"thấp", "bé" đó không phải là lỗi của tôi

hoang mang

Banned
Tham gia
15/8/2016
Bài viết
1
Ai cũng bảo “lùn” đâu phải cái tội, tôi thấy cũng đúng. Bởi, ba mẹ tôi đều là những người có chiều cao “khiêm tốn”, nếu tôi mà cao chắc họ hàng lại bảo là con ông hàng sớm thì khổ.

Nói thật, tôi chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm về cái sự lùn của mình cho đến một hôm cả nhà về quê thăm bà con. Tôi nhớ không nhầm thì cô chị con bác tôi nhỏ hơn tôi 2 tuổi, thế mà tôi đứng chỉ tới vai chị ấy… mấy bác tôi cứ ghẹo: “Người lùn của nhà họ Võ” thế là ai cũng phá lên cười làm tôi ngại đỏ cả mặt. Và, đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy chán ghét cái lùn, tôi ước gì có một phép màu giúp tăng chiều cao nhanh chóng… Như thế, tôi sẽ không phải bị mọi người ghẹo là người lùn nữa.

tam-su-cua-nguoi-mang-noi-kho-chi-vi-lun1.jpg

Lùn không có tội, mà tội là bạn đã không làm mọi cách để thoát khỏi nó.

Ấy thế, cũng vì lùn mà con đường tương lai của tôi không thật sự thuận lợi. Tốt nghiệp 12 với học lực loại giỏi – không giấu gì các bạn ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một nữ công an. Nhưng với việc tăng chiều cao chưa đầy 1m45 thì thi đường nào cho đậu. Thế là ước mơ cũng chỉ là mơ ước, tôi đành ngậm ngùi nộp hồ sơ theo ngành giáo viên – theo đúng yêu cầu của ba mẹ tôi, và nhất là ngành này không phân biệt thí sinh lùn hay cao… Lại một lần nữa, cái suy nghĩ làm thế nào để tăng chiều cao nhanh chóng lại hiện hữu trong đầu tôi.

Khi cầm trong tay tờ giấy thông báo nhập học, tôi dường như trúc bỏ gánh nặng về chữ lùn. Bởi, tôi nghĩ: “Cả lớp có gần trăm sinh viên, lại đến từ mọi miền của đất nước, chẳng lẽ ai cũng cao”. Tôi nói chắc các bạn không tin, nếu như các bậc cha mẹ luôn chuẩn bị những dụng cụ học tập hay những vật dụng cần thiết cho đứa con lần đầu phải sống xa nhà để tiếp tục việc học. Các bạn biết, thứ mà mẹ tôi chuẩn bị cho tôi là gì không? 2 đôi giày cao gót thật trẻ trung và sành điệu, với lời dặn dò: “Con nhớ xem nó là “bạn đồng hành” cùng mình dù đi bất cứ đâu”... tôi đã phát lên cười thật to vì nghĩ mẹ đã lo xa. Nhưng cũng nhờ cái việc lo xa ấy mà tôi đã để lại ấn tượng rất tốt với thầy cô và bạn bè trong lớp ngay từ buổi học đầu tiên với vẻ ngoài cũng dễ nhìn cùng một chiều cao thật sự cũng thuộc dạng chuẩn. Mọi thứ sẽ không thay đổi nếu chúng tôi không phải học thể dục.

tam-su-cua-nguoi-mang-noi-kho-chi-vi-lun2.jpg

Làm cách nào để tăng chiều cao nhanh chóng và hiệu quả đây?

Tôi nhớ rất rõ cái ngày học thể dục đầu tiên ấy, cả lớp dường như đỗ dồn sự chú ý về tôi khi tôi vừa bước vào lớp. Và, họ bật cười thật to, tôi nghe thấy tiếng nói của ai đó ở cuối lớp: “Haha một trong 7 chú lùn trong truyện Bạch Tuyết xuất hiện”. Tôi như muốn chui vào cái lỗ nào đó để trốn luôn trong ấy. Tôi cảm thấy choáng váng, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất: Mình nhất định sẽ làm mọi cách giúp tăng chiều cao hiệu quả….
 
hài hước ghê...:wave: là con gái nhỏ nhắn càng đáng yêu.
 
đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy tự ty lắm nha bạn, nhất là khi bị chọc ghẹo là học sinh cấp 2 đó....buonf lắm
 
hồi sưa mình tự tin về chiều cao lắm, hầu như không quan tâm tới vấn đề đó. mãi tới khi ra trường rồi xin việc thì chiều cao hạng chế ảnh hưởng rất nhiều
 
×
Quay lại
Top