manh hoi uc
Thành viên
- Tham gia
- 14/4/2025
- Bài viết
- 15
Có những câu chuyện đọc xong rồi, người ta vẫn còn ngồi lặng rất lâu, như thể trong lồng ngực vừa có một cơn gió thổi qua, mang theo bao kỷ niệm đã lùi xa mà nay bất chợt trở lại. “Cơn gió hoang vu giữa lòng phố thị” là một truyện ngắn như vậy – không ồn ào, không phô trương, nhưng khiến người ta run rẩy bởi những tầng cảm xúc được dệt nên từ nỗi nhớ quê hương, từ tình cha con sâu nặng, và từ một tình yêu chậm rãi, dịu dàng, đủ để chữa lành những vết thương tưởng chừng đã ngủ yên trong quá khứ.
Ngày Tư rời khỏi Bàu Cá, dòng nước lũ ngập ngang mái nhà. Ba cô đứng lại, gầy gò mà cứng cỏi, quyết không đi. Câu nói “Đi đi con, đất này không còn nuôi nổi ai nữa đâu” như một nhát dao khắc vào tim. Hình ảnh người cha đứng trơ trọi giữa dòng nước đỏ ngầu phù sa ấy đã thành ám ảnh, suốt hai mươi năm lặng lẽ đi theo Tư trên mọi nẻo đường phố thị. Từ đó, đời cô như một cơn gió – vô định, hoang vu, chẳng biết đâu mới là chốn mình thuộc về.
Hai mươi năm trôi, Tư trở thành một người đàn bà thành phố. Căn phòng trọ chật hẹp nơi tầng năm, quán cà phê nhỏ nơi cô làm thuê, và những con đường đông nghịt bóng người lướt qua nhau – tất cả tạo nên một nhịp sống xa lạ. Người ta thường nói phố thị là nơi để bắt đầu, nhưng với Tư, nó chỉ như một chặng trú ẩn. Ở đó, cô làm việc, cô thở, nhưng chưa bao giờ thực sự sống. Đêm về, khi thành phố ngủ muộn, Tư lại mơ thấy nước, thấy ba, thấy vùng phù sa đã mất.
Rồi một ngày, Khôi xuất hiện. Chàng trai ấy ngồi lặng lẽ trong quán, mái tóc rối bù, đôi mắt quầng thâm vì thức đêm viết lách. Anh không hỏi quá khứ Tư, không tò mò, không chạm vào nỗi đau cô cất giấu, nhưng trong ánh mắt anh, dường như có một điều gì đó khiến cô không thể lẩn tránh. Chỉ một câu nói: “Tôi viết về những người lạc lõng giữa thành phố” – cũng đủ để trái tim Tư rung lên như dây đàn bị gió khẽ chạm. Bởi trong từng tế bào của cô, có lẽ chính cô là nhân vật anh đang tìm kiếm.
Tình yêu trong truyện đến nhẹ như một làn gió. Không phải những cuộc hẹn hò rộn ràng, không phải những lời thề nguyền hoa mỹ. Nó chỉ là cái nhìn ấm áp, bàn tay khẽ đặt lên tay, hay những cuộc trò chuyện lặng lẽ bên tách cà phê sớm. Nhưng cũng chính bởi sự bình dị ấy mà tình yêu giữa Tư và Khôi trở nên sâu đậm. Nó không ồn ào, nhưng đủ vững chãi để cùng Tư trở về đối diện với quá khứ, để dẫn dắt cô đến cuộc đoàn tụ tưởng chừng không bao giờ có.
Khúc hát đẹp nhất của truyện chính là khi Tư trở về Bàu Cá. Sau hai mươi năm, cô nghĩ mình chỉ tìm về một bãi đất trống, nơi từng có ngôi nhà đã bị lũ cuốn. Thế nhưng, trước mắt cô lại là một căn nhà gỗ nhỏ, mái tôn cũ kỹ, và trên chiếc ghế tre ngoài hiên – ba cô ngồi đó. Ông vẫn còn sống. Người cha mà cô tưởng đã mất từ năm năm trước, vẫn kiên cường bám trụ, vẫn chờ ngày con gái trở về. Khoảnh khắc Tư ngã vào vòng tay ba, nức nở như một đứa trẻ, khiến người đọc khó có thể cầm được nước mắt. Bởi đó không chỉ là cuộc đoàn tụ của hai cha con, mà còn là cuộc đoàn tụ của ký ức, của cội nguồn, của một phần linh hồn Tư tưởng chừng đã vĩnh viễn đánh rơi.
Từ đây, câu chuyện không còn chỉ là nỗi đau mất mát, mà trở thành hành trình hồi sinh. Tư tìm thấy ba, tìm thấy chính mình, và tìm thấy tình yêu. Khôi không cần làm gì nhiều, chỉ cần ở bên, chỉ cần lặng lẽ viết nên câu chuyện của họ, cũng đủ để Tư biết rằng cô không còn là cơn gió hoang vu. Giờ đây, cô đã tìm thấy nơi để hòa mình – trong tình cha con, trong tình yêu đôi lứa, và trong sự chấp nhận của chính trái tim mình.
Cái hay của truyện nằm ở chỗ: tác giả không buộc Tư phải chọn lựa – ở lại quê hay trở về phố thị. Bởi lẽ, cuộc đời vốn không đơn giản như một câu trả lời có hay không. Thay vào đó, điều quan trọng hơn là Tư đã thôi không còn chạy trốn. Cô có thể đi, có thể ở, nhưng giờ đây, mỗi bước đi của cô đều xuất phát từ một trái tim đã an yên.
Và như thế, “cơn gió” trong truyện đã đi một vòng trọn vẹn: từ lạc lõng, đến tìm kiếm, rồi cuối cùng hóa thành bình yên. Nó không ngừng thổi, nhưng không còn hoang vu. Nó đã có bài ca của riêng mình – một bản nhạc của hy vọng, của yêu thương, của đoàn tụ.
Đọc “Cơn gió hoang vu giữa lòng phố thị”, ta không chỉ thấy một mối tình dịu dàng, mà còn nghe được tiếng gọi âm thầm của quê hương, thấy được bóng dáng của cha mẹ mình trong sự chờ đợi mỏi mòn, và nhận ra chính mình trong những phút giây lạc lõng giữa phố thị. Truyện khiến ta hiểu rằng, tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng rực rỡ như pháo hoa, mà đôi khi chỉ là một bàn tay đủ ấm để dẫn ta về nhà.
Có lẽ, điều đọng lại sau cùng chính là cảm giác êm dịu khi nhận ra: ai trong chúng ta cũng từng là những cơn gió hoang vu, nhưng nếu đủ dũng cảm, ta sẽ tìm thấy nơi để thuộc về. Và đôi khi, nơi ấy không phải là một chốn chật hẹp trong bản đồ, mà là trong vòng tay một người, trong ánh mắt một người, hay trong tiếng gọi của chính tâm hồn mình.
“Có những cơn gió không bao giờ ngừng thổi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng hoang vu. Chúng chỉ đang tìm kiếm một bài ca để hòa cùng.” – câu nói của Khôi chính là lời tiễn đẹp nhất mà tác giả gửi đến người đọc. Bởi giữa bộn bề cuộc sống, ai mà chẳng muốn trở thành cơn gió tìm thấy khúc hát của đời mình?
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
✨ Cơn gió hoang vu giữa lòng phố thị là một truyện ngắn khiến ta vừa khóc vừa mỉm cười. Khóc cho những mất mát, những lạc lõng, và mỉm cười cho sự đoàn tụ, cho tình yêu dịu dàng như ánh sáng ban mai. Đây chắc chắn là một trong những review truyện ngắn cảm động tình yêu bạn nên đọc ít nhất một lần, để rồi thấy lòng mình dịu lại, như sau một cơn mưa rào, không khí trở nên trong lành và thơm mát đến lạ thường.

Ngày Tư rời khỏi Bàu Cá, dòng nước lũ ngập ngang mái nhà. Ba cô đứng lại, gầy gò mà cứng cỏi, quyết không đi. Câu nói “Đi đi con, đất này không còn nuôi nổi ai nữa đâu” như một nhát dao khắc vào tim. Hình ảnh người cha đứng trơ trọi giữa dòng nước đỏ ngầu phù sa ấy đã thành ám ảnh, suốt hai mươi năm lặng lẽ đi theo Tư trên mọi nẻo đường phố thị. Từ đó, đời cô như một cơn gió – vô định, hoang vu, chẳng biết đâu mới là chốn mình thuộc về.
Hai mươi năm trôi, Tư trở thành một người đàn bà thành phố. Căn phòng trọ chật hẹp nơi tầng năm, quán cà phê nhỏ nơi cô làm thuê, và những con đường đông nghịt bóng người lướt qua nhau – tất cả tạo nên một nhịp sống xa lạ. Người ta thường nói phố thị là nơi để bắt đầu, nhưng với Tư, nó chỉ như một chặng trú ẩn. Ở đó, cô làm việc, cô thở, nhưng chưa bao giờ thực sự sống. Đêm về, khi thành phố ngủ muộn, Tư lại mơ thấy nước, thấy ba, thấy vùng phù sa đã mất.
Rồi một ngày, Khôi xuất hiện. Chàng trai ấy ngồi lặng lẽ trong quán, mái tóc rối bù, đôi mắt quầng thâm vì thức đêm viết lách. Anh không hỏi quá khứ Tư, không tò mò, không chạm vào nỗi đau cô cất giấu, nhưng trong ánh mắt anh, dường như có một điều gì đó khiến cô không thể lẩn tránh. Chỉ một câu nói: “Tôi viết về những người lạc lõng giữa thành phố” – cũng đủ để trái tim Tư rung lên như dây đàn bị gió khẽ chạm. Bởi trong từng tế bào của cô, có lẽ chính cô là nhân vật anh đang tìm kiếm.
Tình yêu trong truyện đến nhẹ như một làn gió. Không phải những cuộc hẹn hò rộn ràng, không phải những lời thề nguyền hoa mỹ. Nó chỉ là cái nhìn ấm áp, bàn tay khẽ đặt lên tay, hay những cuộc trò chuyện lặng lẽ bên tách cà phê sớm. Nhưng cũng chính bởi sự bình dị ấy mà tình yêu giữa Tư và Khôi trở nên sâu đậm. Nó không ồn ào, nhưng đủ vững chãi để cùng Tư trở về đối diện với quá khứ, để dẫn dắt cô đến cuộc đoàn tụ tưởng chừng không bao giờ có.
Khúc hát đẹp nhất của truyện chính là khi Tư trở về Bàu Cá. Sau hai mươi năm, cô nghĩ mình chỉ tìm về một bãi đất trống, nơi từng có ngôi nhà đã bị lũ cuốn. Thế nhưng, trước mắt cô lại là một căn nhà gỗ nhỏ, mái tôn cũ kỹ, và trên chiếc ghế tre ngoài hiên – ba cô ngồi đó. Ông vẫn còn sống. Người cha mà cô tưởng đã mất từ năm năm trước, vẫn kiên cường bám trụ, vẫn chờ ngày con gái trở về. Khoảnh khắc Tư ngã vào vòng tay ba, nức nở như một đứa trẻ, khiến người đọc khó có thể cầm được nước mắt. Bởi đó không chỉ là cuộc đoàn tụ của hai cha con, mà còn là cuộc đoàn tụ của ký ức, của cội nguồn, của một phần linh hồn Tư tưởng chừng đã vĩnh viễn đánh rơi.
Từ đây, câu chuyện không còn chỉ là nỗi đau mất mát, mà trở thành hành trình hồi sinh. Tư tìm thấy ba, tìm thấy chính mình, và tìm thấy tình yêu. Khôi không cần làm gì nhiều, chỉ cần ở bên, chỉ cần lặng lẽ viết nên câu chuyện của họ, cũng đủ để Tư biết rằng cô không còn là cơn gió hoang vu. Giờ đây, cô đã tìm thấy nơi để hòa mình – trong tình cha con, trong tình yêu đôi lứa, và trong sự chấp nhận của chính trái tim mình.
Cái hay của truyện nằm ở chỗ: tác giả không buộc Tư phải chọn lựa – ở lại quê hay trở về phố thị. Bởi lẽ, cuộc đời vốn không đơn giản như một câu trả lời có hay không. Thay vào đó, điều quan trọng hơn là Tư đã thôi không còn chạy trốn. Cô có thể đi, có thể ở, nhưng giờ đây, mỗi bước đi của cô đều xuất phát từ một trái tim đã an yên.
Và như thế, “cơn gió” trong truyện đã đi một vòng trọn vẹn: từ lạc lõng, đến tìm kiếm, rồi cuối cùng hóa thành bình yên. Nó không ngừng thổi, nhưng không còn hoang vu. Nó đã có bài ca của riêng mình – một bản nhạc của hy vọng, của yêu thương, của đoàn tụ.
Đọc “Cơn gió hoang vu giữa lòng phố thị”, ta không chỉ thấy một mối tình dịu dàng, mà còn nghe được tiếng gọi âm thầm của quê hương, thấy được bóng dáng của cha mẹ mình trong sự chờ đợi mỏi mòn, và nhận ra chính mình trong những phút giây lạc lõng giữa phố thị. Truyện khiến ta hiểu rằng, tình yêu thật sự không phải lúc nào cũng rực rỡ như pháo hoa, mà đôi khi chỉ là một bàn tay đủ ấm để dẫn ta về nhà.
Có lẽ, điều đọng lại sau cùng chính là cảm giác êm dịu khi nhận ra: ai trong chúng ta cũng từng là những cơn gió hoang vu, nhưng nếu đủ dũng cảm, ta sẽ tìm thấy nơi để thuộc về. Và đôi khi, nơi ấy không phải là một chốn chật hẹp trong bản đồ, mà là trong vòng tay một người, trong ánh mắt một người, hay trong tiếng gọi của chính tâm hồn mình.
“Có những cơn gió không bao giờ ngừng thổi, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng hoang vu. Chúng chỉ đang tìm kiếm một bài ca để hòa cùng.” – câu nói của Khôi chính là lời tiễn đẹp nhất mà tác giả gửi đến người đọc. Bởi giữa bộn bề cuộc sống, ai mà chẳng muốn trở thành cơn gió tìm thấy khúc hát của đời mình?
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
✨ Cơn gió hoang vu giữa lòng phố thị là một truyện ngắn khiến ta vừa khóc vừa mỉm cười. Khóc cho những mất mát, những lạc lõng, và mỉm cười cho sự đoàn tụ, cho tình yêu dịu dàng như ánh sáng ban mai. Đây chắc chắn là một trong những review truyện ngắn cảm động tình yêu bạn nên đọc ít nhất một lần, để rồi thấy lòng mình dịu lại, như sau một cơn mưa rào, không khí trở nên trong lành và thơm mát đến lạ thường.