[Shortfic] Lưng Chừng Tịch Mịch

  • Tác giả Tác giả Ony
  • Ngày đăng Ngày đăng

Mọi người nghĩ câu chuyện này kết như thế nào?


  • Số người tham gia
    64
Giọng văn của ss vẫn giống như từ trước đến giờ, mượt mà mà rất bi ai :'( Thấy chuyện của Ran và Shiho sao mà bế tắc quá, Ran mà lấy Shin thì cuối cùng Ran và Shiho sẽ thế nào đây :"(
 
Lúc đọc khúc cảnh báo thì đã dự đoán là ShinRan rồi. Ko ngờ đúng thực, phi thường đau lòng a~ Hai người này quả nhiên ko thể có kết quả
 
SS à , Shinichi và Ran đã ..... thật rồi á á ? Thiệt là đau lòng mà :(( . Dù sao có Shiho Ran vẫn ổn :D
 
Xác định là bách hợp rồi :(
Dù thế nèo em vẫn thích fic này: nhẹ nhàng, từ tốn mà lôi cuốn. Các nhân vật cứ vấn vương với nhau...cảm xúc như bế tắc, không hề có lối thoát.
 
Part 13
Khi yêu thương trở thành một sự hoang đường.
Tất cả hạnh phúc đều phi thực tế đến đau lòng.

10431673_978049335540411_7687006333168652473_n.png

HA_png01100022.png
Cô không ngủ được.

Đã lâu rồi cô không có cảm giác bận tâm đến một chuyện nhiều như thế này. Shiho vuốt vuốt lại mái tóc của mình, cô xỏ vào đôi dép mềm dưới sàn rồi bước đến phòng khách. Khuya lắm rồi, và cô không hiểu sao tối nay lại không cảm thấy buồn ngủ.

Cô ngồi trên ghế, rồi dựa vào tấm đệm sau lưng. Mắt cô thật sự mỏi, cả th.ân thể cũng rất mệt. Cô không thể duy trì tình trạng này lâu hơn, nhưng cho dù như thế thì thần kinh và cách giác quan vẫn tỉnh táo đến không ngờ. Shiho mở mắt, nhìn vào bóng đêm trước mặt.

Thật ra mỗi người đều có thứ để bận tâm. Cô không thích những điều đó, cô cảm thấy chúng quá phiền phức. Thế nhưng hôm nay có vẻ như cô cũng đang được trải nghiệm rồi đây. Tình cảm không nhất thiết phải có một tên gọi, chính vì vậy đoạn tình cảm này cô cũng không biết từ đâu mà có.

Shiho cảm thấy có một sợi dây quấn quýt lấy bản thân. Cô thở dài. Nơi đây hoang vắng đến lạ.

Yêu. Nhưng tỏ ra hờ hững.

Nhớ. Nhưng cứ gặp lại muốn rời đi.

Hôm nay cô ấy nói sẽ kết hôn. Bình tĩnh quá cũng khiến cho người khác không thể chấp nhận được.

Bỗng chốc bên ngoài nổi dông tố. Cô nhìn ra ngoài thì chỉ thấy một mảnh trời xé toạt ra để lộ gân máu đo đỏ. Shiho chau mày, tiếng sét rền vang làm màng nhĩ cô đau đau.

“Shiho”

Cô chợt nghe có tiếng ai đó gọi, thật khẽ, thật khẽ… Cô kinh ngạc quay người. Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không bất tận.

Shiho không nhận ra nụ cười của mình lại gượng gạo vẽ một cung tròn.

“Shiho” Cô gái đi đến gần cô, nhìn ra cửa sổ đang mở toang.

“Có chuyện gì à?”

“Cậu không thấy lạnh sao? Trời gió to lắm…”

Lạnh… Ừ thì lạnh.

Rồi đây ngay cả tư cách nhận sự quan tâm cô cũng không có nữa rồi.

Là ai bỏ rơi lòng ai tại quá khứ đây?

Buồn cười thật đấy.

Cô nắm chặt tay.

Nếu cho tớ một cơ hội, cậu có muốn đi cùng tớ không?

------

-Miyano, cô vất vả rồi. Đây là bản đánh giá của cô.

Người đàn ông chìa tay về phía cô. Nở nụ cười. Shiho nhận lấy tập hồ sơ, cô cảm thấy chuyện này không nằm ngoài dự đoán của cô. Hình như hết lí do để ở lại nơi đây rồi.

Shiho mở cửa rồi ra ngoài. Cô lướt ngang qua phòng bệnh của Ran. Gương mặt cô khẽ đăm chiêu nhìn vào bên trong. Ran đang ngủ. Shiho nhận ra cánh cửa phòng bệnh không khoá. Cửa sổ mở toang, gió phần phật giật từng đợt một tấm rèm màu xanh dịu.

Bàn tay muốn nắm lấy, nhưng không cách nào tiến lại gần được.

Ran quay lại ngóng vọng về một khoảng cách xa xôi. Cô mỉm cười khi Shiho tiến vào từ ngoài cửa.

Shiho lại gần. Cô không có ý định trốn tránh, cũng không có ý định tiến thêm chút nữa.

Ran hơi ngẩn ra khi Shiho lại gần.

-Ran, tớ sắp đi.

Ran nhận ra trong đôi mắt Shiho không có những điều kiểu như luyến tiếc hay than vãn… thậm chí là một chút cảm xúc mơ hồ nào cũng không có. Không hiểu sao chính sự kiên định của Shiho lại khiến Ran có cảm giác mông lung đến vậy.

Cô mỉm cười che giấu sự bối rối ấy.

-Bao giờ thì đi? Cậu không muốn dự hôn lễ của tớ sao?

Shiho chớp mắt.

-Dự hôn lễ chỉ là cái cớ thôi. Sự thật thì cậu muốn chứng minh cho tớ điều gì?

Ran khẽ giật mình.

-Vậy sao cậu lại đi? Thế này không giống trốn tránh sao?

Shiho nhìn sâu vào đôi mắt màu thạch anh. Cô khẽ mỉm cười.

-Đi với tớ đi. Ran.

-Đi...? Đi đâu?

-Đến nơi nào cậu muốn.

Shiho kiên quyết. Nhưng chính sự kiên quyết của cô lại khiến Ran ngập ngừng. Cô nhìn sâu vào Shiho, cố gắng tìm một chút gì đó thôi chênh vênh. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là một sự kiên định đến ngạo nghễ.

Cô mỉm cười. Nghe chính cảm xúc của mình xoa dịu mi mắt.

-Shiho…

Shiho có lẽ chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Cô cảm thấy mình phải làm một chuyện từ trước đến giờ chưa bao giờ làm. Cô đến gần Ran hơn, mùi hương hoà quyện lại vờn quanh mái tóc.

Cô hít sâu. Giọng của Ran? Cô chưa bao giờ nghe thấy cô ấy vừa ngập ngừng, vừa thận trọng vừa bi ai thế này. Cô cảm thấy chút bất an.

-Ran, đi với tớ.

-Cậu muốn tớ đi? Vậy thì từ đầu cậu có trả tớ về với họ không?

Shiho im lặng. Từ đầu… từ đầu có quyền lựa chọn sao? Cô không thuộc về ai, chỉ là chính bản thân cô mà thôi. Ran bảo cô phải trả lời sao đây?

-Shiho, tớ sắp là vợ người ta. Cậu bảo tớ từ bỏ Shinichi sao?

Shiho nghe trong giọng nói của Ran có chút phẫn uất, cũng có chút cay đắng. Nhưng Shiho không hiểu nổi tại sao lại có cảm xúc thế này nữa.

-Ran… Tớ…

Shiho hít sâu. Cô không thể hít thở. Tim như muốn lạc đi.

-Shiho… Thật, tớ cũng muốn đi với cậu. Cùng cậu đi đến nơi ấy.

Ran nhìn Shiho. Có chút dịu dàng, có chút khẽ khàng. Cô muốn đưa tay chạm vào Shiho. Nhưng cô vẫn biết không nên.

-Vậy cùng đi đi. Đi với tớ. Ran.

Shiho nhìn cô, lần đầu tiên Ran nghe được một chút hoảng loạn trong sự phòng vệ kĩ càng của Shiho. Cô cảm thấy mình như lạc sâu vào đôi mắt ấy. Nồng nàn hơn cả đại dương…

-Shiho… Tớ…

Shiho mỉm cười. Bất đắc dĩ.

Nụ cười ấy là thứ Ran không bao giờ quên được. Có kẻ giấu nỗi buồn qua lớp vỏ hoàn hảo, có người giấu nó qua nụ cười. Cô cười… Cười đến đau lòng…

Giây phút đó cô biết có lẽ sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Shiho lại gần, nắm lấy tay cô. Tay Shiho đầy mồ hôi nhưng lại không có chút độ ấm nào. Ran cảm thấy cả người từng trận tê dại đánh úp lại.

Cô nặng nhọc rút tay. Nhưng cuối cùng cũng không thể rút về. Shiho siết rất chặt, rất chặt. Người cô cũng run nhè nhẹ. Shiho không khóc, cô là người không thể khóc. Ran nhận ra mình đáng bỏ đi đến chừng nào. Trong giây phút, cô thật sự rất muốn chạm vào vai cô. Chạm vào những sợi tóc rối rắm trước mặt.

Nhưng rồi một gương mặt hiện ra. Ran nhớ đến những nụ hôn, những cảm giác bị dày vò cùng sự ghê tởm chính bản thân. Cô đột ngột rút tay về.

Shiho ngẩn người nhìn Ran. Bên trong đôi mắt, chỉ còn là một chút rối loạn. Không còn bất cứ gì nữa.

-Shiho. Cậu về đi. Tớ không thể đi cùng cậu được.

Shiho nhận ra tay mình trong không khí, lạnh đến tê bại.

-Tớ yêu Shinichi… Shiho… cậu sẽ chúc phúc. cho tớ. chứ?

Shiho lùi lại một chút…

Cô nhìn ra sau, cánh cửa vội mở. Shinichi từ đằng sau xuất hiện. Shiho nhìn anh, không thể có cảm xúc gì nữa. Cô quay lưng chạy ra ngoài. Anh đứng bên gi.ường cô, vuốt nhẹ má cô. Ran không né tránh, cũng không đáp trả. Đôi mắt màu trời dường như sâu hơn. Đầy bất lực.

-Cậu vẫn muốn như vậy sao?

Cô chau mày, cô mệt mỏi đến độ chỉ một phút nữa thôi sẽ ngã xuống. Anh không hỏi nữa. Đành đắp chăn cho cô.

-Ran… Dù là như vậy cũng không sao đâu…

Cô quay lưng vào cửa sổ. Đối diện với giọng nói quen thuộc nhưng sao xa lạ quá…

Cô biết không phải là lỗi của bất cứ ai cả. Chính vì vậy nên ngay cả tư cách oán giận cũng không có. Cô biết không công bằng, nhưng thế giới này làm gì có công bằng!


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chapter 5- Part 14
" Đàn lỡ phím sai cung...
Tình này cũng mông lung... "

11148552_991175050894506_3337286443073928645_n.png

HA_png01100022.png
Miết nhẹ ngón tay trên phím đàn, cô quan sát những phím đen trắng lẫn lộn xen kẽ nhau rồi đè mạnh nốt La. Shiho cảm thấy mệt mỏi. Cô cố kiềm cơn buồn ngủ nhưng không thể nào làm được. Shiho đặt hết mười ngón tay của mình lên đàn, bắt đầu nhớ lại giai điệu. Không động vào đàn rất lâu, không có nghĩa sẽ không thể đàn được một bài nhạc hoàn chỉnh.

Hôm nay là một tuần kể từ hôm cuối cùng cô gặp Ran. Shiho cũng biết là mình không muốn gặp lại cô ấy nữa. Nhưng không hiểu sao vẫn cứ hoài nhớ. Không phải cứ cần có lí do thì mới có thể nhớ. Cô trời sinh bản tính trong ngoài không rõ ràng, và cô cũng chưa bao giờ thử hạ mình để nâng người khác lên.

Sự tham quyến một chút dịu dàng thật đáng sợ. Thói quen để ngày trôi thật nhẹ nhàng cũng thật đáng sợ.

Shiho đã nghĩ sẽ rời nơi đây trước khi hôn lễ diễn ra. Nhưng cô lại không đi. Shiho không phải là người từ bỏ dễ dàng. Cô cũng không thuộc loại uỷ mị khi bị từ chối thì sẽ trốn tránh người đó. Shiho bỗng nhớ lại. Khoan, từ chối? Khái niệm này bỗng thật xa lạ với cô. Cô rũ rũ lông mi cong. Hít sâu một hơi.

Nếu sau cùng nắng ấm vẫn không thể để bàn tay chạm vào. Vậy thì cứ để mưa trở về với chiều gió lộng…

Yêu cứ như liều thuốc độc. Trao cho ai cũng sẽ không thể tránh khỏi kết cục là độc phát mà chết. Khác với thuốc độc khác, độc- rất độc mà không thể chết ngay được. Biết nó là độc những vẫn có người tình nguyện uống.

Shiho thở dài. Cảm thấy nên dừng lại. Cô đứng dậy ra khỏi đàn, rồi vuốt lại mái tóc của mình. Sợi tóc mềm mại vương trong ngón tay cô khi luồn tay nhẹ qua. Tóc ai cũng mềm như vậy…

Shiho không đem nhiều đồ đi, hầu hết những bộ trang phục dạ hội đều để ở nhà. Cô không để ý lắm, ai bảo đi đám cưới nhất định phải mặc như vậy? Cô thử một bộ váy ngắn, rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Màu tím pha loãng. Cô không trang điểm, chỉ rửa mặt lại rồi cầm ví lên.

Sắp đến giờ lễ rồi. Dù không chú ý tiểu tiết nhưng cũng không thể đến muộn được.

Đường đến không xa, cô không có ý định đi bộ nên gọi đại một xe taxi. Ngồi vào đó, Shiho chỉ thấy cảm xúc hơi mờ mịt. Cô cũng từng mong sẽ có một cuộc sống bình yên, chỉ có một cuộc sống bình yên thôi. Sự bình yên là thứ duy nhất cô theo đuổi trong suốt cuộc đời mà cô đã đi qua. Cô không tin hôn nhân, không tin yêu đương, không tin tình cảm. Cũng càng không tin thượng đế. Bởi vậy có những thứ chính mình phải tự vượt qua.

Mây ngoài trời kéo nhau chen chúc về góc trời. Mây gom lại tạo thành một lớp bông gòn màu xám đục. Cô không sợ trời gió. Cũng không sợ trời mưa.

Gió, đồ sẽ có người kéo vào. Mưa, dù luôn được lén đặt vào cặp cô.

Ngày mưa, gió tan… Khi chênh vênh, biết tựa vào đâu?

Nhà thờ đang có rất nhiều người đứng. Cô nhìn qua, thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Từng người một đang nói, đang cười về một vấn đề gì đó. Cô ngồi trong taxi, chờ đợi đến khi tất cả mọi người vào trong nhà thờ gần hết rồi mới bước ra.

Cô chọn góc khuất, ngồi xuống. Cô nhìn lên trên, thấy Kudo Shinichi đang đứng đấy. Anh mặc một bộ lễ phục màu trắng, gương mặt đầy rạng rỡ. Cô cũng cười. Chúc mừng cậu, Shinichi. Cô nhẩm trong miệng, không để bất cứ ai có thể nghe được.

Từ đầu đã không có tranh giành, chỉ là sự lựa chọn của cô ấy có thể quyết định ai thắng.

Đôi khi Shiho cảm thấy mình có chút gượng gạo. Cô ngồi đây, chú ý về họ. Chú ý về anh. Ran chọn, chọn cậu ấy. Đó là tình cảm hai năm không so được với hai mươi năm của hai người. Đó là vì cô chỉ là một đối tượng lướt qua hai người. Cô giữ cô ấy, cô kiềm h.ãm cô ấy. Cô chia cắt hai người. Và cô cũng là người cô lập cô ấy ra khỏi người cô ấy yêu. Đó là vì Shinichi có tất cả những gì mà người con gái nào cũng muốn. Anh vẻ ngoài khá được. Anh có một gia tài. Anh có một trí thông minh đến đáng ghét. Anh có sự tự tin, anh có sự nghiệp thành công vững vàng trên đỉnh. Trên hết, cô ấy yêu anh.

Tình cảm là chuyện của hai người. Người ngoài vốn không thể xen vào. Cũng không có đủ tư cách xen vào.

Shiho cảm thấy ngực mình nổi lên từng trận chua xót. Ngay cả hơi thở cũng không thể nào bình tĩnh được mà đều đặn.

Cửa mở, nhạc nổi lên.

Shiho nhìn xuống cuối cánh cửa. Cô nhìn thấy Ran, trong bộ váy màu trắng ngần. Cô chớp mắt, tay đặt trong tay Mori. Cô quan sát kĩ, không thấy được sự mệt mỏi của Ran. Xem ra tuần qua cô ấy sồng rất tốt. Shiho ngẩn người khi Ran nhìn phía mình. Cảm xúc phức tạp. Cô cười khẽ, xem ra cô lại là đối tượng không mời rồi.

Ran dừng một chút rồi bước đi nhanh hơn.

Cô muốn kết thúc việc này thật sớm. Anh vẫn đứng đó, nhìn phía cô. Shinichi lướt qua ánh mắt của cô, anh tìm thấy Shiho trong góc. Môi anh đơ cứng thành một nụ cười. Tay anh đưa về phía Ran, nắm lấy tay cô.

Cô đứng bên anh, như thể không có gì có thể chia cắt họ.

-Ran, em không hối hận chứ?

Cô ngơ ngẩn nhìn anh. Môi vẽ thành nụ cười. Anh hỏi bao nhiêu lần rồi?

Cô không trả lời. Cô và anh quay xuống, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người lồng nhẫn vào tay nhau.

Cô cảm thấy kim cương thật chói mắt. Cô nhìn nhẫn trên ngón áp út của mình. Đây là thể loại gì đây?

-Bây giờ ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu.

Ran nhìn về phía Shiho. Trong đôi mắt không nhìn rõ ra ý tứ. Shiho chớp mắt, cảm thấy đôi mắt ấy rất lạnh. Cô thở dài, lần này không kiềm được mà tránh đi đôi mắt Ran.

Shinichi đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhưng vì sao, môi hôn không có hơi ấm…

Đúng như dự đoán. Trời mưa. Trời đổ hết nước lên tất cả mọi người tham dự hôn lễ, dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của hầu hết mọi người.

Shiho ra về, không có ý định dự tiệc.

Thì ra không phải nỗi đau nào cũng làm người ta dằn vặt. Thật ra chỉ trong một thoáng, tê liệt rồi thì sẽ không có cảm giác đau nữa.

Trời mưa. Cô chạy nhanh dưới màn mưa rồi tìm một mái hiên. Nhưng hôm nay cô khá xui xẻo rồi, chẳng có mái hiên nào cả. Thân hình dần trở nên lạnh lẽo. Ngón tay cũng trở nên co cứng. Shiho thầm hối hận.

Biết là mưa, sao không chuẩn bị ô?

Cô rẽ sang hướng khác. Cảm thấy mình đang rất chật vật. Cô dừng lại. Giày cao gót hỏng khiến cô hơi loạng choạng.

Cô biết hôm nay là ngày vui. Nhưng ngày vui của người khác, liên quan gì đến cô? Tại sao ngày vui của người khác mà cô không thể vui nổi?

Cô muốn khóc.

Nhưng mắt cô khô khốc,

Cô muốn gào lên, thét lên.

Nhưng làm vậy được ích gì?

Cảm xúc của cô, ai quan tâm?

Niềm tin của cô, ai gìn giữ?

Yêu thương của cô, cho người chỉ giống như một sự níu kéo tầm thường.

Nhớ nhung của cô, chỉ làm tổn thương chính cô mà thôi.



Cô có lí do để buồn không? Đã đủ lí do để buồn chưa?

Ngay cả điều này cũng không đủ tư cách hay sao?

Bỗng chốc Shiho dừng lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dù che trên đầu mình. Cô kinh ngạc,

-Ran?

Ran đứng đó, không nói. Nước mưa hầu như ôm trọn người cô. Ô được nghiêng hết về phía Shiho. Shiho nhận ra điều đó nên vội vã đứng lên. Cô dựng ô để có thể che được hai người.

-Cậu lúc nào cũng quên ô.

Shiho ngẩn người.

Ran kéo tay cô đi, chia sẻ cho cô một chút hơi ấm. Shiho khẽ cười.

Cô không nhận ra trong góc, một người đang đứng. Người đó khẽ cười. Đầy miễn cưỡng.


" Rốt cục rồi cũng sẽ là mưa-Sau rất nhiều ngày tạnh.
Rốt cục em cũng biết mắt người thì lạnh.
Và tay người chỉ ấm đôi khi.... "

-Nguyễn Thiên Ngân-
--OoO--
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Fic mình đã hoàn rồi phải không ạ. Hơi tội cho Shinichi nhỉ, nhưng biết sao được. Em có chút ý kiến linh tinh thế này, hình như trong fic chị hay dùng từ ngữ Nam Bộ, em đọc thấy nó vướng vướng sao ấy, em nghĩ nếu thay bằng từ ngữ toàn dân thì sẽ tốt hơn. Còn vài lỗi type nhỏ, hy vọng nếu chị có thời gian thì rà sót và chỉnh sửa lại. Hì, em rất thích cách trình bày của chị, rất lôi cuốn người nhìn, nội dung truyện rất hay, đào sâu vào tâm lý nhân vật. Tính cách của Shiho trong fic này, hơi có vẻ ích kỷ nhỉ, nhưng tình yêu thì ai chả ích kỷ, điểm đó ngược lại là điều em thích nhất ở cô ấy. Cuối cùng thì hai người cũng đến được với nhau, nhưng sao em vẫn thấy bế tắc thế nào ấy, liệu Ran có buông bỏ được những điều cô ấy đang mang nặng hay không, và còn Shiho sẽ cảm thấy thế nào khi biết chuyện này, em cũng muốn biết. Hì, nhưng em tin dù có chuyện gì xảy ra rồi hai người này vẫn sẽ bên nhau thôi mà, phải không ạ. Lâu lâu mới thấy chị viết một fic HE, lại còn là couple đặc biệt nữa chứ. Yêu chị nhiều:KSV@03:
 
Part 15
Nếu không phải lời hứa trọn đời một kiếp.
Em không muốn nghe... ~
22411_993294527349225_516768167384001211_n.png


HA_png01100022.png
Shiho cầm lấy khăn tắm mà Ran đưa cho, nhẹ nhàng hong khô mái tóc ướt sũng của mình. Cô nhìn Ran, không biết nên nói gì cho phải. Đáng lí giờ này cô phải ở bên Shinichi. Không thể ở đây với cô như vậy.

-Shiho, cậu đang nghĩ gì thế?

Shiho nhìn Ran, quan sát cô thật kĩ. Cô cố tìm ra một chút cảm xúc trong Ran, nhưng cô tìm không ra. Trói buộc với nhau không phải chỉ là một đoạn tình cảm nữa. Mà sâu trong đó còn là một cuộc hôn nhân. Một mối ràng buộc vô cùng huyền huyễn. Cô định làm gì khi ở đây với cô?

-Ran, cậu không về với Shinichi sao?

Cô mỉm cười. Trong nụ cười vương vấn chút hoảng loạn.

-Shiho, cậu đã đến lễ cưới đúng không? Tại sao cậu lại đến đấy?

Shiho quay mặt đi cố gắng không nhìn Ran nữa. Đôi mắt của cô cứ xoáy sâu vào cô, ép cô muốn ngừng thở. Thật ra Shiho cũng muốn đi lắm, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nghĩ đến việc đến đấy và tham dự hôn lễ. Shiho với câu trả hỏi của Ran, thật sự không thể trả lời.

Ran thở dài, vẫn tiếp tục pha cho cô một thứ đồ uống cô không bao giờ uống. Cô đặt lên bàn, tách sữa choco trong ngày lạnh thế này có phải là tốt lắm không? Shiho nhìn vào bên trong, sự thật thì cô thích một thứ gì đó ngọt ngào. Nhưng cô không thích cái ngọt tự nhiên đến, cô thích chúng từ từ toả ra sau khi nếm đủ đắng. Đó là khái niệm của cà phê.

Ran ngồi trên ghế, nghe mưa ngoài hiên.

Shiho vẫn không hiểu nổi Ran muốn gì. Thật ra chỉ cần hai người bên nhau đã là một sự chờ mong, nhưng sự chờ mong và hi vọng đó không dễ dàng để có thể đáp ứng được. Chúng phô trương và quá xa xỉ đến mức đến mơ cũng không muốn mơ.

Shiho rụt cổ lại trong áo ấm, nắm chặt tách sữa của mình. Mùi hương choco phảng phất đâu đây.

Ran nhìn tóc Shiho vẫn còn đọng lại một ít nước mưa. Cô đứng dậy, lấy khăn rồi nhẹ nhàng lau. Shiho bất ngờ vì sự động chạm ấy, cô chưa từng được ai tiếp xúc thân mật với tóc của mình thế này. Cô nghe hơi thở âm ấm của Ran phả qua cổ, nhồn nhột.

Ran cẩn thận lau tóc cho cô, từng chút một thấm nước vào khăn bông. Cô làm chậm rãi, nhưng vẫn có thể cẩn thận hong khô tóc cô.

-Shiho, cậu đừng chạy ra ngoài như thế nữa.

-Cậu nói thì tớ phải nghe sao?

Shiho nói như thể hờn dỗi. Dù rất thắc mắc sự kì lạ của Ran, nhưng cô thật sự không thể điều chỉnh cảm xúc của mình để nói ra những câu bình thường được. Thế giới này gò bó, cuộc sống cũng quấn quýt chằn chịt vào cô. Cô ghét. Ghét con người rõ ràng cô đã nói rõ ràng đến thế nhưng vẫn không chịu buông tay.

Cô ghét con người rõ ràng biết cô có tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy lại dửng dưng như không. Cô ghét con người rõ ràng đẩy cô xuống vực sâu mà vẫn có thể khiến tim cô ấm áp đến vậy.

Cô ghét Ran. Ghét vô cùng.

Ran bất ngờ khi nghe thấy giọng như oán trách, như giận hờn của Shiho. Cô chưa bao giờ thấy giọng điệu ấy trước đấy. Cô thấy trái tim mềm đi.

-Shiho, giận à?

-Tớ chẳng có lí do gì để làm thế hết.

Ran cười cười. Cô thật sự có thể tưởng tưởng sâu trong lớp áo là một gương mặt phồng phồng. Cô không nghĩ trên gương mặt luôn luôn điềm tĩnh của Shiho sẽ có biểu hiện như vậy. Không tin. Không thể tin được.

Thú vị, cô đối diện Shiho, kéo cổ áo xuống chút để thấy gương mặt Shiho. Khoảng cách gần như vậy, Shiho ngạc nhiên. Cô cảm thấy da mặt mình mỏng đi không ngờ. Ran nhìn chằm chằm, cho đến khi phát hiện những điểm đỏ khả nghi trên má cô. Cô bật cười.

-Cậu dễ thương quá.

Shiho hít sâu. Cô thật sự không nghĩ ra Ran đang nghĩ cái gì nữa. Cô quay đi, mưa tí tách ngoài hiên. Cảm giác như cả ngàn năm mới mưa xuống Tokyo… Ngày hôm nay thật lạ, và vì lạ nên cô mới cảm thấy hôm nay cô ấy không giống bình thường chút nào.

-Shiho. Cậu có giận tớ không?

-Tớ có tư cách để hận cậu chăng?

Ran không trả lời.

-Sắp đến cậu sẽ đi London chứ?

Shiho ngập ngừng. Rồi cũng gật đầu.

-Còn mấy ngày nữa?

-Cậu giờ đã có Shinichi, cậu không nên đến và nói với tớ những điều này.

Shiho thật sự không muốn nghe nữa. Cô không muốn gìn giữ, cũng chẳng muốn che che giấu giấu làm gì. Cô giống như cho Ran xem tất cả những gì cô có. Còn cô ấy thì đối xử với cô như vậy. Có phải khi người ta xác định được vị trí của mình trong lòng đối phương, người ta sẽ không xem đối phương ra gì không?

-Shiho, tớ chỉ muốn quan tâm…

-Ran! Kudo! Cậu quan tâm tớ làm quái gì?

-…

-Cậu là gì của tớ? Cậu là ai? Cậu có tư cách gì?

-…

Ran giữ khoảng cách với Shiho. Nhưng cô từng bước bước lại gần Shiho.

-Cậu bình tĩnh.

-Ran, cậu về với Shinichi đi. Tớ không cần cậu ở đây giả vờ thương hại tớ. Tớ thích cậu, thật sự thích cậu. Nhưng vậy không có nghĩa tớ cần cậu, tớ cần cậu ra vẻ quan tâm, cần cậu ở đây giả vờ có tình cảm với tớ. Tớ không cần sự đồng cảm của cậu!

-Shiho… bình tĩnh đã.

Shiho không nghe. Cô quay người, vô tình gạt ấm nước sôi đang ở trên bàn xuống. Cô kinh ngạc, chỉ thấy một cái bóng lướt qua rất nhanh. Cô loạng choạng ngã xuống đất. Nước nóng văng tung toé.

Shiho cố gắng mở mắt. Nhưng trên mi mắt rát rát. Cô cảm thấy hơi hoảng.

-Ngồi yên.

Cô nghe thấy giọng Ran, rất khẽ và nghiêm túc.

Shiho không hiểu sao lại không thể chống cự. Cô nhận ra có một sự lạnh lẽo khi chiếc khăn lướt qua mi mắt. Thật ra không nặng. Chỉ là một ít da bị tổn thương nên ửng đỏ. Làm lạnh kịp thời sẽ không sao. Shiho hiểu điều này, nhưng người nào đó hông quan tâm.

Cô lấy khăn ra, thổi nhẹ trên mi mắt cô.

Hơi thở cô lạnh lẽo. Nhưng lại sinh ra trong cô một cảm giác tê dại. Shiho cảm thấy mình chùn lại. Cô thử mở mắt, nhìn thấy Ran đang đối diện. Ngồi dưới đất, trên tay vẫn còn cầm khăn.

-Cậu có sao không?

Shiho không trả lời. Thấy một bên áo của Ran ướt đẫm. Giờ cô mới nhận ra, cô ấy vẫn chưa tẩy trang. Áo sơ mi cũng được khoác rất tuỳ tiện. Nước vẫn còn đọng. Cô kinh ngạc. Không phải cô ấy hứng hết ấm nước chứ? Bị phỏng thì làm sao đây?

Ran không để ý đến ánh mắt đáng sợ của Shiho. Cô ngẩn ra một chút khi thấy Shiho vẫn đang nhìn vào áo mình.

-Ran, cởi ra.

-… Gì cơ?

-Cởi ra, cậu bị phỏng rồi kìa…

Shiho tiến lại gần, cởi từng cúc áo ra. Ran không biết nên làm gì, liều mạng cự tuyệt. Cái gì chứ? Sao có thể có chuyện này? Ran lùi lại. Giữ chặt tay Shiho.

Sức lực? Thật ra Ran có học võ. Sức không mạnh, nhưng đủ để chế ngự người khác. Shiho dừng lại. Tay không động đậy được. Cô khó chịu.

-Cậu làm sao thế?

-Shiho. Cậu bắt tớ cởi áo rồi bảo là làm gì?

-Con gái với nhau, cậu ngại gì?

Ran đỏ mặt. Nhưng rồi câu sau khiến cô ngừng lại. Ừ, con gái với nhau. Ngại gì.

Cô nhìn Shiho. Rồi kéo eo Shiho sát lại. Cô tựa đầu lên vai Shiho, thì thầm với Shiho.

-Shiho…

Chúng ta là không thể nào, có phải không?

Nhưng câu sau Shiho không thể nghe được. Cô lúng túng dựa khẽ vào Ran.

-Shiho, tớ về nhà đây.

Shiho nhìn cô, gật gật đầu. Một chút luyến tiếc lướt qua, rồi cũng hư thoát mất.

Ran mỉm cười. Thì thầm với cô.

-Shiho, dù có rất nhiều thứ không phải tớ muốn là được. Nhưng nếu cậu cần tớ, tớ… sẽ ở bên cậu. Được chứ?

Đó có phải là một lời hứa? Shiho nhìn chằm chằm Ran. Không thấy cảm xúc.

Cô cúi đầu. Những thứ không phải Ran muốn là được.

Nếu cần, sẽ ở bên.

Nếu không phải lời hứa trọn đời một kiếp.

Cô thật sự không muốn nghe…

Cô nhìn Ran quay đi, chiếc ô tím nhàn nhạt trong mưa, mờ mịt đến không ngờ…

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Part 16
Là bồng bột, là hoang dại.

Là nắng ấm, là đìu hiu...
10403461_997592480252763_2260134454457744471_n.png

HA_png01100022.png
Anh gõ gõ bàn. Không hiểu sao lại có cảm giác bồn chồn này.

Hôm nay là lễ cưới, và sau đó là tuần trăng mật? Shinichi không nghĩ như thế. Và chẳng có lí do gì để nghĩ như thế.

Trên đời này không có cổ tích. Không có những chuyện đẹp như mơ, càng không thể có những chuyện kết thúc sẽ hạnh phúc. Cho dù đã yêu nhau sâu đậm đến ghi lòng tạc dạ.

Anh chờ đợi cô.

Và anh nhìn thấy cây dù của cô khi cô vừa bước vào. Thật ra thì không khó để tìm thấy cô ở cửa. Cũng không khó để đoán biết cô đã đi đâu, đã làm những gì. Nhưng trên thật tế không nhất thiết phải quản lí chặt, cũng chẳng có tư cách gì để làm thế cả.

Tiếng mở cửa.

Shinichi xuống nhà. Cô đi vào, rồi đặt dù trên kệ.

-Em về rồi à?

Ran nhìn anh, gật đầu. Shinichi không nói gì nữa, tiếp tục đi làm chuyện của mình.

Ran nhìn dáng anh quay người, trong lòng cảm giác chút khó chịu. Không phải là vì anh không để ý đến cô, mà là tất cả những gì anh làm cho cô. Không phải là cô không biết.

Cô đi theo anh.

Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

-Ran, thật ra cũng không nhất thiết phải như vậy.

-Shinichi… xin lỗi.

Anh khẽ cười. Xin lỗi ư? Tất cả những gì cô làm sai ở đâu? Việc gì cô phải xin lỗi? Là vì tình cảm không phải là thứ có thể quyết định được. Nên cho dù thế nào đi nữa, tình cảm đổi thay không phải là một tội lỗi.

Anh không trách cô. Không hề trách cô.

-Ran, anh đã hứa với em. Lấy em.

-…

-Và anh đã làm được.

-… Xin lỗi Shinichi. Để từ từ, từ từ em thích nghi được không?

-Từ đầu, anh biết là em không thể nào thích nghi được.

Ran nhìn anh, không nói.

Chuyện tình cảm không phải là chuyện người ta có thể quyết định được. Và càng không phải là thứ đem ra chơi đùa được. Anh giận? Cũng không thể làm được gì.

Anh đã từng nghĩ cưới cô, ép buộc cô cưới anh. Thì cô sẽ đổi thay. Cô sẽ lại quay về là cô như trước. Một người lấy anh làm trung tâm, là người sẵn sàng chờ đợi anh quay về. Nhưng không thể.

Cô không hiểu tình cảm của bản thân mình. Nhưng anh lại hiểu quá rõ ràng. Rõ ràng đến mức anh sợ hãi. Anh có thể ôm lấy cô, có thể kiềm chế cô ở bên cạnh mình. Anh có thể lợi dụng tình cảm mơ hồ của cô qua tháng năm họ trưởng thành cùng nhau để cô ở bên anh. Nhưng sự thật là anh không thể.

Anh không có được trái tim cô.

-Ran, anh biết vì sao em đồng ý lấy anh.

-Shinichi…

-Em không cần nói với anh. Cũng không cần giải thích. Thật đấy. Anh ổn mà.

Anh cười. Vẫn là nụ cười động viên như trước. Cô cảm thấy cảm xúc rối rắm đến không ngờ. Ran thở dài, cố gắng tìm về với một chút tĩnh lặng. Nhưng cô thấy mệt mỏi. Cô thật sự rất mệt mỏi.

-Shinichi. Em xin lỗi. Nhưng em đã lấy anh, em sẽ không hối hận.

Shinichi nhìn sâu vào cô, kéo cô vào lòng. Nhưng anh nhìn thấy được không phải là hơi ấm cô dành cho anh. Mà là một chút khựng khẽ. Em bảo cố gắng, nhưng yêu thương…em cố gắng được sao?

Shinichi cúi đầu. Chôn sâu vào hõm cổ cô. Anh vùi mặt vào mái tóc dài của cô. Hương thơm dễ chịu khiến anh bình tâm lại.

Anh cũng muốn nói với em, anh biết hôn nhân với em là một nấm mồ. Chôn giấu tất cả tình cảm lạc lối của em và cô gái ấy. Tuy thế, anh vẫn để em nhảy vào nấm mồ ấy. Vì sao ư? Anh không cam lòng. Anh không muốn mất em…

Shinichi ôm lấy cô, cô cảm thấy được sự chịu đựng của anh. Sự bất lực của anh.

Dường như cô tổn thương nhiều người quá… Thật sự tổn thương nhiều người quá. Tất cả mọi người đều biết câu trả lời. Nhưng đều tránh né câu trả lời.

Cô cảm thấy nền nhà xoay vòng, tất cả lạc hướng. Anh ôm lấy cô, hôn lên cổ, rồi lên môi.

Ran cảm thấy chút chua xót.

Anh là chồng cô.

Anh là người cô nợ rất nhiều.

Anh có quyền làm thế này với cô. Nhưng vì sao cô vẫn không thể nào chịu đựng nổi?

Ran cố gắng hít thở. Chỉ nghe âm thanh lạc đi.

Shinichi cười khẽ. Đầy bi ai.

Ngay cả sự động chạm của anh em còn không chấp nhận nổi. Em bảo làm thế nào em yêu anh?

Shinichi kéo cô dậy, xoa dịu cô. Rồi để cô ngồi trong lòng mình.

-Anh chờ em. Sẽ chờ em…

Ran nghe xong câu đó, chỉ thấy ánh mắt lạc đi. Miên man…

Cô không biết rằng. Giây phút ấy, lòng anh cũng rơi xuống. Theo ánh mắt cô.

---

Điện thoại đổ chuông. Shinichi nhận ra điều đó khi cô đã ngủ. Anh lấy ra, nhận cuộc gọi.

-Có một vụ cháy ở XXX… nghi ngờ là do chất gây nổ.

Anh thở dài, công việc này liên quan gì đến anh? Nhưng anh giật mình lại khi nghe địa chỉ.

-Cậu nói cháy ở XXX?

-Đúng vậy.

-Đã cứu hết nạn nhân trong nhà chưa?

-Hình như còn một cô gái kẹt ở bên trong…

Shinichi kinh ngạc. Anh đứng dậy, kéo chăn cho cô rồi chạy đi.

Cảm xúc rối rắm, chỉ mong là sự nhầm lẫn, thật sự chỉ là một sự nhầm lẫn thôi…

---

Ran nhận ra Shinichi đã ra ngoài. Cô nhìn đồng hồ, không hiểu sao có cảm giác rất bất an.

Cô lấy điện thoại, nhấn số đã quen thuộc từ lâu.

Đầu dây không có ai nghe máy. Điều đó làm cô cảm thấy cảm xúc gấp rút hơn nữa.

Bất chợt có tín hiệu.

Ran áp sát tai.

-Shiho… Cậu đang làm gì vậy?

-Ran…Cứu…tớ… với

Giọng cô khàn khàn. Hơi thở lúc có lúc không. Ran cảm thấy hoảng hốt.

-Shiho cậu… làm sao vậy?

Nhưng điện thoại ngắt.

Ran ném di động xuống đất rồi chạy ra. Lòng như lửa đốt.

Có chuyện gì đang xảy ra thế này…


----


Còn một chap nữa. Tất cả sẽ kết thúc.Mọi người đếm ngược đến giờ G nhé ;)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chapter 6
Một câu chuyện chưa có bắt đầu sao có thể gọi tên bằng hai từ kết thúc?
984312_819623371446620_2212350569290765505_n.png

HA_png01100285.png
Shinichi nhận ra Ran đang bình tĩnh nhìn vào căn nhà dần cháy rụi. Đám cháy ngày càng lớn, sơ tản chưa xong. Và còn rất nhiều người đang ở đây. Anh định chạy qua, nhưng một ai đó đẩy anh ra xa nơi Ran đứng hơn. Anh bất ngờ, chớp mắt đã không thấy cô đâu nữa. Đám cháy lớn, và anh biết ai ở bên trong…

Nếu là ai cũng sẽ chọn cách đó thôi. Nhưng anh không ngờ cô lại có thể chạy vào như vậy. Shinichi dội lên đầu mình một xô nước, rồi định chạy vào. Nhưng nhân viên cứu hộ lập tức ngăn lại.

-Anh không thể vào đó được.

-Vợ tôi ở trong đó!

Shinichi rít qua kẽ răng. Nhưng người cứu hộ giữ chặt anh lại.

-Bên trong có hai cô gái, sàn nhà đã bị lửa ăn mòn. Chúng tôi không thể để ai vào đó nữa.

Shinichi giận dữ. Anh vùng ra khỏi những người xung quanh. Nhưng không thể. Họ kiềm anh lại, rồi dẫn anh ra xa vụ cháy hơn. Shinichi nhìn lại phía sau. Lửa tiếp tục bốc cao ngùn ngụt. Ai có thể sống sót sau trận hoả hoạn này?

Thế mà có đấy.

Shinichi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đi ra. Cô đi rất chậm, nhưng vẫn có thể từng bước ra khỏi cửa. Trên vai đang dìu một người khác. Người kia dường như không thể đi lại. Anh cảm thấy tim mình có cái gì bóp nghẹn lại.

Cảm giác này phải nói sao nhỉ?

Ran để Shiho xuống đất. Cô nhìn chằm chằm vào hai chân của Shiho, tất cả đã không còn nguyên vẹn. Cháy lớn, dường như đôi chân cô bị thứ gì đó đè lên. Sau đó là biến dạng đến mức không thể nhận ra được. Anh cảm thấy như Ran nhìn sâu vào Shiho. Nước mắt không hề rơi. Cũng không nhận ra tóc mình đã cháy xém. Có lẽ cũng không nhận ra máu từ cánh tay cô.

Anh cảm thấy mệt mỏi.

Shinichi lại gần, đặt tay lên bờ vai ấy mà an ủi. Ran nhìn về phía anh, không tránh né, cũng chẳng cảm kích. Chỉ đơn giản là chấp nhận. Thế thôi.

Shiho được đưa vào viện.

Trên suốt quãng đường đi đến đấy. Một từ Ran cũng không nói. Shinichi thấy đôi tay cô siết chặt vào nhau. Và nó không có chỗ cho anh lồng vào.

-Ran, về nhà đi em.

Ran nhìn anh, cánh cửa cấp cứu phía sau vẫn chưa ngừng nhấp nháy. Chắc hẳn đã từng một lần, cô ngồi như thế này. Lo lắng cho một người khác, không phải người nằm phía sau kia.

Đèn vẫn chưa đổi, sao lòng người đã đổi thay…

-Xin lỗi, nhưng anh về trước được không?

Shinichi ngồi xuống bên cạnh.

-Tôi biết cho dù nói gì em vẫn không về với tôi.

Ran nhìn thấy anh. Nhưng không ngại mà chạy vào biển lửa. Đối diện với cái chết, không phải là quyết định dễ dàng. Cảm giác liều mạng để bảo vệ người mình yêu. Không phải anh chưa từng trải qua.

-Em đã nghĩ gì khi chạy vào đó?

Ran cúi đầu. Không đáp.

Rồi cô xoay người, hai tay nắm chặt vào nhau.

-Thật sự, em không nghĩ gì cả.

Shinichi nghe thấy câu trả lời, quyết định im lặng để nghe tiếp.

-Trước giờ, em vẫn nghĩ mình yêu anh. Ngay cả giai đoạn mình bị mất kí ức, anh vẫn là nỗi ám ảnh hàng đêm của em.

Ran thở dài. Rồi vẫn tiếp tục.

-Có lẽ sau khi lấy lại được kí ức, người em yêu vẫn không thể nào thay đổi. Nhưng không hiểu từ bao giờ. Trái tim em đã hướng về người ấy. Em cũng không hiểu vì sao. Shinichi không có em, vẫn là Shinichi. Còn em không có người ấy, em sẽ chẳng là em như bây giờ nữa…

Shinichi đưa tay, xoa nhẹ mái tóc cô. An ủi.

-Vui lên nào. Như vậy chẳng giống Ran mà tôi quen biết chút nào.

Ran nhìn Shinichi, không biết phải nói gì cho phải.

-Thật ra từ lúc tôi bắt gặp em nhìn về hướng Shiho trong bệnh viện. Tôi đã biết, em đã chẳng còn là Ran mà tôi quen nữa. À không, không còn là Ran yêu tôi nữa.

Ran trầm ngâm. Cô không nói. Thì ra anh hiểu cả. Chỉ là cô tự dối mình gạt người…

-Thế cũng không sao. Tôi biết tình yêu không thể nào cứ chiếm dụng là người đó sẽ yêu mình. Tôi vẫn biết là vậy…

-Thật xin lỗi. Shinichi.

-Không. Em đã nói cho tôi biết, ít ra tôi còn không phải ôm hi vọng rồi sống với nó. Em nói đúng, không có em tôi vẫn là Shinichi Kudo. Em không cần phải như vậy.

Shinichi cười. Anh đứng dậy rồi ra về. Dáng vẻ anh vẫn như ngày nào. Ran cảm thấy tim mình dâng lên cảm xúc khó tả. Đã từng, cô thích nấp sau bờ vai ấy…

Cám ơn, và xin lỗi… Shinichi.

Anh quay lại nhìn cô, nhưng trong ánh mắt cô không còn nhìn về phía anh nữa. Đau lòng? Không đau mới là giả…

Không có em, anh vẫn là anh.

Nhưng sẽ không còn là anh như ngày nào nữa.

Shinichi mỉm cười.

Nếu bên tôi, chỉ là những bồng bột hoang dại thời tuổi trẻ.

Thì bên người ấy sẽ là một khoảng không đầy nắng ấm và gió. Đợi em về.

Anh quay người. Ngày mai vẫn phải đi làm sớm. Có một vụ án vẫn còn chờ anh giải quyết…

---OoO---

Cánh cửa dường như không bao giờ mở ra. Ran cảm thấy ngực mình đè rất nặng.

Cô nhìn cánh cửa và hận không thể lao ngay vào trong đó. Cảm giác đặc biệt, cả những cảm xúc cũng đặc biệt. Cô không thể cho Shiho những thứ như người khác có thể cho cô.

Vì vậy mà cô chọn cách che giấu tất cả vào nấm mộ hôn nhân. Ấy vậy nhưng vẫn không thể nào từ bỏ được thói quen dịu dàng mang tên Shiho.

Rất nhớ, nhưng vẫn thờ ơ…

Rất yêu, nhưng vẫn lờ như không có.

Cô đã hơn một lần muốn trở về ngày tháng trước kia. Ngày mà chỉ có hai người bên trong căn nhà ấy. Không có người ngoài, không có bất cứ ai xen vào khoảng trời riêng của hai người.

Cô đã hơn một lần muốn đến bên cạnh Shiho và thừa nhận rằng cô cũng nhớ cô. Cô cũng tham quyến hơi ấm của cô. Cô nhớ hương thơm, nhớ thái độ lạnh đến đau lòng của cô.

Cô đã hơn một lần muốn nhấc điện thoại vào giữa đêm, gọi cho cô. Chỉ để nghe âm thanh say giấc của cô ấy.

Thế giới này, tình cảm của cô như thể là lập dị, là quái gở. Làm sao giữa cô và cô ấy có thể yêu nhau? Không thể đúng không? Đàn ông sinh ra là có một nửa kia. Là một người phụ nữ. Chuyện giữa cô và cô ấy, không phải là chuyện đơn giản.

Thật ra có người bảo yêu là không quan trọng tuổi tác, địa vị xã hội, lẫn nghề nghiệp… Nhưng chưa ai bảo không phân biệt giới tính cả.

Shiho có quyền kiếm một người bảo vệ được cô ấy, có thể có một người mang đến cho cô ấy hạnh phúc. Cũng có thể có một người để cô ấy yêu thương mà không cần nhìn vào dư luận. Bởi tất cả là rào cản, nên không thể bước qua rào cản, thì không thể tiến lên được.

Cô không sợ. Nhưng Shiho, liệu có cần phải cùng cô bước vào thế giới của những người khác biệt không?

Yêu… nực cười thật đấy.

Cô thở dài.

Đừng nghĩ tình yêu là chuyện của hai người.

Khi bên cạnh hai người còn nhiều thứ hơn cả tình yêu…

Khi lao vào lửa, cô không có bất cứ suy nghĩ gì. Cũng không có bất cứ cảm xúc nào đặc biệt.

Vì sao? Cô chỉ sợ, cô sợ mất Shiho.

Trong thế giới này, dù có chuyện gì xảy ra cũng không sao. Miễn là còn có một Shiho Miyano ở đâu đó. Vẫn sống, vẫn làm việc. Và sẽ hạnh phúc.

Nhưng khi cô nhận ra điều ấy có thể biến mất. Cô lại không thể làm được. Cô tiếp tục duy trì tất cả những thứ này để làm gì đây? Giây phút ấy, thế giới có ở bên cô được không?

Ran giật mình khi cánh cửa đằng sau mở ra. Cô đứng dậy, một bác sĩ đi ra.

-Chào cô. Cô là người nhà của bệnh nhân?

-Đúng vậy.

-Cô là gì với bệnh nhân?

-Tôi là… bạn thân của cô ấy.

Ran nghe lòng có chút ê ẩm. Nỗi buồn của cô, dường như làm người đối diện ngẩn ra. Bác sĩ dường như hiểu ra điều gì đó. Mời cô vào phòng bên cạnh.

-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm. Tuy vậy, chân cô ấy bị sức nóng làm tổn thương. Có thể sẽ không đi lại được nữa….

Ran nhìn bác sĩ. Gật đầu.

-Tôi vào thăm cô ấy được không?

-Cô phải đợi 1 đêm đã. Cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng hồi sức.

-Cám ơn…

---OoO---

Shiho tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài. Cô mở mắt. Nhìn thấy bên ngoài đã sáng từ lâu. Cô nhìn thấy bên ngoài, trời rất xanh. Và gió rất mát.

Shiho định ngồi dậy. Nhưng chân cô hoàn toàn vô lực.

Cô ngẩn người.Cô nhận ra điều gì đó. Cô cố gắng dùng sức, nhưng là một bác sĩ. Chẳng lẽ cô không biết biểu hiện này là thế nào sao?

Cô thở dài. Nằm xuống.

Cửa mở ra, một người đi vào.

Shiho nhận ra đó là ai, vì vậy mà càng kinh ngạc hơn nữa.

-Cậu làm gì ở đây?

Ran không nói. Cầm trên tay một cốc nước đưa cho Shiho. Cô đỡ Shiho lên, rồi cho cô nhấp từng ngụm.

Shiho uống hết, rồi nhận ra điều gì đó.

-Ran, tôi không cần cậu ở đây thương hại tôi. Tôi nói bao nhiêu lần rồi?

Ran mỉm cười.

-Đừng ngốc thế. Cậu định nghĩa thương hại giữa tớ với cậu xem?

Shiho im lặng. Cô quyết định đình công. Không uống, không thèm nghe Ran nữa.

Ran nhìn thấy Shiho như vậy, cảm thấy buồn một chút. Nhưng rồi cũng quyết định không so đo với cô làm gì. Dù sao cô ấy vừa trải qua một chuyện rất lớn. Như thế này còn nhẹ.

Shiho quay người, thấy Ran đang đem đến một chiếc xe lăn.

Cô khó chịu.

-Ran, đã bảo cậu về đi.

Shiho không xuống. Ran cũng không nói gì. Cô tiếp tục ngồi quan sát Shiho. Đến trưa, Ran đem đến một hộp gì đó có lẽ là tự làm.

Shiho nheo mắt. Cô tránh đi. Shiho thấy sống mũi có chút ấm ức. Thật ra cô không phải là người dễ dàng xúc động, càng không thể có những lúc yếu đuổi như người khác. Nhưng trong hiện thực. Cô luôn cô đơn…

Shiho không phải không muốn có người ở bên. Nhưng những người ấy luôn biến mất trước khi cô kịp tìm ra họ. Không vui vẻ gì phải không?

Ran ở đây. Không sao, ổn cả.

Nhưng cô ở đây vì chân cô liệt, vì cô không thể đi lại.

Cô không cần.

Ran quay lại nhìn Shiho. Thấy ánh mắt cô ẩm ướt.

Ran bối rối. Cô thật sự không nghĩ sẽ có ngày Shiho khóc trước mặt cô.

Shiho chưa bao giờ khóc.

Ran đến cạnh Shiho. Chạm vào cô.

Shiho né tránh bàn tay Ran.

Ran ngẩn ra một chút, rồi chạm vào vai cô.

Shiho quay đi, môi mím chặt.

Cô không muốn khóc, cũng không được khóc.

Ran thở dài.

-Shiho. Đừng khóc.

Ran gạt nhẹ một chút nước trong khoé mắt Shiho.

Cô làm từ tốn, như thể Shiho được bọc bằng nước. Động mạnh sẽ vỡ ngay…

Shiho quay đi.

-Kệ.tớ.được.không.

-Cậu bảo tớ làm gì cũng được. Miễn không phải mặc kệ cậu thì tớ sẽ làm…

Shiho im lặng. Cô quay đầu đắp chăn. Cứ để cậu ấy chán thì tự đi vậy.

----OoO---

Nhưng có lẽ Shiho sai lầm rồi.

Ngày nào cô ấy cũng đến. Đêm nào cô ấy cũng chào hỏi cô rồi mới ra về.

Tháng nào cô ấy cũng ở bệnh viện nhiều đến nổi không biết ai mới là bệnh nhân.

Shiho không được cô làm phiền.

Cô khát, chưa kịp lấy nước thì cô đã bưng đến.

Cơm, chưa kịp đặt thì đã có người dọn sẵn cho cô.

Cô mở mắt, chưa kịp cựa quậy thì đã có người đỡ dậy.

Thậm chí đi vệ sinh cô ấy cũng muốn vào với cô.

Shiho chán nản nhìn cô gái đang gọt táo cho mình. Thật sự thì cô không biết cô ấy đang muốn gì nữa. Cô nhìn ra ngoài, cảm thấy trời đang dần trở lạnh.

Còn Ran, vẫn mặc ít đến mức chính cô nhìn còn thấy lạnh.

-Ran, cậu không về nhà với Shinichi. Đến đây làm gì?

-Khi nào chân cậu khoẻ lại. Tớ về.

Ran đáp một câu không đầu không cuối. Cô cười. Rồi kéo chăn lên cho Shiho. Cô vén kĩ các góc, ai chẳng biết Shiho có thói quen không cần dùng chăn lúc ngủ chứ.

Shiho nghe vậy chỉ yên lặng. Cô động đậy chân mình, cảm thấy thật bi ai.

---OoO---

Một ngày, Ran quay lại phòng Shiho như mọi khi.

Cô nhìn thấy Shiho đang đứng tựa vào tường, ánh mắt có vẻ mông lung.

Ran đến gần, nhận ra mình đang kinh ngạc.

-Shiho, chân cậu…

Shiho quay lại, chập chững đi về phía cô.

-Ran, cám ơn cậu đã ở bên tớ. Chân tớ khỏi rồi, sau này không cần cậu nữa.

Ran cúi đầu. Không trả lời. Shiho nghe tim mình một chút âm ỉ.

Đột nhiên, cô đến gần Shiho.

Từng chút một dồn cô về một góc.

Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào Shiho. Đến khi Shiho nhận ra gương mặt Ran đang rất gần thì đã không còn kịp nữa. Ran nhả từng chữ, từng chữ một.

-Shiho Miyano. Cậu muốn thoát khỏi tôi à?

Shiho sững người.

Ran tiếp tục mỉm cười.

-Được. Chân cậu khỏi rồi, còn tim tôi thì bắt đầu bị thương rồi. Tôi giúp cậu khỏi bệnh, đến lượt cậu chăm sóc tôi rồi đúng không?

-… Tim cậu? Tim cậu bị gì?

Shiho cảm thấy như mình đang hỏi một câu hỏi ngu ngốc. Ran đến ngày càng gần hơn, chộp lấy tay cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Ran vươn đến, tựa cằm vào hõm cổ Shiho. Khẽ cười.

-Tim của tôi, không phải cậu đang giữ sao? Còn hỏi tôi làm gì?

Ran thổi nhẹ. Khiến d.a thịt cô nóng rần cả lên. Shiho lùi lại. Nhưng bắt gặp ngay nụ hôn phớt qua trên má mình của Ran.

-Tớ thích cậu, Shiho. ~

Shiho ngây người.

Cô cảm thấy chắc chắn mình nghe nhầm rồi.

Đến khi ở trong vòng tay Ran, cô nghe được tim mình loạn nhịp. Đập mạnh như vậy, có khi nào nhảy khỏi lồng ngực không? Shiho đỏ mặt. Bối rối. Cô thật sự quá hoảng sợ rồi.

Ran cười khanh khách. Cô kéo kéo tay Shiho. Rồi khẽ mỉm cười.

Shiho nhìn Ran, cảm thấy lạc đi trong đôi mắt ấy.

Công bằng mà nói. Một sự dịu dàng đầy bình yên chỉ dành cho riêng cô. Cuối cùng cô đã tìm được rồi.

Ngoài kia, trời như xanh hơn.
Một chút mây kéo về góc trời, dồn ứ lại.
Hoa oải hương đâu đây khẽ toả mùi hương…


HA_png01100285.png

10/5/15
The End ~~

Cuối cùng mình đã hoàn thành shortfic này rồi T^T thật là bồi hồi mà. Chắc mọi người thấy rõ lập trường của mình rồi đó. Mình ship Shiho và Ran :x Thật ra không có lí do gì đặc biệt đâu. Chỉ là mình thấy Shiho và Ran mà đã tung hint thì chắc là sẽ ngọt ngào đến chết T^T Thật ra khi viết câu chuyện này mình đã phân vân rất nhiều. Tại vì shoujo ai thì còn có người chấp nhận. Chứ shoujo ai thì mệt đây ~ Vì cơ bản, thể loại này vẫn còn rất nhạy cảm. Mình sợ câu chuyện mình viết không đủ cảm động, không đủ tình cảm để mọi người có thể chấp nhận được. Ai, không sao cả. Mình đã ship rồi, mình thật sự rất thích fic này. Bằng nhiều lí do khác nhau :)
Phần chính thì xong rồi, còn một đống ngoại truyện nữa. Phần ngoại truyện mình sẽ up dần sau nhé. *nếu mọi người thích*
Lần cuối cùng, cám ơn mọi người rất nhiều :x cmt và like của mọi người ủng = hộ tinh thần của mình rất nhiều.
Thêm nữa, làm ơn làm ơn quăng cho mình một cái cmt đi T^T tui đói cmt quá rồi. Chấp nhận hay không chấp nhận mà cứ im im thế này làm sao tui dám tung tiếp T^T *cười gian* đùa thôi :))

P.s: Toàn bộ câu chuyện này dành tặng về Niichan. Em yêu anh :x Niichan của riêng em :3 Cám ơn anh về tất cả :x
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Oa tuyệt vời :KSV@12:. Chị up phần ngoại truyện đi em ủm hộ hai tay hai chân luôn :KSV@03:
 
Oa, ngọt quá ~ Em thích thể loại ngọt ngào đến chết này. Phát hiện ra ở những phần cuối Shiho đột nhiên trở nên cực kỳ...a không biết nói sao nữa..tóm lại là làm người ta bấn loạn. em cứ tưởng là HE chết chùm cơ, may quá. Chính bản thân em cũng ship cặp này khá lâu rồi, nhưng trình độ văn chương hạn chế nên không dám viết, mà tìm fic về cặp này thì không ra a~.
klq chứ tại fic của chị quá hoàn hảo nên không có gì để cmt, chẳng lẽ chỉ cmt "hay quá"? thế thì thành spam mất
 
Extra
HA_png01100285.png


#1.

Một ngày đẹp trời nào đó, Ran cắm cúi dọn thức ăn ra bàn như mọi khi. Cô huýt sáo khe khẽ khi nhận ra các món ăn hôm nay đều đã sẵn sàng. Thường thì cô không nấu nhiều thế này, nhưng hôm nay thì khác. Mấy hôm vừa rồi Shiho cứ liên tục cắm đầu vào công việc…

Nhìn chung là Ran không thích sự tham công tiếc việc của cô cho lắm. À không, phải là không bao giờ thích thấy Shiho như thế này. Dường như các con số còn quan trọng hơn Ran thì phải. Nhưng dù sao đi nữa, cứ thức như thế rồi sáng lại tiếp tục đi làm khiến Ran càng ngày nhìn Shiho càng thấy đau lòng. Thế nên cô quyết định làm gì thì làm nhất định phải bồi bổ Shiho càng nhiều càng tốt.

Ran nhìn vào trong phòng Shiho. Ánh sáng hắt ra một chút để lại vệt sáng mờ mờ trên mặt đất. Cô gọi với vào.

-Shiho… Ra ăn cơm đi!



Không có tiếng trả lời. Ran nhíu mày, chắc cô gọi nhỏ quá Shiho không nghe thấy chăng? Nghĩ vậy nên Ran tiếp tục gọi lại lần nữa.

-Shiho? Ra ngoài ăn cơm đi!

Ran không hề biết người nào đó vẫn đang tiếp tục cúi đầu vào máy tính, không hề quan tâm dù trời có sập xuống đi nữa. Đề tài nguyên cứu này cô phải nộp cho trưởng khoa càng sớm càng tốt. Cô không muốn mình làm ảnh hưởng đến bất cứ người nào cả… Cô thường có kế hoạch rất cụ thể về vấn đề này. Và kế hoạch của cô là trong hôm nay hoặc ngày mai thì sẽ giải quyết xong vấn đề này. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa…

-Shiho!!!

Cô gái ngồi bên bàn làm việc hơi giật mình một chút. Cô thở dài rồi lại tiếc nuối nhìn vào file tài liệu còn đang làm dở. Không sao, quyết định làm thêm một chút nữa vậy. Chuyện này không ngoài dự đoán của cô mà. Cô đã tính cả rồi…

-Shiho!!! Cậu có nghe không hả?

Shiho day day trán. Cô không hiểu vì sao nhất định phải làm phiền cô khỏi giờ phút nước sôi lửa bỏng này chứ? Shiho miễn cưỡng nhìn vào máy tính… Cô dự định sẽ ra ngoài nếu Ran gọi thêm lần nữa. Nhưng lần này cô không nghe thấy gì cả. Shiho hơi ngạc nhiên về điều này, Ran buông tha cho cô sớm vậy sao?

Bỗng cô giật mình khi nhận ra một mùi hương quen thuộc thoảng qua bên mình. Tiếp theo sau đó là một hơi thở âm ấm phả vào gáy. Shiho bất ngờ khi nhận ra Ran đang tì lên vai mình. Giọng nói cô thật thấp bên tai đầy dịu dàng.

-Shiho, tớ đói rồi…

-….

- Shiho… nếu cậu không muốn ăn thì để tớ ăn vậy…

-….

Shiho dở khóc dở cười. Xem ra file kế hoạch này phải dời lại mấy ngày rồi. Xin lỗi trường khoa, xin lỗi y tá, xin lỗi hộ lí, xin lỗi bệnh nhân và những người cô làm phiền hà… Cô đã cố gắng hết sức rồi T___T Nhưng chuyện này nằm ngoài dự tính của cô nha T____T

#2.

Ran cầm điều khiển tắt ti vi rồi lại gần tủ lạnh. Cô mở ra rồi nhìn từ trên xuống dưới. Hình như đồ ăn hết rồi. Cô lại gần phòng, rồi ngồi trên gi.ường nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng lại. Ran mím môi. Cô thật sự đang rất bối rối đây…

Cửa phòng mở ra. Shiho đang dùng khăn tắm để lau lau mái tóc ướt rũ của mình. Cô nhìn về phía Ran, nhận ra cô đang cực kì bất mãn nhìn chằm chằm cái… nền nhà. Shiho bỗng có chút lo lắng cho mấy viên gạch bị cô nhìn trừng trừng kia…

-Ran? Cậu làm gì thế?

-Bao lâu rồi mình chưa đi mua đồ nhỉ?

Shiho nhíu mày.

-Nhà hết đồ ăn rồi à? Vậy chúng ta đi…

Ran mím môi.

-Tớ đi một mình nhé…?

Shiho nhìn Ran. Cô quay sang chỗ khác tiếp tục sấy khô tóc mình.

-Không được.

Ran bất mãn quan sát Shiho. Cô biết thế nào cũng bị Shiho trả lời như vậy… Nhưng cô không muốn đi siêu thị mua đồ với Shiho đâu. Không muốn T___T Vì sao ư?

Bắt đầu hồi tưởng ~

Ngày XXX nào đó

Shiho nhìn tủ lạnh đồ ăn đã hết sạch, cô quyết định hôm nay sẽ cùng Ran đi mua bổ sung một ít. Sau khi nghe Shiho đề nghị dĩ nhiên là Ran sẽ không có chút suy nghĩ nào mà đồng ý. Và sự việc như sau…

Trong siêu thị người ta thấy hai cô gái, một trước một sau. Người phía trước thì liên tục lấy những món ăn sẵn, rau tươi, sữa hộp, cá hộp… chất vào giỏ đằng sau. Cô hầu như không phân biệt đó là thức ăn gì. Chỉ liên tục cho vào giỏ.

Cô gái đứng sau thì cẩn thận đọc từng dòng ghi chú. Hạn sử dụng, nguyên liệu, nguồn gốc… thậm chí là cả hoá chất bảo quản… Sau đó cô lại cẩn thận đặt thứ đó lên quầy.

Cá ngừ đóng hộp ư? Bỏ đi!

Đậu nàng ư? Bỏ luôn…

Cam quýt ư? Bỏ…

Sau một hồi vòng vèo siêu thị, cô nàng phía trước cảm thấy đã dạo được đủ một vòng. Chân cảm thấy mỏi nhừ. Sau khi nhìn lại thì thấy Shiho đang bỏ lại thứ mình mới cầm lên quầy. Cô có dự cảm xấu. Nhìn vào chiếc giỏ. Một vài trái cây tươi, lèo tèo vài thứ gia vị… Ran cảm thấy sock nặng.

-Shiho…. Đồ ăn của tớ đâu?

-Cậu hỏi cái gì?

-Cá ngừ đóng hộp? Tớ muốn ăn bánh mì với nó…

-Hàm lượng thủy ngân từ cá ngừ thường cao hơn so với những loài cá khác. Lượng thủy ngân cao quá mức có thể dẫn đến các vấn đề về thị lực, suy giảm thính lực và ngôn ngữ, hoạt động của cơ thể thiếu nhịp nhàng và yếu cơ.

-….

-Vậy còn trái cây? Cam không phải cung cấp C sao? Cà chua nữa?

-Axit trong Cam và quýt cao hơn những loại khác. Lượng axit tăng do ăn quá nhiều cam hoặc cà chua có thể dẫn đến trào ngược. Ăn quá nhiều cam và cà chua trong một khoảng thời gian dài, có thể gây ra bệnh Barrett thực quản.

-… Vậy sữa đậu nành của tớ thì sao?

- Đậu nành có thể giúp kiểm soát lượng cholesterol và huyết áp khi tiêu thụ ở mức vừa phải. Nếu tiêu thụ quá mức, đâu nành sẽ ức chế sự hấp thu sắt gây ra thiếu máu. Tiêu thụ đậu nành lâu dài với số lượng lớn có thể làm tăng sản nội mạc tử cung, sự gia tăng của nội mạc tử cung có thể dẫn đến ung thư tử cung.

Ran cảm thấy môi mình khẽ giật, cô tiếp tục.

-Vậy còn snack? Đồ ăn vặt thì sao?

-Quá nhiều dầu mỡ. Không tốt cho dạ dày.

-Vậy còn mì gói, phở gói…

-Nhà mình có một thứ gọi là gạo.

Shiho đáp dửng dưng như không…

Ran cảm thấy hối hận. Cô thật sự rất hối hận khi đưa Shiho theo mình. Ai cho cô biết theo Shiho thì cái gì mới là tốt được không? Ran cảm thấy mình bị đả kích nặng nề…

Như thế thì công sức lượn siêu thị gần mấy tiếng của cô thì sao? Tại sao… tại sao…

Ồ, chuyện đó dẫn đến việc Ran từ chối cho Shiho đi cùng sao? Không đâu.

Ngày XXX tiếp theo.

Shiho sau lần đi siêu thị đó đã tự kiểm điểm bản thân mình. Cô đã nghĩ kĩ rồi. Nếu vậy thì cô sẽ lên một list các thứ cần mua để Ran đi mua. Vậy thì ổn rồi. Bởi vì lên kế hoạch rõ ràng như vậy nên lần này Ran tiếp tục đi cùng Shiho.

Hôm đó siêu thị rất đông người. Có lẽ là ngày cuối tuần nên nhu cầu mua sắm cũng tăng lên. Ran nhìn quanh rồi cố gắng đi sát Shiho hơn để không bị lạc.

Shiho nhíu mày khẽ khi nhìn thấy mọi người đứng chật hết lối đi. Cô nhìn list trong tay Ran, thấy Ran đang chen lấn lên trên để với lấy một chai tương. Cô thấy một ông bác nào đó khẽ húc tay vào sườn Ran (dù không cố ý). Cô lại thấy một tên con trai nào đó đứng sát Ran. Đột nhiên Shiho lại gần họ và đến gần Ran.

Những người xung quanh nhìn thấy gương mặt cô thì không hẹn mà cùng tránh đường. Khi cô giận trông rất đáng sợ. Không ai muốn bị áp bức bởi thái độ đó cả.

Ran vui vẻ cầm chai tương xuống đặt vào giỏ Shiho, rồi ngơ ngác khi nhìn thấy vẻ mặt của Shiho.

-Có chuyện gì vậy?

-Còn bao nhiêu thứ nữa?

Ran nhẩm nhẩm ngón tay.

-Vài món nữa thôi.

Ran nói rồi chuẩn bị chiến đấu với một gian hàng khác. Lúc này cô bị Shiho kéo lại.

-Không mua nữa. Về thôi.

-Ơ? Tại sao? Tớ chưa mua xong mà?

-Vậy thì khỏi mua.

Shiho kéo tay Ran, rồi đến quầy thu ngân. Cô khẽ lẩm nhẩm “lần sau không đến đây nữa”

Ran lúc này mới nhận ra một điều gì đó. Cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười… Đúng là đi siêu thị với Shiho nhà cô phải lo nhiều thứ quá nha… =))

Hồi tưởng kết thúc

Ran bĩu môi. Cô thở dài thườn thượt khi thấy thái độ dửng dưng của Shiho.

-Shiho à? Chúng ta cần bàn một chút về siêu thị…

-Ừ?

Shiho nghiêng người, tỏ vẻ như đang lắng nghe.

-Siêu thị là nơi người ta kiểm dịch rất kĩ. Đồ ăn ngon, hợp vệ sinh… Thực phẩm của siêu thị đảm bảo hơn ở ngoài…

-Ừ?

Ran mỉm cười.

-Nên siêu thị tuyệt đối tốt. Không ăn nhiều thực phẩm gây hại là được mà? Cậu nghĩ có đúng không? Thời điểm bây giờ cái gì cũng không tốt. Vậy chúng ta lấy độc trị độc là được mà…

-Ừ..

Shiho đặt cái khăn xuống. Cô lại gần Ran, tiếp tục quan sát cô.

-Vậy mới nói, tớ thấy siêu thị tốt như vậy nên chúng ta nên đi cùng nhau đến đó để từ từ chọn đồ. Cậu thấy sao?

-….

Có lẽ cả đời này cô cũng đừng mong thắng được Shiho một lần…

Ran thẩm oán giận “ông trời ơi, làm ơn cho con khối tàu hủ để con đập đầu chết cho rồi đi”

#3:

Ngày A tháng B nào đó.

Hôm nay như mọi ngày. Cô quyết định sẽ đi xem Shinichi Kudou kí tên vào giấy li hôn.

Thật ra thì không phải cô không tin họ sẽ li hôn đâu. Chẳng qua là vì cô thật sự muốn thấy Shinichi sẽ như thế nào khi kí tên vào giấy. Cô thật sự không có chút cảm giác quái dị nào, cô càng không có sở thích quái gở nào liên quan đến tên ấy. Ngoại trừ hôm nay.

Cô đến nơi thì trời tối lâu lắm rồi.

Ran đang ngồi trong một căn phòng với Shinichi. Shiho bước vào, cô chọn một vị trí sau lưng Shinichi để ngồi xuống. Anh nhận ra cô ngay khi cô bước vào. Gật đầu xem như chào hỏi. Shiho nhìn qua Ran, cô dường như không để ý đến cô, chỉ chăm chăm nhìn vào tờ giấy trước mặt.

Shiho phồng má. Ran có vẻ như đang nghiên cứu rất kĩ tờ giấy trước mặt. Rốt cuộc là có chuyện gì?

Shinichi vỗ vỗ vai Ran.

-Này, em không muốn li hôn với anh nữa à? Không sao, anh vẫn không để trong lòng đâu.

Shiho nhìn Shinichi. Cô trừng mắt sau lưng đến mức Shinichi phải quay lại nhìn cô. Cô có thể không dùng ánh mắt đáng sợ như thế nhìn anh được không? Chỉ đùa thôi, đùa thôi cũng không được sao!

Ran thở dài. Cô lấy bút rồi kí vào chỗ tên mình.

-Em chỉ là đang rút kinh nghiệm.

Shiho ngồi sau lên nghe rất rõ tiếng Ran nói.

-Nếu sau này em kết hôn tiếp, thì điều khoản đơn phương li hôn nhất định phải có tính uy hiếp một chút.

-Ý em là sao?

Shinichi cầm tờ giấy trong tay. Đơn phương chấm dứt quan hệ hôn nhân chỉ có thủ tục là phiền toái. Còn lại nếu được cả hai người đồng ý thì không có gì mà uy hiếp cả. Anh thấy điều khoản rất tốt mà?

-Anh không hiểu đâu.

Shinichi nhún vai. Nhìn nhìn về phía Shiho rồi kí vào.

Anh kéo vai Ran sát lại. Cười gian với Shiho. Cô nhìn Shinichi, trong đầu chỉ có ba chữ. Đồ-con-nít. Cô không chấp với con nít. Shiho quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này Ran mới nhận ra có người ngồi đằng sau. Cô nhìn về phía Shiho, nở nụ cười.

Shiho nhìn cô, cảm thấy mặt mình hơi đỏ.

Dạo này cứ hễ nhìn thấy là da cô nóng rần rần.

Shiho lắc lắc đầu. Cái quái gì đang xảy ra thế này?

Ran đến chỗ Shiho. Không quên tạm biệt Shinichi. Cô quan sát Shiho, thuận tay kéo khăn quàng cổ của mình xuống rồi choàng qua cổ Shiho. Shiho để yên cho cô choàng, mùi hương dễ chịu từ chiếc khăn toả ra. Cô sốc lại khăn một chút rồi choàng nốt vòng cuối cùng.

-Đợi lâu chưa?

-Tớ còn tưởng cậu sẽ hàn huyên với Shinichi cả đêm cơ.

Shiho quay đi. Ran nghiêng người về phía Shiho, kéo cô đi.

Shiho ra ngoài với Ran. Chợt nghĩ ra gì đó.

-Lúc nảy sao cậu suy nghĩ lâu thế?

-Điều khoản li hôn không ổn lắm.

-Ừm? Cô Eri chắc chắn sẽ không để Shinichi được lợi?

-Không phải. Tại sao không có điều khoản: “đã kết hôn rồi không được li hôn” chứ?

-Eh?

Shiho nhìn Ran, dường như hiểu ra gì đó.

-Cậu đừng nói là vì suy nghĩ điều này mà…

-Ừ, nếu cậu kết hôn với tớ. Tớ nhất định phải thêm điều khoản này vào. À không, không cần thiết. Tiền của tớ, cậu giữ là được rồi. Nhà của tớ, đứng tên cậu là được rồi. Tài khoản của tớ, cậu đặt pass cho dễ nhớ. Việc phân chia gì đó, phiền phức. À, nguyên mục điều khoản. Một điều là đủ rồi.

-…. Ai bảo sẽ lấy cậu?

Ran dường như không nghe thấy câu phản bác yếu ớt của Shiho. Cô kéo Shiho sát lại.

-Shiho, trời lạnh lắm. Sau này ra ngoài phải mặc nhiều hơn một chút.

Shiho mỉm cười. Cảm thấy trời không hề lạnh chút nào.

Ngày C tháng D nào đó.

Hôm nay là cuối tuần.

Bình thường mọi người sẽ được nghỉ, tất nhiên Shiho cũng không ngoại lệ. Cuối tuần cô không thích ra ngoài. Cô ghét ra ngoài. Thế nhưng Ran thì ngược lại. Ran thích không khí bên ngoài, chính vì vậy dù có là ngày nghỉ thì cũng sẽ có cách lôi Shiho ra ngoài.

Tiêu biểu là bây giờ.

Shiho đi bên cạnh Ran, cô vẫn liên tục bước đi.

-Ran, tại sao cậu nhất định phải ra ngoài vào cái giờ này?

Shiho ngán ngẩm. Thật sự là Paris đẹp đấy, thành phố cũng rất náo nhiệt. Nhưng Shiho thật sự không muốn ra ngoài.

-Shiho, cậu không thể nào lúc nào cũng ở trong nhà làm việc, ra khỏi nhà là để đi làm được.

Shiho ậm ừ. Thói quen trước kia khiến cô không thể nào có cảm giác an toàn khi đi giữa hàng ngàn người qua lại được. Vậy đấy. Ran đi bên trái cô, thuận tay kéo cô vào trong lề. Sông Seine chảy giữa lòng thành phố. Đi bên cạnh dòng sông, Shiho nghe có tiếng nhạc dìu dịu. Cô thật sự cảm thấy bị cuốn hút bởi nhạc.

Cô cảm thấy như chính mình cũng đang bị thu hút bởi cảnh đẹp của dòng sông.

Ran vẫy vẫy tay với cô. Shiho nhìn thấy một chiếc thuyền, cô bước lên. Thuyền dần rời bến.

Gió lạnh lùa vào mái tóc, vò rối.

Ran cởi chiếc áo ngoài của mình rồi choàng vào Shiho. Cô thuận đà kéo cô đến gần mình một chút.

-Shiho. Nhìn giữa dòng sông kìa.

Con sông chuyển dần từ màu đen sang màu vàng nhạt. Shiho thấy giữa dòng sông nến được thả trôi trên lơ lửng trên mặt hồ.

Cô ngây người một chút.

Hôm nay là ngày gì mà nhất định cô phải ra ngoài? Hôm nay là sinh nhật cô…

Có tiếng nhạc, nến thắp thành tên cô. Hai lòng sông từng chiếc đèn trời một được thả lên.

-Ran… Cám ơn cậu.

Shiho nhìn thấy trên bàn tay mình là một chiếc đèn trời.

-Shiho, tớ không thể thay đổi quá khứ. Nhưng tương lai của cậu, có thể cho tớ đi cùng không?

Shiho quan sát Ran, chỉ thấy đôi mắt cô sáng. Trong veo.

Shiho ngẩn người, đẩy chiếc đèn trên sông. Đèn rời tay cô, từ từ bay đi.

-Ran, cậu muốn ở bên cạnh tớ sao? Tớ không dừng lại đâu. Cậu không sợ mỏi chân à?

-Miễn là cậu. Cậu cứ đi. Bất cứ đâu. Cho tớ theo với là được.

Ran nghiêng người về phía Shiho, vuốt mái tóc của cô ra sau tai.

Shiho mỉm cười.

Đêm, cũng có thể dịu dàng đến vậy…

Ngày E tháng K nào đó

Gần ngày giỗ của chị. Shiho luôn trong cảm giác lo âu. Cô thật sự không thể ngủ được. Shiho quay sang, bắt gặp gương mặt đang ngủ của Ran. Chưa bao giờ cô nhìn thấy Ran ở gần thế này. Cô liều mạng đến gần, vẽ vài đường trên má Ran. Gò má trắng hồng, rất mềm.

Shiho dừng lại, ngón tay di chuyển. Bên cạnh đó cũng suy nghĩ lung tung.

Trước đây cô luôn một mình. Gia đình đã không còn trên thế giới này nữa. Những ngày giỗ, cô thường không muốn gặp ai.

Khóc? Khái niệm quá xa xỉ.

Cô không muốn mình yếu đuổi. Khi mà dù có khóc cũng không ai giúp cô lau nước mắt...

Cô nhận ra mình đã chịu ấm ức một khoảng thời gian rất lâu rồi.

Shiho cảm thấy mắt mình ươn ướt.

Người nào đó đột nhiên vòng tay ôm cô. Shiho kinh ngạc, nhận ra cái vỗ về rất nhẹ từ Ran. Nhưng mắt cô vẫn nhắm nghiền. Shiho không kiêng dè gì cả, gục mặt mà khóc nức nở. Sau khi cô nín rồi, người nào đó vẫn không có động tĩnh gì cả.

Shiho lay nhẹ Ran.

Ngay cả trong lúc ngủ mà còn có thể an ủi cô sao?

Shiho cảm thấy điều này thật sự quá vi diệu mà...

Ran mở mắt. Nhìn xung quanh, thấy Shiho đang nằm sát bên mình. Cô cảm thấy hơi khó chịu, ôm lấy Shiho.

Ánh mắt cô mơ màng, cô chui vào hõm cổ Shiho. Cảm nhận mạch máu trên đó. Cô khẽ hôn nhẹ cổ Shiho.

Sau đó lai tiếp tục dụi vào má cô.

Ran lặp lại điều đó đến n lần thì Shiho không chịu nổi nữa.

-Cậu như nghiện ma tuý ấy.

-Không phải đâu, Shiho còn hơn cả ma tuý nữa...

Ran cười hì hì, hôn nhẹ má cô.

Shiho nhìn cô, thật sự là dở khóc dở cười mà...

Ngày G tháng F nào đó.

Shiho hắt xì liên tục. Cô cảm thấy không khoẻ lắm. Cả người cứ lành lạnh.

Ran dừng lại bên gi.ường Shiho, nheo mắt.

Bác sĩ thì thường sẽ đi nhắc bệnh nhân là giữ gìn sức khoẻ, nhưng Shiho của cô thì một chút ý thức cũng không có. Ran thở dài. Cô lấy khăn rồi chườm cho Shiho. Ran đặt một tô cháo trên bàn, quan sát sắc mặt đỏ phừng của cô.

-Shiho, cậu thấy thế nào rồi? Chúng ta đi bệnh viện nhé?

Shiho lắc đầu. Bệnh nhỏ thế này mà vào viện? Cô không muốn lãng phí tài nguyên quốc gia -_-

Ran cúi đầu. Liên tục thay nước cho Shiho. Cô cảm thấy mình hoàn toàn ổn, chẳng qua là sốt một chút. Nhưng nhìn cách Ran lo lắng. Shiho biết là không thể ngăn cô ấy làm một thứ gì đó cho cô.

Vậy nên Shiho im lặng.

Hôm nay Shiho bị ốm, Ran cũng không đi làm.

Shiho cảm thấy Ran luôn luôn ở trong tầm mắt của cô. Ran thay nước liên tục, khiến cho Shiho đặc biệt dễ chịu. Cứ vậy thiếp đi lúc nào không hay.

Cô ngủ, Ran vẫn thức.

Cô lau nhẹ trán. Rồi miết lên gò má hồng hồng của Shiho. Cô cảm thấy Shiho thật sự rất vất vả…

Có lẽ yêu thương lắm, nhưng không có cách nào biểu hiện ra được…

Shiho nhíu mày. Dường như đang mơ thấy một điều gì đó rất đáng sợ.

Ran thấy vậy đến vỗ vỗ vai cô.

Sau đó nằm cạnh cô.

Shiho quơ tay trong không khí, bắt gặp được một thứ gì đó rất ấm áp.

Cô co người, rồi vô thức ôm lấy “thứ” ấy.

Ran hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng vòng tay qua người cô.

Thật sự, đời này kiếp này… chỉ mong được nắm tay người đi giữa nhân gian….

HA_png01100285.png

The End.
Vậy là hoàn luôn extra nhé :3 Cám ơn mọi người ~ một lần nữa ~
 
Hiệu chỉnh:
Á á, cuối cùng cũng có người viết fic SjA. Trước giờ toàn thấy fic SA à TwT *giãy đành đạch*

Hay chớt mất, văn phong mượt và đậm chất ngôn tình ÔwÔ *phải hơm ta?*

Nhưng cái câu "chân cậu khỏi rồi, còn tim tôi thì bắt đầu bị thương rồi" nó lặp chữ rồi nên đọc hơi vấp. Ss có thể sửa lại là "chân cậu giờ đã khỏi, còn tim tôi thì bắt đầu bị thương rồi" k? ÔwÔ

Ý kiến nhỏ nhoi thôi ạ TwT
 
Có một chút tiếc nuối sơ sơ
Aiz, chắc em khá bỡ ngỡ :))
Nhưng, thôi, ss viết thì em ủng hộ, cảm ơn ss đã đưa em biết thể nào là thể loại này :))
 
Trời ơi... Vì fic này mà em đã ship thêm một cp nữa RanShi thật là yêu quá đi mất. Văn mượt đọc rất có cảm xúc. Fic của ss em đọc xong mà vẫn thấy ngọt ngào quá. Ôi em yêu cp này chết mất thôi <3
 
Không liên quan nhưng mà lúc đầu tớ tưởng tên truyện là "Lưng chừng cô đơn " ~
Truyện rất hay, cái kết rất mới lạ :) cặp này rất đáng yêu :D
 
Fanfic đầu tiên thể loại shoujo ai mà em đọc.
Em xin lỗi ss... vì đã đọc từ lâu rồi mà giờ mới có thời gian vào cmt đàng hoàng cho ss. Dù fic đã hoàn nhưng em vẫn muốn nói với ss những gì em nghĩ.
Có lẽ HT là fanfic thành công nhất của ss nhưng fanfic này mới là fanfic ấn tượng nhất của em. Quấn quýt, đau đớn, điều hiêu, lưng chừng nhớ... lưng chừng thương, không có chỗ bám víu... không rõ là yêu hay không yêu. Rõ ràng đưa tay là chạm được nhưng vẫn không thể chạm vào. Đúng như cái tên của nó, Lưng chừng tịch mịch.
Ran Mouri trong fanfic này là sự dịu dàng duy nhất Shiho có. Shiho lại là bình yên duy nhất của Ran Mouri...
Em chấp nhận được tình yêu này, dù nó là hoa hồng hay cỏ dại đầy chông chênh. Hai người con gái, tình yêu là xa xỉ. Nhưng nếu Ran thật sự buông tay để đến với Shinichi... em cảm thấy hụt hẫng. Em tự hỏi Shiho ở đâu? Em không hiểu sao mình là fan Shinichi nhưng trong fanfic này vẫn mong muốn Ran sẽ thật sự yêu thương Shiho... và hai người sẽ ở bên nhau yên bình như thế.
Tình yêu của Shinichi và Ran oanh oanh liệt liệt, nhưng tình yêu dịu dàng đến độ say lòng như vậy chỉ nên là Shiho và Ran...
 
×
Quay lại
Top Bottom