[Shortfic] Hành trình tìm lại tình yêu

Tự nhiên thấy đoạn "thử nghiệm trên chuột rồi và xác nhận rất hiệu quả" nghe hơi ngang ngang sao đó, với cả ko lẽ Ai chế thuốc teo nhỏ cho chuột đớp rồi cho uống thuốc giải độc thử :)). T nghĩ viết là "Tôi đã thử nghiệm trên chuột rồi, ko chết đc đâu" có thể hợp lí hơn chăng :D, anw, nghe cũng chuối chuối sao đó
 
Chap mới có từ tối qua nhưng bây giờ mới nhảy vào com, thật lòng hối lỗi với ss.
Ss viết vẫn hay tuyệt, từ hình thức cho đến nội dung. Mà tiến độ fic này có vẻ chậm hơn so với Cậu nhất định phải hạnh phúc ss nhỉ! ( làm em cứ ngóng hằng ngày).
Hóng chap mới...
 
mrlonevd : cảm ơn nhiều vì góp ý. Xây dựng tính cách Ai-chan luôn là thử thách lớn nhất của t nên viết cứ cảm thấy ko ổn mà cũng không biết sửa như thế lào... Khổ, tính cách đặc biệt của Ai chắc chỉ mỗi bác GA mới làm nổi. Cho xin câu thoại đó vào fic luôn nhá :D
Bautroiquangdang : Fic kia là nghĩ ra lâu rồi và viết luôn nên mới nhanh. Còn fic này nổi hứng lên viết nên còn phải chỉnh sửa lại cốt chuyện. Nhưng yên tâm là một khi mình bắt tay vào làm cái gì thì sẽ làm đến cùng trong thời gian sớm nhất. Tuy nhiên, dạo này ko có rãnh, cuối năm bận ăn nhậu liên hoan tùm lum. Haizz... Qua tết còn một kỳ thi quan trọng nữa. Dự là cái fic sẽ kéo dài mấy tháng.
 
Lâu lâu vào lại KSV, phát hiện ss lại viết truyện rồi. Vui ghê. Chap 1 này mang 2 màu sắc đối lập nhỉ, ban đầu hài kinh khủng, phần sau buồn não lòng. Nếu em là Conan thì sẽ ôm lấy Haibara mà gào lên "Đừng đi, tớ yêu cậu" thì được rồi. Mà thế thì làm gì có chuyện để xem. :))
Hóng chap mới!
 
Chapter 2: Biến mất

Part 1

Kể từ buổi chiều lộng gió ngày hôm ấy, sau một tuần lễ giam mình trong phòng thí nghiệm cuối cùng Haibara cũng xuất hiện mang theo 2 viên thuốc giải đúng với ý nguyện của tên thám tử bốn mắt. Nhưng ngay khi cậu nhóc đầy hào hứng được trở lại làm Shinichi, vừa từ phòng thay đồ bước ra thì phát hiện Shiho đã biến mất.

Hoàn toàn biến mất!

Cứ như là bốc hơi vào không khí, không một dấu vết.

Chỉ còn lại một bức thư nằm lẻ loi ở trên bàn với vỏn vẹn hai từ “Xin lỗi”.

Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nữa hồn kia bỗng dại khờ…
(Hàn Mặt Tử, Những Giọt Lệ)

Có những thứ chỉ khi nào mất đi rồi thì ta mới cảm thấy được giá trị thật sự của nó, mới phát hiện nó quan trọng đối với ta nhiều như thế nào.

Cô đã luôn âm thầm bên cạnh cậu khiến cậu ỷ lại vào sự tồn tại của cô để đến khi không còn cô nữa, lần đầu tiên trong đời cậu nếm trải cảm giác đau đớn vì nhớ thương. Mỗi việc cậu làm, mỗi người cậu gặp đều gợi nhớ về cô, đâu đâu cũng nhìn thấy bóng hình của cô. Lòng cậu không ngừng dằn vặt bởi hàng loạt câu hỏi...

Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cậu không giữ lời hứa? Tại sao cậu viết cho bác Agasa cả một bức thư dài mà chỉ để lại cho tớ hai từ ấy? Tớ thật sự không thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, cũng không chấp nhận cho cậu bỏ tớ mà đi, tớ nhất quyết sẽ mang cậu trở về!

Shinichi lật tung cả Tokyo nhưng vẫn không thấy bóng dáng Shiho đâu. Cậu hỏi đi hỏi lại FBI và anh Akai rất nhiều lần nhưng không một ai biết tung tích của cô nàng thiên tài hóa học.

Thế nên chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm. Tìm kiếm không ngừng nghỉ. Không quan tâm có kết quả hay không.

Điên cuồng tìm kiếm, cậu quên rằng mình còn có trách nhiệm với một cô gái khác. Tuy nhiên, những người xung quanh cậu thì không quên điều đó.

“Cậu đã về hơn một tháng rồi sao chưa chịu đi gặp Ran? Cô ấy đã đợi cậu lâu lắm rồi. Chuyện của Miyano-san cũng đâu thể giải quyết ngay được” – Hattori phải lên tiếng hối thúc.

“Shin-chan, con nên gặp Ran đi, con bé đang buồn lắm đấy!” - mẹ cậu cũng bắt đầu nói điều tương tự.

Ngay cả bác Agasa cũng lên tiếng khuyên bảo: “Ta biết cháu lo cho Shiho nhưng cũng không thể bỏ Ran hoài như vậy được. Thấy cháu như thế này Shiho sẽ đau lòng lắm đấy. Trong thư để lại cho ta, con bé đã bảo mong cháu và Ran được hạnh phúc”.

Hạnh phúc? Chỉ cần gặp Ran thì tất cả những cảm giác tồi tệ này sẽ chấm dứt và có thể hạnh phúc được sao? Còn Shiho, cậu có hạnh phúc không?

Lý trí Shinichi biết rất rõ Ran đã vì cậu mà đợi chờ quá lâu. Nhưng trái tim cậu bây giờ đã hướng về một người con gái khác. Trách nhiệm và tình cảm, làm sao vẹn cả đôi đường để không làm tổn thương một ai cả? Sức ép vô hình từ trách nhiệm đối với Ran Mori đè nặng lên vai làm Shinichi không thể thở nổi.

Không lối thoát!

Và câu chuyện không biết sẽ tiếp tục bế tắc như thế cho đến bao giờ nếu như tai nạn đó không xảy ra. Thám tử lừng danh khắp Nhật Bản lại mắc phải một sai lầm sơ đẳng nhất là không phân biệt được đèn giao thông màu xanh hay đỏ để dẫn đến hậu quả là xe của cậu đi chơi trò đụng nhau với xe tải. Thế mới biết không phải vô cớ mà người ta vẫn luôn cảnh báo phải tập trung khi lái xe vì sự an toàn của chính mình và cho người khác.

May mắn là không có ai nguy hiểm đến tính mạng. Anh tài xế xe tải chỉ bị gãy chân còn Shinichi nghiêm trọng hơn, đầu bị va chạm mạnh và ảnh hưởng đến trí nhớ.

Bác sĩ chẩn đoán có thể chấn động từ vụ tai nạn đã làm tổn thương não bộ vùng lưu trữ ký ức và nhận diện khuôn mặt nhưng không ảnh hưởng đến những vùng ngôn ngữ và tư duy logic. Do đó, về khả năng phá án và các kiến thức liên quan, chàng thám tử vẫn biết rất rõ nhưng đối với những người và việc đã xảy ra trước đây thì đành “bó tay chịu trận”.

Thế là mặc cho gia đình và bạn bè thử bao nhiêu cách, Shinichi vẫn không có một mảy mai nhớ lại điều gì. Kể cả những nơi quen thuộc cũng không gợi lại cho cậu một ký ức nào, dù là nhỏ nhất.

Ran là người bị đả kích từ sự việc này nhiều nhất. Nếu như tình cảm gia đình và bạn bè có thể thiết lập lại từ đầu thì tình yêu lại là một thứ rất riêng, rất khác. Bạn bè, những người có cùng quan điểm và sở thích rất dễ dàng thân thiết lại với nhau. Bên cạnh đó, sợi dây liên kết ruột thịt giữa cha mẹ và con cái là thiêng liêng và không thể cắt rời, theo thời gian những tình cảm gia đình sẽ trở về bền chặt.

Chỉ có duy nhất tình yêu là phụ thuộc hoàn toàn vào cảm xúc. Mà thực tế là cảm xúc của Shinichi dành cho Ran vốn đã không phải là tình yêu.

“Ran, đừng chờ nữa. Dù cậu rất tốt nhưng tớ rất tiếc là mình không thể nhớ được gì cả, cũng không cảm nhận được gì cả. Bây giờ tớ chỉ xem cậu là bạn mà thôi” – anh chàng thám tử thật thà tự thú.

Phải mất thêm một năm sau Ran mới chấp nhận sự thật là Shinichi-ngày-xưa đã không trở về nữa. Nếu là trước đây, Ran đã sẵn sàng chờ đợi khi Shinichi đi biền biệt một năm mới về, nhưng lúc đó là những lần trò chuyện, những quan tâm ấm áp của cậu bạn từ thuở ấu thơ tiếp cho cô thêm sức mạnh.

Còn hiện tại tất cả không còn ý nghĩa gì nữa. Có những buổi chiều Ran bắt gặp Shinichi ngồi thẫn thờ trên sân bóng, trầm mặc và lặng lẽ. Trực giác của phụ nữ cho cô biết trái tim cậu ấy đang dõi theo một bóng hình mơ hồ xa xăm nào đó.

Chỉ cần có hy vọng, con người ta sẽ có thể làm bất cứ điều gì nhưng một khi mất hết niềm tin chúng ta lại dễ dàng từ bỏ tất cả.

Và cuối cùng, hạnh phúc đã mĩm cười với cô nàng mang trái tim thiên thần khi Ran tìm thấy một nửa của mình tại giảng đường đại học. Tình yêu rồi sẽ đến với những ai biết mở cửa trái tim mình để cho đi yêu thương.

Ran đã bước tiếp. Mọi người đều bước tiếp. Nếu như một chuyến xe bus đã không còn chỗ cho mình thì sẽ luôn có một chuyến sau, hay sau nữa chờ mình ở phía trước. Chỉ có duy nhất một kẻ “làm ngơ” với vòng quay của thời gian, cứ mãi bướng bỉnh chôn chân tại trạm xe mà không chịu lên một chuyến xe nào khác.

Thế giới này rộng lớn như vậy nhưng cuộc đời này chúng ta có thể gặp được bao nhiêu người? Có những người tưởng như không có một sợi dây liên kết nào nhưng định mệnh đã mang họ đến bên nhau và không thể tách rời.

“Ở nơi nào đó trên thế giới có cô ấy xuất hiện, thì tất cả những người khác đều trở thành tạm bợ. Anh không muốn tạm bợ”
(Cố Mạn, Bên Nhau Trọn Đời)

Thế là 10 năm hối hả đi qua…

*****

“Này, mơ màng gì thế ngài thanh tra? Đang nhớ cô em mới chuyển về đơn vị cậu phải không? Tôi nghe mấy đồng nghiệp bên tôi bảo em ấy xinh lắm mà!”, tên bạn thân ở đâu xuất hiện, vỗ lên vai một cái rõ đau. Bao nhiêu năm trôi qua mà Hattori vẫn duy trì thói quen chọc phá Shinichi mỗi khi chạm mặt.

Nhưng quý ngài thanh tra Kudo của chúng ta cũng không phải tay vừa, nhếch mép cười đểu lại tên bạn thân: “Cậu thôi nói chuyện tào lao đi. Tôi mà mách vợ cậu thì cậu có mà xong đời. Nên nhớ tôi thuộc bộ phận chống khủng bố nếu cần có thể khôi phục lại những gì cậu vừa nói qua hệ thống camera giám sát đấy”

Hattori mặt xanh như tàu lá, lầm bầm ở trong miệng, “Làm ở NSC thì hù tôi à? Chỉ là tôi còn vợ còn con nên không thích liều mạng đi lo mấy vụ đánh bom, khủng bố như cậu. Mà cấm cậu nói bậy bạ với vợ tôi đó. Cậu biết Kazuha lợi hại cỡ nào rồi. Từ ngày vào ngành cảnh sát, cô ấy không biết học ở đâu ra những trò kinh khủng vô cùng”, dứt lời Hattori khẽ rùng mình.

“Haha, đường đường là trưởng thanh tra phòng điều tra tội phạm thuộc tổng cục cảnh sát mà lại đi sợ vợ. Kazuha dù sao chỉ làm bộ phận hành chính, còn cậu thuộc tổ hình sự mà cũng ngán nữa sao?”, Shinichi lại châm dầu vô lửa.

“Người không có vợ như cậu thì ko có tư cách trêu tôi sợ vợ. Nói cho cậu biết, đó là tôn trọng vợ, mẹ của con ta, chứ không phải sợ vợ.” Hattori thuyết giảng đầy tự tin, và không quên chốt lại một câu “Kinh nghiệm xương máu từ tôi cho cậu thấy đấy, đừng bao giờ lấy vợ cảnh sát!”

Vốn định tìm tên bạn thân để trốn khỏi đi xem mặt nhưng nói chuyện thiên khơi với hắn một lúc lại chuyển về chủ đề chọn-trường-học-cho-con. Ừ thì nhóc Fujimaru nhà hắn đã năm tuổi rồi, sang năm là vào lớp một. Tên này kết hôn sớm kinh khủng. Vừa 21 tuổi, sau khi hoàn thành chương trình đào tạo thanh tra chỉ trong vòng 3 năm giống như Shinichi, hắn đã vội vã lên xe hoa. Chắc vì gia đình 2 bên đã biết nhau quá rõ nên họ cũng muốn 2 kẻ kia cưới nhau xong cho rồi.

Từ ba năm nay với tài năng phá án, hắn được điều từ Osaka về tổng bộ để phụ trách tất cả các vụ trọng án xảy ra trong cả nước. Tốc độ thăng tiến cũng tương đương với Shinichi, chưa đầy 30 tuổi nhưng đã là trưởng thanh tra cao cấp.

Tuy nhiên, Hattori đem mấy chuyện con cái này mà bàn với một kẻ chưa vợ như Shinichi thì chẳng khác nào… “đàn gãy tai trâu”. Vì lẽ đó, cuối cùng Hattori cũng đành giơ tay đầu hàng mà ra đi bỏ bạn “Một tuần chỉ có ngày chủ nhật hiếm hoi, tôi phải về lo cho vợ con đây, phần cậu thì tự mình lo liệu nhé”.

Còn lại một mình, Shinichi lấy từ cặp da một xấp tài liệu, chăm chú đọc: “Hệ thống giám sát toàn cầu trong phân tích tội phạm bằng nhận diện khuôn mặt”, anh chàng mỉm cười ranh mãnh “Xem ra mọi thứ đang đi đúng hướng…”
 
chài, khúc bỏ đi và tai nạn qua loa quá chừng 8-|, chap này hơi lan man đấy nha, coi chừng tác giả ăn gạch :))
 
mrlonevd : cái j cũng có nguyên do của nó cả. Cái j ko được nói, ắt sau này sẽ biết! B-)
Mà fic này là fic tình cảm nên tất nhiên phải bay bổng lan man rồi(:|
 
Hiệu chỉnh:
thật ra mình cảm thấy không lan man, có vẻ bạn viết hay hơn fic trước
 
Aluminium : Nói thật lòng hay khen xã giao đây? Tui là tui bự lỗ mũi rồi đó à! Coi như viết lên tay một chút vậy, viết hay không bằng hay viết ha. Hihi, em được khen là lá la...
 
Fic nào của ss Shin cũng bị Shi bỏ chèo queo tội quá. Để coi anh nhà đi cua Shiho-chan thế nào. Có phải Shiho là cô đồng nghiệp mới chuyển đến không ạ? Rồi anh cũng sẽ cưới vợ cảnh sát thôi Shin ơi...
Klq: mà có Cố Mạn ở đây nữa hả? Ko lẽ ss xây dựng Shin dựa trên hình ảnh Hà Dĩ Thâm?
 
không có sử dụng phương pháp nghệ thuật phóng đại đâu :Conan22:
 
Haibara_no_1 : Ý tưởng cũng hay đó, nhưng ko biết có giống với của c hok?
Klq: mà có Cố Mạn ở đây nữa hả? Ko lẽ ss xây dựng Shin dựa trên hình ảnh Hà Dĩ Thâm?
Nói thật là chưa từng đọc truyện nào của Cố Mạn, nói trắng ra là ko có đọc ngôn tình. Câu đó là do lúc đang viết thì nhỏ chung phòng cứ suốt ngày xem Bên Nhau Trọn Đời, thấy câu đó hay hay, hợp nội dung nên quăng vô luôn. Chứ cái anh Hà Dĩ Thâm tròn méo thế nào cũng chả biết :p. Nhưng nghe đồn anh ấy rất chung tình nên chắc là giống Shin của t rồi đó. Còn cái khác thì hên xui.
Aluminium : I love u pặc pặc...
Nói chơi vậy thôi chứ ai thấy chổ nào chưa được thì góp ý cho mình sửa với nhé. Nghe khen cũng thích mà chê cũng thích nốt. Mọi người cứ tự nhiên "nhả ngọc phun châu"... :D
 
Part 2

Nhà khoa học trẻ tuổi ngồi chống cằm, lơ đãng đưa tằm mắt ra ngoài cửa sổ. Bầu trời cuối khu trong vắt một màu xanh. Từng cơn gió bên ngoài len lỏi vào làm mái tóc màu nâu đỏ mềm mượt tung bay phấp phới, vuốt ve bàn tay đang lấp lánh chiếc nhẫn ôm vừa vặn ngón tay áp út.

Hoàng hôn. Những tia nắng cuối ngày phản chiếu vào đôi mắt xanh thẩm tĩnh lặng tựa như đáy hồ thu càng làm cho từng đường nét trên gương mặt cô gái thêm phần thu hút, một vẻ đẹp lai hoàn mỹ. Dường như thời gian không làm mất đi vẻ trẻ trung xinh đẹp mà ngược lại còn giúp cho cô ngày càng mặn mà, sắc sảo.

Góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp đó là một màu tóc nâu đỏ rất đặc trưng. Màu tóc nổi bật ấy là sản phẩm di truyền từ hai đấng sinh thành của cô, nên sau một thời gian ngắn thay màu tóc khác để qua mặt hệ thống hải quan và sự tìm kiếm của “anh”, từ khi đến đây cô đã đổi về màu tóc vốn có của mình.

Suốt bao nhiêu năm trôi qua, dù đã trở nên thân thiện và cởi mở hơn, cũng không còn hay mỉa mai người khác vì nạn nhân “yêu thích” cho những trò đùa ngày xưa đã không còn, cô nàng thiên tài khoa học vẫn duy trì vẻ trầm mặc và xa cách cố hữu. Cô không sao từ bỏ thói quen ngồi nhìn ra cửa sổ. Không phải là cô có nhiều thời gian rãnh rỗi đến mức cứ “thả tâm hồn treo ngược cành cây”. Thực tế là cô tham gia liên tục hết đề án nghiên cứu này đến nghiên cứu khác, cứ như vắt kiệt hết năng lượng tuổi trẻ cho tình-yêu-lớn-nhân-loại, nhưng tình-yêu-nhỏ của cô cũng không vì thế mà biến mất.

Cuộc sống của cô luôn tồn tại những khoảng trống, giống như bị ai đó đánh cắp và cứng đầu không chịu trả lại. Vì vậy, mỗi khi không làm việc và ngồi một mình cô lại bắt đầu thẫn thờ nhớ về “anh”.

Tình yêu trong từ điển của cô không phải là thứ có làm người ta “sống dở chết dở” giống như trong mấy bộ phim hay tiểu thuyết tình cảm lãng mạng, không có “anh” cô vẫn có thể sống, có thể hít thở và làm việc nhưng tình yêu tuyệt đối cũng không phải là thứ có thể xóa bỏ dễ dàng. Những ấm áp dịu ngọt của quá khứ đã cắm rễ và sinh sôi trong tâm trí cô như một thứ cỏ dại bất trị không cách nào tiêu diệt.

Với tài năng thiên bẩm và sắc đẹp làm say đắm lòng người, cô luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đặc biệt là cánh mày râu. Thế nhưng cũng như một món đồ quý được trưng bày trong tủ kính, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể chạm vào, cô làm chùn bước biết bao người.

Vết thương lòng trong quá khứ theo thời gian dần chai sạn lại, trở nên xù xì và gai góc ngán đường bất cứ chàng trai nào có ý định mở cửa bước vào. Phản xạ sợ bị tổn thương tạo thành bức tường thành bất khả xâm phạm bảo vệ trái tim cô, làm cho “anh” trở vị hoàng đế độc nhất trong tòa lâu đài đó!

Rosie Graythorn, cái tên mới cô tự đặt cho mình đã không còn xa lạ nữa, đủ khiến cô ngoái đầu nhìn lại mỗi khi nghe ai đó gọi to nhưng tận sâu thẳm trong trái tim cô vẫn thèm lắm, thèm kinh khủng một ai đó gọi “Shiho”. Có thể chăng được trở lại cuộc đời mà cô đã vứt bỏ dù chỉ trong một giây phút mà thôi?

“All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It's yesterday once more”


Giai điệu quen thuộc bài “Yesterday Once More” báo hiệu có cuộc gọi, cắt ngang dòng suy của Shiho. Là “anh ấy” gọi đến:

“Hi Rosie, sắp xếp đồ đặc hết chưa em? Có cần tối nay sang nhà em ăn tối rồi xếp đồ phụ em không?”, một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Thôi khỏi, cảm ơn. Em không phải trẻ con”, cô trả lời nhát gừng nhưng giọng điệu pha chút nũng nịu.

“Haha, không phải trẻ con mà lại thích làm những trò quái gỡ, đến bao giờ em mới chịu tháo chiếc nhẫn kỳ quặc đó ra? Mà thôi, cũng nhờ nó mà anh không có thêm đối thủ”, vọng lại từ đầu dây bên kia là tiếng cười sang sảng, có vẻ như người nói đang có tâm trạng rất tốt. Song liền sau đó như nhớ ra điều gì, anh ấy im lặng hồi lâu rồi mới từ tốn nói tiếp “Lần này em về Nhật một mình anh thật sự không yên tâm. Nhưng anh hứa khoảng 2 ngày sau, khi anh giải quyết xong công việc sẽ sang Nhật tìm em.”

Trong cuộc sống hiện tại của Shiho, “anh ấy” chính là phần duy nhất còn kết nối với quá khứ. Từ sau khi tổ chức sụp đổ, cô đã liên lạc với anh ấy để chuẩn bị cho kế hoạch tháo chạy vĩ đại của mình và kết quả thật sự đã tốt đẹp như những gì cô mong đợi. Ngày xưa chính anh ấy là người giúp cô làm hộ chiếu mới, tạo ra vỏ bọc thân phận mới, sắp xếp cho cô vượt qua hết những tai mắt để rời Nhật Bản và đưa cô đến tận Australia xa xôi này. Anh ấy chính là sự lựa chọn đúng đắn.

Biết rõ cô là ai, thế nhưng anh ấy vẫn cứ thích gọi cô bằng “Rosie” như những người khác. Anh ấy bảo “Cái gì của quá khứ thì hãy để lại trong quá khứ, con người cần sống cho hiện tại.”

Gác máy, Shiho tự cười một mình khi phát hiện suốt mấy năm qua anh ấy vẫn luôn bao bọc chăm sóc cho cô một-cách-thái-quá lên như thế! Cô chia sẽ cuộc sống của mình với anh ấy, họ cùng nhau ăn tối, la cà vào những quán cà phê nhuốm màu hoài cổ hay đi dã ngoại về những miền quê vào những ngày cuối tuần. Anh ấy mang đến cho cô niềm vui và những nụ cười. Cô hiểu tấm lòng của anh ấy nhưng bản thân lại không thể nào đáp lại.

Đã nhiều lần cô bắt ép cảm xúc của mình để cố gắng xem anh ấy như là một người “bạn trai” nhưng cuối cùng đành chấp nhận đối với cô, anh ấy chỉ là một người “anh trai” không hơn không kém. Vì vậy cô luôn muốn thẳng thắng trong mối quan hệ giữa họ, nhưng anh ấy thì vẫn tỏ ra như không hiểu, kiên trì không muốn bỏ cuộc. Cho nên cuối cùng trong mắt mọi người mối quan hệ này cứ mập mờ như thế, không phân định nổi tình cảm giữa họ là gì. Nhiều lúc cô cảm giác như mình có một người bạn trai “không chính thức”.

Lần này về Nhật là một kết quả Shiho không sao ngờ tới. Trước đây cô luôn chỉ phụ trách những công việc trong phòng thí nghiệm và luôn từ chối tham gia các buổi hội nghị quốc tế, nhường lại cơ hội đó cho Giáo sư và các anh chị khác trong nhóm nghiên cứu. Cô là thành viên trẻ nhất, cũng là tiến sĩ trẻ nhất tại Trung Tâm nghiên cứu này. Shiho được mọi người quan tâm giúp đỡ và cô cảm thấy dễ chịu khi đóng vai trò là người hỗ trợ phía sau, không xuất đầu lộ diện. Khoa học là chân lý và những người làm khoa học chân chính không mấy quan tâm đến vấn đề danh tiếng hay địa vị xã hội. Thành quả từ những nghiên cứu đóng góp cho xã hội mới là điều đáng tự hào nhất.

Hơn hết, cô có một lý do chính đáng để làm cho bản thân “vô hình” đối với thế giới. Nhưng vì lần này là một hội nghị kéo dài tận hai tuần tại Nhật và vừa vặn các thành viên khác bận việc ngay thời điểm đó. Nên Shiho không còn lựa chọn nào khác mà phải đại diện tham gia.

Trở về, quay về Nhật...

Đã 10 năm rồi…

Có lẽ đã đến lúc đối diện với quá khứ một lần để có thể bước tiếp. Bấy lâu nay Shiho luôn trốn tránh tất cả những tin tức liên quan đến ngày xưa, đến mọi người, đến “anh”.

Cô muốn nhân dịp này về thăm tiến sĩ Agasa và đám nhóc lớp 1B.

Bây giờ về Nhật chắc “anh” cũng đã kết hôn với Ran và có một gia đình hạnh phúc với con cái đầy đủ rồi.
 
Hiệu chỉnh:
Tem + phong bì :KSV@09::KSV@09:ss viết rất hay ạ :KSV@11::KSV@11:khó lắm mới kiếm được fic viết về shiho ở đây:KSV@03:nhanh ra chap mới nha ss
 
mizunashi2712 : vui vì bạn đã thích. Au sẽ cố gắng viết nhưng có thể tiến độ ra chap sắp tới sẽ chậm lại vì sắp về quê mà con gái thì tết nhứt ko lo phụ mẹ dọn nhà mà suốt ngày ngồi ôm lap chắc bị xử lý sớm. Hoho... nhưng yên tâm là ko đến mức phải chờ dài cổ nhiều tháng, nhiều năm lắm đâu :)
 
khúc này đẩy lên trước rồi đến lúc về Nhật gặp lại Shin mới biết đc mọi chuyện có lẽ bất ngờ hơn đó, có lẽ do lanh chanh thích tung tin giật gân câu khách trước mà :))
Rosie Graythorn, t thấy ko hay bằng cánh đồng màu xám :-?
Anh ấy và anh em phải chọn :)) (chọn rồi còn đâu). Nếu là truyện của t, t thích kiểu gọi là hắn, mỗi khi nghĩ đến hắn thì cười kiểu nửa miệng đó :Conan28:
Ko biết hồi đó đã giải thích với tụi nhóc chưa, h cũng lớp 11 có dư rồi, hơn nhau chục tuổi vẫn ok mà :Conan05:
Toàn ném đá hội nghị nhỉ, dù sao cũng là cảm xúc cá nhân, đừng buồn :))
 
mrlonevd : đúng là bạn thích giật gân nên bạn mới đổi cấu trúc như vậy đó. Nhưng đừng có nghĩ là Shiho về Nhật thì Shin dễ ăn à nha! Vẫn chưa biết anh ấy là ai và Shin cũng đâu có biết Shiho đã chọn rồi...
Thế cánh đồng xám đặt tên như thế nào? Grayfield hử? Hình như Haibara tiếng nhật có liên quang đến hoa hồng. Cũng có người gọi Ai-chan là hoa hồng xám. Dù sao tên Shiho Miyano/Ai Haibara vẫn là đẹp nhất :))
Hắn là từ tôi cố định gọi 1 người nhưng fic này ko đem ảnh vô, ko muốn lấy từ hắn để gọi người khác. Chủ quan thôi.
Hok buồn đâu. Đang thiếu gạch đá xây nhà nè. Có người chọi mừng mún chít...=))
 
t đọc đc ở đâu nói Ai Haibara là cánh đồng màu xám hay cánh đồng buồn j đó mà :-/
Gạch mà xây nhà đc thì t giữ lại chứ ném làm chi :))
À t thích kiểu cảm xúc nội tâm của nhân vật mập mờ chút, ko viết cụ thể rõ ràng mà dùng hành động để diễn tả nhiều hơn, nói cụ thể về nội tâm của Shin thôi, kiểu kiểu vậy đó. Như kiểu t là nhà xuất bản yêu cầu tác giả viết truyện vậy :))
 
mrlonevd : thông qua hành động bộc lộ nội tâm thì hay quá rồi. Viết ko nổi. Phải mô tả hành động kỹ lắm mà Au thì miêu tả dở tệ. Chỉ biết viết nội tâm và thoại thôi. Vậy mà cũng thành câu chuyện. Thiệt là khổ tâm vì cái sự gà của mình. Với lại viết fic để thỏa mãn sở thích nên câu chữ nội tâm chủ quan dữ lắm. Cố mà chịu đựng đọc đi ha!
Nếu hứng thú với Shiho thì đọc thử fic Hội kín - bốn chàng trai và một cô gái của ss Wings đi. Hay lắm! Theo t là hay nhất trong số những fic t từng đọc. Ko có tình cảm xướt mướt mà kinh dị pha phiêu lưu hành động. Chỉ là fic đó chưa viết xong thôi.
 
Quay lại
Top Bottom