Tác phẩm: Tình yêu từ tro tàn-Chương 5: Sự Lãng Mạn Của Những Vết Sẹo

Hạ Khuynh Thành

Thành viên
Tham gia
11/11/2025
Bài viết
8
Sau khi vụ án Oanh khép lại, mối quan hệ giữa Tiến và Đào chuyển sang một giai đoạn mới, lạ lùng và đặc trưng, hoàn toàn khác biệt với mọi mối tình thông thường. Họ không hề trao nhau những lời yêu đương sáo rỗng hay những buổi hẹn hò lãng mạn kiểu mẫu. Mọi thứ diễn ra một cách thầm lặng, tự nhiên, giống như một phản ứng hóa học không thể tránh khỏi giữa hai nguyên tố đã chịu quá nhiều áp lực. Ranh giới giữa đồng đội, tri kỷ, và người yêu mờ dần đi, thay thế bằng sự phụ thuộc tâm lý và nghiệp vụ sâu sắc.

Tiến vẫn là người cẩn trọng đến mức khắc nghiệt, nhưng sự cẩn trọng đó đã có một mục đích khác: bảo vệ Đào. Anh luôn là người đầu tiên xông vào kiểm tra hiện trường nguy hiểm, luôn đảm bảo Đào đứng ở vị trí an toàn nhất trong phòng khám nghiệm. Sự quan tâm của anh không phải là lời đường mật, mà là những lời nhắc nhở kỹ thuật, thực tế đến lạnh lùng:

"Đào, đeo khẩu trang N95. Hóa chất trong không khí vượt ngưỡng cho phép. Em cần giữ phổi khỏe mạnh để còn ngửi được mùi máu tanh thêm nhiều năm nữa."

Hay những lời cảnh báo sắc bén: "Đào, không được đi một mình vào phòng lưu trữ bằng chứng. Em biết rõ những vật chứng đó nguy hiểm đến mức nào. Hãy luôn có người giám sát."

Sự chăm sóc này, tuy thiếu đi sự dịu dàng, lại là ngôn ngữ tình yêu chân thật nhất của một bác sĩ pháp y.

Buổi "hẹn hò" đầu tiên của họ diễn ra vào một buổi tối thứ Sáu, khi cả hai vừa hoàn thành một ca khám nghiệm tử thi do tai nạn lao động thảm khốc.

"Ăn tối?" Tiến hỏi cộc lốc, giọng anh mệt mỏi và khàn đặc, không có chút ngữ điệu lãng mạn nào.

Đào gật đầu, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Cô tưởng Tiến sẽ dẫn cô đến một nhà hàng sang trọng để bù đắp cho một ngày làm việc kinh hoàng. Nhưng không, Tiến lại lái xe đến một quán phở bò nhỏ, khuất trong một con hẻm tối tăm, cũ kỹ, nơi ánh sáng vàng vọt từ những chiếc đèn lồng giấy treo lơ lửng. Không gian đó mang một vẻ cô tịch, tĩnh lặng.

"Đây là quán phở mà Oanh từng thích nhất," Tiến nói, giọng anh bình thản, không còn sự đau đớn hay xót xa mà anh thường che giấu. Anh dùng từ "từng thích," như chấp nhận một sự thật đã trở thành quá khứ.

Đào không cảm thấy khó chịu hay bị so sánh. Cô hiểu sâu sắc. Đây là cách Tiến chia sẻ quá khứ của mình, là cách anh bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với cô, một sự tin tưởng mà anh đã đánh mất từ lâu.

"Nghe nói món phở ở đây có hương vị cổ truyền, nước dùng được ninh kỹ đến mức thấu xương," Đào đáp lại, ánh mắt cô chân thành, không né tránh sự thật về Oanh. "Em rất vui vì anh đưa em đến đây."

Trong lúc ăn, Tiến đột nhiên lấy ra một chiếc USB. Anh đặt nó giữa hai bát phở, như một vật trang trí trung tâm.

"Ăn xong, chúng ta phải dành hai tiếng để xem lại hồ sơ vụ án 'Người đàn ông mất dấu vân tay' năm ngoái," Tiến nghiêm túc nói, không một chút đùa cợt. "Anh cứ thấy có gì đó không ổn trong bản báo cáo khám nghiệm dấu vết sinh học. Phần phân tích độ sâu của vết rách ở đầu ngón tay không hợp lý. Anh đã kiểm tra lại hơn chục lần rồi."

Đào cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ và ấm áp, làm tan đi một chút sự lạnh lẽo luôn bao bọc lấy Tiến. Cô đưa tay chạm nhẹ vào chiếc USB.

"Pháp y là sự lãng mạn cao nhất, phải không, bác sĩ Tiến? Anh mời tôi đi 'hẹn hò' để xử lý hồ sơ à?" Cô hỏi, giọng trêu chọc nhưng đầy yêu thương.

Tiến ngượng nghịu, khuôn mặt anh đỏ lên hiếm thấy, anh quay đi tránh ánh mắt cô. "Sau... sau khi giải quyết xong vụ đó," anh lắp bắp. "Chúng ta sẽ đi uống cà phê. Lần này, anh hứa là chắc chắn không có hồ sơ."

Đào nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh, nơi vết thương ở bãi phế liệu đã lành thành một vết sẹo mờ. Cô không đặt áp lực, chỉ bày tỏ sự đồng cảm: "Em thích kiểu lãng mạn này, anh Tiến. Nhưng em nghĩ, em có thể giúp anh hoàn thành báo cáo nhanh hơn. Chúng ta làm việc cùng nhau, và sau đó, cà phê."

Sinh nhật Đào đến. Cô không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mong chờ một món quà bình thường như bao phụ nữ khác: một chiếc túi xách, một lọ nước hoa sang trọng, hoặc một món trang sức lấp lánh.

Thay vào đó, Tiến tặng cô một chiếc đèn pin pháp y UV đời mới nhất. Nó không phải loại đèn pin thường, mà là một thiết bị chuyên dụng, có thể chuyển đổi nhiều bước sóng ánh sáng khác nhau, có độ phân giải cao và tính năng chống thấm nước tuyệt đối, được nhập khẩu từ nước ngoài. Chiếc đèn nằm gọn trong một hộp kim loại màu đen.

"Cái này..." Đào ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Tiến giải thích, ánh mắt anh đầy sự nghiêm túc và quan tâm sâu sắc, một sự quan tâm vượt xa tình cảm đôi lứa. "Nó sẽ giúp em nhìn thấy những vết máu tiềm ẩn, dấu vết sinh học, và sợi tóc khó thấy mà mắt thường không bao giờ phát hiện được. Đặc biệt, nó có độ bền cực cao, sẽ bảo vệ em trong những tình huống nguy hiểm, giúp em nhanh chóng xác định được hiện trường và thoát ra an toàn."

Đào ôm chiếc đèn pin vào lòng, cảm giác nặng trịch của nó lại khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. "Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà em từng nhận được, anh Tiến!"

Chiếc đèn pin đó, đối với họ, có ý nghĩa hơn bất kỳ bó hoa hồng nào. Nó thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào sự nghiệp của cô, sự tôn trọng lý tưởng của cô, và quan trọng nhất, đó là lời hứa về sự bảo vệ của anh. Anh không tặng cô những thứ phù phiếm, anh tặng cô sức mạnh để chiến đấu và sinh tồn.

Sau 5 tháng gắn bó lặng lẽ nhưng bền chặt, Tiến quyết định đưa Đào về ra mắt bố mẹ. Anh biết, đây là một thử thách khó khăn hơn bất kỳ cuộc thẩm vấn hay hiện trường vụ án nào.

Bố mẹ Tiến là những người lao động chất phác, sống ở quê, nhưng họ đã chứng kiến sự sụp đổ của con trai mình sau cái chết của Oanh. Ánh mắt họ nhìn Đào đầy sự dò xét, xen lẫn sự thương cảm, và một nỗi sợ hãi không thể che giấu. Họ sợ rằng, bi kịch sẽ lặp lại.

Bữa tối diễn ra trong sự căng thẳng và im lặng nặng nề. Mẹ Tiến nấu những món mà Tiến thích, nhưng bà chỉ quan sát Đào, không nói nhiều.

"Cháu làm việc cùng nghề với Tiến à?" Bố Tiến hỏi, giọng trầm và lạnh lùng, gần như là buộc tội. "Nghề đó... nó đã lấy đi quá nhiều thứ từ thằng bé. Nó làm thằng bé trở nên... vô cảm."

Mẹ Tiến đột nhiên đặt đũa xuống, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Đào, đầy sự xót xa của một người mẹ. "Con bé Oanh... nó hiền lành, ấm áp. Nó không làm cái nghề đối mặt với cái chết này. Chúng ta chỉ sợ, nghề này sẽ làm khổ con nữa. Con trai tôi không thể chịu đựng thêm một lần mất mát nào nữa đâu."

Đào hiểu sự so sánh, sự hoài nghi là điều không thể tránh khỏi. Cô hít sâu, không né tránh.

"Dạ, cháu biết chị Oanh là người rất tốt," Đào đáp, giọng cô chân thành và đầy tôn trọng. "Cháu không thể thay thế chị ấy. Nhưng cháu yêu Tiến, và cháu hiểu công việc của anh ấy. Cháu ở bên anh ấy vì cháu hiểu được những gánh nặng, những tổn thương mà công việc này mang lại. Cháu muốn trở thành đồng đội của anh ấy, không phải gánh nặng."

Sau bữa tối, Mẹ Tiến gọi Đào vào bếp, nơi bà đang rửa bát. Bà bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài, nói về năm năm sống trong nỗi đau câm lặng của Tiến.

Đào quyết định chia sẻ sự thật đau đớn nhất, điều mà Tiến đã giữ kín suốt bấy lâu.

"Thực ra, trong vụ án của chị Oanh, anh Tiến đã làm hỏng bằng chứng quan trọng nhất vì quá nôn nóng, vì tình yêu và sự đau khổ," Đào nói, giọng cô run lên. "Anh ấy đã tự tay phá đi hy vọng duy nhất của mình để tìm ra sự thật ngay lúc đó, và anh ấy đã sống trong sự hối hận kinh khủng suốt năm năm."

Đào kể về sự kiện cô và Tiến đột nhập bãi phế liệu, về chiếc kìm mỏ quạ, và về việc Tiến đã chiến đấu như một người hùng để chuộc lại lỗi lầm của mình, về việc anh đã gần như mất mạng để tìm ra công lý.

"Cháu nghĩ, anh ấy đã không khóc trước bia mộ, không phải vì anh ấy vô cảm," Đào thì thầm, "mà vì anh ấy cần phải chiến đấu để chuộc lại sai lầm. Chính sự hối hận đó đã biến anh ấy thành bác sĩ pháp y vĩ đại hơn, anh ấy dùng sự chính xác để chuộc lại sự vội vàng của mình."

Mẹ Tiến nhìn Đào, nước mắt ngừng rơi. Bà chưa bao giờ nghe chi tiết này. Bà đã nghĩ con trai bà là người hùng hoàn hảo, nhưng Đào đã cho bà thấy con người thật của Tiến: một người đã phạm sai lầm, đã đau khổ, nhưng đã chiến đấu đến cùng.

Bà quay lại phòng khách, đặt tay lên vai Tiến, một cử chỉ mà bà đã không làm trong nhiều năm.

"Tiến này," bà nói, giọng dịu dàng, lần đầu tiên sau bao lâu bà không còn lạnh lùng với con trai mình. "Con bé... nó hiểu con. Con phải sống thật tốt. Con không còn phải mang gánh nặng một mình nữa."

Bố Tiến nhìn Đào, rồi gật đầu, ánh mắt ông dịu đi. "Cô bé này... nó mạnh mẽ đấy. Trông cậy con vào nó, Tiến ạ."

Tối đó, khi nằm trong căn phòng cũ, Tiến nắm chặt tay Đào, ngón tay anh đan vào ngón tay cô. Anh không khóc, nhưng Đào cảm nhận được sự giải thoát trong cái siết tay đó.

"Cảm ơn em," anh thì thầm vào tai cô. "Em đã làm được điều mà anh không làm được suốt năm năm qua: khiến họ chấp nhận sự thật và tha thứ cho anh. Em là công lý, là sự an ủi của anh."

Tiến không còn bị đóng băng trong bi kịch của quá khứ. Anh đã có những người đồng hành mới, những người chấp nhận những vết sẹo cũ của anh, và coi những vết sẹo đó như một huy hiệu của sự trưởng thành và tình yêu. Tình yêu của họ không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là sự lãng mạn của những người đã cùng nhau đối diện và vượt qua bi kịch.
 
Quay lại
Top Bottom