặng của Phương không phải là sự cô đơn, mà là một không gian nội tâm phong phú mà cậu giữ cho riêng mình. Những suy nghĩ của cậu, những lo lắng, những mong muốn, đều được cất giữ trong một nơi sâu thẳm trong lòng, ít ai có thể hiểu thấu. Phương sống một cuộc đời không phô trương, nhưng lại luôn để lại dấu ấn khó quên trong lòng người khác bằng chính sự lắng nghe và chân thành của mình.

Hôm nay, như thường lệ, Nguyễn Nguyệt Anh Phương thức dậy sớm hơn bình thường, khi thành phố Thanh Nam còn chìm trong giấc ngủ say. Cậu luôn thích không gian yên tĩnh của buổi sáng, khi mặt trời chưa lên đủ, không khí còn se lạnh, và mọi thứ xung quanh vẫn trong làn sương mỏng manh. Phương biết rằng đây là lúc duy nhất trong ngày mà cậu có thể tĩnh tâm, tránh xa những ồn ào, bận rộn của cuộc sống học đường.

Cậu bước ra khỏi nhà, đôi chân nhẹ nhàng lướt trên con đường đất nhỏ dẫn đến trường, cứ thế bước đi một cách bình thản. Cảm giác như thể mỗi bước chân của cậu đang đánh dấu sự kết nối với không gian, với thời gian, với những suy nghĩ kín đáo trong lòng. Cậu không cần vội vã, không cần lo lắng về giờ giấc, chỉ đi vừa đủ nhanh để không muộn học, nhưng cũng vừa đủ chậm để tận hưởng những giây phút hiếm hoi của bình yên trước khi bước vào một ngày học căng thẳng.

Khi Phương ngẩng đầu lên, ánh sáng nhạt nhòa từ phía chân trời bắt đầu le lói, chiếu rọi từng tia sáng vàng ấm áp xuống mặt đất. Cậu nhìn về phía xa, và trong khoảng không đó, cổng trường THPT Nguyễn Trãi Đông hiện lên mờ ảo, như một bóng dáng mờ nhạt giữa ánh sáng tinh khiết của buổi sáng. Mặt trời dần lên cao hơn, chiếu những tia nắng ấm áp qua những tán cây xanh bên đường, nhuộm vàng con ngõ nhỏ dẫn vào trường.

Phương bước vào cổng trường, chiếc cặp đeo chéo gọn gàng trên vai, tay áo sơ mi trắng xắn cao đến khuỷu, lộ ra đôi tay thon dài nhưng rắn rỏi. Cậu có một dáng vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng lại rất kiên cường, như thể sự yếu ớt của cơ thể không thể che giấu được sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Phương bước đi thong thả, đôi mắt đen láy của cậu ngước nhìn trời, như đang suy ngẫm về điều gì đó xa vời, không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Dù vậy, cậu vẫn biết được mình không cô độc. Con đường vào trường giờ đây đã bắt đầu nhộn nhịp hơn, những tốp học sinh đã kéo đến, tiếng nói cười rôm rả hòa vào không khí buổi sáng trong lành. Không khí lúc này thật sự dễ chịu, dễ khiến người ta cảm thấy thư giãn sau những giờ học căng thẳng.

Phương dừng chân trước quầy hàng bánh bao quen thuộc bên cạnh cổng trường. Cậu thường xuyên ghé qua đây vào mỗi sáng, một thói quen nhỏ nhưng quan trọng, như một cách để tạo ra một kết nối với thế giới xung quanh. "Cho em một cái bánh bao nhân thịt, cô ạ," Phương nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đủ rõ ràng để người bán hàng nghe thấy.

Cô bán bánh bao, người mà Phương đã quen biết suốt ba năm học, gói chiếc bánh bao vào túi giấy rồi đưa cho cậu, ánh mắt của cô không giấu được chút tò mò. "Sao hôm nay đi sớm vậy, Phương? Lại lên sân thượng tập võ nữa à?" Câu hỏi của cô không phải là lần đầu tiên, nhưng vẫn khiến Phương cười nhẹ, chỉ khẽ lắc đầu rồi nhận lấy túi bánh. Không nói gì thêm, cậu gật đầu chào rồi bước vào trong cổng trường, tiếp tục hành trình đến lớp học.

Lên đến tầng thượng của tòa nhà B, nơi không khí trong lành và gió thổi mạnh, Phương cảm thấy mình như tách biệt hẳn với những ồn ào, xô bồ của cuộc sống học đường dưới kia. Cậu tìm một góc vắng vẻ, đặt chiếc cặp xuống, rồi đứng lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn về phía chân trời xa xăm. Từng cơn gió mát thổi qua khiến cậu cảm thấy như được tiếp thêm sinh khí. Những giọt sương còn đọng trên lá cây phản chiếu ánh sáng của buổi sáng, lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Phương khẽ lấy chiếc bánh bao còn ấm trong túi giấy, đặt tạm lên lan can rồi bắt đầu khởi động. Đôi tay cậu di chuyển nhẹ nhàng, mỗi động tác đều thể hiện sự uyển chuyển và mềm mại, nhưng ẩn chứa trong đó là một sức mạnh đầy nội lực. Cậu đang luyện tập Nhu Quyền – một môn võ cổ truyền mà cậu tự học qua những tài liệu mà ông nội cậu đã truyền lại. Cái hay của môn võ này là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự linh hoạt, giữa sự mềm mại và độ cứng rắn trong từng chiêu thức.

Phương thực hiện từng động tác, đôi tay di chuyển nhanh như gió, phát ra những tiếng rít nhẹ trong không khí. Mỗi cú chưởng, mỗi động tác đều hoàn hảo, tựa như mọi thứ xung quanh đều ngừng lại, chỉ có cậu và những chuyển động cơ thể của mình. Dáng người nhỏ nhắn không làm giảm đi sự mạnh mẽ trong từng chiêu thức, mà ngược lại, nó khiến mỗi động tác trở nên uyển chuyển, tinh tế hơn.

Cậu tập trung hoàn toàn vào những gì mình làm, không để ý đến thời gian. Mọi suy nghĩ trong đầu đều bị quên lãng, chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối vào từng chiêu thức, vào từng cử động nhỏ nhất của cơ thể. Phương cảm nhận được sự hòa hợp giữa khí lực và thể chất, giữa ý chí và thân xác. Cậu không chỉ đang luyện võ, mà là đang tìm cách giữ thăng bằng giữa thế giới hiện thực và những điều bí mật, những ký ức mà cậu mang theo, những điều mà chỉ riêng cậu mới biết.

Cứ thế, thời gian trôi qua cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, khiến Phương dừng lại, thở dài một hơi. Ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn về phía xa, như muốn ghi nhớ lại những giây phút bình yên này. Mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng trên môi cậu lại nở một nụ cười nhẹ, một cảm giác hài lòng sau buổi luyện tập.

Cậu nhặt chiếc bánh bao vẫn còn ấm trên lan can, nhai từng miếng nhỏ rồi bước xuống cầu thang, hòa vào dòng học sinh đang vội vã tiến về lớp học. Trong lòng Phương, những suy nghĩ về võ thuật và những bí mật vẫn không bao giờ ngừng nghỉ. Đối với cậu, võ thuật không chỉ là một môn học, mà là một phần quan trọng trong cuộc sống – một cách để cậu duy trì sự cân bằng giữa những thế giới khác nhau mà cậu phải đối mặt.

Sau buổi luyện tập sáng sớm trên tầng thượng, Nguyễn Nguyệt Anh Phương xuống hành lang của trường THPT Nguyễn Trãi Đông, nơi không khí buổi sáng đã trở nên nhộn nhịp. Những tốp học sinh tụ tập lại với nhau, trao đổi bài vở hay đơn giản là những câu chuyện phiếm về cuối tuần vừa qua. Tiếng cười nói râm ran, tiếng giày dép lẹp kẹp trên nền gạch cũng tạo nên một không gian sôi động, khác hẳn sự yên tĩnh lúc sáng sớm. Phương nhanh chóng rảo bước về lớp 10A10 của mình, nơi bảng tên lớp được treo ngay ngắn trên cửa, phản chiếu ánh sáng ban mai.

Cậu vừa đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Ê, Phương! Lại sớm nữa hả? Chắc vừa lên tầng thượng tập võ chứ gì!"

Phương ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ. Đứng gần cửa là Lã Minh, cậu bạn thân từ hồi cấp hai, vẫn không thay đổi so với những năm trước – dáng người cao ráo, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh và nụ cười luôn nở trên môi. Minh đang ngồi trên bàn giáo viên, tay cầm một cuốn sách bìa cũ kỹ, bên cạnh là hộp bánh quy đã bóc dở. Phương không ngạc nhiên khi thấy Minh ở đây, vì từ trước đến nay, cậu bạn này luôn có thói quen ngồi đó đọc sách hoặc làm gì đó từ sáng sớm. Cả hai đã là bạn chí cốt từ lâu, và dù có chút khác biệt trong sở thích và tính cách, họ luôn biết cách hỗ trợ nhau trong mọi tình huống.

Phương bước tới bàn mình, nhẹ nhàng đáp lại: "Chứ còn gì nữa. Sáng nay trời đẹp, gió mát, không tranh thủ luyện thì phí." Cậu cười khẽ, vết cười vẫn phảng phất sự tĩnh lặng, bình thản mà Minh luôn thích nhìn thấy ở cậu.

Minh nhảy xuống khỏi bàn, ngồi xuống bên cạnh Phương với ánh mắt háo hức: "Này, tuần sau là vòng tuyển chọn đội học sinh giỏi đấy. Cậu tính tham gia không? Nghe nói năm nay cạnh tranh ghê lắm, còn có cả học sinh khối 11 và 12 tham gia nữa."

Phương ngả người ra sau ghế, đôi mắt bình thản nhưng sâu lắng, ánh nhìn có chút gì đó mơ màng, như thể cậu đang nghĩ đến một điều gì đó xa xôi. "Tớ cũng đang định đăng ký. Cơ hội tốt để rèn luyện thêm, với lại thầy Thanh bảo năm nay đề thi môn sẽ thú vị hơn mấy năm trước."

Minh nhướn mày, lông mày cong lại một cách hài hước: "Thú vị? Cậu nghe ngóng được gì à? Đừng bảo là vẫn kiểu nghị luận xã hội với văn phân tích nhé."

Phương khẽ nhún vai, nở nụ cười nhẹ như một cách tránh né câu hỏi. "Cũng không chắc. Nhưng tớ nghĩ sẽ có yếu tố sáng tạo. Có thể là viết một truyện ngắn hoặc bài luận mở rộng ý tưởng."

Minh gật gù, tay gõ nhịp lên mặt bàn như đang suy nghĩ: "Nghe hay đấy. Tớ cũng định tham gia. Nhưng là bên đội tuyển Hóa của cô Giang cơ, cậu cũng biết nhỉ. Mà gì thì giỏi Văn cũng giúp ích nhiều, nhất là khi sắp tới cậu còn đang tập viết blog. Mà này, nếu cả hai cùng vào đội tuyển thì sao? Chắc vui lắm nhỉ?"

Phương nhìn Minh, đôi mắt không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là một nét nghiêm nghị pha chút hài hước: "Vui thì có vui, nhưng cậu phải nghiêm túc đấy. Đừng có mang tính chủ quan vào bài làm là được."

Minh cười phá lên, vỗ vai Phương một cái mạnh. "Yên tâm, nghiêm túc thì tớ cũng không phải dạng vừa đâu. Còn cậu thì sao? Có bí quyết nào không? Lần nào cậu cũng được khen viết mượt mà, sâu sắc. Chỉ đôi chút để tớ qua môn Văn với"

Phương im lặng một lúc, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cậu đang suy nghĩ về điều gì đó sâu xa hơn. "Cậu viết gì cũng cần để ý đến cảm xúc. Đừng chỉ phân tích lý thuyết khô khan, mà phải để từng câu chữ có hồn. Như thế, người đọc mới cảm nhận được điều cậu muốn truyền tải."

Minh nhíu mày, ra vẻ suy nghĩ và mím môi, ra vẻ hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn cố ý trêu chọc: "Nghe triết lý nhỉ. Nhưng đúng là có lý. Thôi, trưa nay qua nhà tớ ôn tập chung tí cho có tinh thần đồng đội."

Phương cười nhẹ, lắc đầu: "Được. Nhưng nhớ chuẩn bị gì đó để ăn, tớ không muốn vừa học vừa đói."

Minh giơ tay lên, phô bày hộp bánh quy còn một nửa, nở nụ cười tươi rói: "Yên tâm, tớ có cả đống bánh quy đây rồi!"

Cả hai bật cười, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian lớp học, như một minh chứng cho tình bạn thân thiết đã tồn tại từ lâu. Dù có thể, trong cuộc sống, mỗi người đều có những hoài bão và ước mơ riêng, nhưng tình bạn này lại luôn là một điểm tựa vững chắc giữa những dòng suy nghĩ miên man và những thử thách ngoài kia.

Lã Minh, người luôn tỏ ra vui vẻ và đầy nhiệt huyết, đang nôn nóng chuẩn bị cho kỳ thi vào đội tuyển Hóa, môn mà cậu đã có niềm đam mê từ rất lâu. Minh luôn tự hào với khả năng Hóa học của mình, và giờ đây, việc chuẩn bị cho kỳ thi đã trở thành một trong những mục tiêu lớn nhất trong năm. Dù vậy, Minh cũng biết rằng cậu không thể thiếu Phương trong những thử thách sắp tới. Bởi không chỉ vì Phương là một người bạn tuyệt vời, mà còn vì cả hai đã đồng hành cùng nhau trong suốt quãng thời gian học cấp hai cho đến nay, tạo dựng nên một tình bạn không gì có thể phá vỡ.

Còn Phương, dù cậu luôn giữ vững sự điềm tĩnh, nhưng sự quan tâm đến môn Văn và những đề thi sáng tạo lại giúp cậu thể hiện được cái nhìn sâu sắc và sự mơ mộng của mình. Những gì Phương theo đuổi không chỉ là những bài học, mà còn là cách để cậu tự khám phá thế giới qua từng câu chữ, từng bài luận. Và dù sắp tới có thể phải cạnh tranh với các học sinh của khối 11 và 12, cậu cũng sẵn sàng để thử sức mình.

Hai người bạn cùng lên kế hoạch ôn tập, bàn luận về các đề thi và những phương pháp học hiệu quả. Với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, họ tin rằng dù kết quả có ra sao, tình bạn của họ vẫn sẽ là điều vững chắc nhất, là điểm tựa cho mỗi lần thử thách.

***

Tiết ba môn Văn của cô Hương – giáo viên chủ nhiệm – đang trôi qua trong không khí trầm lặng. Đề tài hôm nay xoay quanh tác phẩm "Chí Phèo," nhưng Phương lại không hoàn toàn chú tâm vào lời giảng của cô. Cậu khẽ liếc nhìn người bạn ngồi bên cạnh – Nguyễn Cao Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt không phải kiểu người nói nhiều trong lớp. Cô ấy học ổn, ít giao tiếp nhưng lại có năng khiếu Văn học, một trong những ứng cử viên sáng giá của đội tuyển Văn mà Phương cũng đang dự định thi vào. Cả hai không quá thân thiết, nhưng cũng không xa lạ, nên Phương quyết định bắt chuyện để giết thời gian.

“Nguyệt, đề này cô đang giảng có vẻ hơi khó nhỉ? Mấy hôm nữa thi chắc ‘toang’ luôn,” Phương hạ giọng, nghiêng nhẹ người sang.

Minh Nguyệt chẳng đáp lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Những ngón tay của cô nhanh chóng lướt trên bàn phím, chẳng thèm để ý đến xung quanh.

“Nguyệt,” Phương gọi nhỏ hơn nhưng rõ ràng hơn, lần này kèm thêm một cú chạm nhẹ vào tay áo cô bạn. “Tập trung một chút đi. Cô Hương đang nhìn xuống bàn mình rồi kìa.”

Minh Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhanh qua phía bục giảng, rồi lẩm bẩm:
“Ừ… để lát nữa đi.”

“Lát nữa cái gì? Cô nhìn chằm chằm vào đây rồi đó,” Phương nhấn mạnh, ánh mắt thoáng chút lo lắng. “Cất điện thoại vào đi. Cô Hương tính khó lắm, bị bắt là không yên đâu.”

Minh Nguyệt ngừng tay, miễn cưỡng bấm tắt màn hình rồi nhét điện thoại vào hộc bàn. “Biết rồi,” cô khẽ thở dài.

Phương ngả người ra sau, mắt vẫn liếc lên bục giảng, nơi cô Hương đang tiếp tục bài giảng. Gương mặt của cô chủ nhiệm thoáng cau lại, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng cũng không nói gì thêm.

“Thấy chưa?” Phương thì thầm. “Cô chỉ cần thấy điện thoại lóe sáng là đủ để cho vào sổ đầu bài rồi đấy.”

“Ừ, tao biết rồi,” Minh Nguyệt đáp cụt lủn, tay cầm cây bút bi gõ nhẹ lên mép bàn như để xoa dịu cảm giác bứt rứt.

Cả hai im lặng một lúc, nhưng Phương vẫn không kiềm được sự tò mò. “Mà này,” cậu mở lời lần nữa, giọng hạ thấp. “Mày nhắn tin với ai đấy? Gấp lắm à?”

“Không có gì đâu,” Minh Nguyệt đáp nhanh, mắt hơi dao động.

Phương nhíu mày. Cách trả lời qua loa này chỉ càng khiến cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn…

Không khí trong lớp học lặng thinh, chỉ còn giọng giảng bài đều đều của cô Hương vang lên. Các học sinh đều chú ý, hoặc ít nhất là cố tỏ vẻ tập trung. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai phá tan bầu không khí im lặng. Cả lớp như bị giật mình, đồng loạt quay đầu về phía phát ra âm thanh. Những đôi mắt kinh ngạc, xen lẫn thích thú và tò mò, đều đổ dồn về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt tái mặt, vội cúi xuống lục tìm chiếc điện thoại trong hộc bàn. Nhưng cô quá chậm. Giọng cô Hương sắc lạnh vang lên, dập tắt ngay những tiếng xì xào vừa nổi lên trong lớp.
“Minh Nguyệt, điện thoại em đúng không?”

Minh Nguyệt cứng đờ, hít một hơi sâu rồi từ từ đứng dậy, cúi đầu lí nhí. “Dạ… Em xin lỗi cô ạ. Em quên tắt chuông…”

Cô Hương cau mày, đôi mắt đầy vẻ nghiêm khắc. “Lần sau chú ý. Điện thoại cá nhân không được dùng trong giờ học. Đây là lần đầu, nhưng cũng sẽ là lần cuối cô bỏ qua. Hiểu chưa?”

“Dạ… em hiểu ạ.” Minh Nguyệt lí nhí, gương mặt đỏ bừng. Ánh mắt cô nhìn xuống nền nhà, tránh mọi ánh nhìn từ bạn bè.

Cả lớp râm ran vài tiếng xì xầm, nhưng chỉ dám nói rất nhỏ. Minh Nguyệt lẳng lặng ngồi xuống, tay run run đẩy chiếc điện thoại vào sâu trong cặp. Phương liếc qua, ánh mắt cậu đầy tò mò.

“Ai gọi thế? Chuyện gì vậy?” Phương hỏi nhỏ, nghiêng người về phía cô bạn.

“Không có gì đâu,” Minh Nguyệt trả lời nhanh, đôi mắt không rời khỏi sách giáo khoa, như muốn né tránh thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Phương nhíu mày, cảm giác càng chắc chắn có điều gì đó bất thường, nhưng đành giữ im lặng.

Tiếng tru đột ngột vang lên, kéo dài và khàn đặc, vang vọng khắp lớp học. Nó như xé toạc không khí tĩnh lặng, khiến tất cả học sinh bất giác ngẩng đầu lên, mặt tái nhợt. Một số bạn run rẩy, lùi lại trên ghế, mắt đảo loạn tìm kiếm nguồn gốc âm thanh kỳ lạ. Tiếng tru nghe như vọng về từ một nơi xa xôi, nhưng lại quá rõ ràng, lạnh lẽo đến mức làm sống lưng ai cũng lạnh toát.

Ngay lúc đó, Anh Phương cảm nhận có gì đó kỳ lạ. Cậu cúi xuống và hoảng hốt khi phát hiện những giọt máu đỏ thẫm đang nhỏ lốp đốp xuống bàn học, loang ra như vết mực trên nền gỗ sáng. “Máu… sao lại có máu?” Phương thốt lên, giọng run rẩy. Cậu ngẩng lên nhìn, đôi mắt lập tức trợn trừng.

Từ trần nhà, một cái đầu sói khổng lồ thò ra. Đôi mắt nó đỏ rực, sáng quắc, chiếu thẳng vào Phương. Hàm răng sắc nhọn hé ra, để lộ một vật kỳ lạ rơi chậm rãi xuống bàn học.

Bịch.

Một tấm thiệp rơi xuống, đập nhẹ vào lớp máu còn loang trên bàn. Đó là một tấm thiệp đẫm máu, cùng chiếc phù hiệu đầu sói đính kèm. Tiếng hét bắt đầu vang lên trong lớp. Trên tấm thiệp, một dòng chữ ngay ngắn nổi bật:

Nguyễn Nguyệt Anh Phương, mời bạn trước 14h00 chiều ngày 31/8/20 có mặt tại phòng học 12A1. Nhớ đeo đầy đủ phù hiệu.

Gắn kèm trên tấm thiệp là một chiếc phù hiệu nhỏ hình đầu sói, ánh kim loại sáng lấp lánh.

Phương cầm tấm thiệp lên, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Những ngón tay cậu run rẩy khi chạm vào tấm giấy đẫm máu. Khi ngẩng lên, cái đầu sói kinh hoàng trên trần đã biến mất, nhưng dấu vết nó để lại không thể nhầm lẫn. Máu nhỏ xuống bàn học của Phương tạo thành một vệt đỏ loang lổ, vài giọt bắn tung tóe lên chiếc áo sơ mi trắng tinh, như một lời cảnh báo rợn người.

Phương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cậu vẫn khẽ run khi xin phép cô Hương cho lớp được nghỉ sớm để dọn dẹp. Ban đầu, cô Hương tỏ vẻ ngần ngại, định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy vệt máu đỏ thẫm không thể phủ nhận trên bàn học của Phương, ánh mắt cô lập tức biến đổi. Không nói thêm lời nào, cô nhanh chóng đồng ý.

Cả lớp lao vào lau dọn, cố gắng xóa đi vệt máu kỳ quái ấy. Tuy nhiên, bất kể dùng nước hay khăn lau, nó vẫn bám chặt, như thấm sâu vào từng thớ gỗ. Ai nấy đều nhìn nhau đầy lo lắng và hoang mang. Những vết máu ấy không chỉ là dấu vết, mà như một lời nhắc nhở ám ảnh: mọi chuyện vừa xảy ra là thật.

Không ai nói ra, nhưng mọi người đều biết: đây chính là cách một học sinh được "chọn" tham gia trò chơi Ma Sói – một truyền thống kinh dị và ám ảnh suốt 15 năm của Trường THPT Nguyễn Trãi Đông. Một trò chơi mà chỉ những người bị mời mới hiểu được ý nghĩa của nó, và những gì đang chờ đợi họ phía trước…
 
Quay lại
Top Bottom