2 | Gặp người bạn cũ, và một cây kẹo bông.
London vốn đông đúc. Trong một mảnh đất chật chội như nội thành London, bạn cảm thấy ấm hơn là chuyện thường. Vì thế, con người ở đây vốn không cần đến nhau. Họ đã không cần một bờ vai quen thuộc. Len vào dòng người tấp nập trên các con phố, đã thấy ấm áp hơn nhiều. Nhưng bạn sẽ chẳng quen ai ở đó cả. Vốn dĩ họ đã không cần nhau, nên nếu bạn chẳng nhớ mặt ai cả cũng không sao. Vì họ thậm chí không biết bạn. Kể cả bạn quen ai đó, nhìn nhau trên phố, hai người vẫn bước qua nhau, không hề có một câu chào, hay ánh nhìn thân quen nào.
Ở London này, con người đã phải học cách xa lánh nhau.
Hòa mình vào đám đông, Shiho kéo chiếc mũ sụp xuống quá mặt. Sẽ chẳng ai nhớ được một cô gái nhỏ nhắn, áo choàng dài quá đầu gối, với chiếc mũ rộng vành như thế cả. Vì ai cũng như vậy, để tránh những làn mưa bụi lất phất cứ tạt qua mặt. Ai ai cũng thế, đã quá trào phúng và mờ nhạt trong sương mù bao bọc quanh năm.
Shiho chợt thấy một vài người quen của mình. Nhưng họ không thấy cô. Hay là không thể thấy cô. Nhiều lúc, cô chỉ muốn gọi với thật to, để mọi người có thể nhìn thấy cô và vẫy tay lại. Nhưng họ sẽ không nhìn thấy cô. Họ sẽ không nghe thấy cô. Giữa thành phố sương mù này, con người là một thực thể vô hình và cô đơn.
Chợt Shiho đâm sầm vào một thân hình mảnh khảnh kiểu thư sinh. Cô ngã sõng soài dưới đất. Chiếc áo khoác bị dính đất bẩn. Cô cau mày phủi đất trên áo, miệng vừa lầm bầm.
- Trời ạ, đi đứng phải cẩn thận chứ.
Một bàn tay đưa ra trước mặt cô. Giọng nói trầm ấm vang lên làm cô chững lại. Thanh âm ấm áp và dịu dàng đến tận cùng, khiến vành tai cô khẽ ửng đỏ sau lớp tóc ngắn màu nâu đỏ rượu vang.
- Cô có sao không? Tôi có thể giúp gì để bù đắp lỗi lầm của mình, cô gái?
Giọng nói này, cô thấy quen quen. Tuy trầm và ấm như tiếng đàn guitar, nhưng cô vẫn nhận ra một giọng điệu tinh nghịch khéo léo ẩn trong vẻ quan tâm ấy. Cả cách nói chuyện cũng lịch thiệp và quyến rũ khó cưỡng. Cô ngước lên để nhìn rõ gương mặt con người này, ngươi con trai mới đâm phải cô cách đây chưa đầy ba phút.
Mái tóc xù nhuộm nâu hạt dẻ, đôi mắt xanh da trời khi nào cũng hấp háy niềm vui, những đường nét trên gương mặt đều sắc sảo và hài hòa.
Giống hệt Shinichi.
Nhưng Ran bảo, Shinichi đã sang Mỹ với gia đình. Thế nghĩa là, chàng trai này...
- Kuroba?
Chàng trai trước mặt cô nhìn quanh theo phản xạ. Anh ta nhìn cô dò hỏi, nhưng rồi câu nói bị đứt quãng khi nhìn thấy băng giá trong đôi mắt của cô - đặc điểm nhận dạng của cô khi dạo phố. Chàng trai khẽ rụt tay lại, nhưng hình như cánh tay cứng lại, nên anh chỉ biết nhìn cô trân trân và lắp bắp.
- S-Shiho?
- Đã nói là đừng gọi tôi bằng tên. Gọi là Miyano thôi.
Kuroba Kaitou khẽ cười, chủ động cầm lấy tay cô. Màu trời trong ánh mắt trở nên lấp lánh.
- Đã lâu không gặp. Đi uống gì với tôi nhé?
Shiho đứng lên, bàn tay gầy guộc của cô vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Trông hai người họ giống hệt một cặp tình nhân. Người qua đường đứng lại nhìn họ với ánh mắt hiếu kì, trông như họ đang cười thầm với mình,
"Để xem, mối tình này kéo dài bao lâu?". Shiho quét ánh mắt qua đám đông trước mặt. Họ liền bỏ đi, không ai bảo ai, trở lại với nhịp sống vốn có của riêng họ.
- Ok. Bia thì sao?
- Ừ. Từ lúc lấy vợ tới giờ, tôi cũng chưa đi uống bia lần nào.
Shiho nhướng mày nhìn Kaitou.
- Aoko?
- Ừ.
Cô lại ngước nhìn vòm trời xám đục trên đầu, khẽ thầm thì với chính mình.
- Bạn từ nhỏ... Hình như ai cũng thế...
Kaitou nhìn Shiho thắc mắc.
- Gì cơ?
Shiho xua tay, ánh mắt đã chuyển sang Kaitou. Hàng mi dài rủ xuống, che quá nửa con ngươi toả khí lạnh lùng và khó gần.
- Không có gì.
Cô lại tiếp tục rảo bước như chẳng có chuyện gì. Kaitou đi theo phía sau, trông gương mặt tỏ ý khó hiểu rõ rệt. Hai tay nhét sâu vào túi áo, cô rút điện thoại ra, cắm headphone và đeo vào tai. Chiếc tai nghe trắng như lẫn vào màu áo khoác của cô. Hai đầu headphone biến mất trong lớp tóc màu nâu đỏ. Cô ấn nút shuffle. Bên tai cô vang lên một bai hát. If I were you. Cô tự hỏi, tại sao nó có thể hợp với tâm trạng mình đến thế.
Sometimes, I want to push everything back and go out like you
I want to wash down my pain with alcohol, my sadness with laughter
But I don't...
- Miyano, cô muốn ăn kẹo bông không?
Shiho tháo một bên tai nghe, quay về phía sau. Cô thấy Kaitou chỉ vào một cửa hàng bánh kem ven đường. Biển hiệu được xếp bằng những viên đèn led nhiều màu lấp lánh. Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng này khá nhỏ, tầm như mấy tiệm tạp hoá gần nhà cô.
Nhà... bây giờ là một nơi cô đã không còn muốn được trở về...
- Cũng được. - Shiho gật đầu.
Bước vào cửa hàng, cô thấy bao nhiêu là bánh trái, đủ kích cỡ, màu sắc. Hương thơm ngậy của kem tươi hòa lẫn với mùi ngai ngái ẩm trong không khí khiến mũi cô hơi ửng đỏ. Kaitou hồ hởi chỉ vào từng loại bánh, giới thiệu rành mạch, hệt như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp vậy.
Mà hắn ta hẳn là giỏi trong khoản này rồi, cô nhủ thầm.
- Đây là bánh caramel trà xanh, loại bánh được yêu thích nhất ở cửa hàng này. Còn đây là bánh dâu phủ dừa nạo, cái này cũng ngon không kém đâu.
Kaitou kéo tay cô ra gian giữa, chỉ vào một thứ đồ ăn tròn tròn như bông, nháy mắt.
- Nhưng kẹo bông vẫn là ngon nhất.
Cậu gọi một nhân viên gần đó, nói một thứ tiếng mà Shiho đoán, là tiếng Pháp.
- Cô cứ tự nhiên. Anh ta sẽ nói với chủ tiệm.
Shiho rút cây kẹo bông. Đây là lần đầu cô trông thấy một thứ như thế. Cô đã từng đọc vài bài viết về loại kẹo này, hình như là trên một tờ báo giới thiệu về Việt Nam, một đất nước khá quen thuộc ở phía Đông Nam châu Á. Kẹo thì nằm trên que tre, xù lên như con mèo bông vậy. Cây kẹo màu hồng trên tay cô có một mùi hương kì lạ, làm Shiho tò mò cắn thử một miếng. Vị gừng lan trong miệng cô, dù hơi cay nhưng khá ngon. Miếng kẹo cứ tan như xà bông, rồi kết thành thứ hỗn hợp như bã kẹo cao su, làm Shiho thích thú. Cô nói với Kaitou.
- Làm sao cậu biết chỗ này vậy?
- Thì cũng qua tim hiểu.
Shiho thôi không hỏi nữa. Thỉnh thoảng, cô cảm thấy Kaitou thật đa nhân cách. Lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc lại nhàm chán đến khó tin, khiến đầu óc cô quay như chong chóng.
- Thôi chết, hình như tôi có một cuộc hẹn với bạn. Chào Miyano nhé.
Shiho chưa kịp trả lời hay nói một câu tạm biệt, đã thấy Kaitou chạy vụt ra khỏi cửa hàng. Kế hoạch uống bia bị đơn phương phá vỡ. Cô tiến tới quầy thanh toán, đặt một tờ 20 euro lên mặt bàn, không quên kèm theo một câu quen thuộc khi mua hàng.
- Không cần trả lại đâu.
Bước ra khỏi tiệm, Shiho thấy trời mưa lất phất. Lại kéo chiếc mũ sụp xuống, đeo headphone, cô chầm chậm lẩn mình vào dòng người xô bồ phía trước. Cây kẹo bông gòn trên tay vẫn gờn gợn mùi hương thoang thoảng.
Lại va vào một người. Hoặc là một người va vào cô. Không phải là người quen. Một gương mặt xa lạ. Một câu xin lỗi xã giao được buông ra rất nhanh từ người kia.
Cô không ngã. Nhưng cây kẹo thì rơi xuống đất. Cô không cúi xuống để nhặt lên. Chỉ đứng nhìn cây kẹo dính đầy bùn đất trong mưa.
Thành phố này bong tróc và trầy xước quá. Chỉ sợ lòng người chẳng thể vững vàng bao lâu. Bởi những gì từng là vui vẻ, là hân hoan, đã trở thành quá vãng trong phút chốc.
.tbc.