- Tham gia
- 10/7/2016
- Bài viết
- 162
Chap 6
Khi mùa thi kết thúc, hội sinh viên tổ chức một party để đón năm mới, đây là cơ hội giao lưu giữa nhiều khoa cũng là giữa nhiều khóa, từ giảng viên đến sinh viên, nghiên cứu sinh hay cựu sinh viên đều có thể nhập tiệc. Và có rất rất nhiều cô gái háo hức mong đợi…
.
.
.
.
Tiếng gót chân cô gái trẻ vang vọng trên sàn nhà bóng loáng, và trên đường đi hình như rất nhiều người không rời mắt khỏi cô. Cô dừng chân trước cánh cửa, trong lòng ít nhiều có chút hồi hộp, sau đó dứt khoát đẩy cửa bước vào. Cả hội trường choáng ngợp toàn người là người, các cô gái thi nhau phô bày ra vẻ quyến rũ nhất có thể còn các chàng trai thì lịch lãm hẳn ra, nhưng trong một giây phút nào đó, Ran có cảm giác mọi ánh nhìn đều bao phủ lấy cô. Có lẽ là vì Ran hôm nay quá xinh đẹp, hoặc chăng vì không ai có thể ngờ rằng một Ran Mori ngày thường đơn thuần, thẳng thắn, có chút bộc trực, nóng nảy hôm nay lại có thể quyến rũ đến thế này. Ran mặc một chiếc váy cúp ngực màu trắng, búi tóc cao, để lộ vùng cổ trắng nõn nà và bờ vai mịn màng. Chiếc váy dịu dàng ôm lấy đường cong trên có thể cô đầy quyến rũ mà những bộ đồng phục ngày thường không thể hiện hết...
Ran nhận lấy ly rượu từ tay người phục vụ, cô đảo mắt xung quanh. Kimito càng làm cô phải trố mắt ngạc nhiên, Kimito xõa tóc vô cùng nữ tính cùng chiếc váy dạ hội dài thước tha lả lướt trên sàn. Ran khẽ nhấp một ngụm rượu rồi lại tiếp tục nhìn xung quanh, Elise ngồi trên bàn rượu tự bao giờ, cô mặc một chiếc váy xẻ cổ khá sâu màu đỏ nổi bật ôm sát cơ thể và khá ngắn, mọi đường cong hay phần da trắng mịn trên cơ thể đều được khoe tối đa.
Ran cười nhàn nhạt, có chút mỉa mai và chua xót.
Cánh cửa sau lưng cô bật mở, trong bản nhạc dìu dịu thế này dù có bao nhiêu người mở cửa chưa chắc Ran đã hay biết, nhưng Ran nghe được tiếng xuýt xoa của mọi người ngay cả trước khi Ran thấy được gương mặt người đó.
Shinichi Kudo.
Anh mặc một bộ vest lịch lãm khiến vẻ điển trai ngày thường tăng lên gấp bội. Không hiểu sao Ran có cảm giác anh đang cố đơn giản hóa mình, cố không gây sự chú ý nhiều nhưng không hiệu quả lắm.
Ánh mắt anh bắt được cô chỉ sau 3 giây ngắn ngủi, anh nhìn cô chăm chú như say đắm, như chứa đựng ngàn lời tán thưởng, cái nhìn có ý cười đó khiến Ran đỏ bừng mặt. Từ lúc nào ánh mắt anh trở nên nguy hiểm như vậy. Cô bối rối nhấp thêm một ngụm rượu rồi lảng tránh anh.
Sau lời phát biểu của hiệu trưởng, đàn anh đàn chị trong hội sinh viên, buổi tiệc chính thức bắt đầu, bao gồm buffet nhẹ bánh ngọt, trái cây và rượu vang. Giữa hội trường là sân khấu cho mọi người bắt cặp thả mình theo điệu nhạc. Những chiếc bàn tròn nhỏ khéo léo xếp vòng quanh sân khấu. Ran chọn cho mình một góc không quá khuất, vừa đủ để quan sát mọi người. Vừa đúng lúc cô phát hiện Shinichi Kudo vừa ngồi vào bàn đối diện với cô qua khoảng sân khấu trống trải mà lát nữa đây mọi người sẽ dần dần lấp đầy.
-Này, cậu thấy hôm nay tớ thế nào?
Giọng nói hào hứng của Kimito vang lên từ phía sau, Ran quay lại cười và nháy mắt với cô nàng:
-Tuyệt lắm. Lần đầu thấy cậu ăn mặc như thế này.
-Phải thế chứ. –Cô đưa mắt nhìn về phía Shinichi- Tớ đã quyết tâm hôm nay phải nhảy được một bản với thầy Kudo. Nếu anh ấy không mời tớ thì tớ đành chủ động vậy.
Ran và Kimito cùng nhìn về phía Shinichi, anh ấy đang ngồi rất lịch thiệp với một vài nghiên cứu sinh trẻ tuổi khác, và không muốn cũng phải thừa nhận có rất nhiều cô gái vây quanh Shinichi, nhưng anh đều nhã nhặn từ chối, trong nét mặt của bọn họ đều mang vài phần thất vọng. Có lẽ ai cũng hy vọng rằng phía sau giảng đường thầy Shinichi Kudo sẽ là một người đào hoa phong nhã, bị chinh phục bởi cái đẹp như bao nhiêu người đàn ông khác. Nhưng, anh ấy thật sự không tùy tiện.
Trước khi Ran kịp nói gì thì Kimito đã bước về phía anh, đứng trước mặt anh, và nở một nụ cười tự tin:
-Thưa thầy, liệu chúng ta có thể cùng nhảy một bản được không ạ?
Cái nhìn của Shinichi như xuyên qua Kimito, khóa lấy ánh mắt Ran đang nhìn anh chăm chú, lạ thay, Ran không hề che giấu cái nhìn của mình, Ran nhìn anh đầy thách thức mà chính cô cũng không hiểu rằng ánh mắt của cô đang nói là: tôi thách anh dám đồng ý.
Shinichi mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lại cất giọng nghiêm túc vô cùng:
-Thật xin lỗi em, bạn gái tôi không muốn tôi nhảy với người khác. Đã làm em mất vui rồi.
Trong khi gương mặt Kimito tái xanh với ba từ “bạn gái tôi” thì phản ứng đầu tiên của Ran là thở phào nhẹ nhõm, 3 giây sau đó cô đỏ mặt bối rối, sao cô lại thở phào nhẹ nhõm kia chứ? Thật quá mất mặt rồi. Nhưng ở 3 giây tiếp theo, câu nói của Shinichi vang lên bên tai Ran khiến cô đỏ mặt, hơn nữa, ý anh là gì kia chứ? Ran bối rối nhấp thêm một ngụm rượu, cố gắng đẩy sự chú ý của mình quan sát các cặp nam nữ đang dìu nhau ra sàn nhảy. Ây dà, trong họ thật là hạnh phúc… Ran khẽ nhấp thêm một ngụm nữa…
Hai năm qua, trong lòng Ran đối với Shinichi có chút phẫn uất, tức giận vì bị lừa dối, phản bội, vì anh đã lựa chọn cách không tin cô, lựa chọn việc đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình. Anh tước bỏ của cô quyền được lo lắng, hỏi han, chăm sóc anh, dù chỉ là đơn phương. Anh đã đặt 17 năm bên nhau của 2 người thành con số 0 tròn trĩnh. Ran thường nghĩ, có lẽ cô quá tình cảm, quá nóng nảy và thẳng thắn, không suy nghĩ thấu đáo như anh, không thể cùng anh chia sẻ mọi việc. Có chăng cũng là tại cô, cũng là do hai mảnh ghép không hợp nhau thì mãi cũng không thể hòa hợp. Phải chăng cô đã ích kỷ cho mình cảm giác được chiếm hữu Shinichi để rồi khi anh tìm ra mảnh ghép của cuộc đời mình cô lại đau đớn, ghen tuông. Rồi cô yên phận, chấp nhận nhìn anh từ xa, chấp nhận bước ra khỏi cuộc sống của anh. Cố gạt khỏi trái tim mọi cảm xúc có-liên-quan đến Shinichi, thôi tức giận, thôi khóc lóc, thôi lo lắng…và cả thôi yêu anh. Nhưng có chăng cũng chỉ là một sự kìm nén thật sâu, thật sâu trong tim chỉ đợi ngày tan chảy…
-Quý cô quyến rũ Ran Mori…
Ran giật mình, cô nhìn người bên cạnh. Bàn tay cầm rượu của Akira chìa sẵn từ lúc nào. Cô mỉm cười, nâng ly và để chất lỏng đắng nóng chảy vào miệng.
-Em nhìn anh thật không ra rồi, tiền bối Akira. Hôm nay anh thật tuyệt.
-Em đang cười anh đó sao?
Akira đặt ly rượu lên bàn, chìa bàn tay một cách lịch thiệp:
-Tôi có hân hạnh được mời quý cô xinh đẹp đây một bản nhạc không?
Ran cười khúc khích.
Không khí vui vẻ đó kéo dài được 3 giây. Shinichi Kudo thình lình xuất hiện làm không khí đột ngột đóng băng, không lạnh không nhạt anh lên tiếng:
-Tôi cũng muốn mời Ran Mori nhảy một bản.
Ran nghe như có tiếng vỡ òa xung quanh, cả tiếng xì xào của các cô gái, cô nhìn vào đôi mắt anh nhưng không sao đọc được anh nghĩ gì, chỉ thấy sâu thăm thẳm.
-Thì ra là thầy Kudo, buổi tiệc còn dài mà em thì đâu thể đem Mori đi giấu được, thầy không cần vội đâu. – Akira từ đầu đến cuối không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong câu nói nghe ra là không hề muốn nhường nhịn.
Shinichi cười cười:
-Thôi thì nên để Mori lựa chọn bản nhạc đầu tiên là dành cho ai.
Ran mỉm cười, Shinichi Kudo anh tự tin quá rồi. Ran đặt tay lên bàn tay Akira, cô thì thầm:
-Anh ấy là người đến trước.
Shinichi không nói gì, nhìn theo bóng cô bằng ánh mắt có chút ý cười, ánh mắt thâm sâu khó đoán...
Khi mùa thi kết thúc, hội sinh viên tổ chức một party để đón năm mới, đây là cơ hội giao lưu giữa nhiều khoa cũng là giữa nhiều khóa, từ giảng viên đến sinh viên, nghiên cứu sinh hay cựu sinh viên đều có thể nhập tiệc. Và có rất rất nhiều cô gái háo hức mong đợi…
.
.
.
.
Tiếng gót chân cô gái trẻ vang vọng trên sàn nhà bóng loáng, và trên đường đi hình như rất nhiều người không rời mắt khỏi cô. Cô dừng chân trước cánh cửa, trong lòng ít nhiều có chút hồi hộp, sau đó dứt khoát đẩy cửa bước vào. Cả hội trường choáng ngợp toàn người là người, các cô gái thi nhau phô bày ra vẻ quyến rũ nhất có thể còn các chàng trai thì lịch lãm hẳn ra, nhưng trong một giây phút nào đó, Ran có cảm giác mọi ánh nhìn đều bao phủ lấy cô. Có lẽ là vì Ran hôm nay quá xinh đẹp, hoặc chăng vì không ai có thể ngờ rằng một Ran Mori ngày thường đơn thuần, thẳng thắn, có chút bộc trực, nóng nảy hôm nay lại có thể quyến rũ đến thế này. Ran mặc một chiếc váy cúp ngực màu trắng, búi tóc cao, để lộ vùng cổ trắng nõn nà và bờ vai mịn màng. Chiếc váy dịu dàng ôm lấy đường cong trên có thể cô đầy quyến rũ mà những bộ đồng phục ngày thường không thể hiện hết...
Ran nhận lấy ly rượu từ tay người phục vụ, cô đảo mắt xung quanh. Kimito càng làm cô phải trố mắt ngạc nhiên, Kimito xõa tóc vô cùng nữ tính cùng chiếc váy dạ hội dài thước tha lả lướt trên sàn. Ran khẽ nhấp một ngụm rượu rồi lại tiếp tục nhìn xung quanh, Elise ngồi trên bàn rượu tự bao giờ, cô mặc một chiếc váy xẻ cổ khá sâu màu đỏ nổi bật ôm sát cơ thể và khá ngắn, mọi đường cong hay phần da trắng mịn trên cơ thể đều được khoe tối đa.
Ran cười nhàn nhạt, có chút mỉa mai và chua xót.
Cánh cửa sau lưng cô bật mở, trong bản nhạc dìu dịu thế này dù có bao nhiêu người mở cửa chưa chắc Ran đã hay biết, nhưng Ran nghe được tiếng xuýt xoa của mọi người ngay cả trước khi Ran thấy được gương mặt người đó.
Shinichi Kudo.
Anh mặc một bộ vest lịch lãm khiến vẻ điển trai ngày thường tăng lên gấp bội. Không hiểu sao Ran có cảm giác anh đang cố đơn giản hóa mình, cố không gây sự chú ý nhiều nhưng không hiệu quả lắm.
Ánh mắt anh bắt được cô chỉ sau 3 giây ngắn ngủi, anh nhìn cô chăm chú như say đắm, như chứa đựng ngàn lời tán thưởng, cái nhìn có ý cười đó khiến Ran đỏ bừng mặt. Từ lúc nào ánh mắt anh trở nên nguy hiểm như vậy. Cô bối rối nhấp thêm một ngụm rượu rồi lảng tránh anh.
Sau lời phát biểu của hiệu trưởng, đàn anh đàn chị trong hội sinh viên, buổi tiệc chính thức bắt đầu, bao gồm buffet nhẹ bánh ngọt, trái cây và rượu vang. Giữa hội trường là sân khấu cho mọi người bắt cặp thả mình theo điệu nhạc. Những chiếc bàn tròn nhỏ khéo léo xếp vòng quanh sân khấu. Ran chọn cho mình một góc không quá khuất, vừa đủ để quan sát mọi người. Vừa đúng lúc cô phát hiện Shinichi Kudo vừa ngồi vào bàn đối diện với cô qua khoảng sân khấu trống trải mà lát nữa đây mọi người sẽ dần dần lấp đầy.
-Này, cậu thấy hôm nay tớ thế nào?
Giọng nói hào hứng của Kimito vang lên từ phía sau, Ran quay lại cười và nháy mắt với cô nàng:
-Tuyệt lắm. Lần đầu thấy cậu ăn mặc như thế này.
-Phải thế chứ. –Cô đưa mắt nhìn về phía Shinichi- Tớ đã quyết tâm hôm nay phải nhảy được một bản với thầy Kudo. Nếu anh ấy không mời tớ thì tớ đành chủ động vậy.
Ran và Kimito cùng nhìn về phía Shinichi, anh ấy đang ngồi rất lịch thiệp với một vài nghiên cứu sinh trẻ tuổi khác, và không muốn cũng phải thừa nhận có rất nhiều cô gái vây quanh Shinichi, nhưng anh đều nhã nhặn từ chối, trong nét mặt của bọn họ đều mang vài phần thất vọng. Có lẽ ai cũng hy vọng rằng phía sau giảng đường thầy Shinichi Kudo sẽ là một người đào hoa phong nhã, bị chinh phục bởi cái đẹp như bao nhiêu người đàn ông khác. Nhưng, anh ấy thật sự không tùy tiện.
Trước khi Ran kịp nói gì thì Kimito đã bước về phía anh, đứng trước mặt anh, và nở một nụ cười tự tin:
-Thưa thầy, liệu chúng ta có thể cùng nhảy một bản được không ạ?
Cái nhìn của Shinichi như xuyên qua Kimito, khóa lấy ánh mắt Ran đang nhìn anh chăm chú, lạ thay, Ran không hề che giấu cái nhìn của mình, Ran nhìn anh đầy thách thức mà chính cô cũng không hiểu rằng ánh mắt của cô đang nói là: tôi thách anh dám đồng ý.
Shinichi mỉm cười nhàn nhạt, nhưng lại cất giọng nghiêm túc vô cùng:
-Thật xin lỗi em, bạn gái tôi không muốn tôi nhảy với người khác. Đã làm em mất vui rồi.
Trong khi gương mặt Kimito tái xanh với ba từ “bạn gái tôi” thì phản ứng đầu tiên của Ran là thở phào nhẹ nhõm, 3 giây sau đó cô đỏ mặt bối rối, sao cô lại thở phào nhẹ nhõm kia chứ? Thật quá mất mặt rồi. Nhưng ở 3 giây tiếp theo, câu nói của Shinichi vang lên bên tai Ran khiến cô đỏ mặt, hơn nữa, ý anh là gì kia chứ? Ran bối rối nhấp thêm một ngụm rượu, cố gắng đẩy sự chú ý của mình quan sát các cặp nam nữ đang dìu nhau ra sàn nhảy. Ây dà, trong họ thật là hạnh phúc… Ran khẽ nhấp thêm một ngụm nữa…
Hai năm qua, trong lòng Ran đối với Shinichi có chút phẫn uất, tức giận vì bị lừa dối, phản bội, vì anh đã lựa chọn cách không tin cô, lựa chọn việc đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình. Anh tước bỏ của cô quyền được lo lắng, hỏi han, chăm sóc anh, dù chỉ là đơn phương. Anh đã đặt 17 năm bên nhau của 2 người thành con số 0 tròn trĩnh. Ran thường nghĩ, có lẽ cô quá tình cảm, quá nóng nảy và thẳng thắn, không suy nghĩ thấu đáo như anh, không thể cùng anh chia sẻ mọi việc. Có chăng cũng là tại cô, cũng là do hai mảnh ghép không hợp nhau thì mãi cũng không thể hòa hợp. Phải chăng cô đã ích kỷ cho mình cảm giác được chiếm hữu Shinichi để rồi khi anh tìm ra mảnh ghép của cuộc đời mình cô lại đau đớn, ghen tuông. Rồi cô yên phận, chấp nhận nhìn anh từ xa, chấp nhận bước ra khỏi cuộc sống của anh. Cố gạt khỏi trái tim mọi cảm xúc có-liên-quan đến Shinichi, thôi tức giận, thôi khóc lóc, thôi lo lắng…và cả thôi yêu anh. Nhưng có chăng cũng chỉ là một sự kìm nén thật sâu, thật sâu trong tim chỉ đợi ngày tan chảy…
-Quý cô quyến rũ Ran Mori…
Ran giật mình, cô nhìn người bên cạnh. Bàn tay cầm rượu của Akira chìa sẵn từ lúc nào. Cô mỉm cười, nâng ly và để chất lỏng đắng nóng chảy vào miệng.
-Em nhìn anh thật không ra rồi, tiền bối Akira. Hôm nay anh thật tuyệt.
-Em đang cười anh đó sao?
Akira đặt ly rượu lên bàn, chìa bàn tay một cách lịch thiệp:
-Tôi có hân hạnh được mời quý cô xinh đẹp đây một bản nhạc không?
Ran cười khúc khích.
Không khí vui vẻ đó kéo dài được 3 giây. Shinichi Kudo thình lình xuất hiện làm không khí đột ngột đóng băng, không lạnh không nhạt anh lên tiếng:
-Tôi cũng muốn mời Ran Mori nhảy một bản.
Ran nghe như có tiếng vỡ òa xung quanh, cả tiếng xì xào của các cô gái, cô nhìn vào đôi mắt anh nhưng không sao đọc được anh nghĩ gì, chỉ thấy sâu thăm thẳm.
-Thì ra là thầy Kudo, buổi tiệc còn dài mà em thì đâu thể đem Mori đi giấu được, thầy không cần vội đâu. – Akira từ đầu đến cuối không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong câu nói nghe ra là không hề muốn nhường nhịn.
Shinichi cười cười:
-Thôi thì nên để Mori lựa chọn bản nhạc đầu tiên là dành cho ai.
Ran mỉm cười, Shinichi Kudo anh tự tin quá rồi. Ran đặt tay lên bàn tay Akira, cô thì thầm:
-Anh ấy là người đến trước.
Shinichi không nói gì, nhìn theo bóng cô bằng ánh mắt có chút ý cười, ánh mắt thâm sâu khó đoán...
Hiệu chỉnh: