[Shortfic] Người tôi thích là cô bạn thân!

Bạn cảm thấy fic này như thế nào?

  • Rất tuyệt.

    Số phiếu: 25 71,4%
  • Bình thường.

    Số phiếu: 3 8,6%
  • Cũng được.

    Số phiếu: 7 20,0%
  • Cần phát huy hơn nữa.

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    35

huynhnhu_1412

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
4/7/2015
Bài viết
20


Title:
Người tôi thích là cô bạn thân!

Author: huynhnhu_1412 (Rei)

Pairings: ShinxRan, KaitoxAoko.

Genre: nhẹ nhàng, hài hước.

Status: Đang tiến hành.

Disclaimer:
Nhân vật thuộc sở hữu của Aoyama Gosho.

Summary: Những tình tiết diễn ra nhẹ nhàng, không quá nhanh cũng không quá chậm.Nếu như có một cô bạn thân suốt ngày cặp kè bên mình thì liệu sẻ nảy sinh một số tình cảm.Nhưng nếu có lí do để ta thầm thương trộm nhớ một ai đó thì sao? Một kỷ niệm, một khoảng khắc hay đơn giản là sự tin tưởng nhau cũng đủ để rung động trái tim.Con người khi có một thứ gì đó để bảo vệ thì họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.Vậy liệu cậu sẽ ở bên cạnh tớ lúc buồn rồi không phải lạnh lùng bỏ đi khi tớ đã ổn chứ? Cuối cùng cậu sẽ nhận ra rằng lí do vì sao tớ trân trọng cậu hơn những người xung quanh không...?

Lời nói đầu: Đây là lần đầu tiên khi mình viết fic và đăng lên, coi như fic đầu tay của Rei ^^.Mình rất ít khi viết fic về couple ShinRan, nhưng thật ra thì cũng không viết được một cái nào ra hồn cả, kể cả những cặp đôi khác :v Nên sẽ có rất nhiều sai xót trong đây , mong mọi người ủng hộ và có gì thì cứ nhận xét thẳng thừng.Mình càng vui ^^

~~Các chapter~~
Chapter 1
Chapter 2
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Mik kết cai fic của bạn rùi đặc biệt là phần Summary nghe có vẻ rất hay đấy . Mình ủng hộ Rei .
:KSV@07:Mong Rei sớm ra chap 1
 
Ok ^^
Chapter 1 : Chúng ta cùng chăm sóc nó nhé!

Sau một buổi chiều luyện tập hăng say với trái bóng.Kudo Shinichi đang nghỉ mệt ở băng ghế đá sau trường, cậu lau mồ hôi trên mặt bằng chiếc khăn đã nhúng nước mà Ran mới đưa cho.Cậu đang cố gắng luyện tập hết mình với đội bóng đá của trường để tham gia thi đấu vào tháng sau.Giờ chắc cũng khoảng 5 giờ chiều,những người trong đội bóng lần lượt rời khỏi sân trường để về nhà nghỉ ngơi.Chỉ riêng Shinichi là ở lại sau cùng, đôi lúc cậu có ý định một mình tập tăng bóng thêm vài lần nữa trước khi ra về nhưng hôm nay cậu đã tập đến hết cả hơi rồi, không còn sức đâu mà đứng dậy nữa.Ran Mori từ phía căn tin trường đang bước lại, trên tay cầm chai nước suối lạnh vừa mới mua.Cô đứng trước mặt Shinichi, đưa chai nước về phía cậu rồi nói :

-Nước đây, uống lấy sức đi rồi chúng ta đi về.

-Ừ, cảm ơn cậu.Shinichi cầm lấy chai nước từ tay Ran, khuôn mặt vẫn còn lừ đừ vì mệt mỏi.

-Mệt lắm rồi đúng không? ai bảo hôm nay cậu sung sức tập luyện mãi rồi để giờ đứng lên không nổi.Nhớ hồi tuần trước cậu cũng đi về trễ để ở lại đây luyện bóng một mình đến mức khi về nhà thì phát sốt , nằm một đống trên gi.ường.Ran cằn nhằn với Shinichi khi thấy cậu dốc hết sức luyện tập bóng hăng say mỗi ngày, không biết cô đang lo lắng cho cậu hay trách móc cậu nữa.

Shinichi mở nắp chai nước rồi đưa lên miệng uống một hơi đến gần hết.Cậu thở phào một cái rồi quay sang nhìn Ran đang ngồi xuống kế bên với bộ đồ Karate được gói gọn và chiếc cặp quen thuộc.Cậu im lặng khá lâu mặc cho Ran trách móc mình, nhưng chắc giờ cũng đã hết mệt rồi.Shinichi kéo chiếc ba-lô đựng đồ của mình ở dưới ghế ra rồi từ từ đứng dậy để cùng Ran đi về nhà.

-Ấy, Ơ…có con chó con ở đây nè, dễ thương quá! Ran đang lấy tay xoa đầu một chú cún nhỏ có bộ lông dày và trắng đang ngồi vẫy đuôi trước mặt.Cô liền tỏ ra thích thú với chú cún.”Không biết nó từ đâu chui vào đây được nhỉ?” ran hỏi.

-Ồ, là giống chó Puppy đấy.Chắc chủ của nó ở gần đây thôi.Shinichi nhìn vào chú cún đang được Ran nựng.

-Dễ cưng ghê, chúng ta làm gì với nó bây giờ?.Ran vẫn không ngừng rời mắt khỏi chú cún, miệng thì hỏi Shinichi.

-Nhìn nó không giống đi lạc, chắc nó đã chui vào một lỗ nhỏ nào đó ở quanh hàng rào này.Cứ để ở đây, nó sẽ tự tìm được đường về nhà thôi.

-Ừ, vậy chúng ta về thôi.Ran đứng dậy, tay cầm chiếc cặp với bộ đồ võ.”Cưng nhớ về nhà nhé, ở đây ban đêm không có gì đâu!” Ran mỉm cười nhìn chú cún đang vẫy đuôi trước khi ra về.

-Yêu động vật quá nhỉ? Shinichi tỏ ra hơi “ngờ nghệch” trước lời nói của Ran với con chó.Đúng là con gái rất dễ bị lay động bởi những con vật nhỏ nhắn, đáng yêu .Nếu mà Ran dễ tiếp cận hơn như vậy thì tốt biết mấy =))))

Sau khi đã về đến được ngôi nhà của mình, Shinichi vẫy tay chào tạm biệt Ran rồi mở khóa cửa bước vào trong.Căn nhà im hơi lặng tiếng khi vừa bước chân vào.Bố mẹ Shinichi đã đi qua Mỹ định cư để cậu ở nhà một mình, tất nhiên không thể thiếu cái đống truyện trinh thám cao như núi bầu bàn với cậu .Hằng ngày Ran phải qua nấu ăn cho cậu từ bữa sáng đến bữa tối.Shinichi đặt mình xuống chiếc ghế sofa một cách mệt mỏi, đợi 1 tiếng sau Ran sẽ mang đồ ăn tối sang.Chắc cậu phải chợp mắt một lát, hôm nay đã quá mệt mỏi với cậu rồi.Những vụ án do chính tay cậu giải quyết cách đây mấy hôm trước càng nhận được sự tin tưởng từ phía cảnh sát, đặc biệt là thanh tra Megure.Cậu đã nổi tiếng trên khắp các mặt báo với cái tên gọi “Thám tử lừng danh cấp 3 – Kudo Shinichi”.Có lẽ những ngày sắp tới cậu phải dành ra thời gian để nghỉ ngơi nhiều hơn…

***************************************************************************************
Sau những tiết học dài trôi qua, Shinichi và Ran lại cùng nhau đi về chung.Qua những con phố quen thuộc, không thể thiếu cuộc nói chuyện giữa 2 người.

-Sao không thấy cậu tham gia phá án nữa Shinichi, cảnh sát không cho cậu đến hiện trường vụ án nữa à? Ran lên tiếng thắc mắc hỏi khi thấy Shinichi không phải cúp vài tiết học để đi phá án nữa.

-Đâu phải vụ án nào cũng có sự góp mặt của tớ đâu.Chỉ những phi vụ nào gặp nhiều khó khăn,cản trở thì họ sẽ nhờ đến Shinichi này để dễ truy tìm ra tung tích của hung thủ hơn.Còn giờ là lúc để tớ có thời gian luyện tập với trái bóng.

-Ờ, vậy mà tớ cứ tưởng Shinichi suốt ngày bị nghiện tiểu thuyết trinh thám, mãi bám riết theo mấy cái vụ án giết người để rồi bị cho là “Đi đến đâu có người chết đến đó” chứ.Ran nói với giọng có vẻ hơi…mỉa mai nhẹ anh chàng nghiện thám tử này.

-Làm gì có, tớ đi theo bác thanh tra Megure chứ bộ, bác ấy bây giờ tin tưởng tớ lắm.Shinichi cười tươi, bỏ qua những lời nói khi nãy của Ran.”À mà Ran nè…” Shinichi bỗng dưng nói nhỏ giọng lại.

-Hả, gì? Ran nhìn cậu bạn đang ấp úng với khuôn mặt hơi đỏ.”Có gì thì nói nhanh” Ran lườm Shinichi vẫn còn đang…ngại ngùng,tay thì co lại thành nắm đấm.”Thì là…ừm… nếu cậu có rãnh thì chủ nhật tuần này đi công viên với tớ nhé.Tớ sẽ mua vé.” Cuối cùng Shinichi cũng nói ra được, chứ không lại no đòn.”Sao...cơ?” Khuôn mặt của Ran khi nghe xong lập tức đỏ bừng lên.Cô buông lỏng tay ra, mắt nhìn chằm chằm vào Shinichi.

-Sao, đồng ý không.Yên tâm, tớ sẽ khao hết.

-Ờ, ừ...nếu cậu khao thì được thôi.Vậy lúc đó mấy giờ đi?

-8h30 sáng, được không? Cậu cứ lại nhà tớ, tớ đợi.Shinichi để một tay vào túi quần, vừa đi vừa nhìn Ran.Tất nhiên là vẫn chưa hết đỏ mặt.

-Ừ được…A! con chó con trong trường hồi chiều hôm qua kìa.Ran reo lên, tay chỉ về phía chú chó với bộ lông trắng mà 2 người đã thấy ở trong sân trường.Ran hí hửng chạy lại chỗ con chó đang đứng, Shinichi cũng chậm chạp đi theo sau.

-Mày ở đây à? Ran cúi mình xuống, giơ tay ra nựng bộ lông trắng của chú cún.

-Coi bộ em thích con chó đó quá nhỉ? Một giọng nữ bỗng dưng cất lên.

Shinichi và Ran đều ngước đầu lên nhìn, một chị gái với mái tóc đen dài ngang vai đang bước ra từ cánh cổng của căn biệt thự phía trước.Cô mỉm cười khi nhìn thấy Ran đang nựng nịu chú cún kia...
-Em chào chị.Ran ngước mặt lên, mỉm cười chào hỏi người này.

-Ừ chào em, em thích chú cún này lắm hả? Cô ấy tiến lại chỗ Ran và Shinichi đang đứng. trên miệng vẫn giữ một nụ cười thân thiện.

-Vâng, tại tụi em đã thấy nó ở sân bóng trường Teitan hồi chiều hôm qua.Mà chị...có phải là chủ của chú cún này không ạ?

-Hì...ừ đúng rồi đó.Chị chính là là chủ của nó, hôm qua không thấy ở nhà nên chị đi tìm quá chừng.Ra là đến chỗ sân bóng.

-Vậy ạ...Thế bé chó này tên là gì vậy chị? Ran lập tức hào hứng hỏi.

-Tên là Ichi đó em.

-Cái tên đáng yêu quá.Phải không Shinichi? Cô quay sang hỏi Shinichi khi thấy cậu đang đứng ngẩn người ra từ nãy đến giờ."Ờ ừ" Cậu lắp bắp trả lời lại."Nè nè, nếu 2 em đã thích chú cun này đến vậy thì cứ đến chiều chị sẽ cho em đến thăm nó nhé, được không em gái?" Chị ấy liền nháy mắt với Ran.

-Thật hả chị? Vậy mỗi lần đi học về em sẽ ghé sáng để thăm Ichi nhé <3.À mà em quên giới thiệu.Em tên là Mori Ran, còn kế bên là Kudo Shinichi bạn của em.Rất vui được làm quen với chị.

-Ừ, còn chị là Michino Hana.Rất vui được gặp 2 em ^^.

-Vâng ạ, này Shinichi.Nựng Ichi một tí đi.Ran bế con chó lên trước mặt Shinichi.Không còn cách nào khác, cậu mỉm cười rồi lấy tay vuốt nhẹ lên bộ lông của chú cún."Ngoan đấy chứ!"Shinichi nhe răng cười tinh nghịch.

Vậy là mỗi ngày đi học về, Ran và Shinichi sẽ phải ghé thăm chú cún dễ thương này.Vì được thả ra ngoài nên cứ đi qua đoạn đường này sẽ lập tức thấy Ichi ngồi gần đó vẫy đuôi đợi 2 người đến...
 
Hiệu chỉnh:
3175906667-1068746620-574-574-1.jpg
3175906667-1068746620-574-574.jpg


Chapter 2 : Tớ muốn nhìn thấy cậu như vậy!

Thời tiết hôm nay khá lạnh bởi những cơn gió bắc thổi qua, lúc mạnh lúc nhẹ.Từ trước nhà Shinichi là Ran đang lấy tay nhấn năm sáu lần vào cái chuông cửa.”Rồi, rồi ra liền!!!” Tiếng Shinichi vọng từ trong ra ngoài.Cậu lập tức bước ra từ phía cánh cửa với chiếc cặp, trên miệng thì ngậm miếng bánh mì đang còn ăn dang dở.Mở cổng rào ra, Shinichi đứng ngay trước mặt Ran.Lúc này cậu cố nuốt nhanh miếng bánh mì rồi nói :

-Định bấm hỏng chuông nhà tớ à Ran?

-Hồi nào, có chuông thì tớ bấm thôi.Ran nhướng mày nhìn Shinichi.

-Ừ ừ, đi học thôi.Shinichi khóa xong cánh cổng rồi cùng Ran đến trường.

Đoạn đường dẫn đến trường thật quen thuộc.Nhưng bây giờ có lẽ nó còn quen thuộc hơn khi ở một khu phố nào đó sẽ có điều níu chân hai người lại.Đúng rồi, ở xa xa cuối con đường là một đốm trắng rất quen thuộc.Chính xác hơn là một bộ lông trắng mềm mại, đẹp như được tuyết phủ lên.Đang ngồi đó, ríu rít vẫy chiếc đuôi nhỏ của mình.

-Là Ichi đang đợi tụi mình đấy.Ran bước nhanh đến chỗ chú chó đang ngồi.Điều đầu tiên Ran luôn làm là ngồi xuống và vuốt ve bộ lông của nó.Tất nhiên Shinichi cũng phải làm tương tự như vậy.

-Lớn nhanh thật đấy.Shinichi nhìn Ichi, nó đã lớn hơn so với lúc mới găp rất nhiều.

Ichi hay đứng đợi ở trước cổng nhà mỗi buổi sáng để đợi Ran và Shinichi đi học ghé sang chơi đùa một chút.Đến buổi chiều, chú cũng vẫn ra đứng ở trước cổng để đợi hai người đi ngang qua một lần nữa.Vì được thả ra ngoài nên cứ đi qua đoạn đường này sẽ lập tức bắt gặp một chú chó với bộ lông trắng hay lang thang ở đây.Ran không được phép nuôi chó trong nhà nhưng cô vẫn rất thích chó mèo.Nên cô rất vui khi có một chú chó đứng đợi mình mỗi lần đi học về để được vuốt ve vài cái, kể cả mua thức ăn cho nó khi chị chủ không có ở nhà.Và cũng dễ bắt gặp khung cảnh một cô gái bế chú chó lên bằng hai tay để cho cậu bạn vuốt ve.Nếu đây là thói quen thì Ran sẽ gật đầu chấp nhận vì Ichi là điều làm cho cô bớt uể oải sau những tiết học dài, sau những ngày mệt mỏi và làm cho cô mỉm cười bất cứ lúc nào.

****************************************************************************************

Sắp chuyển sang mùa đông, thời tiết ngày càng trở nên lạnh buốt với những cơn gió mang theo cái cảm giác giá rét.

Giải đấu bóng đá cấp thành phố cũng sắp diễn ra.Mà hình như có ai đó đang bị cảm lạnh.Trong lớp học, Shinichi ngồi chống tay lên cằm, miệng thì ho hì hục nãy giờ.Và thế nào cũng bị cô bạn Ran đến cằn nhằn vì không biết giữ gìn sức khỏe.Trận đấu đầu tiên của trường Teitan sẽ diễn ra vào cuối thứ bảy tuần tới, nếu mà vẫn cứ bị cảm lạnh như thế này thì dù cậu có đá được cũng sẽ về nằm bất động ở trên gi.ường thôi. Ran nhận ra bạn mình bị cảm nên cô cũng tốt bụng đưa cho vài cái khăn giấy trước khi mở miệng trách móc.

-Có ai đó cứ nghĩ sức khỏe mình tốt lắm.Xem thường rồi để giờ bị bệnh, mà lại gần kề cái ngày diễn ra trận bóng đá đầu tiên của trường nữa chứ.”Shinichi,…”Ran đặt tay lên vai cậu ”…ăn hại vừa thôi” và nói với một giọng rất băng đá.

-Vâng, em biết.Shinichi ngán ngẩm nhìn Ran, chắc giờ cậu không muốn cãi nhau với cô nữa.Kẻo lại ngã lăn ra đất mà ngất mất thì mệt.


Buổi trưa sau khi tập võ xong, Ran hí hửng đi về.Tất nhiên là không thể thiếu việc ghé thăm chú cún Ichi trước khi ghé sang chỗ Shinichi tập bóng.Đi qua con đường của khu phố, mọi cảnh vật ở đây đều rất thân quen .Và sẽ thân quen hơn nếu có một chú chó ngoan ngoãn nào đó đứng đợi ở đây.Nhưng…thật kì lạ.Ran dừng lại rồi ngó tới ngó lui.Cô tự hỏi sao hôm nay Ichi không ra đứng đợi ở đầu đường nữa.A! Phải rồi. Chắc là nó đang ở trước cổng nhà chị Hana, tới đó thôi.Ran tiếp tục đi thẳng vào một con đường đối diện ở ngã tư.Nếu rẽ phải nữa sẽ tới nhà của Ichi, chắc chắn chú đang nằm ngủ ở trước cổng rào chờ cô tới…

Ở sân thể dục trường Teitan.Đội bóng đá vẫn luyện tập rất năng nổ.

-Chuyền bóng qua cho tớ, Kei !!

Tiếng Shinichi gọi lớn.Cậu đang chạy trên sân, chờ bạn mình chuyền trái bóng qua để sút vào lưới của thủ môn.Ngay lập tức, bóng đã được chuyền ngay vào chân Shinichi.Không chần chừ gì nữa, cậu luồn lách qua những cầu thủ khác.Chân vẫn giữ bóng, tiến lại phía trước khung thành, cậu nhanh chân sút mạnh vào trái bóng.Trái bóng bay thẳng vào lưới làm cho thủ môn không tài nào trở tay kịp.Một cú sút rất đẹp mắt khiến cho những người trong đội bóng cũng phải trầm trồ khen ngợi.

-Hay lắm Shinichi.Nếu vẫn giữ được phong độ như thế này thì trận đấu đầu tiên với trường Ekoda chắc chắn sẽ giành chiến thắng.Đội trưởng Mamouru mỉm cười, đặt tay lên vai của Shinichi.

-Haha, được thế thì còn gì bằng_Shinichi bật cười.

Buổi tập luyện kết thúc sau đó 30 phút.Ran đã đứng đợi Shinichi ở ngoài sân.Cậu để đồ vào ba-lô rồi ra khỏi cổng trường, đến chỗ Ran.Ngay lập tức cậu hứng khởi khoe chiến tích hôm nay của mình .Ran mỉm cười nhìn cậu.

-À mà Ran này.Hôm nay tớ có mua thức ăn cho Ichi này.Loại nó thích luôn đấy.Shinichi cười tươi chỉ tay vào cái ba-lô có để hộp thức ăn cho chó mà cậu sẽ đem cho Ichi.

-Ừ.Chắc nó sẽ thích lắm_Ran nói.

Qua đoạn đường, con phố và cả căn biêt thự nơi chú Ichi hay nằm ở phía trước.Shinichi đứng ngơ ra một lát khi cậu không thấy bóng dáng của Ichi đâu.Kể cả đầu đường hay ở trước cổng rào cũng không thấy nó đâu.Ran vẫn đứng đấy.Shinichi bắt đầu lên tiếng hỏi:

-Ủa, Ichi đâu rồi ta? Tưởng nó sẽ ngồi đợi ở trước cổng rào chứ.Đi đâu mất rồi? Cậu vẫn loay hoay tìm chú chó.Ngó nghiêng ngó dọc rồi lại ngó vào sân vườn nhà chị Hana.Vẫn không thấy đâu.Shinichi kêu mấy lần tên Ichi nhưng không thấy một sự đáp lại.

-Đừng tìm nữa Shinichi…Ichi mới vừa bị... xe cán chết khi nãy rồi.Một giọng nói cất lên…từ Ran.

-

……

-Thật…thật á, Ran? Shinichi giật mình nhìn Ran, cậu hỏi.Khuôn măt có hơi bàng hoàng.

Ran đứng đó, hai tay để phía sau cùng với chiếc cặp.Khuôn mặt vẫn giữ được chút bình tĩnh.”Phải…tớ đã đến đây khi nãy…và thấy chị Hana bước ra, đôi mắt hơi đỏ rồi nói cho tớ biết rằng Ichi mới vừa bị một chiếc xe đạp tông phải khi nó đang băng nhanh qua ngã tư đường.Chị Hana đã đem Ichi đi chôn ở phía sau nhà rồi…” Ran ngừng nói, mắt vẫn đang nhìn thẳng vào Shinichi.Có một chút buồn nhưng vẫn chưa đến nỗi khóc.

-Vậy…tại sao cậu không nói cho tớ biết? Shinichi tiếp tục hỏi.

Ran vẫn im lặng.Lúc này giọng cô ấy bắt đầu nghẹn đi.”Tớ đã tính nói nhưng…khi thấy Shinichi vui vẻ mua thức ăn cho Ichi thì tớ nhận ra rằng…cậu muốn gặp Ichi đến thế nào...” Ran ngừng lại, ánh mắt bắt đầu lẳng lặng nhìn xuống dưới.Shinichi im lặng nhìn cô, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó nhói ở tim.Cô nói tiếp:

- Ichi giúp cho tớ lấy lại niềm vui sau những buổi trưa tập võ mệt mỏi, giúp cho Shinichi mỉm cười sau những buổi chiều đá bóng hăng say.Và trên hết, Ichi đem lại niềm vui dành cho tớ và cậu.Nếu tớ cho cậu biết chuyện Ichi chết thì sẽ không có chuyện cậu ghé sang đây để đưa thức ăn cho nó.Nhưng trên suốt quãng đường đi đến đây tớ đã thấy cậu cười mãi.Tớ không biết cậu cười vì điều gì nhưng tớ muốn nhìn thấy nụ cười đấy của cậu là dành cho Ichi khi được gặp nó ở đây…Tớ muốn nhìn thấy cậu như vậy.Shinichi!!

Shinichi đứng lặng người, không nói gì cả.Và giờ có lẽ cậu đã biết.Ran không muốn nói ra từ đầu vì cô muốn cậu sẽ ghé sang khu phố này nơi có chú chó Ichi hay đứng đợi mỗi ngày.Cô muốn biết Ichi quan trọng như thế nào đối với cậu.Và trên hết, cô muốn thấy cậu cười khi đến thăm Ichi.Muốn thấy cậu cười mỗi lúc hai người chơi đùa với chú chó.Chú chó mà Ran và Shinichi đều yêu quý đã ra đi trong một khoảng khắc.Sẽ không còn điều gì đó nán chân 2 người lại mỗi khi đi về, sẽ không còn ánh mắt bắp gặp cái đuôi liên tục vẫy mừng mỗi khi nhận được thức ăn.Vẫn không một cái vuốt ve nào nữa vào bộ lông mềm mượt ấy.Ran vẫn đứng đấy, đôi mắt cô chỉ đỏ nhẹ nhưng không thề rơi nước mắt.Có lẽ Ran đã rất mạnh mẽ để im lặng.Phải...rất mạnh mẽ.
...Trái tim của ai đó đang dần ấm lên.

-Ran này…Dù Ichi đã mất.Chúng ta không còn được đến thăm nó nữa.Nhưng cậu có nghĩ Ichi vẫn còn sống ở đâu đó không? Shinichi nhìn vào mắt Ran, cậu hỏi với một giọng nói rất ấm áp.

-Ở đâu?

-Ở trong tim cậu đấy Ran.Nó xứng đáng được dành một vị trí to lớn ở trong tim cậu.Shinichi mỉm cười.
.
.
Ran im lặng.
...
Lấy lại được bình tĩnh.Cô từ từ vén mái tóc lên, nhỏ nhẹ nói:

-Không…Vẫn còn.Nó còn ở trong tim của cậu nữa, Shinichi. Ran ngước đôi mắt lên, nhìn vào Shinici rồi mỉm cười dịu dàng.

-À phải, trong tim tớ và cậu…

Cả 2 nhìn nhau, cùng nở trên môi một nụ cười...rất ấm áp.

End.
 
Hiệu chỉnh:
Chapter 3

Đây sẽ là một câu chuyện vào đầu mùa thu.

Khi mà những chiếc lá khô rời khỏi cành cây để chạm xuống mặt đất.

Cũng là lúc tình yêu nhanh chóng chớm nở.

Đến rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.

Tiếng xào xạc phát ra từ chiếc chổi khô đang lùa những chiếc lá trên sân.

-Lao công ơi! Còn chỗ kia nữa kìa, cái đống lá ở dưới cây phong ấy!!!

Một tiếng gọi lớn vọng từ trong lớp ra, một cô gái đang chỉ tay về phía đống lá màu đỏ của cây phong .

-Từ từ, để đó lát gom lại một chỗ luôn.

-Thế nhớ quét luôn rác ở sau sân trường nữa nhé, sau đó đốt chung luôn đi.Nhớ nhổ cỏ nữa.

-Cậu xuống đây làm luôn đi Aoko.Mạnh miệng ghê nhỉ?

Kaito cầm cây chổi trên tay đang quét qua quét lại mấy cái lá trên sân.Cô bạn Nakamori Aoko ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ dãy hành lang từ nãy đến giờ.Sự góp mặt của cô ở đây đang làm cho Kaito khá khó chịu.Nhất là cái miệng ồn ào nãy giờ của Aoko.

Còn về phía Kaito tại sao lại phải lủi thủi ra sân quét lá khô một mình là vì hai cái tội “Chạy lung tung ngoài hành lang trong giờ học, phá ổ khóa phòng thay đồ nữ.”Nên giờ bị bắt phạt phải cầm chổi ra quét lá rơi trên sân trường.Mùa thu nên lá rơi nhiều hơn, nhất là lá của cây phong to ở gốc sân trường.Một màu đỏ như được phủ lên phía trên sân , nếu gom tất cả lại thì có thể làm thành cái nệm êm ái để nằm lên.

Đặt cây chổi xuống bên cạnh, Kaito dựa người vào vách tường kế bên cửa sổ mà Aoko ngó đầu ra.

-Sao không quét nữa?-Aoko hỏi.

-Nghỉ mệt chút xíu.-Kaito bỏ hai tay vào ống quần, nhìn về phía cửa sổ.

-Lá phong đẹp quá!!

-Ừ, nó rụng rất nhiều.

Aoko chống hai tay lên cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa số, hướng về phía cây phong lớn ở gần đó.Cây phong đó được trường Ekoda trồng từ rất lâu rồi, thân cây vững chắc và những nhánh cây uốn lượn rất tự nhiên.Phủ cả một gốc sân trường, cây phong đó chỉ mang độc nhất một màu đỏ rực của lửa.Tạo nên một khung cảnh thơ mộng và lãng mạn.Lá rụng trên sân rất nhiều nhưng đều bị quét rồi đem đi đốt hết.Thầy hiệu trưởng quý cây phong này lắm.Không bao giờ có ý định đốn đi cho đến tận bây giờ.

Những tán lá đung đưa nhẹ nhàng trong gió.Ánh nắng xuyên tạc qua những chiếc lá cây, làm cho màu đỏ tự nhiên đấy càng trở nên nhiệt huyết hơn.Nó đẹp cũng chả khác gì lá của cây rẻ quạt rơi vậy.Những chiếc lá ấy được thổi bay khắp sân trường, bay vào cả trong cửa sổ lớp học.Lá chỉ mang duy nhất một màu đỏ từ đầu đến cuốn.

Kaito cầm một chiếc lá phong thật đẹp rụng ở dưới chân mình lên và ngắm nhìn nó một cách chăm chú.Cảm giác thật thân thương làm sao.Một kỉ niệm đẹp đang ùa về.Mùa thu năm ấy, lá cũng rụng rất nhiều như thế này.Với chiếc lá vẫn còn cầm trên tay, Kaito dựa đầu vào tường.Miệng nở một nụ cười , từ từ hướng ánh mắt về phía Aoko.Một khuôn mặt thật đẹp như đang gợi lại kỉ niệm nào đó.

“Cậu có còn nhớ không... cái ngày ấy.Khi mà mùa thu lá rơi rất nhiều.Khi mà chúng ta đã rung động trong một khoảnh khắc.”



Trên những chiếc lá đủ màu vàng, đỏ, cam được rải xuống ven vỉa hè hai bên đường.Cảnh sắc này thật lãng mạn cho một buổi hẹn hò hay đi dạo để ngắm lá thu rơi.Nhưng khung cảnh ngay lập tức bị phá vỡ bởi những tiếng cãi nhau ồn ào, lúc to lúc nhỏ.Trong công viên giờ đã là địa điểm cho một cuộc rượt đuổi không có điểm dừng.Một cậu bé chạy thật nhanh để lại phía sau là một cô bé đang cố gắng đuổi theo.Kèm theo đó là những tiếng gọi với âm lượng cực lớn.

-Kaitooo!! Đứng lại đó.

-Có giỏi thì bắt được tớ đi!

-Tại sao cậu lại ăn hết kẹo của tớ? Bắt đền cậu đấy!!!

-Chỉ có mấy cái kẹo thôi mà Aoko.

Vẫn tiếp tục rượt nhau chạy vòng quanh sân…

-Cái gì mà chỉ có mấy cái!Cậu ăn hết nguyên một hộp luôn rồi.

-Hehe.Tại kẹo ngon quá thôi!!

Cuộc rượt đuổi vẫn diễn ra với hai nhân vật -một người đuổi một người chạy.Chả khác gì cảnh trong phim hoạt hình “Tom and Jerry”.Cô bé vẫn chưa hết giận, muốn bắt bạn mình lại cho bằng được nên đã cố hết sức chạy theo.Nhưng cuộc rượt đuổi này phải dừng lại tại đây khi mà cô bé đang muốn trượt chân ngã xuống đất.Ở dưới là nền gạch bê tông nếu ngã vào sẽ chầy xước rất nặng.Một chân vướng lại, giữ người cô như trong tư thế sắp ngã vồ xuống.Nhưng, bỗng...

Một bàn tay đã nhanh chóng kéo lại thật nhanh.Dựa vào lòng là một chiếc áo khoác khá dày .Lập tức người được đỡ lại đã ngước đôi mắt của mình lên nhìn.Một cậu thiếu niên có vẻ rất trẻ đang nhanh tay đỡ lấy người cô bé.Miệng nở một nụ cười dịu dàng ở khóe môi.

-Ế, Aoko!! Cậu có sao không?

Cậu bé khi nãy đã dừng lại, xuất hiện phía sau hàng cây cao và đang chạy về phía bạn mình.Khuôn mặt có chút lo lắng khi thấy Aoko suýt nữa là té xuống đất.Bây giờ người thiếu niên đó đã nhẹ nhàng đỡ Aoko ra, cuối người xuống nhìn vào cô, ân cần nói:

-Đừng chạy giỡn nhanh quá, té đấy!

-Ơ! Dạ, em cảm ơn anh.

Lúc này Kaito đã đến đứng kế bên Aoko.Cậu thở gấp vì vừa mới chạy rất nhiều.Vừa nhìn Aoko với vẻ mặt hơi căng thẳng, hỏi:

-Cậu có bị ngã không, Aoko?

-Không, anh này đã nhanh chóng đỡ tớ lại trước khi tớ sắp trượt chân ngã xuống.

-Thế à, may nhỉ?- Kaito ngước mặt lên nhìn người thiếu niên đang đứng đó.

Người con trai này có mái tóc màu vàng bạch kim óng ả, với cặp mắt màu xanh khác biệt nhìn trong vắt như màu nước biển, đủ làm cuốn hút người đối diện.Cùng với chiếc áo khoác rất dày mặc trên người, người này có vóc dáng tương đối cao.Vẫn giữ được khuôn mặt thanh tao nhẹ nhàng nãy giờ, cậu thiếu niên đang nhìn về phía hai người bạn.Một cuộc cãi nhau nho nhỏ bắt đầu diễn ra.

-Tại cậu đấy Kaito, cậu thích chạy giỡn đến như vậy à?

-Cậu cũng chạy theo tớ đó thôi!!

-Ai bảo cậu ăn hết kẹo của tớ làm chi.-Aoko bực bội nhướng người về phía Kaito, đôi mặt cùng với cặp lông mày đang sụp xuống tỏ vẻ tức giận.

-Rồi…Cho tớ xin lỗi.Tớ sẽ mua lại cho cậu hai hộp luôn ,được chưa?-Kaito gật đầu tỏ vẻ hối lỗi.

-Haha, các em cãi nhau vì hộp kẹo à?

Tiếng cười phát ra từ người thiếu niên trẻ đang đứng đấy.Anh ta mỉm cười rạng rỡ nhìn Aoko và Kaito cãi nhau.Làm cho hai người đứng ngẩn người ra, chớp mắt nhìn.Người lạ mặt này bắt đầu tiến lại gần hơn, trên môi vẫn giữ được nụ cười tươi rối.Chào hỏi một cách thân thiện:

-Các em có muốn làm quen với anh không? Anh không phải là người xấu đâu.

...

-Có ạ!-Aoko lập tức lên tiếng, cô cười tươi nhìn anh.-Kaito cũng vậy đúng không?

-Ờ ừ!! Muốn.-Cậu lắp bắp trả lời.

Aoko liền nắm lấy cánh tay của Kaito giơ lên cao, mỉm cười rồi nói to “ Tụi em muốn!”

Người thiếu niên đưa tay lên miệng cười nhẹ rồi bắt đầu giới thiệu “ Anh tên là Minato Kouya, năm nay anh học lớp 11.Rất vui được làm quen với hai em.”Đưa bàn tay của mình về phía trước, anh mỉm cười.

Aoko vui vẻ nắm lấy bàn tay đó, rồi nói :” em tên là Nakamori Aoko, còn kế bên em là bạn Kuroba Kaito ạ.Chúng em chỉ mới 10 tuổi thôi, rất vui được làm quen với anh Kouya!!”

-Ừ , chào Kaito với Aoko ^^.Nếu đã làm quen rồi thì từ giờ chúng ta đã là bạn với nhau đúng không nào?

-Vâng ạ! anh sẽ là bạn của tụi em.

-Vậy để làm quà cho lần đầu tiền gặp nhau, anh sẽ mua kẹo cho hai em ăn nhé.Được không?

-Wow, được ạ! –Nghe đến kẹo, Aoko lập tức phấn khởi reo lên.

Làm cho Kaito đứng kế bên chỉ biết khoanh tay lại cười .


..
.

Lá vẫn cứ rụng và trời vẫn cứ xanh.

Mùa thu nay ấy gặp nhau lần đầu tiên.

Một cái bắt tay.

Một hộp kẹo.

Và…

Một tình yêu…

Hạnh phúc hay đau khổ?
 
Hiệu chỉnh:
Oa hay quá . Nhưng có một số lỗi tupe như
Chapter 3
Làm cho Kaito đứng kế bên chỉ biết khoang tay lại mỉm cười .
Chỗ này mình nghĩ nên sửa lại thành khoanh tay thì đúng hơn .
Còn 1 số lỗi nữa thì Au (mik gọi Au là như được không ) tự check đi (mik lười mà ^^:p):KSV@05:
Và cuối cùng là câu nói muôn thưở : HÓNG CHAP MỚI !!:KSV@14:
 
Oa hay quá . Nhưng có một số lỗi tupe như

Chỗ này mình nghĩ nên sửa lại thành khoanh tay thì đúng hơn .
Còn 1 số lỗi nữa thì Au (mik gọi Au là như được không ) tự check đi (mik lười mà ^^:p):KSV@05:
Và cuối cùng là câu nói muôn thưở : HÓNG CHAP MỚI !!:KSV@14:

Cảm ơn bạn nhiều ^^ Cứ gọi mình thế nào cũng được, mình thích hết :KSV@09:
 
Chapter 4: Mùa thu buồn.


Để dòng suy tư gửi gắm lên trời cao.

Ta muốn nói lời yêu thương ,chưa muộn màng.

Tháng năm có trôi qua hay không vẫn vậy.

Chỉ một nơi, một người…

Ta vẫn yêu.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Trời hôm nay rất đẹp, không nắng nhưng nhiều mây.Buổi chiều tại công viên Ekoda, Kaito và Aoko đang ngồi trên chiếc xích đu.Hai cô cậu vừa mới đi học về rồi ghé qua công viên chơi một tiếng.Nhưng thật ra hôm nay cũng có một cuộc hẹn với anh Kouya ở đây.Anh ấy bảo sẽ tới cùng với một người bạn hiện đang điều trị ở bệnh viện đa khoa Nahara đối diện với công viên này.Ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, Kaito ăn ngon lành cây kem đang cầm trên tay vừa mới mua.Còn Aoko thì ngồi im lặng từ nãy tới giờ để chờ anh Kouya đến.

“Sao anh ấy vẫn chưa đến nhỉ? Đã hơn 4 giờ rưỡi rồi”.-Aoko sốt ruột hỏi.

“Anh Kouya đợi bạn chăng? Hôm qua anh ấy nói sẽ đến với một người bạn mà.”-Kaito lên tiếng ngay sau đó để trấn an cô bạn.



5 phút sau..

Đúng là Kouya đã đến.Nhưng không phải đi một mình.Người bạn của anh ấy nói đến thật sự đang ngồi trên một chiếc xe lăn.Được đẩy từ từ đến phía trước công viên.Điều đó lập tức thu hút ánh nhìn còn bỡ ngỡ của Kaito và Aoko.Hai người nhận ra rằng người bạn của anh Kouya đang ngồi trên chiếc xe lăn kia là một người con gái với mái tóc màu nâu đỏ rất dài.Khuôn mặt của người đó đẹp tựa như một thiên thần được ban xuống trần gian.Đôi mắt như hai viên đá quý được trưng rất cất kĩ đang dịu dàng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.Ánh mắt toát lên một khát vọng sống rất mãnh liệt.

Chiếc xe lăn đã được đẩy đến trước mặt Aoko và Kaito.Anh Kouya dừng lại , đứng kế bên nhỏ nhẹ nói:

“Chào hai em.Đây là bạn của anh.Chị ấy tên là Yamaguchi Aki.Hôm nay anh đưa chị ấy ra ngoài để ngắm nhìn cảnh vật xung quanh rồi dẫn đến làm quen với các em luôn.Aki nói muốn gặp hai em lắm.”

Khi vừa nghe xong, Aoko nhanh chóng rời khỏi chiếc xích đu, tiến đến phía trước chiếc xe lăn mà Aki đang ngồi, tươi cười nói:

“Chào chị Aki.Em là Nakamori Aoko.Rất vui được gặp chị!!”

“Rất vui được gặp em, Aoko”.-Cô mỉm cười dịu dàng. “Thế còn cậu bé kia tên là gì?” -Quay sang nhìn Kaito vừa mới rời khỏi chiếc xích đu, cô hỏi.

Kaito bước nhanh đến trước mặt cô gái.Cậu đưa tay về phía trước rồi lập tức biến ra một bông hoa hồng màu đỏ ở trên tay.Nhanh chóng thu hút được ánh mắt ngạc nhiên của Aki và Kouya, Kaito cười thật tươi , đưa bông hoa lên.”Tặng chị Aki.Em là Kuroba Kaito.Một ảo thuật gia ạ.”-Cậu nói.

Bông hoa hồng màu đỏ được đưa về phía Aki.Ngay giây phút đó, cô lập tức bật cười.Một nụ cười rất mãn nguyện.Aki đưa bàn tay của mình ra nhận lấy bông hồng, khuôn mặt tỏ vẻ thích thú.

“Cảm ơn ảo thuật gia Kuroba Kaito nha, bông hoa đẹp quá!”

“Hì hì.Không có gì đâu ạ!” -Kaito lấy tay gãi đầu mình, trên miệng nở một nụ cười láu cá.

Thấy Kaito tặng hoa hồng cho Aki để làm chị ấy vui ,Aoko cảm thấy rất hài lòng, cô bé mỉm cười nói:

“Bố của Kaito là ảo thuật gia nổi tiếng-Kuroba Toichi đấy chị Aki.Cậu ấy có thể làm rất nhiều trò.Nếu chị thích ảo thuật thì hãy để Kaito biểu diễn cho chị xem, nhé?.”

“Ôi,thật không?”

“Vâng, em học được ảo thuật từ bố mình nên cũng không thua kém gì.Nếu chị thích xem thì em sẽ sẵn sàng biểu diễn .”_Kaito nói.

Kouya im lặng lắng nghe đoạn đối thoại từ nãy đến giờ.Anh ghé sát lại khuôn mặt của Aki, dịu dàng hỏi “Cậu thấy thế nào Aki? Rất tuyệt đúng không?”

“Phải, gặp được mấy em tớ thấy vui hơn nhiều rồi.Ở trong bệnh viện chỉ nằm một chỗ chán lắm .” Cô tươi cười nói.

Aki hiện đang được điều trị ở bệnh viện Nahara.Một năm trước, cô luôn bị căn bệnh đau tim giày vò vào mỗi đêm.Sau khi người mẹ yêu quý bị tai nạn xe mà mất, cô đã từ bỏ trường lớp chỉ vì sức khỏe ngày càng yếu đi.Áp lực xung quanh đè nặng lên vai của cô gái đang kiệt sức vì mệt.Nếu không được điều trị kịp thời, tính mạng của cô sẽ bị đe dọa bất cứ lúc nào.Suốt thời gian ở trong bệnh viện, người luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô là Kouya.Anh là bạn chơi thân từ nhỏ với Aki.Lúc nào cũng muốn bảo vệ cô, yêu thương chăm sóc cô như một người em gái.Nhưng không hẳn là vậy.Anh đã nảy sinh tình cảm với Aki từ lâu, chỉ có điều chưa dám nói ra.Những điều tuyệt vời nhất anh luôn dành cho cô.Kể cả mái tóc màu đỏ đẹp như lá cây phong cũng được anh chải chuốt kĩ càng mỗi ngày.Cô rất thích mùa thu, vì tên của cô ấy là Aki mà. Khi thấy những chiếc lá vàng bên ngoài từ từ rụng xuống, cô lại thì thầm vào tai anh “Tớ muốn ra ngoài.”

Điều làm cô cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết là được nhìn thấy cây phong lá đỏ ở trong công viên đối diện.Từ phía cửa số phòng bệnh, ngày nào Aki cũng ngắm nhìn cây phong đó rất lâu.Cô ngắm nó khi không còn chiếc lá nào trên cây vào mùa đông lạnh rét,ngắm nó vào một mùa xuân dịu dàng, ngắm nó vào mùa hạ nóng bức và vào mùa thu, cô lại ngắm lá rơi trên cây phong đấy.Đôi khi chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cô biết cây phong ấy vẫn tràn đầy sức sống dù có trải qua biết bao mùa đi nữa.Khác hẳn với tấm thân yếu ớt hiện giờ của cô, chỉ biết nằm yên một chỗ mà than trách số phận.

Giờ đây cô rất vui khi được làm quen với Kaito và Aoko.Hai đứa trẻ luôn biết cách làm cho cô cười bất cứ lúc nào.Chữa lành cho trái tim đã trống trải tình thương từ rất lâu của cô.Aki biết mình không thề cô đơn.

Nhưng…

Đó sẽ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để cho cô cảm nhận với cuộc sống tươi đẹp này.Một lần nữa, không hiểu sao.Điều gì đó lại nhanh chóng ập đến, nuốt chửng trái tim mong manh của Aki.Trong căn phòng nhỏ chỉ có duy nhất một chiếc gi.ường.Tiếng la lớn phát ra từ đó.Giọng nói yếu ớt và đầy bàng hoàng vọng ra.

-Tại sao lại như vậy, cây phong ở trong công viên đâu rồi? Làm ơn nói cho tớ biết là nó đã biến mất đi đâu rồi?

-Bình tĩnh,Aki.Nếu kích động quá sẽ làm ảnh hướng tới sức khỏe của cậu hiện giờ đấy.

-Tại sao… lại chặt nó đi…!!!???

Aki lấy tay che đi khuôn mặt đang rất đau khổ của mình, cô gục xuống trên gi.ường bệnh.Kouya đang cố gắng trấn an Aki lại, anh đặt tay lên vai cô.An ủi cô rất nhiều lần.Anh hết sức lo lắng đến bệnh tình hiện giờ của Aki.Nếu vì quá kích động mà cô ngất đi thì sẽ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng.Từ cửa sổ nhìn về phía công viên đối diện, cây phong từ hôm trước đã bị chặt đi từ khi nào.Nghe nói họ làm vậy là để xây một đài phun nước ở gần đó.Nhưng ai biết rằng, cây phong đó đặt biệt đến thế nào đối với Aki.Ngồi trên gi.ường bệnh, với đôi mắt sưng húp đầy mệt mỏi.Aki im lặng nhìn mọi thứ xung quanh rồi lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ.Công viên trở nên trống trải khi không còn cây phong đỏ ở đó nữa.Càng nhìn càng đau, cô quay mặt về lại với căn phòng.Một giọng nói đang cố gắng phát ra trong không gian tĩnh lặng.

“A…ki.Cậu có muốn đến gặp Kaito và Aoko không? Hai em ấy nhớ cậu lắm.” Kouya nhỏ nhẹ nói.

“Không, tớ mệt.”Aki nhắm chặt đôi mắt lại, cô im lặng nằm trên gi.ường.

Kouya ngay sau đó chỉ biết nhìn cô với ánh mắt đau buồn.Anh là người duy nhất biết rõ cây phong đấy quan trọng đối với cô như thế nào…

Bây giờ, anh lại có cùng một nỗi đâu với cô.



..

.

Vậy...

Ai sẽ chữa lành được vết thương này đây ?

p/s: Chap này mình viết không trau truốt lời văn cho lắm.Tình tiết lại nhanh.Nếu có gì mong mọi người góp ý ^^!!
 
Hiệu chỉnh:
Nói thật mình chẳng biết nhận xét này có đúng không nếu sai thì tha lỗi cho mình nhé . Mình dốt khoản nhận xét này lắm ( nhưng lại hay về đọc chùa ^^) nhưng thui cứ com cho bạn :KSV@14:
Đó là trong chap này mặc dù hơi buồn , lời văn không trau truốt và diễn biến nhanh nhưng vẫn nêu được tâm trạng của nhân vật . Nói chung là chap này khá hơn chap trước ( Ai bảo chap này dài cơ chứ:KSV@05:).
Cuối cùng mình chẳng biết nói gì hơn ngoài HÓNG CHAP MỚI!! :KSV@03:
 
anh-bia-facebook-mua-thu13.jpg

Chapter 5: Hãy yêu đi khi mùa thu đến!



Dưới tán lá cây phong, những chiếc lá màu đỏ đang từ từ rụng xuống, phủ lên mặt đường.Ở trong công viên vắng người.Chỉ đơn độc một hình bóng nhỏ bé đang đứng đấy.Tựa người vào thân cây cao.Một cô gái với mái tóc màu đỏ giống như những chiếc lá rụng dưới mặt đất kia cùng ánh mắt đang nhìn xa xăm.Hôm nay trời nắng rất nhiều.Nhưng sẽ tốt hơn nếu đứng dưới bóng râm của mấy cái cây ở đây.

Giống như đang chờ đợi một ai đó đến.Cô gái vẫn cứ đứng một mình ở đấy rất lâu.Cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện ở trước mặt, đang từ từ bước đến.Nhận ra người đó, cô gái lập tức rời khỏi cây phong lớn.Nhanh chóng chạy đến.Gọi to “Mẹ ơi!”

Người phụ nữ này liền ôm con mình vào lòng.Dịu dàng lấy tay vuốt nhẹ mái tóc màu đỏ của cô.Một cảnh tượng thật ấm áp dưới những chiếc lá phong được gió thổi bay.Muốn níu giữ lại khoảnh khắc ấy.Muốn ôm chặt vào lòng để đừng biến mất.Ở đấy, có cây phong lớn.Quanh năm vẫn tươi tốt, vẫn ra rất nhiều lá.Dưới những tán lá màu đỏ.Là một bóng hình nhỏ bé vẫn hằng ngày đứng một mình ở đây, đang chờ đợi để được đón về với ngôi nhà ấm áp tình thương.Cây phong đấy nhìn thật cô đơn nhưng luôn tràn đầy sức sống.Vẫn cứ đừng sừng sững ở đó theo thời gian.Môt nơi để lưu giữ những kỉ niệm đẹp.Không khắc ghi ra được nhưng vẫn hiện hữu ở đó một cảm giác thân thương.

Hãy đem cảm giác đấy về đây một lần nữa đi.Đừng biến mất quá nhanh như vậy.Hãy ở lại sửa ấm trái tim đâu buồn này một lần nữa.Để cho nó biết cuộc sống này không thề cô đơn chút nào…



..

.

Vẫn căn phòng được quét sơn trắng, cùng với chiếc gi.ường bệnh được đặt ở góc tường gần cửa sổ.Cô gái với mái tóc màu đỏ xinh đẹp vẫn nằm im trên gi.ường.Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.Khi nhìn vào sẽ chẳng ai biết được cô gái này đang chịu đựng một nỗi đau tinh thần.Cô không muốn khi mình thức dậy lại phải nghĩ đến cảm giác cô đơn ấy.

“Đó chỉ là một cái cây thôi mà.Có cần phải suy nghĩ nhiều như vậy không, Aki.Mày nghĩ mày đang làm gì, sức khỏe của mày đang dần yếu đi đấy.”

Với tính cách không biết kiên cường , Aki đang tự trách móc bản thân mình.Vì lí do gì? Chả lẽ cái ý chí ấy đang phản bội cô.Tự an ủi mình, Aki vẫn cố gằng chứng tỏ rằng mình là con một người mạnh mẽ.Không vì bất cứ điều gì mà ngã gục dễ dàng.Nhưng cái cây phong ấy, nó lại làm cho cô nghĩ ngợi nhiều đến vậy.Hằng ngày ngắm nhìn cây phong rất lâu, hình bóng đó đã in sâu vào trong tiềm thức của Aki.Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh của những chiếc lá cây màu đỏ lại hiện lên trong đầu cô.Cô biết mình không dễ gì quên nhanh như vậy được? Cô đã không rớt thêm một giọt nước mắt nào nữa kể từ khi nhận ra chuyện này.Như thế đã rất mạnh mẽ đối với cô rồi.Trong lúc nằm một mình trên gi.ường bệnh, Aki lại muốn đi ra ngoài.Nhưng Kouya đã rời khỏi đây từ rất sớm.Chẳng biết anh ấy đi đâu nhưng khi mở mắt ra Aki đã không thấy hình bóng của Kouya kế bên gi.ường bệnh nữa.Cố gắng thư giãn cơ thể lại, Aki đành phải nằm lại đây cho đến khi Kouya trở về.

“Mẹ à, mẹ có nhìn thấy không...Cây phong ấy đáng lẽ vẫn phải còn ở đây, lẽ ra nó sẽ ở bên cạnh con bất cứ lúc nào.Kể cả khi con phải mở mắt để nhìn nó lần cuối…”



..

.

Ở công viên Ekoda.Kaito và Aoko đã có mặt ở đây từ rất lâu.Hai đứa trẻ muốn biết tại sao anh Kouya và chị Aki đã mấy ngày rồi không tới công viên này nữa.Việc ra công viên chơi đã là thói quen của Kaito và Aoko.Khi mà ở nhà đã quá ngột ngạt và chán nản vì cứ cắm cúi vào mấy cái trò game điện tử mãi, công viên này là nơi cho hai người có thể chơi thêm nhiều trò chơi khác nữa..Nhưng đã được một tháng, kể từ khi gặp được Kouya và Aki.Kaito với Aoko ngày nào cũng ghé qua đây một chút để được nói chuyện cùng với hai người.Đối với Aki, 2 đứa trẻ luôn muốn chia sẻ nhiều niềm vui với cô ấy.Nhất là Kaito, hay biểu diễn rất nhiều tiết mục ảo thuật cho Aki xem.Cô ấy luôn tỏ ra thích thú và ngưỡng mộ cậu bé.

Nhưng hôm nay vẫn không thấy bóng dáng của hai người đâu.Kaito và Aoko tỏ ra khá sốt ruột.

“Hình như chị Aki với anh Kouya không ra công viên như mọi ngày nữa thì phải?”

“Vậy thì chúng ta về thôi.Đứng đợi ở đây cũng đã lâu rồi.”

“Ừ!”

Sau khi chờ đợi gần nửa tiếng mà không thấy ai đến đây.Kaito với Aoko quyết định đi về nhà.Nhưng khi cả hai vừa mới bước ra khỏi công viên cách đó 5m thì bỗng nghe thấy tiếng gọi lớn từ phía sau.

“Kaito, Aoko! Hai em khoan về đã!”

Nghe thấy ai gọi tên mình.Hai người liền quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau là anh Kouya đang đứng ở công viên khi nãy.Biết là anh ấy mới vừa đến nên Kaito, Aoko quyết định quay trở lại chỗ đó.Vừa mới bước lại, Aoko lập tức lên tiếng hỏi:

-Anh Kouya mới đến ạ? Sao không thấy chị Aki đi cùng với anh ra ngoài?

-À…hôm nay chị ấy có chuyện buồn nên đã nằm ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.

-Buồn chuyện gì vậy anh? _Kaito tiến lại hỏi.

-Đúng rồi anh Kouya.Chị ấy buồn chuyện gì vậy ạ? Nếu được anh hãy nói cho tụi em biết đi_ Aoko cũng chen vào nói ngay sau đó.

Thấy Kaito và Aoko lo lắng cho Aki, anh cảm thấy rất vui.Nên quyết định sẽ nói hết mọi chuyện mà mình giấu mãi trong lòng cho hai đứa nghe.Ngồi xuống băng ghế đá kế bên phải gốc cây phong đã bị chặt đi từ ba ngày trước.Kouya chỉ tay vào gốc cây rồi nhẹ nhàng nói:

-Đây là cây phong đã được trồng ở công viên này từ lâu, nó rất quan trọng đối với Aki.Nhưng đã bị chặt đi từ mấy ngày trước để chuẩn bị xây một đài phun nữa ở ngay đây.Đó cũng là lí do làm cho Aki buồn rất nhiều.Cô ấy tự nhốt mình trong phòng bệnh, mỗi lần anh đến hỏi thăm là Aki chỉ nói cảm thấy mệt trong người. Không muốn đi đâu hết…”

Kouya nói với ánh mắt hiu quạnh.Giống như đang cố kìm chế một nỗi đau vào bên trong.Anh ấy cứ đăm đăm nhìn vào chỗ có gốc cây phong đã bị đào lên.Tâm trạng của anh nhanh chóng thay đổi.Làm cho Kaito và Aoko đứng lặng người ra nhìn.Hai đứa trẻ cũng hiểu được điều đó.Cái cảm giác ấy, nó thật trống trải và cô đơn biết dường nào.Ai hiểu được, cây phong đỏ đấy được trồng ở đây lại mang rất nhiều kỉ niệm đối với một người như vậy..Nhưng giờ nó đã còn ở đây nữa đâu.

Cố giữ lại bình tĩnh.Kouya ngước đầu lên nhìn hai đứa trẻ đang đứng ở trước mặt mình.Giọng nói đã bắt đầu nghẹn đi từ lúc nào.

“Các em có biết không….Thật ra cây phong đỏ này là do ông ngoại của Aki tự tay trồng khi cô ấy còn rất nhỏ…Nó là nơi gặp mặt lần đầu tiên giữa anh và Aki.Cũng là nơi mà cô ấy thường xuyên đứng đợi mẹ mình đến đón về nhà.Là nơi mà cô ấy mòn mỏi đứng đợi mẹ mình hàng tiếng đồng hồ mặc dù mẹ đã mất trong khi đang chạy xe trên đường.Là nơi mà Aki hay đến ngồi khóc trong những lúc cảm thấy buồn chán và mệt mỏi.Là nơi mà cô ấy thường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viên để ngắm cây phong ở trong công viên và xem nó như một thói quen thường ngày…Cuối cùng, cây phong này là kỉ niệm rất quan trọng trong tim Aki.Cô ấy luôn xem nó như một người bạn thân bên cạnh mình…”

Nói đến đấy.Kouya bỗng dưng ngừng lại.Đôi mắt xanh buồn bã nhìn xuống dưới những chiếc lá đỏ còn sót lại.Kaito và Aoko từ nãy đến giờ không thề nói điều gì.Đã lắng nghe hết tất cả và hiểu.Giờ đây hai đứa trẻ ấy muốn tìm mọi cách để an ủi nỗi buồn này đi.Sau một hồi suy nghĩ.Kaito bỗng dưng reo lên, cậu nhóc quay sang thì thầm gì đó với Aoko.Sau đó cả hai gật đầu rồi cùng nhìn nhau cười.

“Anh Kouya, em có một chuyện muốn nhờ anh.Đó là sáng ngay mai khoảng 8h, anh hãy đưa chị Aki ra công viên này.Hai tụi em có một món quà đặc biệt muốn dành tặng cho chị ấy.Được không ạ?” _Kaito hớn hở nói.

“Ờ, cũng được…” _Kouya gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Kaito.Hứa rằng sáng ngày mai sẽ đưa Aki ra công viên này.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiều hôm đó.Kaito sang nhà Aoko.Hai đứa trẻ đang loay hoay làm gì đó ở trong sân nhà.Cả hai đã chuẩn bị xong món quà bí mật sẽ dành tặng cho chị Aki vào sáng ngày mai.

Đúng như những gì đã hứa.Vào khoảng 8h sáng, Kouya đã gọi Aki dậy và đưa cô ấy ra ngoài công viên để hẹn gặp Kaito với Aoko.Với chiếc xe lăn quen thuộc được đẩy từ trong bệnh viện đến công viên đối diện.Hình dáng của hai người nhanh chóng được nhận ra.Kaito đang ngồi trên chiếc xích đu lập tức reo lên “Anh Kouya với chị Aki đến rồi kìa!!”.Ngay sau đó, cả hai người đã có mặt ở trong công viên.Khi thấy Kaito với Aoko ngồi đợi mình ở đây, Aki mỉm cười dịu dàng hỏi:

-Chào Aoko,Kaito. Các em hẹn chị ra đây có chuyện gì không nào?

Kaito quay sang mỉm cười với Aoko.Cô bạn nhận ra hành động của Kaito nên đã nhanh tay lấy ra trước mặt là một cái chậu với cây phong nhỏ lá màu đỏ bên trong. Aoko cười tươi rồi tiến lại gần chiếc xe lăn mà Aki đang ngồi, cô bé đưa chậu cây lên, nhẹ nhàng nói:

-Chị Aki.Đây là món quà nhỏ mà em với Kaito đã chuẩn bị từ hôm qua để đem tặng cho chị.Anh Kouya đã kể lại tất cả mọi chuyện rồi cho tụi em nghe rồi.Em biết chị Aki đang rất buồn vì cây phong mà chị yêu quý nhất đã bị chặt đi…Cho nên Kaito đã cố gắng năn nỉ bố cậu ấy xin giùm một cây phong đỏ từ người bạn có trồng cây cảnh của bố Kaito…Chị sẽ nhận lấy món quà này và sẽ trồng nó chứ ạ?

Aoko cầm chậu cây trên tay, đưa ra trước mặt Aki.Ngay lập tức, cô tỏ ra hết sức ngạc nhiên trước món quà này.Cả Kouya cũng thế.Anh đứng sững người ra nhìn

-Thật không các em…? Cô hỏi khi chưa hết ngỡ ngàng.

-Thật ạ! Chị với anh Kouya sẽ trồng cây phong này chứ ?_Kaito mỉm cười nhìn hai người.

-Chị cảm ơn hai em rất nhiều.Cây phong này đẹp quá…Kou…Kouya…!!!

-Gì vậy Aki…? Nghe thấy cô ấy gọi tên mình, Kouya đưa mặt lại gần rồi dịu dàng hỏi.

-Cậu nghe thấy hết rồi chứ? Hai em ấy đã đem tặng cho tớ một cây phong mới.Nó…đẹp quá!…Tớ thật sự cảm thấy rất vui!… Cậu có muốn trồng nó cùng với tớ chứ, Kouya?

Aki mỉm cười nhận lấy cây phong từ tay Aoko.Cô quay sang nhìn Kouya rồi dịu dàng hỏi.

“Được không, Kouya? Tớ muốn trồng một cây phong mới này.Mong rằng nó sẽ thay thế được cây phong kia, tớ chắc rằng nó sẽ giúp cho tớ bớt cô đơn trong thời gian sắp tới tới .Nhưng sẽ thật tuyệt nếu tớ được cùng với Kouya chăm sóc nó…Cậu…Đồng ý chứ?” Cô nháy mắt với anh.Làm cho Kouya bây giờ phải ngẩn người ra nhìn.

Một phút, hai phút rồi lại ba phút trôi qua.Tại sao anh lại im lặng đi, tại sao anh lại không nói điều gì trong lúc này.Đó là vì bây giờ đây, anh đang cảm thấy rất vui sướng. Aki…đang mỉm cười với anh.Cô ấy đang nói gì? Muốn trồng cây phong đó với anh, muốn cùng anh chăm sóc nó mỗi ngày…Lấy tay che đi đôi mắt của mình.Kouya im lặng đến mức nghe được cả tiếng gió thổi qua những tán lá cây.

-Sao vậy anh Kouya?

-Kouya…!!

-Tớ…có nghe lầm không,Aki ? – Anh đưa bàn tay ra khỏi đôi mắt của mình, ở cuối khóe mắt như đang đọng lại một giọt nước mắt sắp rơi.”Cậu thật sự cảm thấy rất vui đúng không? Cậu đã hết buồn rồi đúng không? Bây giờ đây…Tớ đã nhận ra điều đó.Tớ sẽ cùng cậu trồng cây phong này, sẽ chăm sóc nó mỗi ngày cho đến khi nó lớn lên.Rồi một ngày, nó sẽ thay thế những kí ức cũ.Những kí ức đó sẽ không bao giờ biến mất khỏi tâm trí của cậu.Miễn cậu vẫn nhớ về nó thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện phai tàn đi”.

-Thật…thật không Kouya? Cậu hứa sẽ ở bên cạnh tớ để chăm sóc cây phong này chứ? Hứa với tớ là cậu sẽ không rời xa tớ cho dù có chuyện gì xảy ra chứ?

-Tất nhiên rồi_Kouya cúi mình thấp xuống, đưa tay ra ôm lấy Aki.Anh thì thầm vào tai cô, một giọng nói cất lên mang theo nhiều cảm xúc trong đó ”Tớ hứa…Aki.Dù có chuyện gì xảy ra thì tớ vẫn sẽ yêu cậu như ngày nào, kể cả khi mùa thu không còn nữa…”

Đó chính là một lời tỏ tình.Nhẹ nhàng như một chiếc lá thu rơi.Ở nơi đó, có hai người đã cố gắng trải qua nỗi cô đơn từ lâu.Giờ đây nhận ra những gì đã thuộc về mình.Kể cả kí ức mà họ đã từng trải qua.Cuối cùng hai trái tim đó đã tìm đến được bờ bến của hạnh phúc.Không còn phải cô đơn, trống trải và thiếu vắng nhau nữa.Aki ngậm chặt đôi môi lại để ngăn lại những giọt nước mắt đã cố kìm chế từ bấy lâu nay rơi xuống.Cô từng nghĩ mình thật bất hạnh sau khi mẹ mình mất đi, cô cảm thấy thật chán nản khi chỉ biết nằm im trên gi.ường bệnh mỗi ngày.Nhưng giờ đây cô đã biết.Cô không thề cô đơn một mình.Cô đã có Kouya bên cạnh.Anh sẽ không bao giờ để cô phải héo úa như những chiếc lá thu kia.

Kaito với Aoko đứng ở một gốc mỉm cười nhìn ngắm cảnh tượng hạnh phúc này.Cả hai chính là người đã mang niềm vui trở về với Aki và Kouya.Xem như việc này đã thành công một cách mỹ mãn.Aoko mỉm cười vui vẻ nói với Kaito:

-Cây phong đấy chắc chắn sẽ thay thế được khoảng trống mất mát của chị Aki và anh Kouya, đúng không Kaito?

-Ừ.Anh Kouya sẽ đem lại hạnh phúc cho chị Aki.Nhìn xem, họ đã phải chịu đựng nỗi đau trong một thời gian dài.Cây phong đó sẽ gắn kết trái tim của cả hai lại với nhau.Và tớ chắc chắn rằng thế nào cũng sẽ đem đi trồng ở xung quanh công viên này thôi.Cho tiện chăm sóc ấy mà.”_Kaito bật cười.

Đúng là ngay sau đó.Cây phong nhỏ được lấy ra trồng ở một khu đất trống bên trong công viên.Tất nhiên là phải nhận được sự cho phép.Thế là mỗi ngày, Kouya đều dẫn Aki ra ngoài công viên để chăm sóc cây phong ở đây.Với sự chăm chỉ và tận tình của hai người.Cây phong đó nhanh chóng lớn lên.Cho ra rất nhiều nhánh cây và lá đỏ.Làm cho cảnh quan trong công viên trở nên lãng mạn hơn.Nó sẽ thay thế cây phong cũ, sẽ phát triển theo từng ngày và sẽ đem lại niềm vui cho nhiều người.Mấy năm sau, Kouya và Aki cưới nhau.Cả hai người đều ra nước ngoài công tác rồi sinh sống luôn ở đấy.Lâu lâu mới về Nhật Bản một lần.Thời gian trôi qua thật nhanh.Để lại nơi đây một kỉ niệm thật đẹp.

Kết thúc hồi tưởng về kỉ niệm lá thu.Quay trở về với thực tại.Kaito nhẹ nhàng hỏi Aoko vẫn còn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Aoko này! Cậu còn nhớ cây phong ở trong công viên Ekoda không? Cái cây mà chúng ta đã cùng anh Kouya với chị Aki trồng đấy.”

“À nhớ.Lâu quá chúng ta không ra công viên đó chơi nhỉ…Tớ nhớ cây phong đó ghê, chắc giờ nó lớn nhiều lắm.Với lại lâu rồi không thấy anh Kouya cùng chị Aki về Nhật Bản nữa, tớ muốn gặp lại họ quá.Cũng đã 7 năm trôi qua rồi mà.”

“Vậy sau khi đi học về chúng ta ghé qua đó một lát nhé?”

“Ừ.Ý kiến hay đấy.Còn bây giờ thì cậu hãy mau quét hết lá trên sân đi.Kẻo một lát thầy giám thị tới kiểm tra đấy.”

Ngay sau đó, Kaito đứng dậy cầm lấy cây chổi khô rồi tiếp tục quét lá rụng trên sân.Cậu vừa quét vừa mỉm cười một mình.Cái hồi ức ấy nó đẹp làm sao.Cho đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ, hình như mình đã lỡ yêu một điều gì đó mất rồi…

“Yêu mùa thu lá rơi.Yêu những chiếc lá đỏ.Yêu kỉ niệm xưa hay đã lỡ yêu…người bạn thân!!”



Dưới những chiếc lá màu đỏ được rải xuống mặt đường, báo hiệu một mùa thu nữa lại đến.Một cây phong cao to đứng sừng sững ở một góc công viên.Ngay bên cạnh là hai bàn tay ấm áp đang đan xen vào nhau.Ánh mắt cùng nhìn lên tán cây phong đỏ đang liên tục rụng lá trong mùa thu năm nay.Một kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ.Đến rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng…

“Từng nhánh phong đỏ rực buông lơi lá úa khi trời thu.Anh phải làm sao để em đừng như những cành phong yếu gầy đó.”



Em yêu mùa thu đẹp và yêu cả anh.

Yêu cả chiều mưa lạnh.Yêu cả thời tiết nơi đây,

Yêu một người, yêu chiếc lá đỏ.

Một mùa thu một mối tình muộn…

Hãy yêu đi, yêu những kỉ niệm buồn!

-End Chap.
 
×
Quay lại
Top Bottom