ĐST Maga
Thành viên
- Tham gia
- 21/7/2023
- Bài viết
- 18
Thiên nhân sát nhân - chương 1: Đau khổ
Lục Hoa, tỉnh Gia Uyên, một vùng nông thôn yên bình của buổi chiều chập tối, tiếng cười đùa chạy nhảy của trẻ con nô đùa khắp sớm. Trong căn phòng ngủ nhỏ tối của một ngôi nhà, một bóng người cầm điện thoại gọi điện, đầu dây bên kia bắt máy, người phụ nữ ở bên kia trả lời:
“Xin chào, đồn cảnh sát tỉnh Gia Uyên nghe đây.”
Im lặng một lúc, một giọng trầm hồi đáp:
“Ngày 21/7/2XXX, 15 giờ 1 phút, trong nhà của người phụ nữ họ Doãn, tôi sẽ đến lấy mạng của một người đàn ông họ Vương.”
Nói rồi, cuộc trò chuyện dừng lại. Nhân viên cảnh sát ở đầu dây bên kia hoang mang vội gọi lại số vừa rồi nhưng chỉ nhận được lời đáp lại từ tổng đài số máy không liên lạc được. Thấy chuyện này có vẻ bất thường, nhân viên cảnh sát liền đi báo lại với cấp trên.
Cô gái báo ngay cho một nam cảnh sát. Với dáng người cao lớn trưởng thành, tuổi khoảng 48, là cảnh sát kì cựu có danh trong nghề tên là Dạ Đảng Hà. Sau khi nghe cô nhân viên trình bày sự việc, ông ta bảo:
“Chỉ là mấy kẻ nổi hứng muốn thách thức chính quyền, cử vài người đi điều tra là được.”
“Vâng.”
Ông ta đơn giản nghĩ chỉ là mấy kẻ thích đùa giỡn muốn trêu đùa cảnh sát nên cũng ít bận tâm, bởi suốt bao nhiêu năm, ông cũng không ít gặp những trường hợp như thế này. Nhưng cô nhân viên cảnh sát lại không nghĩ thế. Nhớ lại, giọng nói của người đàn ông bên kia không hề có ý cợt nhã mà là cảnh báo cho bọn họ thì đúng hơn.
Nay là ngày 20/7, chưa đến một ngày nữa thì một mạng người sẽ phải ngã xuống. Bóng người trong căn phòng tối, ngồi trước laptop rồi tắt máy, ánh sáng xanh mờ ảo vụt tắt cũng chẳng quan tâm việc bọn họ có chú trọng đến những gì hắn nói không.
Trong sự bình yên vắng lặng ấy là tiếng tranh cãi ở dưới nhà của một đôi vợ chồng. Người chồng uống rượu say chửi rủa, mắng người vợ:
“Tao đã nói mày đưa tiền cho tao! Sao mày không đưa!? Muốn tao mất hết mặt mũi với bạn bè mày mới chịu đúng không!?”
Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết than vãn:
“Không được! Đó là tiền để nuôi cả nhà mà!”
“Mày còn nói một câu nữa thì đừng trách tao đánh chết mày!”
Cánh cửa phòng ngủ lầu trên nhẹ mở, một bóng người nhỏ bé bước ra. Một cô bé tóc ngắn, với ánh mắt xanh, gương mặt đau buồn nhìn về phía hai người bọn họ đang giằng co số tiền được gói cẩn thận trong một lớp giấy mỏng. Người mẹ thấy cô bé xuống khóc nất nói:
“Diệp La! Con nói gì đó cho cha con hiểu đi!”
Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ bé, cô gái nói với người cha trong tuyệt vọng:
“Cha ơi, dừng lại đi mà.”
Người cha tức giận quát con gái của mình:
“Mày là con tao hay con của nó! À, được, được, hóa ra hai mẹ con chúng mày muốn đuổi tao ra khỏi nhà đúng không? Được, được, để tao đi cho hai tụi bây vừa lòng.”
Nói rồi người cha không còn giằng co với cọc tiền trong tay người mẹ, ông ta với dáng vẻ bê tha quay đi về hướng cửa, người mẹ giữ tay ông ta lại nhưng bị hất hủi. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở nhưng lại mạnh mẽ đóng lại. Sự vỡ tan đến bao giờ mới có hồi kết? Diệp La nhìn về hướng người đàn ông đi, ngực cô bỗng dưng nặng trĩu.
Sáng hôm sau, Diệp La đi học. Nhìn bạn bè, ai cũng có bạn đi học xung quanh khiến cô cảm thấy một mình lạc lõng giữa dòng đời hiu quạnh. Lớp 6A, với gương mặt buồn bã, Diệp La bước vào lớp. Mọi người cứ xem cô như người vô hình mà bỏ qua. Ngồi một mình trong góc lớp, sự vắng lặng phút chốc lại bao trùm trong góc nhỏ.
“Nay tổ mình trực sao mày không đi quét lớp.”
Ngước lên nhìn, một cô gái xinh đẹp với mái tóc uống dài khoanh tay nói với Diệp La. Cô ấy là tổ trưởng của tổ một trong lớp – An Bình. Tổ một nay trực, sắp đến giờ vào lớp nhưng Diệp La lại vô muộn hơn mọi hôm đã vậy không chịu quét lớp khiến An Bình cảm thấy rất tức giận.
Diệp La không nói gì chỉ đi đến phía sau nhặt cây chổi cuối lớp rồi bắt đầu quét. Cả tổ vui vẻ chơi không ai quan tâm đến trực nhật hằng ngày, riêng chỉ một mình Diệp La phải cặm cuội quét hết lớp.
Đến giờ vào học, giáo viên mang bài kiểm tra đã chấm điểm bước vào rồi nhờ lớp trưởng phát bài cho học các học sinh trong lớp. An Bình vừa nhận được bài kiểm tra thì vui vẻ với điểm 8 của mình. Bài kiểm tra đến Diệp La là 9 điểm nhưng gương mặt vẫn không vui mà còn có cái gì đó buồn thêm.
Thấy Diệp La buồn như thế, An Bình cảm thấy chán ghét quay sang nói với bạn cùng bàn:
“Tao cố gắng muốn chết cũng chỉ được 8 điểm. Nó 9 điểm mà còn buồn. Vậy bọn mình là cái thá gì?
Giọng nói đủ lớn để các học sinh khác trong lớp nghe thấy, ai nghe xong cũng nhìn sang Diệp La bàn tán. Mặc cho những lời đàm phiếm, Diệp La lẳng lặng không quan tâm.
Giờ tan trường, Diệp La đi bộ một mình về nhà, đi ngang qua khu chợ đông người, nhìn thấy một người đàn ông trung niên trên tay là một điếu thuốc lá, tóc bồm xồm nhìn người đi chợ.
Diệp La đi đến một tiệm tạp hóa gần đó mua hai viên kẹo, một viên màu vàng và một viên màu đỏ. Sau khi thanh toán tiền, cô vô tình làm rơi viên màu vàng. Viên kẹo lăn trên đất đến sát bên chân của người đàn ông. Diệp La luống cuống chạy lại nhặt lấy.
Trong khoáng chốc, thời gian như dừng lại, giọng nói nhỏ nhưng đủ để người đàn ông có thể nghe thấy được:
“Nếu thấy người phụ nữ đó có tiền sao không cướp?”
Người đàn ông sửng người. Diệp La nhanh chóng đứng dậy, lấy viên kẹo rồi rời đi như một người vô tình đánh rơi đồ qua đường. Nhớ lại viên kẹo màu vàng và lời nói thoáng chốc đó, người đàn ông nghi ngờ có phải là do bản thân nghĩ nhiều.
Nhìn về hướng người phụ nữ giàu có, những lời nói vừa rồi không ngừng lảng vãn bên tai. Ông ta cắn răng rồi đứng dậy, hướng đến chỗ của người phụ nữ.
Diệp La lúc này đã sắp về đến nhà, nhìn sọt rác ven đường, cô dừng lại, đi đến, lạnh lùng bỏ hai viên kẹo vào sọt.
“Cảnh sát, hãy đón chờ món quà của ta.”