- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Tình yêu có khi chỉ là một cánh cửa, vào một ngày gió mùa về, người đi ngoài đường co ro, lạnh run muốn vào thì anh lại quyết định bước qua cánh cửa ấy, dọn trống căn phòng trong trái tim ta.
“Tháng mười một hình như đâu dành cho những cuộc chia ly?
Thế mà bầu trời sáng nay nhìn như muốn khóc.”
Trời đã chuyển mùa, tháng 11 đắm mình trong gió, trong man mác, trong những đóa hoa cúc vàng ban sáng. Bầu trời không còn trong xanh, ánh nắng không còn gay gắt, chỉ để lại một khoảng không gian rộng lớn trước mặt. Tháng 11 cũng kỳ lạ, nếu thấy vui thì cũng là vui, nếu thấy buồn thì cũng buồn da diết.
Những đợt gió lạnh đầu mùa khiến ta muốn xích lại gần nhau hơn, nép mình sau tấm lưng rộng rồi vòng qua cho tay vào túi áo của người kia. Yêu thương tháng 11 dường như muốn đậm sâu hơn, ấy thế mà tại tàn nhẫn cho tình yêu vụt mất. Nếu tình yêu không đủ lớn, nỗi nhớ nào rồi cũng sẽ qua. Ngày hôm qua có một người ra đi không nói mặc cho những hy vọng phía trước, mặc cho những yêu thương gắn kết lâu dài. Tất cả như bong bóng xà phòng bay, dù cho có lung linh đến mấy thì cuối cùng cũng vỡ tan.
Tháng 11 nhắc ta đừng buồn nếu người ấy không quay về. Ăn những món mình thích, làm những việc mình đam mê, tụ tập hàn huyên nói cười với bạn bè. Thế nhưng dù ta có bận bịu đến mấy, có tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì những giọt nước mắt vẫn lăn dài mỗi đêm. Có những người ghé đến cuộc đời ta chỉ có nhiệm vụ làm cho nó thêm thi vị mà thôi, họ giúp ta trân trọng hơn giá trị của hạnh phúc, nhưng cũng nhắc ta nên biết tự bảo vệ trái tim mình.
Ai rồi cũng khác, họ sẽ không ở lại nên ta đừng sợ họ ra đi. Dù tình yêu đó có khiến ta tổn thương thì ta vẫn phải vững vàng mà sống tiếp. Dù trong cuộc đời này có người khiến ta buồn thì cũng có người làm ta vui. Khoảnh khắc mà ta mất đi một người thực sự có ý nghĩa với ta là khoảnh khắc tủi thương nhất. Ta không nắm giữ được trái tim người ấy, cũng như không quản thúc được trái tim mình. Nhưng ta còn quãng đường dài phía trước để đi, rồi ta sẽ gặp một người có ý nghĩa khác.
Tháng 11 đâu dành cho những cuộc chia ly, ấy thế mà có người lại đừng tần ngần như sắp khóc. Đã từng tự nhủ với bản thân rằng trong thế giới tình cảm, đừng để bản thân thiệt thòi, uất ức, không dựa dẫm vào ai khác. Giờ lại cảm thấy tự thương mình, bởi quá yếu đuối, quá mong manh… Dù rằng có chấp nhận thì bản thân vẫn luôn đặt ra hàng ngàn câu hỏi: Anh có từng nghĩ như em không? Tức là tình yêu không phải là một món đồ, một chiếc va ly, có mang đi thì mang về được, có cầm lên thì bỏ xuống được. Nhất định không phải thế!
Tình yêu có khi chỉ là một cánh cửa, vào một ngày gió mùa về, người đi ngoài đường co ro, lạnh run muốn vào thì anh lại quyết định bước qua cánh cửa ấy, dọn trống căn phòng trong trái tim ta.
Trước đây cứ nghĩ bản thân mình là đứa con gái thích tự do, nhưng bây giờ lại thèm cái sự ràng buộc đến thế. Cảm giác đau lòng xoáy sâu vào tận tâm can, là đêm nào cũng mơ thấy người ấy, khi tỉnh lại chỉ còn là bóng đêm vô tận.
Rồi nỗi nhớ cũng qua...
Cũng đã đến lúc ta phải chấp nhận được rằng, có một số người rất tốt nhưng dù có cố thế nào ta cũng chẳng thể yêu người ấy được. Còn có một số người không tốt lắm nhưng ta lại chẳng thể hết yêu người ấy. Giả dụ như tháng 11 buồn tênh đáng ghét thế này, mà vẫn muốn chìm đắm trong cái se lạnh ấy, bầu trời có ảm đạm thế nào, cũng cảm thấy nhẹ nhàng biết mấy.
Có một số chuyện, một số người nhắc nhở rằng chúng ta đã từng mù quáng, từng sai lầm, từng yêu hết lòng, thế nhưng ta vẫn mãi thật lòng nhung nhớ họ.
Tháng 11 này có một người ra đi, có một người ở lại, có những chiếc áo len đủ sắc màu tràn về giữa phố, cũng có một mảnh trời xám ở trên cao.
Tháng 11 ngân nga những bản tình ca tan vỡ… Nhưng chắc chắn rồi, xung quanh còn có những người sưởi ấm cho ta, đâu cứ nhất thiết phải là tình yêu…
“Tháng mười một hình như đâu dành cho những cuộc chia ly?
Thế mà bầu trời sáng nay nhìn như muốn khóc.”
Trời đã chuyển mùa, tháng 11 đắm mình trong gió, trong man mác, trong những đóa hoa cúc vàng ban sáng. Bầu trời không còn trong xanh, ánh nắng không còn gay gắt, chỉ để lại một khoảng không gian rộng lớn trước mặt. Tháng 11 cũng kỳ lạ, nếu thấy vui thì cũng là vui, nếu thấy buồn thì cũng buồn da diết.
Những đợt gió lạnh đầu mùa khiến ta muốn xích lại gần nhau hơn, nép mình sau tấm lưng rộng rồi vòng qua cho tay vào túi áo của người kia. Yêu thương tháng 11 dường như muốn đậm sâu hơn, ấy thế mà tại tàn nhẫn cho tình yêu vụt mất. Nếu tình yêu không đủ lớn, nỗi nhớ nào rồi cũng sẽ qua. Ngày hôm qua có một người ra đi không nói mặc cho những hy vọng phía trước, mặc cho những yêu thương gắn kết lâu dài. Tất cả như bong bóng xà phòng bay, dù cho có lung linh đến mấy thì cuối cùng cũng vỡ tan.
Ảnh minh họa
Tháng 11 nhắc ta đừng buồn nếu người ấy không quay về. Ăn những món mình thích, làm những việc mình đam mê, tụ tập hàn huyên nói cười với bạn bè. Thế nhưng dù ta có bận bịu đến mấy, có tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra thì những giọt nước mắt vẫn lăn dài mỗi đêm. Có những người ghé đến cuộc đời ta chỉ có nhiệm vụ làm cho nó thêm thi vị mà thôi, họ giúp ta trân trọng hơn giá trị của hạnh phúc, nhưng cũng nhắc ta nên biết tự bảo vệ trái tim mình.
Ai rồi cũng khác, họ sẽ không ở lại nên ta đừng sợ họ ra đi. Dù tình yêu đó có khiến ta tổn thương thì ta vẫn phải vững vàng mà sống tiếp. Dù trong cuộc đời này có người khiến ta buồn thì cũng có người làm ta vui. Khoảnh khắc mà ta mất đi một người thực sự có ý nghĩa với ta là khoảnh khắc tủi thương nhất. Ta không nắm giữ được trái tim người ấy, cũng như không quản thúc được trái tim mình. Nhưng ta còn quãng đường dài phía trước để đi, rồi ta sẽ gặp một người có ý nghĩa khác.
Tháng 11 đâu dành cho những cuộc chia ly, ấy thế mà có người lại đừng tần ngần như sắp khóc. Đã từng tự nhủ với bản thân rằng trong thế giới tình cảm, đừng để bản thân thiệt thòi, uất ức, không dựa dẫm vào ai khác. Giờ lại cảm thấy tự thương mình, bởi quá yếu đuối, quá mong manh… Dù rằng có chấp nhận thì bản thân vẫn luôn đặt ra hàng ngàn câu hỏi: Anh có từng nghĩ như em không? Tức là tình yêu không phải là một món đồ, một chiếc va ly, có mang đi thì mang về được, có cầm lên thì bỏ xuống được. Nhất định không phải thế!
Tình yêu có khi chỉ là một cánh cửa, vào một ngày gió mùa về, người đi ngoài đường co ro, lạnh run muốn vào thì anh lại quyết định bước qua cánh cửa ấy, dọn trống căn phòng trong trái tim ta.
Trước đây cứ nghĩ bản thân mình là đứa con gái thích tự do, nhưng bây giờ lại thèm cái sự ràng buộc đến thế. Cảm giác đau lòng xoáy sâu vào tận tâm can, là đêm nào cũng mơ thấy người ấy, khi tỉnh lại chỉ còn là bóng đêm vô tận.
Rồi nỗi nhớ cũng qua...
Cũng đã đến lúc ta phải chấp nhận được rằng, có một số người rất tốt nhưng dù có cố thế nào ta cũng chẳng thể yêu người ấy được. Còn có một số người không tốt lắm nhưng ta lại chẳng thể hết yêu người ấy. Giả dụ như tháng 11 buồn tênh đáng ghét thế này, mà vẫn muốn chìm đắm trong cái se lạnh ấy, bầu trời có ảm đạm thế nào, cũng cảm thấy nhẹ nhàng biết mấy.
Có một số chuyện, một số người nhắc nhở rằng chúng ta đã từng mù quáng, từng sai lầm, từng yêu hết lòng, thế nhưng ta vẫn mãi thật lòng nhung nhớ họ.
Tháng 11 này có một người ra đi, có một người ở lại, có những chiếc áo len đủ sắc màu tràn về giữa phố, cũng có một mảnh trời xám ở trên cao.
Tháng 11 ngân nga những bản tình ca tan vỡ… Nhưng chắc chắn rồi, xung quanh còn có những người sưởi ấm cho ta, đâu cứ nhất thiết phải là tình yêu…
Theo Báo Đất Việt