Review truyện ngắn Mưa Rơi Trên Lối Quen – Khi Con Người Học Cách Sống Sau Những Vết Thương

manh hoi uc

Thành viên
Tham gia
14/4/2025
Bài viết
18

Review truyện ngắn Mưa Rơi Trên Lối Quen – Khi Con Người Học Cách Sống Sau Những Vết Thương​

1760495306844.png


Tiếng mưa rơi tí tách trên mái gỗ cũ, âm thanh ấy như nhịp đập trầm buồn của thời gian, như tiếng vọng xa xăm của quá khứ chưa từng yên nghỉ. Đó là không gian mở đầu cho truyện ngắn Mưa Rơi Trên Lối Quen – một tác phẩm khiến người đọc như bị hút vào thế giới của một người lính già đang giam mình giữa rừng thông, nơi mưa không chỉ rơi ngoài trời, mà còn rơi trong lòng người. Bài review truyện ngắn Mưa Rơi Trên Lối Quen này không chỉ là cảm nhận về một câu chuyện, mà là một cuộc đối thoại thầm lặng giữa con người với quá khứ, giữa nỗi cô đơn và khát vọng được sống một lần nữa.

Ông Hải – người lính đã đi qua bảy mươi hai mùa xuân, mười lăm năm sống biệt lập trong căn cabin cũ giữa rừng. Ông từng là anh hùng, nhưng trong lòng lại mang vết thương sâu hơn cả những vết đạn năm xưa – vết thương của người sống sót. Người ta ca ngợi chiến công, nhưng ông chỉ nhớ gương mặt những người đã ngã xuống, đặc biệt là Tuấn – người đồng đội thân thiết nhất, người mà ông đã không thể giữ được trong vòng tay giữa trận mưa bom cuối cùng. Kể từ ngày ấy, ông trốn chạy khỏi thế giới, khỏi con người, khỏi chính mình.

Mưa Rơi Trên Lối Quen không nói nhiều về chiến tranh, mà nói về hậu chiến – nơi cuộc chiến trong tâm hồn còn dai dẳng hơn cả tiếng súng. Mỗi tiếng mưa là một hồi ức, mỗi cơn gió lùa qua khe cửa là một tiếng gọi từ ký ức cũ. Ông Hải sống như một cái bóng, tồn tại mà không thực sự sống. Cho đến một ngày mưa khác, khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Cánh cửa gỗ mở ra, và người phụ nữ đứng đó – Mai, con gái út của Tuấn, nay đã bốn mươi tuổi. Đôi mắt cô ánh lên điều gì đó khiến ông Hải sững sờ: đôi mắt ấy là của Tuấn – người đã chết vì ông, vì đồng đội. Trong tay cô là cuốn nhật ký cũ, rách nát, chứa đựng những dòng chữ cuối cùng của người bạn năm xưa. “Nếu cậu đang đọc những dòng này, nghĩa là tôi đã không trở về. Đừng tự trách mình. Hãy sống phần đời của tôi nữa.” Chỉ vài câu chữ, nhưng như tiếng sét đánh xuống giữa màn mưa.

Đọc đến đây, ta không thể không rùng mình. Hóa ra điều khiến người ta đau đớn nhất không phải là mất đi người mình yêu quý, mà là không thể tha thứ cho chính mình. Ông Hải bật khóc – lần đầu tiên sau hai mươi lăm năm. Nước mắt hòa cùng tiếng mưa ngoài hiên, như thể đất trời cũng lặng lẽ khóc cùng ông. Trong khoảnh khắc ấy, ta cảm nhận rõ sự sống đang trở lại – không ồn ào, không dữ dội, mà như ánh lửa nhỏ dần thắp lên trong căn phòng lạnh.

Tác phẩm này mang vẻ đẹp trầm buồn nhưng đầy nhân hậu, giống như phong cách của Nguyễn Minh Châu trong Bến quê, nơi mỗi nhân vật đều phải đi qua những đổ nát của chính mình để chạm tới sự bình yên. Nếu Bến quê là câu chuyện của người nằm trên gi.ường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ và khao khát bước ra bãi bồi quê nhà, thì Mưa Rơi Trên Lối Quen là hành trình của người lính già mở cánh cửa cabin, bước ra ánh sáng sau cơn mưa. Cả hai đều kể về một điều giản dị: con người chỉ thực sự sống khi dám đối diện với chính mình.

Trong khung cảnh rừng thông sau mưa, ông Hải ngồi lặng nhìn ánh bình minh tràn qua khe lá. Mọi thứ xung quanh như được rửa sạch: bầu trời trong xanh, không khí mát lành, và cả tâm hồn ông – cũng được thanh tẩy sau cơn mưa dài nhất cuộc đời. Ông khẽ nói: “Có lẽ đã đến lúc trở về.” Câu nói ngắn ngủi ấy chứa đựng cả một đời người – trở về với con người thật của mình, trở về với thế giới, và trở về với lời hứa đã quên.

Truyện khiến ta nhận ra rằng không phải mọi vết thương đều cần được xóa đi; có những vết sẹo nên được giữ lại, như chứng nhân của quá khứ, như một phần để ta hiểu mình hơn. Mưa Rơi Trên Lối Quen không tìm cách ru người đọc bằng nước mắt, mà bằng sự tỉnh thức. Nó nói rằng thời gian không thể chữa lành, nhưng tình thương và sự thấu hiểu có thể làm được điều đó. Giống như Mai – người con gái đi tìm người bạn của cha mình suốt mười năm, không phải để trách cứ, mà để khép lại một lời hứa dang dở. Cô là hiện thân của sự tiếp nối, là “cơn mưa mới” mang theo niềm hy vọng.

Sau khi đọc truyện, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh ông Hải ngồi viết lại những dòng thư cho Tuấn trong ánh sáng ban mai. Một người từng nghĩ mình đã chết, giờ lại học cách bắt đầu lại – chẳng phải đó là điều mà mỗi chúng ta đều cần trong cuộc đời này sao? Ai trong chúng ta mà chẳng có những “cabin cũ” của riêng mình – nơi ta giấu đi nỗi đau, trốn tránh ký ức. Và có lẽ, mỗi cơn mưa rơi, mỗi lần đối diện với chính mình, lại là một cơ hội để ta mở cánh cửa ấy ra, để thấy bầu trời vẫn xanh sau tất cả.

Mưa Rơi Trên Lối Quen vì thế không chỉ là một câu chuyện về chiến tranh, mà là bản nhạc trầm buồn về sự sống, sự hối lỗi và niềm tin được tìm thấy nơi cuối con đường. Nó khiến ta tin rằng dù quá khứ có đen tối đến đâu, chỉ cần con người còn có thể yêu thương, còn có thể nhớ, còn có thể khóc – thì vẫn còn có thể sống.

Nếu bạn đang tìm kiếm một truyện ngắn khiến tim mình rung lên vì xúc động, khiến bạn lặng người rồi muốn đọc lại thêm một lần nữa để ngẫm, thì hãy đọc trọn vẹn truyện “Mưa Rơi Trên Lối Quen” tại TruyenNganMoi.com. Có thể, giữa những dòng chữ thấm đẫm hơi mưa ấy, bạn sẽ nhận ra chính mình – cũng đang tìm cách bước ra ánh sáng sau những ngày dài tự giam mình trong bóng tối.
 
×
Quay lại
Top Bottom