Chap 3: quá khứ mờ ảo
Hoa gió lặng lẽ di bộ đến bệnh viện .
Ngắm lá rơi, nước mắt khẽ tuôn rơi.1năm về trước, đúng vào ngày này đó là ngày đầu tiên cô tập đi xe máy nhưng không thể hiểu nổi tại sao chiếc xe bị hỏng phanh, xăng thì đi đến đâu rớt đến đấy. Ko làm chủ được tay lái, chiếc xe va vào rào chắn, rồi bật ra, đâm trúng một người đi đường đang đu cành cây. Cô vội vã đưa người đó vào bệnh việnnhưng do chấn thuwong quá mạnh ở não, người ấy đã mất trí nhớ. Day dứt và sợ hãi, cô không biết làm gì hơn việc chăm sóc người đó thật cẩn thận cho người đó sớm bình phục.Nhưng người tính đâu bằng trời tính, người ấy lại cảm động trước tấm chân tình của cô mà nảy sinh tình cảm. Không đủ dũng khí nói ra sự thật, và điều quan trọng hơn là do chấn thương, não người đó đã đứt đi 1 số dây thần kinh, tâm trí không ỏn định, cô đành nhận lời làm bạn gái và chăm sóc người đó, chỉ mong cuộc sống êm đềm này sẽ không bị xáo trộn nữa.
Và người đó, không ai khác, chính là Yue.
Nhưng bây giờ hoagió đã biết, người con gái mà Yue thật sự yêu thương, thật sự cần là ai.Đã đến lúc mọi người cần biết sự thật.Nhưng sao giờ đâu tim cô bỗng nhói đau? Cảm giác tội lỗi vì đã hủy hoại 1 con người?Hay là cô đã thực sự có tình cảm với YUe? Không phải, với cô giờ đây việc học tập để hoàn thành ước mơ mới là quan trọng nhất. Vậy lí do là gì? Đúng rồi, thời gian chăm sóc Yue đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền bạc của cô, những đồng tiền mà cô vất vả, đổ mồ hôi rơi nước mắt để năn nỉ xin ba mẹ, h nếu để Yue đi mà không trả lại gì, chẳng phải cô lỗ to=.=’ . Cũng vì một phần, trước giờ, cô coi Yue như 1 BFF, ngày ngày chở cô đi học, giặt áo quần, cơm nước cho cô, tối nào cũng canh cửa cho cô ngủ nên Yue đi rồi, chắc trong tâm khảm sẽ dấy lên một phần hụt hẫng.
Mà thôi, trái đát này tròn như vậy, dù bây giờ cô giữ Yue lại, trước sau gì, người đó cũng sẽ trở về đúng vị trí của mình.
Cũng đang trên 1 con đường khác đến bệnh viện , Maruko bị 1 nhóm người lạ mặt chặn lại.
Ma ru khó chịu hỏi:
- Các người muốn gì, mau tránh ra cho tôi đi.
- Muồn gì á, muốn cho cô e một bài học, từ giờ đừng có mà động đến ti en nhé. Rồi chúng cười hả hê, làm như giành được giải quán quân ấy.
Trong lúc maru đang vận đọng chất xám coi ti en là ai thì 1 thằng béo bột ngừng cười, đập vai thằng anh cả, bảo:
- Não đại ca có họ hàng với muỗi hả? Nói nhầm tên rồi, không phải ti en mà là hoagio. May mà đại ca nói tên nick nên không có dấu đấy.
Đến lúc này mới ngớ người ra, thằng được coi là đại ca não côn trùng kia mới đính chình.
- Cho mình xin lỗi, là hoagio nha, không phải tiền nha, đừng giận tớ nha.
Rồi cười nhăn nhở, mẹ ơi, có xh đen nào mà nói xong lại xin lỗi vì nhầm không, Đại ca này cute quá
Maru tức giận:
- Lại là hoagio, thật coi trời bằng vung, dám làm náo loạn thành phố yên bình này.Thật quá sức chịu đựng.
Cả đám cười ồ lên khen thưởng thằng đại ca:
- đại ca giỏi nha, nó thù hoagio rồi kìa. Quay sang maru: thôi đã thù hoagio thế rồi thì chúng tôi đi nha, ppppppppppppp.
Lúc bọn xã hội đen đi cũng là lúc có bóng đen bỏ đi với sự tức giận.Lần này thì có tới 2 bóng đen, mang theo sự nguy hiểm đến ghê người đó.
Tại bệnh viện
Phòng 781227
Yue đang trong tình trạng hôn mê.
Trong cơn mê, hình ảnh 1 người con gái đã xuất hiện. Rát quen nhưng ko thể nhớ ra người dó là ai, không phải là hoagio.
Trường tiểu học của Yue.
Yue và 1 cô bé, sau giờ ăn trưa bán trú rủ nhau trốn ngủ, đi ra vườn cây bứt trộm hoa quả của trường.Ko những thế, hai đứa còn thi nhau bứt trụi lá cảu cây sáu non gàn đó, rồi cãi nhau um tỏi. THế là thôi, bác bảo vệ đi ngang qua, túm luôn 2 đứa. 2 đứa trẻ sợ xanh mắt nhưng vẫn cãi nhau được mới tài chứ.
Gặp cô giáo phụ trách, Yue lên tiếng:
- cô ơi, tất cả là lỗi của e.......e đã coi thường kỉ cương phép nước........... tất cả là lỗi của em..........e đã ko giữ dược tính cách ngay thẳng mà bị bạn bè rủ rê lôi kéo sa vào con đường tội lỗi.... cô hãy nẻ tình e lần đầu phạm lỗi mà tha thứ cho em cô ơi, bạn Ma ru dụ dỗ e mà. Bạn ấy bảo là thèm e nhưng e bảo, ko thèm bạn ấy nên bạn ấy nảy sinh ý đồ đen tối nên bạn ấy rủ e ra ngoài chơi
Ma ru cũng chẳng vừa:
-ới cô ơi e con gái ngoan hiền , ngây thơ mà cô. Từ nhỏ mẹ đã dạy em, đi học phải giả vờ vâg lời cô, học ít hôi, chơi là chính để thư giãn đầu óc.
Hai đứa trẻ lại gân cổ cãi nhau.Cô giáo bèn tét cho mỗi đứa một cái rồi bắt đi ngủ.
Yue ôm đầu, kỉ niệm xáo trộn, mồ hôi vã ra như tắm, bác sĩ chạy đến, chích cho mọt mỗi, yue im luôn.
Trong lúc đó, new sún đang trong tình trạng rất xấu. Là sinh viên nghèo hiếu học, Sún thường bán máu lấy tiền học “tin học”, ăn uống qua loa, nên giờ người gầy gò xanh xao, tình trạng suy kiệt thiếu máu trầm trọng phải nhập viện, trên tay vẫn còn ôm cái laptop lướt FB, bác sĩ phải chích cho một mũi ms ngăn được anh gào thét níu kéo cái laptop. Mai_lady thấy sún đau đớn như vậy nên mang cái laptop về phòng mình giữ giúp, chơi cạn hết tiền D-com rồi trở về tiếp tục làm việc, phát hiện ra sún đang thoi thóp vì thiếu máu, cô la khóc òm sòm, kêu bác sĩ và gọi ts các bệnh viên khác coi còn máu để truyền cho sún không. Sún thuộc nhóm máu rất hiếm. Thay vì giúp đỡ các bác sĩ như các y tá khác phải làm thì cô lại la khóc, làm ồn trong bệnh viện khiến các bệnh nhân thần kinh tưởng là bạn nên kéo cô đi luôn...
=DV= vừa tỉnh dậy đã thấy đôi mắt trừng trừng của [Q]ỡn như muốn ăn tươi nuốt sống mình
[Q]ỡn lao tới giật giật vai DV
- tại sao bồ chưa từng nói với tui, dalo là ai? sao đã có Sún rồi mà bồ vẫn ko tha cho người ta?
- Dalo???
-đúng vậy, tui vô tình đọc được tin của anh ta gửi cho bồ, ảnh gọi bồ là honey
- ờ, thì sao?
Qỡn lúc này đã điên lên, hét thừa sống thiếu chết:
- Bồ yêu anh ấy ư?
- of course. Chị gái tui, t hok yêu thì yêu ai
-Chị... chị gái ......//?????
-ừ, chẳng rõ nam hay nữ, vô công rồi nghề, mẫy bữa nữa tui tình thuê chij ấy làm o sin vì thấy gia đình chị khó khăn quá. Ba mẹ suốt ngày đi nước ngoài mà quên cho tiền tiêu vặt nên giờ cũng khó khăn lắm, hôm nay mới mượn tui 5k ăn trưa đó. Hừm, số tiền lớn như vậy, tui cũng không định cho nhưng chị ấy cứ níu lấy tay tui mà hun nên tui đành vứt cho@@
-@@ thôi TT.TT bồ khỏe chưa vậy? Vừa nói mũi vừa chảy máu cam@@
=DV= chợt nhớ ra, chạy tót sang phòng 781227
Thấy Sún, =DV= sững sờ chục giây, rồi tóm cổ y tá mai_lady kêu lớn:
- tôi nhóm máu O, nhanh lên còn kịp
Mai_laduy như vớ được vàng, túm luôn =DV=lấy máu 1 cách nhanh chóng, làm =DV= tí ngắt vì sợ
tiếp xong máu, 1 lúc sau thì sún bắt đầu nói lảm nhảm làm =Dv= suýt té ghế vì tưởng có ma
- ôi mai_lady... anh còn sống hay đã chết....mai mà anh nhớ e.........dù ở thiên đàng hay địa ngục anh vẫn luôn nhớ em ,thiên thần của anh.....
=DV= lại sửng sốt ... rồi nước mắt lã chã rơi...thì ra sún vẫn luôn nhớ đến người con gái khác...... thì ra cô ko là gì với anh..... trong lúc quan trọng nhất anh vẫn luôn nhớ tới người khác......... thế tại sao, ngày còn bí tí, anh lại tốt với cô đến thế.... anh đã quên người hàng xóm nhỏ...... hay đối với ai anh cũng thế........
Tức tưởi chạy ngay về phòng, đóng chặt cửa nhà vệ sinh, xả nước thật to rồi khóc........... Cô khóc như chưa bao giờ được khóc......... và rồi lịm đi lúc nào không hay.........
Ma ru tới bệnh viện thăm =DV=. Không thấy trên gi.ường, tìm mọi nơi, vẫn không thấy.... Ma ru hốt hoảng nhưng vẫn lấy hết can đảm vào tận nhà xác của bệnh viện, lật từng khăn lên, vẫn ko thấy =DV=
lúc này, trở lại phòng, cô thấy nước từ nhà vệ sinh tràn ra.Ngờ ngợ ra cái gì đó, cô đập cửa, hét toáng lên
-=DV= bồ ở trong đó hả
..im lặng..
=dv= trả lời tui mau..........
..vẫn im lặng........
lúc này thì Ma ru sợ hãi tột đôk:=DV= chả nhẽ bồ........... bồ đã..............