Từ sau bữa tiệc ngày hôm đó, trở về nhà, Vivian ngày càng sinh động hơn. Nàng không rõ vì sao qua đi những phút giây bàng hoàng vụn vỡ là niềm hưng phấn khó tả, không rõ vì sao bản thân lại như vậy, nhưng có lẽ, tồn tại ít nhất hai nguyên nhân.
Thứ nhất, hiện thực bày trước mắt nàng liên tiếp những vấn đề mà một thanh niên dưới sự giáo dục của nền duy vật biện chứng khó có thể tin nổi, nàng vẫn luôn nghi ngờ việc mình sống lại, có chăng đó chỉ là một giấc mộng quá đẹp mà bản thân vẫn luôn luân h.ãm không muốn tỉnh. Phát hiện sự thật về thế giới này càng khiến nàng cảm thấy buồn cười. Càng khiến nàng cảm thấy đây là một hồi ảo mộng, có lẽ sớm thôi sẽ phải tỉnh lại, sớm thôi sẽ mất đi tình yêu thương của hai người mẹ. Nhưng trong khoảnh khắc được mẹ Grey ôm vào lòng, nhớ lại, nàng khẽ cười, cái hôn ấm áp vẫn như đang dừng ở vầng trán, thanh âm dịu dàng trấn an, ánh mắt yêu thương, sủng nịch, phản chiếu trong đôi đồng tử xanh màu trời là lo lắng, là yêu thương. Là cảm giác mà thế giới lạnh lẽo kia nàng không bao giờ cảm nhận được.
Chỉ trong giây phút đó, nàng cười nhạo bản thân thật ngu ngốc.
Trừ ở bên hai mẹ, nàng đối với thế giới này cũng là hờ hững, đối mặt với cuộc sống quá mức hạnh phúc, nàng lại càng bất an. Ngay từ đầu nàng đã tự cho mình cái quyền xem mình chỉ là một cái người qua đường mà ngắm nhìn thế giới. Bản thân nàng đã từng tự hỏi, có mệt mỏi không khi mỗi ngày lo được lo mất ?
Lúc đó, nàng không trả lời được.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, nàng nhận ra rằng, nếu thượng thiên đã cho nàng một cơ hội tốt như vậy mà bản thân vẫn không biết nắm bắt thì nàng xứng đáng nên trở lại cái thế giới lạnh lẽo kia, một mình, cô độc, và tự mình gặm nhấm tất cả huyễn tưởng của bản thân về cái tốt đẹp của “mộng cảnh” trong hiện thực tàn khốc đối lập. Nếu một chút lòng trung thành với thế giới này cũng không có, vậy thì nàng xứng đáng bị nó bài xích.
Thứ hai, biết được mình sống trong thế giới của quyển tiểu thuyết Conan, dậy lên trong nàng một niềm hưng phấn khó tả. Đó là quyển tiểu thuyết mà nàng xem từ nhỏ đến lúc rời khỏi thế giới kia vẫn chưa kết thúc. Nàng có một loại hứng thú rất mãnh liệt muốn xem vỡ kịch diễn biến ra sao? Kudo Shinichi, Ran Mori, Shiho Miyano.....và còn trùm cuối nữa..... thú vị thật. Nàng cũng muốn biết người trong cuộc sẽ phản ứng ra sao trước rất nhiều điểm thiếu logic trong truyện. Dù sao đến một lần khó có được nhân sinh. Sẽ không thú vị nếu không thưởng thức cuộc vui này có đúng không ?
…
Grey cùng Meow chứng kiến con gái ngày một hoạt bát đáng yêu, tâm cũng dần dần thoải mái. Lăn lộn lâu ngày trên thương trường như vậy, cả hai không phải chỉ có cái danh không thực. Với cả xuất phát từ quan tâm của người mẹ, không khó để nhận ra con gái vốn có phòng bị tâm rất nặng, ngoài họ ra, Vivian đối với mọi người cũng chỉ nhàn nhạt, hờ hững. Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi đã như vậy, thật khó để hai người làm mẹ không lo lắng.
Mặc dù cũng là một khối băng sơn đối diện người ngoài, nhưng Grey cảm nhận được con gái lạnh một cách khác cô. Đó là một loại hờ hững, xem nhẹ mọi thứ. Đôi khi nhìn bé cưng nghiêm túc ngồi đọc sách ngoài vườn, Grey có cảm giác thiên thần nhỏ nhà mình thực xinh đẹp, tựa như một tiểu tinh linh không thuộc thế giới này. Phải, cảm nhận của cô lúc ấy, chính là không thuộc thế giới này, hình ảnh thật đẹp nhưng lại dọa cô một thân mồ hôi lạnh. Bảo bối là do bé mèo nhà cô thật khổ cực tiếp nhận thụ tinh rồi thật vất vả mang thai mới sinh ra được. Bé cưng là một phần sinh mệnh không thể thiếu đối với cả hai. Cả cô và Meow chỉ muốn con gái yêu thật hạnh phúc, thật vui vẻ, bình yên mà lớn lên. Nhìn tính cách con gái như thế, dù dùng nhiều biện pháp thay đổi vẫn không tiến triển là mấy, Grey cùng Meow cũng chỉ biết lo lắng suông.
Nay nhìn thấy con gái ngày một tươi vui sáng sủa, vui vẻ hoạt bát, cả hai mới có thể dần dần thả tâm.
...
Năm Vivian 15 tuổi, sau bao nỗ lực thuyết phục hai vị đại nhân
"hài tử khống" nhà mình. Nàng cũng được chấp thuận sang Nhật ba năm để du lịch, học tập.
Ngày rời nhà, nàng được hai mẹ đưa đến phi cơ riêng nhà mình. Trước khi lên máy bay, mẹ Meow còn ôm nàng khóc một trận, luyến tiếc nàng đi xa như vậy. Nhìn ánh mắt ửng đỏ của mẹ Meow, nàng cũng không nỡ, suốt nhiều năm như vậy không đi đâu xa nhà quá lâu. Mặc dù biết bản thân có thể trở về bất cứ lúc nào, vẫn là cứ không nỡ.
Mẹ Grey lúc ấy cũng chỉ lắc đầu cười trừ, miệng vẫn độc như ngày nào.
“Bé cưng, coi như con biết phận, cho con đi chơi xa một chuyến, mẹ lại tống được một bóng đèn cản trở”.
Vivian nghe vậy cũng cười, mẹ Grey vẫn nhỏ mọn như vậy, nhưng mà nghe thật kĩ đi, có người không nỡ nàng mà vẫn cứ giả vờ như vậy.
“Mẹ đừng vội đắc ý, con chắc chắn thường xuyên trở về cản trở mẹ làm chuyện xấu, con mới không nỡ mẹ Meow bị mẹ chơi xấu đến mặt lúc nào cũng hồng hồng”.
Vivian nói, một bộ nghiêm trang lại làm hai người lớn xấu hổ đến mức phải giả vờ ho khan quay sang chỗ khác. Mặt Meow có chút đỏ, một tay lặng lẽ tiến đến eo người nào đó nhéo mạnh, thẳng tay xoay một cái. Grey có khổ cũng không dám lên tiếng, một mặt quay sang trừng Vivian.
Cũng nhờ thế mà không khí chia xa mới giảm bớt đôi chút. Vivian bước lên máy bay, vẫy vẫy tay chào hai người mẹ. Meow tựa vào người Grey nhìn máy bay mãi đến đã cất cánh đi xa mới quay sang hôn Grey, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng thật nhiều tình cảm.
“Bé con trưởng thành rồi”.
“Uhm, có khi lần sau trở về lại mang về cho em không biết là một chàng rể hay con dâu đâu”.
Meow cười cười, tay lại lặng lẽ nhéo eo người nào đó.
Bé con đi chơi rồi, đến lượt em xử chị.
Cont.
@akame Rin <3
Chương này ngắn một chút, chương sau đảm bảo dài hơn, vở kịch chính thức bắt đầu.