Văn Của Người Điên
Thành viên
- Tham gia
- 5/7/2025
- Bài viết
- 12
Có những ngày, lòng người chùng xuống như bầu trời xám xịt trước cơn mưa. Mọi thứ diễn ra bình thường, nhưng tâm trí lại rối bời, lạc lõng như không còn chỗ bấu víu. Một ngày buồn có thể không vì một lý do cụ thể nào cả nhưng lại là kết quả của rất nhiều điều âm ỉ bên trong: một mối tình không thành, một tương lai chưa rõ ràng, một kỳ vọng từ gia đình cứ âm thầm đè nặng lên vai. Tôi hay có lẽ cả thế hệ tôi từng nhiều lần rơi vào trạng thái đó: không ổn định, không cân bằng, không biết mình đang cố gắng vì điều gì và cho ai.
Người ta thường hay bảo “mạnh mẽ lên”, nhưng chẳng mấy ai dừng lại để hỏi: liệu bạn đã mệt chưa? Có lẽ chính vì thế, trong những ngày buồn ấy, tôi không thấy mình yếu đuối mà chỉ thấy mình là con người. Một con người thật sự, với đầy đủ cảm xúc, lo lắng và cả nỗi sợ không tên.
Tình yêu là điều đầu tiên khiến tâm hồn dễ lung lay. Khi còn trẻ, ai mà chẳng yêu, ai mà chẳng khao khát được yêu thương chân thành? Nhưng cũng chính tình yêu ấy nếu không rõ ràng, nếu chỉ là những mối quan hệ "nửa vời, mập mờ" sẽ là thứ giày vò tâm trí nhiều nhất. Không có gì đau bằng việc trao niềm tin cho ai đó rồi nhận lại sự nghi ngờ và tổn thương. Trong lúc sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu, tình yêu lại càng dễ trở thành nơi người ta mượn để tìm an ủi. Và nếu thất vọng, mọi thứ sẽ như sụp đổ không còn điểm tựa nào để níu lấy.
Nhưng đời đâu chỉ có tình yêu. Đằng sau ánh mắt luôn tỏ ra “ổn”, là một cuộc vật lộn thầm lặng với những lo toan về sự nghiệp. Chọn gì, đi đâu, làm sao để thành công? Tôi thấy mình nhỏ bé giữa vô vàn người tài giỏi ngoài kia. Có lúc, tôi ước mình chỉ là một người bình thường, làm một công việc bình thường, sống một cuộc sống không áp lực. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến ánh mắt rạng rỡ của ba mẹ, lúc tôi nhận được học bổng đầu tiên, lần tôi đậu đại học, hay cả khi tôi chỉ đơn giản là “về nhà ăn cơm”. Đó là niềm tự hào mà họ luôn giữ trong tim, là niềm tin mà họ đặt trọn vào tôi. Và cũng chính vì thế, tôi không cho phép mình thất bại.
Gia đình là chốn trở về, là nơi an toàn nhất. Nhưng đôi khi, chính tình yêu thương ấy lại trở thành áp lực. “Con ráng học đi, mai mốt có tương lai sáng lạng.” câu nói giản dị nhưng chứa đựng biết bao kỳ vọng. Ba mẹ tôi đâu biết rằng, giữa những đêm thức trắng, tôi không chỉ học mà còn đang vật lộn với nỗi sợ vô hình sợ không đủ giỏi, sợ không đủ tốt, sợ trở thành nỗi thất vọng trong mắt người thân. Đó là thứ sợ hãi âm thầm nhưng dữ dội, khiến người ta chẳng dám gục ngã, chẳng dám yếu lòng.
Tất cả chồng chéo lên nhau, đan xen như một mớ tơ rối trong đầu. Và thế là một ngày buồn lại đến. Không báo trước. Không lời giải thích. Chỉ là… buồn. Mỏi. Trống rỗng.
Nhưng rồi tôi cũng nhận ra: có buồn mới biết mình cần gì. Có chông chênh mới hiểu thế nào là vững vàng. Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, mà là sau rất nhiều lần yếu đuối, con người ta mới học được cách đứng dậy và bước tiếp.
Tôi học cách nói “mình không ổn” thay vì im lặng. Học cách xin nghỉ một ngày nếu thấy bản thân kiệt sức. Học cách tha thứ cho chính mình khi lỡ thất bại. Học cách sống mà không cần lúc nào cũng làm người khác hài lòng.
Bởi vì cuộc đời này không chỉ có đích đến, mà còn là hành trình ta đi qua. Nếu hôm nay bạn thấy mình chông chênh, hãy tin rằng đó không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là bước chuyển mình để trưởng thành hơn. Một ngày buồn suy cho cùng cũng là một phần rất thật của tuổi trẻ.
Cảm nghĩ - Văn của Người Điên
Người ta thường hay bảo “mạnh mẽ lên”, nhưng chẳng mấy ai dừng lại để hỏi: liệu bạn đã mệt chưa? Có lẽ chính vì thế, trong những ngày buồn ấy, tôi không thấy mình yếu đuối mà chỉ thấy mình là con người. Một con người thật sự, với đầy đủ cảm xúc, lo lắng và cả nỗi sợ không tên.
Tình yêu là điều đầu tiên khiến tâm hồn dễ lung lay. Khi còn trẻ, ai mà chẳng yêu, ai mà chẳng khao khát được yêu thương chân thành? Nhưng cũng chính tình yêu ấy nếu không rõ ràng, nếu chỉ là những mối quan hệ "nửa vời, mập mờ" sẽ là thứ giày vò tâm trí nhiều nhất. Không có gì đau bằng việc trao niềm tin cho ai đó rồi nhận lại sự nghi ngờ và tổn thương. Trong lúc sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu, tình yêu lại càng dễ trở thành nơi người ta mượn để tìm an ủi. Và nếu thất vọng, mọi thứ sẽ như sụp đổ không còn điểm tựa nào để níu lấy.
Nhưng đời đâu chỉ có tình yêu. Đằng sau ánh mắt luôn tỏ ra “ổn”, là một cuộc vật lộn thầm lặng với những lo toan về sự nghiệp. Chọn gì, đi đâu, làm sao để thành công? Tôi thấy mình nhỏ bé giữa vô vàn người tài giỏi ngoài kia. Có lúc, tôi ước mình chỉ là một người bình thường, làm một công việc bình thường, sống một cuộc sống không áp lực. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến ánh mắt rạng rỡ của ba mẹ, lúc tôi nhận được học bổng đầu tiên, lần tôi đậu đại học, hay cả khi tôi chỉ đơn giản là “về nhà ăn cơm”. Đó là niềm tự hào mà họ luôn giữ trong tim, là niềm tin mà họ đặt trọn vào tôi. Và cũng chính vì thế, tôi không cho phép mình thất bại.
Gia đình là chốn trở về, là nơi an toàn nhất. Nhưng đôi khi, chính tình yêu thương ấy lại trở thành áp lực. “Con ráng học đi, mai mốt có tương lai sáng lạng.” câu nói giản dị nhưng chứa đựng biết bao kỳ vọng. Ba mẹ tôi đâu biết rằng, giữa những đêm thức trắng, tôi không chỉ học mà còn đang vật lộn với nỗi sợ vô hình sợ không đủ giỏi, sợ không đủ tốt, sợ trở thành nỗi thất vọng trong mắt người thân. Đó là thứ sợ hãi âm thầm nhưng dữ dội, khiến người ta chẳng dám gục ngã, chẳng dám yếu lòng.
Tất cả chồng chéo lên nhau, đan xen như một mớ tơ rối trong đầu. Và thế là một ngày buồn lại đến. Không báo trước. Không lời giải thích. Chỉ là… buồn. Mỏi. Trống rỗng.
Nhưng rồi tôi cũng nhận ra: có buồn mới biết mình cần gì. Có chông chênh mới hiểu thế nào là vững vàng. Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, mà là sau rất nhiều lần yếu đuối, con người ta mới học được cách đứng dậy và bước tiếp.
Tôi học cách nói “mình không ổn” thay vì im lặng. Học cách xin nghỉ một ngày nếu thấy bản thân kiệt sức. Học cách tha thứ cho chính mình khi lỡ thất bại. Học cách sống mà không cần lúc nào cũng làm người khác hài lòng.
Bởi vì cuộc đời này không chỉ có đích đến, mà còn là hành trình ta đi qua. Nếu hôm nay bạn thấy mình chông chênh, hãy tin rằng đó không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là bước chuyển mình để trưởng thành hơn. Một ngày buồn suy cho cùng cũng là một phần rất thật của tuổi trẻ.
Cảm nghĩ - Văn của Người Điên