Hạ Khuynh Thành
Thành viên
- Tham gia
- 11/11/2025
- Bài viết
- 8
Tiến và Đào cấp tốc trở về trụ sở Cục Cảnh sát tỉnh B. Đầu Tiến được băng bó qua loa sau vết thương ở bãi phế liệu, nhưng tinh thần anh lại tỉnh táo đến lạ lùng. Sự xuất hiện của họ, mang theo chiếc kìm mỏ quạ công nghiệp dính đầy vết dầu nhớt và máu, đã gây chấn động mạnh. Cảnh sát tỉnh B lập tức bắt giữ kẻ tấn công, xác nhận gã là đồng bọn thân tín của Trần Văn Tám.
Tám, người đang bị giam giữ vì tội gây tai nạn giao thông, ngay lập tức bị áp giải vào phòng thẩm vấn. Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm, không có chỗ cho sự khoan nhượng.
Tiến, dù đầu óc vẫn choáng váng vì vết thương, vẫn kiên quyết tham gia. Anh ngồi đối diện với Tám, không còn là bác sĩ pháp y bị ám ảnh bởi cái chết của người yêu, mà là một chuyên gia thép, người nắm giữ chìa khóa của sự thật lạnh giá.
Tám ngoan cố phủ nhận mọi tội ác, chỉ thừa nhận việc gây tai nạn. Hắn ta luôn giữ vẻ mặt thản nhiên, thậm chí có chút khinh miệt. "Tôi chỉ là tài xế, thỉnh thoảng làm thêm ở bãi phế liệu. Mọi người bắt nhầm người rồi. Tôi không biết gì về việc giết người cả." Hắn ta cố ý nhấn mạnh, giọng điệu đầy tự tin.
Tiến không nóng vội. Anh hít một hơi sâu, sự bình tĩnh của anh đối lập hoàn toàn với sự xôn xao của căn phòng. Anh đưa ra bằng chứng đầu tiên, một bằng chứng mang tính cá nhân và lạnh lùng.
"Ông Tám, nghề sửa chữa lặt vặt của ông có dùng đến chiếc kìm này không?" Tiến đặt chiếc kìm đã được niêm phong lên bàn. Ánh sáng từ bóng đèn trần phản chiếu lên lớp kim loại cáu bẩn.
Tám nhìn chiếc kìm, đôi mắt hắn thoáng qua một tia sợ hãi tột cùng, một khoảnh khắc rất ngắn ngủi mà chỉ Tiến mới kịp nhận ra. Hắn vẫn cố gắng lắc đầu. "Kìm cũ kỹ, ai chẳng có. Các anh định dùng một cái kìm rỉ sét để buộc tội tôi sao?"
Tiến chậm rãi, nhấn từng chữ. "Không phải ai cũng có. Chiếc kìm này có lớp bọc cao su dày, và vết lõm đặc trưng ở tay cầm. Vết lõm này đã tạo ra vết bầm tím hình chữ nhật trên tay nạn nhân. Ông có biết nạn nhân đã bị bầm tím ở đâu không, Tám?"
Tiến dừng lại, nhìn thẳng vào sự dao động trong mắt Tám. "Lòng bàn tay. Nơi người ta nắm chặt thứ gì đó, không phải để chống cự, mà để cầu cứu. Vết bầm đó là lời nhắn cuối cùng, Tám."
Tâm lý Tám bắt đầu rạn nứt. Hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Sự tự tin ban đầu đang dần bị thay thế bằng nỗi kinh hoàng.
Đào, ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng. Giọng cô sắc lạnh, không hề có chút run rẩy nào, như một lưỡi dao găm vào điểm yếu của Tám. "Chúng tôi còn tìm thấy mảnh sơn xe màu vàng chanh tại hiện trường vụ án ở tỉnh B, Tám. Loại sơn này rất đặc trưng, thường dùng để sơn chi tiết cabin bên trong của những chiếc taxi đời cũ."
Đào ngả người về phía trước, ánh mắt cô không rời khỏi Tám. "Chiếc taxi mà ông đã lái năm năm trước, có phải có màu sơn như vậy không? Màu sơn mà ông đã cố gắng cạo sạch, nhưng vẫn còn sót lại tí ti, ngay dưới lớp sơn mới? Thậm chí, anh trai của Oanh còn nhớ màu chiếc taxi đó. Ông Tám, ông không chỉ là tài xế, ông là kẻ bắt cóc và sát nhân."
Đòn đánh này là chí mạng. Tám run rẩy, hắn vẫn cố bám víu vào sự phủ nhận cuối cùng, môi mấp máy không thành lời.
Tiến tiến tới, đặt hai bàn tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Tám. Anh không còn dùng lời lẽ khoa học. Anh dùng ngôn ngữ của một người đã trải qua nỗi đau, một người hiểu rõ sự tuyệt vọng.
"Ông có nhớ đêm Giao thừa năm năm trước không, Tám? Khi ông khống chế cô ấy, Oanh đã cố gắng làm mọi cách để để lại dấu vết. Cô ấy đã cắn vào đầu ngón tay giữa của mình."
Tiến nói, giọng anh trầm thấp, như một lời thì thầm ghê rợn. "Đó là hành động cuối cùng của sự tuyệt vọng, sự chống cự. Cô ấy biết rằng tôi, một bác sĩ pháp y, sẽ tìm thấy dấu vết sinh học đó. Ông có biết cô ấy đã cắn mạnh đến mức nào không? Mạnh đến mức máu đã thấm sâu vào các tế bào dưới móng tay."
Mặt Tám tái mét. Hắn ta suy sụp hoàn toàn. Chi tiết về vết cắn là điều mà chỉ kẻ gây án và Tiến – người đã nhìn thấy ảnh khám nghiệm – biết rõ. Không một tài liệu nào được công bố.
"Tôi... tôi xin lỗi," Tám sụp đổ, gục đầu xuống bàn. Hắn khóc nấc lên, tiếng khóc của một kẻ tội đồ cuối cùng đã bị bóc trần. "Tôi chỉ muốn cướp, cô ấy chống cự mạnh quá. Tôi đã... tôi đã làm theo lời chỉ dẫn của thằng bạn, nó bảo phải làm sạch. Tôi xin lỗi..."
Tám thú nhận tội ác, thừa nhận đã giấu thi thể Oanh ở một khu đất hoang vắng, nơi hắn thường xuyên đổ phế liệu xây dựng và vôi bột để "xử lý" rác.
Theo lời khai, Tiến và Đào cùng đội điều tra tức tốc đến khu đất hoang. Khung cảnh lạnh lẽo, vắng vẻ, dưới bầu trời đêm mờ ảo.
Dưới lớp đất dày và một lớp vôi trắng xóa, họ tìm thấy thi thể của Oanh. Mặc dù đã phân hủy thành xương trắng, nhưng bộ quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Khoảnh khắc đội pháp y cẩn thận nâng những phần còn lại của cô lên, không khí như đặc lại.
Tiến đứng bên hố vôi, nơi Đào đã từng đứng bên cạnh anh ở bãi phế liệu, cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Anh không còn khóc. Nước mắt của anh đã khô cạn từ năm năm trước, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng và bình yên lạnh lẽo. Sự hiện diện của Oanh, dù trong hình hài không trọn vẹn, đã mang lại điều đó.
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào lớp đất đã từng che giấu Oanh. Đào bước đến, cô không nói gì, chỉ đặt tay lên vai anh, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả sự thấu hiểu và sẻ chia. Cô không coi thường sự yếu đuối của anh lúc này, cô chấp nhận nó.
"Anh đã tìm thấy em rồi, Oanh," Tiến thầm thì, giọng anh khàn đặc, đầy đau thương nhưng cũng đầy sự nhẹ nhõm. "Anh đã chuộc lại được sai lầm của mình. Em có thể yên nghỉ rồi."
Việc tìm thấy thi thể Oanh không chỉ khép lại vụ án mà còn giải thoát Tiến khỏi lời nguyền "không thể tha thứ" mà anh tự đặt ra cho bản thân. Đào, người đã chứng kiến tất cả, hiểu rằng khoảnh khắc này là sự kết thúc của một cuộc chiến kéo dài năm năm trong nội tâm Tiến.
Vụ án được khép lại hoàn toàn. Trần Văn Tám và đồng bọn bị kết tội và tuyên án tử hình. Công lý đã được thực thi một cách triệt để.
Trở về thành phố X, Tiến xin nghỉ thêm một thời gian. Anh dành thời gian lặng lẽ sửa sang lại căn nhà, hoàn thành những chi tiết nhỏ mà Oanh đã từng lên kế hoạch. Đó là cách anh chấp nhận và trân trọng những kỷ niệm cuối cùng, không phải chạy trốn hay chối bỏ chúng.
Đào không rời đi. Cô vẫn âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của anh. Không phải với tư cách một đồng nghiệp, mà là một người bạn đồng hành. Cô mang đến một bữa ăn, một chai rượu, hay đơn giản chỉ là ngồi im lặng trên chiếc sofa cũ.
Cô hiểu rõ điều Tiến cần: "Anh Tiến không cần lời an ủi sáo rỗng. Anh ấy cần sự đồng hành. Cần một người thừa nhận nỗi đau của anh ấy, nhưng không để anh ấy lún sâu vào nó." Cô nghĩ thầm.
Một buổi chiều, khi Tiến đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài – nơi những đợt gió lạnh đầu tiên của mùa đông lại bắt đầu – Đào bước đến, đưa cho anh chiếc áo khoác dày.
"Trời lạnh rồi, anh Tiến," cô nói khẽ. Giọng cô trầm ấm và dịu dàng hơn bình thường.
Tiến quay lại, nhìn thấy ánh mắt quan tâm không giấu giếm của cô. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh không còn thấy bóng dáng của Oanh trong tâm trí mình nữa. Anh thấy Đào. Anh thấy sự kiên cường và lòng dũng cảm đã cứu mạng anh.
"Anh đã sống trong bóng tối quá lâu, Đào," Tiến thừa nhận, giọng anh mệt mỏi nhưng chân thật. "Anh sợ hãi sự sơ suất của mình, sợ hãi cảm xúc của mình. Anh đã gạt bỏ mọi thứ, chỉ để trở thành một cái máy phân tích."
"Nhưng chính nhờ sự cứng nhắc đó, anh mới có được kinh nghiệm và sự tinh tường để nhìn thấy manh mối mà cả hệ thống đã bỏ qua," Đào đáp lại, bước đến gần hơn. "Anh đã chiến đấu, Tiến ạ. Chính sự hối hận đó đã biến anh thành bác sĩ pháp y vĩ đại hơn. Giờ, anh có thể tha thứ cho bản thân rồi. Oanh sẽ muốn anh sống tiếp, không phải làm khổ mình."
Tiến tiến đến gần Đào, anh đặt tay lên vai cô, siết nhẹ. Anh không cần phải xin lỗi hay giải thích. Giữa họ đã có một sự thấu hiểu sâu sắc, xây dựng trên sự đau đớn chung và sự hợp tác sinh tử.
"Cảm ơn em," Tiến nói, giọng anh trầm ấm, chân thành. Lời cảm ơn này mang sức nặng của năm năm u uất được giải thoát, một lời chấp nhận sự sống.
Đào mỉm cười nhẹ nhàng. Đó là nụ cười thật sự, không còn sự vênh váo hay thách thức ban đầu. Đào đã không cố gắng thay thế Oanh. Cô là một sự khởi đầu, một ánh sáng mới. Cô mang theo sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự kiên cường và lòng dũng cảm.
Công việc pháp y lại tiếp tục, nhưng lần này, Tiến không còn đơn độc. Sự gắn kết giữa anh và Đào, từ đồng nghiệp trở thành đồng đội sinh tử, rồi chuyển hóa thành một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng vững chắc, đã giúp Tiến tìm lại sự cân bằng và bắt đầu viết nên một câu chuyện mới.
Tám, người đang bị giam giữ vì tội gây tai nạn giao thông, ngay lập tức bị áp giải vào phòng thẩm vấn. Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt đêm, không có chỗ cho sự khoan nhượng.
Tiến, dù đầu óc vẫn choáng váng vì vết thương, vẫn kiên quyết tham gia. Anh ngồi đối diện với Tám, không còn là bác sĩ pháp y bị ám ảnh bởi cái chết của người yêu, mà là một chuyên gia thép, người nắm giữ chìa khóa của sự thật lạnh giá.
Tám ngoan cố phủ nhận mọi tội ác, chỉ thừa nhận việc gây tai nạn. Hắn ta luôn giữ vẻ mặt thản nhiên, thậm chí có chút khinh miệt. "Tôi chỉ là tài xế, thỉnh thoảng làm thêm ở bãi phế liệu. Mọi người bắt nhầm người rồi. Tôi không biết gì về việc giết người cả." Hắn ta cố ý nhấn mạnh, giọng điệu đầy tự tin.
Tiến không nóng vội. Anh hít một hơi sâu, sự bình tĩnh của anh đối lập hoàn toàn với sự xôn xao của căn phòng. Anh đưa ra bằng chứng đầu tiên, một bằng chứng mang tính cá nhân và lạnh lùng.
"Ông Tám, nghề sửa chữa lặt vặt của ông có dùng đến chiếc kìm này không?" Tiến đặt chiếc kìm đã được niêm phong lên bàn. Ánh sáng từ bóng đèn trần phản chiếu lên lớp kim loại cáu bẩn.
Tám nhìn chiếc kìm, đôi mắt hắn thoáng qua một tia sợ hãi tột cùng, một khoảnh khắc rất ngắn ngủi mà chỉ Tiến mới kịp nhận ra. Hắn vẫn cố gắng lắc đầu. "Kìm cũ kỹ, ai chẳng có. Các anh định dùng một cái kìm rỉ sét để buộc tội tôi sao?"
Tiến chậm rãi, nhấn từng chữ. "Không phải ai cũng có. Chiếc kìm này có lớp bọc cao su dày, và vết lõm đặc trưng ở tay cầm. Vết lõm này đã tạo ra vết bầm tím hình chữ nhật trên tay nạn nhân. Ông có biết nạn nhân đã bị bầm tím ở đâu không, Tám?"
Tiến dừng lại, nhìn thẳng vào sự dao động trong mắt Tám. "Lòng bàn tay. Nơi người ta nắm chặt thứ gì đó, không phải để chống cự, mà để cầu cứu. Vết bầm đó là lời nhắn cuối cùng, Tám."
Tâm lý Tám bắt đầu rạn nứt. Hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Sự tự tin ban đầu đang dần bị thay thế bằng nỗi kinh hoàng.
Đào, ngồi bên cạnh, lúc này mới lên tiếng. Giọng cô sắc lạnh, không hề có chút run rẩy nào, như một lưỡi dao găm vào điểm yếu của Tám. "Chúng tôi còn tìm thấy mảnh sơn xe màu vàng chanh tại hiện trường vụ án ở tỉnh B, Tám. Loại sơn này rất đặc trưng, thường dùng để sơn chi tiết cabin bên trong của những chiếc taxi đời cũ."
Đào ngả người về phía trước, ánh mắt cô không rời khỏi Tám. "Chiếc taxi mà ông đã lái năm năm trước, có phải có màu sơn như vậy không? Màu sơn mà ông đã cố gắng cạo sạch, nhưng vẫn còn sót lại tí ti, ngay dưới lớp sơn mới? Thậm chí, anh trai của Oanh còn nhớ màu chiếc taxi đó. Ông Tám, ông không chỉ là tài xế, ông là kẻ bắt cóc và sát nhân."
Đòn đánh này là chí mạng. Tám run rẩy, hắn vẫn cố bám víu vào sự phủ nhận cuối cùng, môi mấp máy không thành lời.
Tiến tiến tới, đặt hai bàn tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Tám. Anh không còn dùng lời lẽ khoa học. Anh dùng ngôn ngữ của một người đã trải qua nỗi đau, một người hiểu rõ sự tuyệt vọng.
"Ông có nhớ đêm Giao thừa năm năm trước không, Tám? Khi ông khống chế cô ấy, Oanh đã cố gắng làm mọi cách để để lại dấu vết. Cô ấy đã cắn vào đầu ngón tay giữa của mình."
Tiến nói, giọng anh trầm thấp, như một lời thì thầm ghê rợn. "Đó là hành động cuối cùng của sự tuyệt vọng, sự chống cự. Cô ấy biết rằng tôi, một bác sĩ pháp y, sẽ tìm thấy dấu vết sinh học đó. Ông có biết cô ấy đã cắn mạnh đến mức nào không? Mạnh đến mức máu đã thấm sâu vào các tế bào dưới móng tay."
Mặt Tám tái mét. Hắn ta suy sụp hoàn toàn. Chi tiết về vết cắn là điều mà chỉ kẻ gây án và Tiến – người đã nhìn thấy ảnh khám nghiệm – biết rõ. Không một tài liệu nào được công bố.
"Tôi... tôi xin lỗi," Tám sụp đổ, gục đầu xuống bàn. Hắn khóc nấc lên, tiếng khóc của một kẻ tội đồ cuối cùng đã bị bóc trần. "Tôi chỉ muốn cướp, cô ấy chống cự mạnh quá. Tôi đã... tôi đã làm theo lời chỉ dẫn của thằng bạn, nó bảo phải làm sạch. Tôi xin lỗi..."
Tám thú nhận tội ác, thừa nhận đã giấu thi thể Oanh ở một khu đất hoang vắng, nơi hắn thường xuyên đổ phế liệu xây dựng và vôi bột để "xử lý" rác.
Theo lời khai, Tiến và Đào cùng đội điều tra tức tốc đến khu đất hoang. Khung cảnh lạnh lẽo, vắng vẻ, dưới bầu trời đêm mờ ảo.
Dưới lớp đất dày và một lớp vôi trắng xóa, họ tìm thấy thi thể của Oanh. Mặc dù đã phân hủy thành xương trắng, nhưng bộ quần áo vẫn còn nguyên vẹn. Khoảnh khắc đội pháp y cẩn thận nâng những phần còn lại của cô lên, không khí như đặc lại.
Tiến đứng bên hố vôi, nơi Đào đã từng đứng bên cạnh anh ở bãi phế liệu, cùng nhau đối mặt với hiểm nguy. Anh không còn khóc. Nước mắt của anh đã khô cạn từ năm năm trước, giờ chỉ còn lại sự trống rỗng và bình yên lạnh lẽo. Sự hiện diện của Oanh, dù trong hình hài không trọn vẹn, đã mang lại điều đó.
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào lớp đất đã từng che giấu Oanh. Đào bước đến, cô không nói gì, chỉ đặt tay lên vai anh, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả sự thấu hiểu và sẻ chia. Cô không coi thường sự yếu đuối của anh lúc này, cô chấp nhận nó.
"Anh đã tìm thấy em rồi, Oanh," Tiến thầm thì, giọng anh khàn đặc, đầy đau thương nhưng cũng đầy sự nhẹ nhõm. "Anh đã chuộc lại được sai lầm của mình. Em có thể yên nghỉ rồi."
Việc tìm thấy thi thể Oanh không chỉ khép lại vụ án mà còn giải thoát Tiến khỏi lời nguyền "không thể tha thứ" mà anh tự đặt ra cho bản thân. Đào, người đã chứng kiến tất cả, hiểu rằng khoảnh khắc này là sự kết thúc của một cuộc chiến kéo dài năm năm trong nội tâm Tiến.
Vụ án được khép lại hoàn toàn. Trần Văn Tám và đồng bọn bị kết tội và tuyên án tử hình. Công lý đã được thực thi một cách triệt để.
Trở về thành phố X, Tiến xin nghỉ thêm một thời gian. Anh dành thời gian lặng lẽ sửa sang lại căn nhà, hoàn thành những chi tiết nhỏ mà Oanh đã từng lên kế hoạch. Đó là cách anh chấp nhận và trân trọng những kỷ niệm cuối cùng, không phải chạy trốn hay chối bỏ chúng.
Đào không rời đi. Cô vẫn âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của anh. Không phải với tư cách một đồng nghiệp, mà là một người bạn đồng hành. Cô mang đến một bữa ăn, một chai rượu, hay đơn giản chỉ là ngồi im lặng trên chiếc sofa cũ.
Cô hiểu rõ điều Tiến cần: "Anh Tiến không cần lời an ủi sáo rỗng. Anh ấy cần sự đồng hành. Cần một người thừa nhận nỗi đau của anh ấy, nhưng không để anh ấy lún sâu vào nó." Cô nghĩ thầm.
Một buổi chiều, khi Tiến đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài – nơi những đợt gió lạnh đầu tiên của mùa đông lại bắt đầu – Đào bước đến, đưa cho anh chiếc áo khoác dày.
"Trời lạnh rồi, anh Tiến," cô nói khẽ. Giọng cô trầm ấm và dịu dàng hơn bình thường.
Tiến quay lại, nhìn thấy ánh mắt quan tâm không giấu giếm của cô. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, anh không còn thấy bóng dáng của Oanh trong tâm trí mình nữa. Anh thấy Đào. Anh thấy sự kiên cường và lòng dũng cảm đã cứu mạng anh.
"Anh đã sống trong bóng tối quá lâu, Đào," Tiến thừa nhận, giọng anh mệt mỏi nhưng chân thật. "Anh sợ hãi sự sơ suất của mình, sợ hãi cảm xúc của mình. Anh đã gạt bỏ mọi thứ, chỉ để trở thành một cái máy phân tích."
"Nhưng chính nhờ sự cứng nhắc đó, anh mới có được kinh nghiệm và sự tinh tường để nhìn thấy manh mối mà cả hệ thống đã bỏ qua," Đào đáp lại, bước đến gần hơn. "Anh đã chiến đấu, Tiến ạ. Chính sự hối hận đó đã biến anh thành bác sĩ pháp y vĩ đại hơn. Giờ, anh có thể tha thứ cho bản thân rồi. Oanh sẽ muốn anh sống tiếp, không phải làm khổ mình."
Tiến tiến đến gần Đào, anh đặt tay lên vai cô, siết nhẹ. Anh không cần phải xin lỗi hay giải thích. Giữa họ đã có một sự thấu hiểu sâu sắc, xây dựng trên sự đau đớn chung và sự hợp tác sinh tử.
"Cảm ơn em," Tiến nói, giọng anh trầm ấm, chân thành. Lời cảm ơn này mang sức nặng của năm năm u uất được giải thoát, một lời chấp nhận sự sống.
Đào mỉm cười nhẹ nhàng. Đó là nụ cười thật sự, không còn sự vênh váo hay thách thức ban đầu. Đào đã không cố gắng thay thế Oanh. Cô là một sự khởi đầu, một ánh sáng mới. Cô mang theo sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự kiên cường và lòng dũng cảm.
Công việc pháp y lại tiếp tục, nhưng lần này, Tiến không còn đơn độc. Sự gắn kết giữa anh và Đào, từ đồng nghiệp trở thành đồng đội sinh tử, rồi chuyển hóa thành một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng vững chắc, đã giúp Tiến tìm lại sự cân bằng và bắt đầu viết nên một câu chuyện mới.