Quả nhân có bệnh - Tùy Vũ Nhi An

"A Tự!" Ta ỷ vào có Bùi tranh làm lá chắn, lưng lập tức thẳng lên không ít, « Chính đệ cũng đi thanh lâu, còn dám nói tỷ ! »

A Tự trừng mắt lườm ta một cái, "Ta là nam nhân, tỷ là nữ nhân, có thể giống nhau được sao?"

Ta nghẹn họng.

A Tự, đệ mới có 10 tuổi ...

A Tự nhà chúng ta ấy à, như lão học cứu ấy, khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người khác, chưa bao giờ nương tay với người khác, cái vẻ ngoài như tiên đồng kia chỉ là gạt người thôi, thật ra nó càng lớn càng có khí chất giết người như nghóe.

Học cứu: chế độ khoa cử đời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.

Mắt A Tự dừng trên mặt ta một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh, nó lạnh giọng nói : « Gian thần, ngươi, đi theo ta ! »

"A Tự, đệ muốn làm gì?" . Ta hoảng sợ, vội túm lấy tay áo Bùi Tranh.

A Tự định vung thước đánh lên tay ta, may mà ta rút tay về nhanh, cái thước kia hạ cánh trên mu bàn tay Bùi Tranh – hắn da thô thịt dày, không sợ đánh, mặt không đổi sắc, vẫn cười như thường, ta nghe thấy « bốp » một tiếng, xương cốt đã tê rần.

A Tự thu thước về, híp đôi mắt phượng nhỏ nói:"Nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các người hỏi ít thôi!"

Ta đau thương xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

Lúc hai nam nhân bọn họ đi nói chuyện, Tiểu Lộ Tử đến an ủi ta.

"Bệ hạ ..." .Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ nghi hoặc "Tiểu, tiểu vương gia đã trở lại rồi ư?"

Ta đau đớn gật đầu, "Nó đến gây họa cho dân chúng đế đô ....".Ta thở dài một hơi," ...gây họa cho quả nhân rồi!"

Thế gian này, người có thể áp chế ta không nhiều lắm.... Được rồi, thì cũng nhiều đi .... nhưng người ta sợ nhất không phải ai khác, mà là A Tự.

Lòng ta rất rõ, từ sau khi A Tự được sinh ra, cha mẹ không thương ta nhiều nữa, tập trung hết tinh thần lên người nó. Khi đó ta cũng đã 8 tuổi, cũng ngại tranh giành tình cảm với em trai, huống chi A Tự đúng là rất đáng yêu, nho nhỏ, nần nẫn, như bôi phấn, nó thích nhất là nắm lấy tay của ta không buông. Khi đó, A Tự đáng yêu biết bao ....

Sau này nó dần lớn lên, tính tình ngày càng kỳ quặc, lạnh băng băng như con búp bê đá, cũng không biết tính này là theo ai, nó trời không sợ, đất không sợ, dồn sức làm xằng làm bậy, mẫu thân cũng phải dồn hết tâm trí bảo vệ nó. Sau, mẫu thân dời đến Vân Vụ biệt viện cũng đưa A Tự đi, sau khi ta đăng cơ, chỉ có sinh nhật mình hằng năm, sinh nhật mẫu thân, hay đến tết mới được tới Vân Vụ biệt viện gặp A Tự.

Trẻ con tuổi này thật mau lớn, mới 3-4 tháng không gặp, nó lại như cao hơn một chút, bớt đi nét trẻ con, dần dần có nét tuấn tú của một thiếu niên, giọng nói cũng khác lần gặp trước, giọng này không non nớt, ngọt ngào như trước, mà hơi khàn khàn. A Tự của ta sắp trưởng thành rồi....

Nhưng thái độ với ta vẫn trước sau như một – tàn nhẫn!

Lúc A Tự và Bùi Tranh quay về, sắc mặt nó đã dịu đi một chút, nhưng đến khi nhìn ta lại đanh mặt lại.

"A tỷ, tỷ lại đây!"
 
Ta ỉu xìu loẹt quẹt đi qua. Bùi Tranh không thèm nể mặt, khẽ cười một tiếng.

« A Tự à.... » Ta xoa bóp vai nó lấy lòng, lại thấy nó nhăn mặt, vô thức rụt vai lại. Bỗng nhớ ra hôm nay Mạc đại phu đã tới, ta vội hỏi: "A Tự, không phải đệ bị thương, bị bệnh rồi chứ?"

« Không sao » A Tự khoát tay tỏ vẻ không thèm để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm hếch lên: "Nam nhân bị thương một chút có là gì?"

Được, A Tự, đệ tuổi còn nhỏ mà đã rất có khí phách nam tử!

« Là ai đánh đệ bị thương, đệ nói cho tỷ, tỷ giúp đệ báo thù. » Ta tức giận nắm tay lại.

« Gian thần đã bắt mấy tên phạm thượng ấy lại rồi."

Ta chớp mắt, ngạc nhiên :"Người của Quang Lộc Tự?"

A Tự gật đầu. "Những kẻ đó trái luật, ở trên đường cái mà thúc ngựa phi nhanh, ra lệnh mà không dừng lại, đệ sai cậu họ ra tay."

Tau lau mồ hôi lạnh, "Thà đệ tìm luôn một khối đậu phụ cho cậu họ đập đầu chết đi."

Ông cậu kia của ta, vốn cũng có chút bản lĩnh, nhưng mấy năm nay sống dưới dâm uy của mợ, đau khổ giãy dụa chỉ mong sống sót nên đã biến thành một gã nam nhân càng ngày càng nhỏ.

Bùi Tranh thiện ý kể lại hết sự tình cho ta biết.

A Tự một mình lén chuồn ra khỏi Vân Vụ biệt viện, tiện đường đi qua đất phong của cậu họ, bèn bắt cậu làm hộ vệ đi thẳng đến đế đô. Cậu mừng rỡ lấy A Tự làm cớ trốn đi, đương nhiên vồn vã làm bạn đường, kết quả, vừa đến đế đô đã xung đột với mấy tên đời thứ hai của Quang Lộc tự, lại còn chưa kịp bộc lộ thân phận đã bị đuổi đánh, vai A Tự cũng trúng một đòn, cậu lại chẳng sao cả, đưa A Tự đến chỗ Bùi Tranh, rồi bản thân thì đến Tiểu Tần cung thư giãn.

Chả trách lúc hắn nhìn thấy ta, mặt có vẻ chột dạ, để hắn mang tiếng xấu thay ta coi như là trừng trị hắn vì chăm sóc đệ đệ không chu đáo.

Ta đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tự : « A Tự à, có đau không ? »

A Tự mắt lim dim hưởng thụ, « Chút xíu thôi. » Lại dừng một chút, đưa mắt nhìn ta, « Tỷ tỷ, nghe nói tỷ muốn chọn anh rể. »

Ta rụt cổ, nhỏ giọng nói : « Đệ là vì việc này mà tới đế đô sao ? »

"Đương nhiên!" A Tự nhếch mi, mắt phượng nhỏ trừng trừng nhìn ta, « Hôn nhân đại sự, phải theo lệnh cha mẹ, theo lời bà mai, tỷ lại muốn tự quyết định sao? »

« Hả? » Ta ngạc nhiên nhìn nó, « Nhưng mà mẫu thân để ta tự lựa chọn, thấy người nào được liền .... »

« Vậy tỷ coi trúng người nào rồi ? » A Tự nhếch mi, « Mắt tỷ không tốt, để đệ đến giúp tỷ. »

« Ta ... » Ta thở dài, « Vẫn chưa nghĩ xong. »

A Tự liếc ta một cái tỏ vẻ thương hại, « Đệ biết ngay mà ! » Nói xong, chắp tay sau lưng y như một vị tiểu đại nhân đi qua đi lại hai vòng, "May mà đệ đã đến!"

Việc này thật sự là làm ta vừa mừng vừa lo vừa sợ....

Bùi Tranh phất tay sai hạ nhân chuẩn bị cơm chiều, mời ta và A Tự ở lại phủ Thừa tướng dùng cơm rồi mới hồi cung.

Trước khi ăn cơm A Tự phải đổi thuốc cho vết thương, tiểu nam nhân này nói nam nữ khác biệt, không cho ta xem ....
 
Ta và Bùi Tranh cùng tới đại sảnh ngồi chờ, ta liếc tay hắn, trên mu bàn tay trắng nõn lờ mờ vài vết hồng, A Tự đánh người chưa bao giờ nương tay, nhất là với ta – có điều, ta chưa một lần phải chịu đòn.

Nghĩ đến chuyện hiểu lầm A Tự là con riêng của Bùi Tranh lúc ban ngày, trong lòng đuối lý, cảm thấy hơi khốn đốn, ta không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Bùi Tranh, nghĩ là đôi mắt phượng kia nhất định đang chứa ý cười, trong đó ba phần là trêu chọc.

« Tay ngươi.... muốn bôi chút thuốc không ? » Ta ho khan hai tiếng, cúi đầu hỏi hắn.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ động, năm ngón tay hơi co lại, mảnh khảnh mà mạnh mẽ.

« Chuyện nhỏ. » Bùi tranh thản nhiên cười,"A Tự đùa thôi."

Hay đùa hả......

Ta chầm chậm ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chạm phải sóng mắt như nước hồ thu, không nhịn được mà run lẩy bẩy, cuối cùng thì gừng càng già càng cay, da mặt càng lớn càng dày. Ta vỗ tay áo thong thả mở miệng : « Thật ra, chuyện đó hả ... ta không định cám ơn ngươi vì đã đỡ giúp ta vài đòn kia đâu. »

Bùi tranh mỉm cười gật đầu."Đương nhiên, việc này vốn không liên quan tới người. »

Ta giật mình, trợn mắt nhìn hắn : « Ngươi biết rồi sao?"

Bùi Tranh cười ý tứ sâu xa."Hiếm khi, người rốt cục cũng hiểu rồi."

Mặt ta nóng lên, ho khan quay mặt sang chỗ khác tránh ánh mắt « thiêu » người của hắn.

Nhiều năm rồi, A Tự vẫn mang theo một cây thước, người lớn đến đâu thước dài đến đó, mỗi khi ta làm ra việc gì khiến nó không vừa ý, liền rút thước ra đuổi đánh ta, kết quả đều là người Bùi Tranh lãnh hết.

Ban đầu ta không biết là chuyện gì, chỉ cho là Bùi Tranh che chở cho ta, hai ngày nay nghe Liên cô nói ra nội tình, cuối cùng ta cũng hiểu ai mới là mục tiêu của A Tự. Thì ra bọn họ một người, hai người đều biết cha mẹ ta hao mòn tâm tư vì ta ra sao, chỉ có mình ta chẳng hay biết gì, đến cả A Tự cũng biết tỷ tỷ ta đây có một ông chồng nuôi từ bé, bởi vậy lần nào cũng nhắm vào Bùi Tranh, đánh hắn một cách vô lý, mượn cớ đánh ta mà chỉ đông đánh tây.

A Tự, tỷ hiểu tấm lòng của đệ, có điều tâm lý đệ thật quá biến thái....

Bùi Tranh đường đường là nhất phẩm gian thần, có lẽ trên trường luyện võ, Nhị cha ta huấn luyện hắn cũng chưa thực sự đánh hắn lần nào, thế mà định kỳ hàng năm lại phải chịu mấy thước của A Tự. Hắn lại có thể nhẫn nại như vậy.

Lúc đầu tưởng là hắn xả thân hộ giá, ta còn rất biết ơn. Bây giờ lại phát hiện vốn không phải muốn đánh ta, ta lại yên tâm thoải mái rồi. Nhưng nghĩ thêm một chút, hắn cũng vì ta mới bị A Tự nhìn trúng, lòng ta lại có chút áy náy.

« Đang nghĩ gì mà nhăn mặt nhíu mày vậy? » Bùi Tranh bỗng mở miệng, dọa ta sợ tới mức run lên, đưa mắt liếc hắn, nhanh chóng đáp, « Không có gì ..... Liên cô đã đến tìm ngươi chưa ? »

Ánh mắt Bùi Tranh khẽ động, rũ mí mắt, giọng hơi nặng nề, « Lời Liên cô, ta đều hiểu. »

Ta hơi áy náy, vỗ vai hắn trấn an, dịu dàng nói : « Nam nhi sợ gì không có vợ? Ta cũng biết mấy năm nay ngươi chịu thiệt thòi, đều do mẫu thân mấy người họ trói buộc ngươi. Ngươi nay là quan nhất phẩm, tướng mạo đường hoàng, muốn nữ tử như thế nào mà chẳng được ? Cứ việc buông tay mà đi tìm đi. » Ta nhìn đôi mắt đen láy trầm tĩnh của hắn một cách chân thành : « Ép hôn là đáng xấu hổ, ta ủng hộ ngươi theo đuổi tình yêu đích thực ! »

Ta không xưng quả nhân với hắn, cho thấy giờ này phút này ta coi hắn là người một nhà, không phải thần tử.

Rõ ràng hắn cũng rất phối hợp, hoàn toàn không xem ta là hoàng đế, cứ thế kéo tay ta nắm trong lòng bàn tay, ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay ấm áp có tầng chai mỏng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay ta.

« Đậu Đậu, người có biết tại sao suốt những năm qua, chúng ta vẫn không nói gì cho người biết không ? »

Độ ấm và xúc cảm từ trên tay truyền lại khiến ta bủn rủn, ta không thể tập trung chú ý, ngỡ ngàng nhìn đôi mắt chứa ý cười nhè nhẹ của hắn, « A » một tiếng.

« Ta hứa với mẫu thân người, tuyệt đối không ép người, không biểu lộ ra chút tình cảm nào, không làm ảnh hưởng đến quyết định của người. »

Hả .... Giọng hắn trầm thấp đầy sức hút, cảm giác thật giống giọng Hoán Khanh, khiến người ta tê tê dại dại.

Có phải đã dựa vào nhau gần quá rồi không ? Ta nhìn sống mũi cao thẳng của hắn mà nghĩ.

« Nhưng bây giờ sợ là không được nữa rồi. » Hắn tiếc hận than một tiếng.

Ta hỏi một cách vô thức: « Tại sao ? »

Hắn thở dài chả có tí nghiêm túc nào, khẽ nhếch môi. « Bởi vì, bệ hạ người đùa giỡn ta. »

------------------------------
 
Ta trợn mắt, rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.

« Họ Bùi kia, tuổi cũng một đống rồi đừng giả bộ ngây thơ ! » Ta tức giận trừng mắt hắn, « Không phải chỉ là hôn ngươi một cái thôi sao, chẳng nhẽ còn muốn quả nhân phải chịu trách nhiệm với ngươi ? »

Hắn không xấu hổ, không tức giận, nghiêm túc trả lời : « Theo luật lệ Đại Trần, bỡn cợt con nhà đàng hoàng, đúng là cần phải chịu trách nhiệm. »

Mặt ta lập tức đỏ phừng phừng.

Lúc ấy .... có chút bất chấp ...Trong lòng thoáng nghĩ, dù sao hắn cũng không phải kẻ đàng hoàng, hôn một cái thì có sao...

Bùi Tranh rũ mi, tay trái chầm chậm xoa vết hồng trên tay phải, thản nhiên nói: "Vốn dĩ, vi thần nguyện nhận tội danh "đùa bỡn" này thay bệ hạ, ai ngờ bệ hạ thật có trách nhiệm, tự nhận hai chữ này. Bệ hạ, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, vi thần chấp pháp như sơn, không lọt người thân, không sợ cường quyền. »

Ta nghiến răng nói: "Ái khanh tốt của quả nhân, da mặt khanh thật là dày .... Nói câu này cũng không sợ cắn phải lưỡi. »

Hắn đưa mắt nhìn ta, rất là nghiêm túc : « Vi thần lại là thanh quan, lương thần ! »

« Vậy quả nhân vẫn là minh quân ! » Ta hừ lạnh một tiếng, « Qủa nhân lúc ấy uống rượu say, không biết gì cả, không biết không có tội ! »

Mặt Bùi Tranh tỏ vẻ như đã đoán trước, khẽ cười : « Bệ hạ, người còn nhớ lúc ấy vi thần hỏi gì, bệ hạ đáp gì không ? »

Hắn hỏi ta...... Ta nhíu mày nghĩ lại, bỗng thấy gió mát bên tai, một tiếng thầm thì : « Đậu Đậu, ta là ai ? »

"Bùi Tranh, ngươi ... » Ta bịt lỗ tai, quay đầu tức giận trừng mắt hắn, hắn cười đắc ý, "Phải, chính là câu này. Bệ hạ nhớ rất rõ ràng đấy thôi ... »

Gian thần! Nịnh thần! Loạn thần tặc tử!

Hắn, vào lúc đấy rồi mà vẫn còn muốn bẫy quả nhân !

Ta vừa thẹn vừa giận, trợn mắt nhìn hắn, chẳng lẽ phải thật sự phải cùng hắn ....

"Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi có chứng cớ gì chứng minh mình là người đàng hoàng ! » Ta sắp chết còn cố giãy giụa, không tin hắn từng này tuổi mà vẫn còn trong sạch.

Hắn nhếch đuôi lông mày, cười đến là mờ ám : "Bệ hạ có thể tự mình kiểm nghiệm." Nói xong tiến đến trước mặt ta, than nhẹ một tiếng khó có thể nghe thấy, « Bệ hạ, vi thần hết lòng tuân thủ lời hứa với Minh Đức bệ hạ, 26 năm giữ thân trong sạch, nói ra cũng không sợ người trong thiên hạ giễu cợt, tấm lòng này, bệ hạ có thể hiểu được chăng? »

Ta ngẩn ngơ nhìn đôi mắt hắn gần trong gang tấc.

Đây rốt cuộc là hết lòng tuân thủ lời hứa nhiều hơn, hay là giữ mình trong sạch nhiều hơn ?

"Vậy .... " Ta cắn môi dưới, khốn khổ mở miệng,"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào......"

Nếu hắn dám nói muốn làm Phượng quân, ta liền giao hắn cho A Tự giải quyết !

Ai ngờ, thái độ hắn rất tốt, hai tay buông xuống, tỏ vẻ yếu đuối, mỏng manh như chờ quân đến hái, thản nhiên nói : « Vi thần thấp cổ bé họng, bệ hạ muốn như thế nào liền theo thế đó. »

"Việc này...." Thật vô lại, giao việc khó khăn này cho ta! Chẳng lẽ còn muốn chính ta mở miệng mời hắn làm Phượng quân?

Vô sỉ, quá vô sỉ! Bùi vô sỉ, ngươi đi chết đi, chết đi, chết đi !
 
Ta cắn răng, thấy A Tự đang khoan thai bước đến như gặp được cứu tinh, nhanh chóng đáp lại Bùi Tranh một câu : « Việc này ngày khác tính tiếp ! »

Tiểu A Tự trưng ra khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, ra vẻ già đời không hợp tuổi, mắt chăm chú lướt qua ta và Bùi Tranh vài lần, rồi mới chầm chậm ngồi xuống giữa hai người bọn ta.

Đầu bếp phủ hắn lại vừa khéo làm cả bàn đầy sắc rau xanh mà cả hai chúng ta đều thích, Bùi Tranh tỏ vẻ bợ đỡ, múc một bát canh cho A Tự, A Tự nhìn cũng không thèm nhìn, nghếch mặt lên nhìn ta, nói « tỷ tỷ, đệ muốn uống canh. »

Ta liếc Bùi Tranh một cái tỏ vẻ thông cảm, không dám mượn tay người khác, đích thân hầu hạ A Tự.

Nếu nói mẫu thân là Thái thượng hoàng, A Tự nhà chúng ta chính là tiểu tổ tông, hạ nhân hầu hạ hắn cũng không vừa ý, thích giày vò chị cả này hơn....

Đệ nói cho cùng là hận ta à, vẫn hận ta à......

Ta thở dài múc canh, bóc tôm, gỡ mỡ gà cho A Tự, nó thỏa mãn khẽ nheo mắt lại, lại chỉ vào bả vai mình, nói : "Tỷ tỷ, đút cho ta... »

Khóe mắt ta giật giật, ta thấy nó nhếch mày cười lạnh liếc xéo Bùi Tranh, Bùi Tranh lặng lẽ quay mặt đi, rõ ràng ta thấy hắn nhịn cười đến nỗi khóe miệng co giật.

Tính A Tự thật trẻ con, có gì mà phải tức Bùi Tranh chứ.

Dùng cơm xong, trời đã nhá nhem tối, xe ngựa siêu xa hoa phủ Bùi Tranh đã hiện ra, hắn tự mình đưa chúng ta về cung, Tiểu Lộ Tử sớm đã về cung thu xếp nơi ở cho A Tự, Bùi Tranh đưa hai chị em chúng ta đi một đoạn đường ngắn, lúc chia tay, bằng tốc độ cực nhanh hắn thì thầm vào tai ta một câu : « Bệ hạ phải mau chóng cho vi thần một câu trả lời thuyết phục... »

Hơi thở ấm áp phả sau tai, vành tai như bị xát cái gì ấy, cảm giác ấm ấm, nhè nhẹ, lại làm dấy lên một đám lửa. Ta nuốt nước miếng, kéo A Tự hấp tấp chạy trốn.

Đến mức ấy sao? Đến mức ấy sao?

Qủa nhân tốt xấu gì cũng là vua một nước, không đến mức bị ép thành như vậy chứ!

Dù thế nào cũng phải là ....

Phải ! Nên đưa hắn vào cung, về sau hắn là nam nhân của quả nhân rồi, quả nhân muốn thế này hắn cũng không thể làm thế khác, quả nhân còn muốn đùa bỡn tình cảm của hắn, đày hắn vào lãnh cung, làm cho hắn biến thành oán nam !

"Tỷ tỷ, tỷ cười thật là giống mẹ... » A Tự nhăn mặt nhìn ra, giơ bàn tay bé nhỏ trắng nõn ra kéo mặt ta, « đừng giống mẹ, giống mẹ sẽ không dễ nhìn đâu. »

A Tự, mẫu thân ở nhà nghe thấy sẽ rơi lệ đấy ...

Cùng là con ruột, vì sao ta chỉ có thể gọi mẫu thân, A Tự có thể gọi mẹ, chao ôi, gọi hai chữ « mẫu thân », ép một đứa trẻ phải gọi mẹ mình là mẫu thân thật sự rất vô nhân đạo !
 
Ta xoa mặt mình, cười tủm tỉm nhìn A Tự, mặc dù có chút ghen tị vì cha mẹ đều cưng chiều nó, nhưng mà A Tự đúng là rất đáng yêu – những lúc không phát tác.

« A Tự à.... » Tay của ta chuyển từ mặt mình qua đầu nó, gỡ hai búi tóc như hai sừng nghé ra, làn tóc đen mềm buông xuống đến đầu vai. Ban đầu A Tự giống ta cũng là cằm nhỏ, cũng là mặt bánh bao, nhưng nay cơ thể phát triển, mặt không còn tròn trịa, dễ nhéo như trước, tóc dài quá vai, lúc nhắm mắt lại, thanh thoát giống một tiểu mỹ nhân lạnh lùng như núi băng.

Ta nhịn không nổi giơ tay giày vò khuôn mặt nó, Bùi Tranh cũng có sở thích bất lương này, có điều hắn không được đãi ngộ tốt như ta, được A Tự để mặc cho cấu nhéo.

« Tỷ tỷ » A Tự ngẩng đầu nhìn ta, đan tay lại, nghiêm túc nói : « Bùi gian thần không phải người tốt. »

Ta nhìn khuôn mặt mũm mĩm bị ta vân vê đến biến dạng mà cảm thấy hài lòng, gật đầu nói : « Tỷ biết. »

"Tỷ không biết đâu.... » A Tự lẩm bẩm một tiếng, lại rũ mi mắt, « Đệ nói cho tỷ một việc, tỷ không được tức giận đâu đấy .... »

« Tỷ sẽ không giận A Tự đâu ! » Ta chỉ trời mà thề.

Mắt nó lấp láy liếc ta một cái, lại liếc một cái ....

« Tỷ tỷ ... » Nó ấp a ấp úng nói : "Tỷ còn nhớ năm tỷ 12 tuổi ấy, ở Vân Vụ biệt viện tắm suối nước nóng .... »

Nhắc lại việc này, ta cũng không lấy gi làm vui. « Nhớ chứ, tên Bùi Tranh kia còn lấy trộm quần áo của tỷ ! »

Khuôn mặt nhỏ của A Tự bỗng đỏ lên.

« Thật ra ... Là đệ lấy ...' »

« Ô? » Ta ngây ngẩn cả người.

A Tự cúi đầu, mười ngón mập mạp vặn qua vặn lại, cái vẻ này vừa đáng thương cũng cực kỳ đáng yêu. « Đệ không cố ý .... Tại tỷ không chơi với đệ, đệ cố ý muốn dọa tỷ một chút .... Tỷ đừng tức giận .... »

« Không tức, không tức.... » Ta bối rối nghĩ, khi đó A Tự mới 4 tuổi, thích quấn lấy ta sinh sự, ta lấy đâu ra sức mà chơi với một nắm gạo nếp như vậy, đương nhiên là chạy rồi. Nó cũng chưa hiểu gì cả, giấu quần áo của ta đi, cùng lắm là khiến ta hiểu lầm Bùi Tranh.

"Nhưng Bùi gian thần rõ ràng không có ý tốt!" Đôi mắt phượng của A Tự dấy lên ngọn lửa nhỏ, "Hắn thấy đệ cầm quần áo của tỷ .... Ép đệ nói tại sao lại lấy, đệ vốn định đem quần áo về cho tỷ, thì tự hắn đi rồi! »

« Tỷ tỷ ... Hắn thật đúng là không có ý tốt a! » A Tự híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ta hơi lúng túng ...

A Tự, năm đó đệ mới 4 tuổi, sao lại trưởng thành sớm như vậy !

Bùi Tranh, quả nhân đúng là không nhìn lầm ngươi, người nhìn thế nào, cũng không phải chính nhân quân tử !
 
×
Quay lại
Top Bottom