[Series] Xưởng phim

Minaru_Chan

Cứ tiếp tục vô tâm. Sẽ thấy trời xanh mãi.
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/1/2016
Bài viết
1.218
*Bạn Au hâm dở xin mạn phép chỉnh sửa phần giới thiệu cho phù hợp với không khí fic :3 không khác gì mấy đâu*

Đoàn làm phim MinaruAoTuong xin trân trọng giới thiệu Series “Xưởng phim”!

Kịch bản và đạo diễn: Minaru_Chan.

Với sự tham gia diễn xuất của ShinRanKai, GinVerBoss, MakSon, Miyano Shiho/ Haibara Ai, Yoshida Ayumi, Vodka (tạm thời chỉ vậy thôi; kiếm đâu nữa chứ :3 ) và một số diễn viên khác.

Rating: K+.

Genre: General.

Các diễn viên chính thuộc công ty quản lý của Aoyama-sensei, đạo diễn chỉ mời họ tham gia Series với mục đích phi lợi nhuận cùng một số diễn viên quần chúng khác do đạo diễn tự tìm.

Hiện bộ phim đang trong quá trình quay và từ từ được phát sóng trên KSV với tốc độ rùa, đạo diễn sẽ cố vươn tới tốc độ ốc sên =)).

Notes:

- Lại lấy ý tưởng từ một giấc mơ nhưng cuối cùng vẫn không thể mạnh bạo bằng mơ :3 .

- Gửi tặng những người hết lòng ủng hộ và thúc đẩy để fic này có thể lộ diện dưới ánh mặt trời: @Angelcute (nhìn cái rating là biết không trong tối nha em =)) ), @Aoyama Hamika, @trang0916, @shinichiloveran_72; tặng 2 tình yêu đầu tiên (mặc dù cả 2 đứa đều đã lặn mất): @Co Be Cau Kinh, @shinichilove_kissran. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều! Nếu fic này có không đáp ứng được kì vọng của mọi người thì cũng không biết làm dư nào nữa :(( .

- Một số (hầu hết) là Double-Drabble, thói lan man không thể thoát ly a~ :(( .

Warning: Dù kịch bản có thể không hay nhưng nếu muốn phát sóng bộ phim trên kênh nào khác thì xin liên hệ với đạo diễn kiêm người viết kịch bản kiêm chỉ đạo sản xuất :)).

Chúc các bạn xem phim vui vẻ và hãy ủng hộ đạo diễn nha~~~

Trailer giới thiệu phim, ý lộn, trailer nhá hàng episode 1:

“E hèm. Chàng trai và cô gái yêu nhau nhưng hai gia đình lại có mối thâm thù truyền kiếp. Sau lưng chàng trai, cô gái âm thầm lên kế hoạch trả thù.

Một hôm, sau khi hạ gục hết thảy bọn thuộc hạ của chàng, cô gái lần đầu lộ mặt đã buông lời thách thức và cười đắc ý:

- Hãy nói với chủ nhân của các ngươi: ta chính là người đứng sau tất cả những chuyện này! Để xem, hắn có thể làm gì được ta!

Hôm sau, cô gái đi qua một căn lều thì bất ngờ bị ai đó thô bạo kéo tay vào bên trong. Sự việc xảy ra quá nhanh, khi trống ngực không còn đập liên hồi nữa, cô mới phát hiện ra: mình ngã đè lên một người nào đó.

Đang định đứng dậy th.ì cô bị người đó – chính là chàng trai mà cô yêu, chàng trai mà cô hết lần này đến lần khác lập mưu hạ bệ – kéo giật tay lại và đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.

Yêu chàng, cô cũng muốn đường hoàng yêu chứ. Trả thù, cô cũng phải trả thù chứ. Nhưng chỉ lúc này, chỉ lần này thôi, cô muốn đáp lại lần cuối tình cảm của chàng…”

- Được rồi, đây chính là cảnh đầu tiên chúng ta quay. Tất cả đã hiểu mình phải làm gì chưa? – Đạo diễn nói lớn với đám đông đang đứng dàn hàng trước mặt.

Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời, không một ai nhúc nhích.

- Đã rõ cả chưa? – Đạo diễn mất kiên nhẫn hét lên.

Đâu đó có tiếng “dạ” lí nhí đáp lại.

- Nói to lên! Đã rõ chưa?

- Rõ! – Lần này thì mọi người đồng thanh hô vang.

- Tốt! Bắt đầu diễn nào!

>>>
 
Hiệu chỉnh:
Và đây là những thước phim của ep 1. Ep 2 đang trong quá trình tìm ý tưởng, sắp đến quá trình viết kịch bản và chưa thể tới khâu kiểm duyệt cùng sự đồng ý của các diễn viên nên lịch phát sóng hẵng còn xa lắm :))! Tạm thời sau khi xem xong ep 1, các bạn có thể coi phim khác nhưng hãy chờ và ủng hộ đạo diễn để phim quay lại nha =)).

Ep 1

~1~

Shinichi bị lỡ cảnh quay đầu tiên với Ran. Anh chàng tức tốc chạy đến phim trường và biết chuyện Kaito đã thay mình đóng cảnh đó.

Lý do à? Thì là: “Hai người khá giống nhau, trong lều khá tối nên chắc khán giả sẽ không phát hiện ra”.

Shinichi lật tung mọi ngõ ngách để kiếm Kaito. Khi đã tóm được thì không để cho Kaito kịp thốt ra lời nào, Shinichi nắm cổ áo anh chàng tội nghiệp mà rằng:

- Sao cậu dám làm chuyện đó với Ran hả? Trong khi, tôi là người yêu cô ấy mà còn chưa… chưa một lần… A, tôi phải giết cậu, tôi giết cậu!!!

Nói rồi, Shinichi vừa túm cổ Kaito vừa lắc thật lực, không chút thương xót.

“Ặc ặc, cậu ấy muốn giết mình thật sao?”, đầu Kaito lúc này quay mòng mòng theo nhịp lắc của Shinichi.

Đúng lúc ấy, Ran đằng hắng một tiếng rõ to:

- Hừm, hôm đấy tớ bị cảm nên Aoko diễn với Kaito... A~ hắt xììììì!

Mặt Shinichi từ tái xanh chuyển sang đỏ lựng như quả cà chua, vội vã quay đi:

- Ừm, vậy tên nào dám tung tin đồn thất thiệt đó? Tớ phải giết hắn!!! Giếttttt!

~2~

Thật ra thì…

Ran ghếch chân lên một tên trong số những người nằm lăn dưới đất, đặt tay lên đầu gối rồi cúi xuống:

- Về nói với chủ nhân các ngươi: chính ta là người đứng sau mọi chuyện!

Bỏ chân khỏi người tên đó, Ran xốc lại áo khoác đang mở phanh ra, nhìn bọn chúng vắt chân lên cổ chạy, còn mình thì vênh mặt, nở nụ cười nửa miệng tỏ vẻ đắc ý.

Hôm sau, khi trời tảng sáng, đúng lúc Ran băng qua một căn lều nhỏ thì đột nhiên bị ai đó lôi mạnh vào bên trong.

- Ui, đau! Ai dám cả gan…

Ran chưa kịp hét lên thì trong ánh sáng tù mù của căn lều, cô phát hiện mình ngã đè lên người Kaito.

Đúng, là Kaito! Ran vùng vằng đứng dậy nhưng bằng một động tác mau lẹ, Kaito kéo người Ran lại gần mình:

- Xin em… Chỉ lần này nữa thôi…

Thoáng chút bối rối nhưng rồi cô cũng nhẹ nhàng vén tóc cúi xuống…



..

.

Không khí đang lãng mạn thì đột nhiên có tiếng hét:

- Biến thái!!! Cậu rờ chỗ nào thế hả??? – Cùng với đó là: “Bốp!”

Hết thảy mọi người lặng lẽ quay mặt đi.

Vài phút sau: “Pí po! Pí po!”.

----------

“Quá trình quay xảy ra một sự cố nho nhỏ nên tuần này phim nghỉ chiếu. Đoàn làm phim xin cáo lỗi trước khán giả vì sự bất tiện trên!”

Au’s note: Ran và Kaito chưa có hôn nhau nha, đừng nghĩ xa xôi như vậy, chỉ như movie thôi :)) Và xin hãy hiểu là tiếng xe cấp cứu a~ =))

~3~

Cuối cùng cũng đến lúc Shinichi trổ tài.

Đêm nay, trăng không có, gió không nhẹ. Ran dạo bước trên con đường vắng bóng người, lòng ngổn ngang bao nỗi phiền muộn.

Shinichi, cô phải trả thù con người đó, phải phá nát gia đình đó! Bởi lẽ tâm nguyện của ba mẹ lúc lâm chung, phận con là cô không được phép quên. Vì thế cô mới tìm cách tiếp cận anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, không rõ từ lúc nào cô đã lỡ yêu anh.

Nay cô cố kìm nén tình cảm, nhất quyết không để con mắt mù quáng bởi tình yêu của con tim. Cho nên hôm qua, cô chính thức tuyên chiến với anh, không còn đứng sau chỉ tay năm ngón cho thuộc hạ đánh đông dẹp tây nữa. Và đó cũng là dấu chấm hết cho tình yêu của anh và cô.

Cô cứ bước đi mà không hay biết mình đã lạc đường. Lộp độp. Mưa! Có mưa!

Cô chưa kịp nghĩ xem nên trú ở đâu thì bàn tay ai đó đã kéo cô vào căn lều tối như hũ nút.

“Có căn lều ở đây sao? Lúc nãy mình đâu có thấy? Là ai? Ai đã… Chẳng lẽ là… Shinichi?”. Trong lúc sợ hãi vì bóng tối, cô nhắm tịt mắt lại, không còn nghĩ được điều gì khác, chỉ nghĩ đến Shinichi, chỉ mong người đó là Shinichi.

Rồi cô cũng lấy lại tinh thần, từ từ mở mắt ra. Một ánh chớp lóe sáng trên nền trời.

Trước mặt cô là… một chàng trai, hay cô gái nhỉ, mặt trắng toát, lông mày xếch ngược, môi thâm sì, đầu tóc rũ rượi, trên đầu có một chiếc khăn trắng bẩn thỉu nom như giẻ lau nhà và nó… dính đầy mạng nhện.

- AAAAAAAAAAAA, MA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau tiếng hét inh tai, người ta thấy cô lao như tên bắn ra khỏi căn lều.

~4~

Chúng tôi vừa đột nhập bất hợp pháp xưởng phim MinaruAoTuong và gần như ngay lập tức đã kiếm được một cuộc phỏng vấn ngắn với nam diễn viên của bộ phim đang hót hòn họt trong thời gian gần đây sau khi anh hoàn thành một cảnh quay.

Phóng viên (PV): Xin chào anh, Shinichi! Anh có thể cho chúng tôi biết tại sao bạn diễn của anh lại chạy đi với vẻ mặt hoảng loạn đến tột cùng như vậy không ạ?

Shinichi (lấy chiếc khăn không hiểu ở trên đầu từ bao giờ): A, xin chào…

PV (cười khúc khích): À, cái đó thì tôi biết rồi! Nhưng có một điều tôi băn khoăn là sao anh lại hóa trang trông như… diễn viên một vở tuồng của Trung Quốc thế kia!

Shinichi (ngạc nhiên): Diễn viên tuồng á? Hóa trang sao? Cái đó… Là Kuroba đã… (biến mất không có dấu hiệu báo trước)

PV (quay về phía camera): Tôi không hiểu là có chuyện gì mà anh ấy lại vội vàng chạy đi như thế. Nhưng tôi biết một điều: đoạn phỏng vấn này…ừm… đành kết thúc ở đây vậy!

(Tắt máy quay)

~5~

Vermouth từ từ cúi xuống một tên thuộc hạ nằm bẹp dí dưới đất, vuốt ve khuôn mặt hắn ta hồi lâu rồi giật cằm đánh khực một cái khiến hắn la oai oái.

Hất mái tóc vàng óng ả ra sau, nàng ta hất mặt lên trời, xoay đầu một vòng rồi mới ghì sát mặt hắn, lấy hết vẻ duyên dáng và dịu dàng mà thỏ thẻ:

- Ngươi hãy nói với anh Gin đẹp trai là chính ta đã đạp đổ anh ấy nha! – Và không quên nháy mắt với hắn.

Hôm sau, Vermouth thả dáng ngọc thướt tha bước đi trên con đường quen thuộc, vừa đi vừa điệu đà xoắn ngón tay uốn mấy lọn tóc vốn đã không thẳng.

Tức thì, bàn tay lạnh lẽo của ai đó túm nàng ta vào một căn lều rách nát tối thui. Cửa lều cũng được đóng chặt lại.

1 phút.

2 phút.

Rồi 5 phút.

Không có động tĩnh gì.

Hình ảnh từ máy quay bố trí trong lều cũng không hiện lên màn hình.

Người cầm máy quay bên ngoài lều lúc này được lệnh tần ngần đẩy cửa, thò ống kính vào bên trong.

Bỗng “Đoàng!”, một tiếng nổ khô khốc vang lên.

Và anh chàng quay phim đáng thương bước ra với chiếc máy quay khét lẹt trên tay, theo sau là một người đàn ông mặc áo đen hất hàm rít qua kẽ răng:

- Ê, đạo diễn! Tôi đã nói là không đóng cảnh này với cô ta cơ mà!

----------

“Quá trình quay phim (lại) xảy ra sự cố kỹ thuật vượt quá mức nho nhỏ. Tạm thời sự cố vẫn chưa thể khắc phục nên phim nghỉ chiếu vô thời hạn. Đoàn làm phim thực sự lấy làm tiếc khi không được tiếp tục phục vụ quý khán giả. Chúng tôi rất cảm ơn và xin lỗi những người đã hết lòng ủng hộ chúng tôi cho tới tận ngày hôm nay!”

Au's note: Gin nổ súng phá tan cả 2 cái máy quay! Tội nghiệp người làm đạo diễn là mình đây a~ :((

~END ep 1~
<<<
>>>
 
Hiệu chỉnh:
Au đã trở lại và ăn hại cùng điên dại hơn xưa =)) Đã tính đóng bụi fic này vì mục đích của fic đã hoàn thành nhưng mấy hôm nay lại dở chứng nên ra lò ep 2 :)) Mà bạn Au sửa lại phần giới thiệu chút, không khác mấy nhưng bạn nào rảnh thì coi lại, không thì thôi =))
Chúc mừng tháng thanh niên! Thế nên Au dốc sức viết dài thiệt là dài. Hi vọng các bạn sẽ thích. Ep 3 không hẹn được ngày quay lại đâu :3 Dù sao cũng mong các bạn ủng hộ :))

Ep 2

~00~

Một ngày trời mưa dầm dề, đạo diễn lười biếng triệu tập các diễn viên và nhân viên của xưởng phim để phổ biến cảnh quay mới.

Một phần vì đã sắm được máy quay (Chuyện, đạo diễn không phải người có tiền nhưng có thể xoay được cái máy quay bất cứ lúc nào, vấn đề là có muốn hay không thôi), một phần vì đã nguôi ngoai sau vụ phá hoại chấn động cả phim trường của ai kia, còn phần động lực mạnh mẽ nhất thôi thúc đạo diễn trở lại phim trường là việc nghĩ ra ý tưởng cho kịch bản tiếp theo.

Nói nghĩ ra cũng không phải. Đúng ra là đạo diễn bị cuồng phim Kiyoku yawaku của Okada Masaki nên mới lấy cảm hứng, hay đúng ra là mượn kịch bản của phim để dàn dựng lại.

À không, thực ra đạo diễn chỉ muốn diễn lại vài cảnh mà đạo diễn tâm đắc để… xem cho đã mắt. Suỵt, cái này là bí mật! Đừng có nói với mấy diễn viên đấy nhé!

Giờ thì, xin mọi người hãy nghe qua kịch bản nào!

Au’s note: Nếu không biết Okada Masaki là ai, xin các bạn hãy ngắm avatar (cũ =))) của Au :3 .

~6.1~

“E hèm, vài ngày trước, chàng trai bị ốm, cô gái mua đào đến thăm anh. Đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên, chàng trai nhích lại gần cô và mạo muội hỏi rằng:

- Cô nghĩ sao nếu chúng ta thử… hẹn hò?

Cô gái bối rối không biết nên trả lời ra sao, chỉ lấy dĩa chọc chọc vào miếng đào đựng trong bát mà cô cầm trên tay. Chàng trai thấy vậy bảo cô cứ từ từ suy nghĩ lời đề nghị của anh.

Trong một lần mang tài liệu đến công ty chàng trai, cô gái nhân tiện tìm gặp nhưng không thấy anh đâu mà chỉ gặp một cô gái khác là người quen của anh…”

Ngừng lại một chút, đạo diễn giơ ngón tay chỉ về phía cô gái có mái tóc ngang vai màu nâu đỏ đang ngáp vẻ ngái ngủ và nói:

- Tôi chấm cô Shiho đóng người quen của nam chính. Dù có đổi nam hay nữ chính đi nữa, nhưng vai của cô thì tôi sẽ không thay. Cụ thể thế nào, trước khi diễn tôi sẽ trao đổi riêng với cô.

Và đạo diễn không quên nháy mắt cùng vẻ mặt đầy tin tưởng (?!?) với cô gái tên Shiho.

Cô ấy không biết nên vui hay nên buồn đây?

Chắc chắn sẽ không thay người khác, thế này thì nên vui nhỉ? Dù sao cũng có vai để diễn, nhưng không thể sắm vai nữ chính mà chỉ có cơ hội đóng nữ phụ, có nên buồn, dù một chút chăng?

Mà không rõ cái nháy mắt của đạo diễn khi nhìn cô là có ý gì. Thật khiến cho người ta cảm thấy… tà khí bay nghi ngút khắp căn phòng!

Tà khí, đạo diễn có khả năng phát ra thứ đó sao? Buồn cười ghê, đạo diễn chỉ có đầu óc hâm dở và biến thái thôi!

Không nghĩ ngợi nhiều như mấy người khác, Shiho lạnh lùng liếc mắt nhìn đồng nghiệp của mình rồi quay sang đạo diễn cất giọng nhẹ nhàng:

- Được thôi.

~6.2~

Sau câu nói ngắn gọn của cô, đạo diễn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Khi được hỏi về anh chàng kia, cô gái người quen này, tôi gọi luôn là Shiho nhé, Shiho nói với cô gái rằng anh không có ở đây, rằng ngày mai là sinh nhật anh, và rằng họ sẽ tổ chức tiệc ở nhà Shiho, và rằng Shiho với anh đang “quen nhau”…

Nghe đến đây, cô nghệch mặt đứng nhìn và cũng chẳng để ý từ lúc nào Shiho đã bỏ đi vì có công chuyện.

Ngày hôm sau, cô lấy hết dũng khí đến gặp anh ở nhà Shiho để hỏi cho ra lẽ nhưng rốt cục chỉ nói chúc hai người hạnh phúc.

Xong đâu đấy, cô bỏ chạy, còn anh thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì và chạy theo.

Anh đuổi kịp cô khi cả hai đã ra khỏi tòa nhà. Anh nắm tay cô kéo giật lại thì bất thình lình cô vung tay tát anh một phát…”

- Được rồi, hôm nay chỉ diễn đến đoạn này thôi. Có ai có thắc mắc gì không? Mọi người đã sẵn sàng vào vị trí chưa?

Đạo diễn sau một thôi một hồi thuyết giảng về kịch bản đã dừng lại thăm dò ý kiến của mọi người. Nhưng ai nấy chỉ uể oải nói rằng:

- Sẵn sàng.

Không buồn nhếch mép cười vì dáng vẻ chưa làm đã mệt của mọi người, đạo diễn đứng dậy vỗ tay giục giã:

- Thôi nào, các cô các cậu khẩn trương lên! Sẵn sàng mà cứ đứng đực ra đấy thế à?

Và một ngày làm việc mới bắt đầu.

~7.1~

“Ư, ư”, tiếng ai đó rên khe khẽ trên gi.ường, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Anh trở mình, xoay người từ hướng cửa sổ để quay mặt vào trong nhà, đôi mắt lười biếng không quen với ánh sáng từ từ hé mở.

Có một người phụ nữ với mái tóc vàng lượn sóng, mặt đầy vẻ lo âu đang ngồi trên chiếc ghế cạnh gi.ường.

“Ai thế nhỉ, chẳng phải anh sống một mình sao?”

Rồi dường như máu đang nhàn hạ chạy chầm chậm trong con người anh bỗng đổ dồn lên não và anh ngồi bật dậy. Đầu anh hiện chỉ suy nghĩ một điều thôi: “Là cô ấy!”.

Người phụ nữ đang điềm nhiên ngắm nhìn anh ngủ thấy anh tự dưng bật dậy th.ì không khỏi lo lắng, vội đến bên gi.ường dịu dàng hỏi:

- Gin, anh không sao đấy chứ?

Đáp lại là một khuôn mặt trắng bệch, chắc do ốm và vẫn còn sốc vì sự xuất hiện đột ngột của cô. Môi khẽ mấp máy, anh khó khăn lắm mới cất tiếng nói:

- Vermouth… Sao cô lại ở đây?

~7.2~

[…]

Cô đang ngồi trước mặt anh. Cô ấy đang ngồi rất gần, phải, rất gần.

Anh và cô có khá nhiều khoảng thời gian riêng tư bên nhau, vui có, buồn có, giận cũng có. Anh hiểu cô, anh hiểu con người cô và biết cả những tâm tư, suy nghĩ, tình cảm của cô.

Và từ lâu, anh đã biết anh cũng có một điều quan trọng, cực kì quan trọng muốn nói với cô.

Liệu anh có nên bày tỏ với cô ngay lúc này? Liệu đây có phải là thời điểm thích hợp? Cô có đồng ý, hay là sẽ từ chối không chịu chấp nhận?

Dù có thế nào, anh cũng không thể giữ điều đó thêm nữa, không thể chịu nổi sự dày vò ấy mãi. Làm bạn với cô lâu như vậy, anh quả thực không nên giấu giếm cô.

Nói hay không nói? Nói hay không? Là anh đang do dự không biết nói ra có khiến cô tổn thương, dù chỉ một chút.

Được rồi, anh sẽ nói, anh phải nói, nhất định phải nói. Anh ngồi sát lại gần cô, lấy hết dũng khí và…

Gin sẽ nói gì? Sẽ là một lời tỏ tình? Hay anh cứ để mọi chuyện yên bình trôi qua như trước? Hay anh định dành cho cô một sự bất ngờ?

Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp sau ít phút quảng cáo!

----------

Tèn tén ten!

Một phút quảng cáo đã hết, xin mời các bạn tiếp tục theo dõi chương trình.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Anh ngồi sát lại gần cô, lấy hết dũng khí và…

Khuôn mặt anh bỗng bừng sáng như chưa hề được thấy nhẹ nhõm như thế. Anh sắp nói ra điều thầm kín bấy lâu nay! Đúng vậy, anh sắp nói rồi!

Một luồng gió khẽ lay động mái tóc màu bạch kim của anh, môi anh cũng theo đó vẽ lên nụ cười bí ẩn. Chờ cho đôi mắt xanh thẳm của cô nàng tóc vàng xinh đẹp kia xốn xang ở mức độ cao nhất, anh mới thẽ thọt nói:

- Tôi không muốn diễn cặp với cô nữa.

Au’s note: Dấu […] là lược một đoạn.

~7.3~

Sau lời an ủi của mọi người, cuối cùng Gin cũng chấp nhận diễn nốt cảnh cuối.

“Hộc, hộc”.

Phía trước, cô vừa chạy vừa len lén nhỏ từng giọt nước mắt.

Lấy tay lau vội vã, cô thầm mong anh đuổi theo mình để giải thích. Phần khác trong cô lại thấy rất mất mặt, cô không muốn anh thấy cô khóc, thấy cô yếu đuối.

Đôi vai cô khẽ run rẩy, cô đưa tay lên miệng để ngăn tiếng nấc. Cô cảm thấy bối rối.

Cô là gì của anh chứ? Cô chẳng phải người thân, chẳng phải bạn, cũng chẳng phải người yêu của anh. Cô chỉ là người nhận sự giúp đỡ của anh thôi.

Vậy thì cô có quyền gì mà khóc?

“Huỵch, huỵch”.

Phía sau, anh vội vã đuổi theo cô. Mái tóc vốn gọn ghẽ nay không kìm được mà bay tán loạn.

Cô ấy nói gì vậy?

“Chúc anh và Miyano-sensei hạnh phúc!”

Cô ấy nghĩ sao mà lại nói vậy? Giữa mình và Miyano-sensei là mối quan hệ đó sao? Thật mệt khi cô ấy cứ tự suy diễn như thế.​

- Vermouth! Cô đừng chạy nữa! – Anh hét lên nhưng hình như cô chẳng thèm để tâm mà vẫn tiếp tục chạy.

Khi thấy cơ hội có thể ngăn cô tiếp tục chạy, anh dứt khoát đưa tay mình ra tóm lấy tay cô và kéo giật lại. Ngay thời khắc cảm nhận được bàn tay anh, cô lập tức xoay người lại.

Với vẻ mặt đầy phẫn nộ và uất ức, cô vung tay lên cao và bàn tay cô hạ cánh nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh. Tiếng động sau sự va chạm đó là…

“Tẹt”

~7.4~

- Cắt! - Tiếng hô của đạo diễn phía sau màn hình theo dõi bất ngờ vang lên.

Đạo diễn đứng bật dậy, vo tròn kịch bản trong tay, rồi đập cái bốp xuống mặt bàn, đồng thời hét lớn vào micro:

- Vermouth! Cô diễn kiểu gì thế hả? Tát mạnh vào cho tôi! Làm lại!

Lần 1: “Tẹttt” – “Cắt! Làm lại!”

Lần 3: “Tẹttttt” – “Cắt! Làm lại!”​

Lần 17: “Tẹttttttttt” – “Cắt! Làm lại!”

Lần 41: “Chát” – “Cắt! Tốt hơn rồi đó! Làm lại!​

Lần 53: “Tẹt” – “Cắt! Làm lại!”

Lần 79: “Chát” – “Cắt! Tiếp tục!”​

Ở lần quay lại thứ 80, bàn tay mảnh dẻ tưởng chừng kiệt sức không thể giơ lên được nữa, nhưng Vermouth vẫn cố gắng hoàn thành cảnh quay.

Cô giơ tay lên cao hết cỡ, dứt khoát mon men tới gò má của ai kia thì một bàn tay to lớn lạnh ngắt, khác hẳn với bàn tay ửng đỏ đang nóng ran lên vì phải tát quá nhiều của cô, đưa lên ngăn hành động của cô.

Đó chính là Gin.

Anh phóng ánh nhìn hình viên đạn về phía, không phải phía Vermouth mà là, đạo diễn vẫn đang chăm chú nhìn màn hình:

- Đủ rồi! Tôi không diễn nữa!

~8.1~

Trên sân thượng của tòa soạn, gió đang thổi lồng lộng, đồng nghiệp của Shinichi nói rằng anh ở đây nhưng Ran ngó nghiêng mãi mà vẫn không tìm được. Chợt thấy Shiho đang đi đến, cô liền bước tới hỏi:

- Miyano-sensei, cô có biết Kudo-sama ở đâu không ạ?

Shiho dừng lại, mím môi nghĩ một thoáng rồi lắc đầu:

- Không. Một lúc trước thì Kudo-kun còn ở đây nhưng bây giờ thì tôi không biết cậu ấy ở đâu cả.

Ran gật gù vẻ đã hiểu.

Nhân tiện gặp nhau ở đây, Shiho móc trong ví ra một tờ danh thiếp và đưa cho Ran. Ran cũng nhanh tay nhận lấy và đưa cho Shiho danh thiếp của mình.

Hai cô gái lúc này đã có thể đàng hoàng chào hỏi nhau. Lần gặp mặt trước ở quầy bar, có một vài vấn đề phát sinh nên hai người mới chỉ nói chuyện qua loa.

Shiho như nghĩ ra điều gì liền nhanh nhảu nói:

- Cô Mori này, mai là sinh nhật của Kudo-kun đấy.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, Shiho không cần hỏi cũng rõ: Ran không biết ngày sinh của Shinichi. Shiho mỉm cười và hồn nhiên nói tiếp:

- Ngày mai tiệc sinh nhật của Kudo-kun sẽ được tổ chức ở nhà tôi đấy.

Nói đến đây, mặt Shiho hơi cúi xuống và cô cười ý nhị:

- Vì chúng tôi đang quen nhau mà.

“Bùm”, có tiếng nổ vang lên trong đầu ai đó.

Một tích tắc khó…, khó nhiều thứ trôi qua. Ran nghe vậy liền hiểu ngay ra vấn đề. Cô cũng không hỏi cặn kẽ Shiho nữa.

Hai người, sau phút bối rối vì lời nói rất mực tự nhiên kia, đã lấy lại được thần trí, nhoẻn miệng cười chào nhau và quay trở lại công việc của mình.

~8.2~

Ran về nhà trong tâm trạng khó có thể diễn tả thành lời. Một chút khó chịu, một chút buồn, một chút tiếc nuối, mỗi thứ một chút.

Chính xác là Miyano-sensei chỉ nói họ đang “quen nhau” thôi mà! Tuy nhiên, mới nghe thấy từ “quen”, tai cô đã bùng nhùng, chẳng thể tiếp nhận thêm thông tin nào nữa.

Ý cô ấy là hai người đang qua lại với nhau? Đang gặp gỡ nhau? Đang tìm hiểu nhau? Thậm chí là… hẹn hò sao?

Chắc hai người phải thân thiết lắm thì tiệc sinh nhật của anh mới tổ chức tại nhà cô ấy chứ. Phải, là nhà, nhà riêng đấy.

Khi nhìn thái độ của Shiho, Ran biết cô ấy không nói dối.

Cô ấy biểu lộ cảm xúc rất tự nhiên. Hay cô ấy chỉ đóng kịch? Không đời nào, tại sao cô ấy phải đóng kịch hay phải nói dối chứ? Vì vậy, cô kết luận rằng hai người đó đang trong quá trình tìm hiểu.

Nghĩ kĩ lại, hình như anh đã cư xử không phải với cô.

Tại sao vừa ngỏ lời với cô cách đây không lâu mà anh đã tìm hiểu cô gái khác? Cho dù đấy là người quen biết từ trước đi chăng nữa. Nhưng, anh không thể chờ câu trả lời của cô sao?

Với thái độ của cô hôm đó, anh có thể nghĩ là cô từ chối. Nhưng anh bảo cô cứ từ từ suy nghĩ còn gì. Có thể sau khi suy nghĩ cô sẽ đồng ý thì sao?

Chẳng lẽ anh không hi vọng như vậy? Tại sao anh không hiểu cho cô?

Anh vội vã đi quen cô gái khác để làm gì? Như thế chẳng phải tình cảm của anh với cô chẳng sâu sắc, cô chẳng đáng để anh chờ đợi sao?

Bao nhiêu suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu Ran. Gác lại tất cả, cô quyết định ngày mai sẽ đến hỏi thẳng anh để giải quyết dứt điểm.

~8.3~

Shinichi và Shiho đang ngồi nói chuyện trong phòng khách thì: “Kính coong, kính coong”. Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

- Vâng, tôi ra ngay đây.

Shiho đứng dậy, lê dép loẹt quẹt chạy đến chiếc điện thoại truyền hình gắn trên tường.

Hình ảnh một cô gái với mái tóc đen dài đang chống tay lên đầu gối, đầu cúi xuống, miệng thở không ra hơi hiện lên màn hình. Khi cô gái ngẩng đầu lên, lấy tay vén tóc vướng trên mặt thì Shiho nhận ra: người đứng trước cửa nhà cô là Ran.

Không thắc mắc, không ấn nút, không hỏi cô đến đây có chuyện gì, cũng không nói một lời, và dường như không cả suy nghĩ, Shiho gọi Shinichi đang lật đống tài liệu trên bàn:

- Kudo-kun, anh có khách này.

~8.4~

[…]

Shinichi chưa kịp hay không thể tiêu hóa nổi những gì Ran vừa nói. Anh chỉ biết rằng lúc này anh phải đuổi theo Ran ngay lập tức.

Có lẽ cô ấy đã hiểu lầm chuyện gì đó. Không thể để cô ấy ra về trong tình trạng như thế này được. Không thể… Dù sao cũng thật đáng lo.

Bước chân anh ngày càng dồn dập, anh sợ rằng nếu anh không chạy nhanh lên thì anh không thể bắt kịp cô, và lỡ như vì vội vàng cô ấy vấp té thì sao.

Được rồi, khoảng cách giữa anh và cô đang rất gần. Anh vươn tay ra và thuận lợi kìm chân cô lại. Chưa kịp vui mừng thì cô quay phắt người. Bằng một động tác nhanh gọn, cô giáng một cái tát vào mặt anh: “Tẹttt”.

- Cắt!

Tiếng hô của đạo diễn khiến anh chàng tóc bạch kim bay phấp phới đang phì phèo điếu thuốc lá sau cột điện gần đấy cũng tự dưng sặc… khói.

Ran mắc lỗi tương tự Vermouth rồi! Thật không ngờ, cô ấy có thừa khả năng vung ra một cái tát khiến đạo diễn hài lòng ngay từ lần đầu tiên cơ mà!

Đạo diễn một lần nữa nhắc lại cho Ran nhớ thảm kịch của Gin và Vermouth khi diễn không đủ “sức mạnh” là thế nào. Và tiếng động ở lượt quay thứ hai của Ran là…

“CHÁÁÁTTTTT!!!!!!!!!!!”

Đạo diễn hết sức hài lòng: cô đứng dậy vỗ tay, nét mặt vô cùng rạng rỡ.

Những người khác dù đang ngồi hay đang đứng cũng theo đó đồng loạt vỗ tay chúc mừng cảnh quay thành công vừa rồi của Ran.

Trong khi Ran ngượng ngùng vén mái tóc lòa xòa ra sau tai, miệng liên tục nói cám ơn thì Shinichi đứng bên cạnh trong bộ dạng rất ư tiều tụy: mặt mày nhăn nhó, đôi mắt ngây dại, bên má trái hằn một vệt đỏ hình năm ngón tay!

Shinichi sau khi có đủ thời gian hoàn hồn mới từ từ đưa tay lên má, chạm nhẹ một cái vào vết thương và:

- ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!!!!!!!

~9.1~

“Quái lạ, ai đến gặp mình giờ này nhỉ?”

Tuy rất thắc mắc nhưng Makoto cũng đứng dậy đi ra cửa sau khi nghe Shiho nói mình có khách.

Vừa bước vào phòng, anh đã thấy Sonoko đứng đợi ở đó. Thì ra là cô ấy! Nhưng cô ấy đến căn hộ của Miyano-sensei có việc gì?

Trong lòng Sonoko lúc này rất đỗi hoang mang, cả hai tay bấu chặt lấy túi xách. Khỏi cần nói, cô đang rất căng thẳng, có thể thấy một giọt mồ hôi nhẹ nhàng lăn trên khuôn mặt cô.

Tuy vậy, Makoto chưa kịp lên tiếng thì Sonoko đã bước lên một bước, sẵn sàng mở lời. Sau một đêm suy nghĩ, những gì cô nói ra lúc này là:

- Tôi đã nghe Miyano-sensei nói nên hôm nay tôi.. tôi tới đây để… chúc mừng sinh nhật anh! Và để… nói cho anh biết cảm xúc của tôi… Tôi muốn nói là… tôi….

Sonoko ngừng lại một lát dò xét thái độ của anh rồi đưa mắt nhìn xuống chân. Anh bần thần nhìn cô và với tay định chạm vào cô.

Cô đang cúi nhìn tấm thảm chăm chú và chưa biết nên nói tiếp thế nào bỗng ngẩng đầu lên, thấy hành động của anh thì đưa một tay ra trước chặn lại để tránh làm anh hiểu nhầm và có thể thấy khó xử với Shiho. Cùng lúc đó, cô cất tiếng trở lại với âm điệu có phần vui vẻ hơn trước:

- À, tôi nghe nói anh và Miyano-sensei đang quen nhau, đúng không?

Makoto vẻ mặt lộ rõ chữ “không hiểu” to đùng trên trán, không đáp lại lời Sonoko. Thế nên cô lại tiếp tục:

- Tôi chúc anh và cô ấy hạnh phúc!... Thôi, tôi đi đây!

Sonoko cúi đầu thật thấp chào anh và quay lưng bỏ đi thật nhanh. Cô sợ nếu còn ở lại đó, cô sẽ không kiểm soát mình được mất.

~9.2~

Ngay khi Sonoko bỏ đi, Makoto liền nối gót chạy theo.

Trong phòng làm việc, Shiho bê hộp bánh gato ra phía bàn uống nước và gọi những người trợ lý của mình:

- Mọi người nghỉ tay ra ăn bánh nào!

Nhưng nhân vật chính đã biến đâu mất tiêu rồi? Tiệc sinh nhật của anh ấy cơ mà. Không có anh ấy sao Miyano-sensei đã vội khai quật hộp bánh?

Ai nấy đều thắc mắc y chang nhau nhưng cũng rời bàn làm việc của mình đi tới chỗ Shiho đang đứng. Một người trợ lý cất tiếng hỏi:

- Kyogoku-kun đi đâu rồi nhỉ?

Shiho tay bê hộp bánh nghe thấy câu hỏi thì từ từ đặt xuống bàn, mắt hơi nheo lại rồi nhanh chóng giãn ra. Cô gật đầu với mọi người, ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi nói:

- Ừ thì, anh ấy có việc bận chút.

Và cô nhấc nắp hộp bánh đặt xuống ghế. Chiếc bánh gato một tầng phủ kem trắng, bên trên là những quả dâu tây đỏ mọng hiện ra trước mắt mọi người. Shiho nhìn tất thảy trợ lý của mình và nở nụ cười tươi rói:

- Chúng ta ăn bánh xong rồi làm việc tiếp nhé!

~9.3~

Trái ngược hẳn với phòng làm việc đầy ắp tiếng cười đùa của mọi người, bên ngoài không khí đang căng như dây đàn.

Một chút nữa, một chút nữa thôi. Tốt rồi, anh đã nắm được tay cô và kéo cô trở lại mặt đối mặt với mình. Nhanh như cắt, cô vung tay lên tát anh một cái. Và…

“Chát”

Sau cái tát như trời giáng của cô, anh đưa tay lên ôm mặt, mắt chớp chớp tưởng như không thể tin được.

Lúc này, anh mới có cơ hội nhìn cô kĩ hơn.

Cô đi đôi bốt nâu mà cô rất thích, mặc một chiếc váy ngang đầu gối, đi tất đen, khoác chiếc áo màu hồng phấn chỉ cao hơn gấu váy vài xăng-ti-mét. Mái tóc nâu dài quá vai, phần mái được cô dùng bờm hất lên để khỏi lòa xòa vào mắt.

Anh, một tay vẫn ôm mặt, một tay đưa lên gạt mấy sợi tóc dính trên má cô vì chạy nhanh quá, lẳng lặng buông ra một câu:

- Ủa, em để tóc dài hồi nào sao anh không biết?

~9.4~

Đáng nhẽ cảnh quay vừa rồi đã rất hoàn hảo nhưng vì một phút lơ đễnh của cả đạo diễn và diễn viên mà số lần quay từ đó về sau cứ không ngừng tăng lên.

Sau màn diễn xuất thần, Sonoko từ lần quay thứ hai trở đi không tài nào được đạo diễn thông quay một cái tát nào nữa.

Hình như cô đã xuống sức nên lực vung ra không còn đủ mạnh. Đạo diễn thì cứ chúi mũi nhìn vào màn hình và không ngừng hô “Cắt! Làm lại!”.

Trong một lần quay, đạo diễn bỗng nhiên hô mỗi “Cắt!” mà không có “Làm lại!”.

Những tưởng lần này Sonoko đã thể hiện để ai cũng đủ hài lòng nhưng không, đạo diễn hết nhìn vào màn hình rồi lại gần Makoto để xem cho rõ.

Không hiểu đạo diễn muốn thấy hiệu ứng gì ở đây mà cứ săm soi mãi không thôi. Đạo diễn bất ngờ “À” một tiếng rồi thong thả đi về phía ghế của mình và ra lệnh:

- Sonoko, từ cảnh sau cô hãy chuyển sang má bên kia nhé! – Đạo diễn quay sang bộ phận kỹ thuật – Máy quay? Sẵn sàng chưa? Action!

Sonoko lại mắm môi mắm lợi tung hết sức để có một cái tát đầy tính nghệ thuật. Kết quả là:

“Chát!” – “Cắt! Mạnh nữa lên! Làm lại!”

“Chátt!” – “Cắt! Tôi bảo mạnh nữa lên cơ mà! Làm lại!”​

“Chátttt!” – “Cắt!! Làm lại!”

“Chátttttt!” – “Cắt!!! Làm lại!”​

Không biết bao nhiêu lần, tiếng “Chát!” phát ra từ má Makoto và câu “Cắt! Làm lại!” của đạo diễn vang lên nhưng đạo diễn chẳng những không hài lòng mà còn ngày một giận dữ và hét lớn hơn.

Đến lúc không chịu được nữa, đạo diễn ném phứt tờ kịch bản lên bàn, xắn tay áo hùng hổ lao đến chỗ Makoto và đưa tay nâng cằm diễn viên sau bao cái tát mà không kêu đau lên ngắm nghía.

Ngắm chán, đạo diễn phất tay cười khì rồi cho mọi người nghỉ.

Khi chỉ còn một mình, đạo diễn mới lầm bầm: “Quái lạ, Sonoko tát mạnh như thế mà không thấy da cậu ấy đỏ nhỉ?”

~10.1~

Xin chào các bạn, lần này nhóm phóng viên chúng tôi không đột nhập bất hợp pháp bằng cửa chính như lần trước mà chúng tôi tiến vào đàng hoàng từ cửa sau để phỏng vấn đạo diễn, biên kịch kiêm người chỉ đạo sản xuất xưởng phim này. Chính là cô Minaru đang đứng cạnh tôi đây!

Phóng viên (PV): Xin chào cô Minaru! Rất vui khi cô đồng ý nhận lời phỏng vấn của đài chúng tôi!

Minaru (M): Nói được lên truyền hình là vinh hạnh của tôi mới đúng chứ cô! (cười toe toét)

PV (dè dặt đặt câu hỏi): Theo như tôi quan sát từ đầu buổi đến giờ, có phải hôm nay cô hơi khó ở…

M (ngắt lời): Khó thở?!? Đâu có, tôi vẫn hít thở bình thường đấy chứ. Cô xem này. Hít… hà… Hít… hà… Hítttttt…

PV (thì thầm với người quay phim): Đạo diễn cô ấy không phải nghễnh ngãng đó chứ?

M (đứng phắt dậy, tức giận hét lớn): Này cô phóng viên, cô bảo ai nghễnh ngãng đấy hả? Tôi nghe thấy rất rõ những gì cô nói đấy nhé.

Và đạo diễn hùng hồn nhắc lại lời thì thầm trong lúc phỏng vấn của cô phóng viên. Dĩ nhiên, không sai một từ, còn đúng cả tông, cả giọng, cả cao độ nữa.

PV (mặt mày tái mét, vội vã phân bua): Tôi không có ý nói cô như vậy đâu. Cô có thể ngồi xuống, bình tĩnh và nói nhỏ đi chút được không? Mọi người đang nhìn chúng ta đấy. (liếc nhìn xung quanh)

M (cười lớn, nhỏ giọng): Cô bảo tôi khó ở chứ gì, tôi chỉ đùa là khó thở thôi. (vẫn cười) Đã khiến cô hoảng sợ, thành thật xin lỗi! (cúi đầu) Thực ra tôi không có khó ở, mà nói tôi khó ở cũng đúng.

PV: Cô có thể giải thích rõ hơn được không ạ?

M: Tại bình thường tính tôi hơi (cười) nên người khác tưởng tôi khó chịu ở đâu. Trên thực tế, tôi chẳng bị sao cả.

PV: À, ra là ý đó. Vào vấn đề chính, có một điều tôi thắc mắc là: tôi thấy hầu hết diễn viên đều nhập vai tốt cả, sao cô cứ hô “Cắt, cắt” hoài và bắt họ diễn đi diễn lại một cảnh vậy?

M: Người không chuyên nhìn vào thì thấy thế thôi chứ với tôi thì các cô cậu ấy… (cười nham hiểm)

Tức thì diễn viên cả chính, cả phụ, cả diễn viên nòng cốt lẫn diễn viên quần chúng đồng loạt đứng lên phản đối:

Diễn viên 1 (DV1): Chúng tôi diễn không tốt chỗ nào? Chỉ có đoạn đầu chưa quen là có lỗi cỏn con thôi. Mấy đoạn sau chúng tôi diễn hết nước hết cái mà sao cô vẫn chưa vừa lòng?

DV2: Cô ngược đãi chúng tôi, hành hạ chúng tôi, bóc lột chúng tôi! Chúng tôi thật đáng thương! (rút khăn tay)

DV3 (Sonoko): Cô ấy bắt tôi phải diễn cảnh tát anh Makoto đến đỏ hết cả tay mà vẫn không chịu ngừng. Thật tội nghiệp anh Makoto của tôi! (bật khóc)

DV4 (phẩy tay): Cô đạo diễn thật nhiễu sự!

DV5: Cô chỉ là đạo diễn thôi, chúng tôi mới là diễn viên chính, mới là ngôi sao của xưởng phim này. Hà cớ làm sao cô (chỉ vào cô phóng viên) lại cho cô đạo diễn biến thái – hách dịch – khó tính lên sóng nhiều đến vậy?

DV6: Người chịu khổ là chúng tôi! Thật bất công!

DV7 (Gin): Đấy là trước khi quay cô ấy đã lôi hết súng trong người tôi ra đấy, chứ giờ có cô (hất hàm về phía cô phóng viên) là tôi quyết ăn thua đủ với cô ấy luôn! Tận dụng sức mạnh truyền thông mà!



Đạo diễn sau khi vật lộn với mớ lý luận của diễn viên, lúc này mới đứng dậy phản pháo:

M: Mọi người đả kích tôi đủ chưa vậy? Không để tôi giải thích, trả lời câu hỏi của phóng viên mà chứ nhảy chồm chồm vào miệng tôi thế! Không có quy củ, trật tự gì hết! Rồi dư luận sẽ đánh giá chúng ta như thế nào? Hả? Hả?

Gin điềm nhiên rút từ đâu một khẩu súng và ngắm nghía nó, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đạo diễn. Không biết cái món đồ đấy là súng thật hay là đạo cụ quay phim nữa.

Nhưng với biểu cảm thế kia, sẵn biết bản chất và tính cách của cậu ta thì dám cá cậu ta… không đời nào dùng súng đồ chơi. Gin bước đến chĩa súng vào đạo diễn đang kích động và lừ mắt:

Gin: Không muốn ăn kẹo thì cô liệu mà giải thích đàng hoàng đi! Có ý định lừa gạt tôi là không xong đâu!

~10.2~

Giải đáp một số thắc mắc các bạn có thể muốn hỏi Au.

PV (đã trấn tĩnh sau màn dí súng vừa rồi): Vâng, sau khi tổng hợp các câu hỏi từ nhiều người quan tâm, chúng tôi xin chính thức bắt đầu cuộc thẩm vấn, ý lộn, phỏng vấn đạo diễn. (quay sang đạo diễn) Xin cô cho biết tại sao khi xách máy quay vào đây ở phân cảnh 1 dù bất hợp pháp nhưng chúng tôi vẫn được vào cửa chính, còn lần này được cho phép đàng hoàng mà chỉ là cửa sau?

M (cười): Vấn đề đơn giản, dễ hiểu thôi. Lý do là ở đối tượng. Lần trước các cô phỏng vấn diễn viên của tôi, còn lần này là tôi.

PV: Cô có thể điểm lại kết cấu của phân cảnh 2 không ạ?

M: Phân cảnh 2 gồm: 00 – phần mở đầu, 6 – đọc kịch bản, 7 – Gin và Vermouth, 8 – Shin và Ran, 9 – Makoto và Sonoko, 10 - phỏng vấn giải đáp thắc mắc.

PV: Thứ tự thực hiện các cảnh quay là gì? Sao mỗi lần diễn của mỗi cặp lại có những phân đoạn khác nhau như vậy?

M: Thứ tự là… Phiền mọi người xem lại phần đọc kịch bản. Tôi lười nhắc lại quá! (cười) Và đoạn nào trùng thì tôi chỉ đề cập một lần.

PV: Sao cô không cho khán giả xem những đoạn có dấu […] mà lại lược bỏ?

M: 1. Diễn viên đã đóng rất đạt. 2. Đó là dụng ý của tôi. 3. Có những đoạn được nhắc tới ở cảnh quay của cặp diễn viên khác. 4. Có đoạn tôi lười. (cười)

PV: Nói về các diễn viên xem nào, trước tiên là Gin và Vermouth. Xin cô cho biết: mối quan hệ của họ là gì vậy?

M: Là… như cô nghĩ thôi. (gãi đầu)

PV: Hai người đó liệu có diễn cặp với nhau lần nào nữa không sau khi Gin đã dứt khoát như mọi người đều biết đó?

M: Diễn cặp thì không nhưng diễn chung thì tôi nghĩ là có. (lại gãi đầu)

PV: Cô dựa vào đâu để đánh giá cảnh tát của nữ chính đạt hay không?

M: Dựa vào âm thanh. Rõ ràng “Tẹt” quá nhẹ nên không biểu lộ hết cảm xúc của nhân vật. “Chát” mới là đáp án đúng.

PV: Cảnh quay của Vermouth, tôi thấy có “Chát” mà sao cô vẫn hô “Làm lại!”?

M: Tôi cảm thấy cô ấy có thể diễn được cú tát hoàn hảo ấy một lần nữa nhưng không ngờ… (Vắt kiệt sức người ta mà còn bày đặt) (nói nhỏ) Thực ra là tôi muốn thử tính kiên nhẫn của Gin. Cô có thể nói là lấy việc công trả thù riêng. (cười) Ấy, ấy, cô xóa đoạn vừa rồi cho tôi nhé!

PV: Mọi người nghe thấy hết rồi ạ! Cô nói vào micro mà.

M (cười hề hề chữa ngượng): Tôi đùa, tôi đùa thôi.

PV: Sang đến cặp Shinichi và Ran, chỉ có một câu hỏi thôi ạ. Mọi người thắc mắc là Ran và Shinichi đóng đạt như thế sao cô lại thay diễn viên khác? Ran chẳng phải có cảnh cuối rất hoàn hảo, đúng như cô mong đợi sao?

M: Đúng là lần này hai người đó không hề mắc lỗi nào mà diễn rất ăn ý. (cười ngoác miệng) Nhưng với thương tích để lại trên mặt sau cảnh diễn thần sầu ấy, cô nghĩ Shinichi có thể tiếp tục?

PV: Cái đó…. A xin lỗi, có một câu hỏi nho nhỏ trong cảnh quay này nhưng là về Gin. Gin hút thuốc cạnh cột điện ý ạ??? Cột điện ở đâu ra thế?

M: Cảnh quay cuối diễn ra ở ngoài đường. Lúc đó mọi người dĩ nhiên là đứng ở ngoài đường nên việc Gin hút thuốc cạnh cột điện không có gì khó hiểu.

PV: Nói về Makoto và Sonoko, lần đầu tiên họ diễn cô có thấy lo lắng không?

M: Có một chút. Bởi tính cách của hai người đó không hợp với nhân vật cho lắm. Nhưng có sao đâu chứ. (cười)

PV: Tôi thấy Sonoko cũng có phân cảnh tát khá hoàn hảo nhưng cuối cùng lại xảy ra lỗi…

M: Lỗi đó một phần tôi lơ đễnh vì không kịp hô cắt và… (cười) tôi sẽ giải thích sau. Một phần thì là do người mà ai cũng biết là ai đấy. (tủm tỉm)

PV: Cô có thể trả lời câu hỏi mà anh Makoto thắc mắc không? (giả giọng Makoto) Ủa, em để tóc dài hồi nào sao anh không biết? (cười)

M: Trong bộ phim này, hình tượng nữ chính nguyên gốc là một cô gái tóc dài nên tôi cho Sonoko đi nối tóc thôi mà. Cái này cũng giải thích cho câu hỏi bên trên.

PV: Cảnh tát về sau của hai người sao cô cho quay lại nhiều lần như vậy? Tôi thấy vấn đề không phải giống trường hợp của Vermouth.

M: Cô nói đúng, vấn đề ở đây là tôi muốn có vết ửng đỏ trên má của Makoto nhưng không tài nào thấy được. Rốt cục tôi cũng tìm ra lí do… (ngừng lại)

PV (sốt ruột): Lí do là gì vậy ạ?

M (cười lớn): Da cậu ấy ngăm quá nên không thể thấy màu đỏ! (cười lớn hơn)

PV: … =.=''

M: Cô không định hỏi tiếp sao?

PV: À vâng, người cuối cùng tôi muốn nhắc đến là Shiho. Cô thấy điểm gì đặc biệt ở cô ấy mà chấm vai cho cô ấy ngay từ đầu vậy?

M: Đơn giản là tôi nghĩ cô ấy sẽ diễn tốt vai này thôi. Linh cảm và sự quyết đoán của người đạo diễn ấy mà. (cười) Trong bản gốc, nhân vật của Shiho là cô gái có mái tóc ngắn ngang vai màu nâu đỏ và tính cách rất dễ thương. Tôi chỉ làm xoăn cho Shiho một tí để trông cô ấy giống cô Megumi chút. (Megumi là diễn viên đóng nhân vật của Shiho trong phim Kiyoku yawaku)

PV: Tôi không hiểu chuyện mọi người đều gọi Shiho là Miyano-sensei.

M: Cô hãy hỏi câu tiếp theo. Tôi sẽ giải thích luôn thể.

PV: Câu tiếp theo là trong bộ phim, cô Shiho làm nghề gì?

M: Cô ấy là họa sĩ truyện tranh. Giờ thì cô đã hiểu (chỉ chỉ) chưa? (cười)

PV: À… Tôi muốn hỏi là sao tiệc sinh nhật lại tổ chức trong phòng làm việc? Không phải là nhà của Shiho sao?

M: Nhà của Shiho có mấy phòng lận, trong đó có phòng làm việc. Họa sĩ truyện tranh vẽ bản thảo tại nhà luôn mà. (cười)

PV: Shiho nói là cô ấy và nam chính đang quen nhau. Đó có phải là sự thật không?

M: Tất nhiên là sự thật. Cô ấy rất dễ thương nên không nói dối đâu. (cười)

PV: Vậy thì tại sao Shiho lại nói với nữ chính như vậy? Cô ấy có mục đích gì sao? Có phải là tạo chất xúc tác để nữ chính thổ lộ với nam chính?

M: Cô có thể nghĩ như vậy. (vẫn cười)

PV: Cô hãy nói rõ hơn đi!

M: Thực ra ý của Shiho là cô ấy và nam chính đang gặp gỡ nhau để bàn bạc về truyện tranh, một tác phẩm của cô ấy. Cô ấy không theo kịp hạn nộp bản thảo nên đã khóc. Nam chính từng là trợ lý của tốt nhất của cô lại không làm việc cho cô nữa. Cô chỉ nhờ anh góp ý cho bản thảo của cô thôi. Tình cảm nam nữ ư? Cô thừa nhạy cảm để hiểu chuyện của hai người kia mà. (cười lớn)

PV: À, ra vậy. Rất cảm ơn vì cô đã trả lời rất rõ ràng những câu hỏi của tôi. Cô có muốn nói điều gì với khán giả đang theo dõi phỏng vấn này không?

M: Tôi rất vui khi các bạn đã đọc đến những dòng này. Cảm ơn các bạn! Nếu các bạn muốn hiểu cụ thể và trực quan hơn về kết thúc phim cũng như vai trò của nhân vật Shiho đóng trong phim thì xin hãy xem Kiyoku yawaku, bộ phim được trình chiếu vào ngày đầu tiên của liên hoan phim Nhật Bản tại Việt Nam hồi năm ngoái. Rating của phim là 15+. (cúi đầu) Cảm ơn đã cho tôi thời gian PR về phim này với các bạn. Một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn!

(đóng máy quay)

~END ep 2~
<<<
>>>
 
Hiệu chỉnh:
* nhào vô nhào vô + đập cửa* chủ nhà đâu ra đón khách nhớ kèm theo sơn hào hải vị :))

Là ta đã chờ rồi nhá ko ra ta ném gạch, ném sập nhà bây giờ -_- =))

Cái kiểu viết này của ss lạ thật đóa nhá, thật là lần đầu e mới chứng kiến đó. Cơ mà có một số vấn đề:

Em đọc thì cảm nhận đc là ss muốn qua fic mà khiến cho ng đọc cảm thấy buồn cười vui vẻ. Nhưng mà e thấy cái cách viết ntn khá là lằng nhằng. :)

Vì hầu hết dựa theo cấu trúc như quay phim nhưng mà cứ có cảm giác lẫn lộn không phân biệt được thật với diễn.

HƠn nữa nhiều khi trong phim đang đến một phân đoạn có những phần nội tâm thì lại bị cắt nên khá tụt cảm xúc. Vì là diễn nên những cảm xúc lắng đọng cũng cho người ta nghĩ là nó không thật.

Nhiêu đó gạch thôi nhóa, ta đứng chờ chủ nhà về. :))
 
Ep mới nè mọi người ơi! Lần này đổi gió tí nhé ;)

Cảnh báo 1: Sad quằn quại. Hành triệt để :KSV@07:
Cảnh báo 2: Fic viết dựa theo một câu chuyện có thật nên đầy tính thực tế :))
Cảnh báo 3: Vì tính thực tế đó nên có lẽ rating nâng lên chút xíu, đặt warning cho mọi người biết (cứ làm màu hoài =))). Không có cảnh bạo lực, không có cảnh người lớn nhưng có thể ám ảnh đến tâm hồn non nớt của trẻ thơ :)) mà có khi cũng không =)) Túm lại Au đã đặt warning chút xíu, có ai làm sao Au không chịu trách nhiệm nhé =))

Ghi chú 1: Nhân vật chính không phải ShinRan =)) nên yên tâm, hai người đấy không chết được :))
Ghi chú 2: Tặng ep này mừng sinh nhật sớm của @kuroshiro_shinran :*
Ghi chú 3: Tặng vợ yêu @sutoru2907 :x mừng lễ thành hôn của 2 chúng ta :3 đọc xong sad quằn quại thì đừng kêu chồng nha =))
Ghi chú 4: @Windy_WR đây nhá em ơi :3

Chúc bạn xem phim vui vẻ =))

Ep 3 - Part 1

~000~

Xào xạc. Xào xạc. Gió bắt đầu cuộc dạo chơi cùng với những hàng cây đang nghiêng mình theo bước chân tinh nghịch của nó.

Tí tách. Tí tách. Từng giọt mưa nhẹ nhàng đáp xuống khung cửa sổ còn vương chút dư âm của ngày hè nắng nóng.

Trong căn phòng được bài trí đơn giản, đạo diễn một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên tập giấy trên bàn, mắt nhìn vô định vào làn mưa, vẻ mặt u sầu không giấu giếm, chốc chốc không kìm được lại thở dài cái thượt.

Bỗng…

Roẹt. Chớp rạch ngang trời.

Ruỳnh. Sấm nổ ì ùng.

Ào. Hạt nối hạt, mưa mỗi lúc một lớn, chẳng bao lâu đã trắng xóa cả một vùng.

Gió không chịu kém cạnh, điên cuồng thổi bay mọi thứ từ dưới đất đến trên trời, thậm chí nếu đứng không vững thì người cũng bay luôn được.

Cơn giông chiều nay thật ghê gớm. Cứ tình hình này thì có muốn cũng chẳng ai nhấc chân đi đâu.

Trong cái âm thanh ồn ào hỗn tạp nào sấm, nào mưa, nào gió gây nên, có một giai điệu cất lên khe khẽ:

- “You are all beautiful in your own way. You gotta know you are born superstars…”

Là nhạc chuông điện thoại. Của đạo diễn. (thật đấy ạ :3)

Giật mình vớ lấy điện thoại, đạo diễn lật đật đưa lên tai:

- Alo…

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì nhưng sắc mặt của đạo diễn dần chuyển từ tái xanh sang trắng bệch. Có điều gì đó không hay đã xảy ra!

Im lặng vài giây, đạo diễn đột nhiên hét lên với cái điện thoại, giọng mất bình tĩnh thấy rõ:

- Ở yên đó! Tôi sẽ tới bệnh viện ngay!

Và đạo diễn cúp máy cái rụp. Vớ lấy áo khoác trên thành ghế, đạo diễn tất tả chạy đi.

Dáng điệu vội vàng của đạo diễn chứng tỏ thông tin vừa nghe được không chỉ là điều không hay, mà còn là điều xấu, điều cực kì nghiêm trọng. Cảm giác lo lắng như trời sập đến nơi. Nếu không còn cách ví von nào khác thì có thể nói giống như là nghe tin sét đánh từ tử thần vậy.

Phủi phui cái mồm! Có thể có chuyện không may đó xảy đến sao?

Rầm! Cửa sổ chưa được đóng cẩn thận bị gió thổi mạnh nên va đập với khung cửa tạo ra một tiếng động lớn. Gió thổi mạnh khiến cánh cửa cứ đập đi đập lại liên hồi. Và căn phòng giờ đây đã không còn bóng người trông y như một bãi chiến trường.

Phật. Phật. Phật. Một tập giấy có vẻ như là kịch bản bị gió lật tung hết cả lên.

Khi trang cuối cùng sắp bị gió cuốn đi và quyển kịch bản đang chuẩn bị rớt thẳng xuống đất thì một người phụ nữ với mái tóc vàng lượn sóng đã kịp khép chặt cánh cửa sổ lại. Căn phòng phút chốc trở về trạng thái yên bình, khác hẳn với sự hỗn loạn trước đó.

Người phụ nữ quay vào trong, bắt đầu nhặt nhạnh và sắp xếp lại những tờ giấy bị bay tứ tung. Cuốn kịch bản trên bàn đập vào mắt cô. Lướt nhanh qua trang giấy đã mở sẵn, mặt cô thoáng chút bất ngờ:

- Gì đây? Một kịch bản hoàn toàn mới! Có lẽ đạo diễn cũng sắp đưa nó cho mọi người xem rồi. Nhân lúc cô ấy đi vắng, chi bằng…

Cô nở nụ cười đầy bí ẩn, cầm quyển kịch bản bước ra khỏi căn phòng và gọi:

- Mọi người ơi!

~11~

Hai cô bé tóc ngắn, một đen, một nâu đỏ tung tăng rảo bước từ sân trường ra con đường đang làm đầy bụi đất phía trước. Phía sau, một người phụ nữ tóc vàng ì ạch xách đồ cất tiếng gọi với theo khi nhận thấy hai cô bé đang đi quá nhanh:

- Các con! Đi chầm chậm thôi! Coi chừng bị ngã đó!

Hai cô nhóc cười vui vẻ với nhau và cùng quay lại đồng thanh:

- Vâng!

Lúc cô sắp bắt kịp hai đứa trẻ thì từ đâu một chiếc ô tô tải phóng tới. Cô bước những bước vội vàng và không quên nhắc nhở bọn trẻ với giọng nói ấm áp:

- Đứng yên ở đó và nhắm mắt lại! Nếu không, bụi sẽ bay vào mắt các con đấy!

Hai cô bé nhanh chóng làm theo lời cô giáo. Chiếc xe ô tô ầm ầm lao qua kéo theo phía sau là cả tấn bụi bay lơ lửng. Cô bé tóc đen cất tiếng hỏi:

- Cô ơi, chúng con mở mắt ra được chưa ạ?

- Chưa đâu các con. Để cô xem thử đã nhé!

Hai tay xách đồ nặng nhưng cô giáo vẫn vòng qua người hai đứa trẻ để chắc chắn chúng an toàn. Lúc chiếc xe lao qua, gió và bụi kinh khủng tới mức cô cũng phải nhắm mắt lại và quay mặt đi. Nhưng giờ thì chiếc xe ấy nghe có vẻ đã đi xa lắm rồi.

Cô hé mắt nhìn xem bụi còn bay nhiều hay không và... ầm. Một chiếc xe khác phóng vụt qua và cô hứng trọn cả tấn bụi vào mặt. Mắt cô trở nên kèm nhèm và rất khó chịu.

Khi bọn trẻ được sự đồng ý của cô mở mắt ra, chúng thấy mắt cô đỏ hoe và cô cứ chớp mắt mãi không ngừng. Cô bé tóc đen hốt hoảng cầm lấy tay cô giáo:

- Cô ơi, cô bị sao thế ạ? Chúng con có thể làm gì giúp cô không?

Cô giáo vội lên tiếng trấn an:

- Ayumi-chan, cô không sao. Chỉ cần con thổi bụi ra khỏi mắt cô là được rồi.

Cô bé Ayumi tiến tới ghé sát mặt mình vào mặt cô và thổi.

Phù. Phù. Cô bé phồng má thổi hết cỡ nhưng vẫn không ăn thua. Cô giáo vẫn chẳng thể mở mắt ra hẳn hoi được.

Thấy vậy, cô bé có mái tóc màu nâu đỏ liền chạy vụt vào phòng bảo vệ ngay gần cổng trường. Khi quay ra, trên tay cô bé là một… cốc nước!?!

Cô bé hét lên với bạn:

- Ayumi-chan! Tránh xa cô ấy ra!

Cô bé Ayumi nghe vậy dù không hiểu lắm nhưng vẫn lùi xa khỏi cô giáo.

Với vẻ mặt như đang chuẩn bị bước vào trận chiến, cô bé tóc nâu đỏ phăm phăm chạy tới, tay cầm cốc nước trong tư thế sẵn sàng… hất.

Đúng vậy. Cô bé hất thẳng cốc nước vào mặt cô giáo!

Ayumi hoảng sợ quay sang lay lay cô bạn mình:

- Ai-chan, cậu làm gì thế? Nước làm ướt hết cả áo cô rồi kìa!

Cô giáo đặt một túi đồ xuống đất, đưa tay lên vuốt chỗ nước đang chảy trên mặt mình. Không biết có phải phép màu hay không nhưng khi ấy cô không còn thấy khó chịu nữa, mắt cũng mở ra bình thường được.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu Ayumi và quay sang bé Ai dịu dàng hỏi:

- Sao con lại lấy cốc nước hất vào mặt cô vậy Ai-chan?

Cô bé Ai nhún vai nói:

- Khi quét sân, cô chẳng bảo vẩy nước thì lũ bụi sẽ nghe lời sao? Mắt cô bị bụi bay vào nên con hất nước để bụi nghe lời con mà bay ra khỏi mắt cô.

~12~

[…]

Đang nói chuyện với hai cô bé thì cô giáo có điện thoại. Cô vừa mỉm cười với lũ trẻ vừa rút điện thoại ra nghe.

Là Vodka, em trai của chồng cô!

- Alo! Chị Vermouth đây. Có chuyện gì thế? Chị vẫn đang ở trường…

Chưa kịp nói hết câu thì cô đột nhiên ngồi thụp xuống, túi đồ không còn ở trên tay, vật dụng trong túi rơi lăn lóc mỗi cái một nơi. Trong khi đó, điện thoại thì cô vẫn gí sát vào tai.

Lời nói của người ở đầu dây bên kia khiến tâm trạng cô thay đổi: đang cười cười nói nói bỗng chốc im lặng, khóe mắt trào dâng một giọt nước nhỏ, hai cánh mũi phập phồng, miệng ngậm chặt lại, cả người lan truyền một đợt run nhè nhẹ.

Đến lúc không kìm nén được nữa, cô đưa tay lên chặn những tiếng nấc đang ngày một lớn dần lên.

“Ư ư”, cô rên lên khe khẽ.

Chớp chớp mắt vài cái, dòng nước nhỏ trong khóe mắt được dịp bung ra, chảy âm thầm trên gò má cô mỗi lúc một lớn.

Cô cúp máy và ngồi dậy. Đưa mắt nhìn lên trời, giờ đây khoảng trời của cô không còn là màu xanh đẹp đẽ như ngày thường mà nó trở nên xám xịt như ngày giông bão.

Hai đứa trẻ không hiểu có chuyện gì nhưng thấy cô như vậy chúng cũng rất đau lòng, không dám lại gần an ủi cô mà chỉ lặng lẽ đứng ôm nhau.

Cô ngồi đấy, tay nắm chặt điện thoại, lòng ngàn lần muốn phá nát nó nhưng không thể.

Cô để hai tay tựa lên đầu gối, đầu hết ngẩng lên lại gục xuống. Mỗi lần gục xuống lại một lần mái tóc vàng che hết khuôn mặt cô, lại một lần cô khóc nấc lên trong đau đớn.

Hồi lâu, cô đứng dậy, lau sạch nước mắt, quay sang gượng cười với hai đứa trẻ, giọng vẫn còn nghèn nghẹn:

- Cô bắt taxi cho hai đứa về nhé. Giờ cô phải đi có việc rồi.

~13~

[…]

Cộp… Cộp… Nặng nề lê từng bước chân theo hướng quay lưng với cửa phòng phẫu thuật, cô đứng tựa vào lan can, một tay cầm túi xách, một tay đưa lên chặn trước ngực để lấy lại bình tĩnh.

Tại sao? Tại sao vậy anh?

Anh bảo là anh chỉ đau dạ dày thường thôi mà. Sao lại phải phẫu thuật?

Nếu chú Vodka không cho em biết thì đến bao giờ anh mới chịu nói với em? Sao anh lại giấu em? Sao anh cứ giữ nỗi đau thể xác ấy một mình?

Để đến bây giờ, anh nằm trong phòng phẫu thuật và em vô dụng chỉ biết ôm mặt mà khóc.

Tại sao lại thế hả anh?

Một dòng nước nhỏ lại trào ra từ khóe mắt cô. Ấm nóng. Nhưng sao, cô cảm thấy hơi ấm của nó chẳng giống như bình thường.

Anh có biết không? Nước mắt em lúc nào cũng ấm như trái tim em vậy. Mà trái tim em ấm bởi vì luôn có anh ở bên, chăm sóc và yêu thương em.

Nhưng hôm nay, em thấy nước mắt mình đã có vài phần lạnh giá. Có phải cơn gió từ Bắc cực đã thổi qua trái tim em? Có phải nó muốn nói rằng anh sẽ rời xa em?

Không, anh đừng bỏ em! Em sợ lắm! Một mình em không đủ sức để giữ nổi nhiệt của trái tim em. Có anh ở đây nó mới đủ ấm, đủ nóng, em mới đủ sức mạnh vượt qua gian khó.

Thế nên nhất định, nhất định anh phải vượt qua cuộc phẫu thuật này và trở về bên em!

Lặng lẽ rút khăn lau nước mắt, cô chợt nhớ lại lời nói của Vodka ban nãy:

- Bác sĩ nói rằng anh ấy bị hẹp môn vị. Điều đó chứng tỏ bệnh loét dạ dày của anh ấy đã có biến chứng rồi…

Bệnh tình của anh ra nông nỗi này rồi mà anh vẫn muốn giấu em sao? Anh muốn em cứ không biết gì, bình yên sống mà không quan tâm đến anh sao? Em làm sao có thể làm thế được.

Mà khoan, bác sĩ nói… hẹp môn vị? Hẹp môn vị ư? Như thế chẳng phải là anh sẽ…

Giọng nói của Vodka lại văng vẳng bên tai cô: “Lần trước đi khám, bác sĩ bảo thức ăn vẫn còn nguyên trong dạ dày của anh ấy. Mặc dù trên thực tế, anh ấy đã không ăn mấy bữa rồi.”

Ư, ư. Là lỗi tại em, lỗi tại em, anh ơi!

Bao nhiêu bữa anh nói “Anh đã ăn trước rồi, em cứ ăn đi!”, rồi là “Anh bận lắm, phải đi làm ngay đây, không kịp ăn đâu.”, rồi “Em ăn đi, anh đang bận, anh sẽ ăn sau.” nữa mà em cũng không để ý điều đó có phải là sự thật không.

Em chỉ nghĩ em bận rộn, em phải ăn, em phải đi dạy. Em thậm chí cũng chẳng thể nhớ được lần ăn cùng nhau cuối cùng của chúng ta là từ khi nào nữa.

Là em vô tâm vô tính, chẳng quan tâm đến anh. Là lỗi của em…

Nghĩ tới đây, cô không kìm được lại thút thít, đưa tay lên tự đấm vào ngực mình. Và nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Là lỗi của cô mà anh mới nằm đây.

Lúc đứng ngoài phòng phẫu thuật, cô cũng khóc tu tu như bây giờ, bao nhiêu người chứng kiến cô cũng chẳng để tâm.

Khi ấy, phải mất một lúc cô mới ngừng khóc và quay sang hỏi: “Mà anh ấy phẫu thuật là vì…?”.

Vodka nắm lấy vai chị dâu của mình và trả lời: “Vì người ta đã tìm thấy một khối u…”

Tai cô như ù đi. Đoạn sau không cần nghe, cô cũng biết.

Ngoài chuyện loét bờ cong nhỏ ra thì hẹp môn vị cũng có thể dẫn đến ung thư. Nay người ta đã phát hiện thấy khối u nên tiến hành phẫu thuật là chuyện bình thường. Thế nhưng một cảm giác lo sợ chợt dấy lên trong cô.

Cuộc phẫu thuật nào dù đơn giản đến đâu cũng khiến người thân của bệnh nhân lo lắng khôn nguôi. Huống hồ, tình trạng của chồng cô – Bos(s) lại không giống người bình thường.

Một lần anh bị đứt tay.

Anh có biết là em đã sợ hãi đến mức nào không? Anh có biết là mỗi lần nhìn thấy máu anh thấm qua lớp băng gạc là một lần em sợ đến run người.

Mà rõ ràng là em vừa thay băng mới cho anh. Em thay hết băng này đến băng khác mà mỗi lần bóc băng ra máu vẫn chảy không ngừng.

Em lúc đó hoảng loạn, la ầm hết cả lên trong khi anh vẫn thản nhiên ngồi đấy, cố gắng ấn chặt miếng băng những mong máu không còn đường thoát mà từ bỏ việc chảy ào ào ra ngoài như thế.

Anh còn quay sang an ủi em lúc thấy mắt em đã bắt đầu ươn ướt, rằng máu sẽ ngừng chảy mau thôi, anh không sao hết, em đừng lo lắng.

Phải mất một lúc lâu, vết thương bé tí của anh mới thôi rỉ máu. Nhưng quả thật nó đã làm em một phen đứng tim.

Em đã lo sợ rằng nếu máu của anh cứ thế chảy mãi, chảy mãi không thôi thì sẽ thế nào. Liệu có khi nào anh chảy hết máu mà chết không? Ôi, em thật không dám nghĩ tới tình cảnh đó nữa.

Hôm nay anh vào phòng phẫu thuật.

Máu của anh có thể nghe lời cầu xin của em mà đừng chảy nhiều không anh? Máu của anh có thể chỉ chảy ra âm ỉ và mau ngừng không anh?

Em biết, bác sĩ sẽ làm mọi biện pháp tốt nhất có thể nhưng em vẫn sợ lắm anh ơi. Em cứ sợ nhỡ may thế này, nhỡ may thế kia.

Nếu có một phép màu xảy ra khiến máu của anh không chảy ra ồ ạt như thế thì em cũng vẫn sợ.

Em sợ anh không đủ sức để vượt qua cuộc phẫu thuật này.

Chẳng phải anh không ăn uống được gì sao? Anh yếu như thế liệu có thể vượt qua không? Thể trạng của anh có cho phép anh chịu được không?

Mà không làm phẫu thuật cũng không được.

Hẳn các bác sĩ đã đắn đo rất nhiều khi chỉ định phẫu thuật cho anh. Một quyết định khó khăn những vẫn phải quyết định. Em sẽ nghe theo quyết định của họ mà chờ đợi.

Em tin họ sẽ làm điều tốt nhất cho anh. Em tin anh sẽ tỉnh lại. Em tin chúng ta sẽ lại là một gia đình hoàn chỉnh.

Nhưng em vẫn sợ. Em thực sự rất sợ.

Em sợ một ngày nào đó em sẽ mất anh. Em sợ một ngày nào đó sẽ không được nhìn thấy anh.

Em yếu đuối một chút có được không anh? Em sợ một chút có được không anh?

Chỉ hôm nay thôi. Chỉ lần này thôi…

<còn nữa>
<<<
>>>
 
Hiệu chỉnh:
hố hố, sau bao ngày bận rộn e lại lăn lội lê lết vào đây và thấy được cái thông báo là sáng mắt ra. :KSV@12:

Nghĩ là lại có thể chặt chém cho bão nó đến mà nhìn cái bài viết thế lày thì...:KSV@08:

Lần này quả thực thất vọng vì ko có gì mấy đề chặt chém ss cả. Thôi thì e cũng cố căng mắt ra tìm vài hòn sạn ném vào cho ss có động lực vậy. :KSV@02:

1. Hòn thứ 1 là ném vào trách cái tội post bài chậm :-w

2. Hòn thứ 2: ở phần kịch bản 11, e thấy không hiểu phần đó lắm, hay nói đúng hơn e ko thấy nó liên quan đến nội dung part này. Lần trc ss có nói là hành boss mà phần đó e không hiểu cho lắm.

3: Hòn thứ 3: nói sạn chơ là nguyên nhân ở bản thân e thôi :D Vì e là đứa chả biết xíu nào về mấy cái bệnh tật cả nên thật sự là vẫn chưa cảm được sự quằn quại của boss như ss nói.:) . Nếu có time ss giải thích thêm nhé. E rất là muốn biết cái cảm nhận của Boss lắm :KSV@12:

Chỉ có nhiêu thôi. Em tìm ko ra nựa rồi.
p/s: cảnh báo cấp độ 2: Chị nhớ mà ra chap cho đều đặn nhá. E ko chắc mình có thể làm gì đâu đóa :KSV@07:
 
*lê vào*
Vẫn chưa hoàn cái ep này, thật là có tội quá đi :(( tội lười biếng và giả bận rộn =))
@kuroshiro_shinran em ơi, thi tốt nha, ep này ss vẫn chưa hoàn, ss xin lỗi nhá *chắp tay xin lỗi*
@shinichilove_kissran *chỉ chỉ* ss tưởng ss đã ghi là tặng em cả fic này rồi chứ:KSV@13:
@Windy_WR ss cũng không thể diễn tả được cái quằn quại của Boss, đại khái là ăn mà cứ không vô, lại còn đau, lại còn cứ bị trào lên, đại loại thế =))
@Ayaka+Windy: cái 11 thật tình không nhớ tại sao lại cho vào, đúng là hâm mà, thôi mặc xác nó đi nha =))
*lết ra* *vẫy khăn* Ôn thi nào :((

Ep 3 - Part 2

~14~

[…]

Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt: Ca phẫu thuật đã kết thúc!

Nhưng phải mất một lúc mới có một bác sĩ trông đã đứng tuổi bước ra.

Cô khi nãy còn ngồi chắp tay cầu nguyện trên ghế thì nay vội đứng bật dậy, lật đật chạy đến chỗ bác sĩ, vội vàng nói trong hơi thở gấp gáp:

- Bác sĩ, tình hình chồng tôi thế nào? Bao giờ thì anh ấy tỉnh lại?

Vẻ mặt trầm ngâm, bác sĩ không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu, chốc chốc đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

Nghĩ rằng có lẽ ông không nghe thấy lời mình, cô bước tới gần hơn, lay người vị bác sĩ và nói mười phần thì có tới chín phần không thể kìm nén sự sốt ruột:

- Bác sĩ, xin hãy nói cho tôi biết! Sao bác sĩ cứ im lặng thế? Bác sĩ, bác sĩ…

Nhận thấy chị dâu đang dần mất bình tĩnh, Vodka vội chạy đến kéo tay cô ra khỏi người vị bác sĩ kia. Và từ phía sau, một người đàn ông có mái tóc bạch kim, nét mặt hết sức điềm tĩnh tiến lại gần:

- Ông cứ nói tình hình của anh tôi đi. Chúng tôi hiểu là các bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi.

Vị bác sĩ khó khăn lắm mới nói lên lời, có lẽ đây là trường hợp đầu tiên mà ông không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát hơn:

- Ca phẫu thuật diễn ra không mấy khó khăn. Chỉ có điều… sức khỏe của bệnh nhân không cho phép nên…

Ngập ngừng, bác sĩ quan sát vẻ mặt của những người đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của ông hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

- Hiện tại bệnh nhân đã được chuyển sang phòng theo dõi đặc biệt. Tình hình… không khả quan cho lắm. Bệnh nhân đã tỉnh nhưng phải thở bằng bình oxy. Chúng tôi không biết khi nào bệnh nhân sẽ… Xin gia đình hãy chuẩn bị tinh thần dù cho có bất kì tình huống nào xảy ra.

Nói rồi, bác sĩ quay lưng bỏ đi, để lại sau lưng tiếng nấc nghẹn ngào của ai đó vang vọng khắp hành lang bệnh viện.

Đêm đến rồi.

Là đêm của một ngày dài…

Hay đêm của một đời người?

~15~

[…]

Trong phòng theo dõi đặc biệt, một người đàn ông nằm ngay ngắn trên chiếc gi.ường trải ga trắng muốt. Và một người phụ nữ mắt sưng húp vì khóc đang ngồi ở chiếc ghế cạnh gi.ường nắm lấy tay người đàn ông.

Căn phòng yên ắng không một tiếng động. Chỉ nghe có tiếng thở nhè nhẹ của người đàn ông. Còn cô? Cô chẳng lẽ không thở hay sao?

Có, cô có thở chứ. Nhưng tiếng thở của cô khẽ, rất khẽ, khẽ đến mức tiếng đập cánh của con muỗi còn lớn hơn nữa.

Chồng cô đã có sự hỗ trợ của bình oxy nhưng cô vẫn thở hết sức nhẹ nhàng, như thể cô sợ thở mạnh sẽ hút hết không khí trong phòng vậy. Cô thật là ngốc!

Cô cầm tay chồng và từ từ đưa lên áp vào má mình. Những suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu nhảy múa lộn xộn trong tâm trí cô.

Em biết là anh đã tỉnh. Và anh nghe thấy lời em nói, đúng không?

Dù anh không thể nói cho em biết anh cảm thấy thế nào, nhưng chuyện đó đâu cần phải vội vàng. Em tin anh sẽ sớm khỏe lại và trò chuyện với em thôi.

Anh, anh sẽ không bỏ rơi em đâu nhỉ? Anh đã hứa với em rồi mà. Anh đã hứa sẽ không từ giã cõi đời này trước em. Mà anh thì không bao giờ thất hứa cả. Em tin vào lời hứa của anh.

Thế nên, anh à, đừng lo lắng gì cả mà hãy sớm khỏe lại anh nhé.

Anh đừng cảm thấy có lỗi khi đã không cho em biết bệnh tình của anh. Em không trách anh. Bởi vì tất cả là lỗi của em.

Là em đã không chăm sóc anh chu đáo. Là em lúc nào cũng bận bịu chuyện trường lớp. Là em đã không làm tròn bổn phận của một người vợ. Là em đã có lỗi với anh.

Anh không nói với em cũng là vì anh lo cho em. Anh sợ em sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Anh sợ em sẽ không chịu nổi cú sốc mà đổ bệnh.

Có lẽ anh nghĩ bệnh tình của mình không đáng ngại, khi nào khỏi anh sẽ nói với em.

Nhưng nếu anh nói sớm với em có phải tốt hơn không? Em có thể sốc đấy, em có thể ốm đấy. Nhưng cũng vì lo cho anh nên em sẽ vượt qua để có thể chăm sóc cho anh.

Em tin là nếu anh nói với em, em có thể chăm sóc tốt cho anh. Không có chuyện gì khó khăn mà chúng ta không thể cùng nhau vượt qua, đúng không anh?

Tình hình hiện tại đáng ngại thật đấy nhưng đâu phải là không còn hi vọng.

Chỉ cần anh mở mắt nhìn em. Chỉ cần anh đừng giả vờ ngủ như thế.

Anh tỉnh mà, phải không? Bác sĩ nói với em là anh đã tỉnh mà.

Thế nên hãy mở mắt nhìn em đi anh. Anh chỉ cần nhìn em là em có thể biết anh muốn nói gì. Chúng ta có thần giao cách cảm mà. Từ hồi bé tí đã như vậy rồi.

Nhưng nếu anh không muốn thì anh cứ nhắm mắt lại. Em vẫn ở đây chăm sóc cho anh. Em ở đây và sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh như thế này.

Niềm hi vọng của em là anh và em sẽ không khi nào rời xa anh. Dù có bất cứ chuyện gì, em cũng quyết không buông tay anh.

Bây giờ chỉ cần anh tiếp tục thở đều đều như thế. Dù cho có phải sử dụng biện pháp hỗ trợ đi chăng nữa thì điều đó vẫn nói với em rằng anh… còn sống.

Chỉ cần lồng ngực anh vẫn phập phồng lên xuống như thế là vẫn còn hi vọng.

Chỉ cần trái tim anh vẫn tiếp tục đập như thế.

Chỉ cần như thế thôi anh.

Em chỉ cần như thế thôi anh.

Em chỉ cần anh vẫn sống bên em.

Còn lại mọi thứ em sẽ lo liệu tất.

Em… chỉ cần có anh là đủ.

~16~

Một tuần sau.

Trong căn nhà được thiết kế theo kiểu cổ với cửa trông ra một khu vườn, có hai người đàn ông đang ngồi uống trà với nhau. Người đàn ông mặc áo cổ lọ với mái tóc dài màu bạch kim nhấp một ngụm trà và nói với ý thăm dò phản ứng của người đối diện:

- Vodka, chú nghĩ lão Bos(s) còn sống được bao lâu?

Ngạc nhiên vì câu hỏi quá bất ngờ, Vodka chưa kịp đưa chén trà lên miệng đã vội bỏ xuống ngay:

- Gin, anh… sao lại hỏi em như vậy? Anh ấy sống được bao lâu đâu phải việc chúng ta có thể đoán biết được. Đến bác sĩ còn nói không chắc mà. Nhiệm vụ của chúng ta là thay phiên nhau túc trực bên anh ấy. Nếu lỡ như anh ấy có làm sao thì phụ chị dâu tổ chức tang lễ, chứ không phải ngồi đó đoán già đoán non đâu.

Gin cười khẩy, hạ chén trà xuống, sau lại lấy một ngón tay dí vào đầu Vodka và bảo:

- Chú mày ngu lắm! Nếu cứ để mặc cho lão ta chết lúc nào thì chết, nhỡ lão chết đúng vào giờ hạn thì chẳng phải cả nhà này sẽ nguy to sao?

Vodka lấy tay xoa xoa trán, đem tâm tình thắc mắc mà hỏi lại:

- Anh nói thế là thế nào? Em không hiểu.

Gin lại cười phá lên rồi quay sang lên mặt chỉ dạy:

- Ghé tai gần vào đây để tao nói cho mà nghe. Lão Bos(s) theo như lời tên bác sĩ già đó thì chả còn sống được bao lâu nữa. Tình hình sức khỏe của lão ngày càng xấu đi trông thấy. Nói đúng ra thì trước sau gì lão cũng chết, chẳng qua là lão chết hôm nay hay ngày mai thôi.

Ngừng lại một lát coi như là gia tăng sự sốt ruột của chú em ngờ nghệch, Gin làm như sắp chia sẻ điều bí mật lắm, vươn người lại gần Vodka, một tay khum lại và chậm rãi nói:

- Chuyện là… mấy ngày trước, tao có đi xem bói. Thầy nói rằng nếu lão chết vào giờ Tý, tức là tầm 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng thì là giờ đẹp, sẽ tránh được mọi tai họa cho nhà mình. Tao nghĩ hay là…

Gin thì thầm điều gì đó vào tai Vodka. Chẳng rõ Gin nói gì nhưng mới nghe được một câu, Vodka đã giãy nảy lên:

- Anh bảo rút… rút ống thở của anh ấy… vào… vào 12 giờ đêm nay á? Không được, anh không được làm thế. Chị dâu mà biết thì sẽ như thế nào? Anh không sợ…

Không để Vodka nói hết, Gin đã ngắt lời kèm theo cái lừ mắt đúng kiểu thách thức:

- Tao không sợ!

Gin biết thừa, chú em nhát cáy đang muốn hỏi: “Anh không sợ chị ấy làm ầm lên rồi sự việc đến tai ông bà già nhà mình sao?”.

Thở hắt ra một cái, Gin tưởng nhận được sự đồng tình của chú em, ai dè lại là ngăn cản, còn lấy chị dâu và mấy ông bà già sắp xuống lỗ ra dọa nữa.

“Mụ ta có gì đáng ngại. Chỉ là con đàn bà yếu đuối thì làm được gì? Mấy ông bà già lẩm cẩm cũng không thể ngăn cản mình được.”, Gin thầm nghĩ.

Vì thế nên mấy lời Vodka nói, Gin bỏ ngoài tai, lừ mắt một cái nữa rồi kéo ghế đứng dậy:

- Mụ ta có như thế nào tao không cần biết. Mày nên nhớ là tao lo cho an nguy của cái nhà này nên mới có suy nghĩ đó. Mày không thấy cả tuần nay nhà mình tốn kém như thế nào vì lão ta à? Rồi rủi như lão ta lăn đùng ra chết đúng vào lúc ngoài cái khoảng thời gian ít ỏi ấy thì có phải vận xui đeo bám mà nhà ta gặp toàn bất trắc không?

Khi quyết tâm đã bốc lên cao ngùn ngụt, Gin quay lại nói với Vodka, lạnh lùng giơ nắm đấm lên:

- Thôi, tao đã tin tưởng mà nói với mày, mày lại không nghe thì tao sẽ nói với mụ ta.

Rồi với giọng cười chất chứa đầy ẩn ý, Gin hạ tay xuống và tiếp tục:

- Nghĩ thế nào thì tao cũng không tin mụ ta ra quyết định bất lợi cho cái nhà này. Còn lão ta, đối với mụ có quan trọng hay không, ai mà biết được. Giữa lão ta và cái nhà này, tao nóng lòng muốn biết rốt cuộc mụ ta đã vì cái gì mới bước chân vào đây để nhìn bộ mặt hắc ám của ông bà già.

Vodka thấy Gin cười một cách hoang dại, chân sắp bước qua ngưỡng cửa và không có biểu hiện cho thấy những lời đã nói ra chỉ là đùa thì cuống quýt chạy theo kéo áo năn nỉ:

- Không!!! Anh đừng làm thế! Em xin anh đấy.

Gin đẩy Vodka ngã lăn ra đất, hùng dũng bước đi và không quên quay đầu nói với lại:

- Tao đến bệnh viện. Mày sợ thì cứ chết dí ở nhà đi.

<còn nữa>
<<<
>>>
 
Hiệu chỉnh:
Rem qua đào mộ fic của ss cho nó lên đầu bảng nà :))

Thực sự lúc em hứa sẽ sang fic ss đọc thử rồi đào mộ nó lên giùm ss thì em không nghĩ đó là fic này. *cúi đầu* Xin lỗi ss, ghé qua em mới biết nó là fic của ss mà lại là cái fic em đọc chùa bấy lâu nay, ahihihi, xin lỗi ss lần nữa nha.

Nói chung, về hình thức hay lỗi chính tả gì đó, em không soi thấy được gì (mà chính là quá lười để chỉ ra từng cái nếu có). Nội dung fic thì theo em là khá mới, lục cả box em khẳng định đây là thể loại lần đầu tiên em đọc :)) Ấn tượng ngay từ chap đầu cơ ạ, mà tại em lười comt + không biết nên comt thế nào cho ss nên đành im lặng đọc chùa =))

Về văn phong thì em không có ý kiến gì, chỉ là rất ít người viết kiểu hài mà làm em cười được mỗi khi đọc chap như ss đâu. Thích nhất cảnh tát trong fic nhất, cười đau cả ruột. Cơ mà em ấn tượng Kyogoku trong cảnh đó nhất nha, bị tát hoài vẫn không đỏ mặt vì...đen *lật bàn, cười lăn lộn*

Em cũng đọc chap mới rồi, thấy anh Gin dễ sợ thiệt. Nếu không thành công, hi vọng anh sẽ được an nghỉ yên lành =)) Ver trong chap này yếu đuối quớ, em thích cảnh chị ấy mấy chap trước cơ =))

À, không còn biết nói gì, thôi thì em hóng chap sau của ss nhé! Bye ss, Rem về nhà đây =))

Chúc fic đông khách :D
 
Cuối cùng cũng hoàn cái ep này. Phù, phù.
Lời cảnh báo cho ep 3 là của part này. Ai đọc xong có làm sao thì không phải lỗi của Au nhé =))
@kuroshiro_shinran vào nhận hàng nè :)) Ss xin lỗi a~:KSV@18:

Ep 3 - Part 3

~17~

[…]

Cô vung tay tát một cái như trời giáng vào mặt đứa em chồng.

Phía bên má bị tát đang dần đỏ lên, Gin đưa tay ôm mặt xuýt xoa, đưa mắt nhìn cô và nghĩ bụng: “Bà chị dâu xem chừng ghê gớm hơn mình tưởng.”

Còn cô, tâm trạng hiện giờ rất bất ổn. Thử nhìn mà xem: bàn tay cô run run muốn co lại thành nắm cũng khó khăn, hàm răng cắn chặt khiến môi dưới suýt chút nữa thì bật máu, mặt biểu cảm đầy tức giận, dòng nước mắt tưởng đã cạn khô nay lại âm thầm tuôn ra.

Không gian tĩnh lặng như tờ. Cả Gin, cả cô, không ai nói lời nào với ai. Họ cứ đứng nhìn nhau như thế.

Hồi lâu, cô lấy lại được bình tĩnh, nghẹn ngào nói trong nước mắt:

- Sao chú có thể nghĩ ra cái chuyện tày trời như vậy hả? Anh ấy đối xử tốt với chú bao nhiêu mà chú lại dám có ý nghĩ đó?

Bên trong quyết liệt là thế nhưng bên ngoài, Gin vẫn nhũn nhặn nói với cô:

- Sao chị cứ nói quá lên như thế? Em chỉ…

Lại một cái tát nữa vào bên má bên kia, cô không giữ nổi bình tĩnh trước đứa em này nữa mà hét lên tức giận:

- Chú im ngay! Ăn nói hồ đồ như thế mà còn muốn biện minh sao? Anh ấy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy mà chú lại xúi chị làm chuyện tày trời đó. Chú muốn anh chú chết sớm, chú mới vừa lòng sao?

Gin đưa tay xoa má. Cái cảm giác đau rát bên má kia còn chưa biến mất mà bên má còn lại đã tiếp tục phải gánh chịu sự giận dữ của bà chị dâu.

“Kể ra thì… Mỗi bên một cái. Cũng cân xứng đấy chứ!”

Gin cười khẩy trong lòng nhưng vẫn tiếp tục lựa lời nhún nhường:

- Chị biết đó không phải là ý của em mà…

Còn cô thì hệt như núi lửa phun trào vậy, dồn hết bực bội trong lòng mà nói một tràng giang đại hải:

“Không phải ý của chú thì chú bảo ý của ai? Chú nói là ý bà thầy bói kia hả? Bà ấy chỉ nói cho chú biết giờ nào tốt chứ có bảo chú phải để anh chú chết vào giờ đó không hả? Không chứ gì! Là do chú muốn thế thì có.

Người ngoài nói gì thì nói nhưng quyết định vẫn là ở chú. Chú phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Thế nên chú đừng có lôi ai vào đây để biện minh với tôi về hành động và ý muốn của chú!

Và tôi cũng nói luôn để chú hay: nếu chú muốn anh ấy chết thì chú hãy để tôi chết theo anh ấy. Có tôi ở đây, tôi không cho phép ai đụng vào một sợi tóc của anh ấy. Tôi nhất quyết không cho phép chú làm như vậy!

Anh ấy dù có sống thực vật hay thở bình oxy cả chục năm đi chăng nữa thì sao? Tôi không cần biết và tôi cũng không cần quan tâm. Tôi chỉ cần biết là anh ấy còn sống. Thế là đủ rồi.

Chỉ cần anh ấy còn thở, tim anh ấy còn đập, tôi nhất quyết không chịu từ bỏ. Nếu anh ấy không thể thở được bằng bình oxy nữa thì lúc ấy tôi sẽ chấp nhận. Còn không thì không bao giờ tôi chấp nhận! Chú nên biết là thế đi.

Chú bảo không muốn liên lụy đến gia đình chứ gì? Được thôi, chú cứ để đó mình tôi chịu. Chú lo không nổi việc của anh ấy thì để tôi lo. Tôi cầu xin hay bắt bớ chú phải lo cho anh ấy sao? Tôi không hề. Chú không muốn, tôi cũng không cần cơ mà.”

Hộc, hộc… Mệt đứt hơi. Cô nói liên tục không ngừng nghỉ nên hô hấp bắt đầu hỗn loạn. Tuy vậy, cô vẫn trừng mắt như để cảnh cáo chú em chồng. Gin cũng không kém cạnh mà nhìn lại. Giờ đây là màn mắt chọi mắt…

Nhưng tuyệt nhiên vẫn là im lặng. Một khoảng im lặng đáng sợ.

Cuối cùng, Gin cũng không thể nói lại lời nào, và cô mệt mỏi khoát tay kết thúc cuộc đấu khẩu mà người chịu lép vế không phải là cô:

- Thôi, chú đi đi, tôi không muốn đôi co với chú và cũng không muốn nhìn thấy mặt chú nữa. Từ giờ về sau, chú đừng đến đây làm gì.

Nghe thế, Gin đảo mắt một vòng rồi nhanh chóng rời đi, không nán lại thêm một phút nào để giải thích hay gỡ gạc chút uy quyền. Là nhận ra mình có lỗi, là chịu chấp nhận để bị lấn át hay là…

“Được thôi. Đi thì đi. Bà chị nên nhớ: ba mươi chưa phải là Tết, và tôi cũng không phải người dễ từ bỏ.”

Sau khi Gin bỏ đi, sức lực dường như không còn, cô ngã khuỵu xuống, chân tay rụng rời. Cô thật sự không dám tin, đứa em của anh ấy lại máu lạnh đến như vậy.

Cô cảm giác như có ai đó đang giày xéo trái tim mình, chà đạp lên tình cảm của cô. Cô gạt nước mắt.

“Thật thất vọng. Đồ độc ác!”

~18~

Mấy ngày sau, cô ở trong phòng bệnh lau tay cho chồng và trò chuyện với anh.

Anh à, anh ở đây cũng đã hơn một tuần rồi đấy.

Anh không nhớ con à? Anh không nhớ ngôi nhà của chúng mình sao? Anh không nhớ những món em nấu ư? Em ngày nào cũng làm những món anh thích để chờ anh về. Hôm nay anh không về được nhưng em tin ngày mai, rồi sẽ có ngày mai, nhất định sẽ có ngày mai, ngày anh trở về với em.

Anh này, anh ở đây chả được ăn uống gì, chỉ có truyền và truyền mà thôi. Thật lòng mà nói, anh không đói hả anh, không thèm cơm sao anh?

Em biết là anh đói, rất đói. Nhưng biết làm sao, quả thực anh không thể ăn được. Nhưng có hề gì đâu. Ngày anh về, anh muốn ăn, muốn uống gì, em cũng sẽ chiều anh tất. Em hứa đấy.

Rồi anh cũng sẽ quên những ngày tháng ở đây nhanh thôi.



Mấy hôm trước, Gin, chú ấy có gọi điện cho em. Chú ấy nói dạo này việc công ty rất bận và anh cũng đã ổn định hơn nên chú ấy không vào đây thường xuyên nữa.

Thế nên, anh à, anh đừng buồn và cũng đừng thắc mắc tại sao chỉ có mỗi em và Vodka là hay có mặt ở đây. Chú ấy bận mà, anh hãy thông cảm cho chú ấy nhé.



Anh này, anh còn nhớ cái ngày chúng mình kết hôn không?

Hồi ấy, sắp đến ngày làm lễ rồi mà mẹ anh đột nhiên không đồng ý. Không giống như mọi lần, lần này mẹ anh phản đối dữ lắm.

Mẹ bảo bây giờ mẹ mới suy xét kĩ mọi việc. Mẹ bảo hai đứa không lấy nhau mới là điều đúng đắn. Cho cả hai bên. Mẹ anh nói em không hợp với anh, không hợp với gia phong của nhà anh, lấy em không môn đăng hộ đối, không được lòng người nhà anh. Mẹ bảo nhà anh sẽ chu cấp cho em đầy đủ, nhưng mẹ không thể chấp nhận em là dâu trong nhà…

Mẹ anh còn nói nhiều, nhiều nữa nhưng em không nhớ hết.

Nghe mẹ anh nói, em mới chợt nhận ra: em không xứng với anh, cô gái kia mới xứng với anh.

Em không xinh đẹp như cô ấy, không dịu dàng, nết na, đoan trang, thùy mị như cô ấy.

Em không học trường nổi tiếng như cô ấy, không có công việc ổn định như cô ấy, không kiếm được nhiều tiền như cô ấy.

Em không phải là con nhà danh giá như cô ấy. Mẹ anh bảo em lấy anh cũng chỉ là muốn một bước hóa thiên nga. Em không phải một con thiên nga ẩn mình trong lốt vịt, mà chính xác chỉ là con vịt xấu xí. Đã là vịt thì có cố thay đổi cũng không thể trở thành thiên nga, mãi mãi không thể.

Em cái gì cũng không có. Chỉ có tình yêu và đứa con của anh…

Mà tình yêu của tuổi trẻ dễ đến thì cũng dễ đi, chuyện đứa con dù không dễ dàng nhưng một trong hai người cũng có thể từ bỏ. Một là anh từ bỏ để con lại cho em, hai là em từ bỏ để con cho anh nuôi, dù gì nhà anh cũng có điều kiện hơn nhà em.

“Lúc này chúng nó chỉ biết đến nhau, chỉ muốn sống chết cùng nhau, không thèm nghĩ đến chuyện tương lai, nói dù thế nào cũng không thể tách rời. Nhưng tình yêu của chúng sẽ nguội lạnh khi chúng không còn ở bên nhau. Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.”

Nghe mẹ anh nói, anh vội chạy ngay vào nhà mà không để em kịp ngăn cản. Biểu cảm của anh cho thấy anh không thể tiếp tục nghe thêm được nữa.

Anh còn nhớ lúc đó mình đã nói những gì không? Anh đã nói:

“Mẹ cho rằng tình cảm 15 năm của hai đứa tụi con chỉ là nhất thời, rồi cũng sẽ qua mau thôi ư? Con thì không nghĩ như vậy đâu. Mẹ không phải người trong cuộc sao có thể chắc chắn đến thế?

Mẹ định nói mẹ với bố cũng từng trải qua độ tuổi của con nên mẹ biết? Vâng, điều mẹ biết chỉ là ông đặt đâu mẹ ngồi đấy. Chứ mẹ có biết trong trường hợp của con thì sẽ như thế nào không? Con dám chắc là không.

Mà cứ cho là mẹ nói đúng đi: có thể con sẽ sớm quên cô ấy. Nhưng thử hỏi khi con đã trở nên như vậy thì mẹ tìm kiếm cho con một cô gái khác phỏng có ích gì?

Tình cảm của con với người mới đó có chắc sẽ không qua đi như tình cảm của con với cô ấy? Một người bên con 15 năm con còn có thể quên thì một người con gái bên con có vài tháng thì còn có thể chán nhanh như thế nào?

Con thấy mẹ đang làm chuyện vô ích rồi đó.

Mẹ chẳng qua là không ưa cô ấy, là muốn con lấy một người vợ môn đăng hộ đối nên mới ngăn cản tụi con kết hôn. Con thừa biết đó là điều mà mẹ đang nghĩ.

Và có lẽ mẹ cũng nên biết điều con đang nghĩ là gì, phải không?

Điều con nghĩ là con sẽ không từ bỏ cô ấy, không bao giờ!”

Mẹ anh rất giận dữ khi nghe những lời đó. Anh tức tối mặt lạnh lùng không đổi nhưng em thì không thể đối mặt giống anh.

Em sợ, em muốn bỏ chạy nhưng chân em cứ như đã đóng đinh trên sàn nhà. Em chỉ còn biết đứng cạnh huých nhẹ vào tay anh. Bởi em là người không có tiếng nói và không được phép nói ở đây.

Bốp!

Điều em lo sợ rốt cuộc cũng đã xảy ra: mẹ anh không thể bình tĩnh mà vung tay tát anh.

- Ai cho phép con ăn nói hỗn hào như thế với mẹ hả? Là con bé này đã làm hư con chứ gì? Mẹ biết ngay mà: quen với con nhà không ra gì thì cũng chỉ đến thế mà thôi!

Thực sự lúc ấy em cảm thấy mình bị xúc phạm, bị mẹ anh làm tổn thương ghê gớm.

Nhưng điều tốt nhất cho anh, nếu có thể làm em vẫn phải làm. Dù có một niềm vui âm ỉ trong em khi nghe anh nói sẽ không từ bỏ nhưng em đã nghĩ vẫn là nên rút lui thì hơn...

Chuyện lùm xùm hồi đó rồi cũng qua đi. Dù không chấp nhận nhưng em vẫn trở thành con dâu của mẹ, mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo của nó. Nhớ lại thì có mỗi chú Gin là không có mặt ở đây lúc ấy. Chú ấy không can dự đến chuyện đó cũng là một cái tốt, anh nhỉ?

Hì, mà chẳng hiểu tại sao em lại nhớ đến chuyện này nữa. Có lẽ nào em đã sớm bước vào thời kì khủng hoảng tuổi trung niên chăng, thời kì mà mở miệng ra là chỉ thích ôn nghèo kể khổ ấy?



Hôm qua, em vừa nghe trên đài câu chuyện về một cặp vợ chồng, trong đó người chồng cũng lâm vào tình trạng giống như anh: bác sĩ không có cách nào cứu chữa và anh ta cũng cần thở bình oxy để duy trì sự sống.

Nhưng bác sĩ của anh ấy thậm chí còn khuyên người vợ nên tháo ống thở của chồng mình ra vì họ đã hết hi vọng để anh ấy trở lại bình thường. Cô vợ đã không nghe lời bác sĩ mà vẫn tiếp tục duy trì tình trạng đó của chồng.

Ba năm sau, bằng phép màu thần kì nào đó, người chồng đã hồi phục, không còn cần sự trợ giúp của bình oxy. Đó là phần thưởng xứng đáng cho sự chờ đợi của người vợ.

Nhưng thật không may anh ạ!

Khi đã khỏe mạnh hơn, anh ấy lại mất sạch kí ức, quên mất vợ mình là ai, quên mất chuyện gì đã xảy ra, quên luôn cả bản thân. Đó hẳn là một cú shock rất lớn với người vợ.

Sau khoảng thời gian chờ đợi mỏi mòn trong vô vọng, chồng cô ấy đã khỏe lại nhưng trí nhớ của anh ấy chỉ là một tờ giấy trắng, thậm chí không có lấy một dòng kẻ. Cứ như đã bị tẩy não.

Còn gì có thể dày vò tâm trí cô ấy hơn khi quãng thời gian vất vả, khó khăn của cả hai người, anh ấy lại không nhớ một chút nào? Hẳn là đau khổ lại nối tiếp khổ đau. Nhưng bằng nghị lực và niềm tin của mình, người vợ đã làm hết tất cả các cách để khôi phục trí nhớ cho chồng.

Và anh có biết không? Sau năm năm dài đằng đẵng, anh ấy cuối cùng cũng khôi phục trí nhớ! Thật sung sướng biết bao khi mọi nỗ lực và cố gắng của cô ấy đã được đền đáp.

Cứ như là truyện cổ tích thời hiện đại, có điều nó là thật, thực sự có thật chứ không phải sản phẩm tưởng tượng của con người.

Câu chuyện đã động viên em rất nhiều: rằng không phải mình em trong tình cảnh này, rằng vẫn có người quyết định giống như em, rằng không phải không còn hi vọng, rằng niềm hi vọng nhỏ nhoi cũng phải cố mà nắm lấy, rằng dù mệt mỏi nhưng rồi cũng ổn thôi.

Anh cũng hãy tin những điều đó nhé. Chỉ cần anh tin mà thôi.

Tiếng cô đều đều vang khắp căn phòng. Ngày nào cũng như ngày nào, cô nói chuyện với anh để anh không cảm thấy buồn chán, để anh có thể nhanh chóng hòa nhập khi ra khỏi đây. Hôm nay cũng vậy, cô kể chuyện cho anh nghe, đồng thời cần mẫn làm vệ sinh cá nhân cho anh.

Au’s note: Câu chuyện về cặp vợ chồng nói trên là hoàn toàn có thật, chỉ có điều số năm, Au không biết nhớ có đúng không và một số chi tiết khác =))

~19~

Trong lúc cô dọn dẹp và thao thao bất tuyệt, anh đã thiếp đi từ lúc nào. Cô thấy vậy cũng nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, ngắm nhìn anh hồi lâu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cánh môi khẽ mấp máy:

- Chúc anh ngủ ngon!

Bao phủ lên căn phòng là không gian yên tĩnh của một đêm bình thường như bao đêm ở bệnh viện. Nhưng có một điều khác: anh đang lặng lẽ ứa nước mắt. Giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi bờ mi, lăn nhẹ qua gò má và thấm xuống chiếc gối anh nằm.

Một giọt, chỉ một giọt nước mắt thôi. Anh khóc, anh đã khóc.

Tay anh khẽ động đậy, anh định đưa lên chạm vào cô nhưng lại sợ cô tỉnh giấc. Anh rụt tay về và cố thu lấy hình ảnh của cô trong đáy mắt.

Anh nhìn cô lần cuối cùng…

Đừng tự dằn vặt mình nữa em! Tất cả những gì xảy ra không phải lỗi của em. Tất cả: cả trước đây, bây giờ và sau này.

Bệnh tình của anh là do anh chứ không phải vì em mà chuyển biến xấu. Sao em cứ tự nhận vào mình lỗi mà em không mắc phải như thế?

Anh thực sự đã trải qua những cơn đau kinh khủng, đau đến mức không ăn không uống. Mỗi lần ăn thì anh lại thấy đau, càng ăn lại càng đau. Anh từng không thể tin có căn bệnh có thể dày vò người ta đến mức không thể ăn uống được như thế này.

Nhưng những cơn đau ấy cũng chỉ là tạm thời, một lúc rồi lại hết. Chỉ phiền một nỗi là không thể ăn. Thật buồn cười.

Dù cơn đau ấy có khuấy đảo ruột gan anh đến đâu thì khi anh nhìn thấy em, nó bỗng dưng biến mất y hệt phép màu. Ngày ngày nhìn em làm đồ ăn sáng, sửa soạn cho con đi học rồi lại tất tả chuẩn bị đồ cho anh đi làm, thấy em tự tay thắt cà vạt cho anh, anh thật sự không nghĩ mình có được điều gì hạnh phúc hơn thế. Cảm giác giống như không ăn mà cũng no vậy.

Nói ra thì kì cục nhưng quả thực, em chính là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho anh. Liệu có phải nụ cười của em đã kích thích giải phóng morphin nội sinh trong cơ thể anh hay nó có tác dụng giảm đau theo cơ chế khác? Thôi thôi, chỉ nghĩ mà anh cũng tự thấy mình sến súa.

Khi bệnh tình của anh trở nên nghiêm trọng, anh cũng chỉ nói với mỗi chú Vodka rồi bí mật đi khám và điều trị mà không để em biết. Bởi anh tin rằng anh sẽ khỏi bệnh mà không khiến em bận lòng. Và cũng vì nước mắt của em nữa.

Anh đã hứa với bố mẹ em là sẽ không để em phải chịu khổ, không để em rơi một giọt nước mắt nào rồi mà. Vả lại mỗi lần thấy nó rơi, con tim anh sẽ đau đớn hơn ngàn lần nỗi đau do bệnh tật. Và hơn hết, anh thấy mình vô dụng khi không làm cách nào khiến em ngừng khóc mà chỉ có thể lặng lẽ ôm em.

Như cái ngày mẹ em không còn nữa.



Ngày còn bé, có lẽ trong mắt em, anh là một thằng con trai yếu ớt, hở một tí là bị trầy xước, bầm tím rồi chảy máu. Em đã gọi anh là công tử bột: da thì trắng như trứng gà bóc, mềm và mỏng, bị xây xát là la oai oái. Có lần em còn trêu anh:

- Anh là bong bóng xà phòng đấy à? Động vào là nổ cái bùm.

Tuy suốt ngày nói vậy nhưng chính em là người bảo vệ anh, băng bó cho anh, chăm sóc anh. Em gan lì đánh trả bọn bắt nạt anh dù bọn chúng đông gấp mấy lần hai đứa mình. Em dõng dạc hét vào mặt bọn chúng:

- Các anh là đồ hèn!

Anh lúc đó thật sự rất ngưỡng mộ em, em có biết không?

Nhưng bây giờ anh lại nghĩ, hồi đó em không cho phép ai bắt nạt anh nhưng suốt này đi theo trêu chọc anh. Anh nghi ngờ rằng có phải em muốn một mình độc quyền bắt nạt anh hay không đấy.

Em như vậy nhưng vẫn luôn dễ thương trong mắt anh. Em không hề khóc trong mấy cuộc đối đầu nhưng chỉ vì một vết thương của anh không cầm được máu mà nước mắt nước mũi giàn giụa, lem nhem hết cả khuôn mặt xinh xắn. Em đúng là một cô bé mít ướt, mít ướt với mỗi mình anh.

Nghĩ như vậy anh càng thấy mình có lỗi. Bởi em chỉ rơi nước mắt vì anh, chỉ đau lòng vì anh, chỉ mất bình tĩnh vì anh. Anh cảm giác mình là kẻ tội đồ, phải không cô bé ngốc?



Hồi còn đi học, anh đã đọc một cuốn sách rất hay nhưng cũng gây cho anh ám ảnh không ít. Đến bây giờ, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ về nó.

Một trong những điều mà quyển sách đó đề cập là định luật không bảo toàn entropy. Nó nói rằng biến thiên entropy của vũ trụ luôn là một số dương. Mà entropy là số đo của tình trạng mất trật tự. Nghĩa là entropy của vũ trụ không ngừng tăng lên đồng nghĩa với việc vũ trụ đang trở nên hỗn loạn hơn cũng như thanh thản hơn.

Thanh thản hơn? Sao lại kì như vậy chứ, hỗn loạn mà lại thanh thản? Đọc đến đoạn đó, anh cũng chỉ hơi thắc mắc như vậy thôi, vì không hiểu. Nhưng đoạn sau của cuốn sách đã khiến anh phải rùng mình vì nói về ý nghĩa của định luật. Cuốn sách viết:

“[…] Anh đã ngu ngốc tưởng rằng mình đã khám phá định luật bảo toàn entropy. Tiếc thay, định luật này chỉ áp dụng được cho một vũ trụ hoàn hảo, một vũ trụ chứa đầy những động cơ lý tưởng – cũng có nghĩa là những động cơ vĩnh cửu – ở đó mọi thứ đều không bao giờ bị già đi mà tiếp tục trường tồn mãi mãi. Trong cái vũ trụ lý tưởng có tính giả thuyết đó, entropy là hằng số của sự sống, đúng như năng lượng.

Than ôi, Clausius thở dài, vũ trụ của chúng ta là một vũ trụ đầy những động cơ không hoàn hảo, dù chúng có sức sống và nhỏ li ti như những tế bào trong cơ thể chúng ta hay là những vật vô tri vô giác và khổng lồ như những dải ngân hà xoáy trên trời. Vũ trụ của chúng ta là vũ trụ mà ở đó năng lượng được bảo toàn nhưng không được khai thác với hiệu quả cao nhất – và hơn thế nữa là một vũ trụ bị chi phối một cách không công bằng bởi một định luật bí ẩn nhất, định luật không bảo toàn entropy.

[…] Định luật đã phát lộ ra hành vi thiên lệch này của entropy cũng đã cung cấp một sự giải thích mà người ta tìm kiếm từ lâu cho hành vi thiên lệch của nhiệt và của chính sự sống trong thực tế, định luật mới của anh là sự giải thích khoa học đầu tiên cho câu hỏi tại sao mọi vật trong vũ trụ lại già đi và cuối cùng sẽ chết.

Định luật entropy quan trọng này đã phát lộ ra rằng vũ trụ giống như một sòng bạc: Entropy giống như tiền, còn các động cơ giống như những người chơi.

Định luật không bảo toàn entropy của Clausius giống như nói rằng những thay đổi dương về tiền bạc của sòng bạc luôn luôn lớn hơn những thay đổi âm của nó; nói cách khác, số tiền thắng của sòng bạc luôn luôn lớn hơn số tiền bị thua của nó; sòng bạc luôn sinh lợi, và chính vì thế mà nó mới tiếp tục kinh doanh được. Một sòng bạc tồn tại được là nhờ vào tiền của những người chơi bạc, điều này có nghĩa là sòng bạc giữ được phần thắng chỉ chừng nào những người chơi tiếp tục mất tiền. Khi họ mất hết cả, khi những thay đổi dương về tiền bạc không còn nữa, thì sòng bạc sẽ đóng cửa vĩnh viễn.

Tương tự, định luật không bảo toàn entropy có nghĩa là, giống như sòng bạc, vũ trụ tồn tại nhờ sự trả giá của các động cơ, kể cả động cơ là chính con người. Chừng nào mà vũ trụ tiếp tục sinh lợi, chừng nào những thay đổi entropy dương còn lớn hơn những thay đổi âm, thì vũ trụ còn hoạt động. Cái ngày mà tất cả các động cơ của vũ trụ mất hết mọi thứ, tức cái ngày mà những thay đổi dương của vũ trụ không còn nữa, thì vũ trụ sẽ đóng cửa vĩnh viễn.

[…] Vũ trụ sẽ đóng cửa vĩnh viễn khi tất cả những biến đổi tự nhiên không còn tồn tại nữa, điều này có nghĩa là, khi tất cả các hiện tượng bất thuận nghịch tự nhiên của nó đã tàn lụi hoàn toàn.

Điều đó sẽ xảy ra khi nào? Số lượng các động cơ và kích thước của vũ trụ là quá lớn đối với Clausius hoặc bất cứ ai khác, nên không thể ước lượng được vũ trụ của chúng ta tiếp tục hoạt động trong bao lâu nữa. Nhưng, anh có thể tưởng tượng được ra nó sẽ trông như thế nào trong cái ngày tận thế đó.

Vì nhiệt năng chảy từ nóng sang lạnh, nên vũ trụ để cho những vùng nóng sẽ lạnh đi một chút và những vùng lạnh ấm lên một chút. Do đó, cuối cùng, sẽ không còn những vùng nóng và lạnh nữa: toàn thể vũ trụ sẽ âm ấm đồng đều.

Không có những vùng nóng và lạnh, nhiệt sẽ không chảy nữa. Có nghĩa là, theo nguyên lí Carnot, các động cơ sẽ dừng hoạt động; chúng không thể còn biến đổi nhiệt thành công có ích được nữa.

Trong khi đó, sự ma sát sẽ chuyển hóa công còn lại thành nhiệt. Nhiệt này sẽ chuyển từ nơi nóng sang nơi lạnh cho đến khi nó cũng trải đều để có được độ âm ấm đồng đều của vũ trụ đang hấp hối.

Định luật không bảo toàn entropy của Clausius vẽ lên chân dung của một vũ trụ đang lao tới thời điểm, mà ở đó những tiếng gầm rú và cơn cuồng nhiệt của hàng tỉ động cơ của nó sẽ câm lặng vĩnh viễn. Nó vẽ lên chân dung của một vũ trụ mà ở đó những bạo hành gây chết chóc không thể tránh khỏi phải nhường chỗ cho sự im lặng vĩnh hằng.” *

Đọc đến đó, anh bàng hoàng đến nỗi đánh rơi cả quyển sách xuống chân. Lật đật cầm nó lên và thử suy nghĩ lại một chút:

Cuốn sách đang nói cái quái gì vậy? Không phải là truyện viễn tưởng đấy chứ? Có phải nó nói là chúng ta không chỉ sẽ chết đi mà vũ trụ đến cuối cùng cũng sẽ lụi tàn, biến mất không còn sự sống hay thậm chí không còn dấu tích gì sót lại hay không? Con người sinh ra rồi chết đi và vũ trụ cũng được sinh ra rồi chết đi có phải không? Vậy chẳng phải ngày tận thế là có thật hay sao?

Nhưng sự thật đó không chỉ là sự hủy hoại sự sống trên hành tinh này hay bất kì hành tinh nào khác có sự sống trong vũ trụ. Sự thật đó không phải là ngày tận thế mà ta có thể nhìn thấy được, không phải là ngày tận thế chỉ vì một thiên tai, thảm họa, khủng bố, chiến tranh thế giới hay cái gì đó khác. Mà là ngày tận thế do sự chết dần chết mòn của vũ trụ theo quy luật tự nhiên.

Vậy thì sự sống, nhân loại, con người chúng ta có ý nghĩa gì? Tại sao cứ phải sinh ra rồi lại chết đi mà không để lại ý nghĩa nào đó về sau? Ý nghĩa của sự sống, có đấy và con người không ngừng tìm kiếm nó trong suốt cuộc đời của mình. Nhưng ai sẽ còn tồn tại khi vũ trụ chìm trong câm lặng vĩnh viễn để biết và hiểu ý nghĩa đó cơ chứ?

Anh biết một ngày nào đó con người ta cũng phải chết đi, những gì còn lại là cuộc sống này, ta đã để lại điều gì cho những người còn sống, cho nhân loại, cho thế giới. Nhưng không chỉ có thế, vào một ngày rất xa xôi nào đó, cả vũ trụ này cũng không còn nữa. Điều đó thật sự quá khủng khiếp.

Vậy thì ý nghĩa của ngày hôm qua và ngày hôm nay có còn ở lại ngày mai? Liệu có còn ngày mai? Ý nghĩa cuộc sống mà bao nhiêu người phấn đấu rốt cuộc là vì cái gì? Con người sống, cống hiến và đấu tranh vì cuộc sống của mình nhưng cuối cùng cũng là công cốc. Tất cả rồi cũng sẽ tan biến hết, tan biến vì định luật entropy khắc nghiệt không biết dung thứ.

Nghĩ về những điều xa xôi như thế làm anh thấy rùng mình sợ hãi. Phải, anh sợ, sợ lắm.

Đó chính là lí do tại sao ngày đó anh vội vàng chạy đến chỗ em, trước mặt bao nhiêu bạn bè không ngại ngần ôm lấy em khóc rưng rức. Đó là lần đầu tiên anh khóc. Đó là lần cuối cùng anh cho phép mình yếu đuối.

Mọi người chắc hẳn đã nhìn anh bằng ánh mắt kì dị: một thằng bé con quần áo xộc xệch, mướt mải mồ hôi đang run rẩy khóc trong vòng tay của một cô gái. Phải, em đã là một cô gái, còn anh chỉ là một thằng bé con. Bạn bè, mọi người xung quanh và cả em chẳng ai biết anh hôm đó là khóc vì một quyển sách.

Giờ nghĩ lại, anh thấy mình thật ngốc.

Quả thực vũ trụ cuối cùng có rơi vào màn đêm bao la với sự im lặng đáng sợ thì sao? Lo nghĩ về vũ trụ làm gì khi mình chỉ là hạt cát bé nhỏ trong sa mạc mênh mông, là giọt nước mỏng manh trong đại dương rộng lớn, khi những ngày mình có thể sống không bằng thời gian là một cái hắt xì của vũ trụ? Vì thế lãng phí làm gì những ngày sống trong sợ hãi với những suy nghĩ chỉ làm bản thân thêm mềm yếu?

Cần phải biết rằng con người được sinh ra đã là một điều may mắn, càng đáng quý hơn nữa khi con người là bằng chứng của sự sống. “Việc tạo ra sự sống là một hành động phi tự nhiên, một sự hủy bỏ tạm thời sự mất trật tự tự nhiên của các vật.” * Bởi một đứa trẻ được sinh ra là do “sự hỗn loạn của chất sinh hóa tạo thành từ trứng của đàn bà và t.inh tr.ùng của đàn ông cuối cùng được chuyển hóa thành một cơ thể có trật tự rõ ràng, và như vậy sẽ làm giảm đi sự hỗn loạn của vũ trụ.” * Sự sống thách thức các định luật của tự nhiên và con người cần phải mạnh mẽ như chính thế lực đã chống đối tự nhiên mà sinh ra con người.

Bây giờ anh không tiếc và hối hận khi dành quãng thời gian ít ỏi sống trên đời này cùng với em và anh cũng không còn sợ hãi vì quyển sách đó nữa. Bởi vì anh hiểu tất cả đều là một phần của cuộc sống.



Anh đã rất vui khi nghe em kể câu chuyện về cặp vợ chồng đó cho anh và cũng vô cùng xúc động khi em hành động như cô ấy. Nhưng có lẽ anh không được may mắn như người chồng đó. Quả thật không may mắn đâu em.

Anh muốn nhìn em lâu thật lâu, muốn vòng tay ôm em chặt thật chặt, muốn lau những giọt nước mắt cho em, muốn nắm tay em, muốn ăn những món em nấu, muốn làm cho gia đình bé nhỏ của chúng ta hạnh phúc. Nhưng có lẽ anh không còn thời gian và sức lực nữa rồi.

Anh thấy mi mắt mệt mỏi của mình đang biểu tình đòi khép lại, nhịp thở và nhịp tim cũng dần chậm chạp. Anh cảm thấy một sự thật không thể trốn tránh là động cơ sự sống của anh đã cạn dần năng lượng. Nó đang quay một cách chậm chạp những vòng quay cuối cùng của cuộc đời.

Nó đã mệt rồi em ạ. Em và anh hãy chấp nhận để nó ngừng hoạt động nhé. Chỉ một chút nữa thôi là tử thần sẽ đến mang anh đi. Hi vọng chút năng lượng còn sót lại có thể giúp anh nói lời cuối cùng với em…

Gió từ ngoài cửa bỗng ào ào thổi vào phòng, rèm cửa được dịp bay phấp phới. Anh cố hết sức vươn tay ra và nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên gi.ường. Anh trao cho cô hơi ấm cuối cùng của mình trước lúc ra đi. Một cái nắm tay cuối cùng. Và anh cũng lấy đi cái lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thể cô.

Cô nhẹ nhàng tỉnh giấc và ngước mắt nhìn anh: anh đang nhìn cô, thật sự đang nhìn cô, âu yếm. Cô không thể thốt lên lời, cứ lặng người nhìn và cô cũng không biết hành động của anh có ý nghĩa gì.

Anh một tay vẫn nắm lấy tay cô, một tay khó khăn đưa lên tháo ống thở để có thể nói với cô những lời sau cuối:

- Sống tốt em nhé!…

Chiếc máy ở đầu gi.ường đang kêu từng nhịp chậm rãi bỗng chuyển thành một thứ âm thanh chết chóc: một tiếng tít kéo dài liên tục. Bàn tay anh mất dần hơi ấm. Đôi mắt anh cũng từ từ khép lại. Vĩnh viễn.

Để lại trong gió thoảng là câu nói cuối cùng của anh: Anh yêu em.

Au’s note: * Five equations that changed the world – Michael Guillen.

~20~

“Bộp, bộp, bộp.”

Có tiếng vỗ tay của ai đó vang lên từ phía cửa. Tức thì mọi người đang chăm chú xem phim trước màn hình lớn đều quay ra nhìn. Ồ, thì ra là đạo diễn. Sau một tuần mất tích, cuối cùng cô ấy cũng lộ diện.

Xuất hiện trở lại và phát hiện mọi người lén ghi hình cho bộ phim mới mà chưa được thông qua, đạo diễn một phần ngạc nhiên, một phần vui mừng, một chút là khó xử. Ây dà, biết ăn nói thế nào đây? Vấn đề là: kịch bản này có nhưng không được phép quay. Không quay cũng tiếc nhưng quay rồi cũng tốt. Dù sao cũng không phải lỗi của đạo diễn, lo gì?

Nghĩ thế nên đạo diễn cao hứng nói:

- Mọi người diễn hay quá! Phải chăng là vì không có tôi?

Nghe vậy, Gin bật cười, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng mũi giày di đi di lại và gật gù nói:

- Đúng thế. Cũng tại cô quá đòi hỏi.

Đạo diễn nghĩ trong bụng: “Này, này, cậu ta nói cái quái gì vậy? Mình mà đòi hỏi sao?” Còn mọi người cũng thầm đồng tình: “Đúng là đạo diễn đòi hỏi quá nhiều.”

Đạo diễn chỉ đang định đùa một chút mà bị tạt ngay gáo nước lạnh vào mặt. Gin, cậu ta đúng thật chẳng nể nang ai cả. Nhìn đạo diễn không nói lại được lời nào, Gin tiếp tục châm chọc:

- Tôi thấy cô nên bỏ nghề đi thì hơn đấy!

“Lại cái gì thế hả? Thật không thể chịu được giọng điệu chọc ngoáy của cậu ta mà! Không nhịn nữa! Không thể nhịn được nữa!”

Đạo diễn tức sôi máu, mắt đảo điên một hồi rồi tự dưng vênh mặt cười tủm tỉm:

- Tôi mà bỏ nghề thì lấy đâu kịch bản để cô cậu diễn? Bộ phim vừa rồi không phải là tôi chấp bút thì ai, ai hả?

“Nhìn cái mặt vênh váo thấy ghét!” Gin từ từ đưa tay vào túi áo trong. Hẳn là muốn động thủ rồi đây. Tuy nhiên, Vermouth đã nhanh tay gạt cậu ta ra một bên và đổi chủ đề:

- Đạo diễn này, tuần vừa rồi cô đã đi đâu vậy?

Mọi người nãy giờ tập trung vào cuộc đấu khẩu giữa Gin và đạo diễn mà quên mất điều tất cả đều đang thắc mắc. Nay nghe Vermouth hỏi mới quay qua nhìn đạo diễn. Có một luồng khí tò mò đang bủa vây quanh đây.

Đợi cho tiếng ngọ nguậy của con muỗi cũng phải ngưng bặt vì sốt ruột, đạo diễn mới thủng thẳng đáp:

- Ờ thì tôi đi dự đám tang của Boss.

Nghe cái tên Boss phát ra từ đạo diễn không quá năm giây, điện thoại của Gin rung lên bầm bật trong túi áo. Gin nhấc máy và chưa đầy mười giây sau, Vodka đã nhận được hiệu lệnh tiến lên.

Đạo diễn giờ đây giống như viên sỏi lấp lánh nằm gọn giữa rừng đá cuội đen vậy. Gin lách qua đám người bao quanh đạo diễn để tiến lại gần cô, sau rút khẩu súng ra quay một vòng và cất giọng:

- Boss buộc tội cô trù ẻo ông ấy. Trước khi bị xử lý, cô còn muốn trăng trối điều gì không?

Đạo diễn liếc nhìn Gin rồi nhìn hết một lượt những người vây quanh, xốc lại cổ áo và lấy giọng nghiêm túc tiến lại gần Gin nói:

- Hình như tôi đã cho cậu quá nhiều đất diễn rồi thì phải. Gin, cậu đã bị bắt vì tình nghi mắc những tội danh sau: một là hành động không theo kịch bản; hai là cười nhạo đạo diễn; ba là hiểu nhầm đạo diễn; bốn là đe dọa đạo diễn. Tôi đang nói tới Boss trong phim, OK? Mọi lời cậu nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa. Cậu có thể mời luật sư hoặc tự bào chữa cho mình bất cứ lúc nào. Giờ thì…

Chưa kịp nói hết câu thì Gin đã gằn giọng ngắt lời:

- CÔ DÁM…

Đạo diễn vênh mặt lên thách thức và nhanh chóng rẽ đám đông đang ngẩn ngơ chuồn lẹ. Gin cùng đồng bọn sau một tích tắc bất ngờ liền tức tốc đuổi theo vừa đi vừa không ngừng hét lên: “Đứng lại! Cô đứng lại mau!”

Vừa mới trở về đã có pha uýnh lộn vui như thế này, coi bộ lại có phim hay để coi rồi, khà khà.

~END ep 3~
<<<
>>>​
 
Hiệu chỉnh:
Mi iu quái í lộn Mi iu quý :*
Mặc dù đang bị đống sách vở dìm chết nhưng e vẫn cố lết vô đây này :))
Cơ mà lần này thì ko chất lượng như mấy lần trước đâu.
- Sau khi soi hết mấy chap thì e vẫn phải thẳng thắn nói với ss: e vẫn chưa thể làm quen được với thể loại này. Nó khiến cho EQ của e cứ lên xuống thất thường ko hà :) Đang đọc cái nó buồn thúi ruột tự dưng cái đoạn cuối :-3
- Nếu bỏ qua bản thân, chỉ đề cập đến nội dung thì e thấy chap này buồn ơi là sầu. :( Bỏ hết ngữ cảnh chỉ tập trung vào cảm xúc thì thực sự là rất hay. Cái buồn, đau thực sự sâu và làm e cũng thấy buồn theo.
- cơ mà như e đã nói e cảm thấy khó thích nghi với thể loại này. Có thể do nhân vật mà ss chọn. Boss vẫn là một nhân vật trìu tượng hoặc cũng đã hình thành trong ng đọc DC hình tượng khá hắc ám. Nên khi ss lựa chọn nhân vật này với tính cách như ss miêu tả thì ng đọc cle thấy khó bắt nhịp.
Thêm nữa, cặp đôi này vốn không được đề cao vs ship nhiều nên khó gợi cảm hứng. Như e nói, nếu bỏ ngữ cảnh thì chap này của ss rất hay nhưng mà vì còn lạ với cp này nên mood tụt :)
Đó là tất cả e muốn nói. Chả biết có nói gì ko đúng ko, cơ mà nếu có ss đừng giận nhá :) ( e chắc bị xì trét bài tập rồi :)) )
 
×
Quay lại
Top Bottom