@Vương Niệm Cảm ơn cậu về món quà nhé
Lâu lắm rồi mới có người viết fic tặng mà tới giờ tớ mới review được. Thật có lỗi quá đi
Hôm nay ngồi 2 tiếng đọc lại toàn bộ. Cảm giác không còn giống lần đầu tiên đọc nữa, chính là thấy thấm hơn, suy ngẫm được nhiều thứ hơn ^^ Như lúc trước đã nói, tớ thích plot này. Thật sự viết theo songfic khá là khó vì ít người có thể viết được trọn vẹn ý tứ trong đó. Nhưng cậu đã làm được. Bung sẵn một like nè ^^
Niệm từng nói với tớ, cậu không biết chơi cờ. Hiểu còn chưa chắc viết được, không hiểu thì làm sao mà viết đây? Vậy nên tớ đã nghĩ, có lẽ sẽ chẳng có ai viết được songfic "Tương tư cục" một cách trọn vẹn cả. Nhưng shortfic này đã thay đổi ý nghĩ ấy, Niệm đã khéo léo ẩn đi nhược điểm của mình, diễn tả một cách chung nhất về các thế cờ, cách đi cờ, không đi sâu vào diễn tả cờ trận... Tuy không thật rõ ràng từng đường đi nước bước nhưng đọc lên vẫn thấy kịch tính và vi diệu. Vẫn thấy toan tính và tâm cơ trập trùng ^^
"Nhân sinh như kì."
Đời người như một ván cờ... Shortfic không chỉ nói về "cờ trận" mà còn mở rộng hơn, nói về nhân sinh. Mỗi việc mà chúng ta làm đều giống như việc đi một nước cờ, toan tính có, suy tư có, lo nghĩ có... Từng đường đi nước bước đều hướng tới một đích đến duy nhất là "chiến thắng" và "đỉnh cao". Khi đạt được tất cả những thứ đó, con người mới chợt nhận ra, xung quanh mình chẳng còn gì, không có đối thủ, không có mục tiêu. Shinichi cũng vậy. Thái tử luôn muốn tìm được ai đó hiểu mình nhưng tìm hoài không được. Người bên cạnh, kẻ thì giả tạo, nịnh nọt lấy lòng, kẻ thì bất tài vô dụng, người có tài lại thiếu đi hai chữ "thật tâm"... Xung quanh không thiếu người nhưng chưa từng hết cô đơn.
Đúng lúc thái tử ở trên đỉnh cao của chiến thắng và cô độc thì gặp được quân sư. Quân sư ôn nhu, lạnh bạc, thiên biến vạn hóa, đưa Shinichi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thái tử luôn là người chủ động, nguyên tắc nhưng lại bị sự nhanh nhẹn, tài trí của quân sư làm cho chùn bước... Lần đầu tiên Shinichi biết thế nào là "hòa", biết thế nào là vì một người mà bất chấp tất cả,... Sẵn sàng vạn kiếp trầm luân chỉ mong một lần được bên cạnh người thương...
Tìm được người hiểu mình đã khó, tìm được tri âm lại càng khó. Vậy nên khi có thể, hãy trân trọng người trước mặt.
~> Tớ nghĩ đây chính là chủ đề của toàn fic... Trong cuộc sống, nếu tìm được một người khiến bản thân có thể là chính mình, có thể buông xuống mọi toan tính suy tư thì hãy trân trọng, đừng buông tay người ấy...
Plot này, ngay từ đầu tớ đã thấy hợp với 2 nhân vật nam chứ không phải là cp nam nữ. Nhưng Niệm đã khéo léo biến thành plot nữ phẫn nam trang... Ahihi. Tớ thích nữ cường kiểu này lắm, cũng hợp với plot lắm lắm.
Tớ thích cái kết... "Tương tư cục" vốn định sẵn một kết thúc buồn nhưng ở đây, fic vẫn có một cái kết vô cùng trọn vẹn. Đúng thật là Niệm không nỡ viết ngược mà ^^
Về việc xé plot... Ừm. Tớ thích plot mới hơn. Viết kiểu cũ, plot có nội dung nặng quá, thiên về hành động cũng không phải thế mạnh của cậu nữa. Nên như này là hợp lý nhất rồi. Songfic không dài nhưng vẫn trọn vẹn, đọng lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm.
Văn phong nhẹ nhàng, phần lớn là kể. Từ đầu đến cuối gần như là lời kể của người thứ ba dưới góc nhìn của Shinichi, nhiều chỗ đan lồng nội tâm trong đó. Nên cho dù tâm lý nhân vật không được khắc họa sâu nhưng không hề hời hợt. Vừa đủ để cảm nhận. Mạch văn cũng cứ êm đềm, dịu dàng trôi đi. Không quá kịch tính, không quá dằn vặt, không quá bi ai... Đây chính là một nét độc đáo của fic.
Về văn phong, văn dễ đọc nhưng chưa thật mượt, cách dùng từ nhiều chỗ không ổn khiến ý văn bị tối nghĩa. Tớ nghĩ cậu cũng có thể cảm nhận được. Viết văn là cả một quá trình, nếu thật sự Niệm muốn sửa cũng chẳng cần tớ nói nữa. Bởi tớ biết cậu hiểu vẫn đề của chính mình hơn bất cứ ai mà ^^
Lời cuối, cảm ơn về món quà ý nghĩa nhé cậu ^^ Tớ không biết tớ viết gì nữa. Gần đây tâm trạng bất ổn quá nên nếu nó có khó hiẻu hay ba chấm quá thì cũng bỏ qua nha
Tối an.
#SR