Bác Sĩ Lan Hương
Thành viên
- Tham gia
- 28/5/2025
- Bài viết
- 5

Chương 1: Cơn Đói Bủa Vây
Bắc Giang, tháng ba năm 1945. Mùa xuân không đến, mùa hè thì bỏ quên. Cánh đồng lúa khô quắt, những vạt ngô gục xuống như những cái đầu kiệt sức. Từng đợt gió khô kéo qua, mang theo hơi nóng, đẩy mọi vật trong làng chìm vào sự yên lặng đáng sợ. Trên những con đường mòn, người ta có thể thấy những thân hình gầy gò, bước đi chậm chạp, mắt trũng sâu như những cái hố không đáy, không còn sức sống.
Lan ngồi bên bờ ruộng, tay buông thõng, mắt nhìn chăm chăm vào những cánh đồng lúa trơ trọi. Mọi thứ trước mắt cô đều đã chết. Cả làng này đã chết, nhưng vẫn chưa được chôn cất. Nạn đói đã cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng cái tàn nhẫn nhất không phải là cái chết, mà là cái sống không còn sức sống.
"Mình không thể cứ thế này mãi được." Lan nghĩ, môi mím chặt. Năm nay cô mới tròn 16 tuổi, nhưng nhìn quanh, cô cảm thấy mình như đã già nua, như một con vật già yếu không còn đường sống. Những ngày qua, cái đói không ngừng hành hạ cô và cả gia đình. Họ không còn gì ngoài những cái bát sứt mẻ, những chiếc chiếu rách. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc đấu tranh để kiếm được chút thức ăn. Mẹ cô, bà Luyến, sức khỏe đã yếu, nhưng vẫn ngày đêm đi tìm kiếm cái gì có thể ăn được. Còn cha cô, ông Hải, đã đi xa từ tháng trước để tìm những khu vực khác nơi còn có chút lúa. Nhưng ông không về nữa.
Mới hôm qua, Lan nhận được tin rằng cha cô đã ngã bệnh, không thể tiếp tục đi được nữa. Ông đã bị bỏ lại ở một vùng quê xa xôi, không có ai chăm sóc. Lan chỉ có thể thở dài, tay vén tóc, chợt nhớ lại những ngày trước, khi cha mẹ còn khỏe mạnh, họ đã từng cười nói vui vẻ. Nhưng giờ đây, bóng tối đã phủ kín cuộc sống của cô.
Ngày nào cũng vậy, Lan lại dậy từ sáng sớm, xách giỏ ra đồng. Mỗi lần cất bước, cô cảm nhận rõ rệt đôi chân mình trở nên nặng nề hơn, không phải vì mệt mỏi, mà vì cái đói đã làm cho cơ thể như cạn kiệt sức lực. Những ngọn cỏ đã héo, những rễ cây khô quắt, tất cả đều là những gì mà cô và những người còn lại trong làng có thể sống sót qua ngày.
Lan nhìn thấy một vài người phụ nữ trong làng đang hì hục đào đất tìm rễ, nhưng họ chẳng tìm được gì ngoài những củ khoai sắn đã hư. Mỗi khi tìm được một thứ gì đó có thể ăn, họ lại nhìn nhau một cách đầy hy vọng, rồi cắn nát chúng một cách vội vã, như thể sợ chúng sẽ tan biến mất.
Những ngày này, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Cả làng đã như một cái xác không hồn, không còn tiếng cười, không còn trẻ con chạy nhảy. Tất cả đều chìm trong im lặng của đói khát, và cái chết cứ rình rập, như một bóng ma vô hình, ngày đêm đeo bám. Những người già yếu không thể chịu đựng nổi nữa, họ ngã xuống và không ai có thể giúp họ. Các bà mẹ đã bắt đầu bỏ đi những đứa con mình, bởi cái đói không có lòng thương xót. Những người còn lại chỉ biết sống qua ngày, nhìn những người thân yêu dần dần biến mất trong cơn tuyệt vọng.
Lan vẫn tiếp tục đi, không dám nghĩ tới tương lai. Cô không biết liệu ngày mai có còn thức dậy nữa không, liệu có còn một ngày nào đó có thể nhìn thấy bầu trời xanh. Nhưng cô vẫn không thể ngừng hy vọng. Bởi vì trong những ngày này, hy vọng là thứ duy nhất còn lại, dù nó nhỏ bé và mong manh đến mức khó tin.
Một hôm, khi Lan đi vào khu rừng gần làng, cô gặp một người đàn ông trung niên, có dáng vẻ kiệt sức, đang nằm giữa những đám cỏ khô. Lan vội vã chạy lại, lay người ông ta.
"Chú ơi, chú có sao không?" Lan hỏi, giọng lo lắng.
Người đàn ông mở mắt, nhìn Lan một cách mờ mịt, rồi khẽ gật đầu. "Tôi… tôi không còn sức… đói quá, không đi được nữa."
Lan nhìn quanh, không có ai. "Chú… chú có muốn tôi giúp không?" Cô nắm tay ông, nhưng ông lắc đầu.
"Không cần đâu, cháu ạ… chúng ta ai cũng vậy thôi. Cái đói là kẻ thù không thể thắng được." Người đàn ông nói, giọng nghẹn ngào.
Lan im lặng, mắt nhìn người đàn ông rồi nhìn xuống đất. Cô cảm nhận rõ sự kiệt quệ trong từng lời nói của ông, sự tuyệt vọng không thể cứu vãn. Nhưng Lan vẫn không bỏ đi. Cô không thể để ông chết một mình.
"Chú đợi tôi chút nhé. Tôi sẽ quay lại với thức ăn." Lan hứa rồi vội vã chạy đi. Mặc dù trong lòng biết là không có gì để mang về, nhưng cô không thể để ông ta chết giữa cánh đồng hoang vắng này.
Khi Lan quay lại với những chiếc lá khô và rễ cây cô vừa tìm được, người đàn ông đã không còn ở đó nữa.
"Tháng ngày tăm tối," cô thầm thì trong lòng. "Biết bao nhiêu người đã đi qua thế giới này mà không một ai có thể nhớ tên."
Chương 2: Bóng Ma Của Quá Khứ
Lan quay về nhà trong sự tĩnh lặng bao trùm. Mọi thứ xung quanh cô đều lạnh lẽo, không có sự sống, không có ai để chia sẻ nỗi lòng. Cô đã chạy đi tìm những thứ có thể nuôi sống người đàn ông kia, nhưng khi quay lại, ông đã không còn ở đó nữa. Cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô, như thể mọi hy vọng của một ngày mới đã vụt tắt.
Khi về tới nhà, cô thấy mẹ mình đang ngồi bên bếp lửa đã tắt, tay bưng bát nước cạn, ánh mắt trống rỗng, không còn hy vọng. Bà Luyến giờ đây đã khác xưa, th.ân thể gầy gò, làn da nhăn nheo hơn nhiều so với tuổi 40 của bà. Mỗi ngày, bà chỉ uống nước, không thể ăn được gì. Nỗi đau thể xác dường như đã quét sạch mọi niềm tin của bà vào cuộc sống.
“Mẹ ơi, hôm nay con không tìm được gì ngoài chút rễ cây khô...” Lan nói nhỏ, tiếng nói của cô nghe như một làn gió yếu ớt trong cơn bão lớn.
Bà Luyến không trả lời, chỉ lắc đầu, mắt nhìn xa xăm, ánh mắt mơ màng như đang tìm kiếm điều gì đó trong những hồi ức tàn úa. Cả gia đình đã từng có những ngày tháng hạnh phúc. Bà nhớ lại những lần cùng chồng ngồi quanh mâm cơm đạm bạc, nhưng ít ra họ vẫn có cơm ăn, có rau trong vườn. Nay, tất cả đã biến mất. Những ký ức tốt đẹp giờ chỉ còn lại trong quá khứ xa xăm, không thể chạm tới.
Lan ngồi xuống bên mẹ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạc phơ của bà. Cô cố gắng cười, nhưng nụ cười của cô dường như không đủ sức để xua tan nỗi buồn đang đè nặng trong lòng.
“Mẹ, chúng ta không thể bỏ cuộc được. Mẹ còn sống, con còn sống, chúng ta phải cố gắng. Dù thế nào đi nữa, con sẽ không bỏ mẹ lại một mình đâu.”
Bà Luyến khẽ nhắm mắt, tiếng thở dài như xé lòng. Bà biết rằng con gái bà còn quá trẻ để hiểu được nỗi tuyệt vọng này. Không chỉ có đói, mà còn là những tổn thương mà người dân phải chịu đựng trong suốt những tháng năm chiến tranh, sự tàn bạo của thực dân và những cuộc chiến tranh đẫm máu.
Nỗi đau không thể chỉ chữa lành bằng những lời động viên. Nó là thứ ám ảnh, là bóng ma vây quanh, không ai có thể chạy trốn. Nhưng có một điều mà bà Luyến chưa thể ngờ tới: Lan, cô con gái bé nhỏ của bà, lại là người kiên cường nhất trong gia đình này.
Chương 3: Những Ngày Bất Chợt
Những ngày tiếp theo, mọi thứ chỉ càng trở nên khắc nghiệt hơn. Cái đói không thuyên giảm, mà ngày càng kéo dài, như một vết thương không thể chữa lành. Lan vẫn tiếp tục đi tìm kiếm từng chút thức ăn cho gia đình, nhưng mọi nơi cô đến đều vắng lặng, chẳng ai còn sức để giúp đỡ ai. Những nông dân giờ đây đều kiệt sức, họ không còn đủ gạo để ăn, chỉ có những rễ cây, lá cỏ, mà ngay cả chúng cũng ngày càng cạn kiệt.
Một sáng, khi Lan đang đi qua một ngôi nhà bỏ hoang, cô thấy một đám đông tụ tập. Họ đứng lặng lẽ, mặt mũi thất thần. Lan lại gần, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Một người phụ nữ quay lại, đôi mắt đỏ hoe. “Một bà cụ trong làng đã chết tối qua. Con trai bà ấy đã ăn thịt mẹ mình... vì đói.”
Lời nói của người phụ nữ như một cú sét đánh ngang tai Lan. Cô lùi lại, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Cái đói đã khiến người ta mất hết nhân tính, biến họ thành những con quái vật không còn lòng trắc ẩn. Một điều tồi tệ không thể tưởng tượng được.
Lan đứng đó, cảm giác buồn nôn trào dâng trong lòng. Cô biết rằng cái đói đã hủy hoại tất cả những giá trị con người mà trước kia bà Luyến từng dạy cô. Thế nhưng, trong sâu thẳm tâm hồn, Lan cũng hiểu rằng trong hoàn cảnh này, có thể chính cô cũng sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Một hôm, khi đang tìm kiếm trong rừng để tìm chút củi khô, Lan gặp lại người đàn ông mà cô đã cứu trước đó. Nhưng lần này, ông ta không nằm trong cánh đồng nữa. Ông ta đứng trên con đường vắng, nhìn cô với ánh mắt trống rỗng.
“Chú đã không thể sống nổi...” Lan thở dài, giọng buồn bã.
Người đàn ông lắc đầu, giọng ông khàn đặc. “Cái đói này không tha cho ai đâu, cô bé. Chúng ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng. Nếu may mắn, ta sẽ chết trước khi quá kiệt sức, nếu không, ta sẽ chết trong sự đau đớn...”
Những lời nói của ông như những nhát dao sắc bén, cắt sâu vào tâm trí Lan. Cô biết rằng người đàn ông này đã nói đúng. Dường như cái đói không chỉ nuốt chửng thân xác con người, mà còn tàn phá cả tâm hồn, khiến cho người ta không còn nhận ra chính mình.
Ngày qua ngày, Lan phải vật lộn để duy trì hy vọng, để cứu mẹ mình khỏi cái đói. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của bà Luyến, cô lại càng kiên cường hơn, dù trong lòng đầy sợ hãi và bất lực.
Nhưng hy vọng vẫn không thể tắt. Dù cho cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu, Lan vẫn không thể từ bỏ. Cô biết, cho dù phải sống trong bóng tối tăm tối nhất, cô cũng sẽ không buông tay.
Chương 4: Mặt Trời Đằng Sau Mây
Mỗi ngày trôi qua, bóng tối càng lấn át mọi ngóc ngách trong làng. Cái đói đã kéo dài gần ba tháng, và có vẻ như nó đã ăn mòn không chỉ thể xác mà cả tâm hồn của những người còn sống. Lan bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi dần lấn át lòng kiên cường của mình. Mẹ cô cũng không còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu với cơn đói, bà chỉ nằm trong chiếc gi.ường rách nát, thỉnh thoảng lại gọi tên cha, nhưng không ai trả lời.
Lan biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, bà Luyến sẽ không thể sống nổi. Nhưng cô không còn sức để lo cho bản thân, huống chi là chăm sóc mẹ. Cô đã bắt đầu đếm từng ngày, cảm nhận rõ sự kiệt quệ của cơ thể mình. Đôi tay gầy guộc, mắt trũng sâu, từng bước đi nặng nề, mỗi lần ngẩng đầu lên, cô lại thấy một thế giới mờ nhạt, chỉ có những cánh đồng trơ trọi và không khí đặc quánh đầy buồn tẻ.
Một buổi sáng, khi Lan đi ra ngoài để kiếm chút rễ cây hay lá khô, cô nghe tiếng kêu cứu vang lên từ cuối làng. Cô vội vàng chạy đến, trong lòng cảm thấy bất an. Khi đến nơi, cô thấy một nhóm người đứng quanh một ngôi nhà bỏ hoang. Đám đông dường như đang bàn tán về điều gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” Lan hỏi một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó nhìn Lan, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng. “Chúng tôi… chúng tôi không còn thức ăn. Chỉ có một cách duy nhất để sống sót…”
Lan cảm nhận được một sự lạnh lẽo trong không khí. "Cái gì cơ?" Cô hỏi, tay run lên.
“Bọn tôi… đã quyết định… sẽ ăn thịt người...” Người phụ nữ nói, giọng cô ta khẽ rung.
Lan lùi lại một bước, cảm giác choáng váng ập đến. Đó là một quyết định tuyệt vọng của những người còn lại trong làng. Sự sống, đến mức này, đã trở nên mong manh, thậm chí không còn một ranh giới giữa cái sống và cái chết.
Những câu chuyện về việc con người có thể trở thành thú vật trong hoàn cảnh này không còn là điều gì xa lạ. Nhưng chứng kiến trực tiếp một nhóm người sẵn sàng vượt qua tất cả để sống, Lan cảm thấy một nỗi đau không thể tả. Cô không thể hiểu được tại sao con người lại đi đến mức đó, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô biết rằng khi đến bước đường cùng, có thể chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cô quay lưng, chạy về nhà, nơi bà Luyến vẫn đang nằm mệt mỏi. Cô không thể nghĩ thêm về điều ấy, không thể. Cô biết mình đang phải chiến đấu với chính mình – với nỗi sợ hãi rằng, có thể một ngày nào đó, chính cô cũng sẽ phải đối mặt với quyết định đó.
Khi về đến nhà, Lan không nói gì với mẹ. Cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên bà, đôi tay mân mê chiếc chăn cũ kỹ. Cô nhìn mẹ mình, đôi mắt của bà đã mờ đi, không còn sự sáng suốt của những ngày trước. Lan không muốn cho bà biết rằng, một ngày nào đó, cái đói sẽ không chỉ nuốt chửng thân xác mà còn hủy hoại tất cả những gì mà bà đã dạy cô về lòng nhân ái, về phẩm giá con người.
“Con sẽ cố gắng, mẹ ơi.” Lan thì thầm, dù cô biết mình đang tự an ủi chính mình nhiều hơn.
Chương 5: Nước Mắt Của Ngày Mai
Vài ngày sau, trong một lần đi qua khu rừng, Lan bắt gặp một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên một đống lửa nhỏ. Cô nhìn ông ta một lúc, rồi bước tới gần. Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi và đầy vẻ kiệt sức.
“Cô bé, cô đến đây làm gì?” Ông ta hỏi.
“Con… chỉ đi tìm thức ăn thôi,” Lan trả lời, giọng khẽ. “Chú… chú là ai?”
Người đàn ông nhìn quanh, rồi thở dài. “Ta là người đã đi qua rất nhiều làng, nhưng chẳng đâu còn sống sót. Cơn đói đã ăn mòn tất cả.”
Lan ngồi xuống bên ông, đôi mắt nhìn đống lửa. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cảm giác mệt mỏi dần bao trùm.
“Cô biết không, con người có thể sống sót mà không cần ăn, nhưng sẽ không thể sống mà không có hy vọng,” ông lẩm bẩm.
Lan không trả lời, nhưng câu nói đó như một nhát dao cắt sâu vào trái tim cô. Trong những ngày qua, cô đã không còn biết hy vọng là gì. Cái đói đã dạy cho cô một bài học quá đắt giá. Hy vọng, như những ngọn đèn lụi tàn trong bóng tối, không đủ sức chiếu sáng con đường mịt mù phía trước.
Thế nhưng, khi đêm dần buông xuống, Lan chợt nhận ra một điều. Mặc dù hy vọng là thứ dễ bị vùi lấp trong bóng tối, nhưng nó cũng là thứ duy nhất có thể khiến con người tiếp tục sống. Cô không thể từ bỏ. Không thể. Dù cho ngày mai có ra sao, cô vẫn phải tìm một lý do để sống.
Chương 6: Những Mảnh Ghép Còn Lại
Ngày lại ngày trôi qua, mùa xuân năm 1945 dường như chưa bao giờ đến. Làng Bắc Giang vẫn chìm trong cái lạnh cắt da cắt thịt của cơn đói. Từng hơi thở của người dân đều như sương mù, mỏng manh và yếu ớt. Lan đã dần quen với sự tĩnh lặng, nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, cảm giác khủng hoảng vẫn không rời xa. Cái đói đã khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa, như thể sự sống này không còn giá trị, như một trò đùa tàn nhẫn của số phận.
Mẹ cô, bà Luyến, dường như cũng đã cạn kiệt sức sống. Mỗi ngày bà chỉ nằm đó, đôi mắt đờ đẫn, thi thoảng lại nói những lời không đầu không cuối, như thể muốn tìm lại một chút gì đó trong những ký ức xa xưa. Cô không thể an ủi bà, bởi vì cô cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự—một cơn đói kéo dài vô tận, một sự tuyệt vọng không có lối thoát.
Một hôm, khi đi qua những ngôi nhà bỏ hoang, Lan gặp lại người đàn ông mà cô đã gặp trong rừng. Ông vẫn ngồi bên đống lửa nhỏ, nhưng lần này, có vẻ như ông ta đã suy sụp hoàn toàn. Mái tóc bạc phơ của ông như bị gió cuốn rối bù, và đôi mắt của ông không còn ánh sáng, chỉ còn lại sự trống rỗng.
“Chú vẫn sống à?” Lan khẽ hỏi, ngồi xuống bên ông.
Người đàn ông nhìn cô, một nụ cười mệt mỏi thoáng qua khuôn mặt ông. “Sống thôi, nhưng có lẽ chỉ là một cái xác biết thở.”
Cô không biết nói gì thêm, chỉ ngồi đó nhìn ông. Lan cảm nhận được sự mệt mỏi không chỉ của ông, mà còn của chính mình. Nỗi mệt mỏi ấy dường như không thể xua đi, như một cái bóng đen đeo bám trong suốt ngày đêm.
Bất ngờ, người đàn ông khẽ nói: “Chúng ta không thể chỉ sống để chờ chết, cô bé. Trong cái đói khát này, có một thứ duy nhất mà chúng ta còn có thể giữ lại… là lòng kiên cường. Đừng để nó bị tàn phá, dù thế nào đi nữa.”
Những lời của ông như một cú đánh thức trong Lan. Cô đã quên mất rằng, dù cho mọi thứ xung quanh có tăm tối đến đâu, lòng kiên cường là thứ duy nhất có thể khiến con người tiếp tục tồn tại. Chỉ có lòng kiên cường mới có thể giúp họ bước qua những khổ đau không thể tả, vượt qua cơn đói và những thử thách lớn lao. Cô không thể từ bỏ, dù mọi thứ có như thế nào.
“Cháu sẽ cố gắng, chú ạ.” Lan nói nhỏ, nhưng lòng cô dâng lên một quyết tâm mới. “Cháu không thể bỏ cuộc.”
Nhưng người đàn ông chỉ lắc đầu, ánh mắt ông buồn bã. “Cô bé, kiên cường thôi chưa đủ. Con người sống không chỉ nhờ vào sức mạnh, mà còn nhờ vào tình người. Nếu không còn tình người, thì chúng ta sẽ chỉ còn là những cỗ máy vô hồn.”
Những lời này khiến Lan phải suy nghĩ. Trong suốt thời gian qua, cô đã tập trung quá nhiều vào việc sống sót, đến mức quên đi rằng, chính tình yêu thương, lòng nhân ái mới là điều làm cho cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng khi cái đói bủa vây, khi cuộc sống trở nên tăm tối, liệu tình người có thể tồn tại?
Cô quay về nhà, tâm trí rối bời. Mỗi ngày, cô phải vật lộn không chỉ với cái đói, mà còn với sự mất mát, sự tuyệt vọng. Cô nhớ lại những ngày còn bé, khi bà Luyến dạy cô về lòng nhân ái, về sự quan tâm và chăm sóc đối với người khác. Nhưng giờ đây, cô đã thấy rõ, trong tình cảnh này, mỗi người đều chỉ nghĩ đến bản thân mình. Và cái đói, cái chết luôn hiện hữu như một bóng ma, không cho phép ai được yếu lòng.
Chương 7: Một Hơi Thở Cuối Cùng
Một tuần trôi qua, và sức khỏe của bà Luyến ngày càng tồi tệ hơn. Lan không còn khả năng đi tìm thức ăn, vì cô đã quá kiệt sức. Cô không thể đứng lâu, không thể đi được xa. Cái đói đã khiến cô gục ngã, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Một buổi sáng, khi Lan tỉnh dậy, cô thấy mẹ mình không còn cử động nữa. Bà Luyến đã ra đi trong giấc ngủ, một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy đau đớn. Lan ngồi bên bà, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng không có tiếng khóc nào phát ra. Cô không thể khóc nữa, không thể tiếp nhận thêm sự mất mát nào nữa.
Chỉ có tiếng gió thổi qua khe cửa, tiếng cành cây gãy trong rừng, và tiếng thở của Lan, nặng nề, mệt mỏi. Cô không thể thốt lên một lời nào. Một phần của cô đã ra đi cùng mẹ, để lại một khoảng trống vô hình trong trái tim cô.
Lan không biết mình sẽ sống tiếp như thế nào, nhưng cô biết rằng, dù thế nào, cô phải tiếp tục. Một phần của cô vẫn còn lại, đó là sức sống, là những ký ức về mẹ, về những bài học mà bà đã dạy. Những mảnh ghép về tình yêu thương, lòng kiên cường, dù trong hoàn cảnh nào, vẫn là thứ duy nhất còn lại trong tâm hồn cô.
Ngày hôm sau, Lan quyết định bước ra khỏi ngôi nhà, một mình. Cô không còn vướng bận gì nữa. Những tháng ngày sống sót đã dạy cho cô một điều rằng, con người sẽ không bao giờ là những cỗ máy vô hồn. Dù cái đói có tàn phá, dù chiến tranh có xé nát, tình người vẫn có thể tồn tại. Và cô sẽ sống để chứng minh điều đó.
Chương 8: Mặt Trời Chỉ Một Lần
Lan tiếp tục cuộc hành trình của mình, một mình trong bóng tối. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong lòng vẫn giữ một ngọn lửa hy vọng. Một ngày nào đó, dù có phải đợi đến khi mặt trời ló dạng, cô sẽ tìm thấy những mảnh ghép còn lại của mình, của tình người, và của một tương lai tốt đẹp hơn.
Vì cô biết, dù tháng ngày tăm tối có kéo dài bao lâu, ánh sáng vẫn sẽ tìm cách len lỏi qua những khe hở nhỏ bé nhất.
Chương 9: Ánh Sáng Từ Bên Trong
Lan cứ bước đi, những bước chân nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Mỗi ngày, cô đi qua những cánh đồng khô cằn, những ngôi nhà hoang vắng, không một bóng người. Làng Bắc Giang, nơi cô đã sống cả đời, giờ chỉ còn lại những kỷ niệm mờ nhạt và những dấu vết của một thời đã qua. Cái đói vẫn tiếp tục bám riết, đẩy con người vào cảnh tuyệt vọng.
Cô không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng trong thâm tâm, Lan cảm nhận rõ một điều: dù thế giới xung quanh có đổ nát thế nào, cô vẫn phải tiếp tục sống, vì nếu không, cô sẽ bị nuốt chửng trong chính bóng tối ấy.
Một buổi sáng, khi ánh sáng của mặt trời yếu ớt chiếu qua những tán cây, Lan gặp một nhóm người. Họ không phải là những người làng cũ, mà là những kẻ xa lạ, nhưng trong mắt họ, Lan nhìn thấy một thứ gì đó mà cô chưa từng thấy trong suốt thời gian qua: sự kiên cường, sự sống.
“Cô đi đâu vậy?” Một người đàn ông trong nhóm hỏi, nhìn Lan với vẻ dò xét.
Lan đứng lặng một lúc rồi trả lời, giọng cô mệt mỏi: “Tôi chỉ đang đi tìm một lý do để sống.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, như thể đánh giá cô từ trong ra ngoài. Sau một lúc, ông ta khẽ gật đầu, rồi ra hiệu cho những người còn lại trong nhóm. “Cô có thể đi cùng chúng tôi. Chúng tôi không có nhiều, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn còn sống.”
Cả nhóm không đông, chỉ khoảng chục người, nhưng mỗi người đều có vẻ cứng cỏi, không giống những người dân trong làng đang ngồi đó chờ chết. Họ là những người không chịu gục ngã trước cái đói, dù điều đó có nghĩa là phải tiếp tục sống trong hoàn cảnh tồi tệ này.
Lan nhìn họ, thấy trong mắt họ một tia sáng mà cô tưởng như mình đã đánh mất. “Cảm ơn,” cô nói, lòng cảm thấy có chút ấm áp, dù vẫn còn hoài nghi về tương lai. Nhưng ít nhất, cô không phải đi một mình nữa.
Chương 10: Sức Mạnh Của Cộng Đồng
Những ngày tiếp theo, Lan đi cùng nhóm người đó, học cách sống giữa cái đói và những thử thách khắc nghiệt. Họ không chỉ tồn tại mà còn giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ những gì ít ỏi mà họ có. Dù chẳng có gì nhiều, nhưng mỗi khi có một ai đó cần, tất cả đều sẵn sàng chia sẻ chút thức ăn, dù là những mẩu bánh khô, vài củ khoai tây sắp hư hay một nhánh lá non vừa mọc lên.
Lan nhận ra, trong cái khổ đau tột cùng này, con người lại có thể tìm thấy sức mạnh để sống sót nhờ tình yêu thương và sự đoàn kết. Cô đã từng nghĩ rằng trong hoàn cảnh này, chỉ có thể sống bằng cách tranh giành, đấu tranh để bảo vệ sự sống của riêng mình. Nhưng giờ đây, cô hiểu rằng chỉ khi con người đoàn kết, khi họ biết yêu thương và chia sẻ, họ mới có thể vượt qua tất cả.
Một hôm, nhóm của họ tìm thấy một khu vực có thể trồng trọt được. Dù đất đai không màu mỡ, nhưng đây là cơ hội đầu tiên họ có thể thử trồng một vài loại cây như khoai lang, rau dền. Lan nhìn những hạt giống nhỏ trong tay, cảm nhận sự sống đang dần chớm nở trong lòng đất. Những người trong nhóm chia nhau công việc: người đào đất, người gieo hạt, người tưới nước. Họ làm việc không mệt mỏi, dù biết rằng kết quả không thể đến ngay lập tức, nhưng ít nhất, họ đã có một lý do để hy vọng.
Một người phụ nữ trong nhóm, tên là Mẫn, chia sẻ câu chuyện của mình với Lan. Mẫn từng là một cô giáo, sống cùng chồng và ba đứa con nhỏ. Cái đói đã lấy đi tất cả, chồng cô mất vì kiệt sức, và hai đứa trẻ cũng không thể sống sót lâu dài. “Nhưng tôi không thể chết như họ,” Mẫn nói, đôi mắt rực lên một ánh sáng kiên cường. “Nếu tôi chết, thì ai sẽ là người giữ hy vọng cho những đứa trẻ còn lại? Cái chết không phải là kết thúc. Nó chỉ là một phần của cuộc sống. Miễn là chúng ta còn hy vọng, chúng ta vẫn còn sống.”
Những lời này khiến Lan nhớ lại những gì bà Luyến từng nói với cô. Bà đã luôn dạy cô về lòng nhân ái, về sự quan tâm đến người khác, nhưng giờ đây, những lời đó như một chân lý mà cô phải thấu hiểu. Không ai có thể sống sót nếu không có sự giúp đỡ của những người xung quanh, và không ai có thể giữ vững hy vọng nếu không có những người bạn đồng hành.
Chương 11: Mặt Trời Lên Cao
Sau một thời gian dài gian khổ, những hạt giống mà nhóm của Lan trồng cuối cùng cũng bắt đầu nảy mầm. Những cây rau non, khoai lang dần dần mọc lên giữa nền đất khô cằn. Dù chưa đủ để nuôi sống cả nhóm, nhưng đây là một dấu hiệu đầu tiên của sự sống mới, một ánh sáng le lói giữa cơn bão tăm tối.
Một buổi sáng, khi Lan đang chăm sóc vườn rau cùng Mẫn, một người trong nhóm chạy đến, hớt hải báo tin: “Lính Nhật đã rút đi! Đã có quân giải phóng về đến vùng này!”
Tin tức như một luồng gió mới, thổi vào trái tim những người dân trong làng, những người đã suốt bao lâu phải sống dưới ách thống trị của ngoại bang và chiến tranh. Cái đói, nỗi đau và sự tuyệt vọng có thể chưa kết thúc, nhưng ít nhất, hy vọng đã trở lại.
Lan đứng đó, nhìn những đám mây trôi qua bầu trời xanh trong, và cảm nhận được sức sống mới đang dần dần len lỏi vào từng ngóc ngách của làng. Cô không thể chắc chắn về tương lai, nhưng ít nhất, cô đã tìm thấy lại niềm tin vào con người, vào sức mạnh của tình yêu thương và đoàn kết.
Câu chuyện của Lan không chỉ là một câu chuyện về nạn đói năm 1945. Nó là câu chuyện về sự sống sót, về tình người và về hy vọng không bao giờ tắt. Dù trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, con người vẫn có thể đứng vững, nếu họ không từ bỏ niềm tin vào chính mình và vào những người xung quanh. Và ánh sáng, dù nhỏ bé, sẽ luôn tìm cách len lỏi qua bóng tối.
HẾT
Tác giả: Nguyễn Hương Lan