- Tham gia
- 27/1/2012
- Bài viết
- 206
Khi đọc Lắng nghe hãy bật bài này lên nhé https://www.nhaccuatui.com/nghe?M=QWgqQseYCd
Lắng Nghe
<Disclaimer> Mặc dù rất muốn, nhưng rất tiếc là tất cả các nhân vật trong fic đều là của Kishimoto-sama, trừ một vài cái tên mà trong lúc lan man thỏ đã nghĩ ra^__^
<Author> by Thỏ Ngọc
<Warnings> AU, OOC
<Category> Oneshort, nhẹ nhàng, có chút buồn…
<Rating> 15+
<Parings> SasuSaku (of couse>o<)
<Status> Complete
<Notes> Tùy thuộc vào tuổi của Sakura mà thỏ sẽ có hai cách xưng hô cho phù hợp, còn nhỏ thì gọi là bé – cậu, lớn một chút thì là cô – anh, ngoài ra thỏ cũng sr ông Aoyama Gosho vì đã lỉnh mất cái công viên nhiệt đới trong truyện Conan sang fic nì nhá. Và cũng sr ông Kishimoto vì thỏ đã tự bịa tên cúng cơm lúc nhỏ của hai nhân vật^^
<Summary>
Một ngày nắng đẹp, trên bầu trời trong vắt điểm một vài cụm mây trắng đang lãng đãng trôi, trông như những chú cừu đầm mình trong đồng cỏ xanh ngút ngàn, thông thả gặm cỏ.
Hai bên đường, hàng cây anh đào vẫn đang nở rộ, những đóa hoa màu hồng chi chít trên tán cây, rồi khi cơn gió lướt qua, cánh hoa rơi tạo thành một trận mưa hoa rực rỡ giữa phố xá đông đúc, khiến lòng mỗi người không khỏi dâng lên một cảm giác xao xuyến, tự hỏi rằng: phải chăng thần mùa xuân vẫn còn lưu luyến nơi đây nên mới hóa phép khiến anh đào nở muộn như thế?
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, phủ lên vạn vật, đậu vào rèm cửa hồng phấn, gió lại thổi, mang theo cánh hoa anh đào ngập tràn sắc màu tươi vui, rơi vào căn phòng nơi có rèm cửa hồng phấn đang phất phơ ấy…
Nhìn bên ngoài, căn phòng ấy cũng giống như bao căn phòng ở tầng hai khu chung cư, với một cửa sổ đơn không lớn cũng không nhỏ, bệ cửa rộng, đủ để người bên trong có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy mọi sinh hoạt nhộn nhịp bên dưới. Nhưng chỉ khi bước vào bên trong căn phòng, người ta mới có thể nhận thấy nét đặc biệt của nó.
Đồ vật trong phòng, từ bàn ghế, gi.ường, tủ áo cho đến giấy dán tường, tất cả đều là một màu hồng phấn. Phía trên gi.ường ngủ còn có một kệ lớn để rất nhiều thú bông lớn nhỏ, có lẽ chủ nhân của căn phòng này là một cô bé, và là một đứa trẻ rất đáng yêu nữa chứ.
Cạnh gi.ường, có một cô bé con khoảng chừng ba, bốn tuổi đang đứng trước gương, bàn tay nhỏ xíu cố kéo dây áo sau lưng, nhưng mà tay bé ngắn quá, kéo mãi mà không được, đôi mắt to tròn đã ngấn nước, dường như sắp khóc.
Bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói mang theo chút ý cười của một người phụ nữ vọng vào:
- Saku-chan, con xong chưa nào? Nếu không được thì để mẹ vào giúp con nhé?
Sakura chần chừ giấy lát, nhưng cuối cùng lại hạ quyết tâm, chất giọng non nớt vang lên:
- Mẹ chờ con một chút nữa thôi ạ, con xong ngay thôi!
Người bên ngoài không nói gì nữa, bé yên tâm tiếp tục PK với chiếc váy của mình. Lát sau, mọi nỗ lực của bé cũng được đền đáp, dây áo sau lưng cuối cùng cũng được kéo lên.
Bé cười tít cả mắt, vui vẻ vì mình đã làm đúng lời dạy của cô giáo ở nhà trẻ, việc gì có thể làm được thì tự mình làm, không được ỷ lại ba mẹ, bé thực sự rất ngoan đó nha. Xoay vòng vòng trước gương, nhìn vào chiếc váy mới mà mẹ đã mua cho, bé lại cười cái nữa rồi mới chuyển tầm mắt nhìn chính mình.
Trong gương hiện lên hình ảnh một cô bé rất mũm mỉm đáng yêu, mặc chiếc váy hồng cánh sen, bên ngoài phũ một lớp voan mỏng có kim tuyến lấp lánh, trông rất dễ thương. Khuôn mặt bé tròn tròn, hai má bầu bĩnh lại hồng hào làm người khác muốn cắn cho một cái, bởi thế nên cô giáo với mấy bạn ở nhà trẻ hễ cứ nhìn thấy bé là sống chết nhất định phải chạy lại véo một cái, khiến đôi má mũm mỉm của bé sau mỗi lần bị ‘sờ mó’ là hồng hết cả lên.
Mẹ nói, Sakura có một đôi mắt rất đẹp, vì nó giống hệt một viên ngọc bích mới được mãi dũa, lúc nào cũng sáng lấp lánh lấp lánh hết. Nhưng mà bé lại không hiểu lắm, chỉ biết mình có một đôi mắt rất to rất to thôi, và, nó màu xanh, màu xanh của lá non mới mọc, bé nghĩ thế. Đặc biết nhất là bé có một mái tóc không giống các bạn khác, tóc của bé màu đào, giống với màu của những hoa anh đào đang nở trước chung cư ý. Hồi trước có mấy bạn học thường hay chọc ghẹo bé, nói rằng bé rất khác người, màu tóc rất dễ dơ bẩn, rất tiểu thư, nhưng mà bé đâu phải là tiểu thư cơ chứ.
Bé lúc đầu cũng buồn lắm nhưng mà lúc sau lại không buồn nữa, biết sao không? là nhờ mấy bạn hàng xóm ý, mấy bạn ý nói tóc của Sakura rất đẹp, trong sáng và mạnh mẽ như anh đào vậy đó, bé không khác người mà chỉ hơi đặc biệt một chút thôi.
Nhìn mình trong gương một lần nữa, Sakura cười cười rồi đi đôi giày búp bê màu trắng vào, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng.
Hôm nay, là ngày 28 tháng 3.
Là ngày mừng sinh nhật ba tuổi của bé, đồng thời cũng là ngày bé cùng ba mẹ mừng nhà mới.
Nói ra việc này thì đúng là dài lắm. Lúc trước bé sống ở tận Kyoto cơ, quen được rất rất nhiều bạn, cũng có rất nhiều bác hàng xóm tốt bụng, có bà Chiyo vẫn hay cho bé bánh ngon mỗi lần bé sang thăm bà. Nhưng đầu năm nay ba của bé có việc nên cả nhà phải chuyển lên Tokyo sống, bé thực sự không muốn đi chút nào hết, vì bé phải xa bạn nè, xa bà Chiyo, xa cả con mèo hoang màu vàng hay chui vào phòng chơi với bé, xa cả cái cây anh đào trước nhà nữa.
Nhưng rất may khi gia đình Sakura chuyển lên tầng hai của khu chung cư này, ngay ngày đầu tiên bé đã làm quen với một bạn mới, bạn ý tên là Uchiha Sasuke, con trai thứ của bác Uchiha. Sake-chan rất dễ thương nha, đôi mắt đen láy, tóc cũng đen, da lại rất trắng, nhưng mà hông có trắng bằng bé đâu. Sake-chan có một anh trai tên là Itachi, Sakura rất thích chơi với anh ý vì anh ý rất chiều bé lại còn vui tính nữa, không như Sake-chan, rõ ràng rất muốn chơi cùng mà còn cố làm bộ hông quan tâm, nhưng mà bé cũng thích Sake-chan lắm, cậu ý rất hay mắc cỡ đó, chỉ cần bé chọc một chút là đỏ mặt liền, khoái lắm cơ.
« Bang!!! »
- Sinh nhật vui vẻ!!! Saku-chan!!!
Sakura vừa mới ra khỏi phòng liền bị một chùm tua rua đủ màu sắc ập xuống đầu mình, có cả hoa giấy bay bay nữa, bé cười khanh khách nhìn mọi người trên tay cầm một quả bóng bay màu hồng có viết chữ ‘Happy birthday!!!’ to tướng trên đó. Giai điệu vui tươi của bài hát chúc mừng sinh nhật cất lên, bé tung tăng đi giữa một rừng bóng bay, tiến về phía cái bàn tròn giữa nhà nơi có đặt chiếc bánh kem to tướng hình con thỏ rất là dễ thương.
Nói là tiệc mừng nhà mới làm chung với sinh nhật bé nhưng thực ra cũng không mời nhiều người, chỉ có ba mẹ bé nè, hai bác Uchiha, hai anh em Uchiha với vài ba cô chú hàng xóm nữa thôi. Sakura đảo mắt nhìn quanh phòng một cái, a a, thấy Sake-chan rồi nhé, cậu ý cũng đến này, ô, và nhìn dòng chữ nghệch ngoạch trên quả bóng bay cậu ý đang cầm xem, bé thích chết đi được.
Sasuke bị bé nhìn chầm chầm như thế mãi, cứ lúng ta lúng túng, da mặt cậu vốn rất mỏng chứ đâu có dày như ai kia, rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hết cả lên. Nhìn cảnh đó, Sakura liền cười thầm trong bụng, coi kìa coi kìa, Sake-chan lại xấu hổ nữa rồi.
Sau khi lần lượt thổi nến, ước nguyện, tiếp đến chính là phần mà bé mong chờ nhất – tặng quà.
Năm nay không nhiều quà như năm trước nữa, nhưng đổi lại bé được những món quà rất bự không à. Này nhé, ba với mẹ thì tặng bé một bộ búp bê mới rất ư là hoàng tráng nha, bé sẽ xếp nó ngay ở phòng khách luôn, nhìn rất là oách, bác Mikado thì tặng một con ngựa gỗ, còn cô Hikaru là hộp bút sáp màu…Bác Uchiha thì lì xì mừng tuổi cho bé trong khi cô Mikoto tặng bé thú bông gấu trúc, nói chung toàn là những thứ bé thích cả.
Bất ngờ nhất là món quà của Itachi-san, là cái balo màu hồng hình con khỉ yoyo đang cười, Sakura rất rất thích nó bởi vì bé đã ao ước có nó hồi mới lên Tokyo cơ. Vì để cảm ơn cho món quà của anh ý, bé liền ‘chóc’, hôn lên má của Itachi-san một cái rõ to, khiến mọi người được một trận cười đã đời, còn anh ý thì đỏ mặt chỉ biết véo má bé thôi.
A, và cái cuối cùng, món quà mà bé đang đợi – quà của Sake-chan.
Món quà này làm bé cùng mọi người bất ngờ không kém, đó là một bức tượng. Nó không lớn lắm, trên đó khắc hình của một cô bé thắt bím tóc đuôi sam đang chạy chơi trên bãi cỏ xanh rờn, tay cầm cái túi con, tà váy hồng dợn sóng, khuôn mặt cô bé đang cười rất tươi, hai mắt cong lên hệt như vầng trăng non vậy. Màu vẽ tuy có hơi lem luốc nhưng vẫn rất rõ ràng, cái người sơn tượng này phải rất khéo à nha.
Sakura còn đang mãi ngắm tượng thì cô Mikoto đã tiến tới, nói nhỏ vào tai bé:
- Cái này là Sasuke nhà cô đã nằn nặc đòi đi đến tiệm đặt làm cho cháu đó nha, nó còn dành cả ngày trời để ngồi tô tô vẽ vẽ cho bức tượng nữa, công phu lắm. – Mikoto cảm thán, bỗng thấy vui mừng khi đứa con trai ít nói của mình đã biết nghĩ tới người khác, đúng là chuyện lạ mà.
Bé chớp chớp mắt nhìn Sasuke đang ngó lơ mình, trong lòng thấy rất vui, lúc nào cũng nói bé ồn ào nhưng hóa ra là cậu ý cũng quan tâm tới bé lắm đó, a, bé cũng phải cảm ơn cậu ý chứ nhỉ?
Nghĩ là làm, Sakura liền đi về phía Sasuke lúc này còn đang không hiểu chuyện gì rồi bỗng…a lê hấp, ‘chụt’, nụ hôn sát thủ của tiểu thư nhà Haruno đã trúng ngay chóp mũi của cậu em nhà Uchiha. Sau đó bé làm như không không có việc gì, chạy lại nhận phần bánh kem của mình, bỏ mặt Uchiha cả người bị biến thành hóa thạch sống.
Gió thiu thiu thổi qua…
« Bùm »
Cuối cùng, Sasuke cũng đã thoát khỏi trạng thái bị biến thành hóa thạch sống, nhưng lập tức, cả khuôn mặt tuấn tú của cu cậu liền đỏ hết cả lên hệt như một quả cả chua không-thể-đỏ-hơn-nữa. Ô, và hình như Sakura thấy trên đầu của Sake-chan có một cột khói trắng đang bóc lên thì phải?
Ngay sau đó, vì không thể chịu nổi ánh mắt của mọi người, ‘ro-bốt’ Sasuke phải cử động từng bước từng bước, mang theo gương mặt đỏ bóc khói khó khăn bước ra khỏi phòng.
« Rầm »
Đó là tiếng đóng cửa do “ro-bốt” Sasuke gây nên.
Mọi người trong phòng im phăng phắc, cố nhịn cười, tầm mắt chuyển từ Sasuke đến cái người gây chuyện Saku-chan – hiện đang ngồi trên sopha ăn bánh kem ngon lành.
Itachi-san mở miệng:
- Sakura-chan, em chọc giận Sasuke nhà anh thành công rồi.
« Là cậu ý xấu hổ thôi, ai bảo da mặt mỏng như vậy chứ. » – Sakura vẫn tiếp tục ăn.
Bà Mikoto thì khóc thầm trong lòng:” Cuối cùng, cuối cùng mình đã có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc tức giận của Sasuke bé bỏng rồi, hạnh phúc quá, bé Sakura đúng là phúc tinh của nó! ”
« Tại vì mình cao hơn nên chỉ hôn được tới chóp mũi cậu ý thôi, nếu mà bằng nhau thì đã hôn được vào môi cậu ý rồi, tiếc thật! » - Bé vừa ăn vừa thở dài tiếc nuối.
Năm ba tuổi, Haruno Sakura chính thức trở thành một tiểu hồ ly háo sắc.
Hôm nay là chủ nhật.
Cuối tuần, tất nhiên là Saku-chan năng động không thể nào ngồi yên trong nhà được, thế là mới sáng sớm thôi bé đã chạy lăng quăn trong nhà làm in ỏi cả lên để đánh thức ba mẹ dậy. Hehe, kết quả đơn nhiên là thành công mĩ mãn, ba mẹ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp để chuẩn bị đi chơi với bé rồi.
Sau khi ăn sáng no nê, hành lí xong xuôi, thay cái váy màu vàng chanh mà bé rất thích, đúng tám giờ, Sakura cùng ba mẹ khởi hành đi Công viên nhiệt đới, công viên nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố. Bé định rủ thêm anh Itachi với Sake-chan đi nữa nhưng mà cô Mikoto với cậu ý đã bay đi Osaka ngày hôm qua mất rồi, Itachi-san thì lại phải đến trường hôm nay, tiếc quá, Sakura vốn định chơi thật nhiều trò chơi với cậu ý, thôi đành hẹn hôm khác vậy.
Vì chung cư nơi bé đang sống cũng ở trung tâm thành phố nên từ đây đến công viên nhiệt đới cũng rất gần, vì thế cả nhà quyết định đi bộ đến đó, vừa khỏe người lại còn có thể ngắm cảnh nữa.
Đường phố vốn đông đúc, hôm nay lại là ngày nghỉ nên càng đông đúc hơn, xe cộ cứ chạy qua chạy lại đến hoa cả mắt, người đi bộ giống bé cũng đông không kém, ánh nắng vàng ươm từ trên cao chiếu xuống gương mặt phấn khởi của từng người, chắc là họ cũng đi chơi giống bé nên mới vui như vậy phải không ?
Cả nhà Sakura vui vẻ đi dưới bóng mát của những tán cây bên đường, Sakura vừa đi vừa nói cười không ngớt, dung dăng dung dẻ bên phải nắm tay ba, bên trái nắm tay mẹ, trên gương mặt họ cũng ngập tràn nụ cười viên mãn, xung quanh mọi thứ dường như cũng trở nên xinh đẹp hơn, bên tai còn nghe tiếng chim hót ríu rít, hình ảnh một nhà ba người ấy trên phố xá tấp nập trong thật giản dị, nhưng lại có cái gì đó thật thu hút, khiến người ta không khỏi ngoái nhìn và rồi ồ lên – đó, là một gia đình hạnh phúc.
Nửa giờ sau, Sakura rốt cuộc cũng đến công viên nhiệt đới.
Thật đúng là hoàng tráng nha, còn vĩ đại hơn cả lúc bé nhìn trong ti vi nữa, nhìn xem, ngay cả cổng vào mà cũng đã to như thế rồi, chắc chắn bên trong còn rộng lớn gấp mấy lần nữa.
Thế là, đợi ba mua vé xong, ngay lập tức là bé ào ngay vào trong đầu tiên, và đơn nhiên, choáng toàn tập với cái cảnh đập ngay vào mắt mình : Người đông nghìn nghịt, đi qua đi lại tấp nập, mọi thứ thật náo nhiệt, sôi động, đầy sắc màu và có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi bé cũng được dẫn đến đây chơi, haizz, cuối tuần mà, đông thế này là phải.
Nhưng mà điều này cũng không làm trái tim nhỏ bé nhiệt tình của Sakura bị dập tắt đâu, bé vẫn rất hăng hái kéo ba mẹ đi khắp công viên chơi đủ mọi trò, nào là tàu lượn, đánh đu, đập vịt, bắn súng, trượt thác...bé đều chơi tất tần tật hết, chơi rồi nghỉ, nghỉ rồi chơi, quá trình cứ tuần hoàn như thế, đến nỗi mẹ phải ngồi nghỉ mệt luôn, hỏi sao bé lại sung sức thế chứ.
Cứ chơi như thế, mãi cũng đến chiều, Sakura sức lực dù dồi dào đến mấy thì cũng hết, thế nên bé rất ngoan ngoãn tạm biệt công viên theo ba mẹ về nhà.
Trên đường, bé vẫn cười nói không ngớt, bảo rằng lần sau nhất định phải rủ cả Sake-chan đi cùng nữa. A, và bé cũng bắt đầu thấy đói rồi đấy.
Đến một ngã tư, bé vì muốn lập tức về nhà để ăn cơm mẹ nấu nên cứ nhìn chầm chập vào cột đèn giao thông, chờ ‘người xanh’ sáng lên là lập tức kéo ba sang phía bên kia đường liền. Ô, tất nhiên, người qua đường nhanh nhất lúc đó là bé với ba chứ ai.
Trong ánh tà dương, bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay nhau qua đường...
Tiếng gió rít qua kẽ lá mang theo thứ âm thanh cao vút xé nát cả không gian, lá rơi xào xạc, bụi cát thổi bay, tựa như một trận bão cát quét qua, đang há cái miệng to lớn muốn nuốt chửng mọi thứ, dưới ánh sáng vàng vọt, chiếc cột đèn giao thông cô độc đứng ở góc đường, tĩnh lặng, âm trầm, màu đỏ chói mắt nhấp nháy sáng lên, sắc đỏ như máu.
Không khí bỗng chốc thật ghê rợn.
Và...mọi người đi trên con đường này không hề hay biết, trước mắt họ sắp xảy ra một thảm kịch...
Một hạt cát nghịch ngợm bay vào mắt Sakura, bé nhăn mặt đưa tay dụi dụi nó, bước chân chậm lại nhưng vẫn nắm chặt tay ba, chờ ba dắt qua đường. Sakura ngoái đầu nhìn, thấy mẹ bị tuột lại phía sau rất xa, a, mẹ đang cười với bé này, bé cũng rất nhanh cười lại với mẹ, và dường như, hình ảnh cuối cùng bé nhìn thấy lướt qua nơi đáy mắt, chính là gương mặt hốt hoảng tột cùng của mẹ.
Tại sao mẹ lại hoảng hốt thế nhỉ ?
Khoảnh khắc Sakura ngước lên định hỏi ba, bỗng dưng, có một thứ ánh sáng rất chói rất chói đập vào đôi mắt lục bảo của bé, còn chói hơn cả ánh mặt trời lúc đó nữa. Bé không phản ứng được gì, cũng không thể cử động, chỉ cảm thấy th.ân thể giống như đông cứng lại, ngây ngốc đứng đó.
Đầu óc trống rỗng.
Sakura nghe loáng thoáng bên tai tiếng nhiều người la hét, hô hào, và từ duy nhất bé nghe được lúc ấy chỉ có duy nhất hai chữ.
Cẩn thận.
Sau đó, chợt cảm thấy có một ai đó lao đến ôm lấy bé rất chặt, trước mắt bé tối đen, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà dường như ngày nào bé cũng ngửi thấy.
Tiếp đến là một chấn động rất mạnh, rồi tiếng động thật lớn vang lên cùng với tiếng la hét của nhiều người, Sakura bỗng thấy chân rất đau, nhưng lại không nhút nhích được vì người kia vẫn đang ôm chặt lấy bé. Rất nhanh, mùi hương quen thuộc kia bị một thứ mùi tanh tưởi át đi mất, bé cảm giác có cái gì đó âm ấm, dính dính vào tay mình.
Tiếng la hét vẫn không ngừng vang lên xung quanh.
Khi cảm giác được đôi tay của người kia dần buông lỏng, Sakura mới có thể chật vật ngồi dậy, cái chân vẫn rất đau, đầu của bé cũng đau, trước mắt lại nhìn thấy rất nhiều đom đóm.
Bé chớp chớp đôi mắt to mơ màng, chóng tay nhìn cho rõ người bên cạnh mình.
Ai đây ?
Là ba ? Không phải sao ?
Nhưng ba bị làm sao thế này ?
Ai chơi xấu quá, đổ màu vẽ đỏ chét vào người ba thế này, xấu quá, xấu quá...
Sakura cố lấy tay mình lau lau, trên mặt, trên trán...nhưng mà kì quá, lau hoài mà nó vẫn không hết.
Rồi như chợt nhận ra điều gì, bé đưa tay mình lên xem, bé nhìn chăm chú vào nó - đôi bàn tay bé xíu cũng bị nhiễm đầy sắc đỏ.
Giống ba vậy...
Nhưng...
Mùi tanh này, chất lỏng màu đỏ còn ấm nóng này, cả những tiếng người nói xung quanh nữa...
Bé chợt cảm thấy, đầu thật là đau, đau lắm, còn đau hơn lúc bé bị đứt tay, trước mắt một màu đỏ bao phủ, rồi dần dần, dần dần biến thành màu đen thâm thẫm...
Ngày 23 tháng 5 năm XXXX, vào lúc 5 giờ 41 phút chiều tại ngã tư trung tâm đã xảy ra một vụ tai nạn hi hữu, một xe khách đã vượt đèn đỏ, đâm thẳng vào người đi bộ đang qua đường. Tai nạn làm một người đàn ông tử vong tại chỗ và hai người bị thương, trong đó có một cháu bé bảy tuổi. Hiện vụ việc đang được điều tra làm rõ...
Ba đi rồi.
Tai nạn ngày hôm ấy đã cướp đi sinh mạng của ba...người ba mà bé yêu quý nhất...
Hôm tang lễ, Sakura thấy mẹ khóc rất nhiều, khóc đến nỗi hai mắt đỏ quặt, hằn những tia máu.
Nhưng còn bé, bé rất cố gắng, cố gắng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ có thể ngồi đờ đẫn trước linh cữu của ba, vì sao ư ? vì ba đã từng dặn bé, nếu một ngày ba không có ở đây nữa thì bé phải mạnh mẽ, phải can đảm để bảo vệ mẹ. Vì thế, Sakura không được yếu đuối trước mặt người khác.
Và chỉ khi còn lại một mình trong căn phòng nhỏ tối đen, Sakura mới có thể thu mình lại một góc, ôm chặt lấy đầu gối của mình, và khóc, khóc thật nhiều, khóc cho đến khi không còn sức để khóc nữa, đến khi lòng ngực nất nghẹn và rồi thiếp đi trong làn nước mắt.
Trong bóng đêm đen như mực, bé ngồi đó, khóc thật đã vì sẽ không có ai nhìn thấy sự yếu đuối của bé.
Có thể, từ nay về sau, Sakura sẽ không thể thốt lên tiếng gọi đó một lần nào nữa.
Bởi lẽ sau tai nạn ấy, bé đã mất đi giọng nói của mình.
Bác sĩ nói, Sakura gặp trở ngại về tâm lí, vụ tai nạn giao thông đó đã gây một cú sốc lớn về mặt tinh thần cho bé, từ đó dẫn đến sự trở ngại về mặt ngôn ngữ, ảnh hưởng đến khả năng nói.
Mẹ đã đưa bé đến mọi bệnh viện nổi tiếng ở Tokyo, chữa trị bằng các phương pháp hiện đại nhất, mọi quá trình trị liệu về mặt tâm lí bé đều đã thử qua nhưng vẫn không có kết quả, bởi vì trong các phương pháp chữa trị đó đều có liệu pháp thôi miên. Phương pháp này đưa Sakura vào trạng thái ngủ mê và trong chính tiềm thức sẽ tự tái hiện lại tình huống mà bé đã gặp phải lúc đó.
Nhưng mỗi khi bé chìm vào vô thức và rồi một lần lại một lần nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim nhỏ bé không thể nào chịu đựng nổi...
Năm tám tuổi, Sakura hoàn toàn mất đi giọng nói của mình.
Sasuke-kun thích ai đó.
Lúc mới phát hiện điều này, Sakura hoàn toàn bất ngờ, bởi vì cô chỉ luôn thấy đám con gái thích anh, chạy theo anh, luôn hò hét mỗi khi anh đến, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh thích một ai.
Haizzz, thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, tỉ như khu chung cư này sau mười một năm gắn bó đã không còn cái vẻ tươi mới như lúc đầu, có phần già dặn hơn, hay như cây anh đào dưới kia, từ một cái cây nhỏ bé yếu ớt nay đã thành một gốc đại thụ to lớn, tán lá phủ rợp cả góc đường. Kể cả anh, kể cả cô, ai cũng đã thay đổi, không còn là những đứa nhóc tinh nghịch nữa.
Uchiha Sasuke, cậu nhóc ba tuổi thấp hơn cô mấy phân, hay đỏ mặt mỗi khi bị cô chọc ghẹo lúc trước đã không còn nữa. Giờ anh đã trở thành một học sinh ưu tú nhất trường với thành tích học tập rất ’khủng bố’, nhiều lần dẫn đầu đội tuyển toán học của thành phố đi tham dự các Olympic toán học toàn quốc, và tất nhiên, ring về trường những giải thưởng siêu bự.
Là hội phó hội học sinh, anh có hàng tá những fangirl hâm mộ cuồng nhiệt, cùng với một đám đàn em ngưỡng mộ. Điều đó thì không thể trách được, dáng vẻ ấy, khí chất ấy…ầy, đúng là một nhan sắc làm hại dân hại nước. Đến thanh mai trúc mã là cô đây thì cũng cảm thấy…khụ, anh quả thật là rất đẹp =.=’’
Mặc dù thi thoảng cũng có những tin đồn nhảm về Sasuke, kiểu như chê bai gia cảnh bình thường, thấp kém hay scandal với một hotgirl nào đó trong trường, nhưng rất nhanh những lời đồn ấy đã bị đè bẹp bởi làn sóng phản đối từ fan hâm mộ cũng như từ năng lực siêu cấp không-thể-chối-cãi của anh.
Sasuke càng ngày càng trở nên tỏa sáng, còn đối với Sakura thì ngược lại.
Thời gian làm cô thay đổi, Sakura không còn là cô bé tinh nghịch đáng yêu nữa mà đã trầm lặng hơn, chính chắn hơn so với lứa tuổi hiện giờ, mái tóc ngắn cũn cỡ đã dài tới thắt lưng và luôn được tết lại gọn gàng. Cô cũng không tự hào vì mình cao hơn Sasuke như trước đây nữa vì bây giờ tình thế đã đổi ngược, Sasuke cao hơn cô cả nửa cái đầu rồi.
Ở trường, thành tích học tập của Sakura thuộc vào loại khá giỏi, cô lại không có tài năng gì xuất sắc nên cũng giống như một cái cây giữa khu rừng, không có gì nổi trội. Nếu nhìn kĩ, Sakura cũng rất dễ thương, thế nhưng rất ít người nhận ra điều đó, cô không thích kết bạn với nhiều người và người khác cũng không thích nói chuyện với một người như cô.
Bởi vì cô bị câm.
Ngần ấy năm trôi qua, căn bệnh của Sakura vẫn chưa được chữa khỏi, cô không bao giờ có can đảm để nhớ lại ch.uyện ấy, vì mỗi lần nhớ lại, nó liền trở thành một cơn ác mộng. Mỗi đêm trôi qua, cô đều thấy mình tỉnh lại trong hồi ức kinh hoảng ấy, đầu tóc ướt sũng, toàn thân lạnh toát, chỉ còn cách ôm chặt lấy đầu gối, nhắm chặt mắt lại, trong đầu luôn cố nhớ về những kí ức hạnh phúc lúc nhỏ…
Nhưng càng nhớ, lòng ngực cô lại càng thấy đau.
Sakura chính là một trường hợp hiếm hoi được học ở trường điểm trong thành phố. Nhớ lúc mới bị bệnh, mẹ đã phải chạy vại khắp nơi để cô có thể tiếp tục được học ở trường công lập, dù mất khả năng ngôn ngữ nhưng Sakura vẫn có thể nghe và hiểu rất tốt, chính điều đó đã giúp cô có được tấm vé quý giá tiếp tục bước trên giảng đường. Và rất may mắn, cô học cùng trường với Sasuke.
Mà chuyện Sakura phát hiện ra anh thích một cô bạn là rất tình cờ.
Vào một hôm nào đó, khi cô đang trên đường đem vở bài tập của các bạn trong lớp đến phòng giáo viên, lúc đi ngang qua phòng học của Sasuke đã tình cờ nghe được một câu nói làm cô rất sock.
- Này Sasuke, cậu thích Hinata-chan lớp dưới phải không?
Sakura khựng lại.
Cái gì cơ? Cô không nghe lầm đấy chứ?
Sasuke…thích Hinata-chan ư?
|O.O|
Tin này làm cô ngây ngốc đứng tại chỗ mất ba giây, rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, rảo bước tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình. Mấy câu hỏi tiếp theo phát ra từ vài đứa con trai trong lớp cô cũng không nghe thấy rõ nữa.
Sakura bước nhanh trên hành lang, đôi giầy tiếp xúc với mặt sàn bóng loáng phát ra tiếng vang cồn cộp khô khốc.
Lòng cô có chút rối loạn.
Hinata…Hyuga Hinata, cái tên này không quá xa lạ đối với cô cũng như với toàn bộ học sinh trong trường này. Hinata là trưởng nữ trong gia tộc Hyuga danh tiếng, điển hình của một tiểu thư danh giá, cô bé nổi tiếng với gương mặt xinh xắn động lòng người, mái tóc xanh tím suôn dài và đôi mắt bạc mông lung – điểm đặc trưng của những người thuộc dòng họ Hyuga. Mặc dù có gia thế lấy lừng nhưng Hinata không giống với nhiều cô tiểu thư khác, cô bé rất hiền lành và khá điềm tĩnh, ăn nói nhỏ nhẹ, từ tốn lại có duyên nên khiến nhiều người yêu mến.
Thích một cô gái như thế…cũng không có gì lạ.
Sakura hiểu điều đó, thế nhưng trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề. Có lẽ, cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng người bạn thân thiết nhất của cô, Sasuke đã thích một cô gái.
Đáng lẽ…cô nên vui mừng cho anh mới phải…
Chiều hôm đó, vẫn như mọi ngày, cô và anh cùng nhau đi bộ về nhà.
Hai người im lặng đi bên nhau, không ai nói câu nào, một mặt vì cô không tiện, anh lại là người không thích nhiều lời, mặt khác cả hai cũng chả thấy có gì để nói với nhau.
Nhưng hôm nay, Sakura đặc biệt muốn biết về chuyện lúc sáng, cô muốn nghe chính miệng Sasuke nói. Aizzz, nhưng mà muốn con hến này hé răng thì hình như cũng hơi khó khăn thì phải.
Mắt thấy đã đến chung cư, chỉ còn vài chục bậc thang nữa là ai về nhà nấy, cô càng trở nên khẩn trương hơn, nếu bây giờ không hỏi thì sợ lần sau cô không có cái gan để hỏi lại nữa mất.
« Can đảm lên, hỏi cậu ấy đi... » – Sakura cắn răng, cố động viên mình.
Hít vào thở ra, hít vào thở ra…Bình tĩnh nào Sakura, mày sẽ làm được thôi.
Và cô đã làm được.
Từ phía sau, Sakura rụt rè vươn tay nắm lấy áo Sasuke, người lúc này đang ngửa cổ tu một chai nước khoáng. Anh dừng động tác, quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, chỉ thấy cô cười cứng ngắt, nhìn vào xấp giấy trên tay mình.
Anh hơi nhíu mày rồi lại uống nốt chai nước, nhưng rất hiểu ý không tiếp tục bước đi nữa. Cô cười vui vẻ, cúi đầu hí hoái ghi, câu hỏi rất ngắn mà, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.
Rất nhanh, cô lấy tay chọt chọt vào lưng anh, muốn anh nhìn đến mảnh giấy trên tay mình, và giây tiếp theo khi Sasuke nhìn đến cái thứ ghi trên mảnh giấy, nó làm anh sặc nước.
« Khụ khụ khụ… »
Một tràn dài những tiếng ho sắc sụa vang lên khiến Sakura hốt hoảng, đây chính là Sasuke luôn bình tĩnh lạnh lùng mà mọi người vẫn hay đồn đại sao? nhưng mà cái dáng vẻ chật vật ho như gà mắc tóc của anh…haha, may mà chỉ có cô nhìn thấy thôi, nếu không chẳng biết diễn đàn ngày mai của trường sẽ ‘hot’ như thế nào nữa. Nhưng mà…câu hỏi này của cô đáng sợ vậy ư?
Chỉ là câu : « Cậu thích Hinata-chan ? » thôi mà.
Sasuke sau một trận ho khan cuối cùng cũng ổn định lại nhịp thở, gương mặt tuấn tú lúc trắng lúc đỏ liên tục thay đổi nhìn rất vui mắt, anh đằng hắng giọng, làm vẻ nghiêm túc hỏi :
- Cậu nghe cái tin đó ở đâu vậy ?
« Tình cờ...tình cờ thôi... » - Cô đáp lại rất nhanh chóng, cười híp cả mắt.
Anh nhìn dòng chữ cô viết, ánh mắt bỗng lóe lên cái gì đó nhưng rất nhanh biến mất, gương mặt băng lạnh không nhìn ra biểu tình gì, anh im lặng một lát, tiếp đó phán một câu rất...Uchiha :
- Vậy coi như lúc đó là cậu nghe..tiếng chó sủa đi, tớ đi trước đây.
Nói rồi sải bước nhanh lên cầu thang, bỏ lại cô kinh ngạc đứng đó.
Ơ, đỏ mặt...cậu ấy đỏ mặt rồi.
Sakura phì cười, đã bao lâu rồi cô mới được nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cậu ấy nhỉ ? Xấu hổ như thế...thì chắc là thực sự thích Hinata-chan rồi.
Nụ cười tươi rói của Sakura chợt tắt ngấm...
Sao cô lại thấy buồn vì điều đó chứ ?
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, tin tức Sasuke thích Hyuga Hinata ở lớp 2B đã trở thành topic hot nhất trên 4rum trường, lượt xem cũng như lượt comment cứ dần tăng lên với số lượng rất khủng bố. Mà cũng phải, cái tiêu đề chữ in siêu bự màu đỏ chét nằm chễnh chệ trên trang chủ như thế, vốn đã gây sự chú ý rồi, mà cái tiêu đề ấy lại là : « Tin hot : Sasuke-sama thích HH lớp 2B !!!!! » nên nghiễm nhiên trở thành chủ đề được nhiều người theo dõi nhất.
Không chỉ trên 4rum, cả ở ngoài đời thực tin tức ấy cũng trở thành đề tài bàn tán của cả đám học sinh trong suốt mấy tuần liền, thậm chí đám fangirl còn có một buổi họp hội đồng fan để quyết định xem Hinata có xứng đáng với Sasuke không nữa. Kì lạ là hai nhân vật chính của scandal chẳng có tí động tĩnh gì, Sasuke thì không ai dám đụng đến nhưng còn Hinata mỗi lần gặp phải vấn đề này là đỏ mặt tía tai chối bây bẩy, khiến mọi người càng nghi ngờ hơn. Nhưng rất nhanh vụ làm loạn này được Hyuga Neji – Anh họ của Hinata kiêm Chủ tịch hội học sinh trường ra mặt giải quyết, scandal cũng từ đó dần lắng xuống.
Nhưng chẳng ai ngờ được, khoảng hơn một tháng sau, một tin tức cũng không kém phần ‘động đất’ xuất hiện làm chấn động cả trường học : Người mà Hyuga Hinata lại chính là Uzumaki Naruto – bạn thân nhất của Uchiha Sasuke !
Lập tức, một làn sóng bàn tán lại nổi lên hết sức rầm rộ, đám fangirl có cơ hội lại làm ầm cả lên, nói muốn đòi lại công bằng cho Sasuke-sama của họ.
- Đúng là điên rồ.
Đó là câu nói rất...Uchiha mà Sakura đã nghe được lúc cùng anh chứng kiến đám hỗn loạn phía trước. Coi bộ việc này cũng chả mấy ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Nhưng cô biết, nó lại rất có ảnh hưởng.
Năm mười bốn tuổi, mối tình đầu của Sasuke cứ thế tan thành mây khói.
Sakura-chan, mẹ có việc gấp phải đi công tác, mẹ không muốn con ở nhà một mình nên đã nhờ bác Mikoto cho con sang đó ngủ một đêm. Khi nào về thì gọi điện bảo Sasuke qua đón nhé, yêu :X :X :X
Sakura đọc tờ giấy mà mẹ cô đã dán trước cửa, ngẩn người hết ba phút. Ba phút sau, cô liền cảm thán : Hay thật, mẹ sớm không đi muộn không đi, đợi ngay tới lúc con quen mang theo chìa khóa lẫn điện thoại thì phủi tay đi cái rẹt ! Mẹ à, mẹ không thấy...xấu hổ thay cho con sao ?=.=’’
Sang nhà Sasuke cũng khiến cô ngượng ngùng như thế không phải là không có lí do.
Mấy năm trước, nhà Uchiha đột nhiên trở thành tầng lớp thượng lưu có tiếng trong giới bất động sản, mà nói chính xác hơn thì chính Uchiha Itachi mới là người mang lại tiếng tăm đó. Anh ấy nhờ có số vốn kha khá của ba mẹ, họ hàng, cùng vài người bạn thân đã lập nên một công ty bất động sản riêng. Rất nhanh công ty ấy đã gây tiếng vang lớn trên thị trường và chỉ trong vòng ba năm, nó đã trở thành một công ty lớn toàn diện và phát triển về mọi mặt, nổi bậc với bộ máy điều hành trẻ.
And, với sự thuyết phục của anh Itachi và mẹ cô, rốt cuộc hai bác Uchiha cũng đồng ý dọn đến chỗ ở mới, Sasuke dù có hơi cáu kỉnh nhưng cũng có thể coi là đồng ý.
Nói là chỗ ở mới nhưng thực ra nơi này chính là một dinh thự được xây dựng trong khu dân cư cao cấp ở ngoại ô thành phố, nó được thiết kế theo lối kiến trúc cổ của Nhật Bản với mái nhà cong, sàn gỗ cao, cửa kéo...Hoa viên cũng được bố trí rất khéo léo, lối đi uốn quanh lát đá, nền cỏ xanh ngắt xen lẫn những khóm hoa rất đẹp, ở giữa còn có hồ nước trong vắt, sóng nước dập dềnh với những con cá chép bơi lăn quăn. Dưới tán đại thụ là một cái đình nhỏ dựng bằng tre, trông rất giản dị nhưng thanh nhã, không khỏi khiến nhiều người cảm thấy rất an nhàn.
Một nơi như thế, những người như cô nhìn vào thôi cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Sakura đã từng rất nhiều lần cố gắng không nghĩ về chuyện đó, nhưng sự khác biệt quá lớn giữa hai gia đình cũng làm cô mỗi lần đối điện với nhà Uchiha thì sẽ không còn cái cảm giác thân thiết như trước nữa.
Cái này...không trách cô được.\ToT/
Ah, nhưng mà Sasuke...là ngoại lệ đấy !
Trở lại với chuyện cô – Haruno Sakura bị bà mẹ vô tâm đá ra khỏi nhà, Sakura nhìn tờ giấy, nghĩ nghĩ, cuối cùng rầu rĩ đi xuống lầu, chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho cậu ấy vậy.
Lễ phép hỏi mượn điện thoại của bác bảo vệ, cô vào chỗ soạn tin nhắn, cẩn thận nhấn từng chữ.
Và cuộc nói chuyện diễn ra như sau :
Sakura : Sasuke, cậu còn đang ở trường phải không ?
Sasuke : Ừ.
Sakura : Vậy cậu sắp về rồi hả ?
Sasuke : Ừ.
Sakura : Thế cậu sang đây đón tớ được không ? Mẹ tớ đi công tác mất rồi.
Sasuke : Ừ.
Sakura : Sasuke này...
Sasuke : Ừ.
Sakura : Ngoại trừ từ « Ừ » ra thì cậu không còn cái nào khác để trả lời tớ à =.=’’
Sasuke :....
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Lát sau, Sasuke đã rất nhanh chóng chạy xe đến trước chung cư đón cô. Anh vẫn đang mặc đồng phục ở trường, chỉ khoát thêm áo ngoài sẫm màu cùng cặp đeo lệch vai, dù mang bộ dáng của một học sinh trung học đi chiếc xe đạp không-thể-bình-thường-hơn như thế nhưng vẫn không thể nào che dấu được hào quang tỏa ra từ bên trong con người anh. Mặc kệ là ngày hay đêm, sáng hay tối, mỗi lần Sasuke ra ngoài thì y như rằng anh biến thành một bóng đèn pha 1000W, lúc nào cũng khiến người ta chói mắt.
- Lên xe. – Sasuke bá đạo ra lệnh, bao năm rồi, cái thói quen kì cục ấy vẫn không hề thay đổi. Nhưng...cô lại càng kì cục hơn, trước sự bá đạo của anh cô lại không có cách nào phản kháng.
Sakura mỉm cười nhìn Sasuke, cô quay sang cảm ơn bác bảo vệ rồi nhanh lẹ trèo lên xe anh. Trước khi đi, cô mơ hồ nghe thấy bác bảo vệ tặc lưỡi : « Chậc chậc, đúng là trai tài gái sắc, chỉ tiếc là.... »
Xe bon bon chạy trên con đường đầy gió, ánh tà dương theo từng kẽ lá xuyên qua đáp xuống mặt đất. Ngồi phía sau, cô có thể nhận thấy mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh, như bao buổi chiều của nhiều năm về trước, cô vẫn hay ngửi thấy mùi hương này mỗi khi ngồi trên chiếc xe đạp, cùng anh băng qua từng con phố nhỏ nơi Tokyo nhộn nhịp.
Bất chợt, cơn mưa ào tới, không một lời báo trước, như tấm màn bụi trắng xóa bao phủ không gian. Sakura không tự chủ được nhích sát vào tấm lưng rộng lớn của Sasuke, bàn tay khẽ nắm lấy áo anh, hơi ấm từ từ xuyên qua lớp vải mỏng manh chạm vào tay cô, từng giọt ấm áp thấm vào lòng cô. Sakura khẽ ngước nhìn lên, tự hỏi không biết từ bao giờ mà tấm lưng ấy, bờ vai ấy đã rộng lớn, vững chãi đến mức có thể che chắn mọi thứ cho cô đến thế.
Lúc về đến nhà Sasuke, trời đã tối mịt, anh với cô thì đã ướt như con chuột lột rồi.
Xui xẻo hơn là, cô không ngờ rằng hôm nay anh Itachi lại đi công tác còn hai bác Uchiha thì đã ra ngoài. Nói tóm lại, trong cái dinh thự rộng lớn này hiện chỉ có duy nhất ba người : cô, anh và bác quản gia =.=’’
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ ?
- Cầm lấy. – Sasuke khịt mũi đưa cho cô một bộ quần áo – Đồ của mẹ tớ chắc là cậu không mặc vừa đâu nên hãy dùng tạm cái này, tớ đã bảo quản gia chuẩn bị phòng cho cậu rồi, tối nay cậu có thể ngủ ở đó.
Sakura cầm lấy xấp đồ trên tay Sasuke, gật gật đầu, liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi dùng khẩu hình miệng nói với anh : « Cậu cũng nên đi tắm đi, ướt hết rồi... » Sau cùng, cô chỉ có thể đỏ mặt mà cắm đầu chạy vào phòng.
Anh nhìn theo bóng dáng chạy trốn như con thỏ của cô, lúc đầu là khó hiểu, lúc sau lại nở một nụ cười tà mị. Anh sờ sờ cằm, cảm thán : Aizz, cô ấy cũng đã biết xấu hổ rồi, không trách được, không trách được....
Nếu vậy...đã đến lúc rồi chăng ?
Còn Sakura tội nghiệp, sau khi tắm xong mới rõ là Sasuke đưa cho mình cái gì.
Chính là...quần áo của cậu ấy>o<
Cô nhìn chiếc áo sơ mi màu kem to đùng cùng quần thể thao dài thườn thượt, bất giác lại đỏ mặt...Sasuke...chắc là đã từng mặc chúng rồi. Và hậu quả của việc nghĩ linh tinh đó là sau khi mặc xong, Sakura chẳng dám vào phòng gặp Sasuke nữa.
Bên ngoài, mưa đã ngớt, chỉ còn vài hạt nước trượt theo mái nhà nhỏ xuống hiên, bầu không khí ẩm ướt mang theo chút hơi lạnh khiến Sakura thèm uống một ly capuchino nóng ấm. Cô không muốn làm phiền bác quản gia tốt bụng nên tự mình xuống bếp làm một ly, nhưng khi nhìn đến nhãn hiệu của cái hũ nằm trên kệ, cô chợt khựng lại.
Là bột ca cao đắng nguyên chất.
Đã từng ấy năm, hóa ra anh vẫn còn giữ thói quen từ lúc còn nhỏ này. Chợt nghĩ, có khi nào anh cũng đang thèm một ly ca cao đắng giống cô vậy không ?
Haizzz, coi như là cô rỗi rãi pha giúp anh một ly vậy.
...
« Cộc cộc cộc.. »
Sakura cẩn thận gõ cửa phòng Sasuke, nhưng đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
« Không lẽ cậu ấy ngủ rồi ? » - Cô thắc mắc, giờ này mới tám giờ rưỡi thôi, còn sớm lắm mà.
Lấy một chút can đảm, cô chậm rãi đưa tay mở cửa phòng anh ra, ánh sáng từ bên trong một đường chiếu thẳng vào mặt cô. Qua khe hở nhỏ hẹp, Sakura nhìn thấy anh đang nằm trên gi.ường, tay đặt sau gáy, nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Quả thật là đã ngủ rồi ?
Suy nghĩ này làm cô hụt hẫng một chút, nhìn ly ca cao trên tay, bỗng cảm thấy hơi tiếc tiếc. Cô đang định đóng cửa phòng lại thì chẳng biết từ đâu chạy ra một ý nghĩ :
Sao không vào phòng cậu ấy tham quan một chút ?
Đúng là từ khi Sasuke chuyển nhà đi, cô không thường đến nhà cậu ấy nữa, càng không vào phòng cậu ấy nên...cũng hơi tò mò...Nhưng cô lại lắc đầu tự nhắc mình : không được, tự ý vào phòng người khác là rất xấu.
Bỗng chốc trong đầu cô xuất hiện thiên thần và ác quỷ, chúng tranh cãi nhau kịch kiệt.
Thiên thần nói : Cậu đừng vào, như thế là xâm phạm chốn riêng tư của người khác !
Ác quỷ cãi lại : Không sao cả ! Sakura cứ vào đi, chẳng phải cậu cũng tò mò muốn biết phòng của Sasuke hiện giờ ra sao ư ? Với lại Sasuke là bạn cậu mà, chắc chắn sẽ không giận đâu.
Chúng cứ cãi qua cãi lại như thế đến nhức cả đầu. Nhưng cuối cùng, ác quỷ đã chiến thắng, vì cô thực sự không thắng nổi sự tò mò của chính mình. Thế là, mở cửa, bước vào phòng, đóng cửa lại, các bước cô đều thực hiện suôn sẽ không một chút sượn sùng nào.
Khẽ đặt ly ca cao lên bàn, tầm mắt cô lướt qua toàn bộ căn phòng.
Nó vẫn giản dị và ngăn nắp như vậy, mọi đồ vật trong phòng phần lớn đều mang tông màu tối có phần u buồn và lạnh lẽo, đúng là hợp với kiểu người lúc nào cũng lãnh đạm như Sasuke.
Bỗng một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi vào khiến Sakura rùng mình, cô nhìn đến cánh cửa thông ra trước hiên còn đang mở toan, thở dài một hơi, cái tên này...trước lúc ngủ cũng không biết đóng cửa lại, lỡ bị cảm lạnh thì sao ?
Vì thế Sakura đã rất tốt bụng đóng cửa lại giúp Sasuke.
Ngoài hiên, tiếng phong linh kêu trong đêm tĩnh lặng nghe thật êm dịu, dễ đi vào lòng người những xúc cảm bồi hồi, nhung nhớ.
Cô nhìn bàn học của anh, ánh mắt chợt chạm đến một vật rất lạ đặt trên bàn.
Nó là một hộp gỗ mun rất bình thường, bên ngoài trơn tru sáng bóng không có họa tiết trang trí, thậm chí không có lấy một hạt bụi. Nhưng điều khiến cô chú ý không phải là vẻ bề ngoài của cái hộp mà chính là thứ bên trong nó.
Cái hộp bị khóa.
Tính tò mò của cô lại nổi lên, nghĩ xem, có vật gì quý giá đến nỗi có thể khiến Sasuke bỏ vào đây khóa lại, hằng ngày còn lau chùi không dính một hạt bụi như thế ? Chắc chắn phải là vật rất quan trọng rồi.
Nhưng...nó bị khóa rồi thì làm sao mà mở được đây ?
Sakura nhìn cái người đang ngủ ngon lành trên gi.ường, rồi như chợt nghĩ đến cái gì đó, cô với tay cầm lấy cặp của Sasuke, tháo lấy cái vật đang treo tòn ten trên đó. Cái cặp này...chỉ có một dây kéo duy nhất, mà trên cái dây kéo đó cũng chỉ treo duy nhất một thứ, đó là cái chìa khóa này. Cô từng hỏi anh rất nhiều lần rằng sao lại treo cái chìa khóa bé tí như thế, anh chỉ nói vì thích nó, thế thôi.
Cô cầm lấy cái hộp, từ từ đưa chìa khóa vào ổ, và rồi....« cách ! » một cái, ổ khóa đã được mở ra.
Thấy chưa, linh tính của cô quả không sai mà ! Cái chìa cùng ổ khóa này đúng là một cặp !
Sakura căng thẳng đưa tay mở cái hộp, có chút cảm giác tội lỗi nhưng thủy chung vẫn không thắng nổi lòng hiếu kì về vật quan trọng mà Sasuke muốn giấu. Mở ra đi mở ra đi ! Ác quỷ trong lòng cô lại thúc giục.
Và cô đã mở ra, nhìn thấy vật bên trong, tròn mắt.
Là hai cái vòng bằng bạc.
Không quá cầu kì nhưng cũng rất sang trọng, thiết kế theo phong cách ‘còng tay’ với nhiều mắc xích nối nhau. Hai cái vòng đều được thiết kế giống nhau, một lớn một nhỏ, trông như vòng cặp của một đôi vậy. Đặc biệt nhất là sau mỗi móc khóa của hai cái vòng đều được khắc một biểu tượng, chiếc lớn là hình hoa anh đào còn chiếc nhỏ là hình quạt cách điệu, cũng chính là biểu tượng của nhà Uchiha.
Sakura còn đang mải mê ngắm nghía chiếc vòng thì bỗng có một bóng đen bao phủ lấy cô, tiếp đó có hai cánh tay chống vào cạnh bàn đem cô giam vào giữa, người cô cứng lại. Hơi thở nóng ấm từ phía sau phả vào gáy khiến cô cảm thấy vừa ngứa vừa tê.
- Này, cậu đang làm gì thế ? – Giọng nói hết sức từ tính của Sasuke vang lên, nghe có chút lười biếng cùng châm chọc.
Cô cứng ngắt quay người lại và bắt gặp ngay ánh mắt đen thâm thẩm của anh, như vực sâu không thấy đáy, chẳng nhìn ra biểu tình gì, cô thấy gương mặt hoảng hốt của mình in trong đáy mắt anh, ánh mắt hút hồn như có lửa đó làm cô không tài nào thoát ra được, cứ như bị khóa chặt vào vậy. Tim cứ dần dần đập nhanh hơn, cô cảm thấy cả người mình như muốn cháy thành than hết rồi.
Khẽ mấp máy môi, cô muốn nói điều gì đó nhưng chả hiểu sao lại chẳng nói được, cứ ấp a ấp úng như thế mãi. Chợt thấy tầm mắt của anh nhìn đến thứ trên tay cô, sau đó rất nhanh lại nhìn thẳng vào mặt cô, môi mỏng nhếch cười.
- Tự ý vào đây là một tội, lục lọi đồ của tớ là tội thứ hai. Sakura...cậu tính làm sao để tạ tội với tớ đây ? – Anh chậm rãi nói, trong mắt ánh lên ý cười, khuôn mặt cũng chẳng tức giận nhưng có chút gì...là lạ, cứ như là sự im lặng trước cơn bão vậy.
« Xin lỗi...t-tớ cất vào ngay... » - Cô lắp bắp giải thích, xoay người định cất cái hộp vào chỗ cũ nhưng chẳng may đụng vào ly ca cao để trên bàn, thế là ngón tay bị dính một mảng ca cao nóng.
Sakura nhăn mặt, lập tức đưa tay vào miệng mút hết ca cao, chẳng hề hay biết hành động này của cô đã khiến ánh mắt của Sasuke nổi lên một tia sáng.
- Ca cao của tớ à ? – Anh nhìn cô, hỏi.
Cô khẽ gật gật đầu, không dám nhìn vào mặt anh.
- Coi như ly ca cao đó miễn hai tội kia cho cậu, nhưng... – Sasuke trầm ngâm, miệng nở một nụ cười hết sức...gian tà - ...tội cậu phát hiện ra bí mật của tớ thì không thể tha thứ được.
Sakura còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì eo đã bị anh giữ chặt, bàn tay nhanh chóng luồn vào mái tóc của cô, giữ lấy gáy khiến đầu cô phải ngẩn cao lên, không thể nhúc nhích. Trước mắt bỗng một mảng tối đen, tiếp theo cảm thấy có một bờ môi nóng hổi khẽ chạm vào môi cô.
|O.O|
Hôn.
Sasuke hôn cô !!!!!!!!!!!!
Aaaaaaaaaa !!!!!!!!!!! Có phải cô đang nằm mơ không vậy ???
Như chưa thể tin được điều đang xảy ra, Sakura cố trừng lớn mắt nhìn anh. Trước mặt cô là một khuôn mặt hại dân hại nước được phóng cực đại, đôi mắt anh nhắm nghiền lại, hàng mi khẽ động, rất chuyên tâm mà...ngấu nghiến môi cô. Sakura ngỡ ngàng đến nỗi chẳng biết phản ứng ra sao, hàm răng thì cắn chặt, ngăn cản sự tiến công của ai đó.
Sasuke khẽ nhíu mi, dường như cảm thấy chưa đủ, bàn tay ở eo cô khẽ nhéo một cái, thành công khi thấy miệng cô hơi mở ra, anh lập tức theo đó tiến vào, hung hăng công thành đoạt đất. Cô bị anh hôn đến nỗi cả người mềm nhũn ra, chỉ có thể tựa vào cánh tay anh để đứng vững, toàn thân như có hàng ngàn dòng điên chạy qua, lòng ngực một mảng nóng ran lên, tim đập điên cuồng như vận động viên vừa mới chạy đua 1500m vậy.
Đến khi Sakura không còn chút không khí nào để thở nữa, tay đấm mạnh vào ngực anh, Sasuke mới chịu buông cô ra. Anh nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của cô, nhìn đôi mắt mờ mịt lúc này đã phủ một màn hơi nước, ánh mắt bỗng ôn nhu hơn bao giờ hết. Dùng một giọng nói thật nhẹ nhàng, thật nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào cô, nói :
- Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ, Sakura....
« Bùm !!! »
Đầu óc đang quay cuồng của cô ngay lập tức bị quả bom này oan tạc không còn sót lại gì. Tự nhiên tỉnh táo hẳn ra.
Đây...đây chẳng phải là lời tỏ tình trong truyền thuyết hay sao ??? Đúng là chỉ có Sasuke mới có cái kiểu tỏ tình như thế này, rất...Uchiha=.=’’
Nhưng rõ ràng là cậu ấy...tấn công cô trước cơ mà, sao cô lại là người chịu trách nhiệm chứ T^T.
« Cậu đừng đùa nữa... » - Cô cười khổ, cảm thấy chuyện này thật...điên rồ.
- Tớ không đùa.. – Anh trả lời, ánh mắt trở nên âm trầm - ...Cậu đã đeo cái này rồi, thế nên từ bây giờ tớ là của cậu, và cậu...là của tớ !
Sasuke nhìn cô, không chút che dấu sự chiếm hữu hiện rõ trong ánh mắt. Anh cầm lấy tay cô đưa đến trước mặt, ngón tay miết nhẹ vào chất bạc lành lạnh.
Cô trợn mắt, cái vòng này đeo trên tay cô từ lúc nào vậy ???
- Thấy chưa...– Anh cười, đưa tay trái mình lên -...bây giờ chúng ta là một cặp, cả tớ và cậu, không ai được tháo nó ra cả.
Nhìn chiếc vòng trên tay anh, cô hiểu, nó sẽ trở thành sợi dây trói buộc cô lại bên người anh, không thể tách rời. Sakura im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười :
« Được, tớ sẽ chịu trách nhiệm với.. » - cậu. Một chữ ‘cậu’ còn chưa nói ra thì Sasuke đã cúi đầu xuống....
Không phải chứ !!!!!!!!!!!!
- Sasuke, mẹ mang một rổ cà chua về rồi đây !!
Bà Mikoto hớn hở xông vào phòng con trai, đúng lúc nhìn thấy một màn hay ho này...Bà nhìn hai cô cậu trẻ tuổi đang đơ người tại chỗ, vội lui ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại, trước khi đi còn hô lớn một câu : Cứ tiếp tục cứ tiếp tục...
Sakura đỏ mặt tía tai, cảm thấy như mình làm một chuyện gì rất...rating+ mà bị người khác bắt tại chỗ, đang định chạy ra giải thích với bà Mikoto thì đã bị ai đó ôm chặt. Sasuke nhìn cô, mặt dày bảo :
- Chẳng phải mẹ tớ bảo cứ tiếp tục sao, thế thì tiếp tục vậy...
Cô thán trong lòng : Cô Mikoto ơi, cô hại cháu rồi ToT
Năm mười tám tuổi, Sakura cứ thế phải ‘chịu trách nhiệm’ với Sasuke.
Sân bay quốc tế X, nhộn nhịp, đông đúc, hằng ngày vẫn đưa đón hàng trăm lượt khách từ những chuyến bay ở trong và ngoài nước. Với quy mô rộng và hệ thống đường bay phong phú, nó đại diện cho bộ mặt và tầm vóc của cả một thành phố năng động như Tokyo.
Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại trước sân bay, bước xuống đầu tiên là một cô gái tóc dài màu đào rất xinh đẹp, tiếp theo là một phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ tóc vàng. Hành lí để phía sau cốp xe được bác tài xế chu đáo lấy giúp, chỉ thấy người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu cảm ơn rồi ba người họ rảo bước tiến vào sân bay.
Đi trước là cô gái tóc màu đào xinh đẹp, cánh tay trắng noãn kéo chiếc vali màu đen to lớn, chiếc váy trắng tinh tế bó sát vào người kết hợp với giày cao gót đính đá lấp lánh càng tôn lên dáng người thanh mảnh của cô, khiến bao ánh mắt xẹt điện của cánh mày râu không ngừng bắn tới.
Sakura đến trước bảng điện tử hiện lịch trình bay, đôi mắt lục bảo chăm chú nhìn nó rồi lại nhìn đến dòng chữ in trên vé máy bay : Chuyến bay A2045 đến Florida, Mỹ - khởi hành lúc 8h30 – thuộc hãng hàng không Y....
- Khoảng hơn ba mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, con nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi. – Bà Haruno nhìn con gái, nhắc nhở, trong lòng không khỏi có cảm giác mất mát.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa, cô sẽ rời khỏi nơi này, bỏ lại tất cả để lên máy bay bay sang một đất nước xa lạ phía bên kia đại dương. Đến một nơi xa lạ như thế, bất đồng về ngôn ngữ, tôn giáo sẽ là điều không tranh khỏi. Không phải là cô không sợ hãi, nhưng trên cả nỗi sợ hãi đó cô còn có một ước mơ lớn lao hơn, đó là được học tập ở một môi trường mà người khiếm khuyết như cô sẽ không bị gò bó cũng như tự tin đối mặt với một phần kí ức đau buồn đã luôn ám ảnh cô trong suốt những năm qua.
Sakura...muốn được một lần dùng chính đôi môi này, phát ra thứ âm thanh mà cô chưa bao giờ được nghe thấy. Cô muốn tất cả mọi người có thể lắng nghe giọng nói của cô, lắng nghe nhiều điều mà cô đã không thể nói ra được.
Và nhất là, cô muốn nói cho Sasuke biết rằng : cô thực sự, thực sự rất yêu anh.
Chuyến đi lần này có lẽ phải mất hai, ba năm ròng, trong suốt khoảng thời gian đó, Sakura nghĩ mình sẽ không trở về thường xuyên được. Cô muốn toàn tâm toàn ý cho việc học của mình cũng như hoàn thành các khóa trị liệu tâm lí, vì thế sau ngày hôm nay, sẽ rất lâu nữa cô mới có thể gặp lại mọi người.
Biết là vậy nhưng Sakura lại không có can đảm nói với anh rằng hôm nay là ngày cô đi, cô sợ rằng, nếu lúc này mà nhìn thấy anh thì sẽ không còn lòng dạ nào mà bay sang Mỹ được nữa. Cô chỉ có thể nhủ thầm trong lòng : xin lỗi..và tạm biệt, Sasuke...
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn.
- Sang bên đó, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu cậu mà bị đứa nào ăn hiếp thì cứ viết thư cho tớ, Ino này sẽ sang đó dần cho chúng một trận, với lại đừng có ăn fast food nhiều, dễ bị mập lắm, tớ không muốn lúc cậu trở về sẽ biến thành một cái thùng phuy đâu...
Ino ôm lấy cô, vừa khóc vừa kể lể đủ thứ, mất hết hình tượng của một tiểu thư nhà Yamanaka rồi. Sakura chỉ có thể vỗ nhẹ bờ vai an ủi, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay.
Nhìn Sakura và Ino ôm nhau khóc nức nở, bà Haruno đứng bên cạnh cũng không kìm được xúc động, khóe mắt đã ươn ướt. Nhưng rồi bà rất ngạc nhiên vì chợt nhìn thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở sân bay lúc này.
Đôi mắt đẫm nước của Sakura nhìn vào người trước mặt, ngỡ ngàng.
Là Sasuke.
Sao anh ấy lại ở đây ? Chẳng phải hôm nay là lễ tốt nghiệp ở trường đại học hay sao ?
Sakura nhìn anh, cảm thấy thật vui mừng nhưng trái tim lại nhói lên từng đợt. Anh vẫn đang khoát lên người bộ vét trắng lịch lãm, chỉnh chu, thắt chiếc cà vạt màu đỏ sẫm mà cô đã chọn, khuôn mặt yêu diễm với đôi mắt đen thẫm nổi lên từng đợt sóng, khuôn mặt mà cô luôn khắc sâu trong trí nhớ của mình, anh vẫn thế, vẫn tỏa sáng và thu hút như vậy.
Anh đang giận cô.
Cô có thể biết được điều đó khi nhìn vào đôi mắt đang nổi sóng của anh.
Sakura bước tới trước mặt anh, cười khổ. Và rồi bị anh ôm chặt lấy, anh không nói lời nào, cứ gắt gao đem cô ôm thật chặt vào lòng, không quan tâm rằng cô đang đau đớn và khó thở, như là để trừng phạt việc cô không nói lời nào đã ra đi.
- Tại sao.. – Giọng nói khàn đặc của Sasuke vang bên tai cô, nghe như đang nức nở - ...Tại sao cái gì em cũng không nói, lúc em quyết định sang Mỹ, nếu không nhờ Ino lỡ miệng nói ra thì chắc anh sẽ chẳng thể nào biết được, ngay cả khi em sắp đi, em cũng không hề nói với anh một tiếng nào cả...tại sao chứ ?
Anh cứ gục đầu vào vai cô mà nói như thế làm trái tim lẫn cơ thể cô đau kịch liệt, nỗi đau không thể nói thành lời, run rẩy. Nước mắt không kìm được, rơi xuống, nóng hổi.
Cô rất muốn nói với anh rằng, thực ra cô không hề muốn im lặng, mà chỉ là thiếu một chút can đảm thôi.
Chỉ nghe Sasuke nói tiếp:
- Anh sẽ không ngăn cản em, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, nhưng chỉ xin em, đừng bao giờ im lặng như thế nữa…– Anh cầm lấy tay cô, siết chặt, đôi mắt cháy lên một ngọn lửa rực rỡ -…Chỉ cần em còn đeo nó..không, dù cho em có tháo nó ra đi nữa thì, Haruno Sakura, em vẫn là của anh !
Nước mắt cô chảy dài, nức nở.
- Sakura, nếu vài năm nữa mà em cứng đầu không chịu trở về thì cứ chờ mà bị anh trói lại, bỏ bao tải, đóng gói đem về đi.
Anh hâm dọa như thế lại khiến cô bật cười, đây đúng là một cách rất Uchiha.
Sân bay ồn ào, nhộn nhịp, tiếng người nói xôn xao cùng tiếng loa thông báo chuyến bay của cô sắp khởi hành vang lên, nhưng tâm trí, trái tim của cô chỉ nghe được duy nhất những lời nói bá đạo của anh. Bỗng cảm thấy như có một ly ca cao nóng ấm rót vào tim, chảy lan tràn, ấm áp và ngọt ngào.
Không một hành động báo trước, cô kiễng chân, quàng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Đó là lần đầu tiên cô chủ động.
Sau đó, cô khẽ nói với anh : « Tạm biệt »
…
Năm hai mươi hai tuổi, Sakura mang theo trái tim cùng tình yêu này, rời đi.
Ánh nắng vàng đượm của buổi chiều nhẹ nhàng bao phủ con phố X, nơi những hàng anh đào cổ thụ đang độ rực rỡ nhất, hoa nở kín trên cây, chật cứng.
Nhiều người rất thích thả bộ dọc theo những tán cây anh đào, tận hưởng làn không khí ấm áp của mùa xuân, suy nghĩ về hiện tại cũng như tương lai sắp tới, hoặc giả như, chỉ là một phút thả mình theo làn gió để không phải bận tâm vào bất cứ việc gì.
Chầm chậm, một chiếc Skyper C8 đen bóng đỗ lại trước chung cư, ngay dưới tán cây anh đào, thân xe sáng loáng phản chiếu dưới ánh nắng rán chiều, chói mắt.
Một chiếc xe đẳng cấp như thế xuất hiện trong con phố đã khiến nhiều người phải chú ý rồi, nhưng, con người vừa mới bước xuống từ chiếc xe đẳng cấp đó lại càng khiến mọi người phải chú ý hơn.
Chàng trai đó, một thân quần tây đen cùng áo sơ mi xám ôm gọn lấy th.ân thể cao lớn của anh, phong thái đỉnh đạt và có chút ngạo nghễ, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân dù chỉ là nhỏ nhặt nhất cũng toát lên tư thái phong tình vạn chủng, khiến mọi cô gái nhìn thấy đều không cầm lòng được thốt lên: Rất quyến rũ ! Man ! Mạnh mẽ !
Anh đứng trước chung cư, khuôn mặt đẹp đẽ yêu diễm không có biểu tình gì, chỉ im lặng, đôi mắt đen huyễn hoặc chăm chú nhìn vào cửa sổ tầng hai, nơi có tấm rèm cửa màu hồng phấn đang phất phơ ấy.
Bất giác, anh đưa tay vào túi quần, nắm lấy chiếc hộp bao bọc bằng vải nhung đỏ thẫm, khẽ siết. Trong mắt bỗng hiện lên một gương mặt mà dường như, mỗi ngày, anh đều mườn tượng lại nó trong trí nhớ của mình.
Đã bốn năm, cô ấy đã đi được bốn năm rồi.
Sasuke nghĩ đến khoảng thời gian không ngắn cũng không dài ấy, nghĩ đến bao nhiêu lần anh đã muốn bay sang Mỹ để gặp cô, ôm cô vào lòng, muốn đóng gói cô mang về Nhật. Nhưng anh đã không làm thế, anh muốn cô chuẩn bị thật sẵn sàng để đón nhận một chuyện lớn lao hơn.
Trong suốt bốn năm qua, anh cũng đã rất nỗ lực, từ chối sự giúp đỡ của gia đình để tự mình gầy dựng sự nghiệp, giờ anh đã trở thành tổng giám đốc điều hành mảng thiết kế game của một tập đoàn lớn, có trong tay mọi thứ mình muốn. Nhưng, vẫn chưa có được cô.
Vì thế lần này, anh sẽ dùng biện pháp đơn giản nhưng cực đoan nhất, trói buộc cô lại ở bên mình mãi mãi.
Bây giờ, có lẽ Sakura đã thay đổi nhiều rồi. Cô xinh đẹp hơn ? Có thể. Cô quyến rũ hơn ? Có thể. Nhưng…chỉ có một thứ ở cô là không bao giờ thay đổi.
Trái tim.
Anh không thể chờ để gặp được cô, vì thế khi nghe cô nói rằng, ngày mai cô sẽ bay chuyến bay sớm nhất để về Nhật, anh đã không ngần ngại lái xe đến trước chung cư nơi cô từng sống, chờ đợi.
Sasuke đã đợi quá lâu rồi và anh không thể tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của mình được nữa.
Gió lại thổi, mang theo những cánh hoa anh đào bay bay như đang khiêu vũ trong không trung, mùi hương quen thuộc, chúng là những vũ công tuyệt vời nhất, nhảy múa vì niềm hạnh phúc sắp đến với nhiều người.
Nhẹ nhàng, một cô gái tay kéo chiếc vali màu đen bước đến phía sau Sasuke, cô nhìn anh, mỉm cười, lọn tóc ngắn màu đào bị cơn gió cuốn bay, phả vào mặt cô, lướt qua đôi mắt lục bảo sóng sánh nước cùng đôi môi đang mỉm cười.
Hai người vẫn đứng như vậy, giữa một rừng hoa rơi, cho đến khi cô gái khẽ bước đến gần anh, dùng đôi tay mềm mại che kín mắt anh lại.
Trước mắt, bỗng tối đen.
Dù anh không biết đó là ai, nhưng chẳng hiểu sau, anh lại không muốn phản kháng cái bịt mắt dịu dàng này. Chỉ cảm thấy, đôi tay cùng mùi hương ấy, rất quen thuộc.
Phía sau, bỗng vang lên một giọng nói thanh thoát, êm dịu như tiếng suối chảy, cuốn lấy tâm trí anh.
- Biết ai không, Sasuke ?
Anh im lặng.
- Sao không trả lời ? Đoán đi chứ ? – Giọng nói có chút giận dỗi, nhưng anh lại nghe trong đó có mùi vị làm nũng.
Môi bạc bỗng nhếch cười ngạo nghễ. Ngay lập tức, Sasuke xoay người lại, cánh tay mạnh mẽ đem cô gái trước mặt ôm chặt lấy, hướng đến cánh môi anh đào của cô mà ấn xuống. Chỉ cảm thấy cô gái trong lòng hơi kháng cự một chút, sau đó để mặc anh muốn làm gì thì làm. Sasuke cười tà, vòng tay ôm chặt cô hơn, anh đem tất cả những chờ đợi, khát khao bấy lâu nay toàn bộ đều trút xuống nụ hôn này, cuồng nhiệt, nóng bỏng và đầy sự chiếm hữu.
Một nụ hôn kiểu Pháp.
Mọi người trên phố nhìn thấy cảnh này, có người đỏ mặt, biết điều phi lễ chớ nhìn, có người thì thích thú lấy di động ra quay lại một màn thật hot này, có người lại bảo bạn trai đi bên cạnh : « Sao anh chưa bao giờ hôn em như vậy ? », sau đó liền bị chàng trai kia túm lấy hôn luôn.
Lát sau, khi cả hai đã không còn không khí để thở nữa, Sasuke mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn cô gái trong lòng khuôn mặt ửng hồng, ý loạn tình mê, anh lại cảm thấy chưa đủ, nghiêng người kề sát vào tai cô, nói khẽ :
- Là em…Sakura…
Sakura nghe giọng nói đầy từ tính của Sasuke, cô chỉ có thể cúi mặt xuống, trong lòng thầm thán : mày đúng là ngốc mà, sao lại đi chơi cái trò đánh đố với cái tên biến thái này chứ T^T
Sasuke vuốt nhẹ mái tóc đã cắt ngắn của cô, ánh mắt chợt dịu lại.
- Sakura… - Anh gọi tên cô, rất nhẹ - …anh thích giọng nói của em, rất hay…
Cô ngượng ngùng gật đầu một cái.
Đúng vậy, sau bốn năm ở Mỹ, quá trình trị liệu đã kết thúc, cô cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình. Mặt khác, cô cũng đã hoàn thành việc học tập ở đại học Z và hiện đang là phóng viên của một tòa soạn lớn tại New York. Có được một công việc tốt tại thị trường khó tính nhất thế giới như thế, là mơ ước của hàng triệu người châu Á như cô, nhưng mới vài ngày trước đây thôi, cô đã xin nghỉ việc.
Lí do đơn giản nhất, khi cô trở về đây, nghĩa là sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Sakura đang chìm trong hồi ức tiếc nuối đó, đột nhiên phía trên truyền đến một giọng nói đầy khó chịu :
- Em đã nói là ngày mai mới về.
Cô ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy hàn ý của anh, cười cười lấy lòng, dùng một giọng nói hết sức mềm mỏng hết sức dụ hoặc, bảo :
- Chỉ là...em muốn tạo bất ngờ cho anh thôi....
- Hay thật, bất ngờ của em làm anh vừa mới ra khỏi công ty đã cắm đầu lái xe chạy đến đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả ! – Trán ai đó nổi gân xanh.
- Có sao đâu, sẵn tiện anh có thể khoe chiếc siêu xe này luôn, oáng chết đi được... – Cô đang hào hứng nói thì bị anh trừng mắt nhìn đến nỗi người co rúm lại, vội sửa lời - ...Xin lỗi...
- Muốn xin lỗi thì hãy làm một chuyện trước đã... – Anh cười cười làm da gà toàn thân cô đều nổi lên.
Không hay rồi !!!!!!!!!!!!!!!
- Lấy anh. – Sasuke bình thản nói.
Cô khựng lại.
Lấy anh, lấy anh, lấy anh, lấy anh, lấy anh......Một loạt những echo xuất hiện trong đầu cô.
- Anh đùa hả ? – Cô cười khổ.
- Em nghĩ cái này là đùa sao ? – Trán ai đó lại nổi gân xanh, anh đưa đến trước mặt cô một hộp nhung màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương tinh xảo, lấp lánh trong nắng chiều.
Phút chốc, Sakura cảm thấy toàn bộ không gian như ngừng lại, chỉ có khuôn mặt của anh là sống động nhất, chân thực nhất. Mọi thứ như được phủ một màn kim tuyến lấp lánh, đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Cô nhìn anh, tròng mắt đã đầy nước, nở nụ cười tuyệt đẹp.
- Sasuke này... – Cô gọi anh.
- Ừ - Anh vẫn dùng cách đơn giản nhất để trả lời cô.
- Em yêu anh.
Ba từ, chỉ ba từ này thôi, nhưng khi được thốt ra từ đôi môi cô nó lại trở thành lời nói hoa mĩ nhất.
Và nó cũng là lời mà cô đã muốn nói với anh trong suốt những năm qua, lời nói từ tận đáy lòng.
- Vì thế...anh phải chịu trách nhiệm với em. – Cô bổ sung.
- Được... – Anh mỉm cười, khẽ nói - ...Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cả đời.
Chỉ một câu nói, trở thành lời hứa bền chặt nhất của anh đối với cô, cũng như năm đó, khi anh bắt cô phải hứa điều tương tự với mình.
Trong nắng chiều, dưới màn mưa hoa lãng đãng, anh ôm lấy cô thật dịu dàng, đem tất cả ôn nhu của mình để giữ lấy cô, bảo bọc cô, để cô gái này có thể trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Từ nay, không chỉ có chiếc vòng, nhẫn, mà còn có cả lời hứa này, sẽ là sợi dây trói buộc họ bên cạnh nhau, mãi mãi.
...
Năm hai mươi sáu tuổi, cô và anh, cùng nhau nắm tay trên con đường hạnh phúc, viên mãn.
Lắng Nghe
<Disclaimer> Mặc dù rất muốn, nhưng rất tiếc là tất cả các nhân vật trong fic đều là của Kishimoto-sama, trừ một vài cái tên mà trong lúc lan man thỏ đã nghĩ ra^__^
<Author> by Thỏ Ngọc
<Warnings> AU, OOC
<Category> Oneshort, nhẹ nhàng, có chút buồn…
<Rating> 15+
<Parings> SasuSaku (of couse>o<)
<Status> Complete
<Notes> Tùy thuộc vào tuổi của Sakura mà thỏ sẽ có hai cách xưng hô cho phù hợp, còn nhỏ thì gọi là bé – cậu, lớn một chút thì là cô – anh, ngoài ra thỏ cũng sr ông Aoyama Gosho vì đã lỉnh mất cái công viên nhiệt đới trong truyện Conan sang fic nì nhá. Và cũng sr ông Kishimoto vì thỏ đã tự bịa tên cúng cơm lúc nhỏ của hai nhân vật^^
<Summary>
Nếu một ngày
Em mất đi giọng nói
Thì anh hãy dùng chính trái tim của mình
Để lắng nghe em…
Em mất đi giọng nói
Thì anh hãy dùng chính trái tim của mình
Để lắng nghe em…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 3 tuổi]
Một ngày nắng đẹp, trên bầu trời trong vắt điểm một vài cụm mây trắng đang lãng đãng trôi, trông như những chú cừu đầm mình trong đồng cỏ xanh ngút ngàn, thông thả gặm cỏ.
Hai bên đường, hàng cây anh đào vẫn đang nở rộ, những đóa hoa màu hồng chi chít trên tán cây, rồi khi cơn gió lướt qua, cánh hoa rơi tạo thành một trận mưa hoa rực rỡ giữa phố xá đông đúc, khiến lòng mỗi người không khỏi dâng lên một cảm giác xao xuyến, tự hỏi rằng: phải chăng thần mùa xuân vẫn còn lưu luyến nơi đây nên mới hóa phép khiến anh đào nở muộn như thế?
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, phủ lên vạn vật, đậu vào rèm cửa hồng phấn, gió lại thổi, mang theo cánh hoa anh đào ngập tràn sắc màu tươi vui, rơi vào căn phòng nơi có rèm cửa hồng phấn đang phất phơ ấy…
Nhìn bên ngoài, căn phòng ấy cũng giống như bao căn phòng ở tầng hai khu chung cư, với một cửa sổ đơn không lớn cũng không nhỏ, bệ cửa rộng, đủ để người bên trong có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy mọi sinh hoạt nhộn nhịp bên dưới. Nhưng chỉ khi bước vào bên trong căn phòng, người ta mới có thể nhận thấy nét đặc biệt của nó.
Đồ vật trong phòng, từ bàn ghế, gi.ường, tủ áo cho đến giấy dán tường, tất cả đều là một màu hồng phấn. Phía trên gi.ường ngủ còn có một kệ lớn để rất nhiều thú bông lớn nhỏ, có lẽ chủ nhân của căn phòng này là một cô bé, và là một đứa trẻ rất đáng yêu nữa chứ.
Cạnh gi.ường, có một cô bé con khoảng chừng ba, bốn tuổi đang đứng trước gương, bàn tay nhỏ xíu cố kéo dây áo sau lưng, nhưng mà tay bé ngắn quá, kéo mãi mà không được, đôi mắt to tròn đã ngấn nước, dường như sắp khóc.
Bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, giọng nói mang theo chút ý cười của một người phụ nữ vọng vào:
- Saku-chan, con xong chưa nào? Nếu không được thì để mẹ vào giúp con nhé?
Sakura chần chừ giấy lát, nhưng cuối cùng lại hạ quyết tâm, chất giọng non nớt vang lên:
- Mẹ chờ con một chút nữa thôi ạ, con xong ngay thôi!
Người bên ngoài không nói gì nữa, bé yên tâm tiếp tục PK với chiếc váy của mình. Lát sau, mọi nỗ lực của bé cũng được đền đáp, dây áo sau lưng cuối cùng cũng được kéo lên.
Bé cười tít cả mắt, vui vẻ vì mình đã làm đúng lời dạy của cô giáo ở nhà trẻ, việc gì có thể làm được thì tự mình làm, không được ỷ lại ba mẹ, bé thực sự rất ngoan đó nha. Xoay vòng vòng trước gương, nhìn vào chiếc váy mới mà mẹ đã mua cho, bé lại cười cái nữa rồi mới chuyển tầm mắt nhìn chính mình.
Trong gương hiện lên hình ảnh một cô bé rất mũm mỉm đáng yêu, mặc chiếc váy hồng cánh sen, bên ngoài phũ một lớp voan mỏng có kim tuyến lấp lánh, trông rất dễ thương. Khuôn mặt bé tròn tròn, hai má bầu bĩnh lại hồng hào làm người khác muốn cắn cho một cái, bởi thế nên cô giáo với mấy bạn ở nhà trẻ hễ cứ nhìn thấy bé là sống chết nhất định phải chạy lại véo một cái, khiến đôi má mũm mỉm của bé sau mỗi lần bị ‘sờ mó’ là hồng hết cả lên.
Mẹ nói, Sakura có một đôi mắt rất đẹp, vì nó giống hệt một viên ngọc bích mới được mãi dũa, lúc nào cũng sáng lấp lánh lấp lánh hết. Nhưng mà bé lại không hiểu lắm, chỉ biết mình có một đôi mắt rất to rất to thôi, và, nó màu xanh, màu xanh của lá non mới mọc, bé nghĩ thế. Đặc biết nhất là bé có một mái tóc không giống các bạn khác, tóc của bé màu đào, giống với màu của những hoa anh đào đang nở trước chung cư ý. Hồi trước có mấy bạn học thường hay chọc ghẹo bé, nói rằng bé rất khác người, màu tóc rất dễ dơ bẩn, rất tiểu thư, nhưng mà bé đâu phải là tiểu thư cơ chứ.
Bé lúc đầu cũng buồn lắm nhưng mà lúc sau lại không buồn nữa, biết sao không? là nhờ mấy bạn hàng xóm ý, mấy bạn ý nói tóc của Sakura rất đẹp, trong sáng và mạnh mẽ như anh đào vậy đó, bé không khác người mà chỉ hơi đặc biệt một chút thôi.
Nhìn mình trong gương một lần nữa, Sakura cười cười rồi đi đôi giày búp bê màu trắng vào, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng.
Hôm nay, là ngày 28 tháng 3.
Là ngày mừng sinh nhật ba tuổi của bé, đồng thời cũng là ngày bé cùng ba mẹ mừng nhà mới.
Nói ra việc này thì đúng là dài lắm. Lúc trước bé sống ở tận Kyoto cơ, quen được rất rất nhiều bạn, cũng có rất nhiều bác hàng xóm tốt bụng, có bà Chiyo vẫn hay cho bé bánh ngon mỗi lần bé sang thăm bà. Nhưng đầu năm nay ba của bé có việc nên cả nhà phải chuyển lên Tokyo sống, bé thực sự không muốn đi chút nào hết, vì bé phải xa bạn nè, xa bà Chiyo, xa cả con mèo hoang màu vàng hay chui vào phòng chơi với bé, xa cả cái cây anh đào trước nhà nữa.
Nhưng rất may khi gia đình Sakura chuyển lên tầng hai của khu chung cư này, ngay ngày đầu tiên bé đã làm quen với một bạn mới, bạn ý tên là Uchiha Sasuke, con trai thứ của bác Uchiha. Sake-chan rất dễ thương nha, đôi mắt đen láy, tóc cũng đen, da lại rất trắng, nhưng mà hông có trắng bằng bé đâu. Sake-chan có một anh trai tên là Itachi, Sakura rất thích chơi với anh ý vì anh ý rất chiều bé lại còn vui tính nữa, không như Sake-chan, rõ ràng rất muốn chơi cùng mà còn cố làm bộ hông quan tâm, nhưng mà bé cũng thích Sake-chan lắm, cậu ý rất hay mắc cỡ đó, chỉ cần bé chọc một chút là đỏ mặt liền, khoái lắm cơ.
« Bang!!! »
- Sinh nhật vui vẻ!!! Saku-chan!!!
Sakura vừa mới ra khỏi phòng liền bị một chùm tua rua đủ màu sắc ập xuống đầu mình, có cả hoa giấy bay bay nữa, bé cười khanh khách nhìn mọi người trên tay cầm một quả bóng bay màu hồng có viết chữ ‘Happy birthday!!!’ to tướng trên đó. Giai điệu vui tươi của bài hát chúc mừng sinh nhật cất lên, bé tung tăng đi giữa một rừng bóng bay, tiến về phía cái bàn tròn giữa nhà nơi có đặt chiếc bánh kem to tướng hình con thỏ rất là dễ thương.
Nói là tiệc mừng nhà mới làm chung với sinh nhật bé nhưng thực ra cũng không mời nhiều người, chỉ có ba mẹ bé nè, hai bác Uchiha, hai anh em Uchiha với vài ba cô chú hàng xóm nữa thôi. Sakura đảo mắt nhìn quanh phòng một cái, a a, thấy Sake-chan rồi nhé, cậu ý cũng đến này, ô, và nhìn dòng chữ nghệch ngoạch trên quả bóng bay cậu ý đang cầm xem, bé thích chết đi được.
Sasuke bị bé nhìn chầm chầm như thế mãi, cứ lúng ta lúng túng, da mặt cậu vốn rất mỏng chứ đâu có dày như ai kia, rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hết cả lên. Nhìn cảnh đó, Sakura liền cười thầm trong bụng, coi kìa coi kìa, Sake-chan lại xấu hổ nữa rồi.
Sau khi lần lượt thổi nến, ước nguyện, tiếp đến chính là phần mà bé mong chờ nhất – tặng quà.
Năm nay không nhiều quà như năm trước nữa, nhưng đổi lại bé được những món quà rất bự không à. Này nhé, ba với mẹ thì tặng bé một bộ búp bê mới rất ư là hoàng tráng nha, bé sẽ xếp nó ngay ở phòng khách luôn, nhìn rất là oách, bác Mikado thì tặng một con ngựa gỗ, còn cô Hikaru là hộp bút sáp màu…Bác Uchiha thì lì xì mừng tuổi cho bé trong khi cô Mikoto tặng bé thú bông gấu trúc, nói chung toàn là những thứ bé thích cả.
Bất ngờ nhất là món quà của Itachi-san, là cái balo màu hồng hình con khỉ yoyo đang cười, Sakura rất rất thích nó bởi vì bé đã ao ước có nó hồi mới lên Tokyo cơ. Vì để cảm ơn cho món quà của anh ý, bé liền ‘chóc’, hôn lên má của Itachi-san một cái rõ to, khiến mọi người được một trận cười đã đời, còn anh ý thì đỏ mặt chỉ biết véo má bé thôi.
A, và cái cuối cùng, món quà mà bé đang đợi – quà của Sake-chan.
Món quà này làm bé cùng mọi người bất ngờ không kém, đó là một bức tượng. Nó không lớn lắm, trên đó khắc hình của một cô bé thắt bím tóc đuôi sam đang chạy chơi trên bãi cỏ xanh rờn, tay cầm cái túi con, tà váy hồng dợn sóng, khuôn mặt cô bé đang cười rất tươi, hai mắt cong lên hệt như vầng trăng non vậy. Màu vẽ tuy có hơi lem luốc nhưng vẫn rất rõ ràng, cái người sơn tượng này phải rất khéo à nha.
Sakura còn đang mãi ngắm tượng thì cô Mikoto đã tiến tới, nói nhỏ vào tai bé:
- Cái này là Sasuke nhà cô đã nằn nặc đòi đi đến tiệm đặt làm cho cháu đó nha, nó còn dành cả ngày trời để ngồi tô tô vẽ vẽ cho bức tượng nữa, công phu lắm. – Mikoto cảm thán, bỗng thấy vui mừng khi đứa con trai ít nói của mình đã biết nghĩ tới người khác, đúng là chuyện lạ mà.
Bé chớp chớp mắt nhìn Sasuke đang ngó lơ mình, trong lòng thấy rất vui, lúc nào cũng nói bé ồn ào nhưng hóa ra là cậu ý cũng quan tâm tới bé lắm đó, a, bé cũng phải cảm ơn cậu ý chứ nhỉ?
Nghĩ là làm, Sakura liền đi về phía Sasuke lúc này còn đang không hiểu chuyện gì rồi bỗng…a lê hấp, ‘chụt’, nụ hôn sát thủ của tiểu thư nhà Haruno đã trúng ngay chóp mũi của cậu em nhà Uchiha. Sau đó bé làm như không không có việc gì, chạy lại nhận phần bánh kem của mình, bỏ mặt Uchiha cả người bị biến thành hóa thạch sống.
Gió thiu thiu thổi qua…
« Bùm »
Cuối cùng, Sasuke cũng đã thoát khỏi trạng thái bị biến thành hóa thạch sống, nhưng lập tức, cả khuôn mặt tuấn tú của cu cậu liền đỏ hết cả lên hệt như một quả cả chua không-thể-đỏ-hơn-nữa. Ô, và hình như Sakura thấy trên đầu của Sake-chan có một cột khói trắng đang bóc lên thì phải?
Ngay sau đó, vì không thể chịu nổi ánh mắt của mọi người, ‘ro-bốt’ Sasuke phải cử động từng bước từng bước, mang theo gương mặt đỏ bóc khói khó khăn bước ra khỏi phòng.
« Rầm »
Đó là tiếng đóng cửa do “ro-bốt” Sasuke gây nên.
Mọi người trong phòng im phăng phắc, cố nhịn cười, tầm mắt chuyển từ Sasuke đến cái người gây chuyện Saku-chan – hiện đang ngồi trên sopha ăn bánh kem ngon lành.
Itachi-san mở miệng:
- Sakura-chan, em chọc giận Sasuke nhà anh thành công rồi.
« Là cậu ý xấu hổ thôi, ai bảo da mặt mỏng như vậy chứ. » – Sakura vẫn tiếp tục ăn.
Bà Mikoto thì khóc thầm trong lòng:” Cuối cùng, cuối cùng mình đã có thể nhìn thấy vẻ mặt lúc tức giận của Sasuke bé bỏng rồi, hạnh phúc quá, bé Sakura đúng là phúc tinh của nó! ”
« Tại vì mình cao hơn nên chỉ hôn được tới chóp mũi cậu ý thôi, nếu mà bằng nhau thì đã hôn được vào môi cậu ý rồi, tiếc thật! » - Bé vừa ăn vừa thở dài tiếc nuối.
Năm ba tuổi, Haruno Sakura chính thức trở thành một tiểu hồ ly háo sắc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 8 tuổi]
[Năm 8 tuổi]
Hôm nay là chủ nhật.
Cuối tuần, tất nhiên là Saku-chan năng động không thể nào ngồi yên trong nhà được, thế là mới sáng sớm thôi bé đã chạy lăng quăn trong nhà làm in ỏi cả lên để đánh thức ba mẹ dậy. Hehe, kết quả đơn nhiên là thành công mĩ mãn, ba mẹ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp để chuẩn bị đi chơi với bé rồi.
Sau khi ăn sáng no nê, hành lí xong xuôi, thay cái váy màu vàng chanh mà bé rất thích, đúng tám giờ, Sakura cùng ba mẹ khởi hành đi Công viên nhiệt đới, công viên nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố. Bé định rủ thêm anh Itachi với Sake-chan đi nữa nhưng mà cô Mikoto với cậu ý đã bay đi Osaka ngày hôm qua mất rồi, Itachi-san thì lại phải đến trường hôm nay, tiếc quá, Sakura vốn định chơi thật nhiều trò chơi với cậu ý, thôi đành hẹn hôm khác vậy.
Vì chung cư nơi bé đang sống cũng ở trung tâm thành phố nên từ đây đến công viên nhiệt đới cũng rất gần, vì thế cả nhà quyết định đi bộ đến đó, vừa khỏe người lại còn có thể ngắm cảnh nữa.
Đường phố vốn đông đúc, hôm nay lại là ngày nghỉ nên càng đông đúc hơn, xe cộ cứ chạy qua chạy lại đến hoa cả mắt, người đi bộ giống bé cũng đông không kém, ánh nắng vàng ươm từ trên cao chiếu xuống gương mặt phấn khởi của từng người, chắc là họ cũng đi chơi giống bé nên mới vui như vậy phải không ?
Cả nhà Sakura vui vẻ đi dưới bóng mát của những tán cây bên đường, Sakura vừa đi vừa nói cười không ngớt, dung dăng dung dẻ bên phải nắm tay ba, bên trái nắm tay mẹ, trên gương mặt họ cũng ngập tràn nụ cười viên mãn, xung quanh mọi thứ dường như cũng trở nên xinh đẹp hơn, bên tai còn nghe tiếng chim hót ríu rít, hình ảnh một nhà ba người ấy trên phố xá tấp nập trong thật giản dị, nhưng lại có cái gì đó thật thu hút, khiến người ta không khỏi ngoái nhìn và rồi ồ lên – đó, là một gia đình hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc
Cũng rất mong manh
Rất dễ vỡ...
Cũng rất mong manh
Rất dễ vỡ...
####
Nửa giờ sau, Sakura rốt cuộc cũng đến công viên nhiệt đới.
Thật đúng là hoàng tráng nha, còn vĩ đại hơn cả lúc bé nhìn trong ti vi nữa, nhìn xem, ngay cả cổng vào mà cũng đã to như thế rồi, chắc chắn bên trong còn rộng lớn gấp mấy lần nữa.
Thế là, đợi ba mua vé xong, ngay lập tức là bé ào ngay vào trong đầu tiên, và đơn nhiên, choáng toàn tập với cái cảnh đập ngay vào mắt mình : Người đông nghìn nghịt, đi qua đi lại tấp nập, mọi thứ thật náo nhiệt, sôi động, đầy sắc màu và có rất nhiều bạn nhỏ bằng tuổi bé cũng được dẫn đến đây chơi, haizz, cuối tuần mà, đông thế này là phải.
Nhưng mà điều này cũng không làm trái tim nhỏ bé nhiệt tình của Sakura bị dập tắt đâu, bé vẫn rất hăng hái kéo ba mẹ đi khắp công viên chơi đủ mọi trò, nào là tàu lượn, đánh đu, đập vịt, bắn súng, trượt thác...bé đều chơi tất tần tật hết, chơi rồi nghỉ, nghỉ rồi chơi, quá trình cứ tuần hoàn như thế, đến nỗi mẹ phải ngồi nghỉ mệt luôn, hỏi sao bé lại sung sức thế chứ.
Cứ chơi như thế, mãi cũng đến chiều, Sakura sức lực dù dồi dào đến mấy thì cũng hết, thế nên bé rất ngoan ngoãn tạm biệt công viên theo ba mẹ về nhà.
Trên đường, bé vẫn cười nói không ngớt, bảo rằng lần sau nhất định phải rủ cả Sake-chan đi cùng nữa. A, và bé cũng bắt đầu thấy đói rồi đấy.
Đến một ngã tư, bé vì muốn lập tức về nhà để ăn cơm mẹ nấu nên cứ nhìn chầm chập vào cột đèn giao thông, chờ ‘người xanh’ sáng lên là lập tức kéo ba sang phía bên kia đường liền. Ô, tất nhiên, người qua đường nhanh nhất lúc đó là bé với ba chứ ai.
Trong ánh tà dương, bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay nhau qua đường...
Tiếng gió rít qua kẽ lá mang theo thứ âm thanh cao vút xé nát cả không gian, lá rơi xào xạc, bụi cát thổi bay, tựa như một trận bão cát quét qua, đang há cái miệng to lớn muốn nuốt chửng mọi thứ, dưới ánh sáng vàng vọt, chiếc cột đèn giao thông cô độc đứng ở góc đường, tĩnh lặng, âm trầm, màu đỏ chói mắt nhấp nháy sáng lên, sắc đỏ như máu.
Không khí bỗng chốc thật ghê rợn.
Và...mọi người đi trên con đường này không hề hay biết, trước mắt họ sắp xảy ra một thảm kịch...
Một hạt cát nghịch ngợm bay vào mắt Sakura, bé nhăn mặt đưa tay dụi dụi nó, bước chân chậm lại nhưng vẫn nắm chặt tay ba, chờ ba dắt qua đường. Sakura ngoái đầu nhìn, thấy mẹ bị tuột lại phía sau rất xa, a, mẹ đang cười với bé này, bé cũng rất nhanh cười lại với mẹ, và dường như, hình ảnh cuối cùng bé nhìn thấy lướt qua nơi đáy mắt, chính là gương mặt hốt hoảng tột cùng của mẹ.
Tại sao mẹ lại hoảng hốt thế nhỉ ?
Khoảnh khắc Sakura ngước lên định hỏi ba, bỗng dưng, có một thứ ánh sáng rất chói rất chói đập vào đôi mắt lục bảo của bé, còn chói hơn cả ánh mặt trời lúc đó nữa. Bé không phản ứng được gì, cũng không thể cử động, chỉ cảm thấy th.ân thể giống như đông cứng lại, ngây ngốc đứng đó.
Đầu óc trống rỗng.
Trước lúc chết, dường như tất cả mọi thứ trước mắt đều trở thành một cuốn phim quay chậm
Sakura nghe loáng thoáng bên tai tiếng nhiều người la hét, hô hào, và từ duy nhất bé nghe được lúc ấy chỉ có duy nhất hai chữ.
Cẩn thận.
Sau đó, chợt cảm thấy có một ai đó lao đến ôm lấy bé rất chặt, trước mắt bé tối đen, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà dường như ngày nào bé cũng ngửi thấy.
Tiếp đến là một chấn động rất mạnh, rồi tiếng động thật lớn vang lên cùng với tiếng la hét của nhiều người, Sakura bỗng thấy chân rất đau, nhưng lại không nhút nhích được vì người kia vẫn đang ôm chặt lấy bé. Rất nhanh, mùi hương quen thuộc kia bị một thứ mùi tanh tưởi át đi mất, bé cảm giác có cái gì đó âm ấm, dính dính vào tay mình.
Tiếng la hét vẫn không ngừng vang lên xung quanh.
Khi cảm giác được đôi tay của người kia dần buông lỏng, Sakura mới có thể chật vật ngồi dậy, cái chân vẫn rất đau, đầu của bé cũng đau, trước mắt lại nhìn thấy rất nhiều đom đóm.
Bé chớp chớp đôi mắt to mơ màng, chóng tay nhìn cho rõ người bên cạnh mình.
Ai đây ?
Là ba ? Không phải sao ?
Nhưng ba bị làm sao thế này ?
Ai chơi xấu quá, đổ màu vẽ đỏ chét vào người ba thế này, xấu quá, xấu quá...
Sakura cố lấy tay mình lau lau, trên mặt, trên trán...nhưng mà kì quá, lau hoài mà nó vẫn không hết.
Rồi như chợt nhận ra điều gì, bé đưa tay mình lên xem, bé nhìn chăm chú vào nó - đôi bàn tay bé xíu cũng bị nhiễm đầy sắc đỏ.
Giống ba vậy...
Nhưng...
Mùi tanh này, chất lỏng màu đỏ còn ấm nóng này, cả những tiếng người nói xung quanh nữa...
Bé chợt cảm thấy, đầu thật là đau, đau lắm, còn đau hơn lúc bé bị đứt tay, trước mắt một màu đỏ bao phủ, rồi dần dần, dần dần biến thành màu đen thâm thẫm...
Ngày 23 tháng 5 năm XXXX, vào lúc 5 giờ 41 phút chiều tại ngã tư trung tâm đã xảy ra một vụ tai nạn hi hữu, một xe khách đã vượt đèn đỏ, đâm thẳng vào người đi bộ đang qua đường. Tai nạn làm một người đàn ông tử vong tại chỗ và hai người bị thương, trong đó có một cháu bé bảy tuổi. Hiện vụ việc đang được điều tra làm rõ...
####
Ba đi rồi.
Tai nạn ngày hôm ấy đã cướp đi sinh mạng của ba...người ba mà bé yêu quý nhất...
Hôm tang lễ, Sakura thấy mẹ khóc rất nhiều, khóc đến nỗi hai mắt đỏ quặt, hằn những tia máu.
Nhưng còn bé, bé rất cố gắng, cố gắng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ có thể ngồi đờ đẫn trước linh cữu của ba, vì sao ư ? vì ba đã từng dặn bé, nếu một ngày ba không có ở đây nữa thì bé phải mạnh mẽ, phải can đảm để bảo vệ mẹ. Vì thế, Sakura không được yếu đuối trước mặt người khác.
Và chỉ khi còn lại một mình trong căn phòng nhỏ tối đen, Sakura mới có thể thu mình lại một góc, ôm chặt lấy đầu gối của mình, và khóc, khóc thật nhiều, khóc cho đến khi không còn sức để khóc nữa, đến khi lòng ngực nất nghẹn và rồi thiếp đi trong làn nước mắt.
Trong bóng đêm đen như mực, bé ngồi đó, khóc thật đã vì sẽ không có ai nhìn thấy sự yếu đuối của bé.
Ba ơi...
Có thể, từ nay về sau, Sakura sẽ không thể thốt lên tiếng gọi đó một lần nào nữa.
Bởi lẽ sau tai nạn ấy, bé đã mất đi giọng nói của mình.
Bác sĩ nói, Sakura gặp trở ngại về tâm lí, vụ tai nạn giao thông đó đã gây một cú sốc lớn về mặt tinh thần cho bé, từ đó dẫn đến sự trở ngại về mặt ngôn ngữ, ảnh hưởng đến khả năng nói.
Mẹ đã đưa bé đến mọi bệnh viện nổi tiếng ở Tokyo, chữa trị bằng các phương pháp hiện đại nhất, mọi quá trình trị liệu về mặt tâm lí bé đều đã thử qua nhưng vẫn không có kết quả, bởi vì trong các phương pháp chữa trị đó đều có liệu pháp thôi miên. Phương pháp này đưa Sakura vào trạng thái ngủ mê và trong chính tiềm thức sẽ tự tái hiện lại tình huống mà bé đã gặp phải lúc đó.
Nhưng mỗi khi bé chìm vào vô thức và rồi một lần lại một lần nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim nhỏ bé không thể nào chịu đựng nổi...
Máu
Máu ở khắp mọi nơi..
Cả gương mặt của ba
Cũng nhuốm một màu đỏ ối..
Máu ở khắp mọi nơi..
Cả gương mặt của ba
Cũng nhuốm một màu đỏ ối..
Năm tám tuổi, Sakura hoàn toàn mất đi giọng nói của mình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 14 tuổi]
[Năm 14 tuổi]
Sasuke-kun thích ai đó.
Lúc mới phát hiện điều này, Sakura hoàn toàn bất ngờ, bởi vì cô chỉ luôn thấy đám con gái thích anh, chạy theo anh, luôn hò hét mỗi khi anh đến, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh thích một ai.
Haizzz, thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, tỉ như khu chung cư này sau mười một năm gắn bó đã không còn cái vẻ tươi mới như lúc đầu, có phần già dặn hơn, hay như cây anh đào dưới kia, từ một cái cây nhỏ bé yếu ớt nay đã thành một gốc đại thụ to lớn, tán lá phủ rợp cả góc đường. Kể cả anh, kể cả cô, ai cũng đã thay đổi, không còn là những đứa nhóc tinh nghịch nữa.
Uchiha Sasuke, cậu nhóc ba tuổi thấp hơn cô mấy phân, hay đỏ mặt mỗi khi bị cô chọc ghẹo lúc trước đã không còn nữa. Giờ anh đã trở thành một học sinh ưu tú nhất trường với thành tích học tập rất ’khủng bố’, nhiều lần dẫn đầu đội tuyển toán học của thành phố đi tham dự các Olympic toán học toàn quốc, và tất nhiên, ring về trường những giải thưởng siêu bự.
Là hội phó hội học sinh, anh có hàng tá những fangirl hâm mộ cuồng nhiệt, cùng với một đám đàn em ngưỡng mộ. Điều đó thì không thể trách được, dáng vẻ ấy, khí chất ấy…ầy, đúng là một nhan sắc làm hại dân hại nước. Đến thanh mai trúc mã là cô đây thì cũng cảm thấy…khụ, anh quả thật là rất đẹp =.=’’
Mặc dù thi thoảng cũng có những tin đồn nhảm về Sasuke, kiểu như chê bai gia cảnh bình thường, thấp kém hay scandal với một hotgirl nào đó trong trường, nhưng rất nhanh những lời đồn ấy đã bị đè bẹp bởi làn sóng phản đối từ fan hâm mộ cũng như từ năng lực siêu cấp không-thể-chối-cãi của anh.
Sasuke càng ngày càng trở nên tỏa sáng, còn đối với Sakura thì ngược lại.
Thời gian làm cô thay đổi, Sakura không còn là cô bé tinh nghịch đáng yêu nữa mà đã trầm lặng hơn, chính chắn hơn so với lứa tuổi hiện giờ, mái tóc ngắn cũn cỡ đã dài tới thắt lưng và luôn được tết lại gọn gàng. Cô cũng không tự hào vì mình cao hơn Sasuke như trước đây nữa vì bây giờ tình thế đã đổi ngược, Sasuke cao hơn cô cả nửa cái đầu rồi.
Ở trường, thành tích học tập của Sakura thuộc vào loại khá giỏi, cô lại không có tài năng gì xuất sắc nên cũng giống như một cái cây giữa khu rừng, không có gì nổi trội. Nếu nhìn kĩ, Sakura cũng rất dễ thương, thế nhưng rất ít người nhận ra điều đó, cô không thích kết bạn với nhiều người và người khác cũng không thích nói chuyện với một người như cô.
Bởi vì cô bị câm.
Ngần ấy năm trôi qua, căn bệnh của Sakura vẫn chưa được chữa khỏi, cô không bao giờ có can đảm để nhớ lại ch.uyện ấy, vì mỗi lần nhớ lại, nó liền trở thành một cơn ác mộng. Mỗi đêm trôi qua, cô đều thấy mình tỉnh lại trong hồi ức kinh hoảng ấy, đầu tóc ướt sũng, toàn thân lạnh toát, chỉ còn cách ôm chặt lấy đầu gối, nhắm chặt mắt lại, trong đầu luôn cố nhớ về những kí ức hạnh phúc lúc nhỏ…
Nhưng càng nhớ, lòng ngực cô lại càng thấy đau.
Sakura chính là một trường hợp hiếm hoi được học ở trường điểm trong thành phố. Nhớ lúc mới bị bệnh, mẹ đã phải chạy vại khắp nơi để cô có thể tiếp tục được học ở trường công lập, dù mất khả năng ngôn ngữ nhưng Sakura vẫn có thể nghe và hiểu rất tốt, chính điều đó đã giúp cô có được tấm vé quý giá tiếp tục bước trên giảng đường. Và rất may mắn, cô học cùng trường với Sasuke.
Mà chuyện Sakura phát hiện ra anh thích một cô bạn là rất tình cờ.
Vào một hôm nào đó, khi cô đang trên đường đem vở bài tập của các bạn trong lớp đến phòng giáo viên, lúc đi ngang qua phòng học của Sasuke đã tình cờ nghe được một câu nói làm cô rất sock.
- Này Sasuke, cậu thích Hinata-chan lớp dưới phải không?
Sakura khựng lại.
Cái gì cơ? Cô không nghe lầm đấy chứ?
Sasuke…thích Hinata-chan ư?
|O.O|
Tin này làm cô ngây ngốc đứng tại chỗ mất ba giây, rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, rảo bước tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình. Mấy câu hỏi tiếp theo phát ra từ vài đứa con trai trong lớp cô cũng không nghe thấy rõ nữa.
Sakura bước nhanh trên hành lang, đôi giầy tiếp xúc với mặt sàn bóng loáng phát ra tiếng vang cồn cộp khô khốc.
Lòng cô có chút rối loạn.
Hinata…Hyuga Hinata, cái tên này không quá xa lạ đối với cô cũng như với toàn bộ học sinh trong trường này. Hinata là trưởng nữ trong gia tộc Hyuga danh tiếng, điển hình của một tiểu thư danh giá, cô bé nổi tiếng với gương mặt xinh xắn động lòng người, mái tóc xanh tím suôn dài và đôi mắt bạc mông lung – điểm đặc trưng của những người thuộc dòng họ Hyuga. Mặc dù có gia thế lấy lừng nhưng Hinata không giống với nhiều cô tiểu thư khác, cô bé rất hiền lành và khá điềm tĩnh, ăn nói nhỏ nhẹ, từ tốn lại có duyên nên khiến nhiều người yêu mến.
Thích một cô gái như thế…cũng không có gì lạ.
Sakura hiểu điều đó, thế nhưng trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề. Có lẽ, cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng người bạn thân thiết nhất của cô, Sasuke đã thích một cô gái.
Đáng lẽ…cô nên vui mừng cho anh mới phải…
###
Chiều hôm đó, vẫn như mọi ngày, cô và anh cùng nhau đi bộ về nhà.
Hai người im lặng đi bên nhau, không ai nói câu nào, một mặt vì cô không tiện, anh lại là người không thích nhiều lời, mặt khác cả hai cũng chả thấy có gì để nói với nhau.
Nhưng hôm nay, Sakura đặc biệt muốn biết về chuyện lúc sáng, cô muốn nghe chính miệng Sasuke nói. Aizzz, nhưng mà muốn con hến này hé răng thì hình như cũng hơi khó khăn thì phải.
Mắt thấy đã đến chung cư, chỉ còn vài chục bậc thang nữa là ai về nhà nấy, cô càng trở nên khẩn trương hơn, nếu bây giờ không hỏi thì sợ lần sau cô không có cái gan để hỏi lại nữa mất.
« Can đảm lên, hỏi cậu ấy đi... » – Sakura cắn răng, cố động viên mình.
Hít vào thở ra, hít vào thở ra…Bình tĩnh nào Sakura, mày sẽ làm được thôi.
Và cô đã làm được.
Từ phía sau, Sakura rụt rè vươn tay nắm lấy áo Sasuke, người lúc này đang ngửa cổ tu một chai nước khoáng. Anh dừng động tác, quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, chỉ thấy cô cười cứng ngắt, nhìn vào xấp giấy trên tay mình.
Anh hơi nhíu mày rồi lại uống nốt chai nước, nhưng rất hiểu ý không tiếp tục bước đi nữa. Cô cười vui vẻ, cúi đầu hí hoái ghi, câu hỏi rất ngắn mà, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.
Rất nhanh, cô lấy tay chọt chọt vào lưng anh, muốn anh nhìn đến mảnh giấy trên tay mình, và giây tiếp theo khi Sasuke nhìn đến cái thứ ghi trên mảnh giấy, nó làm anh sặc nước.
« Khụ khụ khụ… »
Một tràn dài những tiếng ho sắc sụa vang lên khiến Sakura hốt hoảng, đây chính là Sasuke luôn bình tĩnh lạnh lùng mà mọi người vẫn hay đồn đại sao? nhưng mà cái dáng vẻ chật vật ho như gà mắc tóc của anh…haha, may mà chỉ có cô nhìn thấy thôi, nếu không chẳng biết diễn đàn ngày mai của trường sẽ ‘hot’ như thế nào nữa. Nhưng mà…câu hỏi này của cô đáng sợ vậy ư?
Chỉ là câu : « Cậu thích Hinata-chan ? » thôi mà.
Sasuke sau một trận ho khan cuối cùng cũng ổn định lại nhịp thở, gương mặt tuấn tú lúc trắng lúc đỏ liên tục thay đổi nhìn rất vui mắt, anh đằng hắng giọng, làm vẻ nghiêm túc hỏi :
- Cậu nghe cái tin đó ở đâu vậy ?
« Tình cờ...tình cờ thôi... » - Cô đáp lại rất nhanh chóng, cười híp cả mắt.
Anh nhìn dòng chữ cô viết, ánh mắt bỗng lóe lên cái gì đó nhưng rất nhanh biến mất, gương mặt băng lạnh không nhìn ra biểu tình gì, anh im lặng một lát, tiếp đó phán một câu rất...Uchiha :
- Vậy coi như lúc đó là cậu nghe..tiếng chó sủa đi, tớ đi trước đây.
Nói rồi sải bước nhanh lên cầu thang, bỏ lại cô kinh ngạc đứng đó.
Ơ, đỏ mặt...cậu ấy đỏ mặt rồi.
Sakura phì cười, đã bao lâu rồi cô mới được nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cậu ấy nhỉ ? Xấu hổ như thế...thì chắc là thực sự thích Hinata-chan rồi.
Nụ cười tươi rói của Sakura chợt tắt ngấm...
Sao cô lại thấy buồn vì điều đó chứ ?
###
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, tin tức Sasuke thích Hyuga Hinata ở lớp 2B đã trở thành topic hot nhất trên 4rum trường, lượt xem cũng như lượt comment cứ dần tăng lên với số lượng rất khủng bố. Mà cũng phải, cái tiêu đề chữ in siêu bự màu đỏ chét nằm chễnh chệ trên trang chủ như thế, vốn đã gây sự chú ý rồi, mà cái tiêu đề ấy lại là : « Tin hot : Sasuke-sama thích HH lớp 2B !!!!! » nên nghiễm nhiên trở thành chủ đề được nhiều người theo dõi nhất.
Không chỉ trên 4rum, cả ở ngoài đời thực tin tức ấy cũng trở thành đề tài bàn tán của cả đám học sinh trong suốt mấy tuần liền, thậm chí đám fangirl còn có một buổi họp hội đồng fan để quyết định xem Hinata có xứng đáng với Sasuke không nữa. Kì lạ là hai nhân vật chính của scandal chẳng có tí động tĩnh gì, Sasuke thì không ai dám đụng đến nhưng còn Hinata mỗi lần gặp phải vấn đề này là đỏ mặt tía tai chối bây bẩy, khiến mọi người càng nghi ngờ hơn. Nhưng rất nhanh vụ làm loạn này được Hyuga Neji – Anh họ của Hinata kiêm Chủ tịch hội học sinh trường ra mặt giải quyết, scandal cũng từ đó dần lắng xuống.
Nhưng chẳng ai ngờ được, khoảng hơn một tháng sau, một tin tức cũng không kém phần ‘động đất’ xuất hiện làm chấn động cả trường học : Người mà Hyuga Hinata lại chính là Uzumaki Naruto – bạn thân nhất của Uchiha Sasuke !
Lập tức, một làn sóng bàn tán lại nổi lên hết sức rầm rộ, đám fangirl có cơ hội lại làm ầm cả lên, nói muốn đòi lại công bằng cho Sasuke-sama của họ.
- Đúng là điên rồ.
Đó là câu nói rất...Uchiha mà Sakura đã nghe được lúc cùng anh chứng kiến đám hỗn loạn phía trước. Coi bộ việc này cũng chả mấy ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.
Nhưng cô biết, nó lại rất có ảnh hưởng.
Năm mười bốn tuổi, mối tình đầu của Sasuke cứ thế tan thành mây khói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 18 tuổi]
[Năm 18 tuổi]
Sakura-chan, mẹ có việc gấp phải đi công tác, mẹ không muốn con ở nhà một mình nên đã nhờ bác Mikoto cho con sang đó ngủ một đêm. Khi nào về thì gọi điện bảo Sasuke qua đón nhé, yêu :X :X :X
Sakura đọc tờ giấy mà mẹ cô đã dán trước cửa, ngẩn người hết ba phút. Ba phút sau, cô liền cảm thán : Hay thật, mẹ sớm không đi muộn không đi, đợi ngay tới lúc con quen mang theo chìa khóa lẫn điện thoại thì phủi tay đi cái rẹt ! Mẹ à, mẹ không thấy...xấu hổ thay cho con sao ?=.=’’
Sang nhà Sasuke cũng khiến cô ngượng ngùng như thế không phải là không có lí do.
Mấy năm trước, nhà Uchiha đột nhiên trở thành tầng lớp thượng lưu có tiếng trong giới bất động sản, mà nói chính xác hơn thì chính Uchiha Itachi mới là người mang lại tiếng tăm đó. Anh ấy nhờ có số vốn kha khá của ba mẹ, họ hàng, cùng vài người bạn thân đã lập nên một công ty bất động sản riêng. Rất nhanh công ty ấy đã gây tiếng vang lớn trên thị trường và chỉ trong vòng ba năm, nó đã trở thành một công ty lớn toàn diện và phát triển về mọi mặt, nổi bậc với bộ máy điều hành trẻ.
And, với sự thuyết phục của anh Itachi và mẹ cô, rốt cuộc hai bác Uchiha cũng đồng ý dọn đến chỗ ở mới, Sasuke dù có hơi cáu kỉnh nhưng cũng có thể coi là đồng ý.
Nói là chỗ ở mới nhưng thực ra nơi này chính là một dinh thự được xây dựng trong khu dân cư cao cấp ở ngoại ô thành phố, nó được thiết kế theo lối kiến trúc cổ của Nhật Bản với mái nhà cong, sàn gỗ cao, cửa kéo...Hoa viên cũng được bố trí rất khéo léo, lối đi uốn quanh lát đá, nền cỏ xanh ngắt xen lẫn những khóm hoa rất đẹp, ở giữa còn có hồ nước trong vắt, sóng nước dập dềnh với những con cá chép bơi lăn quăn. Dưới tán đại thụ là một cái đình nhỏ dựng bằng tre, trông rất giản dị nhưng thanh nhã, không khỏi khiến nhiều người cảm thấy rất an nhàn.
Một nơi như thế, những người như cô nhìn vào thôi cũng cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Sakura đã từng rất nhiều lần cố gắng không nghĩ về chuyện đó, nhưng sự khác biệt quá lớn giữa hai gia đình cũng làm cô mỗi lần đối điện với nhà Uchiha thì sẽ không còn cái cảm giác thân thiết như trước nữa.
Cái này...không trách cô được.\ToT/
Ah, nhưng mà Sasuke...là ngoại lệ đấy !
Trở lại với chuyện cô – Haruno Sakura bị bà mẹ vô tâm đá ra khỏi nhà, Sakura nhìn tờ giấy, nghĩ nghĩ, cuối cùng rầu rĩ đi xuống lầu, chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho cậu ấy vậy.
Lễ phép hỏi mượn điện thoại của bác bảo vệ, cô vào chỗ soạn tin nhắn, cẩn thận nhấn từng chữ.
Và cuộc nói chuyện diễn ra như sau :
Sakura : Sasuke, cậu còn đang ở trường phải không ?
Sasuke : Ừ.
Sakura : Vậy cậu sắp về rồi hả ?
Sasuke : Ừ.
Sakura : Thế cậu sang đây đón tớ được không ? Mẹ tớ đi công tác mất rồi.
Sasuke : Ừ.
Sakura : Sasuke này...
Sasuke : Ừ.
Sakura : Ngoại trừ từ « Ừ » ra thì cậu không còn cái nào khác để trả lời tớ à =.=’’
Sasuke :....
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Lát sau, Sasuke đã rất nhanh chóng chạy xe đến trước chung cư đón cô. Anh vẫn đang mặc đồng phục ở trường, chỉ khoát thêm áo ngoài sẫm màu cùng cặp đeo lệch vai, dù mang bộ dáng của một học sinh trung học đi chiếc xe đạp không-thể-bình-thường-hơn như thế nhưng vẫn không thể nào che dấu được hào quang tỏa ra từ bên trong con người anh. Mặc kệ là ngày hay đêm, sáng hay tối, mỗi lần Sasuke ra ngoài thì y như rằng anh biến thành một bóng đèn pha 1000W, lúc nào cũng khiến người ta chói mắt.
- Lên xe. – Sasuke bá đạo ra lệnh, bao năm rồi, cái thói quen kì cục ấy vẫn không hề thay đổi. Nhưng...cô lại càng kì cục hơn, trước sự bá đạo của anh cô lại không có cách nào phản kháng.
Sakura mỉm cười nhìn Sasuke, cô quay sang cảm ơn bác bảo vệ rồi nhanh lẹ trèo lên xe anh. Trước khi đi, cô mơ hồ nghe thấy bác bảo vệ tặc lưỡi : « Chậc chậc, đúng là trai tài gái sắc, chỉ tiếc là.... »
Xe bon bon chạy trên con đường đầy gió, ánh tà dương theo từng kẽ lá xuyên qua đáp xuống mặt đất. Ngồi phía sau, cô có thể nhận thấy mùi hương quen thuộc từ cơ thể anh, như bao buổi chiều của nhiều năm về trước, cô vẫn hay ngửi thấy mùi hương này mỗi khi ngồi trên chiếc xe đạp, cùng anh băng qua từng con phố nhỏ nơi Tokyo nhộn nhịp.
Bất chợt, cơn mưa ào tới, không một lời báo trước, như tấm màn bụi trắng xóa bao phủ không gian. Sakura không tự chủ được nhích sát vào tấm lưng rộng lớn của Sasuke, bàn tay khẽ nắm lấy áo anh, hơi ấm từ từ xuyên qua lớp vải mỏng manh chạm vào tay cô, từng giọt ấm áp thấm vào lòng cô. Sakura khẽ ngước nhìn lên, tự hỏi không biết từ bao giờ mà tấm lưng ấy, bờ vai ấy đã rộng lớn, vững chãi đến mức có thể che chắn mọi thứ cho cô đến thế.
###
Lúc về đến nhà Sasuke, trời đã tối mịt, anh với cô thì đã ướt như con chuột lột rồi.
Xui xẻo hơn là, cô không ngờ rằng hôm nay anh Itachi lại đi công tác còn hai bác Uchiha thì đã ra ngoài. Nói tóm lại, trong cái dinh thự rộng lớn này hiện chỉ có duy nhất ba người : cô, anh và bác quản gia =.=’’
Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ ?
- Cầm lấy. – Sasuke khịt mũi đưa cho cô một bộ quần áo – Đồ của mẹ tớ chắc là cậu không mặc vừa đâu nên hãy dùng tạm cái này, tớ đã bảo quản gia chuẩn bị phòng cho cậu rồi, tối nay cậu có thể ngủ ở đó.
Sakura cầm lấy xấp đồ trên tay Sasuke, gật gật đầu, liếc mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồi dùng khẩu hình miệng nói với anh : « Cậu cũng nên đi tắm đi, ướt hết rồi... » Sau cùng, cô chỉ có thể đỏ mặt mà cắm đầu chạy vào phòng.
Anh nhìn theo bóng dáng chạy trốn như con thỏ của cô, lúc đầu là khó hiểu, lúc sau lại nở một nụ cười tà mị. Anh sờ sờ cằm, cảm thán : Aizz, cô ấy cũng đã biết xấu hổ rồi, không trách được, không trách được....
Nếu vậy...đã đến lúc rồi chăng ?
Còn Sakura tội nghiệp, sau khi tắm xong mới rõ là Sasuke đưa cho mình cái gì.
Chính là...quần áo của cậu ấy>o<
Cô nhìn chiếc áo sơ mi màu kem to đùng cùng quần thể thao dài thườn thượt, bất giác lại đỏ mặt...Sasuke...chắc là đã từng mặc chúng rồi. Và hậu quả của việc nghĩ linh tinh đó là sau khi mặc xong, Sakura chẳng dám vào phòng gặp Sasuke nữa.
Bên ngoài, mưa đã ngớt, chỉ còn vài hạt nước trượt theo mái nhà nhỏ xuống hiên, bầu không khí ẩm ướt mang theo chút hơi lạnh khiến Sakura thèm uống một ly capuchino nóng ấm. Cô không muốn làm phiền bác quản gia tốt bụng nên tự mình xuống bếp làm một ly, nhưng khi nhìn đến nhãn hiệu của cái hũ nằm trên kệ, cô chợt khựng lại.
Là bột ca cao đắng nguyên chất.
Đã từng ấy năm, hóa ra anh vẫn còn giữ thói quen từ lúc còn nhỏ này. Chợt nghĩ, có khi nào anh cũng đang thèm một ly ca cao đắng giống cô vậy không ?
Haizzz, coi như là cô rỗi rãi pha giúp anh một ly vậy.
...
« Cộc cộc cộc.. »
Sakura cẩn thận gõ cửa phòng Sasuke, nhưng đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
« Không lẽ cậu ấy ngủ rồi ? » - Cô thắc mắc, giờ này mới tám giờ rưỡi thôi, còn sớm lắm mà.
Lấy một chút can đảm, cô chậm rãi đưa tay mở cửa phòng anh ra, ánh sáng từ bên trong một đường chiếu thẳng vào mặt cô. Qua khe hở nhỏ hẹp, Sakura nhìn thấy anh đang nằm trên gi.ường, tay đặt sau gáy, nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Quả thật là đã ngủ rồi ?
Suy nghĩ này làm cô hụt hẫng một chút, nhìn ly ca cao trên tay, bỗng cảm thấy hơi tiếc tiếc. Cô đang định đóng cửa phòng lại thì chẳng biết từ đâu chạy ra một ý nghĩ :
Sao không vào phòng cậu ấy tham quan một chút ?
Đúng là từ khi Sasuke chuyển nhà đi, cô không thường đến nhà cậu ấy nữa, càng không vào phòng cậu ấy nên...cũng hơi tò mò...Nhưng cô lại lắc đầu tự nhắc mình : không được, tự ý vào phòng người khác là rất xấu.
Bỗng chốc trong đầu cô xuất hiện thiên thần và ác quỷ, chúng tranh cãi nhau kịch kiệt.
Thiên thần nói : Cậu đừng vào, như thế là xâm phạm chốn riêng tư của người khác !
Ác quỷ cãi lại : Không sao cả ! Sakura cứ vào đi, chẳng phải cậu cũng tò mò muốn biết phòng của Sasuke hiện giờ ra sao ư ? Với lại Sasuke là bạn cậu mà, chắc chắn sẽ không giận đâu.
Chúng cứ cãi qua cãi lại như thế đến nhức cả đầu. Nhưng cuối cùng, ác quỷ đã chiến thắng, vì cô thực sự không thắng nổi sự tò mò của chính mình. Thế là, mở cửa, bước vào phòng, đóng cửa lại, các bước cô đều thực hiện suôn sẽ không một chút sượn sùng nào.
Khẽ đặt ly ca cao lên bàn, tầm mắt cô lướt qua toàn bộ căn phòng.
Nó vẫn giản dị và ngăn nắp như vậy, mọi đồ vật trong phòng phần lớn đều mang tông màu tối có phần u buồn và lạnh lẽo, đúng là hợp với kiểu người lúc nào cũng lãnh đạm như Sasuke.
Bỗng một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi vào khiến Sakura rùng mình, cô nhìn đến cánh cửa thông ra trước hiên còn đang mở toan, thở dài một hơi, cái tên này...trước lúc ngủ cũng không biết đóng cửa lại, lỡ bị cảm lạnh thì sao ?
Vì thế Sakura đã rất tốt bụng đóng cửa lại giúp Sasuke.
Ngoài hiên, tiếng phong linh kêu trong đêm tĩnh lặng nghe thật êm dịu, dễ đi vào lòng người những xúc cảm bồi hồi, nhung nhớ.
Cô nhìn bàn học của anh, ánh mắt chợt chạm đến một vật rất lạ đặt trên bàn.
Nó là một hộp gỗ mun rất bình thường, bên ngoài trơn tru sáng bóng không có họa tiết trang trí, thậm chí không có lấy một hạt bụi. Nhưng điều khiến cô chú ý không phải là vẻ bề ngoài của cái hộp mà chính là thứ bên trong nó.
Cái hộp bị khóa.
Tính tò mò của cô lại nổi lên, nghĩ xem, có vật gì quý giá đến nỗi có thể khiến Sasuke bỏ vào đây khóa lại, hằng ngày còn lau chùi không dính một hạt bụi như thế ? Chắc chắn phải là vật rất quan trọng rồi.
Nhưng...nó bị khóa rồi thì làm sao mà mở được đây ?
Sakura nhìn cái người đang ngủ ngon lành trên gi.ường, rồi như chợt nghĩ đến cái gì đó, cô với tay cầm lấy cặp của Sasuke, tháo lấy cái vật đang treo tòn ten trên đó. Cái cặp này...chỉ có một dây kéo duy nhất, mà trên cái dây kéo đó cũng chỉ treo duy nhất một thứ, đó là cái chìa khóa này. Cô từng hỏi anh rất nhiều lần rằng sao lại treo cái chìa khóa bé tí như thế, anh chỉ nói vì thích nó, thế thôi.
Cô cầm lấy cái hộp, từ từ đưa chìa khóa vào ổ, và rồi....« cách ! » một cái, ổ khóa đã được mở ra.
Thấy chưa, linh tính của cô quả không sai mà ! Cái chìa cùng ổ khóa này đúng là một cặp !
Sakura căng thẳng đưa tay mở cái hộp, có chút cảm giác tội lỗi nhưng thủy chung vẫn không thắng nổi lòng hiếu kì về vật quan trọng mà Sasuke muốn giấu. Mở ra đi mở ra đi ! Ác quỷ trong lòng cô lại thúc giục.
Và cô đã mở ra, nhìn thấy vật bên trong, tròn mắt.
Là hai cái vòng bằng bạc.
Không quá cầu kì nhưng cũng rất sang trọng, thiết kế theo phong cách ‘còng tay’ với nhiều mắc xích nối nhau. Hai cái vòng đều được thiết kế giống nhau, một lớn một nhỏ, trông như vòng cặp của một đôi vậy. Đặc biệt nhất là sau mỗi móc khóa của hai cái vòng đều được khắc một biểu tượng, chiếc lớn là hình hoa anh đào còn chiếc nhỏ là hình quạt cách điệu, cũng chính là biểu tượng của nhà Uchiha.
Sakura còn đang mải mê ngắm nghía chiếc vòng thì bỗng có một bóng đen bao phủ lấy cô, tiếp đó có hai cánh tay chống vào cạnh bàn đem cô giam vào giữa, người cô cứng lại. Hơi thở nóng ấm từ phía sau phả vào gáy khiến cô cảm thấy vừa ngứa vừa tê.
- Này, cậu đang làm gì thế ? – Giọng nói hết sức từ tính của Sasuke vang lên, nghe có chút lười biếng cùng châm chọc.
Cô cứng ngắt quay người lại và bắt gặp ngay ánh mắt đen thâm thẩm của anh, như vực sâu không thấy đáy, chẳng nhìn ra biểu tình gì, cô thấy gương mặt hoảng hốt của mình in trong đáy mắt anh, ánh mắt hút hồn như có lửa đó làm cô không tài nào thoát ra được, cứ như bị khóa chặt vào vậy. Tim cứ dần dần đập nhanh hơn, cô cảm thấy cả người mình như muốn cháy thành than hết rồi.
Khẽ mấp máy môi, cô muốn nói điều gì đó nhưng chả hiểu sao lại chẳng nói được, cứ ấp a ấp úng như thế mãi. Chợt thấy tầm mắt của anh nhìn đến thứ trên tay cô, sau đó rất nhanh lại nhìn thẳng vào mặt cô, môi mỏng nhếch cười.
- Tự ý vào đây là một tội, lục lọi đồ của tớ là tội thứ hai. Sakura...cậu tính làm sao để tạ tội với tớ đây ? – Anh chậm rãi nói, trong mắt ánh lên ý cười, khuôn mặt cũng chẳng tức giận nhưng có chút gì...là lạ, cứ như là sự im lặng trước cơn bão vậy.
« Xin lỗi...t-tớ cất vào ngay... » - Cô lắp bắp giải thích, xoay người định cất cái hộp vào chỗ cũ nhưng chẳng may đụng vào ly ca cao để trên bàn, thế là ngón tay bị dính một mảng ca cao nóng.
Sakura nhăn mặt, lập tức đưa tay vào miệng mút hết ca cao, chẳng hề hay biết hành động này của cô đã khiến ánh mắt của Sasuke nổi lên một tia sáng.
- Ca cao của tớ à ? – Anh nhìn cô, hỏi.
Cô khẽ gật gật đầu, không dám nhìn vào mặt anh.
- Coi như ly ca cao đó miễn hai tội kia cho cậu, nhưng... – Sasuke trầm ngâm, miệng nở một nụ cười hết sức...gian tà - ...tội cậu phát hiện ra bí mật của tớ thì không thể tha thứ được.
Sakura còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì eo đã bị anh giữ chặt, bàn tay nhanh chóng luồn vào mái tóc của cô, giữ lấy gáy khiến đầu cô phải ngẩn cao lên, không thể nhúc nhích. Trước mắt bỗng một mảng tối đen, tiếp theo cảm thấy có một bờ môi nóng hổi khẽ chạm vào môi cô.
|O.O|
Hôn.
Sasuke hôn cô !!!!!!!!!!!!
Aaaaaaaaaa !!!!!!!!!!! Có phải cô đang nằm mơ không vậy ???
Như chưa thể tin được điều đang xảy ra, Sakura cố trừng lớn mắt nhìn anh. Trước mặt cô là một khuôn mặt hại dân hại nước được phóng cực đại, đôi mắt anh nhắm nghiền lại, hàng mi khẽ động, rất chuyên tâm mà...ngấu nghiến môi cô. Sakura ngỡ ngàng đến nỗi chẳng biết phản ứng ra sao, hàm răng thì cắn chặt, ngăn cản sự tiến công của ai đó.
Sasuke khẽ nhíu mi, dường như cảm thấy chưa đủ, bàn tay ở eo cô khẽ nhéo một cái, thành công khi thấy miệng cô hơi mở ra, anh lập tức theo đó tiến vào, hung hăng công thành đoạt đất. Cô bị anh hôn đến nỗi cả người mềm nhũn ra, chỉ có thể tựa vào cánh tay anh để đứng vững, toàn thân như có hàng ngàn dòng điên chạy qua, lòng ngực một mảng nóng ran lên, tim đập điên cuồng như vận động viên vừa mới chạy đua 1500m vậy.
Đến khi Sakura không còn chút không khí nào để thở nữa, tay đấm mạnh vào ngực anh, Sasuke mới chịu buông cô ra. Anh nhìn khuôn mặt đỏ như cà chua của cô, nhìn đôi mắt mờ mịt lúc này đã phủ một màn hơi nước, ánh mắt bỗng ôn nhu hơn bao giờ hết. Dùng một giọng nói thật nhẹ nhàng, thật nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào cô, nói :
- Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ, Sakura....
« Bùm !!! »
Đầu óc đang quay cuồng của cô ngay lập tức bị quả bom này oan tạc không còn sót lại gì. Tự nhiên tỉnh táo hẳn ra.
Đây...đây chẳng phải là lời tỏ tình trong truyền thuyết hay sao ??? Đúng là chỉ có Sasuke mới có cái kiểu tỏ tình như thế này, rất...Uchiha=.=’’
Nhưng rõ ràng là cậu ấy...tấn công cô trước cơ mà, sao cô lại là người chịu trách nhiệm chứ T^T.
« Cậu đừng đùa nữa... » - Cô cười khổ, cảm thấy chuyện này thật...điên rồ.
- Tớ không đùa.. – Anh trả lời, ánh mắt trở nên âm trầm - ...Cậu đã đeo cái này rồi, thế nên từ bây giờ tớ là của cậu, và cậu...là của tớ !
Sasuke nhìn cô, không chút che dấu sự chiếm hữu hiện rõ trong ánh mắt. Anh cầm lấy tay cô đưa đến trước mặt, ngón tay miết nhẹ vào chất bạc lành lạnh.
Cô trợn mắt, cái vòng này đeo trên tay cô từ lúc nào vậy ???
- Thấy chưa...– Anh cười, đưa tay trái mình lên -...bây giờ chúng ta là một cặp, cả tớ và cậu, không ai được tháo nó ra cả.
Nhìn chiếc vòng trên tay anh, cô hiểu, nó sẽ trở thành sợi dây trói buộc cô lại bên người anh, không thể tách rời. Sakura im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười :
« Được, tớ sẽ chịu trách nhiệm với.. » - cậu. Một chữ ‘cậu’ còn chưa nói ra thì Sasuke đã cúi đầu xuống....
Không phải chứ !!!!!!!!!!!!
- Sasuke, mẹ mang một rổ cà chua về rồi đây !!
Bà Mikoto hớn hở xông vào phòng con trai, đúng lúc nhìn thấy một màn hay ho này...Bà nhìn hai cô cậu trẻ tuổi đang đơ người tại chỗ, vội lui ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại, trước khi đi còn hô lớn một câu : Cứ tiếp tục cứ tiếp tục...
Sakura đỏ mặt tía tai, cảm thấy như mình làm một chuyện gì rất...rating+ mà bị người khác bắt tại chỗ, đang định chạy ra giải thích với bà Mikoto thì đã bị ai đó ôm chặt. Sasuke nhìn cô, mặt dày bảo :
- Chẳng phải mẹ tớ bảo cứ tiếp tục sao, thế thì tiếp tục vậy...
Cô thán trong lòng : Cô Mikoto ơi, cô hại cháu rồi ToT
Năm mười tám tuổi, Sakura cứ thế phải ‘chịu trách nhiệm’ với Sasuke.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 22 tuổi]
[Năm 22 tuổi]
Sân bay quốc tế X, nhộn nhịp, đông đúc, hằng ngày vẫn đưa đón hàng trăm lượt khách từ những chuyến bay ở trong và ngoài nước. Với quy mô rộng và hệ thống đường bay phong phú, nó đại diện cho bộ mặt và tầm vóc của cả một thành phố năng động như Tokyo.
Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại trước sân bay, bước xuống đầu tiên là một cô gái tóc dài màu đào rất xinh đẹp, tiếp theo là một phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ tóc vàng. Hành lí để phía sau cốp xe được bác tài xế chu đáo lấy giúp, chỉ thấy người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu cảm ơn rồi ba người họ rảo bước tiến vào sân bay.
Đi trước là cô gái tóc màu đào xinh đẹp, cánh tay trắng noãn kéo chiếc vali màu đen to lớn, chiếc váy trắng tinh tế bó sát vào người kết hợp với giày cao gót đính đá lấp lánh càng tôn lên dáng người thanh mảnh của cô, khiến bao ánh mắt xẹt điện của cánh mày râu không ngừng bắn tới.
Sakura đến trước bảng điện tử hiện lịch trình bay, đôi mắt lục bảo chăm chú nhìn nó rồi lại nhìn đến dòng chữ in trên vé máy bay : Chuyến bay A2045 đến Florida, Mỹ - khởi hành lúc 8h30 – thuộc hãng hàng không Y....
- Khoảng hơn ba mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, con nên tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi. – Bà Haruno nhìn con gái, nhắc nhở, trong lòng không khỏi có cảm giác mất mát.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa, cô sẽ rời khỏi nơi này, bỏ lại tất cả để lên máy bay bay sang một đất nước xa lạ phía bên kia đại dương. Đến một nơi xa lạ như thế, bất đồng về ngôn ngữ, tôn giáo sẽ là điều không tranh khỏi. Không phải là cô không sợ hãi, nhưng trên cả nỗi sợ hãi đó cô còn có một ước mơ lớn lao hơn, đó là được học tập ở một môi trường mà người khiếm khuyết như cô sẽ không bị gò bó cũng như tự tin đối mặt với một phần kí ức đau buồn đã luôn ám ảnh cô trong suốt những năm qua.
Sakura...muốn được một lần dùng chính đôi môi này, phát ra thứ âm thanh mà cô chưa bao giờ được nghe thấy. Cô muốn tất cả mọi người có thể lắng nghe giọng nói của cô, lắng nghe nhiều điều mà cô đã không thể nói ra được.
Và nhất là, cô muốn nói cho Sasuke biết rằng : cô thực sự, thực sự rất yêu anh.
Chuyến đi lần này có lẽ phải mất hai, ba năm ròng, trong suốt khoảng thời gian đó, Sakura nghĩ mình sẽ không trở về thường xuyên được. Cô muốn toàn tâm toàn ý cho việc học của mình cũng như hoàn thành các khóa trị liệu tâm lí, vì thế sau ngày hôm nay, sẽ rất lâu nữa cô mới có thể gặp lại mọi người.
Biết là vậy nhưng Sakura lại không có can đảm nói với anh rằng hôm nay là ngày cô đi, cô sợ rằng, nếu lúc này mà nhìn thấy anh thì sẽ không còn lòng dạ nào mà bay sang Mỹ được nữa. Cô chỉ có thể nhủ thầm trong lòng : xin lỗi..và tạm biệt, Sasuke...
Trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn.
- Sang bên đó, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu cậu mà bị đứa nào ăn hiếp thì cứ viết thư cho tớ, Ino này sẽ sang đó dần cho chúng một trận, với lại đừng có ăn fast food nhiều, dễ bị mập lắm, tớ không muốn lúc cậu trở về sẽ biến thành một cái thùng phuy đâu...
Ino ôm lấy cô, vừa khóc vừa kể lể đủ thứ, mất hết hình tượng của một tiểu thư nhà Yamanaka rồi. Sakura chỉ có thể vỗ nhẹ bờ vai an ủi, sóng mũi cũng bắt đầu cay cay.
Nhìn Sakura và Ino ôm nhau khóc nức nở, bà Haruno đứng bên cạnh cũng không kìm được xúc động, khóe mắt đã ươn ướt. Nhưng rồi bà rất ngạc nhiên vì chợt nhìn thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở sân bay lúc này.
Đôi mắt đẫm nước của Sakura nhìn vào người trước mặt, ngỡ ngàng.
Là Sasuke.
Sao anh ấy lại ở đây ? Chẳng phải hôm nay là lễ tốt nghiệp ở trường đại học hay sao ?
Sakura nhìn anh, cảm thấy thật vui mừng nhưng trái tim lại nhói lên từng đợt. Anh vẫn đang khoát lên người bộ vét trắng lịch lãm, chỉnh chu, thắt chiếc cà vạt màu đỏ sẫm mà cô đã chọn, khuôn mặt yêu diễm với đôi mắt đen thẫm nổi lên từng đợt sóng, khuôn mặt mà cô luôn khắc sâu trong trí nhớ của mình, anh vẫn thế, vẫn tỏa sáng và thu hút như vậy.
Anh đang giận cô.
Cô có thể biết được điều đó khi nhìn vào đôi mắt đang nổi sóng của anh.
Sakura bước tới trước mặt anh, cười khổ. Và rồi bị anh ôm chặt lấy, anh không nói lời nào, cứ gắt gao đem cô ôm thật chặt vào lòng, không quan tâm rằng cô đang đau đớn và khó thở, như là để trừng phạt việc cô không nói lời nào đã ra đi.
- Tại sao.. – Giọng nói khàn đặc của Sasuke vang bên tai cô, nghe như đang nức nở - ...Tại sao cái gì em cũng không nói, lúc em quyết định sang Mỹ, nếu không nhờ Ino lỡ miệng nói ra thì chắc anh sẽ chẳng thể nào biết được, ngay cả khi em sắp đi, em cũng không hề nói với anh một tiếng nào cả...tại sao chứ ?
Anh cứ gục đầu vào vai cô mà nói như thế làm trái tim lẫn cơ thể cô đau kịch liệt, nỗi đau không thể nói thành lời, run rẩy. Nước mắt không kìm được, rơi xuống, nóng hổi.
Cô rất muốn nói với anh rằng, thực ra cô không hề muốn im lặng, mà chỉ là thiếu một chút can đảm thôi.
Chỉ nghe Sasuke nói tiếp:
- Anh sẽ không ngăn cản em, em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn, nhưng chỉ xin em, đừng bao giờ im lặng như thế nữa…– Anh cầm lấy tay cô, siết chặt, đôi mắt cháy lên một ngọn lửa rực rỡ -…Chỉ cần em còn đeo nó..không, dù cho em có tháo nó ra đi nữa thì, Haruno Sakura, em vẫn là của anh !
Nước mắt cô chảy dài, nức nở.
- Sakura, nếu vài năm nữa mà em cứng đầu không chịu trở về thì cứ chờ mà bị anh trói lại, bỏ bao tải, đóng gói đem về đi.
Anh hâm dọa như thế lại khiến cô bật cười, đây đúng là một cách rất Uchiha.
Sân bay ồn ào, nhộn nhịp, tiếng người nói xôn xao cùng tiếng loa thông báo chuyến bay của cô sắp khởi hành vang lên, nhưng tâm trí, trái tim của cô chỉ nghe được duy nhất những lời nói bá đạo của anh. Bỗng cảm thấy như có một ly ca cao nóng ấm rót vào tim, chảy lan tràn, ấm áp và ngọt ngào.
Không một hành động báo trước, cô kiễng chân, quàng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Đó là lần đầu tiên cô chủ động.
Sau đó, cô khẽ nói với anh : « Tạm biệt »
…
Năm hai mươi hai tuổi, Sakura mang theo trái tim cùng tình yêu này, rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Năm 26 tuổi]
[Năm 26 tuổi]
Ánh nắng vàng đượm của buổi chiều nhẹ nhàng bao phủ con phố X, nơi những hàng anh đào cổ thụ đang độ rực rỡ nhất, hoa nở kín trên cây, chật cứng.
Nhiều người rất thích thả bộ dọc theo những tán cây anh đào, tận hưởng làn không khí ấm áp của mùa xuân, suy nghĩ về hiện tại cũng như tương lai sắp tới, hoặc giả như, chỉ là một phút thả mình theo làn gió để không phải bận tâm vào bất cứ việc gì.
Chầm chậm, một chiếc Skyper C8 đen bóng đỗ lại trước chung cư, ngay dưới tán cây anh đào, thân xe sáng loáng phản chiếu dưới ánh nắng rán chiều, chói mắt.
Một chiếc xe đẳng cấp như thế xuất hiện trong con phố đã khiến nhiều người phải chú ý rồi, nhưng, con người vừa mới bước xuống từ chiếc xe đẳng cấp đó lại càng khiến mọi người phải chú ý hơn.
Chàng trai đó, một thân quần tây đen cùng áo sơ mi xám ôm gọn lấy th.ân thể cao lớn của anh, phong thái đỉnh đạt và có chút ngạo nghễ, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân dù chỉ là nhỏ nhặt nhất cũng toát lên tư thái phong tình vạn chủng, khiến mọi cô gái nhìn thấy đều không cầm lòng được thốt lên: Rất quyến rũ ! Man ! Mạnh mẽ !
Anh đứng trước chung cư, khuôn mặt đẹp đẽ yêu diễm không có biểu tình gì, chỉ im lặng, đôi mắt đen huyễn hoặc chăm chú nhìn vào cửa sổ tầng hai, nơi có tấm rèm cửa màu hồng phấn đang phất phơ ấy.
Bất giác, anh đưa tay vào túi quần, nắm lấy chiếc hộp bao bọc bằng vải nhung đỏ thẫm, khẽ siết. Trong mắt bỗng hiện lên một gương mặt mà dường như, mỗi ngày, anh đều mườn tượng lại nó trong trí nhớ của mình.
Đã bốn năm, cô ấy đã đi được bốn năm rồi.
Sasuke nghĩ đến khoảng thời gian không ngắn cũng không dài ấy, nghĩ đến bao nhiêu lần anh đã muốn bay sang Mỹ để gặp cô, ôm cô vào lòng, muốn đóng gói cô mang về Nhật. Nhưng anh đã không làm thế, anh muốn cô chuẩn bị thật sẵn sàng để đón nhận một chuyện lớn lao hơn.
Trong suốt bốn năm qua, anh cũng đã rất nỗ lực, từ chối sự giúp đỡ của gia đình để tự mình gầy dựng sự nghiệp, giờ anh đã trở thành tổng giám đốc điều hành mảng thiết kế game của một tập đoàn lớn, có trong tay mọi thứ mình muốn. Nhưng, vẫn chưa có được cô.
Vì thế lần này, anh sẽ dùng biện pháp đơn giản nhưng cực đoan nhất, trói buộc cô lại ở bên mình mãi mãi.
Bây giờ, có lẽ Sakura đã thay đổi nhiều rồi. Cô xinh đẹp hơn ? Có thể. Cô quyến rũ hơn ? Có thể. Nhưng…chỉ có một thứ ở cô là không bao giờ thay đổi.
Trái tim.
Anh không thể chờ để gặp được cô, vì thế khi nghe cô nói rằng, ngày mai cô sẽ bay chuyến bay sớm nhất để về Nhật, anh đã không ngần ngại lái xe đến trước chung cư nơi cô từng sống, chờ đợi.
Sasuke đã đợi quá lâu rồi và anh không thể tiếp tục thử thách lòng kiên nhẫn của mình được nữa.
Gió lại thổi, mang theo những cánh hoa anh đào bay bay như đang khiêu vũ trong không trung, mùi hương quen thuộc, chúng là những vũ công tuyệt vời nhất, nhảy múa vì niềm hạnh phúc sắp đến với nhiều người.
Nhẹ nhàng, một cô gái tay kéo chiếc vali màu đen bước đến phía sau Sasuke, cô nhìn anh, mỉm cười, lọn tóc ngắn màu đào bị cơn gió cuốn bay, phả vào mặt cô, lướt qua đôi mắt lục bảo sóng sánh nước cùng đôi môi đang mỉm cười.
Hai người vẫn đứng như vậy, giữa một rừng hoa rơi, cho đến khi cô gái khẽ bước đến gần anh, dùng đôi tay mềm mại che kín mắt anh lại.
Trước mắt, bỗng tối đen.
Dù anh không biết đó là ai, nhưng chẳng hiểu sau, anh lại không muốn phản kháng cái bịt mắt dịu dàng này. Chỉ cảm thấy, đôi tay cùng mùi hương ấy, rất quen thuộc.
Phía sau, bỗng vang lên một giọng nói thanh thoát, êm dịu như tiếng suối chảy, cuốn lấy tâm trí anh.
- Biết ai không, Sasuke ?
Anh im lặng.
- Sao không trả lời ? Đoán đi chứ ? – Giọng nói có chút giận dỗi, nhưng anh lại nghe trong đó có mùi vị làm nũng.
Môi bạc bỗng nhếch cười ngạo nghễ. Ngay lập tức, Sasuke xoay người lại, cánh tay mạnh mẽ đem cô gái trước mặt ôm chặt lấy, hướng đến cánh môi anh đào của cô mà ấn xuống. Chỉ cảm thấy cô gái trong lòng hơi kháng cự một chút, sau đó để mặc anh muốn làm gì thì làm. Sasuke cười tà, vòng tay ôm chặt cô hơn, anh đem tất cả những chờ đợi, khát khao bấy lâu nay toàn bộ đều trút xuống nụ hôn này, cuồng nhiệt, nóng bỏng và đầy sự chiếm hữu.
Một nụ hôn kiểu Pháp.
Mọi người trên phố nhìn thấy cảnh này, có người đỏ mặt, biết điều phi lễ chớ nhìn, có người thì thích thú lấy di động ra quay lại một màn thật hot này, có người lại bảo bạn trai đi bên cạnh : « Sao anh chưa bao giờ hôn em như vậy ? », sau đó liền bị chàng trai kia túm lấy hôn luôn.
Lát sau, khi cả hai đã không còn không khí để thở nữa, Sasuke mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn cô gái trong lòng khuôn mặt ửng hồng, ý loạn tình mê, anh lại cảm thấy chưa đủ, nghiêng người kề sát vào tai cô, nói khẽ :
- Là em…Sakura…
Sakura nghe giọng nói đầy từ tính của Sasuke, cô chỉ có thể cúi mặt xuống, trong lòng thầm thán : mày đúng là ngốc mà, sao lại đi chơi cái trò đánh đố với cái tên biến thái này chứ T^T
Sasuke vuốt nhẹ mái tóc đã cắt ngắn của cô, ánh mắt chợt dịu lại.
- Sakura… - Anh gọi tên cô, rất nhẹ - …anh thích giọng nói của em, rất hay…
Cô ngượng ngùng gật đầu một cái.
Đúng vậy, sau bốn năm ở Mỹ, quá trình trị liệu đã kết thúc, cô cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình. Mặt khác, cô cũng đã hoàn thành việc học tập ở đại học Z và hiện đang là phóng viên của một tòa soạn lớn tại New York. Có được một công việc tốt tại thị trường khó tính nhất thế giới như thế, là mơ ước của hàng triệu người châu Á như cô, nhưng mới vài ngày trước đây thôi, cô đã xin nghỉ việc.
Lí do đơn giản nhất, khi cô trở về đây, nghĩa là sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Sakura đang chìm trong hồi ức tiếc nuối đó, đột nhiên phía trên truyền đến một giọng nói đầy khó chịu :
- Em đã nói là ngày mai mới về.
Cô ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy hàn ý của anh, cười cười lấy lòng, dùng một giọng nói hết sức mềm mỏng hết sức dụ hoặc, bảo :
- Chỉ là...em muốn tạo bất ngờ cho anh thôi....
- Hay thật, bất ngờ của em làm anh vừa mới ra khỏi công ty đã cắm đầu lái xe chạy đến đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả ! – Trán ai đó nổi gân xanh.
- Có sao đâu, sẵn tiện anh có thể khoe chiếc siêu xe này luôn, oáng chết đi được... – Cô đang hào hứng nói thì bị anh trừng mắt nhìn đến nỗi người co rúm lại, vội sửa lời - ...Xin lỗi...
- Muốn xin lỗi thì hãy làm một chuyện trước đã... – Anh cười cười làm da gà toàn thân cô đều nổi lên.
Không hay rồi !!!!!!!!!!!!!!!
- Lấy anh. – Sasuke bình thản nói.
Cô khựng lại.
Lấy anh, lấy anh, lấy anh, lấy anh, lấy anh......Một loạt những echo xuất hiện trong đầu cô.
- Anh đùa hả ? – Cô cười khổ.
- Em nghĩ cái này là đùa sao ? – Trán ai đó lại nổi gân xanh, anh đưa đến trước mặt cô một hộp nhung màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương tinh xảo, lấp lánh trong nắng chiều.
Phút chốc, Sakura cảm thấy toàn bộ không gian như ngừng lại, chỉ có khuôn mặt của anh là sống động nhất, chân thực nhất. Mọi thứ như được phủ một màn kim tuyến lấp lánh, đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Cô nhìn anh, tròng mắt đã đầy nước, nở nụ cười tuyệt đẹp.
- Sasuke này... – Cô gọi anh.
- Ừ - Anh vẫn dùng cách đơn giản nhất để trả lời cô.
- Em yêu anh.
Ba từ, chỉ ba từ này thôi, nhưng khi được thốt ra từ đôi môi cô nó lại trở thành lời nói hoa mĩ nhất.
Và nó cũng là lời mà cô đã muốn nói với anh trong suốt những năm qua, lời nói từ tận đáy lòng.
- Vì thế...anh phải chịu trách nhiệm với em. – Cô bổ sung.
- Được... – Anh mỉm cười, khẽ nói - ...Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cả đời.
Chỉ một câu nói, trở thành lời hứa bền chặt nhất của anh đối với cô, cũng như năm đó, khi anh bắt cô phải hứa điều tương tự với mình.
Trong nắng chiều, dưới màn mưa hoa lãng đãng, anh ôm lấy cô thật dịu dàng, đem tất cả ôn nhu của mình để giữ lấy cô, bảo bọc cô, để cô gái này có thể trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Từ nay, không chỉ có chiếc vòng, nhẫn, mà còn có cả lời hứa này, sẽ là sợi dây trói buộc họ bên cạnh nhau, mãi mãi.
...
Năm hai mươi sáu tuổi, cô và anh, cùng nhau nắm tay trên con đường hạnh phúc, viên mãn.
~THE END~
Hiệu chỉnh bởi quản lý: