CHAP 1.
Part 4: Kết thúc
Dưới ánh dương nhạt nhoà bị che lấp, hình bóng một ai đó chạy như điên trên nền đất sỏi khô cứng. Những giọt mồ hôi lăn trên vầng trán. Cơ chân như muốn căng ra hết cỡ. Bỏ mặc những điều đó, cậu ta vẫn chạy.
- KAZUHA! CẬU MÀ LÀM ĐIỀU ĐÓ THÌ TÔI CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG THA CHO CẬU!
Heiji hét lên, tiếng vang át cả tiếng sấm đang nổ phía chân trời.
Điều đó?
Gửi Heiji...
Khi cậu đọc những dòng này thì có lẽ tớ đã đi rồi. Xin chăm sóc cho Ai nhé, cô bé nhìn mạnh mẽ vậy thôi chứ mỏng manh, yếu đuối lắm. Tớ không làm khác được, đây là điều mà tớ đã biết ngay từ đầu.
Cậu có tin là có thần chết không?
Tớ thì có.
Cậu có tin có thứ gọi là số phận không?
Tớ tin đấy.
Tớ trẻ con nhỉ? Đừng cười nhé, nhưng tớ thực sự...
TỚ THÍCH CẬU...
Heiji, tớ nói thật đó. Xin hãy sống tốt nhé.
Vĩnh biệt...
Ầm Ầm Ầm...
Tiếng máy hành quyết được khởi động. Nói là máy hành quyết, nhưng thực sự nó là một cối xay khổng lồ, cũ kĩ, rêu mốc mọc lởm chởm từng mảng. Phía dưới trụ đỡ cao vài mét, hàng lượt người nối nhau bước dần lên bục. Những giọt nước mắt, tiếng ai oán bi thương, tiếng roi vọt cất lên, chen giữa những tiếng thét đầy sợ hãi.
Họ là những người bị xã hội này bỏ rơi.
Họ là những người mà nhân loại khinh bỉ.
Họ chết để nuôi sống người đã giết mình.
Một người phụ nữ trạc 40, thân hình xơ xác đầy mủ ghẻ, quần áo bẩn thỉu rách tươm, từng buớc chậm rãi tiến gần miệng cối, đằng sau là một tên lính béo nung núc đang cầm chiếc roi da. Người phụ nữ kia run rẩy cúi dập cầu xin trong nước mắt.
- Xin ngài rủ lòng thương, con còn...
Chưa để người phụ nữ đáng thương kia nói hết, gã lính lệ đã dùng roi da quất một phát và đạp con người chẳng còn sức mạnh kia xuống dưới miệng cối đen và sâu hút.
- Biến!
- KHÔNG...G...G...Á Á Á...
Crắc...rốp...rốp...
Tiếng hét vang lên hoà với tiếng xương thịt vỡ vụn. Một vài thứ bầy nhầy đỏ tươi bắn từ dưới miệng hố lên và trúng tên lính. Hắn văng tục vài câu rồi quất roi xuống nền.
- Đứa tiếp theo. Nhanh lên. Tao không có thời gian nghe chúng mày than khóc đâu!
Một đứa trẻ 7, 8 tuổi khóc ré lên, một người đàn ông cố gắng bỏ chạy, một cụ già níu kéo tên lính... tất cả đều được lãnh vài viên đạn. Pháp trường giờ đầy máu vương vãi hoà với mùi máu tươi tởm lợm. Trước sau gì cũng chết, vậy tại sao Kazuha, cô còn không chọn chết ngay bây giờ với vài vết đạn, nhẹ nhàng không đau đớn?
Cô đang đợi điều gì?
Ngước nhìn về phía chân trời xa xăm, đôi mắt kia trở nên buồn bã.
- Mình...thật ngốc...
- Đứa kế! Nhanh lên coi. Chúng mày làm mất thời gian của tao đấy!
Tên lính hét to giọng bực tức. Kazuha lặng lẽ bước dần lên bục, đối mặt với miệng hố đỏ lòm bốc mùi tanh tưởi. Nhắm mắt lại, đôi chân cô tiến dần miệng hố...
- KAZUHA...A...A...
Tiếng máy nghiền hoạt động cũng không át được tiếng gọi của ai đó...
Giọng nói đó...
Kazuha mở mắt, quay lại. Từ trong đám người chờ hành quyết, Heiji chạy ra, thở dốc.
- ĐỒ NGỐC! CẬU MÀ NHẢY LÀ CHẾT VỚI TÔI!
- Hei...ji..?
Kazuha mở tròn mắt nhìn người đang đứng phía dưới kia. Đội cảnh vệ nhanh chóng chạy tới, tên lính lệ kia cũng ngạc nhiên tạm dừng cuộc hành hình.
- Ngài Heiji, sao ngài lại đến đây? Ngài mau tránh ra đi, lũ mọi rợ này sẽ làm ngài phát bệnh đấy.
Tên lính cười ngon ngọt. Heiji lườm hắn rồi liếc mắt đảo qua xung quanh. Đúng là 90% người ở đây đều mắc bệnh, hoặc tật nguyền, hoặc ốm yếu. Điều mà "Liên Hiệp Quốc" đang làm hiện giờ cũng giống như điều mà Hitle đã từng là với công dân Đức những năm phát xít hoá bộ máy nhà nước. Họ gọi đây là cuộc "Thanh lọc gen trội", còn nhân loại vạch rõ đây là "Đại thảm sát".
Heiji tiến đến gần đài hành hình, cậu ngước lên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Chỉ cách một khoảng nhỏ thôi, nhưng lại là nỗi cách trở lớn lao.
- Xuống đây! - Heiji nói như ra lệnh.
- Tớ...
Kazuha lúng túng. Tên lính cũng bối rối không kém.
- Nhưng thưa ngài...
- Ngươi không cần nói, mọi việc cứ để ta lo!
Heiji liếc xéo hắn khiến hắn phải lùi bước. Kazuha chần chừ một lúc rồi dần tiến về phía đôi bàn tay đang dang rộng.
Người đó...là ánh sáng của cuộc đời cô...
"VỤT"
Một ai đó lướt qua, sau lưng Heiji...
Đôi cánh trắng...
Bộ kimono trắng...
Và...
Chiếc lưỡi hái lấp lánh một màu trắng...
- Còn nhớ chứ? Tôi là Ran Mouri, thần chết trắng mang mã số
20120221....
Kazuha bất giác lùi lại. Ngoài cô, những người còn lại không thấy Ran. Thời gian dường như ngừng lại với tất cả trừ hai người con gái đang đối mặt nhau. Ran lơ lửng trên không, giữa bầu trời mây đen kịt.
- Tôi không thể trở về tay không. Hoặc cô_Kazuha_hoặc em gái cô_Ai. Tôi phải đem theo một người đi về với Đất Mẹ.
- Đừng động vào Ai!- Kazuha hét lên- Được rồi, tôi sẽ...
Ran nhắm mắt lại, thời gian tiếp tục hoạt động. Heiji vẫn đứng đó, với đôi tay dang rộng.
- Xin lỗi, hãy chăm sóc Ai giùm tớ...
Kazuha quay lưng đi, cố giấu những giọt nước mắt đang trào ra. Heiji ngạc nhiên, rồi hoảng hốt.
- KAZUHA!
Lùi một bước, và thêm bước nữa, Kazuha gieo mình xuống miệng hố tử thần.
- Vĩnh biệt, tớ...yêu cậu...
Mái tóc đen bay lướt, làn gió mát lùa qua làn da mịn màng. Kazuha cảm nhận được âm thanh tuyệt vọng của ai đó vang lên.
- KHÔNG...G...G...G...
Heiji gọi và với theo, nhưng, không kịp nữa. Một tia máu đỏ tươi phun ra từ miệng hố. Tiếng máy nghiền, tiếng xương vỡ, và tiếng gió thét gào.
Một tia sáng lướt qua...
Tia sáng mang theo linh hồn về với Đất Mẹ...
Mây đen kéo tới dày đặc trên bầu trời kia. Heiji bị đám cảnh vệ cản lại, hành quyết tiếp tục diễn ra trong làn mưa giá rét, lạnh lẽo.
Mưa...?
Hay nước mắt...?
Ran lơ lửng trên không, tay cầm Tinh Ly của Kazuha. Cô dùng lưỡi hái mở một cổng Không Đạo dẫn đến Đại Điện Ngục, nơi cô xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, và là nơi trú của Hắc Vương.
- Xong rồi à? Tốt lắm.
Tiếng ồm ồm phát ra sau tấm rèm đỏ bằng lụa. Bóng một con quái vật hằn lên đó. Ran có vẻ không sợ, cầm la bàn trên tay, cô quan sát mục tiêu tiếp theo.
Sonoko Suzuki