Tao nói yêu mày ! Mày tin không ?

Chương 18 : Chuẩn Bị Quà Valetine
Ban đêm lộng gió nhưng đầy buốt giá , nó mang chọn vẹn trên người chỉ là bộ đồng phục lao công với chiếc mũ lĩa trai xám xanh để che đi mái tóc dài đen tuyền được búi lên gọn gàng , đôi mắt hạt dẻ vui vẻ giờ đây chở nên ít nói , đôi giày thể thao đen còn hắn thì mang trên mình bộ vét đen lịch lãm , mái tóc hung đỏ mượt có mái che một bên mắt đậm chất lạnh lùng và tàn khốc với đôi mắt xanh sẫm không thấy đáy . Cả hai cùng chạy ra gara lấy đại một chiếc xe có phân khối lớn rồi cùng chạy xe ra ngoài với vận tốc kinh hoàng .
'' Dừng lại !''- vì tiếng xe phóng quá lớn gây chú ý cho những cận vệ canh gác ở đây , tất cả chạy rất nhanh về phía nó và hắn nhưng luôn phải tránh đường với vận tốc chết người của hắn mở đường cho nó chạy ra .
'' Đi thôi !''- hắn quay lại một đường khúc cua mà kéo nó từ xe này lên xe kia khiến nó suýt ngã , hắn muốn nó ngồi lên xe vì mới bắt đầu trò chơi hắn đã coi là hủy bỏ rồi . Hắn sẽ bỏ cuộc nhận chức này mà thay vào đó sẽ chơi tối cùng nó hôm nay .
'' Ưm ''- nó suýt rớt tim ra ngoài với cái cách hắn lôi nó lên xe , qua được chỗ này nó sẽ cho hắn biết tay . Hừ ,,,, nó luôn là người bị ức hiếp không à ! Phải thách đấu với hắn bây giờ lại còn ngồi chung xe ! Mà thách đấu , ơ không lẽ hắn không đấu sao mà để nó ngồi chung xe cơ chứ . Mà thôi vậy , ngồi cùng hắn chắc chắn sẽ có điều thú vị gì đó .
'' Thôi không cần đuổi theo !''- papa hắn ra bảo cái lũ lâu la kia sau khi bóng dáng của cả hai biến mất hòa vào dòng người ngoài kia, ông đã hiểu hắn còn được vui vẻ với tuổi 17 của hắn chứ . Không nên ép buộc hắn nữa còn chức này thì vẫn pama hắn tiếp quản , cả anh và hắn đã phải cô đơn từ nhỏ và không có tình yêu thương hơi ấm từ gia đình . Chính vì vậy nên pama hắn phải bù đắp đổi lấy tự do cho cả hai .
Nó đang ngồi đó mà bám vào đuôi xe vì nó không có quyền gì để ôm hắn cho chắc cơ chứ , hắn thì đang cau mày không lẽ nó không sợ tốc độ chạy xe này của hắn ư thôi thì hắn cho chạy nhanh thêm . Nhưng hắn đâu có biết nó đang tái xanh mặt với cái tốc độ đó chứ , nó lần trước đã chạy xe thế còn nhanh rồi thế mà lần này hắn lại chạy xe nhanh như gấp 3 -4 lần nó chạy vậy nhưng nó vẫn quyết định sẽ không ôm vào hắn , nếu ôm thì ngang nào nói cho mọi người biết nó đang sợ cơ chứ . Hắn chạy thật nhanh chẳng mấy chốc đã đến cái tháp đồng hồ London , hắn biết vậy nên phanh gấp thật nhanh như muốn xé toạc cơn gió vậy , bánh xe ma sát mặt đường mà tạo ra một đường lửa khét khiến nó mất đà mà đập thẳng vào tấm lưng to lớn đàng trước kia .
'' Đi chơi thôi !''- nó vừa định thần lại thì mới phát hiện ra đây là trung tâm của thủ đô nên chắc có nhiều thứ chơi , chỉnh tề lại cái mũ với bộ đồ sau đó nó kéo hắn ra khỏi xe mà kéo mất dạng lun .
'' Mày đi chơi đi ! Tao ra chỗ kia một lát , chơi chán thì gặp nhau chỗ tháp đồng hồ kia nha !''- hắn chỉ thị nói với nó rất trôi chảy khiến ai khó có thể phát hiện hắn định đi đâu và làm gì .
'' Ưm ! Tao đi trước !''- nó có chút buồn buồn nhưng cố không biểu hiện ra ngoài , hắn dẫn nó đi mà lại không muốn đi chơi cùng nó sao . Không lẽ với tư cách bạn bè cũng không được sao , đau thật mà ! Tại sao chuyện đó qua lâu rồi mà mãi không quên được chứ ?
Sau khi hắn đi khuất thì nó cũng quyết định ngồi chỗ ghế đá gần đó chờ hắn , nó mua hết đồ này đến đồ khác và ăn đến no căng bụng với lại chờ hắn lâu quá khiến đôi mắt nó nhắm tịt lại . Cũng đúng thôi đã hơn 2 tiếng rồi , còn 30' nữa là đến 12h rồi mà hắn chưa về , thôi thì đánh 1 giấc đã . Nó nhắm mắt lại và ngủ nhưng khoảng 20' sau thì nó bị tỉnh giấc bởi mùi thơm của món ăn nào đó ngay bên cạnh mình , khi mở mắt ra thì thấy hắn đang ở trước mặt nó mà cười , khoảng cách hai mặt rất gần nhau khiến nó đỏ mặt nhưng hắn thì lại có vẻ rất đỗi là bình thường .
'' Tao tưởng mày chết ở đâu rồi chứ !''-nó tránh mặt hắn mà ngóc đầu dậy rồi giật cái túi ăn trên tay hắn mà cho vào miệng nhai nhoàn nhoàn mà bỏ mặc hắn lun
'' Kem nè !''- hắn đưa trước mặt nó là cây kem socola ngon tuyệt , hắn biết nó thích kem nên hắn mua về , thật ra từ nãy đến giờ hắn vẫn cứ đi tìm quà tặng mãi nhưng không biết mua cái gì ngoài cái dây đeo điện thoại cơ chứ vì hắn biết nó đã có chiếc điện thoại hắn tạo ra nhưng không biết nó còn giữ hay không nữa (-_-). Nhưng thà có quà còn hơn không có ! Hazz
Chắc mọi người đang thắc mắc là ngày gì mà mua quà đúng không , sinh nhật hắn vào ngày 13/2 còn sau ngày đó là 14/2 là valentine đó nên hắn mới mất công đi mua quà chứ .
'' Thas nha !''- nó cầm cây kem mà ăn ngon lành trong khi đó hắn không biết tặng nó ra sao . Có đồ ăn là phải ăn chứ , hơi đâu mà suy nghĩ việc khác làm gì cho khổ cơ chứ .
Liệu hắn có dám tặng không ?
 
Chương 19 : Bây Giờ Tao Nói Yêu Mày ! Mày Đã Tin Chưa ! ( End )
Gió đông lạnh buốt ở London khiến cho những con người ở đây phải chạy về nhà ngồi bên lò sưởi , nó và hắn cũng không ngoại lệ . Nó chỉ mang trên người mỗi bộ đồng phục lao công thôi còn hắn thì có bộ vét , nói bộ vét là thế thôi chứ thật ra hắn cũng đang run vì lạnh nhưng cố gắng tỏ vẻ ở đây rất đỗi bình thường . Hắn thấy nó đang co ro ngồi ghế đá bèn cởi áo ngoài của mình ra mà đưa cho nó .
'' M...Mày mặc vào đi kẻo lạnh !''- hắn một tay đưa áo cho nó còn một tay thì để sau đang giữ chiếc dây , mặt hắn đỏ dần mà cũng đúng thôi đây là lần đầu tiên hắn đối xử với con gái thế này đó .
'' Mày.... hong lạnh... à ? Mà mày sao thế kia ! Ở đây đâu phải vi sóng đâu mà mặt đỏ như mới vào lò thế kia''- nó ngạc nhiên ngóc đầu dậy mà nói run cầm cập vì lạnh và cũng không quên nhìn hắn bằng cặp mắt to tròn ngây ngô khiến hắn đỏ mặt thấy rõ lun .
'' Mày thì đang run như sấy kìa ! Mang vào nhanh cho tao , không thì tao cắt lưỡi mày đấy ! Con khùng ! ''- hắn không đôi co với nó nữa mà đang bình thường chuyển hóa thành giận lun và ném cho chiếc áo vào người .
'' Mang thì mang ! Cần gì phải nóng thế mày !''- nó bịu môi chu mỏ lên nói nhưng không quên mặc chiếc áo vào , nó không mặc chắc bị cắt lưỡi thật đó . Không nên đùa với con quỷ thì hơn .
Nó vừa mang áo vào người xong thì bỗng dưng có cái vật gì đó sáng lấp lánh trước mắt nó , đơ lại nhìn cái dây treo điện thoại . Nó thật sự rất đẹp , chiếc dây có hình ngôi sao với một màu xanh trong suốt , bên trong nó là một viên pha lê chứa đựng những giọt nước màu đỏ ngọc , sợi dây treo màu trắng xanh gần tương đồng với màu của ngôi sao nên rất khó để phát hiện đó là sợi dây treo điện thoại .
'' M... mày thấy thích ..... thì tao tặng mày !''- hắn thấy đôi mắt nó sáng trưng như đèn pha nên cũng có thể tặng nó dễ dàng hơn .
'' Thích ..... Mà mày nói gì cơ .... tặng ???? Đâu phải sinh nhật tao !''- nó cầm lấy chiếc dây mà xoa xoa vào mà coi như đó là vật quan trọng của mình , vừa nhớ lại chứ tặng của hắn là nó ngừng lại mà nhìn hắn đầy những dấu hỏi chấm to tổ chảng trên đầu .
'' Thôi tao không vòng vo nữa ! Mà...y c..ó thể ... hẹ..n hò v..ới ta..o đ..ược kh..ông !''- lúc đầu có vẻ rất trôi chảy nhưng đến cuối cùng thì ấp úng như một đứa trẻ đang luyện nói bo be vậy .
'' Mày nói hẹn hò !''- nó mở to mắt nhìn hắn , cái thằng bạn lạnh lùng , ít nói , máu lạnh như con quỷ của nó đây sao . Chắc hắn không phải nói vậy đâu nên cứ hỏi lại cho chắc .
'' Ừm !'''- hắn chỉ có thể nói vậy được thôi vì hắn không thể nói lại được nữa , lần này chắc chắn hắn sẽ không buông nó ra khỏi lòng bàn tay mình nữa đâu mà mặt đối mặt nói cho rõ thôi .
'' Hahahaha ! Hẹn hò .... M..ày đa..ng thươ..ng hạ..i t..ao sa..o !''- nó cười lớn sau đó gục mặt xuống và từng giọt nước ở đâu đó đang từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đường lạnh . Hắn đang thương hại nó vì đợt tỏ tình không thành công với hắn đó sao , hắn coi nó như là một cái đồ chơi cho hắn sao hay hắn muốn nó yêu hắn xong hắn lại đá nó đi sao . Tại sao ??? (T-T)
'' Không phải ! Những điều đó tao nói thật !''- hắn thấy đôi mắt kia trở nên ướt đẫm nước và đôi mắt đó bây giờ trở nên rất sâu thẳm và xa xăm như đang đi vào một con đường mê cung dễ lạc đường nào đó .
'' T..ao không mu..ốn ng..he ! hix hix !''- nó vẫn giữ chiếc dây hắn tặng lấy tay ôm đầu mà chạy thật nhanh đi để không muốn hắn nhìn thấy nó yếu đuối , nó không muốn nghe hắn nói gì nữa . Chắc hắn nói để an ủi và thương hại cái trái tim đang rỉ máu bên trong kia của nó .
'' Nghe tao giải thích đi !''- hắn chạy thật nhanh đuổi theo nó muốn giải thích mọi thứ cho nó biết về tình cảm của hắn dành cho nó.
Hắn chạy nhanh hơn nó nên dễ dàng mà đuổi kịp và đứng trước mặt nó còn nó chỉ biết khóc và chạy thôi nên không quan tâm phía trước mình là cái gì nên đã đâm thẳng vào người nó mà không thương tiếc gây ra một tiếc động rất vui tai '' Bụp ''
'' Hơ !''- nó ngơ ngác vì sao nó không thể di chuyển được nữa mà vướng vào một bức tường thì rắn chắc nên nó đã ngóc đầu lên xem vật đó là gì thì thấy hắn đang ôm chặt nó vào lòng .
'' Tao sẽ chứng mình ! Điều tao nói là sự thật !''- Hắn tiến dần khuôn mặt của mình đến gần khuôn mặt nó cách khoảng 3 cm thì nói nhỏ và phả từng hơi thở ấm nóng vào mặt nó khiến nó đỏ mặt .
Nó định cúi mặt xuống để tránh khuôn mặt đó nhưng hắn đâu có dễ dàng để con mồi chạy thoát chứ nên đã dùng một tay của mình mà giữ lấy khuôn mặt của nó khiến nó không thể nào di chuyển được nữa vì bị ôm chặt nên hai tay không thể đây nên đã thành hoàn cảnh mặt đối mặt với hắn . Khuôn mặt hắn đã gần chạm mặt nó thì thấy nó nhắm chặt mắt vào không muốn thấy cảnh này nhưng vì hắn đã muốn chứng minh nên đã mặt đối mặt và môi chạm môi . Đôi môi đỏ mọng của nó làm hắn càng thêm thích thú và kích thích hắn thêm nên hắn đã chiếm trọn đôi môi anh đào đó , khi thấy nó bị ngợp thở vì thiếu oxi thì hắn mới quyến luyến rời khỏi môi nó mà ôm chặt nó vào lòng .
'' Bây.... giờ ! Tao nói yêu mày ! Mày đã tin chưa ?''- hắn nói nhỏ nhẹ vào vành tai của cơ thể nhỏ nhắn đang trong lòng hắn , đây là cách chứng minh của hắn có thể để nó bình tĩnh lại và tin hắn nên nếu nó vẫn chưa tin thì hắn đành chịu mà theo đuổi nó lại từ đầu .
'' Ừm ! T...ao t...in m...ày !''- nó khóc hạnh phúc trong lòng hắn , không có gì hạnh phúc bằng lúc này đối với nó . Nó muốn tất cả mà nó đang có hiện tại sẽ đừng rời xa nó , chỉ cần có gia đình , bạn bè và nhất là người đang trước mặt nó đây luôn ở bên nó thế này là đủ rồi .
Cả nó và hắn cùng đứng giữa dòng đường mặc những cơn lạnh đang làm thấu lạnh đến xương tủy của những con người ở đây nhưng đối với cả hai thế này là ấm áp và hạnh phúc rồi .
Con đường mai sau của họ sẽ ra sao ?
Tự họ có thể quyết định cọn đường dành cho mình !
Vì họ đã có những thứ họ muốn và được bên nhau !
~~~~~~~ END ~~~~~~
Câu chuyện đã đến hồi kết ! Một cái kết đẹp cho họ đúng không mọi người (^_^)
Rất cảm ơn mọi người đã theo dõi diễn biến và ủng hộ câu chuyện trong thời gian qua .
 
Ngoại truyện 1: Trục trặc kết hôn
Từ cái ngày mà cả đám tụi nó nhận ra tình cảm rồi bày tỏ cho đối phương biết và nhận được một kết quả ưng ý như bản thân mong muốn. Giờ đây những cô cậu nam thanh nữ tú từ buổi thời nào giờ không còn nữa mà thay vào đó là bộ mặt chững chạc trưởng thành hơn trước rất nhiều. Tuổi thanh xuân sắp sửa tắt đi trong tấm thân mỏng manh dễ vỡ của con nào đó. Tuổi 23 đẹp vậy mà, chơi chưa xong, việc làm chưa có mà giờ đây bị ba mẹ đuổi lên xe hoa, người mình yêu thì bắt đi lấy chồng. Cuộc đời thật bất công mà!
Một cô gái một mình đơn độc giữa căn phòng nhỏ chống rỗng chỉ còn lại bộ make up nhạt nhẽo. Mái tóc dài hồng nhạt được chỉnh sửa một cách gọn gàng, hai bên đầu hất gọn những lọn tóc dày lên trên gần đỉnh đầu mà búi gọn, phần còn lại được làm xoăn nhẹ mà buông ra phía sau một cách tự nhiên, phần mái được làm phồng cụp để chừa hai bên thái dương một ít tóc xoăn cụp vào hai bên má, làn da trắng, đôi môi hồng tươi, đôi mắt ngọc bích đã tạo nên một con búp bê hoàn chỉnh. Chiếc váy trắng tinh lộng lẫy của nhỏ hôm nay được chính do mẹ nó thiết kế, áo có ba chiếc dây nhỏ tách rời nhau ở một bên vai để giữ lấy cơ thể, phần trước được đính trên mình là những sợi kim tuyến lấp lãnh nhỏ tửng chừng như đã ẩn sâu sau màu váy trắng rồi, trước bụng là chiếc thắt lưng màu bạc tôn lên điểm tương đồng với chiếc váy. Và nó được thiết kế cũng chỉ ngang đầu gối thôi để tiện đi cho dễ dàng nhưng ai ngờ được đằng sau nó là một lớp vải bông nữa chèn ngang hông thuôn về phía sau, đôi giày búp bê hồng phấn không chê vô đâu được tuy có duy nhất một chiếc nơ đỏ hồng làm điểm nhấn. Thật may hiện giờ đang là mùa thu nên không thấy lạnh là bao nhiêu, làn da trắng hồng với khuôn mặt bầu bĩnh đã khiến cho không khí trở nên bay bổng hơn. Gọi chung hôm nay Nguyệt Khánh nhà ta phải lên thớt rồi, à mà nhầm, lên xe hoa mới đúng.
"Mồ..... Sao chán vậy nè! Không ai nói truyện, không ai hỏi han, không ai quan tâm. Chẳng lẽ mình là nhân vật bị lãng quên hay sao?"- khóc ròng ra nước mắt, nhỏ méo xị mặt mà than vãn, mà cũng đúng thôi căn phòng chỉ còn mình ta với ta mà thôi còn đứa nào nữa đâu. Thật buồn mà!
"Anh sẽ không để lại ....."- giọng nói đâu đó vang vọng đâu đây khiến mắt nhỏ sáng long lanh, tưởng trừng như là người nhỏ muốn làm nũng nhất thì bất ngờ câu nói cất lên tiếp:
"Cái con bỏ bạn lên xe hoa trước tao đâu nhá!"- mái tóc đen tuyền được thả buông, đôi mắt hạt dẻ với bộ đồ là chiếc áo sơ mi trắng, quần váy đen ngắn đến đùi và chiếc áo dài kẻ sọc caro cột ngang hông, đôi giày thể thao đen tạo nên phong cách cá tính nhưng đầy cuốn hút bởi gương mặt cute trời ban của nó. Chủ nhân giọng nói đứng dựa mình vào cửa phòng cười nhẹ nhìn nhỏ sau câu nói đó.
" Tao biết chỉ có mày không bỏ tao thôi!"- nhỏ bay đến chỗ nó mà ôm chầm lấy con bạn thân chí cốt của mình, mặc cho trên mình cứ ôm đã rồi tính.
" Hơ... Rách váy mẹ tao giờ con kia!"- nó bất ngờ ngơ ngác nhưng cũng ôm lấy nhỏ, qua ngày hôm nay thui là phận làm con gái chưa lần lên xe hoa sẽ tan biến rồi. Thôi thì chúc nhỏ hạnh phúc, cười nhiều là nó cũng thấy vui rồi.
" Mày cứ nói không rách đâu mà lo! Đây nè, tao thử cho mày xem!"- nhỏ buông nó ra lè lười nói. Váy mẹ nó thiết kế đâu dễ dàng gì mà rách được ngoại trừ nó hàng fake thui ^^
"Ơ con này, trôi hết son giờ!"- nó vẫn có thể diễn sâu tỉnh bơ sau câu nói đó được, không thể chê được bởi hiện giờ nó cũng là một diễn viên nghiệp dư đó thôi, tuy không phải ngoài mặt nhưng phải công nhận một điều nó có tài diễn xuất lắm chứ.
"Hứ!"- đang nói về chủ để này lại bay sang chủ đề kia, dường như hai đứa gặp nhau không ồn ào không phải tụi nó cũng nên. Haizz! Nhỏ quay mặt bỏ đi mà không quan tâm bản thân đang đi đến đâu về đâu.
" Bụp.....Roạt"- kết quả là đây, chân cứ thế mà vướng phải cái ghế đang ngáng đường may mà khi sắp hôn đất mẹ thì nhỏ đã kịp chống tay mà đẩy mạnh cơ thể đứng dậy, cứ thế kể cả cái ghế cũng bắt nạt nhỏ nhưng đây không phải vấn đề là lúc đó đuôi váy cứ thế vướng vào mà dần dần lìa ra khỏi chiếc váy không thương tiếc.
Nó thì nãy giờ chậm tiêu không hiểu cái gì xảy ra thì bỗng dưng hình ảnh chiếc váy thân thương bị tả tơi thấy mà thương khiến nó bừng tỉnh.
" Thấy chưa tao bảo mày rồi!"- nó không biểu cảm mà mắng thầm cái tội hậu đậu của nhỏ trong khi không biết ai hậu đậu hơn ai đâu.
" Mày ơi! Làm sao đây?"- lần này thì coi như xong với nhỏ rồi, cười cũng không cười được nữa rồi. Trong khi sắp đến giờ làm lễ thành hôn rồi còn đâu, làm sao đủ thời gian để sửa lại cơ chứ. Rách nhỏ thì không sao đây lại gần như mảnh phía sau lìa khỏi thân nhỏ rồi.
" Tao không biết nữa"- giờ kể cả nó cũng rối rồi, thật ra nó có nhiệm vụ vào đây là để gọi rồi đi cùng nhỏ ra sau cánh gà chứ ai dè nói chuyện một lúc xảy ra chuyện này thì giờ lâu lại càng lâu thêm rồi.
Trong căn phòng thì thế này đây, còn về bên ngoài thì tại một nơi nào đó. Một chàng trai với mái tóc ánh kim được vuốt keo ngược để lộ vầng trán cao với khuôn mặt điển trai cùng bộ vét trắng càng thêm lịch lãm, đôi mắt xanh sẫm thì cứ nhìn sang chàng trai với mái tóc hung đỏ để mái ngố lạnh lùng đang đeo hearphone mà nhìn chàng rể kia bằng cặp mắt đồng màu mà lắc đầu ngao ngán.
" Thấy anh để kiểu này đẹp hay kiểu kia? Hay lấy cái này, mà thôi cái này đi, mà không cái kia.....bla....bla!"- Hoàng Thiên cứ hỏi thằng em tội nghiệp của mình suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đến hắn còn phải thấy chán không muốn quan tâm nữa.
" Em nghĩ anh nên làm mỗi thứ một ít!"- hắn vẫn lạnh lùng ít nói như ngày nào, dường như từ hồi đó hắn cũng không thay đổi là bao nhiêu nhưng cũng chẳng sao bởi bản tính hắn vốn vậy rồi mà. Lúc ân cần thì sẽ quan tâm lúc nào không nên thì hắn sẽ lại trở về trạng thái lạnh lùng. Hắn như được lập trình sẵn vậy!
" Hơ.... Chú em nói vậy khác gì bảo anh lai tạp! "- Một lúc sau anh mới bắt đầu ngớ ra có gì đó sai sai quay sang nói hắn thì không biết từ khi nào hắn đã mất hút rồi! Trời, có mỗi ngày cưới thôi mà bận ghê!
Vậy là mỗi người một việc!
Mỗi người một nơi!
Liệu lễ thành hôn có diễn ra suôn sẻ không ?
Nhỏ và nó sẽ xử lí bộ váy đó như thế nào khi đó là bộ duy nhất ?
Tất cả sẽ dẫn được hé lộ ^^

____._________________________________________________________________________
Ngoại truyện đây m.n ơi! Lâu lắm rồi không thêm tác phẩm nào mới giờ mình quyết viết ngoại truyện theo ý muốn m.n nè!!! Mong m.n vẫn sẽ ủng hộ mình và cho mình những lời nhận xét tận tâm nha !!! Chúc m.n đọc truyện vv ^^
--------------by: Mikagameza -----------------
 
Ngoại truyện 2: Làm vợ anh nhé!
Trong một căn phòng không mấy lộng lẫy, hai cô nàng nào đó đang hì hục làm gì đó. Cô gái với mái tóc dài đen tuyền được buông thả mượt mà, đôi mắt hạt dẻ đang tập trung vào điều gì đó. Còn cô nàng người lai bên cạnh chỉ biết chờ đợi vào điều gì đó ở nó mà thôi. Hiện giờ, trên người nhỏ chỉ còn lại chiếc áo kẻ sọc caro của nó, may mà chiếc áo cũng là dạng thân dài nên cũng che đi phần nào trên cơ thể cần che.
" Xong chưa mày!"- nhỏ ngó ngang dọc xem nó đang chỉnh sửa chiếc váy ra sao à mà đâu đang phá hỏng nó thì đúng hơn. Quả không hổ danh tên con phá hoại!
" Mày cứ ngồi yên tại chỗ đi, sắp xong rồi!"- nó vẫn miệt mài cắt cắt gì đó, mẹ nó là một nhà thiết kế sinh ra đứa con gái không phá cách thì sao là con bà :)) Cố lên !!!
Nhỏ nghe theo mà ngồi chờ một lúc, lát mà không có váy chắc ra ngoài kia làm người dự tiệc anh chứ đâu phải là cô dâu của anh nữa. Haizz! Biết vậy nghe theo nó là được rồi!
" Xong, xem thành quả tao tuyệt vời không nè!"- nó nhấc chiếc váy lên mà cười típ mắt. Nhìn đi nhìn lại phải công nhận bản thân khéo tay quá!
"Woa, con nhà tạo mẫu có khác! Tao nhận!"- nhỏ bất ngờ không tin vào mắt mình nữa rồi, chớp chớp cái mắt rồi quay sang con bạn của mình thấy nó cười nhỏ cũng phải cảm thán. Bây giờ mới biết nó có mắt thẩm mĩ sáng tạo đấy!
Chiếc váy trắng tinh khiết dài giờ được nó làm thành một bộ trang phục công sở rất đẹp mắt, vận dụng tấm vải trắng bông sau váy nó là đã cắt ra rồi thay vào vị trí váy xòe bây giờ và từ chiếc váy xòe gần đầu gối đã rời khỏi đó mà được tạo thành chiếc áo khoác người ngắn lấp lánh những hạt kim tuyến :) chiếc thắt lưng màu bạc có nhiệm vụ giữ ống váy trắng bông kia. Giờ bộ váy đã được hoàn thành trong 40' đồng hồ. Và nhiệm vụ hai đứa bây giờ là thay đồ đi đến chỗ dự sao cho kịp lúc.
" Thôi không cần phải khen nữa! Thay đồ rồi đi nhanh. Tao có nhiệm vụ đưa mày đến trong 1h đồng hồ và hiện tại còn 10' đếm ngược!"- nói rồi nó đẩy con bạn vào thay đồ rồi cả hai kéo nhau đi.
Đám cưới con bạn vậy đó, nó vẫn phong cách cá tính như ngày nào. Người ta thì càng lớn càng ra dáng riêng nó ra cái dáng này từ trong bụng mẹ rồi. Yểu điệu ư? Thục nữ ư? Có đấy! Nó có mặc đấy nhưng tiếc bản chất lại không phải vậy.
------------------Tại nhà thờ ----------------
Không gian trở nên yên lặng từ khi nào, khách đã đến dự, ba mẹ ba bên đã ở đây, chú rể đã có mặt, nhưng riêng cô dâu thì không thấy đâu. Chẳng lẽ một cái đám cưới mở ra để chơi à! Ai cũng trở nên yên lặng khi thấy được khuôn mặt anh trong bộ đồ trắng lịch lãm dần dần bị nhiễm lấy ám khí kia. Chẳng lẽ anh đang tức giận? Không phải anh giận mà là anh đang lo lắng cho nhỏ! Hàng ngàn câu hỏi đặt ra, không lẽ nhỏ đã gặp chuyện sao? Nhỏ giờ đang làm gì? Ở đâu? Bình an không?
" Không sao đâu anh hai! Hãy nhớ Dương nó có võ!"- hắn vỗ vỗ vào bả vai anh trai mình mà giúp anh dịu đi phần lo lắng nào! Nói vậy thui chứ hắn cũng lo lắng lắm. Mặc dù đã 7 năm trôi qua rồi! Nhưng hắn biết nó vẫn như là một đứa trẻ vậy vẫn không lớn lên được ít nào từ ngày hắn đã chịu chấp nhận tình cảm của chính bản thân mình với nó.
7 năm trôi qua thật nhanh! Tất cả như một đoạn băng ghi hình trôi nhanh vậy.
7 năm với những cảm xúc,
7 năm cùng với tình yêu,
7 năm ghen tuông có, vị tha có, rắc rối có, giận hờn có.

Tất cả đã nằm gọn trong con số 7, nhưng con số đó đã tạo nên tình yêu của cả hai trở nên ngọt ngào hơn, quan tâm hơn và đặc biệt là tin tưởng nhau hơn. Tình yêu mãi mãi là vĩnh cửu!
Quay trở lại vấn đề, sau khi được làm giảm nỗi lo thì anh cũng đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên của đôi giày. Cả hắn và anh đang ngước lên cha sứ thì bỗng dưng quay lại đàng sau, à mà không riêng cả hai mà là tất cả mới đúng.
" Dương!"- hắn mở miệng gọi nhẹ tên nó đủ để mình nghe khi thấy hình ảnh người con gái đã chịu chấp nhận yêu hắn- một tên lạnh lùng, ít nói, khó ưa. Thật sự hắn rất muốn cảm ơn nó nhưng không đơn giản nói bằng lời mà thay vào đó hắn sẽ dành tất cả thời gian ở bên và giúp nó trở nên hạnh phúc nhất.
" Nguyệt Khánh, làm vợ anh nhé!"- hắn thì không sao nhưng riêng anh thì có gì đó là hơi quá lố thì phải, muốn làm chồng người ta cỡ vậy cơ à! Mặc dù, nhỏ vẫn đang đứng sau nó nhưng anh biết dù nhỏ có mang bộ đồ nào thì nhỏ mãi là nhỏ và là tình yêu bé nhỏ trong trái tim anh cất giữ.
" Đồng ý đi! Ảnh đợi mày lâu lắm rồi đấy!"- nó mỉm cười quay lại rồi ghé vào tai Khánh nói nhỏ, nhường hình ảnh lại cho nhỏ để mọi người chiêm ngưỡng kiệt tác chứ^^.
" Đồng ý đi! Đồng ý đi!"- mọi người sửng sốt vì bộ váy cưới độc nhất vô nhị làm theo style công sở này. Nhưng nhìn lại vẫn phải cảm thán một câu đẹp thiệt. Đâu thể quên hiện tại, mọi người cùng nhau hô vang lên vọng khắp nhà thờ. Giờ đây cha sứ hết việc rồi! Nhường sân khấu lại cho cặp uyên ương này tự túc hết thôi!
" Đồng ý nhé em!"- không đợi câu trả lời từ xa nữa mà tự khi nào anh đã đứng ngay trước cúi đầu xuống nhìn nhỏ. Mà đâu phải cúi, ngẩng mới đúng, hiện giờ anh đang trong cảnh chân quỳ chân gập ngay dưới mắt nhỏ là hình ảnh cặp nhẫn bạc khắc tên cả hai bằng những đường nét nghệ thuật.
" Em đồng ý! Đeo giúp em đi chứ!"- như phản ứng của nhiều bộ là nước mắt cô dâu rơi lã chã vì hạnh phúc cơ mà sao cô dâu trong trường hợp này quái vậy. Thấy nhẫn đẹp mà quên luôn cả người chồng trước mặt mình với mọi người ở đây đang há miệng nhìn nhỏ.
" Trời, sao đáng yêu vậy?"- 1 người dự lễ thành hôn của cả hai bỗng lên tiếng .
"Đúng đó, cô dâu mà giống búp bê quá"- người 2

"Giống đứa trẻ quá!"- người 3 cũng bình luận theo
............__ vân vân và .....mây mây.......
Nhà thờ bỗng rôm rả cả căn phòng rộng nhưng không có gì có thể tác động đến cặp vợ chồng này.
"Lấy tên anh nha!"- anh mỉm cười vì độ đáng yêu của nhỏ rồi đeo chiếc nhẫn tên "Thiên" vô tay nhỏ và ngược lại nhỏ cũng đeo lại cho anh chiếc còn lại.
Tất cả mọi người vỗ tay và ba mẹ hai bên cũng không khác gì là mấy, vui vẻ nói chuyện với nhau nhưng riêng bà mẹ nào đó thì đang đặt dấu hỏi chấm to đùng trên đỉnh đầu.
"Bộ váy mẹ làm đâu phải vậy?"- mẹ nó ghé vào tai đứa con gái đứng cạnh mình mà nói nhỏ, và bên cạnh nó cũng chính là hắn.
"Con cũng không nhớ nữa!"- nó giả bộ ngu bên cạnh mẹ mình, kiệt tác của nó còn chối ai. Mẹ nó để ý, vật liệu vẫn vậy nhưng vị trí đặt có lẽ là khác hoàn toàn ngoại trừ cái áo chính kia.
"Bộ mẹ không nhớ Dương là đứa con gái của nhà thiết kế nổi tiếng à!"- hắn nhìn thấy hình ảnh ngốc nghếch giả ngu của nó không nhịn nổi mà nhếch mép cười nhẹ xoa xoa cái đầu nó. Làm sao qua được con mắt hắn!
" Oh, thì ra hai đứa làm hỏng chiếc áo mẹ đã tốn thời gian tự tay mình làm, nhưng không sao bộ con làm đẹp lắm! Mà hai đứa định tính khi nào đây! Ba mẹ muốn có cháu bồng rồi!"- mẹ nó cảm thán vẻ đẹp của tác phẩm con gái mình làm thì thấy hình ảnh thân mật của cặp nào đó thì cười gian trêu ghẹo hai đứa. Thật ra ba mẹ nó đã nhận hắn làm con từ lâu rồi nên đối với hắn như người một nhà vậy!
"Mẹ thì...."- chưa kịp nói hết câu thì đã bị th.ân thể to xác nào ôm vào lòng mà bịt miệng không cho nó nói gì thêm.
"Con sẽ giúp ba mẹ sớm có cháu bồng thôi!"- hắn cười tươi roi rói nhìn người mẹ thứ hai của mình với ánh mắt đầy kiêu hãnh và chứa đựng cả sự tin tưởng.
"Trời trời, thanh niên trai cháng có khác. Con còn mạnh miệng hơn ta ngày trước rồi đấy!"- ba hắn từ đâu xuất hiện cười hùa vào cuộc trò chuyện sau khi nghe thấy câu này của con trai quý tử của mình.
"Tụi nó lớn cả rồi, tụi mình thua xa ông à!"- ba nó cũng nhảy vô luôn, phải rồi tất cả đã có nếp nhăn của tuổi già rồi. Tiếc chưa có cháu bồng bế thôi!
Tất cả mọi người chen vô thay phiên nhau nói làm một tên thì vẫn cười gian nhìn xuống một kẻ thì ngượng chín mặt không biết nói gì hơn. Nhưng trông nó bây giờ thật dễ thương làm sao!
Với cặp đôi này thì vậy đó, còn bên cặp kia sau khi đeo nhẫn cho nhau thì đã được mọi người reo hò vô tay nồng nhiệt.
" Hôn đi "- một kẻ nào đó đã kêu lớn lên và không ai khác chính là cái tên đồng nghiệp hay cũng được gọi là đối tác với anh, hai người cũng khá thân thiết hay trợ giúp nhau trên thương trường.
" Đúng đó, hôn đi....hôn đi!"- cái tên trời đánh, giờ làm cả đám hỗn độn hơn rồi! Tất cả mọi người nghe thấy vậy cũng thi nhau cổ vũ, bộ thích xem cảnh lãng mạn này lắm à! Xem phim chưa đủ sao?
Anh nhìn xuống nhỏ, thân hình bé nhỏ mà tưởng chừng anh có thể bao chọn nay lập tức. Anh không muốn gượng ép nhỏ mà anh muốn nhỏ được tự do được mãi mãi là chính mình. Thấy được ai đó đang nhìn mình thì nhỏ cũng ngẩng đầu lên với đôi má ửng hồng từ khi nào, thật đáng yêu mà.
"Um"- nhỏ gật nhẹ đầu rồi ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại. Ngại lắm chứ bộ, đây là lần đầu tiên làm vậy ở chốn đông người đấy.
" Anh yêu em!"- Anh tiến gần ghé sát vào tai nhỏ phả vào một hơi thở nóng nhưng nó thật là ấm áp khi có câu nói đó.
Anh trao nhỏ một nụ hôn nhẹ kéo dài và kèm theo đó là tràng pháo tay của mọi người. Một ngày thật ý nghĩa mà!!
--------+++++++++++---+++++------++++++
Một cặp đã thành rồi, liệu nó và hắn sẽ như thế nào ^^ tất cả mình sẽ diễn bày có lẽ là trong chương sau và cũng là chương cuối cùng của ngoại chuyện.
Nói vậy thui chứ vẫn mong m.n tiếp tục ủng hộ mình nha!!! Iu m.n nhìu ❤❤
 
×
Quay lại
Top Bottom