- Tham gia
- 19/11/2010
- Bài viết
- 1.453
Café rơi. Tôi… một mình… đồng hồ điểm 5h - cái giờ tan tầm của lòng Sài Gòn bừa bộn. Mưa đổ chiều nhạt nhòa như một người mẹ cúi mình dỗ đứa con đang khóc. Tôi chợt nghĩ có phải vào giờ khắc này, ông trời đang gom góp hàng triệu giọt nước mắt. Đong đếm. Tích tụ. Trả về với đất, với đời như một cách con người cần hiểu mình và san sẻ để vơi đi. 22 tuổi, tôi vẫn còn ngủ quên trong tình yêu có lẽ vô vọng… Tôi đang chờ đợi hay trái tim đã đóng chặt với bất kì ai muốn mở lối, kể từ ngày nó thổn thức khi nhìn thấy anh giữa hàng triệu người vụt qua.
Tôi đi bên anh 3 ngày, yêu và chờ anh 2 năm. Kuala Lumpur (KL) - Thiên đường nơi trái tim tôi đã tìm thấy anh.
20 tuổi!
Lần đầu tiên bị choáng và ù tai trên máy bay.
Lần đầu tiên đi ra khỏi biên giới quốc gia một mình với khả năng Tiếng Anh ít ỏi, chút vốn liếng cỏn con dành dụm được.
Lần đầu tiên tin tưởng vào một con người xa lạ!
Lần đầu tiên tôi biết cảm giác yêu là như thế nào…
Chuyến bay 2518 của hãng hàng không Air Asia đi Malaysia hạ cánh ở sân bay KLIA (Kuala Lumpur International Airport), ghế số 20B thuộc hàng ghế cuối cùng, cạnh cửa sổ, đặt cái giỏ xách đựng 4 bộ quần áo và 2 quyển sách lên phía trên. Dựa vào ghế, cài dây an toàn, tắt Ipod, tôi chờ đợi những bước chuyển động trên đường băng…
Tôi không ngờ chuyến bay đầu tiên của tôi lại đơn giản như thế, không có kế hoạch dài hạn, chỉ là muốn đi, gấp rút làm passport trong 2 tuần và book vé hạn cuối… Giờ đây Sài Gòn đang ở phía dưới kia với những con đường nhỏ như sợi chỉ, dòng sông uốn khúc màu đất đỏ và không hiểu sao có cả những quá khứ tan nát, hình ảnh những người tôi yêu thương hiện ra qua ô cửa. Cảnh vật nhòa trong làn nước mắt của tôi. Sài Gòn mang màu tổn thương rách nát của một tình yêu quá lớn, của vết thương chưa lành và cần được tha thứ…Hay chính trái tim người đã không dám thoát ra khỏi định kiến và sự bảo thủ? Tôi đã không dám đối diện khi thấy mẹ gục mặt khóc trên khung ảnh. Tôi đã bỏ đi vì dằn vặt mình…
- Are you ok?
- I’m ok, don’t worry, thank you
Đưa chiếc khăn tay về phía tôi, chàng trai ngồi chung khoang ghế với ánh mắt bối rối, tỏ vẻ ân cần. Nhận lấy, tôi lau đi sự vỡ òa phút chốc khi không thể kiềm nén. Tôi mỉm cười với anh.
- You are better now! Uhm, you are…
- Mai! Lê Mai
- John Lê, nice to meet you Mai!...
John 25 tuổi, anh đến Vũng Tàu 1 tháng theo một dự án liên kết hợp tác giữa tập đoàn dầu khí quốc gia Malaysia Petronas với Petrovietnam. Mẹ anh là người Việt, sang Maylasia du học và đã gặp bố anh - một chàng sinh viên của Monash University. John đang cầm trên tay quyển sách dạy Tiếng Việt cấp tốc.
- Tôi không thích sử dụng ngôn ngữ phức tạp này. Nhưng mẹ tôi thực sự muốn tôi học nó. Khi còn nhỏ, mỗi lúc bà bắt tôi học là tôi lại trốn đi chơi.
- Mỗi ngôn ngữ đều có 1 vẻ đẹp tự thân, như thầy tôi đã nói nó chứa đựng sức mạnh của dân tộc, mẹ anh chắc cũng vì muốn truyền cho con mình sức mạnh của 1 thứ tiếng rất khó nhưng rất đẹp của nơi bà đã sinh ra.
- Tôi đang muốn làm cho bà bất ngờ vì 1 tháng ở đây, nghe thì hiểu đôi chút, nhưng nói thì khó quá, toàn phải dịch từ Anh sang Việt.
Tôi chỉ anh cách phát âm đúng một số câu giao tiếp thông dụng. John hỏi tôi sao lại có những từ đồng nghĩa khó hiểu như cũng là “đen” nhưng lại có “mèo mun”;“chó mực”; “mắt huyền”; “ngựa ô”. Sao lại không dùng “đen” hết cho dễ! Tôi chỉ cười và nói như vậy mới khó chứ. Từng vùng miền còn có cách gọi khác nhau. Nên John hãy chấp nhận và sử dụng nó nhiều thì sẽ quen thôi.
- Mai! Em đến KL lần nào chưa?
- Đây là lần đầu tiên Mai đi du lịch ngoài nước.
- Một mình à? Em có bạn bè bên KL không?
- Có nhưng lần này chắc Mai sẽ không liên lạc- Tôi ngập ngừng trả lời John.
- Em sẽ đi đến những đâu ở KL?
- Em muốn đến Taylors College và chắc chỉ đi quanh quẩn khu đó.
- Mai, em đang phí phạm chuyến đi của mình đấy. Nếu em muốn, tôi có thể đưa em đi thăm thú vài điểm tuyệt vời của KL khi tôi đã nộp bản báo cáo công tác cho cấp trên. Dù gì thì tôi cũng được nghỉ phép 3 ngày trước khi bắt đầu cuộc khảo sát ở Peru, ok?
- John!
- Sao Mai?
John nói Tiếng Việt với tôi. Đôi mắt tinh anh dưới đôi mày rất đậm. Tôi chần chừ, tay nắm chặt cái ví có tờ giấy ghi địa chỉ. Muốn anh cùng đi đến một nơi với tôi…Nhưng có lẽ hơi đường đột. Tôi có tin người quá nhanh hay không?
- Sao thế Mai?
- Định hỏi gì đấy nhưng tự nhiên John nói tiếng Việt làm em quên mất.
John cười lớn, nụ cười lém lỉnh, sáng cả khoảng tối trong tôi.
KL nhìn từ trên xuống bạt ngàn những rừng cọ dừa, một màu xanh trải ngút ngàn với những con đường uốn lượn nhỏ xinh, những khu nhà được sắp xếp trật tự. Khác với Sài Gòn của cô, nó khá bừa bộn nhưng là cái bừa bộn gây thương nhớ.
Xuống sân bay, cái nắng của KL làm Mai càng nhớ da diết Sài Gòn, nhớ mẹ đến thắt lòng. Dường như nó không khác cái nắng của Sài Gòn, cũng hanh hanh, làm những giọt mồ hôi trên trán Mai lấm tấm. Như đang ở nhà vậy. Lạc lõng, cô gái nhỏ tự hỏi cô qua đây vì điều gì? Để chứng minh với tiếng nói thôi thúc trong mình rằng: “Mày đã đúng hay sai hả Mai!!!”. KLIA rất rộng, càng làm cô hụp sâu hơn, chơi vơi hơn…
Một bàn tay xách hành lý của cô. John đã đừng đằng sau quan sát Mai từ lúc nào.
- Mai, tôi nghĩ là em nên đi taxi với tôi. Em biết cách mua vé taxi ở đâu chứ?
- Không, em không biết, em tưởng chỉ đơn giản là bắt taxi như Việt Nam?
- Mai, em nên đi đổi tiền để dễ sử dụng. Chúng ta sẽ chia đôi tiền taxi nhé.
- Ok, John.
Taxi KL bắt đầu phóng trên đường cao tốc 70km/h. Giao thông ở KL nhanh, mạnh, thông thoáng và tiết kiệm. Tốc độ cao với nhiều làn xe, có vài chiếc xe máy ở một làn đường nhỏ khác, không chen lấn và luồn lách với container, ô tô; không bóp còi inh ỏi giữa trưa nắng đổ lửa. Chỉ có tiếng xe và những khoảng lặng trong cuộc trò chuyện của Mai và John.
- Ông có biết khách sạn nào gần khu ký túc xá của Taylors College không? Gía cả hợp lý một chút.
- Có, gần khu đó thì nhiều, 2 người ở mấy đêm?
- À! Chỉ cô gái này thôi. Cô ấy là sinh viên sẽ sang nước ta du học đấy, ông giới thiệu cô ấy một chỗ tốt và an toàn một tí, nếu không sẽ chúng ta đánh mất một du học sinh tiềm năng đấy.
- Tôi rất hân hạnh được chỉ đường cho cô, cô gái nhỏ.
- John quả thật là đáo để.
Chúng tôi đi ngang qua khu học xá Taylors College, tim tôi thắt lại… Tôi đang ở quá gần, những ngôi nhà ngói đỏ 2 tâng xếp hàng dài trên con đường nhựa, những hàng cây đổ bóng. Ô tô đậu san sát vào nhau 2 bên đường. Taxi dừng trước đường SS15/5F đối diện đường vào học xá, gần khu ăn uống của Taylors, khách sạn Subang Valley màu rêu đậm kế một nhà hàng Hàn Quốc. Gía phòng là 95RM/đêm. Tôi đặt ở 2 đêm.
- Em lên phòng cất đồ đi, rồi xuống đi ăn với tôi nhé. Chúng ta sẽ ăn gần khu học xá, tôi đói quá, Mai à.
- Ok, chờ Mai một tí.
Căn phòng nhỏ xinh trên lầu 3, rèm cửa màu xanh rêu, Mai nhẹ nhàng vén lên và thấy John đang tựa vào lang cang phía dười chờ cô. Mai mỉm cười.
John gửi vali lại khách sạn của tôi, cùng đi bộ qua khu học xá. John cao với dáng người thanh mảnh, mái tóc khá bồng bềnh, mũi cao và đôi mắt sâu với cái nhìn đôi lúc phiêu diêu, đôi lúc lém lỉnh và nó nồng ấm khi nhìn tôi. Có lẽ, nhiều cô gái đã “đổ” khi nhìn sâu vào đôi mắt đó. Hai dãy nhà 2 bên đường với những bậc tam cấp rất cao trên những cống thoát nước, tôi chắc chắn là ở đây không khi nào bị ngập. Old Town là điểm dừng chân của chúng tôi.
***
OLD TOWN
Quán ăn nhỏ, sạch sẽ với ánh đèn vàng ấm cúng, John gọi 2 phần Old town White MilK tea (Trà sữa), Kaya & Butter Toast (bánh mì nướng) và Ipoh Chicken Hor Fun (Phở tôm, gà). John nói anh thường đến đây ăn và ngồi học cả buổi trong Old Town. Sinh viên bên đây đến những quán café như thế này họp nhóm và học cả ngày, thư viện cũng là điểm dừng chân nhưng không thường xuyên.
Vị béo của nhân kem đậu phộng bên trong kết hợp với vị giòn tan của lớp bánh mì nướng bên ngoài làm xoa dịu phần nào cơn choáng váng của tôi khi xuống máy bay. Trà sữa không quá ngọt, một chút đắng của trà, một chút dìu dịu của sữa và tô phở bốc khói nghi ngút, không đậm vì như phở Sài Gòn với tương đen đỏ, nhưng dễ ăn và dễ làm người ta nhớ. Chúng tôi share 19.45RM cho bữa ăn trưa cùng nhau
- Mai, tôi có thể hỏi những giọt nước mắt của em một câu không?- John nháy mắt.
- Chúng nói là sẽ trả lời nếu có thể đấy.- Tôi nheo mắt đáp trả John
- Chúng sang KL để lảng tránh nỗi buồn hay để đối diện trực tiếp với nó?
- Chúng nói là không biết nữa, có lẽ là cả hai John à.
- Vậy nên đối diện rồi quên đi ha, mà em không sợ một người lạ như tôi à?
Tôi nhíu mày nhìn sâu vào mắt John tỏ vẻ đang suy nghĩ, dò xét, nghi ngờ. Nhún vai. Im lặng với nụ cười khó hiểu.
- Con gái Việt bí ẩn quá.
- Cám ơn vì lời khen.
Mai chờ John trước một tiệm tạp hóa, cơn mưa KL rả rích, đến bất chợt và vô tình làm Mai run rẩy. Tiếng mưa lộp độp trên mui xe đen đỏ, quán ăn đối diện với cô ra rả tiếng cười nói, những chiếc laptop bật sáng trong coffee StarBucks của sinh viên Taylors, những chùm hoa không tên bạt gió lay lắt trên đường nhựa sẫm màu.
- Hey Mai. Đang suy nghĩ gì đó?
- Không có gì, chỉ đang nhìn mưa ở KL có khác với Sài Gòn không?
- Đây Mai, John có 2 cái điện thoại đây, Mai dùng 1 cái. Sim John mới mua, khoảng 1 tiếng nữa mới kích hoạt được tài khoản đăng kí. Chỉ mượn thôi, khi Mai về nước thì trả lại John. Để tiện liên lạc mà. Lạc hay khó khăn gì thì cũng biết đường mà gọi cho John.
John dúi vào tay tôi, có lẽ tôi đã quá may mắn khi gặp anh.
John lên taxi về nhà. Gieo mình xuống gi.ường, lấy trong ví ra tờ giấy ghi địa chỉ và những tấm hình kẹp trong cuốn sách đặt trên bàn…Nước mắt chảy ngược xuống gối. Sáng mai, tôi sẽ đi tìm câu trả lời cho lòng mình. Mở toan rèm cửa, màu xanh miểng chai hắt trời KL dịu dàng và yên lặng. Cành cây sà xuống ngang đôi tay, chỉ cách một tấm kính. Tôi nhẹ đưa ngón tay mình như chạm vào lá cành - khoảng cách không bao giờ bước qua được. Khẽ hỏi: “Bạn có cảm nhận được cảm giác trống rỗng của tôi lúc này không? Gần lắm rồi đấy, nhưng sẽ thay đổi được điều gì chứ?”
Con đường phía dưới lá me xào xạc trút như tiếng đời thanh thản buông trôi. Tất cả rồi sẽ trở về với đất…
(Còn nữa...)
Tôi đi bên anh 3 ngày, yêu và chờ anh 2 năm. Kuala Lumpur (KL) - Thiên đường nơi trái tim tôi đã tìm thấy anh.
20 tuổi!
Lần đầu tiên bị choáng và ù tai trên máy bay.
Lần đầu tiên đi ra khỏi biên giới quốc gia một mình với khả năng Tiếng Anh ít ỏi, chút vốn liếng cỏn con dành dụm được.
Lần đầu tiên tin tưởng vào một con người xa lạ!
Lần đầu tiên tôi biết cảm giác yêu là như thế nào…
Chuyến bay 2518 của hãng hàng không Air Asia đi Malaysia hạ cánh ở sân bay KLIA (Kuala Lumpur International Airport), ghế số 20B thuộc hàng ghế cuối cùng, cạnh cửa sổ, đặt cái giỏ xách đựng 4 bộ quần áo và 2 quyển sách lên phía trên. Dựa vào ghế, cài dây an toàn, tắt Ipod, tôi chờ đợi những bước chuyển động trên đường băng…
- Are you ok?
- I’m ok, don’t worry, thank you
Đưa chiếc khăn tay về phía tôi, chàng trai ngồi chung khoang ghế với ánh mắt bối rối, tỏ vẻ ân cần. Nhận lấy, tôi lau đi sự vỡ òa phút chốc khi không thể kiềm nén. Tôi mỉm cười với anh.
- You are better now! Uhm, you are…
- Mai! Lê Mai
- John Lê, nice to meet you Mai!...
John 25 tuổi, anh đến Vũng Tàu 1 tháng theo một dự án liên kết hợp tác giữa tập đoàn dầu khí quốc gia Malaysia Petronas với Petrovietnam. Mẹ anh là người Việt, sang Maylasia du học và đã gặp bố anh - một chàng sinh viên của Monash University. John đang cầm trên tay quyển sách dạy Tiếng Việt cấp tốc.
- Tôi không thích sử dụng ngôn ngữ phức tạp này. Nhưng mẹ tôi thực sự muốn tôi học nó. Khi còn nhỏ, mỗi lúc bà bắt tôi học là tôi lại trốn đi chơi.
- Mỗi ngôn ngữ đều có 1 vẻ đẹp tự thân, như thầy tôi đã nói nó chứa đựng sức mạnh của dân tộc, mẹ anh chắc cũng vì muốn truyền cho con mình sức mạnh của 1 thứ tiếng rất khó nhưng rất đẹp của nơi bà đã sinh ra.
- Tôi đang muốn làm cho bà bất ngờ vì 1 tháng ở đây, nghe thì hiểu đôi chút, nhưng nói thì khó quá, toàn phải dịch từ Anh sang Việt.
Tôi chỉ anh cách phát âm đúng một số câu giao tiếp thông dụng. John hỏi tôi sao lại có những từ đồng nghĩa khó hiểu như cũng là “đen” nhưng lại có “mèo mun”;“chó mực”; “mắt huyền”; “ngựa ô”. Sao lại không dùng “đen” hết cho dễ! Tôi chỉ cười và nói như vậy mới khó chứ. Từng vùng miền còn có cách gọi khác nhau. Nên John hãy chấp nhận và sử dụng nó nhiều thì sẽ quen thôi.
- Mai! Em đến KL lần nào chưa?
- Đây là lần đầu tiên Mai đi du lịch ngoài nước.
- Một mình à? Em có bạn bè bên KL không?
- Có nhưng lần này chắc Mai sẽ không liên lạc- Tôi ngập ngừng trả lời John.
- Em sẽ đi đến những đâu ở KL?
- Em muốn đến Taylors College và chắc chỉ đi quanh quẩn khu đó.
- Mai, em đang phí phạm chuyến đi của mình đấy. Nếu em muốn, tôi có thể đưa em đi thăm thú vài điểm tuyệt vời của KL khi tôi đã nộp bản báo cáo công tác cho cấp trên. Dù gì thì tôi cũng được nghỉ phép 3 ngày trước khi bắt đầu cuộc khảo sát ở Peru, ok?
- John!
- Sao Mai?
John nói Tiếng Việt với tôi. Đôi mắt tinh anh dưới đôi mày rất đậm. Tôi chần chừ, tay nắm chặt cái ví có tờ giấy ghi địa chỉ. Muốn anh cùng đi đến một nơi với tôi…Nhưng có lẽ hơi đường đột. Tôi có tin người quá nhanh hay không?
- Sao thế Mai?
- Định hỏi gì đấy nhưng tự nhiên John nói tiếng Việt làm em quên mất.
John cười lớn, nụ cười lém lỉnh, sáng cả khoảng tối trong tôi.
KL nhìn từ trên xuống bạt ngàn những rừng cọ dừa, một màu xanh trải ngút ngàn với những con đường uốn lượn nhỏ xinh, những khu nhà được sắp xếp trật tự. Khác với Sài Gòn của cô, nó khá bừa bộn nhưng là cái bừa bộn gây thương nhớ.
Xuống sân bay, cái nắng của KL làm Mai càng nhớ da diết Sài Gòn, nhớ mẹ đến thắt lòng. Dường như nó không khác cái nắng của Sài Gòn, cũng hanh hanh, làm những giọt mồ hôi trên trán Mai lấm tấm. Như đang ở nhà vậy. Lạc lõng, cô gái nhỏ tự hỏi cô qua đây vì điều gì? Để chứng minh với tiếng nói thôi thúc trong mình rằng: “Mày đã đúng hay sai hả Mai!!!”. KLIA rất rộng, càng làm cô hụp sâu hơn, chơi vơi hơn…
- Mai, tôi nghĩ là em nên đi taxi với tôi. Em biết cách mua vé taxi ở đâu chứ?
- Không, em không biết, em tưởng chỉ đơn giản là bắt taxi như Việt Nam?
- Mai, em nên đi đổi tiền để dễ sử dụng. Chúng ta sẽ chia đôi tiền taxi nhé.
- Ok, John.
Taxi KL bắt đầu phóng trên đường cao tốc 70km/h. Giao thông ở KL nhanh, mạnh, thông thoáng và tiết kiệm. Tốc độ cao với nhiều làn xe, có vài chiếc xe máy ở một làn đường nhỏ khác, không chen lấn và luồn lách với container, ô tô; không bóp còi inh ỏi giữa trưa nắng đổ lửa. Chỉ có tiếng xe và những khoảng lặng trong cuộc trò chuyện của Mai và John.
- Ông có biết khách sạn nào gần khu ký túc xá của Taylors College không? Gía cả hợp lý một chút.
- Có, gần khu đó thì nhiều, 2 người ở mấy đêm?
- À! Chỉ cô gái này thôi. Cô ấy là sinh viên sẽ sang nước ta du học đấy, ông giới thiệu cô ấy một chỗ tốt và an toàn một tí, nếu không sẽ chúng ta đánh mất một du học sinh tiềm năng đấy.
- Tôi rất hân hạnh được chỉ đường cho cô, cô gái nhỏ.
- John quả thật là đáo để.
Chúng tôi đi ngang qua khu học xá Taylors College, tim tôi thắt lại… Tôi đang ở quá gần, những ngôi nhà ngói đỏ 2 tâng xếp hàng dài trên con đường nhựa, những hàng cây đổ bóng. Ô tô đậu san sát vào nhau 2 bên đường. Taxi dừng trước đường SS15/5F đối diện đường vào học xá, gần khu ăn uống của Taylors, khách sạn Subang Valley màu rêu đậm kế một nhà hàng Hàn Quốc. Gía phòng là 95RM/đêm. Tôi đặt ở 2 đêm.
- Em lên phòng cất đồ đi, rồi xuống đi ăn với tôi nhé. Chúng ta sẽ ăn gần khu học xá, tôi đói quá, Mai à.
- Ok, chờ Mai một tí.
Căn phòng nhỏ xinh trên lầu 3, rèm cửa màu xanh rêu, Mai nhẹ nhàng vén lên và thấy John đang tựa vào lang cang phía dười chờ cô. Mai mỉm cười.
John gửi vali lại khách sạn của tôi, cùng đi bộ qua khu học xá. John cao với dáng người thanh mảnh, mái tóc khá bồng bềnh, mũi cao và đôi mắt sâu với cái nhìn đôi lúc phiêu diêu, đôi lúc lém lỉnh và nó nồng ấm khi nhìn tôi. Có lẽ, nhiều cô gái đã “đổ” khi nhìn sâu vào đôi mắt đó. Hai dãy nhà 2 bên đường với những bậc tam cấp rất cao trên những cống thoát nước, tôi chắc chắn là ở đây không khi nào bị ngập. Old Town là điểm dừng chân của chúng tôi.
***
OLD TOWN
Quán ăn nhỏ, sạch sẽ với ánh đèn vàng ấm cúng, John gọi 2 phần Old town White MilK tea (Trà sữa), Kaya & Butter Toast (bánh mì nướng) và Ipoh Chicken Hor Fun (Phở tôm, gà). John nói anh thường đến đây ăn và ngồi học cả buổi trong Old Town. Sinh viên bên đây đến những quán café như thế này họp nhóm và học cả ngày, thư viện cũng là điểm dừng chân nhưng không thường xuyên.
Vị béo của nhân kem đậu phộng bên trong kết hợp với vị giòn tan của lớp bánh mì nướng bên ngoài làm xoa dịu phần nào cơn choáng váng của tôi khi xuống máy bay. Trà sữa không quá ngọt, một chút đắng của trà, một chút dìu dịu của sữa và tô phở bốc khói nghi ngút, không đậm vì như phở Sài Gòn với tương đen đỏ, nhưng dễ ăn và dễ làm người ta nhớ. Chúng tôi share 19.45RM cho bữa ăn trưa cùng nhau
- Mai, tôi có thể hỏi những giọt nước mắt của em một câu không?- John nháy mắt.
- Chúng nói là sẽ trả lời nếu có thể đấy.- Tôi nheo mắt đáp trả John
- Chúng sang KL để lảng tránh nỗi buồn hay để đối diện trực tiếp với nó?
- Chúng nói là không biết nữa, có lẽ là cả hai John à.
- Vậy nên đối diện rồi quên đi ha, mà em không sợ một người lạ như tôi à?
Tôi nhíu mày nhìn sâu vào mắt John tỏ vẻ đang suy nghĩ, dò xét, nghi ngờ. Nhún vai. Im lặng với nụ cười khó hiểu.
- Con gái Việt bí ẩn quá.
- Cám ơn vì lời khen.
Mai chờ John trước một tiệm tạp hóa, cơn mưa KL rả rích, đến bất chợt và vô tình làm Mai run rẩy. Tiếng mưa lộp độp trên mui xe đen đỏ, quán ăn đối diện với cô ra rả tiếng cười nói, những chiếc laptop bật sáng trong coffee StarBucks của sinh viên Taylors, những chùm hoa không tên bạt gió lay lắt trên đường nhựa sẫm màu.
- Hey Mai. Đang suy nghĩ gì đó?
- Không có gì, chỉ đang nhìn mưa ở KL có khác với Sài Gòn không?
- Đây Mai, John có 2 cái điện thoại đây, Mai dùng 1 cái. Sim John mới mua, khoảng 1 tiếng nữa mới kích hoạt được tài khoản đăng kí. Chỉ mượn thôi, khi Mai về nước thì trả lại John. Để tiện liên lạc mà. Lạc hay khó khăn gì thì cũng biết đường mà gọi cho John.
John dúi vào tay tôi, có lẽ tôi đã quá may mắn khi gặp anh.
John lên taxi về nhà. Gieo mình xuống gi.ường, lấy trong ví ra tờ giấy ghi địa chỉ và những tấm hình kẹp trong cuốn sách đặt trên bàn…Nước mắt chảy ngược xuống gối. Sáng mai, tôi sẽ đi tìm câu trả lời cho lòng mình. Mở toan rèm cửa, màu xanh miểng chai hắt trời KL dịu dàng và yên lặng. Cành cây sà xuống ngang đôi tay, chỉ cách một tấm kính. Tôi nhẹ đưa ngón tay mình như chạm vào lá cành - khoảng cách không bao giờ bước qua được. Khẽ hỏi: “Bạn có cảm nhận được cảm giác trống rỗng của tôi lúc này không? Gần lắm rồi đấy, nhưng sẽ thay đổi được điều gì chứ?”
Con đường phía dưới lá me xào xạc trút như tiếng đời thanh thản buông trôi. Tất cả rồi sẽ trở về với đất…
(Còn nữa...)