Tác phẩm:Tình yêu từ tro tàn-Chương 1:Dấu hiệu tử thần giữa phồn hoa

Hạ Khuynh Thành

Thành viên
Tham gia
11/11/2025
Bài viết
5
Nguyễn Quyết Tiến đứng lặng trước cửa sổ lớn của Phòng Kỹ thuật Hình sự Công an Thành phố X, một pháo đài thép và bê tông của sự thật lạnh lùng. Ánh đèn huỳnh quang màu trắng xanh, sắc lạnh và vô hồn, rọi vào khuôn mặt anh, làm nổi bật sự gầy guộc và hốc hác dưới hốc mắt. Năm năm. Con số đó không chỉ là đơn vị đo lường thời gian trôi qua, mà là thước đo độ sâu của vết thương lòng đã chai sạn, một vết cắt không bao giờ liền da, cứ nhói lên âm ỉ mỗi khi anh hít thở.

Thành phố bên ngoài cửa sổ vẫn phồn hoa, hối hả và ồn ào. Hàng ngàn chiếc xe cộ lưu thông dưới kia, ánh đèn pha đủ màu sắc hắt lên những bức tường bê tông, tạo nên một vũ điệu ánh sáng hỗn loạn. Nhưng trong mắt Tiến, mọi thứ đều chỉ có một màu xám xịt và vô vị. Sự sống động, niềm vui, sự thấu cảm của thế giới bên ngoài đã không còn chạm tới được anh nữa. Anh đã tự rút lui vào một phòng thí nghiệm cảm xúc lạnh lẽo của riêng mình, nơi mọi thứ đều được phân tích bằng logic, nơi sự yếu đuối bị coi là vật chứng bị nhiễm khuẩn cần phải loại bỏ ngay lập tức.

Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay, một chiếc đồng hồ cơ đã cũ, nặng nề trên cổ tay gầy guộc. 7 giờ 30 phút sáng. Anh thở ra một hơi, mùi của nơi này—mùi đất sét dính trên giầy nghi phạm, chất hữu cơ phân hủy trong mẫu mô, chất khử trùng mạnh gắt mũi, và dung môi hóa học sắc bén—là mùi hương duy nhất mà anh còn nhận thấy rõ ràng.

“Không phải mùi, mà là ký ức,” anh thầm nhủ. “Ký ức về ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, và về lỗi lầm đã tước đi tất cả của mình.”

Hôm nay là ngày nghỉ phép đặc biệt của anh, hai ngày duy nhất trong năm. Tiến không bao giờ nghỉ quá hai ngày, và hai ngày này phải được dành cho Oanh, dù chỉ là trong sự cô độc, trong căn nhà lạnh lẽo nơi mọi thứ vẫn còn giữ nguyên dấu vết của cô, như thể cô chỉ vừa mới bước ra ngoài.

Nguyễn Quyết Tiến là một bác sĩ pháp y xuất sắc, nhưng cuộc đời anh đã bị cắt làm đôi. Oanh, người con gái mang lại ánh sáng cho anh. Cô là giáo viên mầm non nhân hậu, đã chọn ở lại thành phố cấp hai này. Anh đã từ bỏ sự nghiệp rộng mở ở những thành phố lớn chỉ để được gần cô, để có thể ăn một bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp sau khi rời khỏi phòng khám nghiệm xác lạnh băng. Hơn một năm họ bên nhau là thời gian anh tin vào hạnh phúc tuyệt đối, vào một cuộc đời bình thường có thể song hành cùng một nghề nghiệp phi thường.

Anh lấy chiếc áo blouse trắng được treo ngay ngắn trong tủ locker. Nó không chỉ là đồng phục, mà là bộ giáp tinh thần. Mỗi lần mặc vào, anh cảm thấy mình đang khoác lên một sự bảo vệ, một lời thề không bao giờ để cảm xúc cá nhân làm hại người khác nữa. Sự chuyên nghiệp của anh giờ đây đã đạt đến mức hà khắc, là sự trừng phạt tự áp đặt.

Tiếng gõ cửa khẽ khàng.

"Anh Tiến? Anh vẫn còn ở đây sao?"

Lâm, người trợ lý kỹ thuật viên vui vẻ, đơn thuần, bước vào. Anh ta là người duy nhất Tiến còn giữ liên lạc ở mức tối thiểu.

Tiến không quay đầu, giọng anh lạnh lùng, dứt khoát: "Tôi chỉ kiểm tra lại hệ thống, Lâm. Cậu làm việc ngoài giờ à?"

Lâm gãi đầu, cười hì hì: "À, em kiểm tra lại mẫu mô hôm qua anh bảo thôi. Em biết anh không bao giờ yên tâm với sai số, dù chỉ là 0.1%. Anh nên về nghỉ ngơi đi. Hôm nay là ngày nghỉ của anh mà."

Tiến quay lại, ánh mắt sắc như dao mổ, nhìn thẳng vào Lâm.

"Lâm, tôi đã nói bao nhiêu lần? Lỗi 0.1% độ ẩm cũng là một sai lầm chết người trong cái ngành pháp y này. Nó có thể thay đổi kết quả phân tích chất độc và gián tiếp khiến vụ án vào bế tắc. Đó là sự mệt mỏi là lý do của người nghiệp dư rtong nghành. Cậu về đi và nhớ, sự cẩn trọng chưa bao giờ là đủ đối với những cảnh sát kĩ thuật như chúng ta."

Lâm biết sự lạnh lùng đó không hoàn toàn là ác ý, mà là bức tường ngăn cách vô hình mà Tiến xây lên để bảo vệ mình. "Vâng, em hiểu. Anh Tiến… giữ gìn sức khỏe nhé."

Tiến chỉ gật đầu khô khốc.

Anh mở ngăn kéo khóa kỹ, lấy ra tập hồ sơ có tiêu đề đóng dấu đỏ: "Vụ án phân xác Bàn Tay – Phạm Kim Oanh". Từng từ báo cáo, từng bức ảnh, từng chi tiết khám nghiệm, đều đã khắc sâu vào tâm hồn anh, không phải là dữ liệu, mà là lửa đốt tâm hồn và con tim của anh.

Anh nhớ lại nội dung tin nhắn cuối cùng ấy, đọc thầm, gần như vô thức, như một nghi thức tôn giáo:

Oanh nhắn: “Không sao, súi cảo em gói xong rồi, nhưng trông không được đẹp, tối muộn làm đồ ăn đêm cho anh. Bây giờ em đi ra rạp lấy vé xem phim trước đã."

Sủi cảo. Món ăn "truyền thống" của họ, một sự kết hợp vụng về giữa anh và cô. Cô ấy đang đợi anh.

Đêm Giao thừa năm năm trước. Một vụ án mạng kép tại trạm thu mua phế liệu. Tiến là bác sĩ pháp y chính. Anh phải đối diện với sự tàn nhẫn của thế giới, phải chứng kiến sự tuyệt vọng của người phụ nữ mang thai đã khuất.

Anh đã gửi tin nhắn cuối cùng cho Oanh, cố gắng tự trấn an mình: “Anh sắp xong rồi, Oanh. Anh sẽ về sớm.” Nhưng sự nóng lòng đã bắt đầu ăn mòn sự chuyên nghiệp như axit.

Trong phòng khám nghiệm, sự tập trung của anh đã bị chia cắt. Anh đã bị thương nhẹ ở tay, một vết cắt từ mép dao mổ. Đó là dấu hiệu rõ ràng của sự xao nhãng.

“Một vết cắt đơn giản. Nhưng đó là sự phản bội. Tao đã thất bại trong việc giữ vững lý trí của một nhà khoa học. Và cái giá phải trả... là mày, Oanh.” Anh tự thì thầm, nắm chặt tay đến mức móng tay in hằn vết máu.

Ba ngày sau, một bàn tay bị đứt lìa được tìm thấy. Bàn tay sau khi kiểm tra DNA được xác định là của Oanh. Đó là khoảnh khắc sự tê liệt cảm xúc hoàn toàn ập đến.

Anh bị cấm tham gia vụ án. Nhưng anh vẫn lén lút xem ảnh khám nghiệm, biến sự tự dằn vặt thành một cuộc điều tra bí mật, một sự ám ảnh:

Vết Trầy Xước và Bầm Tím Lòng Bàn Tay: Chứng tỏ sự chống cự mạnh mẽ. “Em đã chiến đấu, phải không, Oanh? Em đã cố hết sức.”

Vết Bầm Tím Hình Chữ Nhật: Chi tiết bí ẩn nhất. Không phải dây thừng, cũng không phải còng tay. Anh không thể gọi tên vật dụng đó là gì, nhưng biết chắc nó có một cạnh và một lớp đệm. “Kẻ đó dùng cái gì? Một công cụ đặc biệt? Hắn là ai?”

Vết Cắn Trên Đầu Ngón Tay Giữa: Sau khi phân tích, anh nhận ra đó là vết cắn của Oanh. Một hành động tuyệt vọng, một thông điệp cuối cùng: dấu vết phải được để lại. “Cảm ơn em, Oanh. Em đã cho anh một cơ hội.”

Anh lao vào điều tra. Sự tuyệt vọng làm mờ mọi quy tắc. Anh tin rằng tên tài xế taxi là nghi can. Anh đã thực hiện hành động sai lầm nhất: lén trộm mẫu móng tay của Oanh và mẫu sinh học của tên tài xế để xét nghiệm DNA riêng.

Anh đã vi phạm nghiêm trọng quy trình bảo quản vật chứng. Kết quả xét nghiệm riêng cho thấy không trùng khớp. Nỗi thất vọng lớn. Nhưng khi anh trả mẫu về, gửi đi kiểm tra chính thức, kết quả trả về là "Không tìm thấy thành phần DNA hợp lệ nào".

“Tao đã tự tay xóa sạch hy vọng cuối cùng!” Lời buộc tội của Bác sĩ Tùng vang vọng trong đầu anh, trở thành bản án tử hình cho chính sự nghiệp và lương tâm anh.

Anh tự tát mình. Cơn đau thể xác chỉ là sự xoa dịu nhỏ nhoi so với sự dằn vặt của linh hồn.

Sau bi kịch, Tiến trở thành một robot nghiệp vụ. Anh từ chối mọi sự an ủi, mọi cơ hội thuyên chuyển. Anh không thể rời đi. Hắn, kẻ thủ ác, có thể vẫn ở đây.

Anh biến sự hối hận thành sự khắc nghiệt không nhân nhượng.

Bác sĩ Đào, bác sĩ pháp y tập sự mới đến, bước vào phòng kỹ thuật, vội vã. Cô thông minh, nhiệt huyết, nhưng cũng bồng bột.

"Em xin lỗi, thưa anh Tiến! Em chỉ vừa..."

Tiến cắt ngang, giọng anh băng giá, không một chút cảm xúc: "Bác sĩ Đào."

Cô đứng thẳng người, sợ hãi. "Dạ."

"Cô vừa làm hỏng hiện trường bằng cách chạm vào vật chứng khi không đeo găng tay đôi. Tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần về quy tắc bảo quản vi lượng?"

Đào lắp bắp: "Em... em đã đeo găng tay, nhưng em quên đeo lớp ngoài cùng cho vật chứng phụ..."

Tiến tiến lại gần, nhìn cô chằm chằm: "Cô không xứng đáng đứng trong phòng thí nghiệm này!"

Cả phòng thí nghiệm im lặng. Tiến biết sự hà khắc đó là không công bằng. Anh biết Đào chỉ là một cô gái trẻ phạm sai lầm. Nhưng anh không thể dừng lại.

“Mày là hình ảnh phản chiếu của sự non nớt, của sự sơ suất mà tao căm ghét nhất. Tao phải giết chết sự sơ suất đó, ngay cả khi phải hủy hoại người khác, trước khi nó giết chết một Oanh khác!”

Anh không cho phép mình có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào. Cuộc sống của anh chỉ còn là chu trình lặp đi lặp lại: phòng khám nghiệm, hồ sơ, và căn nhà lạnh lẽo. Anh sẽ ăn sủi cảo tự gói vào ngày đặc biệt đó, một mình, không để ai làm phiền.

Anh đã tự thuyết phục bản thân rằng: “Oanh có thể đã bị hại. Nhưng chỉ là anh đang không muốn thừa nhận. Rồi một ngày cô ấy sẽ trở về.” Anh biết đó là sự tự lừa dối. Thi thể của Oanh vẫn không được tìm thấy, và điều đó giữ anh lại trong vũng lầy của quá khứ. Anh phải ở đây, chờ đợi.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã lên hẳn, chiếu rọi sự cô độc của anh. Đã đến lúc rời khỏi cơ quan. Tiến cẩn thận cất tập hồ sơ vào ngăn kéo, khóa lại. Tiếng "cách" khô khốc như tiếng tim anh đóng lại. Anh khoác chiếc áo khoác đen dày, bước ra khỏi phòng, mang theo mùi của sự lạnh lẽo và sự cô độc, và một khao khát báo thù âm ỉ dưới lớp vỏ chuyên nghiệp.
 
Quay lại
Top Bottom