[Shortfic] Noel đáng nhớ: Cha con đại chiến

sutoru2907

Magic of the Smile
Thành viên thân thiết
Tham gia
27/10/2015
Bài viết
887
Noel đáng nhớ: Cha con đại chiến​

Author:Sutoru2907 & Aoyama Hamika

Disclaimer:Bác Ao

Genres:Tình cảm, gia đình

Pairing:Conan(Shinichi) S2 Ran

Summary: Một ngày như bao ngày khác, Ran Mori trở về nhà cùng cô bạn thân nhưng bỗng có một cậu bé xuất hiện nhận cô là mẹ vì thương tình cô dẫn thằng bé trở về nhà cưu mang. Bốn người cùng sống trong một mái nhà với một cuộc sống hoàn toàn mới.

Chuyện gì sẽ xảy ra mong đợi sự ủng hộ cùng góp ý của các bạn đọc

Dù biết tác phẩm của mình không được hay nhưng nếu ai muốn mang đi đâu hãy nhắn lại với mình
 
Hiệu chỉnh:
Chap 1

10420314_525400354258674_3473270528004290863_n.jpg


-"Ran một tuần nữa là được nghỉ noel bồ tính làm gì?" Sonoko đi bên cạnh cất tiếng hỏi.

-"Mình cũng chưa biết nữa?Còn bồ chắc là sẽ đi đâu đó với anh Makoto chứ gì?" Ran trầm tư suy nghĩ trả lời rồi hỏi ngược lại.

-"Đừng nhắc đến anh ấy càng nghĩ càng tức... Mà bồ nói không biết cũng phải Shinichi không có ở đây bồ làm gì có tâm trạng đi chơi Noel chứ." Sonoko cười khì trọc ghẹo Ran

-"Chuyện này liên quan gì đến Shinichi chứ."

-Vâng vâng. Ah hay hai kẻ cô đơn chúng mình đi chơi chung đi. Mình tính đến Osaka chơi đi một mình thì chán lắm tiện thăm Kazuha luôn.

-Như vậy có ổn không, nhỡ lại thành kỳ đà lại bị ghét đó nhe.

-Như vậy càng vui chứ sao hahaha

Ran bó tay nhìn cô bạn thân đang vô cùng khoái trí

-"Ai đó làm ơn bắt thằng bé lại giùm tôi." Tiếng hai anh nhân viên cảnh sát đang hớt hải chạy về phía hai cô, phía trước họ là một cậu bé đang cắm đầu chạy. Ran chưa kịp phản ứng thì bất ngờ thằng bé ôm chầm lấy chân cô giọng nói trong trẻo cất lên. Chỉ một từ ba chữ nhưng làm cả cô, Sonoko cùng hai anh cảnh sát đang đuổi gần tới nơi đứng hình tại chỗ "Okaasan"

Ố Ồ Ô Từ khi nào cô có đứa con lớn như vậy cô chưa có bạn trai cũng chưa có kết hôn ah.

Sonoko lấy lại được tinh thần đầu tiên tóm cổ thằng bé nhấc lên xem xét như thấy một thứ vô cùng kỳ lạ.

-"Sonoko Cậu làm gì vậy đừng làm vậy với trẻ con chứ nó sẽ sợ đó." Ran giật mình trước hành động của cô bạn giật lại thằng bé rồi nhẹ nhàng bế trên tay.

-"Nó thực sự trông rất giống cậu... Có khi nào nó... thực sự là..." Sonoko hết nhìn Ran rồi nhìn thằng bé nghi hoặc nói.

Ran quay sang trừng mắt với cô bạn luôn thích chọc ghẹo mình, nhưng chuyện này đâu phải chuyện có thể đem ra đùa giỡn.

Hai anh cảnh sát đi đến chỗ cô nói:" Nếu đã tìm được mẹ của thằng bé thì tốt quá rồi. Nhưng hình như cô bé này còn đang đi học thì phải. Đây không phải là đồng phục trường Teitan sao."

-Có lẽ thằng bé nhận nhầm rồi vậy thì chúng ta nên đưa nó vào trại trẻ mồ côi đợi ba mẹ đến nhận lại thôi.

Ran nghe đến đây nhíu mày sau đó nhìn thằng bé mắng:"Mẹ kêu con đứng đợi ở tiệm Shoban mà tại sao lại chạy lung tung, có biết mẹ tìm con nãy giờ không."

Thằng bé nằm trong vòng tay Ran nước mắt rưng rưng: "Con xin lỗi."

-Thật xin lỗi đã làm phiền hai anh cảnh sát.

-"Em thực sự là mẹ của thằng bé này." Hai anh cảnh sát nhìn Ran với ánh mắt đầy nghi hoặc.

-Vâng em sống ở gần đây. Nếu các anh không tin em, có thể đến nhà em là số 5 đường Beika để kiểm tra.

-Đó không phải là nhà của thám tử Mori sao.

-Vâng. Đúng vậy ạ.

-Em là Ran Mori con gái thám tử Mori đúng không. Thảo nào nhìn em quen như vậy.

-Dạ vâng

-"Nếu vậy không làm phiền em nữa chúng tôi còn công việc phải làm." Hai anh cảnh sát nhanh chóng rời đi

Ran thở dài nhẹ nhõm

-"Ran bồ điên ah. Sao lại nói vậy hả?" Sonoko từ nãy yên lặng bây giờ mới lên tiếng mắng cô

-Nếu mình không làm vậy thì thằng bé sẽ bị đưa vào cô nhi viện, cảm giác cô độc không có ba mẹ bên cạnh thực sự rất khó chịu nếu mình không giúp mình sẽ cảm thấy rất tội lỗi.

-Vậy bây giờ bồ tính sao với thằng nhỏ

-Còn tính gì nữa tất nhiên mang về nhờ ba mình tìm lại ba mẹ cho thằng bé chứ sao.

Ran bây giờ mới có dịp nhìn kĩ thằng bé. Thằng bé khoảng 3 hay 4 tuổi có đôi mắt xanh tím giống cô, hai má phúng phính hồng, nước da trắng nõn mềm mại làm cô chỉ muốn cắn một cái cho thỏa, mái tóc tơ đen mềm mại sờ rất thích.Ran cười nhẹ hôn cái chụt nên má thằng bé rồi ôm vào lòng. Đột nhiên nhớ ra chưa biết tên thằng bé cô hỏi:"Cậu bé em tên gì?"

-"Sao mẹ hỏi gì kỳ vậy?" Thằng bé giương đôi mắt to tròn nhìn Ran khó hiểu

-"Chị không phải mẹ của em." Ran cười khổ giải thích với thằng nhóc. Vừa nghe đến đây thằng nhóc òa khóc. Ran giật mình dỗ dành:" Ah Được rồi được rồi,nín đi... mẹ xin lỗi mẹ chỉ đùa con chút thôi mà." Khi nói đến từ mẹ cô cứ ngập ngừng mãi mới nói ra được, từ đó nói ra thực sự rất ngượng miệng ah. Nghe đến đây thằng bé lập tức ngừng khóc cánh tay nhỏ bé ôm lấy Ran.

-"Vậy em ah không con tên gì? "Bắt gặp ánh mắt rưng rưng chuẩn bị khóc tiếp thì Ran cuống nên lập tức thay đổi cách xưng hô.

-Mẹ quên rồi sao lúc nào mẹ cũng gọi con là Co-chan mà.

-Ừ Mẹ nhớ rồi. Vậy từ nay Co-chan sẽ ở với mẹ nhé.

Sonoko bên cạnh bụm miệng cười trộm trước sự lúng túng của Ran, cùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội của thằng nhóc
 
Hiệu chỉnh:
Mình có nhận xét duy nhất là cách bạn ghi câu thoại có phần lủng củng không rõ ràng nên ghi các dấu câu đằng trớc cho dễ nhìn nha!Nội dung hay,cốt chuyện mới mẻ đầy hứa hẹn.
Mong bạn sớm ra chap nha~!
 
Chap 2

-"Con về rồi đây. Trời ơi ba đã làm cái gì vậy? "Ran vừa bước vào nhà đã phát hoảng trước cảnh tượng lộn xộn của căn phòng, ông Mori đang ngồi trước màn hình tivi liên tục gọi Yoko chan Yoko chan với gương mặt đậm chất hám gái xung quanh là vỏ lon bia cùng những thứ vặt vãnh linh tinh nằm rải rác.

-"BA." Ran tức giận hét lên làm cho ông Mori giật mình té khỏi ghế.

- "Con làm cái quái gì vậy hả sao lại hét nên với ba." Ông Mori tức giận đứng dậy lạt lại Ran, bây giờ mới để ý thấy cô không trở về một mình bên cạnh còn có một thằng nhóc dễ thương ông tiến về phía thằng nhóc ngồi xuống cho ngang tầm thằng bé, véo má nó một cái cảm giác d.a thịt mềm mại, cặp má phúng phính dễ thương thật thích làm ông chỉ muốn véo thêm vài cái nữa cho thật đã.

-"Cháu bé cháu tên gì? Đến đây làm gì hay cháu bị lạc mẹ." Ông Mori nhìn thằng bé với ánh mắt đầy sủng nịnh cùng quan tâm hỏi.

-"Cháu là Co chan. Cháu đến đây với mẹ mà." Giọng nói trẻ thơ trong trẻo cất lên.

Ông Mori nhìn quanh đầy khó hiểu ở đây ngoài con gái ông là con gái ra thì làm gì còn người nào nữa.

-"Người thằng bé nói là con." Hiểu được suy nghĩ của ông Mori ông Ran đành nên tiếng giải thích

Ông Mori hai mắt mở to tay vô ý chỉ vào mặt Ran, sốc nặng hét lên: "Con có con với thằng nào hả có phải là thằng nhãi thám tử đó không. Ta..ta phải giết nó không ngờ thằng nhãi đó lại dám dở trò đó với con." Ông Mori tức giận chuẩn bị xông đi tìm Shinichi để xử lí thì bị Ran giật lại.

-Chuyện này không liên quan đến Shinichi.

-"Vậy là của thằng nào?" Ông Mori kích động nắm lấy hai vai Ran lay mạnh

-"Ba bình tĩnh nghe con giải thích đã nào." Ran nhăn mặt khổ sở khi bị ông ba quý hóa lay đến độ hoa mắt chóng mặt.

-"Bình tĩnh cái gì con để thằng bé lớn đến như vậy rồi mà bây giờ mới nói là sao, con có đầu óc không vậy phải bắt thằng đó chịu trách nhiệm chứ hả."Ông Mori vẫn tiếp tục lay Ran.

Ran không chịu nổi nữa cô gạt mạnh hai tay đang nắm chặt vai mình của ba cô. Gương mặt đầy nguy hiểm nhìn ông ba quý hóa.

Ông Mori lạnh người trước ánh mắt nguy hiểm của Ran. Sau khi nghe Ran kể đầu đuôi sự việc ông Mori tức giận đập bàn quát Ran: "Con nghĩ đây là trại trẻ sao một đứa còn chưa đủ bây giờ còn dẫn thêm thằng bé này nữa con có suy nghĩ không vậy hả."

-"Thằng bé rất đáng thương ba không cảm thấy vậy sao." Ran dương đôi mắt đau buồn hỏi ngược lại ba mình khi dường như ông không hiểu cho cảm xúc của cô .

-"Nhưng... "Nhìn gương mặt đau lòng cùng ánh mắt van lài của con gái ông thực sự không nỡ từ chối nhưng cũng thực sự rất khó để đồng ý.

-"Ba chỉ cần tìm lại ba mẹ của thằng bé trong thời gian đó con sẽ chăm sóc thằng bé. Con hứa sẽ trông chừng nó không làm ảnh hưởng đến công việc của ba đâu." Ran khẩn khoản cầu xin.

-"Thôi được rồi." Ông Mori thở dài, ông thực sự không lỡ làm đứa con gái mà ông yêu thương nhất buồn lòng.

-"Vậy bây giờ ba dọn bãi chiến trường ba gây ra rùm con nhé." Ran sau khi thành công trong việc thuyết phục ba mình giữ thằng bé ở lại thì lập tức thay đổi thái độ.

-"Hả?" Ông Mori nghệch mặt trước sự thay đổi của con gái.

Ran liếc nhìn sang phòng khách nhắc nhở ba mình.

-"Tại sao ba phải dọn chứ mọi khi con đều làm nó mà."

-Ba biết đấy ở tuổi của Co chan thì nó sẽ học tập theo người lớn vì vậy ba phải gọn gàng cũng không được uống bia nữa để trở thành tấm gương tốt cho thằng bé nếu không sau này thằng bé học theo thói hư của ba rồi sẽ khó sửa con biết nói sao với ba mẹ của thằng bé chứ.

-Ba phản đối nếu bắt ba làm vậy thì có khác nào bắt ba chết đi.

-"Nếu ba đã nói vậy con chỉ còn một cách này thôi." Ran cười nguy hiểm bẻ tay răng rắc.

-"Con không được manh động như vậy là con cũng đang dạy hư thằng bé đó." Ông Mori xanh mặt nhìn con gái nhắc nhở hòng cứu mạng mình.

Ran cười nhẹ quay sang nhìn Co chan nói:"Co chan ngoan nhắm mắt vào dù có nghe thấy gì cũng không được mở mắt nghe không."

-"Dạ". Co chan nhanh chóng ngoan ngoãn nhắm mắt vào theo lời Ran.

-Được rồi ba đồng ý nhưng mỗi ngày phải cho ba uống một lon nếu không ba thực sự sống không nổi đâu.

-Ba còn muốn mặc cả sao.

-Thôi được rồi không uống thì không uống nhưng sau khi thằng bé đi thì ba vẫn được uống chứ.

-"Vậy thì được bây giờ ba đi dọn dẹp giúp con đi. Mà Conan đâu ba?" Ran quay vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.

-"Thằng bé nói qua nhà tiến sĩ lấy chút đồ lát sẽ về." Ông Mori chán nản nhặt lon bia bỏ và túi rồi nói vọng vào trong bếp, bất ngờ một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái lon vứt nó vào túi nilon nhìn nên thì ra là Co chan đang giúp ông nhặt chúng vào túi. Sau khi dọn xong ông Mori cười xoa đầu thằng bé nói:" Co chan ngoan quá đi còn biết giúp ông dọn dẹp nữa thật là đáng yêu ah, con có muốn ăn kem không ông dẫn con đi ăn."

-Mẹ và bà ngoại hay nói ông ngoại cẩu thả , bẩn thỉu nếu Co chan cũng như vậy thì các bạn gái sẽ không để ý đến Co chan, con không muốn thế đâu Co chan còn phải lấy vợ nữa cơ.

Ông Mori đen mặt nghĩ: Ông rút lại những gì mình vừa nói thằng nhóc này không biết giống ai đây có vẻ háo sắc đã vậy còn bé tẹo mà đã tính đến chuyện lấy vợ còn sợ không có ai thèm để ý thật hết nói nổi với trẻ con thời nay.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 3

-"Em về rồi đây nhà có khách sao Ran neechan?" Conan vừa tháo giày vừa để ý thấy đôi giầy trẻ con lạ trên hộc giầy.

-"Conan kun em về rồi ah. Em mau đi rửa tay đi nhà sắp ăn cơm rồi."Ran lục đục trong bếp chuẩn bị đồ ăn nghe tiếng Conan thì nói vọng ra.

Cậu nhanh chóng cất đồ đạc vào phòng, khi trở ra thì thấy một thằng nhóc dễ thương đứng trong bếp cứ quấn lấy Ran đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp làm cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:Con trai thời nay dù lớn dù bé đều không có tên nào tốt đẹp cả cứ thấy gái là mắt lại sáng lên như đèn pha ô tô, nhất là mấy thằng nhìn miệng còn hôi sữa lợi dụng vẻ bề ngoài khiến người ta không cảnh giác mà bất ngờ tấn công.(Cho hỏi anh không lợi dụng vẻ bề ngoài lừa gạt chị Ran.)

-"Ah Conan em xuống gọi ba giúp chị nhé." Ran đang bận rộn quay sang thấy Conan đứng đó nhìn chằm chằm Co chan thì tiện thể nhờ vả:"Lát chị sẽ giới thiệu luôn trong bữa ăn."

Conan gật đầu ngoan ngoãn nghe lời trước khi quay đi không quên liếc nhìn thằng nhóc đáng ghét nhưng lại bị nó bơ làm cậu ôm cục tức to đùng xuống gọi ông bác râu kẽm.

Ran bày thức ăn lên bàn quay sang Co chan nói :" Chúng ta đi rửa tay nào."

-"Bắt buộc phải rửa sao mẹ. Tay con rất sạch mà. "Thằng bé phụng phịu nói hai tay còn giơ lên để chứng minh với cô.

-"Phải rửa mỗi ngày không được lười nghe không."Ran cười nhẹ nắm tay thằng bé dẫn vào nhà tắm rửa tay. Khi trở ra đã thấy ba và Conan ngồi vào vị trí cô cũng bình thản nắm tay thằng bé ngồi xuống cạnh mình.

Conan nhìn thằng nhóc đang cười vui vẻ ngồi cạnh Ran thì không khỏi ngứa mắt nhưng vẫn phải kìm nén, bây giờ cậu là ai chứ.Conan không khỏi thở dài trong lòng.

-Conan đây là Co chan từ nay thằng bé sẽ sống chung với chúng ta.

Quay sang Co chan cô cười dịu dàng nói:"Co chan đây là anh Conan con mau chào đi."

-Anh là giống đực phải không?

Chỉ một câu nói ngây thơ nhưng làm cả ba người lớn có mặt phải sốc không nói được lời nào.

-"Anh không được có ý đồ gì xấu với mẹ em nghe không." Giọng nói trong trẻo của thằng nhóc một lần nữa vang lên nhưng trong giọng nói còn mang theo ý cảnh báo, đe dọa.

Ông Mori nhìn gương mặt méo mó ngu ngơ không hiểu của Conan thì ôm bụng cười rũ rượi. Ông bây giờ đang cảm thấy vô cùng thành tựu khi trông thấy cái bản mặt ngu ngơ khù khờ không sao tả nổi của thằng nhóc đáng ghét lúc nào cũng tỏ ra là mình thông minh tài giỏi cho lắm vào này.

Conan nghĩ thầm: Nhóc con bị chập này mình có điểm nào giống người xấu chứ, mà mẹ nhóc là cái quái gì mà anh phải để ý. Anh đây đã có người trong mộng rồi nhóc khỏi phải lo giữ mẹ.

"Co chan sao con lại ăn nói với anh như vậy." Ran quở thằng nhóc rồi quay sang Conan nói:"Xin lỗi nhé Conan. Em đừng để ý mấy lời của thằng bé nói."

-"Mẹ ah co chan là đang nghe lời ba phải trông trừng, bảo vệ mẹ khỏi đám con trai háo sắc nha."Thằng nhóc lên tiếng phản đối khi mẹ không hiểu cho nó lại còn mắng nó trước mặt mọi người.

-"Mẹ." Conan nghệch mặt ra khi thấy thằng nhóc đáng ghét đó gọi Ran của anh là mẹ.

-"Chuyện này là sao Ran neechan?" Conan quay sang hỏi Ran nhưng vẫn phải che dấu sự khó chịu của mình.

Ran cười khổ đứng dậy th.ì thầm vào tai Conan vì sợ thằng bé nghe thấy sẽ lại khóc thét lên đến lúc đó lại phải dỗ rất mệt nha.

Conan chỉ nghe qua lập tức hiểu ra vấn đề lia mắt về phía thằng nhóc đang nộ khí xung thiên khi thấy Ran và cậu thân thiết gần gũi thì không khỏi buồn cười.

-"Con sẽ mách ba là mẹ ngoại tình với trai trẻ."Thằng bé thực sự không chịu nổi nữa tức giận hét lên.

Ran cười khổ quay lại chỗ ngồi cười nói:" Được rồi được rồi co chan ngoan không giận nữa. Chắc con đói lắm rồi phải không?" Rồi nhanh tay gắp một con tôm vào bát cho thằng bé cười nói:"Để mẹ bóc vỏ cho nhé."

Thằng bé lập tức vui vẻ trở lại, miệng cười ngoác khi được mẹ mình quan tâm.

-Ran neechan chị để thằng bé tự làm đi không nên chiều hư trẻ con.

Ran nhìn thằng bé ái ngại đặt con tôm lại vào bát. Co chan khó chịu sau đó lại quay sang Ran nói:" Không sao đâu mẹ co chan lớn rồi con có thể tự chăm sóc bản thân và bảo vệ mẹ khỏi người xấu." Khi nói xong thằng bé liếc sang nhìn Conan.

Conan đen mặt: Cái gì chứ thằng nhóc đó giám ám chỉ anh là người xấu.Tia sét điện liên tục bắn ra từ phía Conan va Co chan làm không khí bữa ăn trở nên căng thẳng.

-"Khụ Co chan cháu có thể nói cho ông nghe đôi chút về ba cháu không?"Ông Mori cố gắng phá tan bầu không khí ngột ngạt.

Co chan vừa bóc vỏ tôm vừa nói với gương mặt tự hào: "Ba con rất tài giỏi nha cái gì ba cũng biết cả, nhưng ba không thường ở nhà với mẹ con con, mỗi lần về thường chỉ được ít ngày nên thường bị mẹ nói là không quan tâm đến vợ con. Có một lần ba còn bị đuổi ra khỏi phòng thế là sang phòng con lánh nạn."

Flash

Co chan mơ màng tỉnh dậy khi cảm thấy cái gì đó mềm và ấm chạm vào chán mình. Từ từ mở mắt mơ màng nhìn thấy ba đang ngồi cạnh gi.ường nhìn mình mỉm cười. Dụi mắt vài cái cho tỉnh ngủ cũng như để xác định xem những gì nhìn thấy là thật hay ảo giác .

-"Ba." Co chan hét lên ôm chầm lấy ba mình. Ba cậu cũng mỉm cười ôm cậu vào lòng.

-Tối nay ba ngủ với con nhé.

-Dạ có phải mẹ lại đuổi ba ra khỏi phòng phải không ạ?

-Không có đâu khuya rồi con mau đi ngủ đi. Mai phải dậy sớm đi học mà.

Co chan cười khì lòng ngập tràn hạnh phúc ôm lấy ba mình nằm xuống gi.ường hỏi:" Mẹ thật là dữ dằn ba nhỉ."

-Không có đâu. Mà dù thế nào thì mẹ con cũng là một người phụ nữ. Chúng ta là đàn ông phải có trách nhiệm bảo vệ và trở thành chỗ dựa cho họ con có biết không.

-Dạ

-Vậy những lúc ba không có nhà con sẽ trở thành trụ cột gia đình vậy con phải làm những gì nào?

-"Uhm... con sẽ phải giúp đỡ mẹ công việc nhà, nghe lời mẹ, không làm mẹ phiền lòng ,bảo vệ mẹ,..."Co chan trầm tư suy nghĩ rồi liệt kê tất cả việc cần làm cho đến khi không còn nghĩ ra được gì nữa thì lại tiếp tục trầm tư nghĩ xem mình còn quên gì nữa không.

-"Con trai ba đúng là ngày càng trưởng thành và hiểu chuyện rồi." Ba cậu cười nhẹ lấy tay xoa đầu cậu.

-Nhưng ba còn một chuyện muốn con làm, chỉ cần con làm tốt ba sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi. Được không?

-Chuyện gì vậy ba.

-Trong thời gian ba không có nhà con đặc biệt phải để ý mẹ không được để đám đàn ông xấu tiếp cận có ý đồ xấu lừa gạt mẹ. Mẹ con mà có tiếp xúc hay thân thiết với bất kể tên nào cũng phải nói với ba nghe chưa.

-Dạ không kể lớn nhỏ xấu đẹp luôn sao ba.

-Phải. Nghéo tay nào con trai.

Sau khi trò chuyện vui vẻ hai ba con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Endflash

Ông Mori ôm bụng cười cố gắng nuốt nốt chỗ cơm xuống để không bị nghẹn hoặc phun ra ngoài rồi chỉ phán một câu duy nhất: "Ba cháu đúng là cực phẩm hiếm có khó tìm nha."

Ran bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe nhưng thực sự cảm thấy khá tò mò về người ba mà thằng bé nói cũng cảm thấy mẹ của thằng bé thật may mắn khi có một người chồng dù bận rộn nhưng có vẻ vẫn rất quan tâm chăm sóc cho vợ của mình. Mặc dù có vẻ ghen tuông hơi quá nhưng con người ta có yêu mới có ghen mà.

Conan bên cạnh thì đen mặt nghĩ: Tên này có phải là ghen tuông quá mức rồi không, còn lợi dụng con trai để giám sát vợ nữa thật là hết nói nổi. Thời gian tới chắc chắn mình sẽ mệt với thằng nhóc này đây tốt nhất là sớm tìm lại ba mẹ thằng nhóc.

-Vậy ba em tên gì?

-Anh hỏi làm gì? Ba bảo công việc của ba có rất nhiều kẻ thù nên không được cho ai biết về ba cả.

-"Vậy còn mẹ em?" Conan thấy thằng bé sẽ không tiết lộ thông tin gì về ba nó thì đành chuyển sang đối tượng khác.

-"Mẹ em đây mà sao anh còn hỏi." Thằng nhóc quay sang nhìn Ran cười rồi lại tiếp tục với bát cơm đang ăn dở.

Bữa ăn tiếp tục diễn ra trong im lặng. Mỗi người đều đang mang những tâm trạng và suy tính riêng.
 
Hiệu chỉnh:
@sutoru2907 bạn viết rất hay, nội dung mới lạ. mặc dù hơi phi lí một chút. Mình chưa biết em nhỏ này mấy tuổi, nhưng việc nhận người khác là mẹ mình không phải dễ dàng gì. Hơn nữa, việc về nhà người khác ở với những người xa lạ không phải đứa trẻ nào cũng chịu liền vậy đâu. Có thể Ran thật sự giống mẹ em ấy ở ngoại hình thì may ra...

Tuy nhiên, Fanfic là thế giới tưởng tượng hơn nữa DC cũng có nhiều chi tiết hoang đường nên mình chấp nhận và ủng hộ nội dung mới lạ này. Trông chờ cảnh ghen của Conan và sự bá đạo của Cochan. Hứa hẹn sẽ nhiều chi tiết hay ho. Hy vọng bạn sẽ viết thật tốt.

Về văn phong của bạn, Hana thấy rất tốt. Miêu tả vừa đủ, không quá rườm rà. Nội tâm cũng đã có nhưng cần tả sâu hơn một chút.

Về câu văn, Hana chỉ góp ý xíu là bạn nên dùng dấu ngăn giữa câu thoại của nhân vật và câu tả của tác giả. Bạn viết một lèo nên không hiểu đâu là lời thoại.

Mình thử ví dụ chút nha:

-Chuyện này là sao Ran neechan. Conan quay sang hỏi Ran nhưng vẫn phải che dấu sự khó chịu của mình.

Nếu là Hana, mình sẽ viết thế này nè:

"Chuyện này là sao Ran neechan?'' - Conan quay sang hỏi Ran nhưng vẫn phải che dấu sự khó chịu của mình.

Hoăc bạn viết:

Conan quay sang hỏi Ran nhưng vẫn phải che dấu sự khó chịu của mình:

- Chuyện này là sao Ran neechan?


Các Re sẽ dễ phân biệt, dễ hiểu hơn. Không ai khống chế việc mình xuống dòng và tách câu thoại ra khỏi tâm trạng hết. Bạn thêm các dấu câu vào sau câu văn của mình. VD ở câu hỏi thì thêm "?",...

Hana cũng là một Au cho nên Hana hiểu những khó khăn mà một Au mắc phải. Ban đầu Hana mới viết cũng vậy. Nhưng cứ chỉnh sửa từ từ rồi sẽ tốt lên. Mong bạn đừng giận nếu Hana nói gì không đúng nhé.

Chờ chap tiếp của bạn.
 
@hana ran Cảm ơn bạn thực sự thì đây mới là fic thứ hai của mình nên mình cũng có hơi phân vân về cách trình bày của mình có ổn chưa:KSV@19:, nhờ lời khuyên của bạn mình sẽ cố gắng rút thêm kinh nghiệm:KSV@03:. Mà mình quên chưa nói thật ra Co chan là con của Ran đó.
 
Fic của bạn có nội dung khá ấn tượng, giống như kiểu xuyên không nhưng ở thời hiện đại vậy (vì trên kia bạn có nói Co chan là con của Ran, đúng không):)

Mình đồng ý với ý kiến của Hana, bạn nên viết cách các lời thoại và miêu tả ra chút cho dễ đọc và đẹp mắt. Bản thân mình đọc thấy cũng khó phân biệt đâu là câu thoại của nhân vật và câu tả, hơi rối mắt chút.

Trong fic này mình ấn tượng nhất là nhóc Co chan. Thằng bé còn nhỏ mà thật tinh ranh, như một ông cụ non ý=)) Và cả ba của thằng bé nữa, ba của nhóc mình cảm nhận yêu thương vợ con rất nhiều, đặc biệt là vợ a~~(mặc dù cũng hơi bá đạo khi nhờ con giải quyết mấy "kẻ xấu" như Conan :)))

Mình hóng coi ba Co chan là ai, ra chap mới sớm nhé bạn:)
 
Chap 4

Sau khi ăn xong mọi người lại quây quần bên nhau xem tivi chỉ có Ran là phải đi dọn dẹp chén đũa. Không khí gia đình đầy ấm áp này sẽ thực sự vô cùng tuyệt vời nếu như không có những ánh mắt đáng sợ liên tục bắn ra từ hai phía của Conan và Co chan. Chỉ khổ cho ông Mori ngồi giữa chiến trường phải lạnh hết sống lưng.

Sau khi rửa bát xong Ran cũng nhanh chóng tham gia cùng mọi người xem tivi giải trí nhưng thi thoảng lại bắt gặp ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù của hai cậu nhóc sống chung nhà thì không khỏi đau đầu nghĩ thầm: Hai người này không biết có phải là kẻ thù truyền kiếp của nhau không mà vừa gặp đã không ưa nhau rồi. Những ngày tháng sau này không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây.

Mới một chút đã gần 9 giờ Ran quay sang nói với Co chan nói:“ Co chan đi tắm rồi đi ngủ sớm nào.”

-Con không có mang theo quần áo mà mẹ.

-“Ran neechan chị lấy bộ quần áo hồi nhỏ của chị cho thằng bé mặc tạm đi.”Conan bên cạnh cười nham hiểm nhìn Co chan.

-“Không được con không mặc đồ của con gái đâu. Anh là đồ xỏ lá.” Thằng bé biết Conan cố tình đưa ra ý kiến đó để chơi xỏ nó thì tức giận hét lên.

-“Vậy nhóc muốn Ran neechan phải ra ngoài lúc khuya như thế này để tìm cho nhóc bộ đồ sao?” Conan biết điểm yếu của thằng nhóc là rất thương mẹ thì đánh một đòn tâm lí khiếm thằng nhóc không thể cãi lại.

-“Co chan ngoan mai mẹ dẫn con đi mua vài bộ đồ được không?” Ran cười xoa đầu thằng bé.

Ông Mori bên cạnh chỉ thở dài nghĩ thầm: Lại mất tiền rồi nhất định khi tìm được bố mẹ thằng nhóc phải đòi lại cả vốn lẫn lãi cả tiền chăm sóc nữa mới được.

Co chan chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo: Mình đã hứa với ba là chăm sóc cho mẹ khi ba không có bên rồi. Mình là đàn ông phải giữ lời hứa thôi.

-Co chan mẹ đi lấy quần áo con vào nhà tắm trước đi lát mẹ sẽ tắm cho con.

-“Không cần đâu để em tắm cho nó được rồi.” Conan tá hỏa khi nghe Ran nói nghĩ thầm: Cái gì chứ Ran chịu trách nhiệm với mình hắn là đủ rồi làm sao có thể để cô trông thấy cơ thể của thằng con trai khác chứ dù là trẻ con cũng không được.

-“Con không ...” Co chan chưa kịp nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt sát thủ của Conan thì những từ tính nói đều trôi tuột vào bụng cả.

-“Em chắc là mình làm được chứ?” Ran nhíu mày khó hiểu không phải Conan rất ghét Co chan sao. Mà thôi để Conan tắm cho thằng bé cũng được, đây là một cơ hội tốt để chúng bồi đắp tình cảm mà.(‘_’!!)

-Dạ.

-“Vậy được rồi chị đi lấy quần áo còn lại giao cho em nhé Conan.” Ran nhanh chóng quay về phòng lục tìm quần áo rồi giao cho Conan.

Conan nhận lấy quần áo nắm tay thằng nhóc kéo xềnh xệch vào nhà tắm.

Ran quay sang phòng khách ngồi xem phim với ba. Hai ba con ngồi xem phim thi thoảng lại nghe tiếng Co chan cười cùng tiếng quát hay tiếng hét của Conan.

Ran vừa xem tivi vừa lo lắng nói vọng về phía nhà tắm: “ Conan có cần chị giúp gì không?”

-Không cần đâu ạ em làm được mà sắp xong rồi.

Ran cười khổ tiếp tục coi tivi. Lát sau Co chan bước ra từ nhà tắm toàn thân sạch sẽ ngát hương gương mặt vui như bắt được vàng, còn Conan gương mặt khổ sở như vừa trải qua cực hình tra t

-Co chan được rồi. Con mau đi ngủ đi.

-Mẹ kể chuyện cho con nghe được không.

-Nhóc có phải là con gái đâu mà đòi nghe kể chuyện thì mới chịu đi ngủ.

-Cái này là ba dạy em đó anh ý kiến gì chứ.

Conan nghĩ thầm: Không biết ba nhóc là loại người gì mà đi dạy con trai phải nghe chuyện trước khi đi ngủ như con gái vậy.

-Vậy ba em đã nói những gì?

Flash

-Ba ah

-Uhm sao vậy con trai.

-Làm thế nào ba lấy được mẹ vậy.

-Hả. Sao con lại hỏi vậy

-Con muốn lớn lên có một người vợ tuyệt vời như mẹ vậy. Ba có thể dạy con làm thế nào không ạ?

-“Ba và mẹ là thanh mai trúc mã nên mọi việc liên quan đến mẹ con ba đều hiểu và biết rất dõ.” Ba câu cười hiền đặt cậu ngồi vào lòng mình giọng nói thâm tình khi kể về mẹ cậu.

-“Vậy điều đầu tiên con cần học là phải hiểu được cô gái đó phải không ba?” Co chan nêu ra suy nghĩ của mình.

-“Phải.Con trai ba thật là thông minh quá đi.” Ba cậu cười nhẹ hôn nên chiếc má phúng phính của cậu.

Endflash

-“Chuyện này thì liên quan gì đến việc nghe kể chuyện chứ.” Conan khó hiểu hỏi lại thằng bé.

-“Anh đúng là ngốc hết thuốc chữa. Không phải các bạn gái đều thích nghe kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ sao. Bởi vậy nên em mới phải nghe kể chuyện để có thể hiểu được các bạn gái nghĩ gì và muốn gì.” Co chan vênh mặt coi thường Conan rồi bắt đầu lên giọng thuyết giáo giải thích cho Conan hiểu lí do.

Conan cười méo xệch trước nối lập luận của thằng nhóc.

Ran bên cạnh cũng buồn cười trước suy nghĩ ngây thơ của Co chan. Nhưng không dám cười vì sợ thằng bé giận mình. Chỉ có ông Mori mặc dù đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi nhưng vẫn tận dụng triệt để khả năng hóng hớt sau khi nghe xong thì ôm bụng cười lăn cười bò ngoài phòng khách.

-Vậy con sang phòng mẹ, chờ mẹ tắm xong rồi vào kể chuyện cho con nghe nhé.

Vừa nghe xong Co chan nhanh chóng chạy về phía phòng của Ran.

-Hay.. Conan em cứ kể chuyện cho thằng bé trước đi không nên để trẻ em thức khuya đâu.Ran suy nghĩ một hồi rồi cúi xuống nói với Conan.

-“Dạ” . Conan sau khi thấy Ran mang quần áo đi tắm thì cũng quay đầu tiến về phía phòng Ran.Vừa bước vào phòng đã thấy thằng nhóc vô tư nằm trên gi.ường của Ran mà không khỏi ngứa mắt. Tiến về phía gi.ường ngồi xuống hỏi: “Nhóc muốn nghe chuyện gì nào.”

-Công chúa ngủ trong rừng

-Phi thực tế

-Lọ lem

-Vớ vẩn.

Vậy anh có tính kể không, không thì em đợi mẹ kể. Co chan nổi cáu khi liệt kê ra cái gì cũng bị Conan chê cả.

Conan thở dài bắt đầu kể đại một câu chuyện về Homes.Khoảng gần mười phút sau Conan liếc nhìn Co chan vẫn đang vô cùng háo hức lắng nghe câu chuyện không khỏi thở dài chán nản nghĩ: Cứ thế này thì có đến sáng mai thằng nhóc cũng không có chịu ngủ. Loáng thoáng nghe tiêng bước chân Conan hoảng hồn nhìn xuống Co chan nhỏ giọng nói: “Mau nhắm mắt vào.”

-“Tại sao chứ, sao anh không kể tiếp đi?” Co chan khó hiểu nhìn Conan đang sốt sắng .

-“Nếu muốn nghe tiếp câu chuyện thì mau nhắm mắt vào và ngoan ngoãn nằm yên nghe chưa.”

-“Nhắm thì nhắm.” Co chan bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

-Ran vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Co chan ngủ còn Conan thì đang bế thốc thằng bé lên chuẩn bị dời đi.

-Co chan ngủ rồi em mang thằng bé về phòng. Conan nhanh chóng mang Co chan ra đến cửa thì bị chặn lại.

Co chan hiểu được Conan đang muốn chia rẽ nó và mẹ thì lập tức mở mắt bám chặt lấy cánh của thà chết không chịu buông.

-Co chan buông ra về phòng anh kể tiếp chuyện cho.

-Không cần anh là người xấu. Mẹ cứu Co chan mới.

Ran tiến về phía Co chan nắm lấy tay đang bám chặt của cậu dịu dàng nói: Co chan ngoan khuya rồi con phải đi ngủ sớm mai mới có sức cùng mẹ đi mua đồ chứ.

-Nhưng con muốn ngủ với mẹ cơ. Co chan hai mắt rưng rưng.

-Nhóc không được ngủ chung với Ran neechan.. Conan nổi nóng quát thằng bé.

-Em nói với mẹ, anh là người ngoài ý kiến gì chứ? Co chan cũng không vừa quay lại cãi.

-Ran neechan chị không thể đồng ý. Conan tức giận không nói lại thằng nhóc ngang ngược, bướng bỉnh này thầm nghĩ: Cái gì chứ anh đây đã xác định từ đầu rồi sau này sẽ lấy cô về làm vợ có thằng nhóc không biết từ xó xỉnh nào chui ra như nhóc mới là người ngoài đó. Vì vậy nên cậu quyết định quay sang Ran kiên quyết phản đối dù gì thì cô mới là người đưa ra quyết định.

Ran đứng đó lưỡng lự giữa hai cậu nhóc sống cùng nhà. Nhìn Co chan ánh mắt lấp lánh van lài cô thực sự không nỡ từ chối nhưng khi nhìn sang Conan lại bắt gặp ánh mắt kiên quyết phản đối, Conan từ xưa vẫn luôn rất hiểu chuyện luôn giúp đỡ cô không để cô phải khó xử nhưng hôm nay lại bất chấp mọi việc phản đối có vẻ như việc này với cậu rất quan trọng thì cũng không nỡ từ trối. Đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì ba cô đột nhiên xuất hiện. Cùng lúc xách cổ cả hai thằng nhóc đi không quên chúc cô ngủ ngon.

Trong phòng của ông Mori

A thả cháu ra cháu muốn ngủ với mẹ. Co chan dãy dụa muốn thoát ra khỏi ma chảo của ông Mori nhưng không được.

Ông Mori thả Conan ra trước quay sang trừng mắt nói với Co chan: Im lặng nếu không đừng trách ông.

-Cháu không có sợ ông đâu. Nếu ông làm gì cháu, cháu nhất định sẽ mách mẹ. Cái gì chứ mẹ cháu là nữ vương siêu cường đến ba còn không dám cãi lời nữa. Co chan không vừa đưa ra bộ mặt cháu đây không sợ còn buông lời đe dọa ngược lại ông Mori.

Conan bên cạnh đuôi mắt giật giật thằng nhóc này đúng là hết thuốc chữa nhất định anh phải nghĩ cách dạy cho thằng bé một bài học mới được.

-Nếu ta cho các bé gái dễ thương trông thấy cháu trong bộ đồ nữ không biết chúng sẽ nghĩ gì ta. Ông Mori lắc lư chiếc điện thoại qua lại bên trong là bức hình Co chan khi vừa tắm xong do ông chụp lúc ngẫu hứng vì thấy cũng dễ thương nên lưu lại trong máy không ngờ lại có lúc dùng đến gương mặt vạn phần khoái trí cười cực đểu khi trêu chọc thằng bé.

-A không được ông mau đưa trả cháu đây. Co chan cuống lên cứ nhảy lên cố cướp lại chiếc điện thoại từ trong tay ông Mori nhưng không được.

-Vậy bây giờ cháu muốn nghe lời ta sau này cưới vợ đẹp về nhà hay ngủ với mẹ sau này ở vậy đến già luôn.

Co chan đứng đó gương mặt méo mó tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân cô độc không có bạn gái nào thèm để ý, ai trông thấy cũng dè trừng không thì cười nhạo mình, thì đành chấp nhận nghe theo ông Mori nhưng vẩn không quên bàn bạc thỏa thuận quyết không chịu thiệt để bị uy hiếp dễ dàng: “Nhưng ông phải hứa không được cho ai thấy bức ảnh này nếu không con sẽ bám theo ông cả đời không buông luôn.”

Ông Mori cười khổ thằng bé này đúng là lắm chiêu trò mà.

-Được rồi đi ngủ thôi.

-Cháu sẽ ngủ ở đây. Co chan nhanh chóng chạy về phía giương xí chỗ ngủ mà cậu cho là tốt nhất.

-Thôi được trẻ con không nên cho ngủ dưới đất. Ông Mori sau khi suy nghĩ kỹ thì đưa ra quyết định.

Conan thấy sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa thì cũng nhanh chóng chuẩn bị chăn mềm để đi ngủ.
 
Hiệu chỉnh:
Chap 5

Sáng sớm khi mặt trời còn chưa ló rạng. Không gian vẫn còn chìm trong màn sương mờ ảo của buổi sớm thanh bình thì bất ngờ một tiếng thét kinh hoàng vang lên đánh bay đi không gian yên bình trên con phố. Conan mắt mở to nhìn sinh vật vẫn đang vô tư ngủ ngon lành, tay chân gạc lên người cậu một cách thoải mái . Đầu óc mờ mịt nhớ lại chuyện tối qua thì thắc mắc: Tại sao thằng nhỏ đáng ghét lại đang nằm cạnh anh, không phải nó ngủ trên gi.ường với ông bác sao?

Co chan nghe tiếng hét thì ngồi dậy hai mắt lờ đờ thấy không có chuyện g nữa thì lại nằm vật ra ngủ tiếp. Conan đen mặt lay thằng bé dậy nhưng có vẻ vô ích. Anh cười khổ có vẻ như khả năng ngủ say như chết của thằng nhóc rất giống Ran và ông bác. Dù gì cũng đã bị đánh thức cậu quyết định ra ngoài chạy thể dục nhìn quanh tìm cặp kính nhưng lại không thấy đâu anh bắt đầu lục lại kí ức: Rõ ràng tối qua anh để nó ở trên bàn tại sao bây giờ lại không thấy đâu cả. Nếu không đeo kính anh rất sợ Ran lại nghi ngờ sau một hồi lục lọi anh đành đưa ra quyết định. Đến nhà bác tiến sĩ lấy tạm chiếc kính dự phòng chắc chắn bác tiến sĩ sẽ cho, nhưng anh cần phải mau lên trước khi mọi người thức dậy. Vừa quyết định xong Conan vội vã thay quần áo chạy đến nhà tiến sĩ. Sau khi lấy được chiếc kính dự phòng thì cậu nhanh chóng trở về và đinh ninh rằng mọi người chắc vẫn chưa thức dậy nhưng khi đi qua bếp cậu rất ngạc nhiên khi thấy Ran đang hì hục chuẩn bị bữa sáng, khẽ nhíu mày khó chịu khi nghĩ đến việc Ran phải thức dậy sớm hơn để chuẩn bị bữa sáng cho mọi ngươi.

Ran đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà thì cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình quay lại nhìn thì bắt gặp Conan đang đứng nhìn thì cũng rất ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng mỉm cười với Conan hỏi: “Sao hôm nay em dậy sớm vậy Conan?” Sau đó cô để ý thấy bộ quần áo của cậu thì nhíu mày hỏi tiếp: “Em vừa ra ngoài sao?”

Conan chỉ cười gượng trả lời: “Em chỉ đi tập thể dục chút thôi. Để em phụ chị .” sau đó nhanh chóng tiến vào bếp giúp Ran những việc vặt. Khi bữa ăn đã sắp hoàn tất Ran nhờ cậu đi đánh thức Co chan. Cậu cũng chỉ gật đầu rồi dời đi.

Tại phòng ông bác sau khi đã đánh thức ông Mori thì quay sang gọi Co chan nhưng thằng bé mãi cũng không chịu thức dậy đột nhiên trong đầu cậu hiện nên một ý tưởng, nhếch miệng cười nhẹ một nụ cười nham hiểm Conan đột nhiên hét lên: Ah Ran neechan bỏ nhà theo trai.

Co chan vừa nghe vậy cả người bật dậy chạy ra ngoài tìm Ran vừa thấy cô thì lao vào ôm chân cô khóc bù lu bù loa vừa khóc vừa nói: “Mẹ đừng đi đừng bỏ Co chan mà ...hức... Co chan sẽ ...hức... ngoan sẽ nghe ...hức..lời không hư đâu.”

Ran nhíu mày khó hiểu bồng Co chan lên dỗ dành: “Mẹ không đi đâu cả ah. Co chan ngoan không khóc nữa ha . Mẹ thương ah.”

Nghe vậy co chan cũng chịu nín nhưng vẫn sụt sù. Conan bước ra nhìn thằng bé khóc thảm thiết không khỏi chạy lòng cùng cảm giác tội lỗi.

-Co chan đã xảy ra chuyện gì nói mẹ nghe nào? Ran thấy thằng bé đã nín khóc thì quyết định hỏi sự tình.

-“ Anh Conan nói: Mẹ bỏ Co chan đi.” Co chan vừa sụt sùi vừa nói.

Ran quắc mắt sang nhìn Conan thì bắt gặp gương mặt cúi xuống đầy ăn lăn thì thở dài: Co biết Conan là một đứa trẻ rất hiểu chuyện và thông minh với lại cậu chắc cũng đang rất hối hận với hành động của mình rồi nên quyết định bỏ qua.

-“Co chan ngoan đi VSCN rồi cùng mẹ ăn sáng nha.” Ran quay sang nói với Cochan rồi đặt thằng bé xuống đất.

Khi bữa sáng đã được hoàn thành và bày nên bàn thì cả ba người con trai cũng từ trong phòng vệ sinh bước ra sau khi đã hoàn thành công việc VSCN thì cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Vừa ngồi xuống ông Mori cảm thán nhìn bàn ăn với khá nhiều món quay sang nhìn Ran cô chỉ nhún vai nói: “Ba biết đấy Co chan cần nhiều chất dinh dưỡng để phát triển.”

Ông mori quay sang cười nhẹ với co chan nói: “ Xem ra ta đang được hưởng ké phức của con rồi.”

Cả nhà quay sang nhìn co chan thì bắt gặp hình ảnh co chan ngáp dài có vẻ ngủ chưa đã giấc.

Ran ân cần hỏi: “Co chan con thấy mệt sao?”

-Không ạ chỉ là con hơi thiếu ngủ tại hôm qua ông ngáy to quá làm con không ngủ được.

-“ Co chan ta không có ngáy ngủ, trẻ con không nên nói bậy” Ông Mori lên tiếng phản bác.

-“ Con không có nói bậy đâu, ông thực sự ngáy rất to còn khua khấy tay chân lung tung làm con lăn xuống đất nữa. Với lại ông ngủ thì làm sao biết được bản thân có ngáy hay không?” Co chan cũng lập tức phản bác lại còn khua khoáy tay chân diễn tả cho mọi người thấy để bảo vệ chính kiến của mình.

-Vậy chúng ta hỏi Conan là được mà. Ran đưa ra ý kiến nếu không cô sợ hai người này nhất định sẽ làm loạn cho mà xem.

Cả ba đồng loạt hướng về phía Conan làm cậu giật mình. Vì đang chăm chú vào tờ báo sáng.

-“Nhóc con hôm nay còn bày đặt đọc báo sáng nữa sao?” Ông Mori cười cười chọc ghẹo Conan.

-“Cháu chỉ tìm xem có ai tìm trẻ lạc không thôi.” Conan không quan tâm lời trêu ghẹo của ông bác vẫn tiếp tục với tờ báo.

-“Anh bị lạc gia đình sao?” Co chan tò mò hỏi

Conan liếc thằng nhóc thở dài quyết định coi như không có nghe gì thầm nghĩ: Nói chuyện với thằng nhóc này chỉ tổn hại não tốt nhất nên tìm cách tống cổ nó đi càng sớm càng tốt nếu không thì sẽ khổ dài dài.

Ran hiểu lí do nhưng cũng muốn tránh nhắc đến vấn đề này quyết định đổi chủ đề:

“Conan hôm qua ba chị có ngáy không?”

Ran và Co chan nhìn cậu chờ cậu trả lời trong khi đó ông bác nhìn cậu với ánh mắt đe dọa, sau một hồi đắn đo suy nghĩ: Dù sao cũng không nên đắc tội với ba vợ ah. Nếu không sau này con đường cưới Ran về nhà sẽ có trở ngại lớn huống hồ chi ông bác từ xưa đã không có thiện cảm với cậu rồi đành cắn dứt lương tâm chút vậy. Conan hít một hơi sâu rồi nói: “ Bác Mori... không có ngáy.”

-Ah... Sao anh có thể nói dối chắng trợn như vậy chứ . Co chan quay sang Ran: Mẹ ah mẹ phải tin con Co chan rất ngoan không có nói dối mẹ đâu. Con còn có quay lại nữa cơ.

Ran nhìn Co chan cuống cuồng biện bạch với mình thì chỉ cười nhẹ xoa đầu thằng bé: “Uhm Co chan ngoan mẹ tin con mà .”

Thằng bé cười kéo Ran gần lại phía nó nói: “Anh ấy bây giờ nói dối sau này nhất định sẽ trở thành người xấu chuyên đi gạt người. Mẹ đừng gần gũi anh ấy không sẽ bị anh ấy gạt cho coi.”

Ran cười nhẹ lập tức hiểu ý nhưng cũng nhanh chóng chuyển chủ đề cười nói: “Được rồi không sớm nữa mọi người mau ăn sáng đi kẻo trễ.”

Conan nghe xong thì đen mặt nhưng cũng không thể phản biện điều gì.

Tất cả đều vui vẻ khi Ran gắp miếng sushi cho co chan thì bắt gặp khuôn mặt có chút kì lạ của thằng bé thì quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy co chan?”

-“Không có gì ạ.” Thằng bé quay nhìn cô lắc đầu đồng thời cười nói.

Bữa ăn sáng kết thúc cô tính mang bát đũa đi dọn dẹp thì ông mori nói: “Cũng không còn sớm nữa con mau đi học sớm kẻo muộn. Bát đũa để ba dọn nốt.”

-Vậy phiền ba. Ran quay sang conan: “Đợi chị chút chị đi thay đồ nhé.”

Ran sau khi thay đồ bước ra thì thấy Co chan đan vui vẻ thay giày thì hỏi: “Co chan con tính đi đâu sao?”

-“Con đi cùng mẹ tới phim trường”

-“Ah không được co chan phải ngoan ở nhà nghe lời ông chiều về mẹ dẫn con đi mua đồ được không.

Co chan dù rất muốn đi theo Ran nhưng phải nghe lời mẹ nên đành miễn cưỡng chấp nhận hôn nhẹ lên má Ran rồi vẫy tay tạm biệt

Thời gian thấm thoát trôi Co chan ngồi dưới văn phòng thám tử bên cạnh là ông Mori đang tiếp khách. Vừa nghe vị khách tường thuật lại sự việc vừa nhìn ông Mori đang gật gù lắng nghe.

-Ông không ghi chép lại các thông tin quan trọng thì làm sao phá án hả ông? Co chan nhìn ông Mori làm việc thì đầy khó hiểu

- “Nhóc con cháu thì biết gì chứ. Ta là thám tử lừng danh không có vụ án nào là ta không thể phá .” Ông Mori cười ha hả vênh mặt tự đắc nói

-Chắc là ngày xưa ông được uống rất nhiều sữa phải không ạ?

Cả khách hàng và ông Mori nghe vậy thì đều nghệch mặt ra khó hiểu.

-Mẹ con nói muốn lớn lên trở nên thông minh và khỏe mạnh thì phải uống sữa. Mẹ nói sữa rất tốt cho sức khỏe giúp tăng sức đề kháng, giúp con người thông minh khỏe mạnh....

Ran đẩy cửa bước vào nhà nói: Co chan mau lại đây nào con không được làm phiền công việc của ông chứ.

Vừa thấy Ran thì thằng bé đã chạy ùa ra ôm lấy cô. Ran cúi đầu chào vị khách sau đó bế co chan đi.

-“Chúng ta đi siêu thị nào” Ran cười nhẹ bế Co chan đi ra ngoài nơi Sonoko đang đợi. Chưa kịp xuống tới nơi thì Conan chạy vụt qua.

-“ Chị đợi em lát em đi cất cặp” Conan vừa chạy đi vừa hét to

Cả bốn vừa đến siêu thị thì Ran tạt qua khu thực phẩm mua đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối. Khi ngoảnh lại đã không thấy Co chan đâu cả ba quyết định đi tìm nhưng chưa đi tìm thì đã thấy thằng bé chạy đến trên tay là một hộp quà có gắn nơ.

-“co chan con vừa đi đâu vậy hả có biết con làm mẹ lo lắng lắm không hả?” Ran tức giận mắng thằng bé .

Co chan cúi đầu nhận lỗi:” Con xin lỗi.”

Nhìn gương mặt đáng yêu đang vô cùng áy láy của co chan cô chỉ biết thở dài hỏi: “Con đang cầm hộp gì vậy?”

-Là quà giáng sinh con mua nhờ phiếu trúng thưởng khi đi ra ngoài với ông

- Thôi được rồi chúng ta đi mua đồ cho con thôi,

Cả bốn tiến về phía shop quần áo cho trẻ em. Khi co chan thử đồ Ran và Sonoko liên tục khen ngơi khi thấy bộ nào thằng bé mặc cũng đều rất hợp nhưng lại chỉ có thể chọn ra 2 bộ.

Sau khi đi mua đồ xong cả bốn kéo nhà về trên đường về khi tình cờ trông thấy box chụp ảnh thì Sonoko chợt nảy ra ý định chụp hình vậy là lôi kéo thêm 3 người còn lại vào tham gia.

Ran và co chan tính chụp trước nhưng conan thấy vậy cũng nhảy vào tham gia máy cứ chụp Ran ngồi giữa trong khi 2 cậu nhóc đang tranh cãi. Co chan đột nhiên hôn lên má Ran, Conan cũng không chịu thua cũng hôn lên má bên kia của Ran.

Sonoko bên ngoài sau khi xem ảnh và vẽ thêm vài họa tiết trang trí thì cả 3 người kia bước ra.Sonoko tấm tắc khen ba người chụp ảnh rất đẹp và ăn ảnh. Cô tiến về phía Co chan kéo thằng bé đi chụp hình nhưng thằng bé lại cự nự phản kháng.

-Co chan nhóc không muốn chụp hình với chị sao.Sonoko khó hiểu nhìn Co chan

-Con chỉ thích chụp hình với các bạn gái xinh đẹp dễ thương thôi. Con không thích chụp hình với những bà cô già đâu.

-Ta bằng tuổi mẹ nhóc đó.Sonoko tức giận véo mũi thằng bé để dạy cho nó một bài học bởi cái tội dám nói cô già lại còn xấu nữa chứ.

Co chan gạt tay đang véo mũi mình rồi chạy lại trốn sau Ran.

Ran cười cười nhìn Sonoko nói: “Sonoko bỏ qua cho thằng bé đi nó chỉ là con nít thôi mà.”

-“Không được muốn dạy thì phải dạy khi còn bé không sau này sẽ khó dạy bảo. Huống hồ gì thằng nhóc còn giám động đến niềm hãnh diện về sắc đẹp của mình làm sao có thể bỏ qua chứ.

-Được rồi nhưng đừng làm việc gì quá đáng đấy.Ran thở dài chịu thua cô bạn thân trẻ con này sau đó bồng co chan giao lại cho Sonoko trong sự phản kháng kêu gào thảm thiết của thằng bé.

Sonoko cười nham hiểm nhìn co chan làm thằng nhóc rùng mình sợ hãi.

-Nhóc con nói theo chị nào: Em xin lỗi là em không có mắt nhìn. Sonoko neechan là mỹ nhân người nhìn người ngắm không ai là không thích. Nhóc phải nói đi nói lại cho đến khi về nhà thì mới thôi.

-Không . Co chan lên tiếng phản đối.

-Nếu nhóc không nói chị sẽ không cho nhóc về với mẹ mình. Sao nói hay không. Sonoko buông lời đe dọa.

Co chan thở dài nói nhỏ lại câu của Sonoko nhưng có vẻ không làm cho cô hài lòng thì phải.

-Nhóc con nói to lên nào.

Co chan lấy hơi hét to làm mọi người đi đường để ý trong khi Sonoko đang vô cùng khoái trí không thèm để ý ánh mắt của người đi đường đang hướng về phía mình đầy ái ngại.

Ran đi đằng sau cảm thấy xấu hổ vô cùng còn conan thì khá vui vẻ khi trông thấy khuôn mặt khổ sở của Cochan.

Trên con đường về nhà có 4 con người đang sánh bước bên nhau
 
Hiệu chỉnh:
Chap 6

Part 1

Sáng hôm sau, khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn thì Ran trở vào bếp khi trở ra còn mang theo li sữa đặt xuống góc bàn bên cạnh chỗ của Co chan. Nhìn cốc sữa rồi lại nhìn Ran, Co chan sau đó lại cười híp mắt vui vẻ ôm lấy Ran đầy hạnh phúc. Ran chỉ cười nhẹ xoa đầu thằng bé rồi giục mọi người mau mau ăn sáng cho xong. Nhưng không biết sao, Co chan đột ngột đứng dậy chạy nhanh vào trong bếp, sau một hồi nghe những tiếng lục đục phát ra từ bếp, cả ba người ngồi bên ngoài vô cùng khó hiểu, một hồi vì lo lắng Ran quyết định vào trong kiểm tra xem có việc gì không thì thấy Co chan trở ra với chiếc khay trên đó là 3 ly sữa khác, thằng bé nhanh chóng đặt bên cạnh mỗi người một ly sữa rồi trở về chỗ của mình bên cạnh Ran.

-“Co chan của ông thật là ngoan ngoãn và chu đáo quá đi lại còn vô cùng dễ thương nữa.” Ông Mori ngồi bên cạnh yêu thương nựng má thằng bé khen ngợi gương mặt rạng ngời sức sống thập phần hãnh diện khi có một đứa cháu trai tuyệt vời.

-“Con thấy ông làm việc rất vất vả, với lại ông làm thám tử cần phải có một bộ óc thông minh nên con nghĩ ông phải uống thật nhiều sữa để trở nên thật thông minh.”

Co chan cười giải thích.

Lúc đầu mới nghe Co chan nói thì ông vô cùng hạnh phúc nhưng càng nghe phần sau thì nụ cười càng ngày càng trở nên cứng nhắc.

Conan nhìn ly sữa rồi lại nhìn Co chan đang cười sáng lạng phía đối diện thì cười hỏi: Anh nghĩ nhóc không có tốt đến độ tự nhiên lại ngoan ngoãn đột xuất vậy suốt cuộc là muốn gì?

Co chan quay sang nhìn Conan cười ngây thơ: “Mặc dù anh không có phải người tốt nhưng dù gì cũng sống chung thấy anh thiếu chất dinh dưỡng đến độ lùn tịt không bằng một góc so với các anh chị cùng tuổi khác nên mới pha thêm cho anh thôi không cần cảm ơn hi hi.”

Ran quay sang cười hiền hỏi: Vậy còn mẹ thì sao nào?

Con thay ba chăm sóc mẹ thôi mà. Mẹ sẽ không giận con vì ly sữa này chứ ạ? Co chan rụt rè nói mắt len lén nhìn biểu hiện của Ran.

-Sao mẹ lại giận Co chan chứ mẹ quý con còn không hết nữa là.Ran cười hạnh phúc yêu chiều xoa đầu thằng bé.

-Vậy thì hay quá mẹ không có không vui hay giận con như khi ba về và mang theo cả đống thức ăn tăng trọng.

Cả ba tròn mắt ngạc nhiên nhìn Co chan đầy khó hiểu và cùng có chung một suy nghĩ: Nhà thằng bé có nuôi heo sao?Chờ chút việc nuôi heo thì liên quan gì tới việc mẹ thằng bé không vui khi chồng về nhà.

-Mẹ nhóc ngoại tình nên không vui khi chồng về nhà sao? Conan đặt ra vấn đề mà cậu nghĩ đến đầu tiên

-Anh nói bậy gì vậy ba mẹ em rất yêu thương nhau ah nha. Chỉ là mỗi lần về nhà y như rằng ba sẽ mang về rất nhiều đồ bổ và thức ăn dinh dưỡng để tẩm bổ cho mẹ làm mẹ phát phì, mà thường thì chưa đến tuần mà mẹ đã tăng gần 2 kg khiến mẹ không vui vì lo cho vóc dáng nhưng cũng không dám từ chối vì sợ ba càu nhàu và phiền lòng thôi.

Mọi người nghe xong gật gù. Ran cười cười khi Co chan có vẻ có một gia đình vô cùng hạnh phúc và cũng ganh tị với mẹ Co chan vì có một người chồng dù có bận rộn đến đâu cũng vẫn không quên quan tâm chăm sóc cho vợ mình.

-Chắc ba nhóc sợ vợ có thân hình quá đẹp lại dụ dỗ mấy tên choai choai ngây ngô có ý đồ đen tối nên mới vỗ béo để giảm đối thủ cũng làm bản thân yên tâm hơn khi không có nhà chứ gì?

-“Ah đúng là tư tưởng lớn gặp nhau không ngờ anh cũng thông minh ra phết đó hi hi.”Co chan vô cùng hào hứng khi thấy Conan vậy mà lại có cùng tư tưởng với ba mình. “Nhưng mà ba em cũng rất biết hưởng thụ ah, ba từng nói vợ mập chút ôm sẽ cảm thấy rất thích như là ôm gấu bông vậy vừa mềm vừa ấm rất thích nha.”

Ông Mori từ khi nghe câu nói của Co chan lúc đầu đã không vui cho lắm nhưng thôi quyết định bỏ qua dù gì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ. Còn Conan cũng không muốn muộn học nên quyết định tiếp tục ăn.

-Mấy hôm nay con thấy hình như là mẹ gầy thì phải? Co chan bắt đầu tập trung chú ý thật kĩ. “ Ah đúng rồi chính là ngực mẹ xuống cấp hơn bình thường thảo nào mà con cứ thấy là lạ.

Ông Mori thì sốc số sữa vừa được đưa vào trong miệng thì toàn bộ bị phun ra ngoài còn bị sặc sữa vì câu phát biểu của Co chan.Trong khi đó, Conan thì đang ăn thì bị nghẹn. Ran nụ cười trở nên cứng nhắc.

Nhìn biểu hiện của ông Mori và Conan thì Co chan cảm thấy vô cùng khó hiểu:Mình có nói gì sai sao mà mọi người có vẻ sốc vậy.Khi quay sang Ran, Co chan lại bắt gặp gương mặt đang ngày một đen lại, đầu hơi cúi xuống như đang kìm nén.

Co chan giật mình cuống lên khi mẹ có vẻ đang rất không vui: “Con xin lỗi ý con không phải chê mẹ đâu, ý con là...” Co chan đang vô cùng cuống sau một hồi gấp rút tìm lời giải thích để không làm mẹ buồn nhưng lại chẳng tìm được lí do nào hợp lí thì quyết định dùng biện pháp xoa dịu. “Ah dù ngực mẹ có không được lớn như bình thường nhưng mẹ đừng buồn dù thế nào đi nữa với con và ba mẹ vẫn là số 1.”

Ran ngồi đó cúi mặt cô gắng kìm lén nhưng có vẻ không được cô quyết định đi học luôn cô không muốn mình nổi điên trước mặt Co chan vì lo thằng bé sẽ sợ hãi trước mình. Vậy là cô nhanh chóng đứng dậy xách cặp rời khỏi nhà.

Co chan giật mình khi thấy mẹ bỏ đi thì vội chạy theo nhưng do bất cẩn nên bị té. Co chan rơm rớm nước nhìn theo bóng Ran đã khuất sau bức tường.Bất ngờ có một cánh tay đặt nên vai cậu nhìn lên thì ra là ông anh cùng nhau.

-Nước mắt con trai rất quý giá, vậy nên đừng dễ dàng rơi nước mắt.Vả lại chị Ran không có giận nhóc đâu nên đừng có khóc.

-Không phải anh rất ghét em và luôn dành mẹ với em sao?

-“Không phải nhóc từng nói người cùng nhà phải biết quan tâm nhau sao với lại anh đây không có nhỏ mọn chấp nhắt với trẻ con.”Conan vừa nói vừa đưa tay ra đỡ Co chan đứng dậy.

-“Anh mới là đồ trẻ con.” Co chan mặc dù thấy rất ấm áp khi nghe những lời Conan nói nhưng vẫn giả bộ không vui bỏ vào trong nhà cảm giác muộn phiền cũng vơi bớt.

-“Thôi được rồi nhóc vào ăn sáng nốt đi, anh cũng đi học đây.”Nói rồi Conan cũng nhanh chóng xách cặp đuổi theo Ran.
 
Hiệu chỉnh:
Everybody, Happy women day
hoa-mung-8-3-HPN03.JPG
hoa-mung-8-3-HPN03.JPG


Part 2

Trên con đường nhộn nhịp người qua lại. Bóng dáng cô nữ sinh đang xách cặp gương mặt mang theo chút muộn phiền, phía sau thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé của một cậu nhóc đang hớt hải chạy theo.

-Ran neechan. Conan hét lớn gọi với theo nhưng có vẻ như Ran không có chú ý vẫn tiếp tục thơ thẩn bước đi. Thấy vậy, Conan cố tăng tốc đuổi theo.

-Ran neechan.

Ran giật mình khi nhận ra bàn tay mình bị ai đó nắm lấy nhìn xuống thì bắt gặp Conan với gương mặt đỏ bừng hơi thở có chút hỗn loạn.

-Conan có chuyện gì vậy?

-“Sao em gọi mãi mà chị chẳng chịu đợi, làm em đuổi theo mệt muốn đứt hơi luôn.” Conan vừa hít thở sâu cố ổn định lại nhịp thở vừa than phiền.

-“Ah xin lỗi chị không nghe thấy.”Ran nghe vậy nhìn Conan đầy hối lỗi. Cả hai tiếp tục cùng đi đến trường

-“Chị giận Co chan sao?” Conan thở dài nhìn Ran.

-Không có

-Vậy sao chị đột nhiên lại bỏ đi vậy.

-“Chỉ là chị thấy ngại thôi.” Ran lúng túng gương mặt thoáng đỏ. “Với lại hôm nay đến phiên chị trực nhật nên phải đến sớm.”

-“Ra vậy.” Conan đi bên cạnh thở dài nhẹ nhõm. “Mà khi về nhà chị nhớ giải thích với Co chan nhé, thằng bé tưởng chị giận bỏ mặc nó luôn chắc bây giờ đang ngồi buồn một mình cho coi.”

-“Chị biết rồi. Mà lạ nha em có vẻ khá quan tâm đến Co chan nha.” Ran cười nhẹ gương mặt có chút chân chọc nhìn Conan.

-Em đâu có nhỏ nhem đâu mà chấp nhặt với trẻ con. Nhưng mà ha ha “xuống cấp” ôi má ơi đau bụng quá. Conan ôm bụng cười ngặt nghẽo bên cạnh là Ran đang đỏ mặt vì ngại và giận.

-Conan em có thôi đi không hả?

-Em tưởng của chị là lớn rồi không ngời mẹ co chan còn lớn hơn, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân . Conan cảm thán nói lời trêu chọc Ran sau đó nhanh chóng bỏ chạy trước trước khi cô nàng phát hỏa và tẩn cho cậu một trận.

Ran gương mặt đỏ bừng chạy đuổi theo Conan đang cắm đầu chạy phía trước. Ran cứ chạy đuổi cho đến khi Conan khuất bóng tại đoạn rẽ để đến trường của cậu nhóc. Ran thở dài đành từ bỏ việc dậy cho thằng nhóc một bài học vì phải đến trường. Mặc dù biết là Conan chỉ muốn trêu cô chút để cô cảm thấy bớt bối rối cùng ngượng ngùng hơn nhưng thằng bé chính là đang tự biến mình thành chỗ để cô chút giận nha. Ran cười nguy hiểm khi nghĩ đến việc chiều về sẽ cho Conan một trận sau đó chính là nhanh chóng đến trường của mình.

Tại trường tiểu học Teitan.

Conan đẩy cửa bước vào lớp thì thấy Ai đang lau bảng. Nghe thấy tiếng động Ai quay lại nhìn thì thấy Conan đang đứng ở cửa thở dộc có vẻ như vừa chạy đến đây. -“Có chuyện gì mà khiến thám tử lừng danh chạy như bị ma đuổi vậy?” Ai lên tiếng giọng nói không dấu sự mỉa mai trêu chọc.

-“ Hình như cậu có sở thích chọc ngoáy, mỉa mai người khác nhỉ.” Conan gương mặt có chút không vui đáp lại.

-“Cũng thú vị mà, suốt cuộc có việc gì mà mấy hôm nay tui thấy cậu rất là xuống sắc nha!?” Ai tiếp tục sự nghiệp trêu chọc Conan nhưng cũng không quên tìm hiểu sự việc.

-“ Chỉ là chút rắc rối với thằng nhóc cùng nhà.” Conan quyết định bỏ qua mấy lời chọc ghẹo của Ai tiến về phía bàn mình cất cặp sách cũng không quên trả lời cô nàng tiện thể hỏi: “Có cần giúp gì không?”

Ai tiến về phía Conan nắm tay cậu gương mặt thập phần cảm thông như thể cô nàng biết tất cả, rồi thật không nhân đạo ấn cái khăn bẩn do cô vừa lau bảng vào tay cậu sau đó nói như ra lệnh: “ Đi giặt khăn lau đi.”

Conan mặc dù rất là khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra khỏi lớp để giặt khăn. Khi trở về đã thấy lũ nhóc cùng bà cô Ai, ai lấy ngồi vào chỗ của mình.

Vừa thấy Conan Ayumi đã vẫy tay chào cậu không quên nở nụ cười làm cho hai thằng nhóc nào đó khó chịu. Conan không để tâm nhiều chào một tiếng sau đó mang khăn đã được cậu gấp gọn gàng để trên bàn giáo viên sau đó trở về chỗ hội tụ với lũ nhóc.

-Sao hôm nay mấy cậu đến sớm vậy?

-Mình tính đến để phụ Ai trực nhật nên rủ cả Genta và Mitsuhiko nhưng hai cậu lại làm xong hết rồi. Ah Conan cậu bé dễ thương hôm qua đi chung với cậu và Ran neechan là ai vậy?

-“Thằng bé tên Co chan đang sống tại văn phòng thám tử Mori.” Gương mặt Conan thoáng trầm xuống.

-Vậy thì hay quá chiều chúng tớ đến chơi được không? Ayumi hào hứng đưa ra đề nghị.

-Tùy các cậu.

-Ai chan cậu cũng đi chung luôn nhá. Ayumi sau khi nghe Conan nói thì vui vẻ quay sang rủ rê cô bạn lạnh lùng.

-Cũng được.

Tất cả đều khá ngạc nhiên khi Ai lại dễ dàng đồng ý như vậy. Sau đó chính là Ayumi ngoác miệng cười vui vẻ: “Vậy quyết định rồi nhé sau khi tan học chúng ta sẽ đến nhà Conan.

Conan vẫn là khó hiểu nhìn bà cô Ai không biết cô nàng đang suy nghĩ cái gì nữa. Nhận ra ánh mắt của Conan, Ai chỉ cười lạnh mang theo giọng điệu trêu ghẹo nói: Chỉ tò mò không biết thằng nhóc như thế nào mà khiến thám tử lừng danh phải xuống tinh thần như vậy!!

Sau đó lần lượt các học sinh đến lớp. Lũ nhóc thì tiếp tục bàn tán về bộ phim hoạt hình và mấy trò chơi mà chúng yêu thích.
 
Hiệu chỉnh:
Part trước vì đăng vội nên ngắn và không được chau chuốt, mặc dù hành văn của mình cũng không được tốt lắm nhưng vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Chap 7

Tại trường trung học Teitan

Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên. Học sinh bắt đầu ùa ra khỏi lớp như đàn ông vỡ tổ. Ran cũng nhanh chóng cất sách vở vào cặp. Đúng lúc đó, đội trưởng đội Karate đứng ngoài cửa lớp ý ới gọi Ran. Nghe thấy có người gọi mình Ran cũng nhanh chóng bước về phía người đó.

-Senpai chị đến tìm em có việc gì không?

-Ah, Câu lạc bộ họp đột xuất, chị đến báo với em thôi.

-Xin lỗi chị, chắc em không tham gia được rồi. Em có việc cần giải quyết.

-Là họp chuẩn bị cho hội thể thao sắp tới để chọn ra người đại diện. Em là một trong số những thành viên sáng giá nhất đó, em nên tham gia thì sẽ tốt hơn.

-Em thực sự có chuyện quan trọng. Chị yên tâm mai em sẽ tham gia rồi tìm hiểu luôn thông tin, sẽ không làm ảnh hưởng đến hoạt động của câu lạc bộ đâu.

-Thôi được rồi vậy chị đi đây. Mai gặp. Tạm biệt.

“Sonoko chúng ta về thôi.” Sau khi senpai đi Ran quay sang thúc dục cô bạn thân.

Cả hai cùng sánh bước trở về nhà nhưng giữa đường có ô tô đến đón Sonoko đi dự tiệc nên cả hai phải chia tay sớm. Sau khi chia tay, Ran cũng nhanh chóng trở về nhà giải quyết chuyện hệ trọng.

Vừa đẩy cửa văn phòng, Ran đã nhìn một lượt căn nhà tìm kiếm bóng dáng Co chan nhưng không thấy. Sau đó quay sang ông Mori đang dán mắt vào màn hình tivi hỏi. “ Co chan đâu rồi ba?”

-“Thằng bé tự nhốt mình trong phòng từ sáng tới giờ không có chịu ra ngoài.” Ông Mori thở dài khi nghĩ đến thằng nhóc nhưng mắt vẫn không rời màn hình tivi. Ran loáng thoáng nghe tiếng cổ vũ có vẻ như ba cô là đang theo dõi một trận đua ngựa.

Ran xách cặp đi lên lầu sau khi cất cặp vào phòng cô nhanh chóng trở ra. Đứng trước cửa phòng ba mình Ran có chút ngập ngừng sau khi hít thở sâu lấy tinh thần thì cô gõ cửa. Không có tiếng trả lời.

-“Co chan là mẹ đây.”Sau khi nói xong Ran tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong thì nghe thấy hàng loạt những tiếng động kì quái phát ra làm cô không khỏi lo lắng, sốt sắng vội giục thằng bé: “ Co chan, có chuyện gì vậy? Mau ra mở cửa cho mẹ.”

Cánh cửa bật mở, Co chan bước ra với gương mặt với rất nhiều biểu cảm làm cô không khỏi buồn cười. Lúc đầu thì vui mừng khi nhìn thấy cô, rồi lại buồn buồn, sau đó lại cúi thấp đầu hai tay vò vò vạt áo vẻ mặt như gặp phải vấn đề vô cùng phức tạp .

-Co chan, sao con lại tự nhốt mình trong phòng.

-“Con đang tự kiểm điểm lỗi lầm.” Co chan vẫn tiếp tục cúi đầu nhận lỗi cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ran chỉ dám lén nút nhìn biểu hiện của cô.

-“Vậy đã biết mình phạm lỗi gì chưa?” Nghe Co chan nói lại thêm biểu hiện dễ thương làm cô không khỏi buồn cười, nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt khắt khe, đáng sợ của một bà mẹ đang dạy dỗ con.

-“ Con làm mẹ mất mặt trước mặt mọi người. Đáng ra con không nên nói mấy chuyện đó ra.Con xin lỗi.” Vẫn tiếp tục bày ra vẻ mặt của kẻ tội đồ đang hối hận.

-“Được rồi. Chúng ta xuống nhà, mẹ sẽ làm cái gì đó cho con, chắc con đói lắm rồi phải không?” Ran chính là không thể tiếp tục giả giận trước biểu cảm đáng yêu của thằng bé nên lập tức cười cười xoa đầu thằng bé, rồi nắm tay thằng bé cùng đi xuống nhà.

-“Mẹ vẫn còn giận Co chan sao?” Conan có chút buồn rụt rè hỏi Ran.

Ran nhíu mày khó hiểu nhìn Co chan, nhưng lại bị thằng bé nhìn thành đang khó chịu thì gương mặt thằng bé lại phụng phịu nói: “ Mỗi khi mẹ hết giận mẹ luôn sẽ thơm Co chan mà.”

Ah. Ran hiểu ra vấn đề cười cười ngồi xuống thơm hai cái thật kêu nên hai bên má Co chan. Co chan gương mặt lập tức tươi tỉnh trở lại cũng vô cùng phối hợp hôn một cái nên má Ran.

Ran nhíu mày nhìn Co chan. Sau đó cười cười chỉ bên má còn lại. Co chan hiểu ý lập tức hôn một cái thật kêu nên bên má còn lại. Hai người nắm tay nhau định tiếp tục xuống nhà nhưng lại bắt gặp ánh mắt vô cùng thần tượng nhìn mình của lũ nhóc. Có vẻ bọn trẻ đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.

-Oh. Các em đến chơi sao lại đứng đó mau vào nhà đi.

Tại phòng khách.

Ran đi lấy bánh kem trong tủ lạnh mang ra cho lũ trẻ. Khi trở ra lại bắt gặp lũ trẻ đang vây lấy co chan chỉ có bé Ai rất bình thảm ngồi trên ghế sofa quan sát. Trông cô bé vô cùng già dặn và thông minh, chỉ im lặng quan sát và nắm bắt mọi chuyện một cách dễ dàng.

Ran đặt bánh kem lên bàn lũ trẻ cũng nhanh chóng mỗi người một phần. Ran ngồi xuống ghế sofa cùng lũ trẻ vui vẻ ăn bánh nói chuyện. Lại vô tình phát hiện Co chan thì thoảng lại nén liếc nhìn Ai, lúc đầu cô chỉ nghĩ là thằng nhóc tò mò, nhưng khi Ai bắt gặp ánh mắt của Co chan thì thằng bé lại có vẻ lúng túng cúi xuống gương mặt thoáng đỏ, bẽn lẽn như cô con dâu lần đầu ra mắt mẹ chồng làm cô buồn cười nhưng phải cố nén lại đến lỗi hai vai thi thoảng run lên gương mặt cũng bắt đầu đỏ nên vì kìm nén.

-Ran neechan. Chị sao đỏ mặt vậy?

-“Ah không... Chị không có sao.” Ran giật mình lúng túng nhìn Conan đáp trả, như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Khi lũ trẻ có ý định ra về Ran cũng rất hiểu ý kêu Conan và Co chan ra tiễn khách.

Sau khi ăn cơm tối. Mọi người ngồi xuống cùng xem phim không lâu lắm thì Conan nói phải về phòng làm bài tập cô giao về nhà lên đã nhanh chóng trở về phòng. Không lâu sau Co chan cũng xin phép trở về phòng đi ngủ. Ông Mori không quan tâm tiếp tục coi tivi. Còn Ran sau khi Co chan đi thì cứ cười cười như có một việc vô cùng thú vị nhưng vẫn ngồi xem tivi cùng ba mình.

Tại phòng ông Mori

Conan đang chú tâm làm bài đột nhiên cảm thấy vai mình được ai đó xoa bóp cũng khá dễ chịu. Cậu quay đầu lại nhìn thấy thằng nhóc cùng nhà đang cười nịnh nọt nhìn mình thì nhíu mày khó hiểu trước hành động tốt đột xuất của thằng nhóc.

Co chan hiểu ý lập tức lôi ra giọng nói ngọt hơn cả đường nguyên chất nhão hơn cả cháo làm Conan nổi hết cả da gà da vịt.

-“Anh Conan vất vả cả ngày chắc mệt lắm rồi, để em xoa bóp cho anh. Sẽ rất dễ chịu đó.” Lại tiếp tục công việc xoa bóp một cách chăm chỉ.

Conan thực sự không thể chịu được thái độ kỳ lạ của co chan. Người ta nói vô công bất thụ lộc, không có chuyện ai cho không ai cái gì chắc chắn có ẩn tình. Cậu quyết định im lặng tiếp tục hưởng thụ dù gì thì chắc chắn không sớm thì muộn thằng nhóc cũng sẽ lòi đuôi và phải nói ra lí do thôi.

Năm phút rồi mười phút Co chan đã bắt đầu mỏi tay nhưng vẫn phải tiếp tục tự cổ vũ bản thân: Co chan mày phải cố nên vì tương lai con em chúng ta phải cố gắng.

-Anh có thấy dễ chịu không? * xoa bóp*

-“Uhm.” Conan ngồi hưởng thụ nhếch miệng cười nhẹ, có vẻ thằng nhóc không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.

-“Gần đây em có thích một chị gái.” Co chan gương mặt ngượng ngùng, hai má đỏ bừng khi nhắc đến cô bé mà cậu để ý.

-Cắt. Nhóc còn nhỏ cấm yêu đương.( Khụ... Không phải anh cũng là để ý con gái nhà người ta lúc nhỏ sao. Thằng nhỏ chỉ là tiếp nối truyền thống gia đình thôi.*liếc liếc +ánh mắt khinh miệt) Conan trưng ra gương mặt anh lớn dạy dỗ em nhỏ.

-Yêu không phân biệt tuổi tác. Anh chưa nghe sao?

-“Hứ. Vậy nhóc muốn làm gì thì làm anh không quan tâm.” Quay lại tiếp tục làm bài.

Co chan chạy đến giằng lấy quyển vở nói: “Anh phải giúp em. Chẳng lẽ em xoa bóp không công, anh đừng có mơ thoái thác.”

-“Là nhóc tự làm anh không có ép.”

-“Em sẽ mách mẹ anh bắt lạt em.” Vừa nói vừa chuẩn bị sẵn nước mắt.

-Tùy nhóc.

-Co chan thấy Conan không lung lay đành sử dụng chiêu thức cuối cùng: “ Nếu em nói với mẹ rằng anh có tình cảm nam nữ với mẹ thì sao nhỉ?” Co chan nở nụ cười đểu cắng nhất nhìn Conan.

-“Nhóc nói gì anh không hiểu?” Conan quyết định giả nai tiếp tục trưng ra gương mặt ngây thơ không hiểu gì.

-Điện thoại của anh, chắc có rất nhiều thứ thú vị nhỉ?

Conan nghe đến đây thì gương mặt biến sắc. Trừng mắt nhìn Co chan: “ Nhóc xem trộm điện thoại của anh.”

Co chan nhìn biểu hiện của Conan thì đoán chắc Conan thực sự có vấn đề. Cậu thường thấy ông anh này thần thần bí bí cũng như luôn giữ điện thoại bên người tránh không cho ai động vào. Rõ ràng là có tật giật mình. Từ nay cậu sẽ không phải sợ ông anh này nữa rồi ha ha: “Vậy giờ anh có giúp không?”

-Anh cũng không biết cô bé nhóc thích thì làm sao mà giúp?

-“Là chị xinh đẹp, lạnh lùng tên Haibara Ai buổi chiều đó.” Nhận thấy Conan đã chịu xuống nước Co chan lập tức vui vẻ bô bô khen ngợi Ai.

-Cậu ấy thì không được.

-Tại sao? Chẳng lẽ anh để ý chị ấy?

- Nhóc đừng nói bậy. Nói chung hai người không hợp.

-“Vậy đừng trách em.” Co chan quay người chuẩn bị ra ngoài thì bị Conan lôi lại.

- Được.Nhưng anh có điều kiện. Em phải kể thêm thông tin về gia đình em cho anh nghe.

Co chan nhìn Conan có chút chần trừ sau đó lại nghĩ có thể nhân cơ hội này làm anh ấy từ bỏ tình cảm với mẹ thì cười bí hiểm đồng ý.

Chuyện này xảy ra cách đây 3 tháng lúc đó là buổi tối sau khi em đã đi ngủ.

Flash

Trên ghế sofa ngoài phòng khách có một cặp vợ chồng đang vui vẻ coi phim. Người phụ nữ tựa vào vai người đàn ông và chăm chú xem tivi không chút chú ý đến người đàn ông ngồi cạnh đang quàng tay qua vai mình khiến cho người đàn ông không khỏi nhíu mày.

-Bà xã ah.

Giọng nói nói nam trầm ấm cất lên trong không gian làm người phụ nữ bên cạnh rùng mình lạnh toát sống lưng lòng cảm thấy bất an.

-Sao vậy anh?

-Chúng ta sinh thêm em bé đi.

-Anh còn dám bày ra cái điệu bộ đó ra dụ dỗ em. Em không có ngốc mắc lừa anh nữa đâu. Không phải tại anh thì em đâu có 19t đã lấy chồng còn làm mẹ người ta.

Người phụ nữ vừa nghe xong thì biến sắc quay sang trừng mắt nổi giận sổ ra một tràng với người đàn ông.

-“Cái này đâu thể trách mình anh. Không phải từ bé em đã luôn lẽo đẽo theo anh, lúc nào cũng bày ra gương mặt ngây thơ, đáng yêu dụ dỗ anh phạm tội bây giờ thì lại đổ toàn bộ trách nhiệm cho anh. Anh thật là đáng thương.” Người đàn ông không chút lao lúng lập tức phản biện còn bày ra khuôn mặt như thể mình là kẻ đáng thương vô tội còn vợ mình mới là kẻ phạm tội tày đình làm người phụ nữ bên cạnh tức nghẹn họng.

-“Tối nay anh đi mà ngủ sofa.” Sau đó đứng dậy tính về phòng ngủ thì bị người chồng nắm tay kéo lại ngồi trên đùi mình.

Người chồng vuốt vuốt tóc vợ gương mặt dịu dàng sau đó lại quay đổi thái độ trở nên lạnh lùng nói: “Còn muốn nghe trộm.”

Người vợ nhíu này nhìn về phía người chồng đang nhìn thì giật mình.

-Co chan

-“Ha ha...con hơi khát nên..., không làm phiền ba mẹ nữa.” Co chan cười gượng giải thích sau đó rất biết thời thế lập tức chạy trở về phòng mình khóa cửa lại.

Người vợ ngượng đến đỏ mặt khi bị con bắt gặp, ngại quá hóa giận đẩy chồng mình ra rồi chạy về phòng khóa cửa luôn.

Người chồng ngồi trên ghế sofa thở dài: “Thằng bé này chỉ biết phá chuyện tốt của ba nó thôi.”

Endflash.


Tạm thời chỉ đến đây thôi nhé mình đang bí hi hi oyasumi
 
Hiệu chỉnh:
Chap 8

Part 1

Ran khẽ cựa mình tỉnh giấc. Trời đã sáng rồi. Cô định thức dậy làm buổi sáng cho cả nhà, sau đó đưa Co - chan đi công viên chơi, vì dù sao hôm nay cũng là chủ nhật mà. Khi định qua phòng lũ trẻ, cô chẳng thấy cả hai đâu cả, mặc dù bây giờ vẫn còn rất sớm.

Ran bước vào phòng vệ sinh, thấy Conan vừa cầm kem, bàn chải đánh răng, vừa gãi tóc gãi tai sồn sột. Khi thấy Ran, cậu lễ phép:

- Ran-neechan buổi sáng vui…

Ran chưa để Conan nói hết, hỏi ngay:

- Co - chan thằng bé đâu rồi?

Conan có chút khó chịu. Ran quan tâm thằng bé nhiều đến thế ư? Chẳng lẽ cậu trong mắt cô không quan trọng bằng ư?

- Mẹ…ơi

Co-chan từ đâu chạy tới, cầm trên tay những đóa hoa thật là xinh với đủ màu sắc.

- Con tặng mẹ những bông hoa này. Con yêu mẹ nhiều lắm.

Ran hơi bất ngờ một chút. Đứa con trai bé bỏng của cô dễ thương thế này sao? Đáng yêu thế này ư? À khoan…không phải. Co – chan chỉ là một đứa trẻ lạc gia đình và gọi cô là mẹ thôi...

“Từ lúc nào mà mình nghĩ thằng bé là con nhỉ?”

Ran nghĩ, mặt cô bỗng đỏ bừng vì xấu hổ. Có lẽ sự yêu thương và gắn bó của gia đình với cậu nhóc láu lỉnh khiến cho cô cảm giác mình thật sự là mẹ của Co - chan vậy.

- Mẹ ơi mẹ sao vậy?

Giọng nói của thằng bé khiến cô giật mình quay về thực tại. Co – chan vẫn chìa đóa hoa rực rỡ chờ Ran cầm. Cô lúng túng, đưa tay đón lấy:

- Cảm ơn con nhé, hoa đẹp lắm.

Nói rồi Ran cúi người hôn vào trán và xoa mái tóc của cậu bé một cách âu yếm, sau đó kiếm một lọ hoa để cắm vào.

Co – chan được mẹ khen thì vui lắm. Cu cậu cười toe toét trông rất đáng yêu.

Nãy giờ Conan nhìn theo mà lòng tức anh ách. Tên nhóc này luôn được Ran cưng nựng, hôn hít. Cậu còn chưa bao giờ được như vậy, huống hồ chi một thằng nhóc xa lạ!

Lúc này Ran và Co – chan đã xuống bếp chuẩn bị đồ điểm tâm, chỉ còn Conan ở một mình.

Bỗng có tiếng chuông cửa reo lên. Lúc này, Ran đang chuẩn bị bữa sáng, Co – chan thì lăng xăng phụ cô. Hình như có khách đến. Ran quay mặt lên nói to với Conan:

- Conan – kun, giúp chị đón khách đi.

Bước xuống lầu với một bộ dạng chán nản, Conan đáp lời:

- Vâng.

Vừa mở cánh cổng ra, xuất hiện trước mắt anh chàng thám tử teo nhỏ, hai bóng dáng quen thuộc, một người có nước da ngăm đen, mọt người với chiếc nơ buộc cao về phía sau.

Vừa thấy họ xuất hiện, Conan giả vờ ngạc nhiên:

- Heiji – niichan và Kazuha – neechan có việc gì mà phải lên đây sớm vậy ạ?

Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ:

“Hattori đáng ghét! Mới sáng sớm đã làm phiền người ta.”

Nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại và cái nhìn sắc lẻm của Conan như không mấy vui vẻ, Hattori khẽ rùng mình. Hắn toát mồ hôi:

- Ừm…tớ đến đây để báo cho cả nhà về vụ án ở Kansai đang rất nổi. Nạn nhân là con gái và con rể tương lai của nhà tài phiệt Tojizo. Mọi người muốn theo chứ?

Nhắc đến vụ án thì mặt Conan trở nên sáng rỡ. Nhìn bộ dạng háo hức của cậu, sau khi vào nhà, tên da ngăm như đã lừa chàng trai teo nhỏ một cú ngoạn mục:

- Tôi đùa vậy mà cũng tin.

Nói đoạn hắn bật cười rất chi là sảng khoái. Conan thì mặt hầm hầm như muốn nuốt sống tên bạn từ Miền Tây.

- Mẹ ơi, có ai đến chơi nè.

Co – chan từ bếp bước ra, trên tay khệ nệ cố bưng một khay trà ra ngoài.

- Cháu mời cô chú.

Thấy một cậu nhóc xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, Hattori nhe răng cười:

- Nhóc con này là người ở đâu vậy Kudo?

Hattori cúi người hỏi khẽ vào tại Conan.

- Ai biết. Từ đâu trên trời rơi xuống ấy.

Conan không quan tâm lắm, trả lời một cách hờ hững.

Co – chan lúc này đã đứng cạnh Hattori:

- Chú ăn bánh không để cháu lấy?

Hattori gật đầu:

- Bánh bà chị làm hả? Ngon đấy. Nhưng sao gọi ta bằng chú?

Kazuha cũng trả lời:

- Cho chị nữa nhé em, dạo này chị thích ăn ngọt.

Co – chan quay sang Kazuha:

- Bánh này hổng dành cho cô. Chỉ cho chú này thôi. Chú phải ăn hết đó nghen

Vừa nói Co – chan chỉ tay hướng Hattori và lủi mất.

Sau khi cu cậu vào trong, Hattori quay sang:

- Đấy. ngay cả con nít cũng ghét bà chằn lửa như cậu.

Kazuha lườm hắn bằng một ánh mắt cực “dịu dàng”, trên đầu khói nóng bốc lên một cách “hiền lành”

Có mùi thơm thoang thoảng, Hattori khẽ hít vào:

- Hình như là bánh…

Co –chan bước ra, trên tay bưng một dĩa đựng một chiếc bánh ở giữa. Nhìn chiếc bánh màu hồng ngọt ngào có hình dâu tây với mùi thơm nhẹ nhàng.

- Chú phải ăn hết chiếc bánh này nha.

Hattori nhìn nó:

- Chú bảo ta ăn cái bánh này hử?

Co – chan gật đầu. Trên tay thằng bé cầm một đĩa bánh với hương hoa hồng. Tên bánh chính xác là…bánh xà phòng!

- Ta ghét chú mày.

Hattori gầm gừ trong khi Kazuha không nhịn nổi cười:

- Cậu bé, em thật thông minh, chị thích em rồi. Em chơi được Heiji rồi.

Ai đó đang tức đến ói máu

End part 1

[separate]



Mình và Ss Sutoru làm đồng tác giả, có thể chúng mình có cách hành văn khác nhau . Mong mọi người đừng giận, vẫn tiếp tục ủng hộ fic cũng như các au. Mình cảm ơn
Thân,
Hamika
@ss Su: ss like để em biết ss đã duyệt nha. những tình tiết kia em để part 2
 
hú hú, nhờ đi làm quen Shuu chị mà Zu em lại tìm được một fic hài mới :KSV@12::KSV@12::KSV@12:lời đầu tiên của Re: cứ là fic hài là em cuồng hết ạ :KSV@03:
Sau khi đọc xong 7 chap và 1 part, e phát hiện ra đã 2 tháng rồi chưa có chap ạ *buồn tiu nghỉu* nên e đã đào mộ nó lên để ủng hộ ss Shuu cùng bạn Hamika viết tiếp :Conan12:
* Nói về nội dung của fic trước ạ ~ cốt truyện rất sáng tạo và gay cấn, đặc biệt không kém phần hài hước :Conan14::Conan14::Conan14: Khi đọc cmt của ss Shuu nói Ran thực sự là mẹ của bé Co Co (e thích gọi vậy đó :)) ) ôi e sốc =)). Cơ mà nghĩ kĩ hơn, nếu Co Co là con của Shin với Ran và vì lý do nào đó quay lại quá khứ thì anh Nan của tôi với bé Co Co đáng yêu chết mất !!!!! Họ là hai cha con mà choảng nhau suốt ngày =)) Em cũng đang hóng đến đoạn phát hiện ra sự thật rồi thì họ sẽ nàm thao =))
Hình ảnh anh Shin trong fic được thay đổi chút xíu *đã trở nên hám gái hơn ạ :Conan19::Conan19::Conan19:* :)) Đầu tiên lúc đọc những đoạn bé Co Co thuyết giảng cách tán gái e lại cứ tưởng Au đang ship Kid Ran :)) tại sao con của a Shin lại có thể như vậy trong khi bố nó là một tên nghiện trinh thám mệt nghỉ :Conan11: Nhưng khi đọc đến đoạn CHỊ RAN TRỞ THÀNH MẸ NGƯỜI TA NĂM 19 TUỔI *omeioooo*. Vâng e đã hiểu vì sao tên Co Co này nó lại như thế =))
Điều em thích nhất trong cả cốt truyện là những đoạn Flashback của bé Co Co =)) a Shin của chúng ta ghen tuông thiệt là mù quáng nha :)) *thật là đáng yêuuu* Conan tuy chê bố của bé Co nhưng hằng ngày vẫn bất giác ghen ơi là ghen :Conan05::Conan05::Conan05:
Và một điều nữa ạ !!! Khi người bố trẻ đọc truyện cho con nghe =)) Và ổng quyết định kể Sherlock :)) e kết đoạn đó nhất =)) Đúng là đậm chất bố dạy con =))
* Vấn đề thứ hai là về văn phong, hình thức trình bày và cách diễn đạt nội dung ạ ~
Với một fic nội dung hài hước thì em không quan trọng văn phong lắm ạ ~ Việc viết cho độc giả cười và có tâm trạng thoải mái, có thể thư giãn khi đọc fic là đã rất thành công rồi :Conan14:
Về hình thức, một số lỗi trình bày câu thoại vẫn còn ạ. Ví dụ như:
[-“Ha ha...con hơi khát nên..., không làm phiền ba mẹ nữa.” Co chan cười gượng giải thích sau đó rất biết thời thế lập tức chạy trở về phòng mình khóa cửa lại.]
Khi viết câu thoại, nếu đã dùng dấu gạch đầu dòng thì không cần đến đóng mở ngoặc kép nữa đâu ạ (và ngược lại nữa ~)
Có thể sửa lại như:
[- Ha ha...con hơi khát nên..., không làm phiền ba mẹ nữa. - Co chan cười ...]
hoặc :
[“Ha ha...con hơi khát nên..., không làm phiền ba mẹ nữa.” Co chan cười ... ]
Về cách diễn đạt, e thấy một số chỗ còn lặp từ nhiều lần; trong lời dẫn và miêu tả của Au nên lược bỏ chữ "nha" (vì nghe sẽ giống văn nói).
Vậy thôi ạ :Conan05: Bằng tất cả tấm lòng, e lót dép, luôn hóng chap mới của fic ạ (các Au đừng drop :Conan04::Conan04::Conan04:)
Chap mới sớm sớm ạ ~~~ em đi đây ~~~ *lăn ra*
:KSV@09::KSV@09::KSV@09:
 
@Ran_Aizu_726 Cảm ơn bạn đã ủng hộ ss Su và mình. Mình vẫn đang viết part 2 đây và sẽ sớm có trong thời gian tới :)
Cảm ơn đã góp ý cho các Au và trong thời gian tới chap sẽ cố hoàn thiện và sẽ hay hơn :)
Mong bạn tiếp tục ủng hộ fic này nhé ;)

@Hắc miêu con của Shinichi nha bạn ;)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
@Ran_Aizu_726 về vấn đề ss ran làm mẹ sớm sẽ ko có trong tình tiết truyện nên ss nói luôn, thiệt ra sau khi tốt nghiệp shin bận chuyện học tập ở trường cảnh sát và phá án nên ko có nhiều thời gian trông trừng ran trong khi cô là một hoa khôi nên có nhiều ảnh để ý mà nếu hỏi cưới chắc chắn ông mori ko đồng ý với lí do ran còn quá nhỏ ;)) anh shin ko an tâm nên lừa ss ran chơi chiêu gạo nấu thành cơm cho chắc ai dè kế hoạch có biến và ảnh thành ba đó mà =))=))
@chirikamo4869 cám ơn em, có gì qua nhà ss nói nha :)
 
Fic quá ư là hay luôn! Là một cựu chuyên gia đọc fic chùa mà ko thèm lập tài khoản, hôm nay, mình (đứa đã giải nghệ và lập tài khoản đàng hoàng) muốn nói vời au một điều:
VIẾT TIẾP ĐI AU NHÉ! MÌNH HÓNG CHAP MỚI!
 
Au ak, Shami đã đọc chùa fic này từ khi chưa lập nick òi, fic CỰC KỲ hay, hóng chờ từng chap của Au. Nhờ có fic của Au và một vài au khác Shami mới nổi máu viết fic đóa. Lâu lắm rùi chưa ra chap nên lòng Shami có hơi bùn, mong Au tiếp tục viết tiếp Fic nha. :KSV@18:
 
×
Quay lại
Top Bottom