Ngoại truyện 3 và cũng là ngoại truyện cuối cùng để kết thúc hoàn toàn "Nghiệt ngã" đây ạ, xin lỗi vì bắt độc giả phải chờ lâu. Cảm ơn vì mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ.
Ngoại truyện 3: Minh.
- Tại sao phụ hoàng lại đưa hắn lên làm đại tướng quân chứ? Kẻ xuất thân từ hắc bang sao có thể tin tưởng?
Thái tử Kudo Shinichi không kiềm chế được mà trực tiếp đến hỏi thẳng Hoàng thượng. Chàng không hiểu nổi, sao có thể vội vàng đặt quân binh vào tay kẻ như thế, hơn nữa không những một Akai Shuuichi mà còn thêm một Gin quái dị - một lão nhị một lão đại trong hắc bang lớn nhất Vũ Quốc mới bị tiêu diệt. Lão nô Agasa đứng kế bên hốt hoảng;
- Kìa thái tử...
Kudo Yusaku - vị hoàng đế anh minh của Vũ Quốc vẫn im lặng nghe bấy giờ mới khoát tay:
- Để thái tử nói.
- Nhi thần được biết bang chủ hắc bang đó là sư phụ của chúng, vậy mà Akai Shuuichi đã chính tay giết chết sư phụ mình, tận diệt toàn bang. Còn Gin đã theo sư phụ hắn được gần hai mươi năm rồi, thế mà hắn có thể thản nhiên trước cái chết của ông ta, còn đầu quân cho triều đình là thế lực đã tận diệt bang của hắn. Chúng có thể phản bội lại sư phụ, chẳng lẽ lại không thể phản bội lại phụ hoàng hay sao? Người tin tưởng giao binh quyền cho chúng, thật quá hồ đồ!
Lão nô bộc Agasa mặt mày tái mét, thái tử lại dám ngang nhiên nói hoàng thượng hồ đồ, người không nghĩ đến hậu quả sao thái tử?
- Hỗn xược! - đập mạnh tay xuống bàn giận dữ, hoàng đế đáng kính của Vũ Quốc hít thở chậm lại, lấy hơi thật sâu để bình ổn lại tâm trạng - Thái tử, con nói xong chưa?
- Nhi thần còn điều này...
- Chưa xong thì cũng nghe ta nói đây - hoàng thượng chậm rãi mở lời, người dùng chất giọng uy nghiêm chặn họng thái tử, đồng thời dạy bảo hoàng nhi của mình - Akai Shuuichi không hề phản bội ai hết. Từ lúc bắt đầu, hắn đã là người của ta. Bái sư, nhập bang cho đến diệt bang, tất cả đều tuân theo mệnh lệnh. Con đã hiểu chưa? Một kẻ có thể chịu đựng gần hai mươi năm sống trong bóng tối, bao gồm cả một phần tuổi thơ nhiễm đen chỉ vì một mệnh lệnh, cho đến phút cuối vẫn tuyệt đối trung thành. Thái tử, con nói xem có đáng để giao phó binh quyền cho người như thế hay không?
Nghe những gì phụ hoàng vừa giải thích, Shinichi ngập ngừng một lúc rồi lại hỏi:
- Akai Shuuichi nhi thần có thể hiểu được. Nhưng còn Gin? Lí do gì khiến phụ hoàng coi trọng kẻ như hắn đến nỗi cất nhắc vị trí ngang bằng với Akai, người mà theo phụ hoàng hết mực trung thành chứ?
Nở một nụ cười đầy hiểu biết, hoàng đế Kudo Yusaku đứng dậy đi lại phía thái tử.
- Dù thần tử có trung thành đến đâu, con cũng không thể giao quyền lực tuyệt đối cho một người, điều đó là cấm kị. Làm việc gì cũng cần phải suy nghĩ trước sau, cũng cần phải tính đến trường hợp xấu nhất. Chẳng phải ta tin tưởng gì vào lòng trung thành của Gin, nhưng thiên hạ này kẻ có khả năng đối đầu được với Akai Shuuichi ngoài hắn ra thì e là không có ai khác. Đưa hắn lên với quyền lực ngang bằng Akai chính là để hai người họ dè chừng, cân bằng lẫn nhau. Mục đích chính là để cùng với đế vương tạo ra thế kiềng ba chân, vững chắc, cân bằng và tuần hoàn. Như thế sẽ không ai có khả năng độc lập đối đầu với ta. Con còn phải học nhiều lắm, Shinichi.
Rời khỏi ngự thư phòng, thái tử Vũ Quốc Kudo Shinichi lặng lẽ trở về Đông cung. Chàng chỉ trầm mặc ngồi một chỗ và suy nghĩ những gì phụ hoàng mới dạy bảo. Cau mày khó chịu, Shinichi cầm miếng ngọc chữ Minh lầm bầm:
- Mấy cái đó nhi thần hiểu, điều lố bịch duy nhất còn lại là tại sao nhi thần lại phải đeo ngọc bội cùng bộ với hai gã kia? Cứ làm như có gì gì không bằng.
Suy đi nghĩ lại vẫn thấy bức bối khó chịu, Shinichi chợt nảy ra ý định xuất cung du ngoạn, dù sao không phải giáp mặt nghe tin về hai gã đó một thời gian sẽ dễ chịu hơn chứ nhỉ? Chuyện này để phụ hoàng biết nhất định chàng đi không nổi, vậy thì chỉ còn cách trốn đi thôi. Được lắm, nghĩ là làm, Kudo Shinichi phóng ánh mắt về phía tên thái giám hầu hạ trong phòng khiến hắn phải rùng mình vì ánh nhìn quá ư nham hiểm. Kết quả, cậu thái giám đáng thương bị đương kim thái tử lột sạch quần áo, oán trách nhìn trời để thái tử đường hoàng rời đi.
Rất nhanh thái tử Kudo Shinichi đã rời khỏi kinh thành khá xa. Chàng thích thú du ngoạn khắp nơi, đây là lần đầu tiên chàng được ra ngoài như thế này, phố xá nhộn nhịp, không ai biết đến chàng, không lễ nghĩa giáo điều, thật sự tự do tự tại. Chẳng được bao lâu thì Shinichi phát hiện ra có người theo dấu mình, có thể tìm ra và theo kịp chàng với thời gian ngắn như thế, hắn cũng khá lắm, chàng đã đánh giá thấp Akai Shuuichi rồi.
Mất khá nhiều công sức Shinichi mới tạm thoát được khỏi Akai, chàng nhanh chóng đổi ngựa và y phục rồi cao chạy xa bay. Đến một thành nhỏ thơm ngát hương hoa, Shinichi quyết định dừng chân lại, chàng tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Có vẻ như quán trọ này hôm nay đón tiếp nhân vật tai to mặt lớn nào đó, vì chàng thấy cả đoàn đồ đạc, ngựa xe phía sân sau quán, lại thấy mấy tên vệ sĩ đằng đằng sát khí thỉnh thoảng mắt quét ngang quét dọc lượn quanh khắp trên dưới lầu. Một lát sau thì chàng được biết tất cả là để bảo vệ cho hai tiểu thư lá ngọc cành vàng nào đó đến từ kinh thành. Shinichi lắc đầu ngán ngẩm, mấy cô thiên kim có khác, nổi hứng học đòi du sơn ngoạn thuỷ mà kéo theo đồ đoàn như cả dinh thự không bằng. Khi thoáng thấy bóng dáng yểu điệu của một vị tiểu thư xuống lầu, Shinichi hơi ngẩn ra giây lát, nàng cao cao, thanh thanh, dáng vẻ thướt tha, thoát tục. Nàng có mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt lấp lánh ánh cười, xinh đẹp, cao quí mà dịu dàng, thân thiện, không như những tưởng tượng của chàng về một tiểu thư đỏng đảnh hay làm bộ yếu mềm. Nhưng rồi Shinichi cũng nhanh chóng quay trở về với bữa ăn của mình rồi đứng dậy bắt đầu công cuộc khám phá khu thành tuyệt đẹp.
Shinichi vừa bước chân ra khỏi quán cũng là lúc một thiếu nữ lanh lợi đáng yêu, tóc dài đen mượt lay động theo từng bước chân xuống lầu. Nàng bình tĩnh ra khỏi quán trọ, đi về hướng ngược lại với chàng. Khi vừa thoát khỏi tầm nhìn từ khu trọ, nàng run người lên vì phấn khích, nàng thành công rồi, dị dung thuật thành công rồi, nàng tự do rồi! Chẳng nghĩ ngợi gì nữa, Shiho vui vẻ dạo bước trong lốt một tiểu cô nương hoàn toàn xa lạ, kể từ lúc ấy nàng đã bước vào định mệnh của chính mình mà không hay.
Dạo cả một ngày, Shinichi bắt đầu thấm mệt. Cũng vừa hay chàng đến bên bờ sông, cảnh sắc ở đây đẹp tuyệt, hai bên tả hữu phong cảnh như đối lập mà hài hoà khó tả. Shinichi chợt nảy ra ý nghĩ rằng sẽ thật tuyệt khi chèo thuyền ra giữa dòng, để thuyền lững lờ trôi theo dòng sông mà vãn cảnh thì thật thi vị, giống như những thi nhân cổ xưa, giống như những bài thơ với bóng trăng huyền hoặc trên sông mà chàng ngưỡng mộ. Nghĩ là làm, Shinichi lập tức đi tìm mua một con thuyền nhỏ sạch sẽ, thuê người mang ra sông để thực hiện mong ước. Đáng thương thay cho thái tử của chúng ta, dù thông minh đến đâu, dù đã đọc qua bao nhiêu sách thánh hiền nhưng lần đầu ra ngoài một mình, lần đầu làm ăn mua bán nên chàng đã không để ý rằng mua thuyền thì phải kiểm tra để chắc chắn có mái chèo! Mất một hồi loay hoay với con thuyền Shinichi mới nhận ra điều ấy, căm hận nhảy xuống kéo thuyền cột vào bờ, chàng đành quay vào trong trấn để mua mái chèo với chiếc quần còn ướt nguyên.
Lòng vòng mãi dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người trong trấn, cố gắng thôi miên bản thân không phải vì chiếc quần, cuối cùng Shinichi cũng mua được đôi mái chèo ưng ý. Chàng đem mái chèo trở lại bờ sông, lúc này mặt trời đã xuống chỉ còn một nửa, chàng lại gần chiếc thuyền của mình thì sững lại, chuyện gì thế này? Có một cô gái ở trên thuyền của chàng? Hơn nữa lại còn đang ngủ rất say. Thả rơi hai mái chèo, Shinichi dùng hai tay túm chặt tóc trên đầu, mặt nhăn nhó mà không dám lên tiếng. Không hiểu sao nhưng chàng không muốn, không thể cũng không dám kinh động đến nàng. Nhưng...đây rõ ràng là thuyền của chàng cơ mà. Tại sao chàng phải nhẫn nhịn nhường cho cô nương lạ mặt này chứ?
Không dám động đến nàng mà cũng chẳng cam tâm bỏ qua, chàng thái tử của chúng ta chợt nảy ra một ý tưởng có phần kì quặc. Rất hài lòng với ý tưởng của mình, Shinichi hào hứng lại gần chăm chú ngắm nhìn vị cô nương ấy một chút, rồi đột nhiên tháo dây thừng, đẩy thuyền ra sông. Chàng cũng khéo léo buộc thêm một sợi dây khác bên dưới để nối con thuyền giữa dòng với bờ, nhưng người ngồi trên thuyền sẽ không thể nhìn thấy. Để xem gương mặt xinh đẹp kia lúc tỉnh dậy giữa sông sẽ hoảng hốt thế nào. Ha ha, lần này là cho việc nàng chiếm thuyền của ta nhé.
Xong xuôi đâu đấy, Shinichi quay người đi lên bờ sông, chọn một vị trí đẹp rồi ngồi xuống thong thả quan sát con thuyền chở người đẹp đang say ngủ. Trong khi chờ đợi, Shinichi thích thú tưởng tượng ra muôn vàn tình huống, biểu cảm thú vị của cô nương ấy khi tỉnh giấc. Ấy vậy mà nàng ngủ say đến thế, Shinichi ngồi tưởng tượng đến lúc bầu trời đầy sao mà nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Sương xuống dày, người thì vừa lạnh vừa đói, đành vậy, thái tử Vũ Quốc nhìn xuống chiếc quần đã khô, quyết định rằng chàng có thể vào trấn bình thường, không bị soi mói rồi. Chàng phải kiếm chút gì đó ăn thôi, cô nương ấy hẳn cũng sẽ đói, nhân tiện mua luôn một phần cho nàng vậy.
Mua hai phần bánh nướng, Shinichi cười vui vẻ trở lại bờ sông. Nhưng ngay lập tức, nụ cười đóng băng trên gương mặt chàng, thay vào đó là vẻ hoảng hốt đến cực độ. Làm thế nào mà chàng vừa quay đi mua bánh, quay về cô nương ấy đã vùng vẫy giữa sông rồi? Khoan đã... Chìm rồi! Ném vội hai chiếc bánh đi, Shinichi lập tức lao mình xuống dòng sông đêm đen ngòm lạnh lẽo, cố gắng bơi thật nhanh ra vị trí cuối cùng của nàng mà chàng còn nhìn thấy lúc nãy. Chuyện này đã không xảy ra nếu chàng không bày trò. Chàng nhất định phải cứu được nàng ấy.
Lặn một hồi lâu trong nước lạnh, khi Shinichi tìm thấy Shiho cũng là lúc nàng đã sắp rời bỏ dương thế. Thân mình nàng như lơ lửng trong làn nước, mái tóc đen dài xoã tung đùa giỡn cùng rong rêu. Shiho chợt đưa bàn tay vô lực chạm tay chàng như chạm vào tia hi vọng mong manh cuối cùng còn sót lại, chỉ chờ có thế, Shinichi vội kéo nàng ôm vào lòng, lựa nước mang nàng bơi vào bờ.
Bế được Shiho lên, Shinichi đặt nàng nằm trên thảm cỏ. Lay, gọi, ép nước trong cơ thể ra ngoài, những gì làm được chàng đều đã làm, nhưng nàng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Đắn đo một lúc, mạng người quan trọng hơn. Nhìn thẳng vào cô nương xinh đẹp xa lạ, Shinichi thành thật nói mặc dù biết nàng cũng chẳng thể nghe được:
- Cô nương, ta xin lỗi, nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn cứu nàng thôi.
Nói rồi Shinichi lập tức cúi xuống, môi kề môi giúp nàng lấy từng nhịp thở. Chàng không hề biết nàng chính là Miyano Shiho, người mà sau này chàng yêu hơn cả tính mạng, người mà sau này sẽ đem đến cho chàng tình yêu, ước vọng cùng đau khổ khôn cùng. Khi Shiho đã thở lại được cũng là lúc Shinichi nhận ra sự có mặt của Akai Shuuichi, cách vận khinh công đó không thể nhầm với ai khác được. Không suy nghĩ gì nhiều, cô nương ấy cũng đã thở lại được rồi, chàng vội lao ngay đi mà không để ý, miếng ngọc bội với chữ Minh lấp lánh đang nằm gọn trong bàn tay ngọc ngà.
Đêm ấy, định mệnh đã bắt đầu.
Grey