[Shortfic] Hopeless Dream

tietdoanh_sakura

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/2/2012
Bài viết
12
Shortfic thiếu các dòng ghi chú cần có đối với một fic.

Nhân vật
Sakura Miyano_realname là Tiết Khả Doanh, địa chỉ: nhà số 23, khu 2 Beika, Sakura còn 2 nickname nữa, đó là Sakura Kudo và Ai Haibara.
Tomoyo Daidouji_realname là Tiết Bảo Di, em của Sakura, ở cùng nhà với Sakura
Naoko Daidouji_realname là Tiết Mỹ Nghi, em của Sakura và Tomoyo, ở cùng 1 nhà với Sakura
Ran Edogawa_realname là Hứa Mỹ Nghi, bạn thân của Sakura, địa chỉ: nhà số 22 khu 3 Beika
Sheren Tang_realname là Phạm Nguyễn Nguyệt Anh, bạn thân của Sakura ( tên của cô ấy thay thế cho Kazuha Toyama), địa chỉ: Nhà số 18, khu 5 Beika
Heiji Hattori_realname là Nguyễn Vũ Tuấn, bạn thân của Sakura, nhà số 19, khu 5 Beika
Shinichi Kudo_realname là Dương Minh Cảnh, bạn thân của Sakura, nhà số 29 khu 4 Beika
Aki_realname là Huỳnh Lê Giang, chị họ của Sakura, đang sống ở Mỹ
Akemi Ayano, Mihane Ucha, Haruna Yuuki, Aoko Nakamori và Kaito Kuroba: bạn của Sakura hồi còn tiểu học và đến giờ vẫn là bạn
*****Lưu ý***** Mihane Ucha là thành viên của “ Ngũ Long Công Chúa” nhưng cũng rất quan tâm đến Sakura, là bạn thân của Sakura.

Chap 1: Giáng sinh vui vẻ...
3 năm sau…
Nhật Bản_xứ sở của hoa anh đào
***Tokyo***
Nhà của Sakura Miyano, Tomoyo Daidouji và Naoko Daidouji, sáng sơm ngày 24/12…
_Nê nê Sakura-neechan, Tomoyo-neechan! – Naoko hớn hởn gọi hai người chị.
_Gì thế, Naoko-chan????????????? – Hai cô chị đồng thanh hỏi.
_Hơ…hôm nay là giáng sinh mà sao mặt của Sakura-neechan và Tomoyo-neechan như đưa đám thế ạ? – Cô bé hồn nhiên hỏi.
_Thì tại mới sáng sớm mà em đã hét lên làm bọn chị không ngủ không ngủ được chứ sao mà hỏi! – Hai cô chị gắt.
_Ơ…vậy ạ? Cho em xin lỗi nhé! Hì…- Cố nhóc cười trừ.
_Sao? Có chuyện gì nào? - Sakura lên tiếng với giọng lạnh lùng.
_Sao Sakura-neechan lúc nào cũng lạnh lùng hết vậy và lúc nào cũng nói trúng tim đen của em hết vậy? - Cô nhóc cười.
_Chịu thôi Naoko-chan à! Sakura nhà ta lúc nào cũng thế mà! - Tomoyo châm chọc.
_ Nói gì đấy hả Tomoyo-chan!
_A…a…đâu có nói gì đâu ạ! - Tomoyo cười trừ.
_Thôi nào các chị ! Hôm nay là Giáng sinh mà, ba chị em mình cùng nhau đi chơi nhé! - Naoko hớn hở.
_Phải đấy! - Tomoyo lên tiếng trong khi đang đánh răng.
_ Cái gì cơ???????- Sakura ngạc nhiên.
_Đi cũng đi mà, Sakura-neechan! - Hai cô bé năn nỉ.
_Ờ, thôi được.Đi thì đi!
_HOAN HÔ!!!!!!!!!! - Hai cô bé nhảy vọt lên.
_Trời ơi! – Sakura đưa tay đầu hang.
Ba chị em cùng ra ngoài, hai cô bé thì đang ríu rít chọn lựa những tiệm quần áo để vào mua. Còn Sakura thì vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh như băng của mình. Sau một hồi mua sắm, trên tay Naoko và Tomoyo cầm cả đống túi đựng quần áo, trong khi trên tay của Sakura chẳng có gì hết.Naoko lên tiếng:
_Sakura-neechan, Tomoyo-neechan!
_Gì nữa? – Sakura cất tiếng, giọng lạnh lùng.
_Em đói bụng, chị em mình lại nhà hang gần đây ăn đi, đã 12 giờ trưa rồi đấy!
_Được. Ta đi thôi! - Tomoyo nói
_Ờ!
Cả ba người cùng ăn và trò chuyện với nhau rất vui. Sakura lên tiếng:
_Hey, tí nữa chúng ta đến công viên Tropical Land nhé! - Sakura mỉm cười.
_Vâng ạ! - Hai cô nhóc đồng thanh.
Sakura mỉm cười nhẹ nhàng, hai cô nhóc cũng vui khi thấy chị mình cười.
Đến cổng của công viên Tropical Land. Tomoyo cất tiếng hỏi Sakura:
_Sakura-neechan à! - Tomoyo hỏi.
_Sao! - Sakura không nhìn Tomoyo mà thứ cô ấy đang nhìn là cả khu vui chơi của Tropical Land.
_Sao tự dưng chị lại muốn đến Tropical Land thế ạ ????? - Cô bé không hiểu ý định của chị mình.
_Vì chị muốn hiểu thêm về những kí ức đẹp đẽ của Shinichi Kudo và Ran Mori! - Sakura cười nhẹ.
_Nhưng tại sao phải là Tropical Land ????? – Cô bé vẫn không hiểu và nhìn Sakura với vẻ rất đỗi ngạc nhiên.
_Miền nhiệt đới!
_Miền nhiệt đới á ???
_Ừ. Miền nhiệt đới là nơi chứa đựng biết bao kỉ niệm đẹp giữa Shinichi và Ran. Chị muốn biết thêm về cái cảm giác ngọt ngào không kém phần lãng mạn ấy.
_À phải ha! Sakura-neechan của em là một fan hâm mộ cuồng nhiệt Conan mà. Và cũng là một người có thể hiểu được cảm giác của nhân vật nữa chứ. – Tomoyo cười gian.
_Tra tấn thế là đủ rồi đấy nhá. Naoko-chan quay lại rồi kìa. Giờ thì đi được chưa công chúa rắc rối! – Sakura thở dài.
_Vâng ạ! – Cô nhóc cười vui vẻ.
Tomoyo và Naoko nắm tay lôi Sakura chơi hết trò này đến trò khác. Lúc chơi tàu lượn siêu tốc, Sakura cảm nhận được cái cảm giác ngọt ngào mà Shinichi và Ran còn vươn vấn lại…
_Cuối cùng cũng đến được Miền nhiệt đới! – Tomoyo thở dốc.
_Phải đấy ạ! Em mệt muốn chết rồi đây này! – Naoko gật đầu.
Cả hai người đều mệt nhưng chỉ có Sakura vui thôi, vì cô đã đến nơi mình mong được đến_Miền nhiệt đới. Sakura đứng giữa vòng tròn nước thỉnh thoảng lại bắn lên, đó là nới chứa đựng biết bao kỉ niệm của Shinichi và Ran. Những kí ức đẹp đẽ đang tràn về trong tâm trí cô…Dù không phải là nhân vật trong Conan nhưng tâm hồn cố đã một phần ở trong đó, bỗng dưng…
_Doanh-chan!!! – Giọng của một người bạn thân của Sakura.
_A…Nghi-chan!!!!! – Cậu ở đâu xuất hiện làm tớ giật bắn mình. Cậu đang làm gì ở đây vậy ???
_Giống cậu thôi. Đến xem vòng tròn nước của Miền nhiệt đới.
_Còn tớ thì muốn cảm nhận được tình cảm trong sáng và ngọt ngào của Shinichi và Ran tại vòng tròn nước này!
_Oh, thế à! ^^ Hihi
_^^ Tớ cử tưởng Noel năm nay cậu lại đi chơi cùng bạn bè mà bỏ lại tớ đấy chứ!
_Đâu có! Làm sao mà tớ có thể bỏ rơi cô bạn lạnh lùng và rất thân với tớ như cậu chứ ^^! Mà cậu cũng thế, đi chơi với mấy em mà không rủ tớ, nhà bọn mình gần nhau đến thế cơ mà, chỉ cách có một con đường thôi, chẳng chịu rủ gì hết à! – Ran phồng mà và nhìn thẳng về phía Sakura làm cô nổi da gà.
_Gomenasai, nhưng là do hai đứa em tớ lôi tớ đi chứ bộ! Đâu phải lỗi của tớ đâu!
_Hihi, trêu cậu tí thôi mà. Àh quên mất – Ran quay sang hai cô bé._Chị chào hai em! – Ran mỉm cười.
_Chúng em chào chị ạ! – Hai cô nhóc đồng thanh.
_Các em ngoan lắm! – Ran mỉm cười.
_Hừ, ngoan cái nổi gì! – Sakura nói trong khi đang mở lon Coca.
_À phải, sao cậu không rủ Sheren-chan, Heiji-kun và Shinichi-kun đi cùng vậy???
_Chịu thôi! Shinichi-kun đang làm gì thì tớ không biết. Nhưng chắc chắn Heiji-kun và Sheren-chan đang tay trong tay cùng nhau đi chơi, hôm nay là Noel mà. – Sakura cười._Rủ để “phá đám” cặp đôi đang cùng nhau đi chơi à! - Sakura lạnh lùng.
_Ai-chan! Tớ và Sheren-chan công nhận có đi chơi với nhau thật nhưng không có tay trong tay gì đâu nha! – Heiji ở đâu xuất hiện và nói làm Sakura giật mình.
_Hei…Heiji-kun ?????? – Sakura ngạc nhiên.
_Không phải chỉ có hai bọn tớ đâu, còn một người nữa đấy! – Sheren bảo.
_Xì, ngoài hai cậu ra thì chắc là Shinichi-kun chứ gì. Tớ đoán cậu ta đang mua nước ngọt cho hai cậu ở quầy bán tự động bên kia kìa. – Sakura chỉ tay vào quầy bán nước ngọt tự động.
_Quả không hổ danh là Ai-chan! – Heiji cười ranh.
_Này, xỏ tớ hả? – Sakura bắn cho Heiji cái nhìn cái nhìn hình Silver Bullet làm anh chàng tái xanh cả mặt.
_Đâu có! – Heiji nói.
_Hừ!
_Thôi nào Sakura-chan / Sakura-neechan. Lâu lắm mới có dịp đi chơi cùng nhau, cậu / chị hãy vui vẻ lên đi. Được không? – Sheren, Ran, Tomoyo và Naoko đồng thanh.
_Phải đấy Ai-chan! – Heiji và Shinichi nói
_”Ở đây ra vậy trời!” – Sakura thầm nghĩ._ Ờ, cũng được. Chiều ý các cậu vậy.
_Yeah!!!!! Thành công rồi! – Cả 6 người đồng thanh la lên.
_Sakura-neechan! Bây giờ cũng trưa rồi, em và Naoko-chan đều cảm thấy đói, mình rủ các anh chị kia đi ăn cùng luôn nha chị! – Tomoyo năn nỉ
_Ờ
_Nhất trí! – Cả bọn cùng nhau nói.
Thế là hết buổi sáng. Tại nhà hàng, Shinichi, Heiji, Sheren và Ran hỏi Sakura về việc học tập và cả chuyện bạn bè nữa, nhưng chuyện học tập thì hỏi rất ít vì cả 5 người họ đều học cùng lớp với nhau mà, trong khi Tomoyo và Naoko đang bàn với nhau về nơi mà cả bọn chuẩn bị đi. Ran lên tiếng nói:
_Sakura-chan à! Dạo này cậu học tập sao rồi, có lẽ không vấn đề gì rắc rối nhỉ?
_Ờ.
_Cậu còn nói chuyện với “Ngũ long công chúa” không?
_Ít lắm. Tớ chỉ nói chuyện với Mihane-chan thôi, còn mấy người còn lại thì không, à không, cũng có nhưng rất rất ít. Tớ cũng chả quan tâm. Bây giờ bạn thân nhật của tớ là cậu, Sheren, Shinichi, Heiji, Akemi và Mihane-chan thôi.
_Oh, thế bây giờ Akemi-chan đang ở đâu và học lớp nào vậy, cả “ Ngũ long công chúa” nữa? – Cả 4 người đồng thanh hỏi.
_Làm gì mà phấn khích thế. Bọn mình ở khu Beika còn bọn họ thì có lẽ ở khu Haido. Hình như các cậu ấy đều học lớp 11C hay 11D gì đó ấy.
_ Thế còn những người khác thì sao? – Họ lại đồng thanh hỏi.
_Tớ đã nói rồi còn gì. Họ ở khu Haido và học lớp 11C hay 11D gì đó ấy. – Sakura hét lên.
_Thế à!
_Mà cái này là các cậu đang tra tấn tớ đấy nhá! – Sakura lạnh lùng.
_Hì hì…..
_Mà các cậu còn nhớ làn đầu tiên bọn mình gặp Ai-chan ở trường không? – Heiii nhắc lại những cảm giác và chuyện xảy ra của 2 năm về trước.
_Đương nhiên! Làm sao mà bọn tớ quên được chứ, cũng đã 2 năm rồi còn gì! – Mọi người đồng thanh.
*** Flashback ***
*** Trường trung học cấp 3 Teitan ***
_Ồn ào…ồn ào…- Tiếng ồn từ trong lớp 11B vọng ra ngoài. Ở trong lớp, phía gần vời cửa sổ có một nhóm 4 người đang trò truyện cùng với nhau.
Ran: Này các cậu! Hôm nay lớp ta sẽ có một học sinh mới chuyện về đấy!
_Thật hả? – Sheren, Heiji và Shinichi hét lên.
Ran: Ừ! Tớ vừa nghe Terada-sensei nói lúc nãy mà!
_Oh! Không biết trông bạn ấy thế nào nhỉ? – Cả ba người tò mò.
Ran: Ôi. Tớ tò mò muốn biết quá!
_Hơ? Thế cậu vẫn chưa nhìn thấy học sinh mới à? – Ba người hỏi.
Ran: Chưa! Tớ chị mới nghe nickname của cậu ấy thôi… ( Nội quy của trường là học sinh xưng với nhau bằng nickname, còn tên thật chỉ được các cô, thầy giới thiệu để biết thôi)
_Sakura? – Cả ba người hét lên.
Ran: Ừ! Sakura có nghĩa là Hoa Anh Đào.
_Mà nhắc Sakura mới nhớ…- Sheren nghĩ._ Nickname của Doanh-chan cũng là Sakura, đúng không?
Reng…reng…reng…- Tiếng chuông báo giờ học vào.
_Ừ! – Ran, Heiji và Shinichi đồng thanh.
_Tớ nhớ cậu ấy lắm! – Sheren cười buồn.
_Bọn tớ cũng thế mà !
Cạch…Xoạch…- Tiếng mở cửa lớp học. Terada-sensei bước vào lớp. Thầy hạ giọng và nói:
_Này các em, từ hôm nay lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới. ..Em vào đây đi, Sakura-chan.
Sakura mở cửa bước vào lớp. Cả 4 người: Sheren, Heiji, Shinichi và Ran hét lên:
_Hả ả ả ả ả ả??????????????????????? – Cả bọn đồng thanh hét lên làm Terada-sensei và cả lớp giật mình.
_Các em làm gì mà hét ầm lên thế hả? – Thầy giáo trách.
_D…Doanh-chan!!!!!!!!!! – Cả bọn bàng hoàng lẫn ngạc nhiên
_Oh, các em biết Khả Doanh à? – Thầy giáo ngạc nhiên hỏi.
_Không những quen mà còn rất rất thân nữa, thưa thầy! – Cả đám cười.
_Các em biết rồi thì để thầy giới thiệu với cả lớp, đây là Tiết Khả Doanh, nickname là Sakura Miyano, từ bây giờ sẽ là thành viên của lớp chúng ta! – Thầy giáo mỉm cười.
_Tên tớ là Sakura Miyano. Rất hân hạnh làm quen với các cậu! Yoroshikune…
“ Làm quen với các cậu ấy chắc vui lắm, nhưng điều làm tớ vui nhất là được gặp lại Sheren, Ran, Heiji và Shinichi” – Sakura nghĩ thầm.
_Sakura-chan à, em rất thân với nhóm của Shinichi-kun phải không? – Thầy hỏi.
Dòng suy nghĩ của Sakura đã bị cắt ngang bởi câu hỏi của thầy.
_Vâng ạ! – Sakura trả lời.
_Vậy em ngồi kế Ran-chan nhé! Chỗ ngồi cạnh của số ở bàn thứ hai từ cuối lớp đếm lên ấy. Chỉ chỗ đó còn trống thôi. Được không nào?
_Dạ!
_Thôi nào! – Thầy giáo đanh bộp 2 tay vào nhau._Chúng ta bắt đầu học nhé!
_Vâng ạ! – Cả lớp đồng thanh.
***Giờ ra chơi ***
_Sakura-chan, cậu dọn đến đây khi nào mà không báo gì cho bọn tớ hết vậy? – Cả còn nhìn Sakura với vẻ mặt rất…hình sự.
_Sao các cậu lại trách tớ. Nhà tớ vừa xây xong, các cậu chỉ đi ngang và nói: “ Không biết đây là nhà của ai nhỉ ? “. Nói xong các cậu đi mất tiêu mà còn ở đây trách tớ hả! – Sakura hét lên.
_Hơ hơ! V…Vậy là cái căn nhà 5 tầng, số 23, khu 2 Beika ấy hả? – Bọn họ hỏi với chất giọng đang..run run.
_Ờ. Chứ các cậu nghĩ tớ ở đâu?
_Ừ thì…(cười đau khổ) _ Thế cậu đã biết nhà bọn tớ ở chỗ nào chưa? – Sheren đánh trống lảng.
_Đương nhiên. Nhà cậu ở số 18, khu 5 Beika, nhà Heiji ở kế bên nhà cậu là số 19 khu 5 Beika. Nhà Shinichi số 29 khu 4 Beika, còn nhà của Ran ở số 22 khu 3 Beika. Thế nào? Đúng chứ? – Sakura nở nụ cười đắc chí.
_Ơ… Phải. – Cả bọn đồng thanh với vẻ rất ngạc nhiên. Này này, lâu quá không gặp Sakura-chan, tan học bọn mình tổ chức Party chào mừng cậu ấy ở nhà tớ nhé! Được không các cậu? – Ran nhanh chong lẫn sang chuyện khác.
_OK! – Cả bọn đồng tình.
“ Ái chà! Đánh trống lảng hay gớm nhỉ! “ Sakura nhoẻn cười và nghĩ thầm.
Buổi Party diễn ra tại nhà Ran rất náo nhiệt. Họ cùng nhau trò chuyện, vui đùa. Ai cũng vui vì sau bao năm gặp lại, Sakura vẫn lạnh lùng nhưng ko kém phần đáng yêu mà họ từng quen biết, và Sakura vẫn là người bọn họ quý trọng và yêu thương nhất. ( Bọn họ cũng là những người mà Sakura lo lắng, quan tâm, quý trọng và yêu thương nhất.)
***End of Flashback***
Khoảng lặng bị cắt ngang bởi hai giọng nói hồn nhiên, trong sáng của hai đứa em Sakura.
_Các anh chị ơi, mình đi đâu chơi nữa ạ? – Hai cô bé hỏi. _ Đi nua sắm nhé, em vừa tìm được một cửa hàng bán đồ đẹp lắm .
_Ờ, nhưng chẳng phải lúc sáng hai đứa đã mua rồi sao? – Sakura lạnh lùng lên tiếng.
_OK!!!!! –Sheren và Ran nói.
_Trời ơi!!! Haizzzzzzzzzzz…!!!!!!!!!! – Shinichi, Heiji lẫn Sakura thở dài. _ Chắc chết mất!
Thế là mọi người đi mua sắm cùng nhau nhưng thật ra chỉ có Tomoyo, Naoko, Sheren và Ran mua thôi, còn 3 người kia đang ngồi nhấp nháp ly nước trái cây ở quầy bán nước kế bên nói mua sắm. Cả 4 người họ lựa cho Sakura 1 bộ váy trong rất xinh và 4 cô nàng cũng mua cùng 1 loại như vậy. Cuối cùng thì việc mua sắm cũng đã kết thúc, “ Tứ cô nương” ấy đi lại quầy bán nước cùng với ba người kia. Sakura lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
_Này, 14/2 các cậu có rãnh không?
_Rãnh! – Cả bọn đồng thanh.
_Bọn mình tổ chức Party ở nhà bác tiến sĩ kế bên nhà tớ nhé. Hôm đó bác ấy đi du lịch cùng bạn ở Hawaii rồi nên đồng ý cho tớ mượn chìa khóa. Được không nào?
_Ok! – Sheren, Ran, Heiji lẫn Shinichi phấn khích.
_Bọn em cũng Ok! – Tomoyo và Naoko cười.

_Vậy quyết định thế nhé. Tớ sẽ rủ thêm Akemi, Mihane, Aoko,Haruna, Kaito và cả Aki-neechan nữa nha. – Sakura nói.
_Sao cũng được! Miễn cậu vui là Ok! – Mọi người nháy mắt đầy tinh nghịch.
Sakura cảm nhận được mọi người yêu thường và quý cô như thế nào. Sakura nở trên môi một nụ cười rất dịu dàng.
_Bây giờ chỉ mới 4 giờ, bọn mình cùng đi dạo nhé! – Sheren nói.
_Ừ! – Tiếng đồng thanh từ Ran, Sakura, Shinichi và Heiji.
_Vâng ạ! – Tomoyo và Naoko cười hớn hở.
Tại một con đường ven bờ sông vắng người qua lại. Hai bên bờ, những bong hoa cỏ mọc dại cứ vươn lên mạnh mẽ trước cái lạnh của đất trời. Mọi người cùng nhau trò chuyện, hai cô bé Tomoyo và Naoko đang loay hoay tìm những nhánh hoa bé xinh giữa bao nhiêu loài cỏ dại. Tiếng cười trong vắt và hồn nhiên của hai cô bé hòa vào ánh hoàng hôn tím đang tràn ngập khắp không gian rộng lớn. Sheren lên tiếng.
_Mọi người à, trời sắp tối rồi, bọn mình đi đâu đó rồi ăn tối ở khách sạn tầng thượng Beika Center nhé!
_Ờ!
_Đồng ý! – Mọi người đồng thanh.
_Người lạnh lùng có khác đấy, Ai-chan! – Heiji và Shinichi châm chọc Sakura.
_Hai cậu trêu tớ đã hai lần rồi đánh nhá. Không muốn chết thì im lặng giùm cho tớ. – Sakura liếc Heiji và Shinichi.
_Vâng vâng thưa Haibara-neechan. – Heiji và Shinichi đồng thanh vì hai người họ rất sợ đôi mắt lạnh lùng sắt như dao của Sakura.
Trong khi hai anh chàng đang tái xanh mặt vì đôi mắt lạnh lùng của Sakura thì bốn cô gái kia đang cười hí hửng.
_Ai bảo Shinichi-oniichan và Heiji-oniichan cứ chọc Sakura-neechan làm gì để rồi mặt này tái xanh! – Tomoyo và Naoko lè lưỡi lêu lêu hai anh chàng kia.
_HIHIHI! Phải đấy phải đấy! – Sheren và Rn nói.
_Ừ ừ! – Shinichi và Heiji trả lời.
_Thôi nào. Bây giờ đi được chưa hả? – Sakura hỏi/
_OK! ĐI NÀO! – Mọi người đồng thanh.
HIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHIHI
Tiếng cười trong vắt của mọi người vang lên.
Trời sập tối, tuyết ại bắt đầu rơi.
Hoa tuyết trắng xóa cả một vùng Tokyo hoa lệ.
Một ngày Giáng sinh thật vui vẻ…
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 2: Tình bạn cao cả…
_Alo…Có chuyện gì mà gọi cho tớ vậy? – Ran hỏi
_ Cậu sang nhà tớ và cùng tớ đi dạo được không?
_Được rồi! Cậu có định rủ thêm Sheren-chan không?
_Ừ, cậu gọi cho cậu ấy giúp tớ nhé!
_Ok. Bye cậu. Tớ sẽ sang nha cậu ngay.
_Ờ, bye…….Tút…tút…tút….
Kingggggggggggg…………kooonggggggggggggggg………………
_Các cậu đến rồi à? – Sakura mở cửa bước ra ngoài. _Chúng ta đi thôi!
_Ừ.
Giờ đây, Sakura, Sheren và Ran đang bước đi trên phố. Họ cùng nhau nhiền những mầm cây đang dậy dưới lớp tuyết mỏng còn sót lại, Sakura nói.
_Đông sắp tan rồi, các cậu nhỉ! – Sakura mỉm cười.
_Ừ, lại thêm một năm nữa…- Sheren và Ran trả lời. _ Bọn mình đi tháp Tokyo và đi mua sắm nhé! –Hai cô tiểu thư lên tiếng nói.
_Ờ.
Họ cùng nhau đi chơi, tham quan tháp Tokyo rồi cùng nhau đi mua sắm ở rất nhiều cửa hiệu quần áo khác nhau. Và nơi họ đang dừng chân là nhà hàng Haido. Sakura lên tiếng.
_Sheren-chan, Ran-chan! Có lẽ tớ vô dụng và đáng ghét lắm, phải không? – Sakura cười buồn.
Lời nói của Sakura làm Sheren và Ran ngây người, vừa ngạc nhiên, bàng hoàng và lo lắng.
_S…Sakura-chan, cậu nói cái gì vậy? – Sheren và Ran lo lắng.
_Tớ hỏi thật đấy, hai người trả lời thật long với tớ đi !
_S…sao cậu lại hỏi bọn tớ như vậy?
_Ran-chan à, cậu còn nhớ khi bọn mình 13 tuổi, tớ đã tâm sự với cậu những gì không?
_Cậu hỏi tớ cậu có vô dụng và đáng ghét quá không, vì cậu chưa từng tự mình sáng tác ra một bài blog về Conan, cậu chỉ nhờ những bài khác mà sáng tạo ra, cậu đã khóc và tự hỏi tại sao mình lại vô dụng đến thế nhưng dù thế nào thì cậu vẫn có thế hiểu và cảm nhận được cảm giác của nhân vật mà, đâu ai có thế được như cậu. –Ran cố gắng an ủi và khuyên Sakura.
_Ran-chan nói đúng đấy, cậu đừng buồn về chuyện đó mà! _Sheren nói.
_...T…tớ chưa bao giờ tự mình viết ra một blog về Conan cả, tớ thấy mọi người có thế viết vả lại bái blog cũng rất hay, tớ cảm thấy ganh tỵ với tài năng của họ, tớ tự hỏi vì sao tớ không thể tự viết ra theo ý của mình, tớ cảm thấy tớ..tớ…-Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang lăn dài trên má của Sakura, cô gục đầu xuống, mái tóc của cô đã che hết nữa gương mặt._...tớ thậm chí không bằng Ran-chan, tất cả các môn tớ đều rất tệ, nhất là Toán, tớ không sánh bằng ai trong lớp cả, tớ thấy mình trở nên vô dụng. Những lúc buồn, Sheren-chan và Ran-chan có thể cười tươi như chuyện buồn đó chưa từng xảy ra. Còn tớ thì sao, chỉ biết mang cái bộ mặt lạnh lùng, dù rất muốn cười để quên đi nhưng tớ không làm được. Tớ rất vô dụng phải không? – Nước mắt cô vẫn cứ trào ra. Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
Sheren và Ran không biết phải làm gì để Sakura không khóc nữa, dường như nỗi đau ấy đã theo Sakura từ khi còn lớp 7 cho đến bây giờ, nên dù có khuyên cậu ấy quên cũng không thể nào làm được.Ran nói:
_Tớ biết cậu đang rất đau khổ về chuyện viết blog lần chuyện tình bạn nữa. Nhưng Sakura-chan à, trên đời đâu có ai là hoàn hảo đâu, đúng không? – Ran cố an ủi cô bạn thân của mình.
_Tớ thấy mình vô dụng, cười để vơi đi nỗi buồn mà không cười được thì tớ làm được gì, thậm chí…thậm chí tớ còn không bằng một nửa của cậu. – Sakura hét lên.
Sheren và Ran vẫn rất lo cho cô bạn của mình, hai cô ấy không biết phải làm gì để Sakura có thể vui lên và quên đi nổi đau đó.
_Tớ biết và hiểu cảm nhận của cậu. Cậu đừng khóc và buồn như vậy nữa, cậu như thế tớ và Sheren-chan buồn lắm đấy. Cậu hãy vui lên đi Sakura-chan, xin cậu đấy! – Ran nhẹ nhàng nói.
Những giọt nước mắt của Sakura đã ngưng lại, cô ấy nở một nụ cười để an ủi Ran và Sheren nhưng trong lòng cô, vết thương đó sẽ vẫn còn mãi, không bao giờ biến mất.
_Tớ xin lỗi vì đã làm hai cậu lo lắng!- Sakura mỉm cười.
_Không sao! – Sheren và Ran cùng nở một nụ cười.Sheren và Ran hiểu rằng dù có cố gắng cười để họ đỡ lo lắng nhưng họ biết nỗi đau đó của Sakura vẫn còn mãi và họ cũng biết dù có đau đớn thế nào, Sakura vẫn rất quan tâm đến mọi người có lúc quên cả chính mình, cô ấy có một trái tím rất trong sáng và thuần khiết ( câu này là Ran tâm sự với tớ đấy nha)
Ba người lại đan tay vào nhau và càng siết chặt hơn, mỗi bước đi của họ lại đầy ắp tiếng cười, tình bạn của họ vẫn mãi bền lâu theo từng năm tháng.
*** Sáng hôm sau ***
*** Tại nhà của Sakura ***
_King…….konggggggggggggggggggggg……!!!!!!!
_Vâng Vâng !
_King koong! King koonggggggggggggggggggggggg!!!!!!!
_Trời ơi, nghe rồi làm gì mà bấm chuông mãi thế ! – Giọng nói tức giận của cô nhóc Naoko từ trong nhà vọng ra ngoài cửa. (La gì mà lớn thế!) _H…Hơ là các anh chị ạ! – Cô nhóc giật mình.
_Phù!! Em làm anh cứ tưởng lại chọc giận Ai-chan rồi đấy! – Heiji và Shinichi thở phào.
_Hi hi hi! – Sheren, Ran và Naoko cùng cười.
_Ơ…Sakura-chan đâu em? – Ran lên tiếng hỏi.
_Tớ đây! – Sakura bước ra cửa cùng với Tomoyo.
_Cậu…cậu sao rồi? – Ran và Sheren hỏi về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
_Sao là sao? Tớ bình thường mà. – Sakura lạnh lùng, dù cố gắng nói thế nhưng ai cũng biết hiểu được rằng cô đang rất đau khổ. – Giờ đi học được chưa? – Cô nói để Sheren và Ran không hỏi thêm gì nữa.
_Ừ! –Mọi người cùng nhau cười
Họ lúc nào cũng vui đùa, trò chuyện, tâm sự và đi học cùng với nhau. Shincihi, Heiji, Ran, Sheren và Sakura, một nhóm bạn rất rất thân, lúc nào cũng đi cùng nhau, họ là những người bạn rất tốt, họ quan tâm lẫn nhau, họ không bao giờ xa rời nhau. Thời gian này Sakura rất hạnh phúc, mặc dù cô vẫn còn đau đớn về chuyện kia, nhưng bây giờ, Sheren, Heiji, Shinichi và Ran đã làm cho Sakura đỡ lạnh lùng hơn vì trước đây, cô luôn cô đơn một mình, không một bạn thân, giờ đây, cô đã có những người bạn sát cánh bên mình. Mong rằng họ sẽ là bạn thân mãi mãi của nhau đến suốt cuộc đời này…
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua….
Nhà Sakura. Buổi chiều ngày 13/2.
_Sakura-neechan, có thư của chị đây ạ! – Tomoyo hơn hở đưa ngay lá thư cho chị mình.
_Chị cảm ơn em! – Sakura dịu dàng nói.
Cô bóc thư ra.
“ Tiết Doanh thân mến!
Chị rất vui khi em gửi mail và mời chị đến dự Party tối ngày Valentine. Nhất định chị sẽ đến, à, sáng hôm đó em ra sân bay đón chị nhé, nếu em bận thì nhờ Tomoyo-chan và Naoko-chan ra đón chị nhé. Vì chị chưa đến Nhật Bản bao giờ nên dễ bị lạc đường lắm hì hì. Nhớ đón chị nhé.
Aki “
Sau khi đọc thư, cô mỉm cười rồi quay sáng nói với Tomoyo –chan.
_Tomoyo-chan, ngày mai 8 giờ em và Naoko-chan ra sân bay đón Aki-neechan nhé!
_Vâng ạ! – Tomoyo cười.
_Em cũng vào giúp chị làm Chocolate đi!
_Ok.
Tối hôm đó Sakura gọi điện cho Akemi.
_Alo? Sakura-chan à, có chuyện gì mà gọi cho tớ thế.
_Ờ. Ngày mai tớ và bạn tớ tổ chức Party tại nhà của bác tiến sĩ, cậu cùng đến chơi nhé!
_Nhưng…nhưng tớ còn chưa biết địa chỉ nhà cậu huống chi nhà bác tiến sĩ.
_Xì! Nhà tớ số 23, khu 2 Beika, còn nhà bác tiến sĩ số 22, khu 2 Beika.
_Ừ, tớ sẽ đến, Party tổ chức lúc mấy giờ?
_7h. Cậu có thể đến sớm hơn để giúp bọn tớ.
_Ok, hẹn gặp lại cậu ngày mai nha.
_Ờ, bye.
_Bye.
…Tút…tút…tút…(Tắt máy)
Sau khi ngắt điện thoại với Akemi, Sakura lại phải gọi cho 4 người nữa. Cuối cùng cũng xong. Sakura thở dài.
_Cốc…cốc…cốc…Sakura-neechan, em vào được không ạ? – Tomoyo hỏi.
_Em vào đi. – Sakura lên tiếng.
_Sao? Có chuyện gì nào?
_Dạ? Ơ… em muốn mới Rika-chan đến dự buổi Party tối mai, có được không ạ? – Tomoyo nghẹn ngùng hỏi.
_.....Ờ, được. H…hơ…- Tomoyo ôm chầm lấy Sakura.
_Cảm ơn Sakura-neechan! –Cô bé khẽ nói.
_Chúc ngủ ngon, Sakura-neechan! – Tomoyo nói khẽ qua tai chị mình. Sakura cũng cảm thấy có gì đó âm ấm trên má của mình.
Tomoyo chạy ra khỏi phòng của Sakura.
“Hì, cảm ơn em, Tomoyo-chan !” –Sakura nhoẻn cười và thầm nghĩ.
Thế là thêm một ngày nữa lại trôi qua.
 
Chap 3: Hạnh phúc thật sự…
Nhà Hattori sáng sớm ngày 14/2…
Ping….poonggggggggg………
_Ai vậy? – Người trong nhà hỏi.
_Heiji-kun! Sheren và Ran đây!
_Ờ, mời hai cậu vào nhà. Tự mở cửa nhé.
Sheren và Ran vừa bước vào nhà thì …
_Heiji-kun! Cậu làm gì mà nhà bừa bộn và lộn xộn thế hả????? – Sheren và Ran la lên. (Chuyện đương nhiên! )
_Có gì đâu. Shinichi đang ngủ đấy, cậu đừng có la làng lên như vậy chứ.
_Oh, vậy ra nguyên nhân là do cậu và Shinichi bày ra chứ gì? – Hai người họ cùng đồng thanh.
__Ừ, thì sao nào?
_Cậu phải dọn dẹp hết cái chỗ này đấy! – Hai người hét lên.
_Nếu tớ nói không thì sao?
_Karate của tớ thì không đánh lại cậu nhưng…Ran có thể đấy. – Sheren cười gian._Ran-chan, tung Karate đánh cậu ấy đi Ran! – Sheren hét lên.
_Thôi thôi để tớ dọn…- Heiji sợ run người.
_Biết điều đấy! - Sheren và cười ranh.
_Lúc nãy cậu bảo là Shinichi-kun đang ngủ ở đây phải không?
_Ừ, thì sao! H…hớ….-Heiji giật mình. _C…cậu định làm gì? – Heiji lo lắng.
_....Hehehe – Sheren cười gian. _Rồi cậu sẽ biết. –Sheren hít hơi mạnh rồi…_SHINICHI !!! THỨC DẬY CHO TỚ!!! – Sheren hét lên vì biết tỏng khi ngủ Shinichi không thích bị người khác đánh thức (trừ những ngày đi học) và 100% sẽ “ xử đẹp” người khai ra cậu đang ngủ ( Ở nhà người khác chứ không phải nhà của Shinichi àh nha)
_Sao thế Sheren-chan? – Shinichi tỉnh dậy bước xuống cầu thang.
_Không có gì. Tớ chỉ muốn hai cậu dọn dẹp lại cái “ bãi chiến trường” này thôi.
Đột nhiên Shinichi quay sang Heiji làm anh chàng rút lui theo quán tính.
_HEIJI ! SAO CẬU NÓI VỚI SHEREN LÀ TỚ ĐẾN ĐÂY VÀ CÙNG CẬU BÀY RA CÁI “BÃI CHIẾN TRƯỜNG” NÀY ĐỂ RỒI SHEREN-CHAN BẮT CHÚNG TA PHẢI DỌN HẾT HẢ? HẢ? – Shinichi hét vào tai Heiji.
_Hic…hic…xin lỗi. Nhưng đâu phải lỗi của tớ đâu. Tớ chỉ lỡ miệng nói thôi mà! – Heiji cười ngây thơ.
_CÒN CÃI BƯỚNG NỮA HẢ TÊN “ CỘT NHÀ CHÁY “ –Shinichi đã hết mức chịu đựng nên một lần nữa hét vào tay Heiji.
_Thôi nào, bọn tớ sẽ giúp hai cậu dọn dẹp. – Sheren và Ran nói.
_Ừ, cảm ơn hai cậu! – Shinichi và Heiji đồng thanh.
Sau đó bốn người họ cùng nhau dọn dẹp. Cuối cùn thì “ bãi chiến trường “ cũng đã thu dọn xong. Mệt phờ!
_Này, hai cậu đã làm Chocolate tặng mọi người chưa??? – Giọng của Sheren từ trong bếp với ra phòng khách.
_Chết! Bọn tớ quên mất! – Shinichi và Heiji là lên.
_Thật là…Sakura-chan đã nói với chúng ta hồi lễ Giáng sinh rồi còn gì? – Sheren trách
_Chịu thôi- Shinichi và Heiji than thở.
_Thôi dẹp cái bộ mặt tiếc rẻ của hai cậu đi! – Sheren gắt._Đoán 100% là như vậy nên tớ và Ran-chan đã làm giúp hai cậu rồi đấy. Đây! – Sheren đưa hẳn vài hộp Chocolate cho Heiji_Đây là quà của tớ. Nhận rồi thì đừng quên quà đáp lễ đấy nhé! – Sheren đỏ mặt.
_Biết rồi thưa công chúa! – Heiji cũng đỏ mặt không kém khi nhận quà của Sheren.
“Tình cảm gớm nhỉ!” – Shinichi và Ran nghĩ thầm.
_Thế còn của tớ? – Shinichi xem ngang.
_Đây! – Ran đưa cho Shinichi những hộp Chocolate.
_Cảm ơn cậu nhé Ran-chan! –Heiji cười. (Hai người họ không có gì với nhau đâu, chỉ đơn thuần là bạn thân bình thường thôi à)
_Àh phải, tớ có ý kiến này hay lắm nè! –Sheren đánh bộp hai tay vào nhai rồi la lên.
_Há…Ý kiến gì cơ? – Shinichi, Ran và Heiji thắc mắc.
_Nhưng trước tiên tớ phải hỏi các cậu…-Sheren e ngại nói.
_Nói nhanh đi chứ! – Ba người họ sốt ruột.
_Trời ơi, từ từ người ta nói, làm gì mà cứ như muốn nuốt sống tớ thế hả? – Cơn giận của Sheren bùng nổ.
_Ơ…bọn tớ xin lỗi mà.Hì hì…(cười đau khổ)
_Tớ muốn hỏi các cậu có muốn nghe giọng hát của Sakura-chan hay không? – Sheren cố gắng “ hạ quả”
_Ừ! Cũng đã lâu tớ không được nghe giọng hát của Sakura-chan, thế nhưng cậu có cách gì để làm cậu ấy hát không? – Ran ngạc nhiên.
_Phải đấy! Ai-chan không thích hát đâu nên bảo cậu ấy hát chắc không được đâu! – Shinichi và Heiji nói.
_Xì. Có cách tớ mới nói chứ. Này nhé, bọn mình đã làm sẵn quà Valentien cho Sakura-chan rồi, thì cứ bày ra trò chơi, ai thua thì hát 1 bài cho mọi người cùng nghe.
_Nhưng thể loại trò chơi nhưng thế nào? – Ba người kia thắc mắc hỏi.
_Ai cũng biết là ngày này nếu nhận được quà Valentine thì không thể đáp lễ vào đúng ngày này. Vì vậy bọn mình cứ hô to 1, 2 , 3 nếu ai tặng quà cho người kia người kia trước thì thắng và tất nhiên, tất cả Chocolate của mình đều nghiêng về Sakura-chan. Thế nào? Có được không?
_Nhất trí! – Cả ba đồng thanh.
_Để tớ thồng đồng với Tomoyo-chan và bảo em ấy nói chuyện này với bạn của Sakura, bạn của em ấy và cả Aki-neechan nữa. – Sheren cười ranh.
Sheren nhấc máy điện thoại gọi cho Tomoyo.
_Sheren-neechan à! Có chuyện gì không ạ?
_Ừ! Có chuyện này chị muốn nói với em.
_..........................................................................
_.........................................................
_...................................
_.....................
_Được chứ!
_Vâng ạ!
…Cạch…(Tắt máy)…
Sheren quay sang ba người kia cười gian. Ran, Shinichi và Heiji nhìn nhau nói khẽ “Sakura-chan mà biết bọn mình chơi gian lận chắc sẽ diễn ra một trận lôi đình đấy.” Cả ba người khẽ nói.
Ai ngờ nói khẽ thế mà vẫn lọt vào tai Sheren. Cô lên tiếng.
_Không sao đâu mà! Tớ chắc chắn Sakura-chan sẽ không phát hiện ra dễ dàng thế đâu, những trò chơi nhỏ thế này cậu ấy sẽ không suy luận được đâu, trừ khi có vụ gì lớn mà thôi. Ha ha ha! –Dòng suy nghĩ của ba người kia bị cắt ngang bởi câu nói của Sheren.
_”Chị hai cảm bẫy Sheren” có khác. Hizzzzzzzzzzzzzzzz …- Ba người thở dài.
Ring…ring…ring...Chuông điện thoại của Sheren vang lên.
_Sao rồi Tomoyo-chan?
_Em đã thong báo với mọi người rồi. Bây giờ chỉ còn chờ hiệu lệnh tối nay nữa thôi ạ!
_Cảm ơn em. Bye em nhé.
_Vâng!
Tút…tút…tút…(Tắt máy)
_Xong rồi đấy! – Sheren cười ranh.
_Trời ơi! – Cả ba người họ thở dài.
_Thôi nào, trưa rồi đấy. Đến nhà Sakura-chan ăn trưa thôi! – Sheren hớn hở.
_OK! – Ba người họ đồng tình.
……………………..
……………..
……..
Sheren, Heiji, Shinichi và Ran đến nhà Sakura. Sheren bấm chuông cửa.
_Các cậu đã đem theo quà chưa vậy? – Sheren hỏi.
_Rồi, thưa tiểu thư. – Shinichi và Heiji bực mình vì sáng giờ cứ bị Sheren nhắc đi nhắc lại về chuyện quà Valentine đến chai cả tai.
_A…Sakura-chan ra rồi kìa! – Ran chỉ tay vào cánh cửa nhà.
_Chào cậu! – Bốn người đồng thanh.
_Chào các cậu! Mà sao bây giờ các cậu mới tới?
_Tớ…tại khi nãy tớ và Ran-chan đến rủ Heiji-kun cùng đi, khi đến nhà cậu ta thì bọn tớ đã thấy cả một “ Bãi chiến trường” do cậu ấy và Shinichi-kun gây ra. Vì thế tớ và Ran-chan phải giúp hai cậu ấy dọn dẹp.
_Thế à? – Sakura nhìn đồng hồ đeo tay. _Đã 11h rồi đấy!
_Thì tại bọn tớ muốn thưởng thức các món ăn do cậu nấu mà! – Cả bọn cười ranh.
_Thiệt tình…thôi các cậu vào nhà đi, cùng ăn trưa với tớ luôn!
_Hoan hô! – Cả bọn la lên.
_Àh, mà Tomoyo-chan và Naoko-chan đâu? Sao tớ không thấy? – Ran hỏi.
_Ra sân bay đón Aki-neechan rồi! –Sakura trả lời lạnh lùng.
_Trưa hôm nay bọn mình ăn gì vậy? – Heiji và Shinichi hỏi.
_...Pancakes!
_Cái gì? Pancakes á? – Cả bọn đồng thanh hét lên với vẻ ngạc nhiên đến tột cùng vì họ đang rất mong chờ những món ngon do Sakura làm nhưng xem ra bị “hố” rồi.
_Không ăn thì thôi! Tại hôm nay tớ chỉ lo mua nguyên liệu cho buổi Party tối nay nên quên mua cho buổi trưa? – Sakura lạnh lùng mở của đi vào nhà.
_Thế à? –Cả bọn đồng thanh.
_Này, các cậu có định vào nhà không đấy? – Sakura đã đến cửa chính của nhà trong khi bọn họ vẫn đang đứng ở ngoài hàng rào.
_Đợi bọn tớ với. – Bốn người chay theo Sakura vào nhà.
Ở bàn ăn, mỗi người có một dĩa Pancakes , một dĩa sandwish nhân trái cây 3 tầng và 1 ly nước chanh. Họ nếm những món đó rồi ồ lên:
_Pancakes ngon quá Sakura-chan à! – Sheren và Ran reo lên. _Cả sandwish trái cây nữa.
_Đúng đấy! – Heiji và Shinichi đồng tình.
_Sao? Còn dám chê Pancakes của tớ làm nữa không? - Sakura nhoẻn cười.
_Không…không…- Mọi người đồng thanh. (Sao mà chê nữa cơ chứ ^^ !)
_Àh, Sakura-chan à, cậu đã lên thực đơn cho buổi Party tối nay chưa? – Cả 4 người hỏi.
_Rồi!
_Là gì thế? – Bốn người đồng thanh.
_Là bít tết, Cà ri và Hambergur.
_Còn tráng miệng là gì ? – Ran và Sheren đồng thanh.
_Bánh kem dâu, Pudding và nước trái cây.
_Bánh kem dâu / Pudding á? – Sheren và Ran ngạc nhiên vì họ rất thích hai món này, cả Shinichi và Heiji cũng vậy.
_Ờ!
_Hoan hô! – Shinichi, Ran, Sheren và Heiji hớn hở.
_Nhưng tí nữa các cậu phải giúp tớ làm bánh kem dâu đấy nhá. Pudding thì tớ làm rồi, ở trong tủ lạnh bên nhà bác tiến sĩ ấy, còn bánh kem dâu thì chưa! – Sakura cười trừ.
_OK! – Mọi người đồng thanh nói.
Sakura mỉm cười nhẹ nhàng. Trong mỗi con tim đều cảm nhận được vô vàn niềm hạnh phúc và giờ đây, Sakura đã tìm được những người bạn rất thân với mình để bù đắp cho khoảng thời gian vắng bóng tình bạn của cô ấy.
Khoảng lặng được cắt đứt bởi giọng nói rất quen thuộc với Sakura.
_Sakura-chan!
_A…Aki-neechan! – Sakura ngạc nhiên thốt lên.
_Ừ! Là chị đây! – Aki mỉm cười.
_Em nhớ chị nhiều lắm! – Sakura chạy đến và ôm chầm lấy Aki, cô khẽ nói và mỉm cười.
_Chị cũng nhớ em nhiều lắm! – Aki cười và vỗ nhẹ vào vai Sakura.
_Hi hi hi. – Sakura cười, vòng tay ôm lấy Aki đã buông ra thật nhẹ nhàng.
_À, chị đói rồi, em vào bếp làm vài món cho chị ăn nhé!
_Cả em nữa!- Hai cô bé lên tiếng.
_Được rồi nhưng tất cả mọi người phải làm bánh kem giúp tớ đấy nhé!
_OF COURSE ! – Mọi người đồng thanh.
Họ cùng nhau cười. Trong lúc Sakura đang làm Pancakes và sandwish trong bếp thì mọi người quay sang nói khẽ với Aki:
_CHị đã chuẩn bị xong chưa ạ?- Mọi người khẽ nói.
_Ok! Giờ chỉ còn đợi hiệu lệnh tối nay. – Aki cười.
Sau khi ăn trưa tại nhà Sakura, mọi người kéo nhau qua nhà bác tiến sĩ để chuẩn bị món ăn cho buổi Party.
4h chiều, trên con đường đến nhà Sakura, các bạn của cô ấy và bạn của Tomoyo đang bàn nhau về chuyện trò chời “ Món quà Valentine”. Đương nhiên à mọi người đều rất muốn nghe Skaura hát và biết tỏng rằng cô ấy chỉ nhanh nhẹn trong những việc khác, còn với những trò chơi mà cô ấy không thích thì không nhanh nhẹn lắm và cũng không suy luận được với các trò chơi đơn giản nhưng đầy ẩn ý này.Cuối cùng cũng đến nhà bác tiến sĩ. Akemi nhấn chuông cửa.
King……………koongggggggggggg…………..
_Shinichi-kun, có người đang nhấn chuông cửa kìa, cậu ra mở cửa giùm tớ đi! – Tiếng của Sakura vọng ra từ trong bếp, cô nàng đang đặt những quả dâu tươi lên bánh kem.
_OK! OK!
_Sakura-chan đang làm gì ở trong bếp vậy? – Cả bọn hỏi khi nhìn thấy Shinichi ra mở cửa.
_Đang làm bánh kem dâu cùng với những người khác! – Shinichi mở cửa ra.
Shinichi vừa mở cửa thì bọn con gái chạy ùa vào. Kaito lên tiếng.
_Đúng là còn gái…_Kaito nói. (Bọn con gái mà còn ở đây thì các cậu chết chắc!)
_Ờ! Phải đấy! – Shinichi đồng tình._Thôi vào chơi games và xem TV với tớ và Heiji-kun đi! ( Kaito không học cùng lớp với Shinichi và Heiji nhưng cũng thân với hai anh chàng kia)
_Được rồi! – Kaito cười.
Trong nhà bếp thì khá ồn ào vì mọi người ( chỉ con gái thôi nha) đang cùng nhau làm những món ăn cho buổi Party và cũng cùng nhau trò chuyện. (Bây giờ là 5h30)
Còn ba anh chàng kia thì đang rất chi là căng thẳng và tập trung cao độ với cái trò chơi điện tử cầm tay mà bác Agasa mang tặng Sakura trước khi đi du lịch để chơi cho đỡ buồn chán ( Vì Sakura rất thích mấy cái trò chơi điện tử cầm tay của bác Agasa chế ý mà). Nhưng thỉnh thoảng ba anh chàng lại nhếch mép cười vì lâu rồi không thấy Sakura và mọi người vui như hôm nay, cả ba anh chàng cũng vui lây ( chả là khi nãy ba anh chàng có lén vào nhà bếp để nhìn thái độ của mọi người và cũng nhìn các món ăn để trên bàn). Heiji lên tiếng.
_Kaito-kun, cậu đã chuẩn bị xong chưa? – Heiji nói trong khi tay đang bấm cạch cạch về cái đồ điều khiển trò chơi điện tử. ( Cậu ta đang đại chiến đua xe với Shinichi mà)
_À rồi, chỉ còn chờ mệnh lệnh tối nay nữa thôi.- Kaito cười ranh.
Hi hi hi hehehe hahaha – Shinichi, Heiji và Kaito cùng cười.
Cuối cùng Party cũng điễn ra.
_Mọi người cạn ly nào? – Giọng của Heiji mở màn buổi tiệc.
_Ok! Uống cho hết nhé! – Mọi người cùng nâng ly.
Buổi Party diễn ra rất vui, mọi người ai cũng vui, cùng nhau trò chuyện. Sau khi ăn xong thì họ chuyển sang hát Karaoke. Ai cũng hát cả, riêng Sakura thì không.
_Các anh chị ơi, lại đây uống nước trái cây nào! – Tomoyo lên tiếng.
_Ừ! – Cả bọn đồng thanh.
_Bây giờ bọn mình cùng chơi trò chơi nha! – Sheren nói.
_Cái gì cơ? – Sakura giật mình dù đang đứng ở trong bếp. _ Trò chơi gì đấy? – Sakura từ trong bếp bước ra phòng khách.
_Trò chơi tên là “ Món quà ngày Valentine”. Thể loại trò chơi như thế này, tớ sẽ đếm đến 3, ai tặng quà cho người kia trước thì thắng, còn ai thua thì phải hát tặng mọi người một bài hát đấy nhé. – Sheren nháy mắt đầy ẩn ý.
_Ok! –Mọi người đồng thanh.
_Trời ạ! Các cậu biết tớ rất ghét chơi mấy cái trò này và hát Karaoke mà còn bày ra nữa hả? – Sakura nhăn nhó.
_Thôi mà, cùng chơi đi! – Mọi người năn nỉ.
_Ờ, chiều ý mọi người vậy nhưng chỉ lần này thôi đấy. Để tớ vào lấy Chocolate đã.
_Rồi, bắt đầu nhé! – Sheren lên tiếng.
_1……………………………………
_2………………………………….
……………………………………..3
_H…hơ…………..-Sakura tròn mắt._Sao các cậu đưa hết Chocolate cho một mình tớ vậy? – Sakura tức giận.
_Thì mọi người ai cũng quý cậu hết mà! – Heiji và Shinichi châm chọc.
_Thế là cậu thua rồi đấy nhé, Sakura-chan! Hãy hát một bài tặng mọi người đi nhé! – Ran và Sheren nháy mắt tinh nghịch.
_.....................Thôi được. Tớ thua rồi, tớ sẽ hát, được chưa! – Sakura đưa tay đầu hàng.
_Hay quá! YEAH!!!!!!!!!!!!!! – Mọi người đồng thanh.
_Ơ…Bài này là bài Sakura Sakura của Rin mà. – Sakura ngạc nhiên khi nghe giai điệu bài hát mà cô rất rất thích.
_Mọi người đoán cậu sẽ hát bài này nên đã nhấn chọn giùm cậu rồi. Mirro đây! – Ran mỉm cười.
_Cảm ơn cậu.
Thế là Sakura hát bài hát mà cô ấy thích để tặng mọi người như một món quà Valentine. Ai cũng vỗ tay vì mọi người đều mong được nghe Sakura hát từ chính bài mà cô ấy thích nhất. Sau khi Sakura hát xong, mọi người lại thay phiên nhau hát tiếp., trong lúc đó thì Sakura đang cắt bánh kem dâu và đặt những dĩa Pudding cùng với bánh kem lên khay để mang ra cho mọi người. Sakura lên tiếng.
_Mina! Lại đây ăn bánh kem và Pudding nào!
_Ok! Tới ngay tới ngay! – Mọi người đồng thanh.
Họ cùng nhau ăn bánh kem và Pudding do Sakura làm. Mỗi người được 1 dĩa bánh kem, 1 dĩa Pudding và 1 ly nước trái cây. Ăn xong mọi người đồng thanh:
_Ôi! No quá đi mất! – Họ vừa nói vừa xoa xoa cái bụng của mình.Làm Sakura cười khì và nói:
_Xin lỗi nhé! Hôm nay tớ làm món ăn hơi nhiều nên làm cho mọi người ăn no đến căng cả bụng luôn rồi ! Hi hi hi! – Sakura cười.
_Hihihihihihihihi – Mọi người cùng nhau cười. Hôm nay bọn mình ngủ ở đây luôn nha! – Sheren lên tiếng.
_Đồng ý! – Mọi người đồng thanh. (Có cả Sakura nữa đấy nhé!)
Thế là ngày 14/2 lại trôi qua. Một ngày Valentine của niềm vui xum họp và của tình bạn đẹp.
Và chắc chắn bọn họ sẽ là bạn thân nhất của nhau đến suốt cuộc đời này.
……………………………………………….
……………………………………..
……………………………..
…………………….
…………..
End
 
Cậu cho tớ lấy tem và phong bì nhé! Chap này hay lắm! Tớ ủng hộ! Mong cậu mau ra chap mới nhanh nhanh và tiếp tục phát huy nhé!:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
nhưng fic của tớ thuộc loại short fic nên đến đây là hết rồi, sr cậu nhé:KSV@18:
 
Quay lại
Top Bottom