Mị chỉ phá phần màu thôi chứ nét vẽ vẫn tạm được mà ha
Poster:
Sớm, gió lạnh. Lạnh đến thấu cả tâm can. Gió, như muốn xát hương nồng mặn của mình vào trái tim đang rỉ máu. Rát, rất rát, cảm giác đó... rát, đau,...Sonoko đứng đấy, tĩnh lặng như pho tượng, như gió chẳng thể làm lung lay cô...Cô, mặc gió , mặc sóng đang liếm từng đợt vào chân...lạnh.
Cô dậy sớm, khi bình minh còn chưa kịp nhuộm đỏ một vùng trời. Từ hôm ấy, sau cú điện thoại định mệnh ấy,...không đêm nào cô yên giấc...
~~~~~~~
-Mẹ!!!!!!!!!!!!
Sonoko hớt hải đẩy cửa chạy ào vào phòng làm việc của bà Tomoko. Mắt cô đỏ hoe, ngẩng khuôn mặt nhem nhuốc bởi nước mắt...
-Là mẹ đã ép anh ấy chia tay với con phải không?
Vai cô run lên, mái tóc rũ rượi ôm lấy khuôn mặt, lòng bàn tay cô siết chặt...
-Phải! Cậu ta không xứng đáng! Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là viên đá cản đường của con, và cả họ tộc Suzuki mà thôi!!
Bà thong thả đặt tách trà xuống bàn, khuôn mặt vẫn điềm nhiên, ánh mắt không hề liếc qua dù một chút cô con gái, vẫn chăm vào xấp tài liệu.
Vai cô run lên bần bật. Cô hiểu. Cô hiểu mà.Cô quá hiểu cái suy nghĩ của mẹ cô, và cả quy tắc của bà nữa.
"Rầm!!!"
Cô xô cửa chạy vội ra ngoài. Gió, cuốn nước nước rơi, rơi mãi.....
~~~~~~~~
Dòng thời gian cuốn kí ức trôi dần vào hư vô.
Bao kí ức ùa về như thế, là thương? Là tiếc? Hay là không thể quên??
Cô chìm trong nỗi đau, bao cảm giác đau đớn dữ dội đang hỗn loạn trong tim . Và tất nhiên so với cảm giác đó thì gió biển lạnh, hay sóng lạnh tê thì có là gì??
Bình minh dần nhuộm hồng mặt biển, trời chưa lên cao, nhưng những tia nắng mới ấm áp bắt đầu len lỏi bừng cháy.
Cơn sóng cũng bắt đầu ngày mới, vùng dậy, cao hơn, cuốn mạnh mẽ hơn. Sóng cuốn những vỏ ốc bé xíu, và cả... một chú rùa con chạm vào đôi chân đỏ tấy của cô. Sonoko giật mình. Cô cúi người nâng chú rùa nhỏ trên tay, cô bước dần, bước dần, lội sâu vào lòng đại dương. Cô định tâm sẽ mang nó ra biển khơi, để chú rùa nhỏ này tự bơi, tự vượt qua nỗi sợ hãi, tự bản thân cố gắng - như cách mà cô muốn cho bản thân.
Bước, Sonoko bước chậm rãi, sóng cứ vồ tới.Bất chợt, một đợt sóng mạnh và cao thổi mạnh tới, nó hất tung con rùa nhỏ trên tay cô, và nó cũng khiến cô chới với. Dòng nước xoáy dần cuốn cô ra xa.
Cô vùng vẫy giữa biển khơi, chới với, trong nhất thời cô h.am m.uốn được sống.
Cô vùng vẫy, hoảng loạn, chới với...Nhưng, một suy nghĩ lóe ngang qua, cô buông tay, thôi chiến đấu cho sự sống. Cô thả lỏng dần, buông xuôi, dần chìm trong dòng nước. Đó, cái kết thúc, cho sự đau khổ... Cô sẽ không còn mệt mỏi, sẽ để hình bóng anh ngủ yên trong trái tim rỉ máu...
Nước, dòng nước nhẹ nhàng ôm chặt cô, bao dung cô, quất quanh cô.
Nắng ban mai xuyên qua mặt nước, nơi đó, một bàn tay đang cố chìa ra, một ánh mắt lo lắng đến sợ sệt...
Ọcccc!!! Khuôn mặt anh đang ngập trong tâm trí cô, cả bàn tay đó...Như thế, mọi thứ như lóe lên, như trong hoang cảnh, rồi tối sầm. Cô ngất đi, cô chìm dần, chìm dần...sâu dưới đại dương.
"Sonoko! Anh không cho phép em biến mất! Nhất là khi có anh ở trước mặt em!"
Ơ ~ Đây là đâu??
Sonoko lạc giữa rừng mơ hoang. Cô với đôi chân trần, tha từng bước giữa rừng hoa dại. Cánh đồng rộng như mênh mông, mùi hoa thơm thoảng thoảng như giấc mơ.A, phía xa là mọi người cùng đang nhảy múa. Họ hát hò, vui vẻ, ai nấy cũng cười rất tươi. Cô sa vào cuộc vui, bao nhiêu buồn lo trong thâm tâm cô như chưa hề tồn tại. Cô cười, cười rất tươi. Bỗng trong đám đông, có ai đó giống anh. Mơ hồ, nhưng ấm áp. Ánh mắt anh lạnh căm, lặng lẽ quan sát cô, tim cô chợt nhói lên. Cô sững người, đứng im như bất động , nhìn anh.
Anh từng bước tiến lại gần, nhanh, vẫn cứng rắn và mạnh mẽ như vậy. anh lao đến, nắm chặt lấy tay cô, và kéo cô chạy thật nhanh. Sức mạnh đó, như ấm áp, làm đỏ cả tay cô. Nhưng bản thân cô chẳng hề quan tâm điều đó.
Trong mắt cô, bây giờ chỉ có dáng anh. Bờ vai vững chãi mà cô từng tựa vào, cái lưng đã từng cõng cô ,... Mơ hồ. Nước mắt cô lại rơi.
- Em không thuộc về nơi này!...
Giọng nói ấm áp của anh vang lên. Cô giật mình, anh đang nói chuyện với cô đấy ư?? Ơ, anh đang nói cái gì thế. Mơ hồ. Tai cô ù đi, dáng anh nhòe bởi nước mắt, cả người cô như tê dại.
Anh chạy nhanh hơn về phía ánh sáng, nhanh, thật nhanh. anh nhìn sâu vào mắt cô, nở nụ cười...và nắng, gió, hương biển, và......
Ngón tay cô cử động...khẽ rên.
Một gương mặt xanh xao vùng tỉnh, hét lớn và chạy lao ra khỏi phòng: " Bác sĩ!!!!!!"
~~~~~~~
Rào!~ Rào!~ Rào!~
Sóng, lao thân mình vào cát, từng đợt, từng đợt, rì rào , rì rào,... Bản hòa ca yên bình. Nắng, nắng vẫn vàng ươm, nắng tươi màu chiếu xuyên mình qua mặt nước, phủ nhuộm màu bãi cát. Cảnh vật ở đây vẫn vậy , không hề thay đổi, cái thay đổi, lẽ chính là dòng thời gian. Hai tháng, thời gian đâu có lâu, sao con người lại chóng đổi?
" Makoto! "
Sonoko khóc nấc lên, bàn tay cô nắm chặt chiếc dây chuyền vỏ ốc. Đó, cái vỏ ốc mà anh nâng niu, mà anh năm xưa cố giành với cô. Sợi dây chuyền đó, khi người ta tìm thấy cô dạt vào trong bãi cát, nó đã được mang vào cổ cô. Như ai đó, đã mang cho cô, như...ai đó....
-Makoto !~ Anh nói nơi ấy không thuộc về em,...tại sao, tại sao chứ? Vì...nơi ấy đã có anh hay sao? Duyên...Phải, là duyên. Chúng ta là hai đường thẳng vô tình giao nhau nhưng mãi mãi chẳng trùng phương hay sao?? Em. Em không thể...Không chấp nhận đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cô khóc nấc lên, giằng xé, trong cô sóng đang cuộn dâng trào. Cô đau đớn, đau đến cùng cực. Nước mắt không ngừng rơi lã chã. Cô khóc như một đứa trẻ đi lạc, không, còn hơn cả thế, nếu có thể, cô sẽ cào cấu bản thân...
" Makoto !~"
Nơi đó, sâu thẳm ngoài đại dương, nơi đó, linh hồn anh đang mỉm cười. Nụ cười ấm áp tựa như nắng sớm bình minh hôm ấy....
_THE END_