[Review] Truyện Ngắn: Tiếng Thở Dài Của Dòng Sông – Hành Trình Của Ký Ức Và Thời Gian

manh hoi uc

Thành viên
Tham gia
14/4/2025
Bài viết
6
[Review] Truyện Ngắn: Tiếng Thở Dài Của Dòng Sông – Hành Trình Của Ký Ức Và Thời Gian
Hôm nay, tôi vừa đọc xong một câu chuyện làm trái tim mình như ngừng đập. “Dòng sông thở dài” không chỉ là câu chuyện về Thảo, về những giấc mơ tan vỡ và những vết thương không lành, mà còn là câu chuyện về tất cả chúng ta – những người từng hy vọng, từng yêu, từng mất mát.

Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh dòng sông, nơi lưu giữ ký ức tuổi thơ của Thảo và người bạn thân. Nhưng dòng sông ấy không chỉ là một khung cảnh, nó như một nhân chứng, lặng lẽ dõi theo những nỗi đau của Thảo: từ một cô gái đầy khát vọng rời làng để tìm cuộc sống mới, đến những năm tháng bị cuộc đời vùi dập trong bóng tối. Đọc từng trang nhật ký của Thảo, tôi như nghe thấy tiếng khóc của cô, tiếng cười trong trẻo của An – đứa con gái bé nhỏ mà cô hy sinh tất cả để cứu lấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ lại.

Điều làm tôi ám ảnh nhất là cách Thảo chọn cách sống tiếp, dù trái tim cô đã tan nát. Cô viết để kể lại câu chuyện của mình, không phải để được thương hại, mà để những người khác không phải đi qua con đường đau đớn ấy. Tình bạn giữa Thảo và người bạn thân, dù chỉ xuất hiện thoáng qua trong những khoảnh khắc bên bờ sông, lại là ánh sáng duy nhất trong câu chuyện đầy bóng tối này.

Dòng sông trong câu chuyện làm tôi nghĩ về cuộc đời mình. Có phải tất cả chúng ta đều có một “dòng sông” của riêng mình – nơi lưu giữ những ký ức, những giấc mơ, và cả những nỗi đau? Có lẽ, như Thảo nói, nỗi đau không phải kẻ thù, mà là người bạn đồng hành, dạy ta cách sống và cách chết.

Nếu bạn đã từng có một người bạn thân, một giấc mơ dang dở, hay một nỗi đau thầm kín, hãy đọc câu chuyện này. Và hãy chia sẻ cảm nhận của bạn. Với tôi, tôi sẽ mãi nhớ Thảo, nhớ An, và nhớ tiếng thở dài của dòng sông – một tiếng thở dài chứa đựng cả nỗi buồn và niềm hy vọng.

#DòngSôngThởDài #CâuChuyệnCuộcSống #TìnhBạn
 
Quay lại
Top Bottom