Phượng Nghịch Triều Ca Chương 6- 7

Yến Chi Hạ

Thành viên
Tham gia
11/3/2025
Bài viết
9
Dạo này đã bắt đầu ôn thi, mình không có nhiều thời gian nên viết truyện sẽ thấy thiếu kịch tính và cảm xúc, tuy vậy mình vẫn sẽ cố gáng làm thêm.
Chương 6: Gặp Gỡ Định Mệnh

Rời khỏi Lâm phủ, Lâm Uyển Nhi (hiện đại) cùng Lâm tướng quân và Thúy Nhi lên đường đến kinh thành. Trên đường đi, cô không ngừng suy nghĩ về những bí ẩn xung quanh mình. Cô biết rằng mình đang bước vào một cuộc chiến đầy cam go, nhưng cô không hề sợ hãi.

"Chúng ta sẽ đến kinh thành bằng đường nào?" cô hỏi Lâm tướng quân.

"Chúng ta sẽ đi đường tắt qua rừng trúc," ông đáp, "đường này tuy nguy hiểm hơn, nhưng sẽ nhanh hơn."

"Con hiểu rồi," cô nói.

Họ lên đường vào rừng trúc. Con đường nhỏ hẹp, quanh co, hai bên là những hàng trúc cao vút. Lâm Uyển Nhi cảm thấy một bầu không khí u ám bao trùm.

"Cẩn thận," Lâm tướng quân nói, "khu rừng này có nhiều thú dữ."

Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, bất chợt một đàn sói xám lao ra, vây quanh họ.

"Mau rút kiếm!" Lâm tướng quân hét lớn.

Lâm Uyển Nhi và Lâm tướng quân rút kiếm, giao chiến với đàn sói. Thúy Nhi sợ hãi, trốn sau lưng Lâm tướng quân.

Đàn sói rất hung hãn, chúng tấn công không ngừng. Lâm Uyển Nhi cố gắng bảo vệ Thúy Nhi và cha mình. Cô sử dụng những chiêu thức võ thuật mà mình đã học được từ kiếp trước, đánh lui đàn sói.

Bất chợt, một mũi tên lao đến, găm thẳng vào con sói đầu đàn. Đàn sói hoảng sợ, bỏ chạy.

Lâm Uyển Nhi nhìn theo hướng mũi tên, thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đứng dưới gốc cây. Chàng trai mặc áo bào trắng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm.

"Đa tạ công tử đã giúp đỡ," Lâm tướng quân nói.

"Không có gì," chàng trai đáp, "ta chỉ đi ngang qua thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ."

"Ta là Lâm tướng quân, đây là con gái ta, Uyển Nhi," Lâm tướng quân giới thiệu.

"Ta là Cửu hoàng tử, Tống Cảnh Thần," chàng trai đáp.

Lâm Uyển Nhi giật mình, cô không ngờ chàng trai này lại là Cửu hoàng tử. Cô nhìn kỹ Tống Cảnh Thần, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc.

"Cửu hoàng tử, how are you?" cô hỏi nhỏ vào tai anh

Tống Cảnh Thần ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Cô... cô cũng là người xuyên không?" anh hỏi.

"Đúng vậy," cô đáp.

"Thật không ngờ, ở đây lại có người cùng cảnh ngộ với ta," Tống Cảnh Thần nói.

"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Lâm Uyển Nhi hỏi.

"Được," Tống Cảnh Thần đáp.

Họ tìm một nơi vắng vẻ trong rừng, ngồi xuống nói chuyện. Lâm Uyển Nhi kể cho Tống Cảnh Thần nghe về những gì đã xảy ra với mình, về quyển sổ và âm mưu của Triệu vương.

Tống Cảnh Thần cũng kể cho cô nghe về cuộc sống của mình ở triều đại này, về những khó khăn mà anh đã trải qua.

"Chúng ta đều có hệ thống," Tống Cảnh Thần nói, "nhưng hệ thống của ta chỉ có thể giúp ta tu luyện võ công, còn hệ thống của cô thì sao?"

"Hệ thống của ta có thể giúp ta phân tích thông tin và đưa ra gợi ý," Lâm Uyển Nhi đáp, "nhưng ta vẫn chưa tìm hiểu hết khả năng của nó."

"Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu," Tống Cảnh Thần nói, "có lẽ chúng ta có thể giúp nhau."

"Được," Lâm Uyển Nhi đáp.

Họ bắt đầu trao đổi thông tin và kinh nghiệm về hệ thống của mình. Họ nhận ra rằng hệ thống của họ có thể bổ sung cho nhau, giúp họ vượt qua những khó khăn.

"Chúng ta hãy cùng nhau vạch trần âm mưu của Triệu vương," Tống Cảnh Thần nói.

"Được," Lâm Uyển Nhi đáp.

Họ quyết định hợp tác với nhau để chống lại Triệu vương. Họ biết rằng họ đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, nhưng họ tin rằng họ có thể chiến thắng.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Thất hoàng tử Tống Dịch Phong đang ở bên cạnh nữ phản diện, Liễu Như Yên. Anh ta nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng.

"Như Yên, nàng đừng lo lắng," anh ta nói, "ta sẽ bảo vệ nàng."

"Cảm ơn điện hạ," Liễu Như Yên đáp, "nhưng ta không muốn gây rắc rối cho điện hạ."

"Nàng không gây rắc rối cho ta," anh ta nói, "ta chỉ muốn giúp nàng."

Tống Dịch Phong không biết rằng Liễu Như Yên là một kẻ phản diện. Anh ta chỉ coi cô ta là một người em gái yếu đuối cần được bảo vệ.

"Điện hạ, ta có một chuyện muốn nói với điện hạ," Liễu Như Yên nói.

"Chuyện gì vậy?" anh ta hỏi.

"Ta... ta muốn rời khỏi kinh thành," cô ta nói.

"Tại sao?" anh ta hỏi.

"Ta không muốn ở lại đây nữa," cô ta nói, "ta muốn đi tìm một cuộc sống mới."

"Ta không cho phép," anh ta nói, "nàng phải ở lại đây."

"Tại sao?" cô ta hỏi.

"Vì ta... ta không muốn xa nàng," anh ta nói.

Liễu Như Yên nhìn anh ta, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Cô ta không ngờ Tống Dịch Phong lại có tình cảm với mình.

"Điện hạ..." cô ta nói.

"Đừng nói gì cả," anh ta nói, "ta sẽ không để nàng rời khỏi ta."

Tống Dịch Phong ôm Liễu Như Yên vào lòng. Anh ta không biết rằng mình đang ôm một con rắn độc.









Chương 7: Kinh Thành Sóng Gió (Phần Mở Rộng)

Bình minh ló dạng, ánh nắng ban mai rọi vào kinh thành, xua tan màn đêm tĩnh mịch. Lâm Uyển Nhi thức dậy, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cô quyết định tận dụng buổi sáng sớm để khám phá phủ tướng quân, đồng thời tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại.

Bước ra khỏi phòng, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm mai. Phủ tướng quân rộng lớn hơn cô tưởng tượng, với những khu vườn xanh mướt, những hồ nước trong veo, những tòa nhà cổ kính uy nghiêm. Cô đi lang thang trong phủ, cố gắng ghi nhớ từng ngóc ngách.

Bất chợt, cô nghe thấy tiếng đàn tranh du dương phát ra từ một khu vườn nhỏ. Tò mò, cô tiến lại gần. Khu vườn được bao quanh bởi những hàng trúc xanh mướt, tạo nên một không gian yên tĩnh và thanh bình. Một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi bên hồ nước, tay lướt nhẹ trên dây đàn.

Lâm Uyển Nhi nhận ra đó là Lâm phu nhân, mẹ của mình. Cô tiến lại gần, khẽ gọi: "Mẹ."

Lâm phu nhân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô. Khuôn mặt bà lộ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển sang vui mừng.

"Uyển Nhi, con dậy sớm vậy sao?" bà hỏi.

"Con muốn đi dạo quanh phủ," cô đáp.

"Con thích nghe đàn tranh không?" Lâm phu nhân hỏi.

"Dạ có," cô đáp.

"Vậy con ngồi xuống đây, mẹ sẽ đàn cho con nghe," Lâm phu nhân nói.

Lâm Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh mẹ, lắng nghe tiếng đàn tranh du dương. Cô cảm thấy lòng mình bình yên lạ thường.

Sau khi đàn xong, Lâm phu nhân quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

"Uyển Nhi, con có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?" bà hỏi.

Lâm Uyển Nhi ngập ngừng một lúc, rồi quyết định kể cho mẹ nghe về những gì mình đã nghe được trong khu vườn. Cô biết rằng mẹ là người mà cô có thể tin tưởng.

Lâm phu nhân nghe xong, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.

"Con đã nghe được những điều quan trọng," bà nói, "những người đó là những trung thần của triều đình, họ đang lo lắng về âm mưu của Triệu vương."

"Mẹ có biết gì về âm mưu của Triệu vương không?" cô hỏi.

"Mẹ chỉ biết rằng hắn ta đang âm mưu lật đổ triều đình," Lâm phu nhân đáp, "nhưng mẹ không biết chi tiết."

"Chúng ta phải làm gì đó để ngăn chặn hắn ta," cô nói.

"Đúng vậy," Lâm phu nhân đáp, "nhưng chúng ta phải cẩn thận, Triệu vương rất mạnh."

"Con sẽ tìm cách giúp đỡ," cô nói.

"Mẹ tin ở con," Lâm phu nhân nói.

Sau khi nói chuyện với mẹ, Lâm Uyển Nhi cảm thấy quyết tâm hơn. Cô biết rằng mình phải tìm hiểu thêm về âm mưu của Triệu vương và tìm cách ngăn chặn hắn ta.

Cô quyết định đến thư phòng của cha mình để tìm kiếm thông tin. Thư phòng của Lâm tướng quân là một căn phòng rộng lớn, chứa đầy sách vở và bản đồ. Cô bắt đầu lục lọi các tài liệu, hy vọng tìm được manh mối.

Trong lúc đó, ở phủ Triệu vương, Triệu vương đang ngồi trong thư phòng, khuôn mặt đầy vẻ âm hiểm. Hắn ta đang xem xét một bản đồ của kinh thành.

"Lâm Uyển Nhi đã trở về phủ tướng quân," một thuộc hạ nói.

"Tốt lắm," Triệu vương nói, "hãy theo dõi nhất cử nhất động của cô ta."

"Vâng, thưa điện hạ," thuộc hạ đáp.

Triệu vương nhếch mép cười, hắn ta biết rằng Lâm Uyển Nhi là một trở ngại lớn cho kế hoạch của mình. Nhưng hắn ta cũng biết rằng hắn ta có thể lợi dụng cô ta.

"Hãy tìm cách tiếp cận Lâm Uyển Nhi," hắn ta nói, "ta muốn biết thêm về cô ta."

"Vâng, thưa điện hạ," thuộc hạ đáp.

Triệu vương nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ta nhìn thấy kinh thành đang chìm trong bóng tối. Hắn ta biết rằng hắn ta sắp làm chủ nơi này.

Lâm Uyển Nhi tìm kiếm trong thư phòng của cha mình cả buổi sáng, nhưng vẫn không tìm được thông tin gì quan trọng. Cô cảm thấy thất vọng, nhưng không nản lòng.

Cô quyết định rời khỏi thư phòng để đi dạo quanh phủ, hy vọng tìm được điều gì đó hữu ích. Khi cô đi ngang qua một khu vườn nhỏ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Chúng ta phải hành động nhanh chóng," một giọng nói trầm thấp nói.

"Nhưng Triệu vương rất mạnh," một giọng nói khác đáp.

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," giọng nói trầm thấp nói, "nếu chúng ta không hành động, Triệu vương sẽ lật đổ triều đình."

Lâm Uyển Nhi giật mình, cô nhận ra hai người đang nói chuyện là hai vị quan trong triều. Cô vội vàng trốn sau một bụi cây, lắng nghe cuộc trò chuyện.

"Chúng ta phải tìm cách liên lạc với Lâm tướng quân," giọng nói trầm thấp nói.

"Nhưng Lâm tướng quân đang bị Triệu vương theo dõi," giọng nói khác đáp.

"Chúng ta phải tìm cách bí mật liên lạc với ông ấy," giọng nói trầm thấp nói.

Lâm Uyển Nhi nghe xong, cảm thấy như tìm được ánh sáng cuối đường hầm. Cô biết rằng mình phải giúp hai vị quan này liên lạc với cha mình.

Cô quyết định rời khỏi khu vườn, trở về phòng của mình. Cô cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng về cách thức liên lạc với cha mình mà không bị Triệu vương phát hiện.
 
Quay lại
Top Bottom