Chap 2:
-Excuse me for a minute, I need to go to the bathroom. (Xin lỗi, tớ cần vào nhà vệ sinh một chút.)
-Ok.-Vanessa cười vui vẻ với bạn, nhận menu của bồi bàn rồi gọi đồ uống
-Lát nữa chị kể cho em thêm về chị nhé! Em là fan hâm mộ của chị từ hồi chị mới ra cuốn truyện đầu tiên rồi đấy!-Himeko háo hức nói
-Ừm.-Ran cười đáp lại
Ran xách túi xách đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Cô mở vòi nước ra rửa tay, rửa mặt rồi dặm nhẹ lại lớp trang điểm của mình. Bất chợt nhìn bản thân mình trong gương, cô chợt nhận ra mình khác trước nhiều quá. Từ bao giờ cô lại hay trang điểm vậy nhỉ? Từ bao giờ, mái tóc dài thẳng của cô đã được uốn cong sang trọng vậy nhỉ? Từ bao giờ, cô ép mình vào khuôn khổ "Người phụ nữ hoàn hảo" vậy nhỉ? Tự cười sự ngốc nghếch của mình, phải rồi, là từ mười năm trước, chính anh, đã thay đổi cô. Đoạn phim về mười năm trước tua lại trong tâm trí cô.
Mười năm trước, anh quay về, khi đó, cô đang đi chơi ở Hokkaido. Chính anh đã đến Hokkaido tìm cô, chính anh đã ôm chặt lấy cô, bảo rằng muốn cô làm người yêu của anh, chính anh đã hứa hẹn sẽ không bao giờ rời xa cô và cũng chính đêm hôm đó, cô đã dành thứ quý giá nhất đời mình cho anh để rồi sáng hôm sau, anh báo cho cô rằng bố mẹ cô đã bị sát hại bởi một tổ chức mà anh đang đối đầu. Đó là lúc, anh trở thành chỗ dựa của cô, những cái ôm, những nụ hôn của anh như tiếp thêm cho cô sức mạnh để sống tiếp. Thế nhưng, chỉ mấy ngày sau, anh lại là người bỏ rơi cô, chính anh là người nói lời chia tay. Vào giây phút đó, anh đã trở thành người phá hỏng đời cô. Đau đớn, oán hận, cô không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa. Cô bắt đầu lao đầu vào học, cố gắng dành học bổng toàn phần từ cấp ba cho đến đại học, cố gắng chăm sóc nhan sắc của mình, cố gắng trở nên thật nổi tiếng, thật hoàn hảo khiến bao người ngưỡng mộ, khao khát chỉ để khiến anh cảm thấy hối tiếc vì đã đánh mất cô. Để làm gì cơ chứ? Bây giờ anh sắp kết hôn rồi, với một cô gái kém anh vài tuổi. Cũng đúng nhỉ, đàn ông hiếm ai lấy người bằng tuổi lắm.
Cố gắng xua đi câu chuyện quá khứ đau lòng cùng suy nghĩ ngu ngốc đó đi. Chính cô là người chấp nhận tha thứ cho anh cơ mà. Đêm hôm đó, là cô ngu ngốc, tự nguyện trao cả tâm hồn lẫn thể xác cho anh cơ mà. Chẳng phải cô đã thôi trách móc anh rồi sao? Thở dài chán nản, cô cho túi đồ trang điểm của mình vào túi xách rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh và bước đến bàn của mình. Vừa nhìn thấy cô, Himeko đã vui vẻ bắt chuyện:
-Thật tuyệt vời vì em có thể gặp được chị ở đây. Mà em có một số thắc mắc, em có thể hỏi chị được không ạ?
-Here comes the fangirl! (Fangirl đây rồi!)
Vanessa cười thỏa mãn. Cô đúng là người bạn tuyệt vời mà! Vừa giúp Himeko gặp được tác giả mình yêu thích, vừa giúp Ran gặp lại bạn cũ, gặp được đồng hương. Cô tự thấy phục mình quá đi mà!
-Em cứ nói đi.-Ran nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình, cười dịu dàng
Hít một hơi thật sâu, Himeko hỏi:
-Trong cuốn tiểu thuyết đầu tiên được viết năm mười tám tuổi của chị, tại sao chị lại để nam chính qua đời vậy ạ?
Ran hơi giật mình, vô tình nhìn sang Shinichi, chợt nhận ra đôi mắt xanh màu đại dương của anh đang chăm chú nhìn mình, cô nói như nói với bản thân vậy:
-Lúc đó, chị đã nghĩ rằng anh ta đáng bị vậy vì đã bỏ rơi nữ chính. Khi đó chị suy nghĩ chưa được chín chắn nên mới viết như vậy.
-Có giả thiết cho rằng cuốn sách đó viết về mối tình đầu của chị, liệu có đúng không ạ?
-Có thể nói là vậy đấy!
Shinichi thực sự tập trung khi nghe câu trả lời của Ran. Anh không có nhiều tin tức về cô, cũng chẳng ai muốn nói cho anh biết cuộc sống của cô thế nào cả. Người duy nhất mà cô giữ liên lạc là Sonoko và Sonoko thì biết lý do vì sao Ran lại quyết định sang Anh du học. Tất cả những gì anh nắm được chỉ là thông tin về trường trung học mà cô học ở Anh, địa chỉ của cô tại ký túc xá, cuộc sống của cô trong gần ba tháng đầu tiên ở Anh-những thứ mà đối với anh đã quá vô dụng rồi bởi lẽ bây giờ, cô đã tốt nghiệp đại học, có việc làm và nhà riêng rồi cơ mà.
-Ôi trời, vậy gã đó đúng là tệ thật!-Himeko nói rồi quay sang hôn phu của mình-Shinichi, anh quen chị ấy lâu rồi, anh có biết gã tồi đó là ai không?
Nhận thấy sự bối rối của Shinichi, Ran nói đỡ:
-Chắc cậu ấy không biết đâu. Suy cho cùng là do chị nên chị và người đó mới chia tay.
Himeko cũng không hỏi về chuyện đó nữa, cô tôn trọng đời tư của Ran. Cô bắt đầu thực hiện nghĩa vụ mà một fan hâm mộ phải làm vì fan club:
-Em thấy chị nên sắp xếp một buổi ký tặng ở Nhật được không ạ? Chị sáng tác cũng gần mười năm rồi, lượng fan của chị ở Nhật đông đảo lắm rồi ạ. Nhiều người, trong đó có em, còn thề rằng nếu chị có mở một buổi ký tặng ở Nhật thì dù bận việc quan trọng cũng bỏ hết để đi gặp chị cho bằng được đấy!
Ran hớp nhẹ một ngụm latte rồi cười.
-Chị không rõ nữa. Có lẽ chị sẽ sắp xếp.
-Tuyệt quá! Chị hứa nhé!
-Ừ, chị hứa!-Ran cười khổ trước cô gái đáng yêu này
Shinichi chăm chú nhìn Ran. Anh thật sự vui vì cô vẫn sống tốt sau nhiều chuyện như vậy. Tính cách của cô vẫn luôn vui vẻ, dịu dàng. Nếu hỏi anh có hối hận thì chắc chắn là có. Nhưng anh không hối hận vì buông tay cô, cái anh hối hận là đã khiến cô mất bố mẹ, khiến cô mất tất cả, khiến anh phải mất cô. Anh thật sự muốn dành nhiều thời gian hơn bên cô vào lúc này, anh quyết định lên tiếng:
-Ran này, hay là cậu và bọn tớ đi ăn tối đi! Lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà!
-Đúng đấy. Có một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng ở khách sạn của bọn em, chị chắc chắn sẽ thích đấy! Vanessa, want to join us? (Vanessa, muốn đi cùng chúng tớ không?)
Ran nhìn Vanessa, cô thật sự mong Vanessa đi cùng, như thế sẽ đỡ khó xử hơn. Thế nhưng Vanessa lại vò đầu bứt tóc, thốt lên:
-God! I have to go home for dinner tonight! Ah! Why do mom and dad have to come tonight?! (Trời ơi! Tớ phải về nhà ăn tối tối nay! Ah! Sao bố mẹ phải tới vào tối nay cơ chứ?!)
-So you can't come? (Vậy là cậu không đến được à?)-Ran hỏi
-Yeah...-Vanessa chán nản, cô nàng gọi bồi bàn đến trả tiền nước mặt cho ba người kia giành trả.
Một lát sau khi nhận được tiền thừa, tiếng chuông điện thoại của Vanessa vang lên. Cô nàng vội bắt máy
-Hi Mom! I'm on my way! Yeah yeah, I'll see you guys in ten minute! (Chào mẹ! Con đang đến đây! Vâng vâng, con sẽ gặp hai người mười phút nữa)
Rồi Vanessa quay sang Ran và Himeko, chán nản:
-I have to go. See you! (Tớ phải đi đây. Gặp lại sau nhé!)
-Bye!
Đợi Vanessa đi khỏi, Himeko cũng đứng dậy, khoác tay Shinichi và nói:
-Bọn em cũng về khách sạn đây. Tối nay, bảy giờ, chị nhớ đến nhé!
-À ừ. Chào em!
Ran chào hai người họ rồi cũng xách túi đứng dậy, tối nay sẽ rất mệt mỏi đây.