- Tham gia
- 17/12/2011
- Bài viết
- 5.437
Bạn hãy gặp Linda. 16 tuổi. Tóc vàng. Xinh đẹp.
Cô ấy dường như có tất cả mọi thứ. Cô ấy có tài năng. Cô ấy có phong cách. Cô ấy có tính cách thân thiện, khiến mọi người đều thấy dễ gần. Bố mẹ cô ấy có đủ tiền để cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần - cộng thêm cả khá nhiều cơ hội và lợi thế khác nữa.
Bạn sẽ thấy rằng cuộc sống có vẻ rất tốt đẹp với Linda. Trừ một việc.
Linda đang thất bại.
Thất bại ở trường, nơi mà thái độ hời hợt của cô ấy đối với việc có mặt đầy đủ trong mọi giờ học và làm đủ mọi bài tập đã khiến bảng điểm của cô ấy trông như ô chữ toàn chữ F. Thất bại ở nhà, nơi cô ấy giận dữ từ chối mọi lời khuyên của bất kỳ ai. Và thất bại trong chuyện tình cảm, nơi mà “yêu thích” có thể biến thành “căm ghét” chỉ sau khi nghe câu: “Xin lỗi, Linda, nhưng tối nay mình bận đi cùng với gia đình rồi”.
Ba năm trước, Linda là một cô gái dễ thương, vui vẻ, đầy hứa hẹn. Nhưng hiện tại, cô ấy gặp nhiều rắc rối, và nhiều bậc bố mẹ đã không muốn con mình chơi với Linda nữa.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Linda hư hỏng sao? Không. Hay là cô ấy hút thuốc? Không. Hay cô ấy phải chịu bất công? Không thực sự, dù Linda có thể cứ khăng khăng rằng cô ấy bị mọi người hiểu nhầm. Nhưng nếu bạn cứ ép cô ấy giải thích, thì tất cả những gì cô ấy có thể kể ra chỉ là việc bố mẹ mình thỉnh thoảng nói “không”.
Không thể kể được điều đặc biệt gì đã xảy ra khiến Linda gặp khó khăn với cuộc sống của mình. Mà, thứ đáng trách lại là những điều đã không xảy ra. Trong suốt những năm Linda lớn lên, cô ấy chưa bao giờ học cách chấp nhận hậu quả những hành động của mình. Hoặc là cô ấy được bố mẹ bảo vệ khỏi những hậu quả đó, hoặc là những hậu quả đó sẽ được che giấu đi để khỏi khiến Linda bị tổn thương. Theo cách nào đó, Linda không biết cách xử lý những đám cỏ dại trong vườn hoa cuộc sống. Cho nên, khi cỏ dại mọc lên – mà chúng cứ luôn mọc lên, vào thời điểm nào đó – thì Linda hoặc là trốn biệt, hoặc là quyết định rằng thôi thì mình trồng cỏ cho xong. Thế là, cô ấy để đám cỏ dại lấn át hết những bông hoa.
Trong thế giới của Linda, nếu có gì khó khăn ở trường, bạn chỉ cần bỏ cuộc bởi vì “bạn chỉ đi học để kiếm một việc làm thôi mà, nhưng khỏi phải lo, bố mẹ đằng nào cũng sẽ lo cho mình một việc làm tốt”. Nếu bạn đi làm thêm và gặp một vị sếp khó tính, bạn chỉ cần bỏ việc vì “mình luôn có thể tìm được một việc làm tốt hơn. Hơn nữa, bố mẹ sẽ cho mình tiền nếu mình cần”. Và nếu bạn phát mệt khi cứ phải sống theo các nguyên tắc của bố mẹ, bạn chỉ cần dỗi và bỏ vào phòng, đóng cửa lại, theo kiểu “Mình chẳng cần bố mẹ. Mình chẳng cần ai”.
Bạn thấy đáng sợ phải không? Điều đáng sợ hơn là những người như Linda không phải là hiếm. Vẫn có rất nhiều bạn trẻ đang mắc những sai lầm kéo dài cả đời mình chỉ vì họ không hiểu được hậu quả của các hành động. Họ sống vì bản thân, không nghĩ đến tương lai và chẳng nghĩ đến ai.
Tôi biết, ai cũng có lúc phải cố lê bước đến trường và tức tối hoặc than phiền vì những môn học nhàm chán. Nhưng sự khác biệt là ở chỗ, nhiều người vẫn hoàn thành những việc mình phải làm – đôi khi chỉ vì sợ những hậu quả sẽ đến nếu mình làm ngược lại. Linda và nhiều người giống như cô ấy không có cùng suy nghĩ như vậy. Thực tế, họ chẳng quan tâm nhiều về bất kỳ điều gì trừ việc cứ sống ung dung, không phải làm điều gì mà họ không thích làm.
Những người như Linda không phải đã được bố mẹ cho mọi thứ. Họ vẫn cần thêm thời gian và sự chú ý của bố mẹ và những người xung quanh, để cho họ biết về việc chấp nhận những hậu quả từ hành động của mình. Nếu không như vậy, cuối cùng, họ sẽ trở thành những người trưởng thành chẳng có gì nhiều để đóng góp cho bất kỳ ai hay bất kỳ mục đích gì.
Trừ phi, có lẽ là, họ phải có thêm trải nghiệm về thất bại.
Theo Hoahoctro
Cô ấy dường như có tất cả mọi thứ. Cô ấy có tài năng. Cô ấy có phong cách. Cô ấy có tính cách thân thiện, khiến mọi người đều thấy dễ gần. Bố mẹ cô ấy có đủ tiền để cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần - cộng thêm cả khá nhiều cơ hội và lợi thế khác nữa.
Bạn sẽ thấy rằng cuộc sống có vẻ rất tốt đẹp với Linda. Trừ một việc.
Linda đang thất bại.
Thất bại ở trường, nơi mà thái độ hời hợt của cô ấy đối với việc có mặt đầy đủ trong mọi giờ học và làm đủ mọi bài tập đã khiến bảng điểm của cô ấy trông như ô chữ toàn chữ F. Thất bại ở nhà, nơi cô ấy giận dữ từ chối mọi lời khuyên của bất kỳ ai. Và thất bại trong chuyện tình cảm, nơi mà “yêu thích” có thể biến thành “căm ghét” chỉ sau khi nghe câu: “Xin lỗi, Linda, nhưng tối nay mình bận đi cùng với gia đình rồi”.
Ba năm trước, Linda là một cô gái dễ thương, vui vẻ, đầy hứa hẹn. Nhưng hiện tại, cô ấy gặp nhiều rắc rối, và nhiều bậc bố mẹ đã không muốn con mình chơi với Linda nữa.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Linda hư hỏng sao? Không. Hay là cô ấy hút thuốc? Không. Hay cô ấy phải chịu bất công? Không thực sự, dù Linda có thể cứ khăng khăng rằng cô ấy bị mọi người hiểu nhầm. Nhưng nếu bạn cứ ép cô ấy giải thích, thì tất cả những gì cô ấy có thể kể ra chỉ là việc bố mẹ mình thỉnh thoảng nói “không”.
Không thể kể được điều đặc biệt gì đã xảy ra khiến Linda gặp khó khăn với cuộc sống của mình. Mà, thứ đáng trách lại là những điều đã không xảy ra. Trong suốt những năm Linda lớn lên, cô ấy chưa bao giờ học cách chấp nhận hậu quả những hành động của mình. Hoặc là cô ấy được bố mẹ bảo vệ khỏi những hậu quả đó, hoặc là những hậu quả đó sẽ được che giấu đi để khỏi khiến Linda bị tổn thương. Theo cách nào đó, Linda không biết cách xử lý những đám cỏ dại trong vườn hoa cuộc sống. Cho nên, khi cỏ dại mọc lên – mà chúng cứ luôn mọc lên, vào thời điểm nào đó – thì Linda hoặc là trốn biệt, hoặc là quyết định rằng thôi thì mình trồng cỏ cho xong. Thế là, cô ấy để đám cỏ dại lấn át hết những bông hoa.
Trong thế giới của Linda, nếu có gì khó khăn ở trường, bạn chỉ cần bỏ cuộc bởi vì “bạn chỉ đi học để kiếm một việc làm thôi mà, nhưng khỏi phải lo, bố mẹ đằng nào cũng sẽ lo cho mình một việc làm tốt”. Nếu bạn đi làm thêm và gặp một vị sếp khó tính, bạn chỉ cần bỏ việc vì “mình luôn có thể tìm được một việc làm tốt hơn. Hơn nữa, bố mẹ sẽ cho mình tiền nếu mình cần”. Và nếu bạn phát mệt khi cứ phải sống theo các nguyên tắc của bố mẹ, bạn chỉ cần dỗi và bỏ vào phòng, đóng cửa lại, theo kiểu “Mình chẳng cần bố mẹ. Mình chẳng cần ai”.
Bạn thấy đáng sợ phải không? Điều đáng sợ hơn là những người như Linda không phải là hiếm. Vẫn có rất nhiều bạn trẻ đang mắc những sai lầm kéo dài cả đời mình chỉ vì họ không hiểu được hậu quả của các hành động. Họ sống vì bản thân, không nghĩ đến tương lai và chẳng nghĩ đến ai.
Tôi biết, ai cũng có lúc phải cố lê bước đến trường và tức tối hoặc than phiền vì những môn học nhàm chán. Nhưng sự khác biệt là ở chỗ, nhiều người vẫn hoàn thành những việc mình phải làm – đôi khi chỉ vì sợ những hậu quả sẽ đến nếu mình làm ngược lại. Linda và nhiều người giống như cô ấy không có cùng suy nghĩ như vậy. Thực tế, họ chẳng quan tâm nhiều về bất kỳ điều gì trừ việc cứ sống ung dung, không phải làm điều gì mà họ không thích làm.
Những người như Linda không phải đã được bố mẹ cho mọi thứ. Họ vẫn cần thêm thời gian và sự chú ý của bố mẹ và những người xung quanh, để cho họ biết về việc chấp nhận những hậu quả từ hành động của mình. Nếu không như vậy, cuối cùng, họ sẽ trở thành những người trưởng thành chẳng có gì nhiều để đóng góp cho bất kỳ ai hay bất kỳ mục đích gì.
Trừ phi, có lẽ là, họ phải có thêm trải nghiệm về thất bại.
Theo Hoahoctro