[Shortfic] Nó

Mysticwriter

Thành viên
Tham gia
28/4/2020
Bài viết
11
Title: Nó
Pairing: Kaito x Shiho (KaiShi/KaiAi)
Author: Mysticwriter
Rating: K
Disclaimer: Nhân vật thuộc về Gosho nhưng trong fic này thì cuộc đời họ nằm trong tay tôi
Thể loại: Short Fic
Status: Đã hoàn thành

Góc lải nhải: Nay ngựa ngựa xem lại mới nhớ ra mình có tài khoản trong kênh sinh viên từ thời trẩu tre =)) Thôi thì kỷ niệm đăng lưu trữ cái fic cho fandom bè lá flop ói ẻ chung vui với nhau một chút
 
Chương 1

"Tao nhặt mày về nuôi là phúc bảy đời nhà mày rồi, mày còn muốn cái gì?"

Nó cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.

Nghe người khác nói, nó không có cha mẹ. Người nhặt ve chai này đang đi qua bãi rác thì bắt gặp nó bị bỏ lại trong một túi chăn, bèn nhặt nó về nuôi. Lúc nào ông ta vui vẻ thì còn tử tế, có điều người nhặt ve chai này là một con sâu rượu, mỗi lần kiếm được đồng nào đều đổ hết vào rượu chè, bà vợ cũng không khá khẩm hơn là bao, vậy nên từ lúc có thể ý thức được, nó đã bị đánh mắng không biết bao nhiêu lần.

Nó cũng chẳng biết tên thật của mình là gì. Người ta gọi nó là Ai Haibara. Theo một bà bác tốt bụng giải thích, tên nó có nghĩa là màu xám.

Haibara cũng thường xuyên chịu đói. Có lẽ nó còn trụ được tới hiện giờ là nhờ những vị hàng xóm tốt bụng còn sót chút lòng thương hại cho nó.

Năm nay nó bảy tuổi. Trong một lần có tâm trạng khá tốt, ông bố nói với nó vậy. Từ mấy đứa trẻ chơi chung trong khu ổ chuột, nó biết một vài thứ mà trẻ em bình thường tầm tuổi nó vẫn làm. Ví dụ như, đi học.

Tuy nhiên, đáp lại nó là một câu mắng phũ phàng của bà mẹ. Đi học dường như thật xa vời.

"Chúng tao cũng không được đi học đâu," Một đứa trong nhóm trẻ nói với nó, "Còn phải làm việc nữa, nhưng nghe nói trường học không thu phí."

Nó thận trọng đợi tới một lần người bán ve chai có tâm trạng tốt, rụt rè hỏi ông ta về việc đi học. Ông bố nuôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, đằng nào cũng không phải trả tiền học. Nó còn nằm trong số hộ nghèo nữa nên được giúp đỡ đồ dùng sách vở, thậm chí mỗi tuần còn có thêm một hai bữa cơm trưa, đỡ phải lo nghĩ tiền ăn cho nó.

Vậy là hằng ngày, buổi sáng nó đến trường, buổi chiều lại nhặt ve chai phụ giúp cha mẹ nuôi, cũng bắt đầu tự tích cóp ít tiền đợi đến lúc cần dùng.

Tư chất của nó trời sinh thông minh. Nó lại ít nói, tạo cho người khác cảm giác nhút nhát hiền lành, nên thầy cô rất thương, thường tặng nó ít đồ cũ. Bạn bè biết hoàn cảnh của nó, cũng không ai bắt nạt. Cuộc đời nó cứ thế phẳng lặng trôi qua mấy năm giáo dục bắt buộc.





***

Nó gặp cậu vào năm lớp năm.

Bên cạnh việc nhặt ve chai cùng bố nuôi, nó vẫn thường tìm thêm công việc phù hợp với tuổi. Nhưng trông nó gầy gò quá, người ta cũng ngại nhận, cho đến khi nó được làm một công việc rửa bát thuê của một nhà hàng nọ. Nó rửa bát cẩn thận, lại nhận ít hơn người khác vài đồng. Người quản lý nhà hàng rất hài lòng với nó.

Rửa xong bát, nó sẽ được người ta cho lên quầy phục vụ để phụ giúp. Không có lương, nhưng nó khá vừa lòng vì nếu có đồ ăn thừa, nó có thể gói ghém đem về. Nó thích nhìn những vị thực khách sang trọng bước vào nhà hàng gọi món. Thưởng thức bằng mắt không hề mất tiền. Nó có một trí tưởng tượng tương đối phong phú, có thể giúp nó thoát khỏi hiện thực trong chốc lát.

Nó không oán giận cha mẹ nuôi của nó lắm. Họ không nuôi dạy nó mấy, nhưng ít ra nó có một chỗ để ngủ, trừ mấy lần bị đánh, còn lại cũng không quá tệ.

Một lần nọ, nó lên quầy phục vụ ngắm nhìn như mọi lần, thì có một gia đình ba người bước vào. Những người phục vụ trong nhà hàng đều cúi chào họ đầy kính trọng. Đó chính là gia đình mở ra chuỗi nhà hàng, bao gồm nơi nó đang làm việc.

Lần đầu nó gặp cậu.

Nó tò mò nép sau quầy, nhìn trộm con trai của vị sáng lập. Đây không phải lần đầu nó nhìn thấy những đứa trẻ ăn mặc sang trọng, nhưng không ai đẹp bằng cậu chủ nhỏ. Tim nó bất giác đập mạnh một cái.

Nó nghe mấy người phục vụ đằng trước nó bàn tán, rằng tên cậu là Kudo Shinichi.

Ồ, tên thật hay.

Nó lén lút quan sát gia đình hạnh phúc nọ một lát, rồi lặng lẽ đứng vào góc khuất nó vẫn hay đứng, nhắm mắt tưởng tượng tới khuôn mặt cậu chủ nhỏ. Người ta bận bịu phục vụ cho khách VIP, không ai chú ý tới việc nó đứng đó. Càng tốt, nó sẽ có thời gian để tưởng tượng.

"Ồ, bạn làm việc ở đây sao?"

Nó mở mắt, nhận ra khuôn mặt cậu chủ nhỏ đáng nhẽ chỉ có trong tưởng tượng của nó dí sát vào mặt. Nó giật mình, cố gắng nép sâu hơn nữa vào góc tường nó đang đứng. Cũng chẳng sâu hơn bao nhiêu, vì nó vốn dĩ đã đứng sát góc rồi.

"Hừm, bạn nhỏ quá, sao người ta lại cho bạn làm việc ở đây vậy?" Vừa nói, cậu chàng vừa xoa cằm.

Nó nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt ngọc lục tràn đầy sự tò mò. Tuy nhiên, nó không nói tiếng nào.

"Tôi sẽ bảo ba mẹ, quản lý ở đây bóc lột sức trẻ con." Cậu chủ nhỏ lắc đầu nói.

Cậu vừa định hùng hổ quay đi, ngay lập tức bị nó níu lại, "Đừng, họ không bóc lột, ý là, họ trả tôi tiền lương mà."

"Nhưng cậu quá nhỏ để làm việc," Cậu nghiêm túc nói, "Vi phạm quy định rồi."

"Nhưng tôi cần tiền," Nó lẩm bẩm, "Mọi người đối xử với tôi tốt lắm, không sao cả đâu."

Sự thật là như vậy. Nó thích ở đây hơn ở nhà. Nếu nơi đó có thể gọi là nhà nó.

Cậu nhìn nó, nhìn qua mái tóc nâu đỏ dính bết mồ hôi đến bộ đồ phục vụ cũ kĩ ố vàng, bất giác thở dài một cái. Bố mẹ cậu là dân làm ăn, thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ gặp thoáng qua những đứa trẻ nghèo, một ví dụ đang đứng ngay trước mặt cậu. Bố mẹ có nói nếu gặp những đứa trẻ đó chỉ có thể giúp đỡ một ít về vật chất, còn lại đành chịu.

"Nếu cậu thiếu tiền, tôi sẽ cho cậu tiền," Cậu chủ nhỏ nghiêm mặt nói, "Đừng đi làm nữa."

Một đứa trẻ 9 tuổi còn khá nhỏ để hiểu về lòng tự trọng. Nhưng Haibara đọc rất nhiều sách - ở nhà chắc chắn không có sách, nó chỉ có thể thỏa mãn lòng khao khát tri thức bằng thư viện nhỏ trên trường. Dù không có khái niệm về cái gọi là tự trọng, nó cơ bản vẫn có xu hướng đạo đức chung. Sâu trong tâm nó trỗi lên sự khó chịu. Dù từ lâu rồi nó đã không còn bao nhiêu cảm xúc.

"Không bao giờ," Nó nói, "Tôi không cần cậu giúp."

Hai đứa trẻ nhìn chòng chọc vào nhau đầy đánh giá, cho đến khi tiếng gọi của bà chủ lớn vang lên, "Bé Shin! Con đâu rồi? Chúng ta về thôi."

"Tôi phải đi rồi," Shinichi nói, "Cái này cho cậu, mấy hôm nữa tôi còn quay lại, chúng ta chơi chung nhé. Ở đây chán chết."

Nói rồi cậu móc từ trong túi áo ra một thanh chocolate cỡ lớn, dúi vào tay nó, quay người rời đi. Nó ngớ người ra nhìn theo cậu chủ nhỏ cho đến khi cậu biến mất hoàn toàn, rồi nhìn thanh kẹo trên tay. Nó từng được ăn kẹo ngọt một hai lần, được bạn trên lớp bẻ cho một mẩu bé xíu, khi đó nó rất biết ơn cô bạn đã chia sẻ kẹo cho nó.

Chocolate không để được lâu, nhà nó cũng không có tủ lạnh. Ngẫm ngợi một hồi, nó bóc gói kẹo, bẻ thành từng miếng nhỏ cho vào miệng. Thật ngon. Nó chưa bao giờ được nếm thử loại kẹo hảo hạng như thế.

Nó nhảy chân sáo mang theo bọc đồ ăn thừa về nhà. Đứng trước cửa, nó nghe thấy tiếng cãi nhau và tiếng rơi vỡ loảng xoảng của đồ đạc. Ba mẹ nuôi nó lại cãi nhau rồi, hẳn là bố nuôi vừa uống rượu.

Ánh sáng trong mắt nó lập lòe một chút rồi tắt hẳn. Nó thở dài, nhẹ nhàng mở cửa và bước vào căn nhà lụp xụp. Nó có trí tưởng tượng rất phong phú, nhưng nó biết phân biệt hiện tại và tưởng tượng.

Tối hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ trên chiếc nệm rách rưới, nó nhìn chằm chằm vào tờ giấy nilon bọc chiếc kẹo nó ăn ban chiều.

Mysticwriter

CN/05/11/2023 (ngày hoàn thành)
 
Chương 2

Hôm sau nữa, cậu chủ nhỏ tới thật. Cậu đem theo hai cuốn sách, đến chỗ quầy phục vụ, nơi con bé đang ngắm nhìn khách hàng. Đôi mắt nó hau háu nhìn sách.

"Cuốn này tôi đọc rồi," Nó chỉ vào một cuốn, "Hay lắm."

Cuốn kia là truyện trinh thám, cậu chủ nhỏ hào phóng cho nó mượn. Hai đứa nhỏ đi ra vườn cây bên ngoài, nơi có hàng ghế đá yên tĩnh, lặng lẽ ngồi đọc.

Lại vài ngày sau đó nữa, cậu chủ nhỏ đều tới tìm nó cùng chơi. Nó phát hiện nó nói chuyện với cậu rất hợp, hai đứa có thể bàn tán về mọi thứ từ trên trời đến dưới đất, từ núi non tới biển cả. Ông bà Kudo đều biết, nhưng không ngăn cản. Nó là một đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể kết bạn.

Hai đứa nó sẽ ngồi dưới ghế đá. Nó sẽ yên lặng nghe cậu chủ thao thao bất tuyệt về các kiểu vụ án trên thế giới, nhìn trân trân vào khuôn mặt điển trai của cậu, trong khi trái tim đóng bụi lặng lẽ đập những nhịp đập đầy sức sống đầu tiên.

"Chỉ có cậu chịu nghe thôi," Shinichi nói vào một hôm nọ, "Bố quá bận, mẹ thì chẳng quan tâm, còn Ran sẽ càu nhàu bảo tôi lúc nào cũng chỉ biết tới trinh thám."

Thỉnh thoảng nó sẽ nghe cậu kể về "Ran", một người bạn khác của cậu. Theo nó hiểu, hai người họ chơi với nhau rất thân.

"Ran là người quan trọng nhất đời tôi." Cậu tự hào nói.

Nó quá nhỏ để hiểu điều gì đang xảy ra trong người nó. Nhưng nó cảm nhận được con tim nó nhói lên một cách khó hiểu.

Ngày đó cuối cùng cũng tới. Nó thấy cậu dắt tay một bé gái xinh xắn, cũng trạc tuổi nó và cậu, đến trước mặt nó.

"Đây là Ran. Ran, đây là Haibara."

Ran mỉm cười ngọt ngào chìa bàn tay trắng nõn mềm mại ra trước mặt nó. Nó rụt rè bắt tay cô gái nhỏ rồi mau chóng rụt lại.

Ba đứa lại chạy ra hàng ghế đá quen thuộc. Nhưng lần này, cậu nhắc đến Ran là chính, thỉnh thoảng đệm thêm tên của nó vào. Nó nhìn thấy cậu cười rất tươi, nụ cười mà nó chưa từng gặp ở cậu trước đây. Thi thoảng nó sẽ thấy gương mặt cậu đỏ lên, rất dễ thương. Sự khác biệt đáng yêu đó không dành cho nó.

Nó liếc nhìn bộ váy sạch sẽ và xinh xắn trên người Ran, lại nhìn bộ quần áo cũ trên người mình. Nó chưa từng để ý Shinichi mặc cái gì, nhưng giờ thì nó quan sát, chiếc áo phông xanh phối với quần âu nâu đậm, kiểu dáng rất đẹp và làm từ loại vải cao cấp. Dù hai người họ không hề bài xích nó, nó vẫn biết có một khoảng cách lớn giữa nó và họ. Trái tim nó nhảy lên, bụng dạ quặn đau đến kì lạ.

Tối đó về, nó lôi mấy tờ giấy gói kẹo từ trong góc bí mật ra, những viên kẹo Shinichi đưa mà nó đã ăn hết, ngắm lại một lần, rồi nhắm mắt.

Sẽ không sao đâu, nó tự nhủ. Trí tưởng tượng không hề tính phí.





***

Nó lên sơ trung. Nó vẫn không cần trả tiền học, nhưng nó học chung trường với Ran và Shinichi.

Hai người họ học khác lớp nó - lẽ đương nhiên mà, và thường đi chung với nhau. Càng học lên cao, họ càng ít khi gọi nó cùng đi như hồi trước. Nó học rất giỏi, từng được hiệu trưởng tuyên dương nhiều lần cùng với cậu chủ. Nhưng nó không thể mơ ước quá xa. Có lẽ số tiền tích cóp được đủ để nó học cao trung gần nhà. Còn sau đó, nó không biết. Nó thậm chí còn không có nồi một chiếc điện thoại di động thông minh nữa.

Nó cần phải giữ tiền thật cẩn thận. Lần trước nó đã quyết tâm để ít tiền mua một chiếc điện thoại, kết quả bị mẹ nuôi lấy sạch, với lý do để nuôi nó ăn ở. Ngoại trừ chỗ ngủ, nó không chắc rốt cuộc là ai nuôi ai. Chỗ đồ ăn nó mang bên ngoài về gần như để bố mẹ nó ăn, nó không đụng vào bao nhiêu. Bố mẹ nuôi chẳng chi tiền cho nó bất cứ thứ gì, cũng không từng hỏi han lấy một câu nó đang làm gì, tất cả mọi thứ đều một mình nó tự cáng đáng.

Nhưng nó đã quen rồi, đành vậy.

Ngày tốt nghiệp sơ trung, mọi người cười tươi rạng rỡ bên người thân gia đình, họ chụp ảnh và hò hét vui sướng. Nó lặng lẽ đứng dưới gốc cây một mình nhìn họ, trên tay cầm một đống giải thưởng và bằng khen. Sẽ không có ai chung vui với nó, nó chỉ cần đứng ngắm và tưởng tượng tới một gia đình không thật.

Bỗng nhiên tiếng người xôn xao hết cả lên. Cậu chủ nhỏ tỏ tình ngay trước mặt tất cả mọi người, Ran không hề do dự đồng ý ngay. Nó cùng các bạn vỗ tay hoan hô nhiệt liệt mừng cho hai người họ. Đến khi nó định thần lại, nó đang đứng trong nhà vệ sinh, hai tay đỏ rần, nước mắt đầy mặt.

Nó nhìn bản thân nó trong gương, bộ đồng phục cũ kĩ được tặng lại nên hơi rộng, treo lủng lẳng trên dáng người gầy gò, khuôn mặt nhem nhuốc thảm hại. Nó nhớ lại mặt Ran, một cô bé mới lớn trắng trẻo và xinh đẹp đến động lòng người. Nó thở dài, rửa mặt chùi đi vết nước mắt.

Nó đã cố gắng hết sức, nhưng chưa tới được vạch xuất phát của bọn họ.

Cuộc đời là như thế.

Ông bà Kudo mời nó tới dự tiệc tốt nghiệp. Trong mấy năm qua, nó đã đến nhà Shinichi vài lần, cả hai người họ đều đối xử với nó rất tốt. Nó cũng đã nhận lời trước đó, vậy nên dù tâm trạng nặng nề tới đâu, nó vẫn lê bước tới dự.

Nó gặp Kaito Kuroiba, anh họ của Shinichi, và Aoko Nakamori, chị họ Ran, bọn họ giống nhau một cách kì lạ. Bữa tiệc còn có thêm một vài người bạn của hai nhân vật chính.

Nó ngồi trong góc một mình, tách xa đám học sinh đang hò hét reo mừng, không ai để ý đến nó. Ánh mắt nó như có như không liếc qua cậu chủ tuyệt vời của nó đầy ngưỡng mộ. Năm sau cậu chủ sẽ học trường tốt nhất thành phố.

Chiếc điện thoại hàng second-hand nó mới mua gần đây rung lên thông báo tin nhắn mới. Nó mở ra, bàn tay hơi run. Nó đỗ học bổng cao nhất của trường cao trung cậu chủ sẽ học. Nó sẽ được miễn toàn bộ học phí. Nó nhẩm tính số tiền nó tích cóp được, đủ để nó ăn. Nó sẽ đi làm thêm nữa.

"Em là Ai Haibara?"

Nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cậu chủ nhỏ nhìn nó. Không phải cậu chủ, là anh họ của cậu.

"Anh là Kaito Kuroiba, chào em. Em là người đạt học bổng cao nhất nhỉ? Giỏi lắm!"

Nó yên lặng nhìn anh. Anh cười tươi, dịu dàng. Nó không ngạc nhiên vì sao anh biết.

Nó cụp mắt xuống, nhìn bộ quần áo mình đang mặc, lí nhí, "Chào anh."

Kaito không hỏi vì sao nó không ra chơi cùng mọi người. Anh ngồi xuống bên cạnh nó, im lặng. Theo như nó quan sát từ đó đến giờ, anh là một người vui vẻ và thích sự chú ý.

"Tại sao anh lại ra đây?" Cuối cùng nó nhỏ giọng hỏi, trong giọng không có bao nhiêu cảm xúc, "Em là một người rất nhàm chán. Mọi người đang đợi anh kìa"

Kaito chỉ nhìn nó mà không đáp lại. Rồi anh hướng mắt về phía nhóm người vui nhộn đang cười đùa.

"Haibara, hóa ra cậu ở đây," Ran đột ngột ôm tay Shinichi đứng trước mặt hai người, Aoko theo sau, "Bọn tớ cũng vừa nhận được thông báo này, cậu đạt học bổng rồi đúng không? Cậu giỏi thật đấy. Chúc mừng cậu nhé!"

Nói đoạn, cô quay người lại với Shinichi, đôi mắt tím biếc sáng lấp lánh, "Vậy là năm sau ba chúng ta lại được học cùng nhau rồi. Lại còn học chung trường với chị Aoko và anh Kaito nữa."

Shinichi mỉm cười vỗ vỗ đầu bạn gái mình, nó liếc qua động tác thân mật đó, bàn tay nắm điện thoại thật chặt.

"Sao không ra chơi với mọi người?" Shinichi hỏi.

Nó nhìn lên, đôi mắt lúng túng liếc qua khuôn mặt của cậu.

"Không có gì đâu," Kaito đáp lời hộ nó, "Bọn anh đang nói chuyện một chút, Haibara thực sự rất thông thái đấy."

Nó nhận ra ánh mắt Aoko liếc qua nó không mấy thiện cảm, nó hơi co người lại. Kaito như có như không chắn trước mặt nó.

"À ra vậy," Shinichi cười tươi nhìn hai người, "Haibara vốn rất thông minh mà. Chúng ta qua chơi chứ?"

"Ai-chan!" Phu nhân Kudo - bà Yukiko - đột nhiên tiến lại gần nhóm bạn trẻ và gọi lớn, bà là một trong số ít người nó kính trọng và đủ thân thiết để gọi tên nó, "Cô biết tin mới rồi, con giỏi lắm, hẳn là bố mẹ sẽ rất tự hào về con."

Mọi ánh mắt trong căn phòng đổ dồn về phía nó. Nó cúi đầu lầm bầm một câu cảm ơn. Nó biết tâm điểm của tiếng xì xào bàn tán khắp bữa tiệc là về nó. Học bổng vào một trường trọng điểm không phải thứ dễ kiếm, hầu hết học sinh không đủ khả năng để giành được.

"Chà, vậy là chúng ta lại được học chung nhỉ," Shinichi cười lớn, "Có gì giúp đỡ nhau nhé, Haibara."

Nó ngẩng đầu lên, nhìn cậu, cậu đang quay đầu sang Ran. Trái tim nó khe khẽ thổn thức.

Một lúc nào đó, nó có thể chạm tới cậu không?

Mysticwriter

T2/06/11/2023 (ngày hoàn thành)
 
Chương 3


Cuộc sống cao trung lại tiếp tục. Nó đi học, rồi đi làm thêm. Tối về lại miệt mài với bài tập đến khuya lắc khuya lơ.

Nó học quá giỏi. Chẳng mấy chốc, nhiều bạn học đã phải nhìn nó với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cùng với Shinichi, nó là một trong những học sinh xuất sắc nhất thành phố, thậm chí còn được chọn đề cử vinh danh học sinh ưu tú toàn quốc.

Do tính tình lặng lẽ vốn có, không có nhiều người chơi được với nó. Shinichi còn dành thời gian để chăm sóc bạn gái mới hẹn hò, không thể lúc nào cũng nói chuyện với nó. Ngày ngày trôi qua có lẽ cũng không khác năm tháng học sơ trung bao nhiêu.

À không, có một điểm khác.

Nó đang ngồi yên lặng giải quyết bữa ăn đạm bạc trong góc khuất của canteen, một bóng người cao gầy đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, nở nụ cười tươi rói.

"Chào em, em ăn ở đây sao? Anh ngồi chung được chứ?"

Nó ngước mắt nhìn lên, không mặn không nhạt gật đầu.

Kaito Kuroba.

Anh không mấy để ý đến thái độ của nó, ngồi xuống hết sức tự nhiên, miệng bắt đầu tía lia về những việc xảy ra thường ngày. Nó không đáp lại, nhưng nó sẽ lắng nghe. Thi thoảng, khi câu chuyện của anh quá đỗi buồn cười, khóe môi nó nhếch lên một thoáng.

Từ ngày nó học cao trung, anh vẫn luôn bám theo nó như vậy. Ban đầu nó cảm thấy có đôi chút phiền phức, nhưng dần dần nó cũng quen. Aoko thường xuyên xuất hiện và tóm cổ anh chàng lôi đi đâu đó vì anh toàn phạm phải lỗi này lỗi nọ, rồi một lát sau anh lại quay về huýt sáo đi bên cạnh nó. Anh không đòi biết chỗ ở của nó, nhưng anh sẽ chào tạm biệt nó mỗi ngày trước khi về nhà.

Shinichi rất hay cùng Ran tản bộ hẹn hò ở công viên gần trường. Thi thoảng nó sẽ qua đó, ngồi dưới tán cây và tập trung làm bài tập, đợi đến lúc cặp đôi nọ tới dạo bước. Nó không lo bị phát hiện, bởi có rất nhiều người cũng rình mò họ như nó. Shinichi và Ran rất nổi tiếng trong trường.

Khi hai người nọ đi cùng nhau, trong lúc mọi người xung quanh rì rầm bàn tán đủ điều, nó im lặng ngước nhìn một thoáng, rồi lại cắm cúi vào trang sách trước mặt. Người ta cho rằng nó chỉ ra công viên để thay đổi không khí làm bài, trong khi ấy nó nghĩ đến hình ảnh cậu tươi cười chỉ đứng cách nó vài mét. Nó thích nhìn thấy cậu vui vẻ, nó thích nhìn thấy cậu cười, dù đó không phải nụ cười dành cho nó.

Cứ đứng ở đằng xa là được rồi. Nó thầm nghĩ vậy.

Ngày ngày của nó cứ trôi qua tuần tự như vậy. Một mình đến trường, học, làm thêm, rồi lại học, rảnh rỗi sẽ qua công viên đọc sách.

Hôm nay khác mọi ngày một chút. Trước khi về, Kaito tạm biệt nó theo lệ thường và tặng nó một cái bình nước giữ nhiệt, nhỏ thôi, nhưng chắc chắn là đồ tốt.

Nó mở to mắt, hết nhìn bình nước trên tay rồi lại nhìn anh, miệng hơi hé ra vì ngạc nhiên. Ngoại trừ mấy cây kẹo hồi còn nhỏ Shinichi tặng mà nó vẫn còn giữ lại vỏ, chẳng ai bận tâm đến việc tặng quà cho nó cả. Nó luôn từ chối tham gia tiệc sinh nhật của Ran và Shinichi, chỉ gửi một ít món quà handmade không mấy đáng giá nó tự làm, những món quà mà chắc chắn sẽ bị xếp vào trong xó dù nó có đặt bao nhiêu tâm huyết vào đó. Và cũng chẳng ai đủ quan tâm để hỏi nó rằng sinh nhật của nó vào hôm nào, kể ra dù có nó cũng không thể trả lời, bởi chính nó còn không biết.

Anh cười tươi, khóe mắt híp lại.

"Tặng em đấy, màu này trông rất hợp với em."

"Hôm nay không phải sinh nhật em," Cuối cùng nó cúi mặt xuống, che giấu biểu cảm của mình, "Anh không cần tặng em đâu, anh lấy lại đi."

"Ai-chan à," Anh dịu dàng nói, "Em là bạn anh mà, là bạn thì đâu cần phải sinh nhật mới tặng quà."

Nó không đáp lại, cũng không cằn nhằn khi anh gọi nó là Ai-chan như mọi khi. Ngắm mũi chân mình thêm một lúc, nó lẩm bẩm "Cảm ơn anh" rồi quay người rời đi luôn.

Bước vào căn nhà chật hẹp, nó vội vã trèo lên căn gác nhỏ, nơi nó thường học bài, cũng là một góc riêng tư của nó. Bố mẹ chẳng bao giờ thèm ngó đến cái gác chật chội và nhỏ thó này. Nó rút ra xấp giấy gói kẹo cũ kĩ, rồi đặt bình nước mới được tặng bên cạnh. Nó ngồi xổm, ngắm nghía kho tàng nhỏ của nó một lát. Shinichi chỉ tặng kẹo cho nó một thời gian, lớn rồi cậu ấy không tặng nữa. Bình nước là món quà đầu tiên sau một thời gian dài.

Cảm giác cũng không tệ lắm. Nó đưa những ngón tay mảnh khảnh và chai sần miết nhẹ vào chiếc bình mới coóng, ngẫm ngợi gì đó một lát. Cuối cùng nó cất toàn bộ quà nó từng được nhận vào góc cũ, rồi lấy sách vở ra làm bài tập.

Tối đó, nó lấy kho tàng nhỏ ra ngắm thêm một lượt nữa trước khi ngủ, và hình như giấc ngủ ngọt ngào hơn mọi hôm.

"Sao em không dùng bình nước anh tặng?" Giờ ăn trưa hôm sau, Kaito nhìn nó hỏi.

Nó di di chân, khẽ cắn môi một lát, nghĩ thật cẩn thận trước khi nói, "Em cất kĩ rồi ạ, nó thực sự rất tốt, sau này khi cần em sẽ dùng." Ngừng một lát, nó nói thêm, "Cảm ơn anh nhiều lắm."

Anh không nói gì thêm. Chiều hôm ấy, trước khi về nhà, anh đưa nó một chiếc kẹp tóc nhỏ, "Đây không phải anh mua đâu, chỉ là đồ cũ của mẹ anh thôi. Mẹ anh không dùng nữa, anh không dùng được, nên cho em đấy. Nhớ là hãy tận dụng nó thật tốt."

Nó không nhận vội, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc đơn giản và cũ kỹ. Anh cũng không đợi nó phản ứng, nhẹ nhàng tiến tới gần cài lên mái tóc nâu đỏ của nó. Rồi không kìm được, anh hôn nhẹ lên trán nó.

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt có một sự ngỡ ngàng khó nói. Anh cười dịu dàng, vẫy tay chào tạm biệt nó rồi quay người đi.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, nó cầm chiếc kẹp tóc, quan sát thật cẩn thận, khóe môi cong lên thành một nụ cười bé xíu. Sau đó nó đặt chiếc kẹp tóc nhỏ trước mắt, nhìn thật lâu trước khi dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Từ giờ trở đi, nó tự nhủ, kẹp tóc là vật bất li thân của nó.





***

"Kẹp tóc đó em lấy ở đâu vậy?"

Haibara ngước lên từ đống bài tập dang dở, Aoko và Ran đang nhìn lại nó. Hai người họ rất giống nhau, làm nó liên tưởng đến cặp chị em song sinh nào đó.

"Là anh Kaito đưa," Nó thành thật đáp, "Anh nói mẹ anh không dùng nó nữa."

Aoko và Ran nhìn nhau, nó có thể nhận ra sắc mặt cả hai người đều rất khó nói. Không đến mức khó chịu hay bực bội, nhưng chắc chắn là không vui.

"Ai-chan," Cuối cùng Ran cất tiếng, "Cái kẹp tóc đó, ừm, có lẽ là Kaito đã đưa nhầm, nó vốn là của Aoko. Cậu có thể đưa lại nó được không? Hôm sau tớ gửi cậu cái khác, nhà tớ còn nhiều lắm."

Nó không phải đứa ngốc, hẳn là có việc gì đó mà nó không biết, và chắc chắn hai người đứng trước mặt nó đây cũng sẽ không đời nào cho nó biết. Có lẽ nó đã gây ra rắc rối gì đó cho Kaito, nhưng nó không lo lắng mấy, Kaito là một người thông minh, hẳn anh cũng đã tính đến trường hợp này.

Nó chậm rãi tháo chiếc kẹp trên đầu xuống, mân mê một lát trong lòng bàn tay, rồi xòe tay ra:

"Ừm, chắc vậy nhỉ, tớ cũng không hay kẹp tóc nên không phải đưa tớ cái mới đâu, chị Aoko lấy lại đi."

Đến khi hai cô gái đã bước ra khỏi phòng học trống, nó vẫn ngồi thần ra đó, mắt nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay xông thẳng vào tim. Nó chậm rãi thở dài, thu tay lại, rồi tiếp tục chú ý vào bài tập trước mặt, tay trái thỉnh thoảng mân mê mớ tóc mà chiếc kẹp yên vị trước đó.

Dù chỉ đeo chiếc kẹp một ngày, nó vẫn thấy mình vừa mất một món đồ thân thuộc.






***

Lớp học tĩnh lặng, chỉ còn tiếng giáo viên giảng bài trên bục.

Có một người đến gõ cửa lớp, muốn nói chuyện riêng với nó. Nó ngạc nhiên bước ra ngoài, không hiểu vì sao cả. Sẽ chẳng ai đủ quan tâm đến nó để nhờ truyền lời quan trọng. Trừ anh, nhưng anh sẽ không trêu trọc nó những thứ như thế này.

Đó là người đưa tin. Nó vội vã cầm cặp lên xin phép thầy về sớm. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó, giáo viên cũng không bắt bẻ, chỉ nhắc nhở nó nhớ ghi chép lại bài đầy đủ.

Nó không về nhà, chạy vội đến bệnh viện thành phố. Bác sĩ đưa nó một tờ giấy, nó lặng lẽ đọc, không nói gì. Khuôn mặt không biểu lộ dù chỉ một chút cảm xúc.

Ba mẹ nuôi của nó đi ra ngoài, gặp tai nạn giao thông. Bác sĩ không cứu được.

Tối đó nó ở lại bệnh viện, tìm hiểu hết những thủ tục phải làm. Nó đi làm thêm có để dành ra một chút tiền, có lẽ đủ cho tình huống này.

Hôm sau, nó nghỉ học, về lại căn nhà tồi tàn. Nó không có nhiều tình cảm dành cho bố mẹ nuôi, họ không cho nó được bao nhiêu ký ức tươi đẹp, nhưng rốt cuộc họ vẫn đã chấp nhận nó nhiều năm như vậy, dù chỉ để lợi dụng đi chăng nữa.

Căn nhà lụp xụp không còn tiếng cãi vã chửi nhau, bỗng dưng trống trải đến lạ. Nó mở ra vài ngăn kéo rách nát nó chẳng bao giờ đụng đến trước đó, ngoài mấy thứ vụn vặt lẻ tẻ cũ kỹ, cũng không có gì đáng giá.

Nó tìm thấy ít tiền dưới một góc sàn, là của bố nuôi. Ông giấu đi để uống rượu, nhưng chưa kịp dùng.

Ít ra bọn họ đã cho nó một nơi để ở.

Ngày đưa tang, chẳng có ai ngoài nó. Không lễ nghi, không tiếng khóc, chỉ có một nấm mồ nhỏ trong góc nghĩa trang.

Trời mưa. Nó đứng trước nấm mộ mới, nhìn trân trân. Nó không mang theo ô, vốn dĩ cũng chẳng có cái nào để dùng, nước mưa chảy dọc theo mái tóc cứng bết của nó. Nó cứ đứng như thế, vì bọn họ là một góc mà thế giới đã bỏ quên.

Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu nó, áp nó vào lồng ngực vững chãi. Mưa không hắt vào người nó nữa, chiếc ô to lớn ngăn cách những giọt mưa với nó.

Nó ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt nó. Nó không thích khóc, từ trước đến giờ, khi bắt đầu có nhận thức về thế giới xung quanh, nó chưa từng khóc. Cũng chẳng có ai sẽ lắng nghe hay quan tâm đến nó nếu nó khóc. Khóc thật là vô dụng.

Nhưng hôm nay, nó thấy tủi thân, nó thấy buồn.

Vậy nên nó mặc kệ tất cả, nó khóc. Khóc rất lớn. Nó dựa vào ngực anh mà khóc. Anh không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó.

Đến khi tỉnh lại, nó nhận ra mình đang nằm trên một chiếc gi.ường mềm mại và cao cấp. Nó từng ước ao được nằm trên những chiếc gi.ường như thế này.

Nó đã khóc đến lúc ngủ thiếp đi, anh mang nó về nhà.

"Em không bao giờ chia sẻ về mình cả," Kaito nói, "Anh muốn biết thêm về em. Nhưng không cần thiết là bây giờ, khi nào em sẵn sàng thì nói."

Nó gật đầu, nhìn xuống chiếc chăn ấm áp đang phủ lên người.

"Em ở lại đây đi," Kaito đề nghị, "Anh chỉ có một mình, bố mẹ anh đều mất rồi."

Thì ra đây mới là lý do thật sự của việc mẹ anh không dùng kẹp tóc nữa. Theo lời anh, họ mất trong một vụ tai nạn máy bay. Bố mẹ anh rất giàu, nhưng ông bà Kudo, họ hàng gần nhất của gia đình, vẫn nhận nuôi anh mà không đụng đến bất kỳ số tiền nào trong gia sản họ để lại. Sau 14 tuổi anh quyết định sống độc lập, tuy vẫn dưới sự bảo hộ của nhà Kudo.

"Anh ít khi đi cùng hai bác," Kaito lặng lẽ kể, "Anh thấy mình dư thừa trong một gia đình hoàn hảo. Hồi bé anh và Shinichi cũng hay đánh nhau, cậu ta không nhắc gì đến anh với em phải không?"

Nó gật đầu. Phần lớn thời gian Shinichi sẽ nói chuyện với Ran, còn nó say sưa nghe cậu nói, bất kể đó là chuyện gì. Thỉnh thoảng nó vẫn sẽ nghe nhắc lướt qua đến cái tên Kaito, nhưng ngoài việc biết đó là anh họ Shinichi, nó cũng chẳng có thông tin gì khác.

"Thật tiếc là anh đã không biết đến em sớm hơn," Kaito mỉm cười, "Em ở đây nhé?"

Có thể sẽ có nhiều lời dị nghị, nhưng nó đồng ý. Nó cũng không còn quan tâm đến việc ai nói thế nào về nó nữa. Người duy nhất nó để ý còn nhiều mối bận tâm quan trọng hơn nó.

Nó lại đi làm, đi học. Nó sẽ tự kiếm tiền, nó sẽ tự kiếm học bổng. Nó muốn vươn lên nữa, lên mãi.

Mysticwriter

T3/07/11/2023 (ngày hoàn thành)
 
Chương 4



Kaito lên đại học, anh cũng vừa đi làm vừa đi học.

Nhưng mỗi lần về nhà, anh không còn phải đối mặt với căn nhà lạnh lẽo tăm tối lúc trước nữa, thay vào đó là ánh đèn vàng ấm áp và mùi thức ăn thơm lừng.

Nó ở đó, khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng thân thuộc và xinh đẹp chào đón anh mỗi ngày. Thỉnh thoảng, nó sẽ cười dịu dàng. Từ hồi sống với anh, nó cười nhiều lên trông thấy.

Ở chung với Haibara vô cùng dễ chịu. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, ấm cúng và bình yên. Hai con người đơn độc chỉ cần được như vậy là đã đủ mãn nguyện và hạnh phúc. Bất tri bất giác, nó đã trở thành một đứa em gái nhỏ của anh. Bạn bè ghé thăm nhà qua lại, người không biết rõ đều nghĩ cả hai là anh em ruột.

Nhưng cuộc sống không thể lúc nào cũng sóng yên gió lặng.

Kể từ khi nó sống cùng Kaito, Aoko ghé qua nhà anh có phần thường xuyên hơn trước, ánh mắt nhìn nó cũng đầy soi sét và khó chịu ẩn giấu. Aoko là một cô gái tốt, dù có không vui, cô cũng không làm gì khiến nó tổn thương. Thái độ của cô chỉ tương đối lạnh nhạt và không chào đón. Nó bình tĩnh đón nhận lấy điều đó.

Shinichi và Ran vẫn thường xuyên đến chơi. Ran thân với Aoko hơn, nên nó cũng không ngạc nhiên khi cô gái có phần xa cách với nó. Vào những buổi tối ba vị khách quý ngủ lại, nó có thể tham gia vào cuộc nói chuyện ấm cúng trong phòng khách, rồi sẽ lặng lẽ không nói cho ai biết trốn về phòng. Nó không muốn trái tim nó phải buồn bã thêm.

Từ lúc nào đó, chính nó cũng không biết nữa, nhưng đến khi kịp nhận ra, nó đã không còn đau đớn khi Shinichi và Ran đi cùng nhau. Ngược lại là mỗi buổi sáng, nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ trẻ con của Kaito, nó cảm thấy một dòng suối ấm áp nhỏ bé chảy trong lòng.

Nó biết Kaito cũng dành cho nó một thứ tình cảm tương đối đặc biệt, thân mật hơn bạn bè một chút. Nhưng anh chưa từng bày tỏ gì với nó, và bởi vậy, nó cũng không dám vọng tưởng.

Thời gian lại chảy trôi. Nó lên đại học, rồi bắt đầu tham gia vào các hạng mục nghiên cứu phức tạp, kèm theo đó là những giải thưởng lớn, tiền bạc cũng đổ về như mưa. Anh tự mình bôn ba trên con đường của một ảo thuật gia, chẳng mấy chốc đã nổi tiếng, có rất nhiều fan hâm mộ. Con đường sự nghiệp của hai người đều vô cùng thành công.






***

"Kaito, con định chừng nào thì lập gia đình? Ai cũng thấy nhà Nakamori rất vừa ý với con đấy. Bây giờ tiến công là thích hợp lắm luôn."

Nó chậm rãi nhai miếng bánh mì, vị ngọt bùi của bột mì cao cấp dường như đã bay khỏi vị giác của nó.

"Haha, con cũng đến tuổi kết hôn rồi nhỉ." Kaito bật cười vui vẻ.

Nhà Kudo qua ăn tối cùng nó và anh hôm nay, hóa ra là để nói chuyện này.

"Aoko cũng sẵn sàng rồi, sự nghiệp của hai đứa đều đã ổn định, giờ mà không cưới thì khi nào bác mới có cháu bế, hử?" Bà Yukiko cười tươi roi rói, vô tư trêu đùa Kaito.

Nó tiếp tục gắp cơm trong yên lặng, nghiền ngẫm sự vô vị trong miệng. Trái tim nó nhẹ nhàng run rẩy.

Nó đã quên mất, rằng rồi anh cũng phải có một gia đình riêng của mình. Cuộc sống của nó, dù không nhận ra, từ lúc nào đã tốt hơn rất nhiều, nó không còn phải lo tiền nong, đã có thể sống tự lập một cách sung túc. Nó cũng không sợ phải cô đơn, không lo thiếu thốn tình cảm, bởi nó biết anh sẽ ở bên chăm sóc nó, bởi anh sẽ không bỏ rơi nó. Anh có ý nghĩa rất lớn với nó. Khoảng thời gian qua nó đã sống rất hạnh phúc.

Nó sắp mất anh rồi.

Cuộc nói chuyện sau đó cũng không đi vào đầu nó nữa. Nó máy móc làm những việc thông thường nó sẽ làm mỗi lần khách đến, cho đến khi thả mình vào tấm nệm trong phòng, nó mới ngơ ngác nhìn trần nhà trống rỗng, tỉnh táo lại đôi chút.

Bởi vì không hy vọng quá nhiều, nó đã cố gắng giữ cho trái tim nó đóng băng, để không phải rung động trước ai thêm lần nữa, vì nó thấy mình không xứng đáng. Giọt nước lặng lẽ chảy dọc theo khóe mắt, lăn xuống vành tai. Trái tim nó không đóng băng được.

Nó sẽ không sao đâu, vì nó có thể đứng trên đôi chân của mình được rồi. Nó sẽ tự chữa lành cho trái tim mình.

Nó ngồi dậy, nhìn chiếc vali đóng bụi nằm trong góc phòng.






***

"Em định đi đâu Ai-chan?"

Nó bỏ nốt chiếc áo vào trong vali, chậm rãi quay người lại. Anh đang khoanh tay đứng trước cửa phòng, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào nó.

Dù nó đã len lén thu dọn đồ đạc, không muốn để cho anh biết, chẳng có gì tránh thoát được khỏi sự quan sát tinh tường của anh.

"Em..." Nó khó khăn mở lời. Nó có thể nói dối, lấy tạm một lý do tầm thường nào đó, nhưng nó không muốn nói dối anh.

Anh đi vào phòng nó, ngồi xuống gi.ường, ánh nhìn chưa từng rời khỏi nó dù chỉ một khắc.

"Em sẽ dọn đi." Cuối cùng, nó chỉ thông báo đơn giản một câu. Cả người đột nhiên mềm nhũn. Nó ngồi xuống chiếc ghế cạnh gi.ường, đối diện với anh, cúi đầu xuống. "Em sẽ tự lập. Anh cũng phải có cuộc sống của mình nữa. Thời gian qua em đã rất hạnh phúc, cũng rất biết ơn anh..."

"Nhưng em là cuộc sống của anh mà? Em dọn đi thì anh phải sống thế nào?"

Trong một thoáng, cả người nó run lên. Nó vẫn không dám ngẩng đầu lên. Hình như nó đã quá đau khổ đến mức tưởng tượng nên hết thảy những thứ ngọt ngào, như cách ngày bé nó vẫn thường làm.

"Ai-chan."

Anh nhẹ nhàng chạm vào cằm nó, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nó lên. Đôi mắt trong veo lấp loáng ánh nước.

Rồi thật nhẹ nhàng, anh cúi đầu xuống, hai đôi môi chạm nhau, thật lâu. Cái hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng đầu tiên nó được nhận.

Tối đó anh ở lại trong phòng nó. Nó gối đầu lên tay anh, vòng tay ôm chặt lấy người anh, mái đầu nâu đỏ mượt mà ghé vào ngực anh, tham lam hít thở hương vị của riêng anh. Anh cũng ôm nó thật chặt, mũi vùi vào tóc nó.

"Anh yêu em, Ai Haibara." Anh nhẹ nhàng thầm thì bên tai nó, liên tục không ngừng nghỉ, "Anh yêu em, anh yêu em... Em không biết đâu. Anh đã rung động từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy em. Em thật cô độc, thật lạnh lùng, và anh cũng vậy."

"Cưới anh đi Ai-chan."

Nó không đáp lại, chỉ ôm chặt anh hơn nữa. Nó yêu hơi ấm này, hơi ấm của tình yêu, của sự hạnh phúc. Nó từng nghĩ bản thân không xứng đáng với anh. Nó đã từng nghĩ bản thân không thể chạm tới anh. Nhưng anh cũng yêu nó, nên nó sẽ không nhường anh cho bất kỳ ai nữa.

"Anh, em yêu anh nhiều lắm."






***

Sáng dậy, đón chào nó là một cơn mưa của những cái hôn ngọt ngào lên trán, lên chóp mũi, lên má, và lên môi. Nó chưa bao giờ đón nhận một tình cảm nồng nhiệt như vậy, khuôn mặt xinh xắn của nó đỏ bừng lên. Nó trông dễ thương hơn bao giờ hết.

Nằm ôm nhau một lát, hai người cuối cùng đành ngồi dậy, vì một ngày mới đang đón chào họ. Một ngày tươi sáng và hạnh phúc.

"Chị Aoko cũng thích anh," Tối hôm đó, nó ngồi trong lòng anh trên chiếc sofa, lặng lẽ nói chuyện với anh một cách nghiêm túc. Có những chuyện bắt buộc phải đối mặt và làm rõ trước khi hạnh phúc thật sự đến. Người khác thường trốn tránh, nhưng nó sẽ không.

"Anh định thế nào?"

"Cô ấy không thích em nhỉ," Kaito vùi mặt vào mái tóc của nó, hít thở hương thơm dễ chịu chỉ có ở nó, "Hmm, nhưng anh đã quyết định sẽ cưới em rồi, đành chịu thôi."

"Gia đình cô ấy giàu, và... họ có thể cắt đứt quan hệ với anh. Sự nghiệp của anh..." Nó nói thêm, rồi đột ngột im bặt. Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cuối cùng cũng nhận ra rồi à? Em vẫn luôn tự hạ thấp giá trị của mình."

Đó là sự thật. Tài chính của riêng mình nó không hề thua kém bất kỳ ai trong xã hội này. Nó đã là một tiến sĩ, một nhà khoa học thực thụ có tiếng trong giới được rất nhiều người săn đón, và nó sẽ còn phát triển nữa. Từ lúc nào, nó đã vươn lên mạnh mẽ như vậy.

"Phải rồi, Ai-chan, cái này."

Một vật nho nhỏ cứng cứng được luồn vào trong bàn tay nó. Nó xòe tay ra, là chiếc cặp tóc cũ kỹ anh tặng nó rất lâu về trước. Aoko đã thu hồi nó lại, và nó tưởng chừng đã mất đi chiếc kẹp mãi mãi.

"Đây là di vật mà mẹ anh yêu quý nhất, vì ba đã tặng nó cho mẹ anh ngày đầu họ yêu nhau." Kaito mỉm cười kể lại, "Aoko biết điều đó, cô ấy nghĩ rằng anh điên rồi khi đưa nó cho em. Anh và cô ấy đã cãi nhau một trận. Anh thu lại chiếc kẹp, nhưng không trả lại em, vì anh muốn biết tình cảm của anh có thật sự nghiêm túc chăng, hay chỉ là những rung động nhất thời."

"Nhưng em là tất cả những gì anh có."

Nó quay đầu lại một chút, khuôn mặt băng giá mỉm cười. Đôi mắt xanh lục ngọc đan vào ánh mắt xanh thăm thẳm một thoáng, đầy chân thành và tin tưởng.

Cuộc sống còn nhiều gập ghềnh, nhưng họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.

End

Mys

T4/08/11/2023 (ngày hoàn thành)


~~~~~~~~~~~~
 
×
Quay lại
Top Bottom