Dreamcatcher#1: Cherry woods
ShinRan
Mỗi bình minh luôn là cơ hội để bắt đầu.

Tôi - Mori Ran, là 1 cô gái hội tụ đầy đủ những yếu tố để trở thành ngôi sao. Và đúng vậy, với dáng người nhỏ nhắn cùng giọng hát trong trẻo và gương mặt đẹp ngất ngây lòng người, tôi là 1 ca sĩ nổi tiếng có hàng ngàn fan hâm mộ. Nhưng luôn là như vậy, đằng sau thế giới của 1 ngôi sao luôn là hàng triệu thứ trái ngược với nó. Tôi thô lỗ và cọc cằn nhưng đối với fan thì luôn ân cần trìu mến. Nói chung quy là tôi mắc bệnh "ngôi sao" được chưa? Mà bệnh này thì hầu như là không thể chữa khỏi hoặc là phải trải qua bao tình tiết sướt mướt đẫm gối về tình bạn, tình yêu và hàng tá thứ khác như các bộ phim mà tôi đã từng xem rồi khóc lóc đủ điều rồi nhận ra cuộc đời thật đẹp biết bao. Mà dù sao cũng không thể chữa khỏi, tìm cách khắc phục để làm gì chứ?
Sau cánh gà, tôi đang chăm chú soi gương mặc cho cô thiết kế chỉnh sửa lại bộ váy voan trắng của tôi. Mái tóc đen óng thả bồng bềnh, tôi tự tin nháy mắt với chính mình rồi bước ra sân khấu khi nghe thấy tên mình.
- Ran, cố lên nhé! - cô gái tóc nâu ngắn tủn đang ghì chặt cây bass trên tay, đứng trên bục vẫy tay chào tôi. Đó là nhỏ Sonoko, 1 người bạn hay gì đó của tôi hồi nhỏ. Cô ta chơi bass trong nhóm nhạc và thật tình phải trông gương mặt khó ưa ấy hằng ngày khiến tôi không sao chịu nổi. Tôi liếc một cái sắc lẻm rồi tiến lại gầnn
- Này, bass. Tôi và cậu có cùng đẳng cấp không? - tôi nhướn mày hỏi với điệu bộ khoan thai. Sonoko chợt mở to mắt, bất giác lùi lại rồi lí nhí trả lờii
- À không, xin lỗi...Mori. - cô ta cúi gằm mặt che đi bờ môi đang bị cắn sắp bật máu. Đẩy nhẹ một bên khóe môi tôi quay lưng bỏ đi. Nhận lấy chiếc micro từ trợ lí, tôi đứng bên dưới hít thở thật sâu, phải chuẩn bị kĩ cho lần ra mắt này. Tên được xướng lần 2, mặt tôi dãn ra kéo theo 1 nụ cười tỏa nắng, đeo lên chiếc mặt nạ giả tạo, quên hết những ích kỉ mình đã gây ra và bước lên sân khấu.
Nhạc đệm cất lên, ánh sáng rọi thẳng vào mặt khiến tôi khẽ nhíu mày. Những tiếng cổ vũ tràn ngập xung quanh tôi. Những chiếc máy quay đưa hình phóng to, tôi vào nhịp. Đầu khẽ lắc lư, tay đập nhẹ vào nhau. Nụ cười thật sự mà chỉ duy nhất âm nhạc mới có thể đem đến cho tôi.
- Nào... - tôi nói thật khẽ, dường như âm tiếng. Nhạc vào đã nổi lên mà tôi vẫn im thin thít. Không còn lắc lư hay vỗ tay. Không còn hòa theo điệu nhạc. Cũng không còn nụ cười tỏa nắng. Tôi đứng lặng giữa những chùm đèn màu cùng tiếng xôn xao của các fan hâm mộ bên dưới. Cơn nhức ập đến bủa vây lấy đầu tôi. Nhưng tại sao, tôi chỉ biết lặng người dù tay chân đang rời rã, mệt mỏi. Dù mọi thứ xung quanh quay mòng vô định, chiếc micro rơi thõng từ tay tôi tạo nên âm thanh chói tai. Cổ họng khô khan khiến tôi muốn bật khóc nhưng cứ bị chặn ứ lại nơi thanh quản, đắng nghét. Khóe mắt cay xè, vai run từng hồi,... Giọt nước lăn dài nhỏ thõng, tôi ngất đi.
- Nhanh lên! Mau gọi cứu thương! Cô ấy bị kiệt sức rồi!
Ai đó bế sốc tôi lên, trong phút chốc lờ mờ tôi nhận ra gương mặt đẫm nước của nhỏ bạn đáng ghét, Sonoko kia. Khóc vì tôi làm gì? Đáng sao? Tôi cố thế này để làm gì? Xứng sao? Quan tâm đến đứa giả tạo như tôi, thì được gì...
Tôi khóc. Bằng cách nào đó, tôi biết tôi đã và đang khóc. Khóc đến tận bây giờ. Chỉ để trải nghiệm cảm giác du hành thời gian, một sự chứng minh rằng thời gian có thể xóa mờ tất cả. Tình yêu là 1 thứ diệu kì nhưng thời gian còn là thứ nhiệm màu hơn thế. Nó có thể xóa bỏ, làm bạn buông xuôi và làm mọi thứ mờ nhạt đến nỗi có thể khiến bạn thốt lên "Tôi là ai và đã từng là ai?"
Vậy, tôi là ai? Một con người giả tạo điên cuồng xoay vòng với mớ công việc cốt để chỉ quên đi một bóng ma luôn loáng thoáng trong đầu. Nhưng tôi đã luôn bật khóc khi nhìn thấy cái bóng trắng ảo mờ ấy. Tại sao!? Còn muốn tôi cố gắng nữa sao? Chỉ để gắng xóa cái bóng lưng cô quạnh khỏi kí ức mà tôi đã từ bỏ tất cả.
Khi bạn hòa mình vào tất cả cốt chỉ để quên đi điều ấy thì có nghĩa bạn trân trọng điều ấy còn hơn tất cả.
Cái bóng lưng xám mờ ấy luôn gợi tôi về một miền kí ức từ rất lâu, lâu rồi. Lâu đến nỗi tôi còn chẳng nhớ gì cả. Cái lưng khòm khòm, gầy nhẳng nhưng lại rất cao. Mái tóc thảng hoặc lại rối bù. Đôi mắt xanh trong, trong veo đến nhìn thấy cả đáy mắt lấp lánh ánh bạc như mặt hồ.
Và cuối cùng là nó, khu rừng hoa anh đào...
Tôi bừng mắt. Thoảng trong gió nhẹ, gợn gió đưa hương đào thơm mát chờn vờn bên mũi tôi. Không khí ngập tràn trong hương sắc mùa xuân mà tôi nhớ rằng xuân đã qua lâu. Cả bầu trời hồng phấn như đang ấp ủ tôi bên trong. Những cành đào trôi theo gió rải lên vòm mây xanh trong vắt. Tôi cựa mình, nhận ra phía sau là cả 1 rừng hoa anh đào. Không giấu được sự ngạc nhiên, tôi nhổm người dậy chạy đi nhảy lên vui sướng. Hít một hơi thật mạnh để cả khí trời ùa vào phổi. Tôi cười híp cả mắt, tay đưa lên đón những cánh hoa đào nhẹ mơn man trên da.
Nhưng mà, chẳng phải, tôi đã "đi" rồi sao? Nghĩ đến đó tôi khựng lại, tà váy trắng vẫn trôi bồng bềnh. Buổi diễn đó, là lần cuối tôi có thể mở mắt, làm sao có chuyện tôi còn sống được. Có lẽ ông trời còn thương cho tôi cơ hội ngắm loài hoa mình thích trước lần nhắm mắt. Mà cũng được, thả hồn ở đây một lúc, mỉm cười, hạnh phúc, chẳng còn giả tạo nữa. Và cánh cửa nào đó bật mở, thiên đường hay địa ngục, nơi nào cũng chẳng sao. Chỉ cần ngắm nhìn anh đào, thế thôi. Rồi bước đi cũng được...
Tiếng loạt xoạt phía sau khiến tôi xoay người tò mò. Một chàng trai, giẫm trên xác những cánh đào vẫn còn thắm hồng hương phấn, cánh đào rơi lả tả trên mái tóc đen nhánh nhưng rối bù. Đôi mắt xanh trong đến nhìn thấy đáy đang ngơ ngác nhìn tôi. Chiếc sơ mi trắng khoác lên bờ vai gầy nhẳng nhưng lại rất cao. Chàng trai trong kí ức của tôi...
- Muốn đi dạo không?
Bỗng cậu ta nhìn tôi cười cười. Giọng cất lên trầm ấm, không âu lo buồn phiền cũng chẳng vui vẻ tươi rói, cái giọng ấy vô tư như không. Gì vậy? Dù trông cũng trạc tuổi nhưng đâu thể dí mặt vào con gái người ta mà cười thế chứ. Nghĩ là thế nhưng tôi cũng chẳng mở miệng trả lời vì cậu ta đã cuốc bộ đi trước rồi. Tôi lật đật chạy theo, miệng lẩm bẩm về thái độ khó ưa của cậu ta.
Và thế, chúng tôi cứ đi mà chẳng biết đi đâu bởi bạt ngàn là anh đào biết đường nào mà lần. Tôi cứ khơi khơi đi theo sau, mắt đảo xung quanh ngắm nhìn, chốc lại liếc về tấm lưng cao cao kia. Trông cũng đẹp trai đấy mà khó ưa quá! Tôi rủa thầm trong khi che đi ánh mắt bốc lửa vì giận dữ thì tông sầm vào lưng cậu ta suýt ngã ngửa. Khó ưa, khó ưa, nhìn đâu cũng vậy, trái phải trên dưới khó ưa hết! Xoa xoa cục u trên trán, tôi suýt xoa. Lại nữa, cậu ta đột ngột quay lại cười vô tư lự với tôi. À không, thêm trái mọng chín mà không biết lôi đâu ra nữa. Tôi lúng túng nhận lấy, đầu hơi cúi nhưng chẳng cất lời cảm ơn. Cậu ta lại bước đi. Để giải tỏa cơn khát cộng đói ở cuống họng tôi bỏ tọt quả mọng vào miệng. Tôi nguýt một cái thật dài đầy sảng khoái. Dù nhỏ nhưng cũng công hiệu gớm, vị ngọt tan ra trong miệng lấp luôn vị đắng bên trong. Tôi xoa bụng cười khúc khích.
Tôi khẽ thu người. Mắt trầm ngâm đưa lên làn mưa phùn. Mưa bay nhẹ đến nỗi chỉ làm tôi thấy hơi ướt qua lớp váy. Nhưng chiếc voan trắng của tôi mỏng tanh hà!
Ách xì!
Vừa nghĩ đến đó mũi tôi đã làm một tăng. Khịt khịt chiếc mũi ửng đỏ, tôi chà xát hai tay vào nhau. Khi chân vừa định bước đi thì một hơi ấm bỗng trùm lấy ôm gọn lấy tôi. Tôi hơi há miệng vì ngạc nhiên thì gương mặt khó ưa kia đã nhân cơ hội tiến tới tặng một nụ cười hiền queo.
- Lạnh đấy.
Rồi cậu ta lại quay người bước đi. Tuyệt! Câu thứ 2 mình khiến cậu ta nói trong ngày. Mà cái áo khoác này lôi đâu ra vậy? Tôi nhăn mặt nhìn chiếc áo dày cộm cũ kĩ rồi cũng khoác lên người, bước đi. Ấm thật!
Tôi không lén lút nhìn cậu ta nữa mà nhìn công khai, nhìn trối chết luôn ấy. Để tìm cơ hội giựt lấy cái túi bảo bối của Doraemon mà cậu ta đang cầm. Thì cậu ta đâu phải ảo thuật gia, quả mọng, áo khoác lôi đâu ra chứ. Nhìn cái thân gầy còm đó đủ biết chẳng thể nhét nổi thứ gì bên trong rồi.
Đột nhiên cậu ta lại xoay người, với tay đưa tôi một tờ giấy hơi ươn ướt. Tôi tròn mắt. Muốn nhìn vào mắt cậu ta lắm mà cười híp thế kia nhìn bằng niềm tin à. Lại một ý nghĩ bị gạt phắt tôi nhận lấy, là bức hình vẽ. Một đôi trai gái đang nắm tay nhau trên ngọn đồi cao, phía sau là ông mặt trời chói lọi. Nét vẽ nghuệch ngoạc của con nít, còn bị nhòe đi bởi mưa nữa. Tôi nhíu mày nhìn cậu. Thật không có chút xíu gì về nghệ thuật hết. Tôi nhe răng cười, giơ ngón trỏ ra vẻ rất đẹp rất đẹp. Cô nhóc tóc ngắn đen óng đang nắm chặt tay cậu nhóc tóc rối, hình như tôi gặp vấn đề rồi. Sao cảm giác như đây là tôi và cậu ta hồi bé tí thế nhỉ? Cảm giác ấm áp đan xen trong lồng ngực khiến tim tôi đập liên hồi.
Khi còn mải ngẩn ngơ, cậu ta đã nắm lấy tay và kéo tôi chạy đi. Chạy mãi cho đến một ngọn đồi cao mà cây hoa anh đào vẫn không thưa dần, giống với khung cảnh trong bức tranh đó. Cậu ta ân cần nắm tay dẫn tôi đến mép ngọn cao chót vót. Chẳng thấy gì cả, đám mây đủ hình thù vẫn treo lơ lửng trên bầu trời trong vắt, bên dưới tựa hồ được bao phủ bởi làn sương đêm còn đọng lại. Mọi cảm giác trong tôi cơ hồ theo gió mà bị cuốn đi mất, chỉ còn nụ cười vô tư sót lại. Mắt tôi nheo lại nơi phía chân trời, bỗng có gì đó trào ra, khóe mắt nhòe nhoẹt nước. Tôi nén lại nụ cười mếu trên môi.
- Cảm ơn nhé! Dù không biết cậu là ai nhưng cảm ơn... Lần cuối trước khi bước sang thế giới khác được cảm thụ một điều thật sự yên bình và thanh thản thế này, là vui lắm rồi!
Tôi quệt nước mắt, giọng nấc lên nhưng vẫn cố tạo sự vui tươi. Mọi thứ mờ đi nhưng tôi vẫn mỉm cười, cuộc sống sắp kết thúc nhưng tôi vẫn vui. Có gì đó thật quen thuộc, cái nỗi nhớ nhưng không thể với tới khiến tôi khó chịu đến bật khóc. Nó đau như mất đi tình yêu vậy.
- Cậu chưa chết mà Ran. Nhìn kìa, mỗi bình minh luôn là cơ hội để bắt đầu.
Cậu cất giọng, xen lẫn tiếng cười đùa tinh nghịch. Bàn tay cậu chạm vào và lồng vào tay tôi. Cái cảm giác được vỗ về an ủi mà tôi đã đánh mất.
Nơi chân trời, ánh nắng lung linh khẽ nhảy nhót trên những cành đào đan xen cùng màu hồng phấn nồng thắm. Mặt trời như quả cầu lửa ngoi lên từ mặt biển xanh thẳm, chiếu rọi những tia nắng rực rỡ.
Tôi vô thức khép mắt...
- AAAAAAAA.... - hét thật to, tôi gân cổ lên hét như chưa từng được hét.
- Này, mặt trời sẽ không ngoi lên nếu cậu hét kiểu đó. - cậu nhóc gầy nhẳng, tóc xù, lưng khòm, được mỗi cái mắt xanh trong đang tia vào tôi. Cậu ta cầm theo chiếc giỏ tre nhỏ nhắn, miệng cười cười
- Thì sao nào! Tôi có gọi mặt trời đâu. Tôi đang luyện thanh đấy. Sau này tôi sẽ trở thành một ca sĩ, nhất định là thế. - tôi chống nạnh nói như hét. Mọi chuyện với tôi không phải quá dễ dàng. Dù sinh ra trong gia đình khá giả nhưng tôi luôn bị hắt hủi bởi không có năng khiếu nghệ thuật dù rất thích hát. Tôi đã đứng đây hét rất lâu và rất nhiều. Nỗi buồn tủi cùng sự kiên quyết vì ước mơ tôi cũng đã gửi gắm trong tiếng hét này. Dù chẳng thể ngân cao tới đẩu đâu những tâm tư của tôi lại kéo dài từ âm vô cực đến dương vô cực, dài đằng đẳng.
- Đừng nghiêm trọng thế chứ. Mỗi bình minh luôn là cơ hội để bắt đầu mà. Rồi cậu sẽ làm được thôi. - lại bộ mặt cười toe toét nữa. Nhìn cậu ta một lúc, tôi thở hắt ra
- Tên cậu? - vẫn điệu bộ chống nạnh, tôi xoay người nói như ra lệnh
- Kudo Shinichi, cậu là Mori Ran phải không? - đôi mắt trong veo cười híp lại. Tôi lườm lườm tỏ vẻ nghi ngờ, danh tiếng cũng đồn thổi xa đấy.
- Nào, tớ tặng cậu cuốn sổ này, hãy dùng nó làm nhật kí nhé! Và mỗi ngày cứ đến khu rừng hoa anh đào này, cậu sẽ thấy tớ. - bỗng Shinichi lôi tuột tay tôi chạy đi, cánh đào bị cuốn rơi lả tả theo cơn gió thốc. Cậu tặng tôi cuốn sổ tay cũ kĩ như quà làm quen. Cũng may cậu ta không thấy mặt tôi đang ửng đỏ như cà chua.
Và mỗi ngày, đi học về tôi lại lẽo đẽo theo sau cậu nơi rừng đào. Cậu ấy giúp tôi luyện thanh dù mù tịt về âm nhạc. Rõ ngốc! Đôi khi chúng tôi trèo lên cành đào ngắm bầu trời. Dần dần, chiếc mặt nạ cọc cằn cũng theo đó mà bị gỡ bỏ. Cười nhiều hơn, lòng tôi cũng vui hơn. Lâu lâu, cả 2 lại nắm tay nhau chạy trên con đường phấn hồng, cùng hái quả mọng gần đó ăn giải khát và cứu đói. Có khi cậu dắt tôi lên ngọn đồi cao rồi 2 đứa tựa lưng ngắm mây bay, để mưa phùn thổi nhẹ ướt hết cả đầu tóc. Và lúc đó đôi ta bé nhỏ lại choàng lên tôi chiếc áo khoác cũ kĩ. Rồi cậu lại lấy chì màu vẽ tranh, những nét bút bị nhòe đi bởi mưa không còn rõ nữa. Và có lẽ tình yêu ngốc nghếch mà tôi dành cho cậu cũng vậy. Bức tranh mà cậu ấy đã vẽ nên bị mưa làm nhòe đi nhưng nhờ thế nó mới loang lỗ thấm sang phần đời màu xám của tôi, tô thêm những nét tươi mới, thêm một bình minh cho riêng tôi. Cậu đã hứa sẽ mãi nắm tay tôi, hoa anh đào của cậu.
Ran à, tớ mãi mãi sẽ không quên cậu và những ngày ở bên cậu đâu. Tớ thích nụ cười của Ran lắm, đừng quên nhé. Và cũng đừng trách móc sự tồn tại của bản thân, tớ vui vì Ran luôn ở bên tớ. Nếu thế giới có quay lưng lại với Ran thì tớ sẽ quay lưng lại với thế giới. Đừng buồn nhé! Đã là hoa thì phải nở mới có ý nghĩa. Biết không, Ran đã là hoa anh đào của tớ rồi đấy. Những điều Ran mang đến còn hơn cả ý nghĩa mà tớ muốn mang theo suốt cuộc đời. Và tình bạn của Ran còn hơn cả mức tình cảm mà tớ dành cho cậu. Cánh anh đào mỏng manh và yếu đuối là thế nhưng lại cực kì mạnh mẽ, cũng như cách Ran tìm thấy nụ cười của mình ở nơi này vậy. Hãy vững bước nhé, bởi tớ sẽ luôn dõi theo Ran ở một nơi nào đó.
Rồi Shinichi qua đời. Tôi không biết mình đã suy sụp đến mức nào. Nhưng nhìn lại cách bản thân đã thay đổi, tôi đã hiểu.
Bình minh năm ấy, tôi đã đánh mất.
- Ran, bình minh phía trước, hãy bước đi và đừng quay lại nhé!
Tôi nức nở vục mặt vào tay mà khóc. Những kí ức năm xưa chợt ùa về mang theo cơn nhói đau nơi tim. Cậu cất lời, tôi vẫn lặng lẽ đối mặt với bình minh, khóc.
- Cậu...sẽ không biến mất chứ? - tôi run rẩy, giọng nấc lên khe khẽ.
- Tớ luôn dõi theo Ran ở phía sau mà.
Tôi ngước mặt lên, ánh nắng rọi thẳng vào mặt nhưng không hề bỏng rát mà ấm áp lạ thường. Nước mắt vẫn rơi lã chã trên gò má. Miệng gượng cười, tôi bước đi. Chân tôi bước đi trên không, tiến về bình minh.
Ánh nắng dần nhẹ đi khi bước chân tôi tiến gần. Trong vòm màu rực rỡ đó, tôi đã thấu rõ hơn về bản thân đã đánh mất. Cười nhiều hơn nữa để lòng sẽ không còn buồn. Nụ cười tôi đã học từ cậu sẽ mãi không bị lãng quên. Hoa anh đào của cậu sẽ luôn mạnh mẽ nhưng vẫn yếu đuối vô cùng.
- Shinichi, cậu sẽ trở lại chứ?
- Nếu trái đất vẫn tiếp tục xoay tròn, định mệnh cho tớ gặp lại Ran, nhất định là vậy.
- Một tớ thật sự vẫn luôn ở bên Ran mà. Đừng khóc nữa nhé.
Tim tôi bỗng thấm đượm sự ấm áp, như những dải nắng tuyệt đẹp, trong một khắc, tim tôi chợt hẫng nhịp.
Tôi vẫn lặng người, không quay lại nhìn cậu. Quá khứ này, không bừng nỡ nhưng cũng không bị lãng quên. Nó vẫn mãi ấp ủ trong tôi, tôi sẽ giữ mãi trong tim để Shinichi không bao giờ biến mất. Mảnh tim vỡ đôi, tôi sẽ tự lấp đầy chỗ khuyết đó bằng chính nụ cười của mình. Vô thức, tôi nhoẻn miệng, nụ cười không chút vương vấn.
Chỉ cần cậu hứa trở lại thì tớ sẽ chờ, thế thôi...
Tôi đã đủ can đảm để vượt qua nỗi đau này. Bình minh này, tôi sẽ không bỏ lỡ.
Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện, bên cạnh là Sonoko nước mắt ngắn dài. Không biết đã bao lâu tôi mê man trên gi.ường bệnh. Chỉ biết rằng Sonoko mừng tôi tỉnh dậy và tôi kết thúc bằng một câu xin lỗi, thế thôi. Nhận từ tay Sonoko chiếc lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy những cánh anh đào hồng nhạt đã lìa cành, tôi mỉm cười đọc mảnh giấy màu hồng nhạt đã úa màu vàng lẫn trong đám hoa.
- Lời nhắn cuối cùng, cậu ấy đã nhờ tớ nhưng...
Gửi Ran
Ran à, xin lỗi nhé! Tớ đã không đủ can đảm để đối mặt với cậu kể cả những ngày gần kề. Tớ không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu nhưng đến cuối cùng căn bệnh mà tớ luôn giấu với Ran, nay lại đem nỗi đau đến cho cả hai, tớ thật ngốc nhỉ? Nếu như lời hứa năm xưa tớ không thể thực hiện được, nếu như tớ không thể nắm lấy tay Ran thì Ran hãy buông tay tớ ra và nắm lấy tay một người khác nhé. Tặng Ran, cô bé hoa anh đào của tớ.
Shinichi.
Nét chữ nghuệch ngoạc nhưng chứa đựng những nỗi lòng bấy lâu tôi luôn kiếm tìm. Vai trùng xuống, tựa hồ thế giới lại một lần nữa sụp đổ trước mắt. Nhưng không, tôi đã mạnh mẽ hơn rồi. Nhẹ kéo một bên khóe môi, tôi nở nụ cười.
- Cảm ơn cậu...
Giữ chặt mảnh giấy trong tay, tôi khe khẽ cất lời.
Lọ anh đào cùng cuốn nhật kí lưu lại những cánh hoa, kỉ niệm của chúng tôi...

Đã nhiều ngày trôi qua, tôi khỏe lại và đã ra viện. Bên tôi vẫn là cô bạn Sonoko nhắng nhít, ngày ngày ở bên giúp tôi làm hòa với mọi người. Nói vậy chứ tôi hiền khô hà, cũng không quá khó để trở lại là chính mình nhỉ?
- Mọi người, tôi thật sự xin lỗi vì sự việc lần trước. Để đền bù buổi concert hôm nay sẽ hoàn toàn miễn phí! - tôi đứng trên sân khấu, nở nụ cười tươi rói. Bên dưới rầm rộ tiếng reo hò. Tôi mỉm cười, đứng lặng thinh, tà voan trắng nhẹ trôi bồng bềnh.
- Nhưng trước đó, xin mọi người hãy lắng nghe cậu chuyện của tôi. Dù nó không quá thực tế hoặc quá thực đến ảo nhưng, tôi đã có một giấc mơ. Về khu rừng anh đào và về 1 người bạn. Người bạn đó đã "dạy dỗ" lại tôi nhiều điều, đến mức tôi ngỡ mình còn rất-t-t trẻ con đây! - tôi pha thêm chút dí dỏm khiến các fan bên dưới bật cười vì điệu bộ cún con của mình
- Vậy cho nên, bài hát này tôi xin tặng người bạn ấy. Bình minh của tôi.
Tôi nén lại nụ cười rồi quay lại nhìn Sonoko. Cô gật đầu rồi ôm lấy cây guitar ra và ngồi bên tôi. Những mảnh dây vang lên đều đều, nhẹ nhàng theo từng nhịp gảy.
Rất lâu trước đây, em từng có một ước mơ...
Mà chẳng biết khi nào, giấc mơ đó thành hiện thực
Nhưng sao em vẫn mãi chôn chân ở nơi ấy
Tự làm gương mặt mình ướt đẫm bởi những giọt nước mắt kia
Khi mỗi ngày cứ lặng lẽ trôi qua...
Em sợ mình sẽ tự tay giết chết ước mơ
Em sợ nó sẽ trôi theo gió rồi dần tan biến
Quãng ngày dài trước đây trong nhật kí...
Những lời thề hẹn mà em đã viết ra...
Ngày từng ngày lại lặng lẽ trôi qua
Những giấc mơ rồi sẽ theo cơn gió đến lấp đầy trái tim em
Từng ngày dài lại trôi...
Em mong ở nơi ấy, anh sẽ mãi bình yên...
Tiếng nhạc chợt ngưng đọng, vương lại trên không gian lập lòe ánh đèn. Tôi nhẹ nhàng lơi tay, mỉm cười...
Bình minh luôn là cơ hội để bắt đầu.
Giọng nói của cậu chợt văng vẳng bên tai. Từ giờ, mỗi bình minh tôi sẽ luôn giữ lấy. Một hi vọng, một ước mơ sẽ mãi chờ cậu quay về.
Như cánh đào thẫm sương của buổi mai lộng gió. Dù mỏng manh và yếu đuối nhưng anh đào sẽ mãi nở rộ bất chấp cành úa tàn.
Và tôi tin rằng, một lúc nào đó Shinichi sẽ quay về và lại nắm lấy tay tôi...
#Gửi anh, cậu bé năm xưa
End