Phượng Nghịch triều ca Chương 4- 5

Yến Chi Hạ

Thành viên
Tham gia
11/3/2025
Bài viết
8
Chương 4: Phong Ba Tĩnh Dạ

Ánh trăng lọt qua song cửa, hắt những vệt sáng mờ ảo xuống nền nhà lạnh lẽo. Lâm Uyển Nhi (hiện đại) ngồi bên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào quyển sổ tay trong tay. Những dòng chữ nhỏ li ti ghi chép tỉ mỉ những bí mật quân sự và chính trị của Lâm tướng quân, những con số và ký hiệu phức tạp khiến cô nhíu mày.

"Mình phải giải mã được những thông tin này," cô lẩm bẩm, "chúng có thể là chìa khóa để tìm ra sự thật."

Thúy Nhi ngồi bên cạnh, tay run run bưng chén trà nóng. Cô nhìn Lâm Uyển Nhi với ánh mắt lo lắng, nhưng không dám lên tiếng làm phiền.

"Tiểu thư, người nghỉ ngơi một chút đi," cuối cùng Thúy Nhi cũng lên tiếng, "đã khuya lắm rồi."

"Không được," Lâm Uyển Nhi lắc đầu, "mình phải tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện."

Cô lật từng trang sổ, cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa những thông tin rời rạc. Bất chợt, một cái tên quen thuộc đập vào mắt cô: Triệu vương.

"Tại sao Triệu vương lại xuất hiện ở đây?" cô tự hỏi, "phụ thân có mối quan hệ gì với ông ta?"

Những nghi ngờ trong lòng cô càng lúc càng lớn. Cô nhớ lại những lời nói của hai kẻ bí ẩn trong thư phòng, họ nhắc đến Triệu vương và một quyển sổ. Chẳng lẽ quyển sổ này có liên quan đến âm mưu của Triệu vương?

"Mình phải cẩn thận," cô thầm nghĩ, "mình đang nắm giữ một bí mật nguy hiểm."

Bất chợt, một tiếng động nhỏ vang lên từ ngoài cửa sổ. Lâm Uyển Nhi giật mình, vội vàng cất quyển sổ vào trong hộp gỗ. Cô ra hiệu cho Thúy Nhi im lặng, rồi nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khu vườn tĩnh lặng, không một bóng người. Nhưng trực giác mách bảo cô rằng có ai đó đang theo dõi.

"Thúy Nhi, thổi tắt đèn," cô thì thầm, "có người ở ngoài."

Thúy Nhi vội vàng làm theo, căn phòng chìm vào bóng tối. Lâm Uyển Nhi nấp sau bức rèm, quan sát khu vườn.

Một lúc sau, một bóng đen lướt qua khu vườn, tiến về phía thư phòng. Lâm Uyển Nhi nhận ra đó là một tên thích khách, hắn ta đang tìm kiếm quyển sổ.

"Hắn ta là người của Triệu vương," cô thầm nghĩ, "hắn ta muốn cướp quyển sổ."

Cô biết rằng mình không thể để hắn ta đạt được mục đích. Cô phải bảo vệ quyển sổ, và vạch trần âm mưu của Triệu vương.

"Thúy Nhi, cô ở lại đây," cô thì thầm, "ta sẽ đi xem."

"Tiểu thư, người đừng đi," Thúy Nhi lo lắng, "nguy hiểm lắm."

"Không sao đâu," Lâm Uyển Nhi nói, "ta sẽ cẩn thận."

Cô lấy một thanh kiếm giấu dưới gối, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ, nhảy xuống khu vườn. Cô nấp sau những bụi cây, theo dõi tên thích khách.

Tên thích khách đã đến thư phòng, hắn ta đang lục lọi bàn làm việc. Lâm Uyển Nhi rút kiếm, lao ra khỏi bóng tối.

"Ngươi là ai?" cô quát lớn.

Tên thích khách giật mình, quay người lại. Hắn ta nhìn thấy Lâm Uyển Nhi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

"Ngươi... ngươi là Lâm Uyển Nhi?" hắn ta nói.

"Đúng vậy," Lâm Uyển Nhi đáp, "ngươi là người của Triệu vương?"

"Ngươi... ngươi biết?" tên thích khách lắp bắp.

"Ta biết mọi chuyện," Lâm Uyển Nhi nói, "ngươi không thể cướp được quyển sổ."

Cô lao lên tấn công tên thích khách. Hai người giao chiến trong bóng tối, tiếng kiếm va chạm vang lên chói tai. Lâm Uyển Nhi không hề nao núng, cô sử dụng những chiêu thức võ thuật mà mình đã học được từ kiếp trước.

Tên thích khách dần dần bị áp đảo, hắn ta không ngờ Lâm Uyển Nhi lại có võ công cao cường như vậy.

"Ngươi... ngươi là ai?" hắn ta hỏi, giọng run rẩy.

"Ta là người sẽ vạch trần âm mưu của các ngươi," Lâm Uyển Nhi đáp, "ngươi hãy về nói với Triệu vương, ta sẽ không để hắn ta đạt được mục đích."

Cô tung một chiêu kiếm, đánh văng thanh kiếm của tên thích khách. Hắn ta hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy.

Lâm Uyển Nhi không đuổi theo, cô biết rằng mình không thể giết hắn ta. Cô muốn giữ hắn ta lại để làm bằng chứng chống lại Triệu vương.

Cô quay trở lại phòng, thấy Thúy Nhi đang ngồi co rúm trên gi.ường, run rẩy.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Thúy Nhi hỏi, giọng lo lắng.

"Ta không sao," Lâm Uyển Nhi đáp, "ngươi đừng lo."

Cô ngồi xuống bên cạnh Thúy Nhi, kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe. Thúy Nhi kinh ngạc, không ngờ Lâm Uyển Nhi lại có thể đánh bại một tên thích khách.

"Tiểu thư, người giỏi quá," Thúy Nhi nói, "từ nay về sau, nô tỳ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ người."

"Cảm ơn ngươi," Lâm Uyển Nhi nói, "nhưng ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm."

Cô biết rằng mình đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, Triệu vương sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cô phải cẩn thận hơn, và tìm cách bảo vệ bản thân và những người vô tội.

"Chúng ta phải tìm cách rời khỏi Lâm phủ," cô thầm nghĩ, "ở đây quá nguy hiểm."













Chương 5: Bão Táp Trong Lòng Thành

Bình minh hé rạng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống Lâm phủ tĩnh mịch. Lâm Uyển Nhi (hiện đại) ngồi bên bàn trang điểm, ngắm nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương. Đêm qua, sau cuộc giao chiến với tên thích khách, cô đã thức trắng đêm để suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

"Mình phải rời khỏi đây," cô lẩm bẩm, "Lâm phủ không còn an toàn nữa."

Cô biết rằng Triệu vương sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn ta sẽ tiếp tục cử người đến để cướp quyển sổ, và có thể sẽ làm hại đến cô và những người vô tội.

"Thúy Nhi, chuẩn bị hành lý," cô nói, "chúng ta sẽ rời khỏi Lâm phủ."

Thúy Nhi ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi.

Lâm Uyển Nhi viết một bức thư để lại cho Lâm tướng quân và phu nhân Liễu thị, giải thích rằng cô cần phải đi xa một thời gian. Cô cũng viết một bức thư cho Triệu vương, cảnh cáo hắn ta rằng cô sẽ vạch trần âm mưu của hắn ta nếu hắn ta tiếp tục gây rối.

Sau khi chuẩn bị xong, cô và Thúy Nhi lặng lẽ rời khỏi Lâm phủ, đi về phía cổng thành. Khi họ đến cổng thành, họ bị lính canh chặn lại.

"Tiểu thư Uyển Nhi, tướng quân có lệnh, không ai được phép rời khỏi phủ," lính canh nói.

"Ta có việc gấp phải ra ngoài," Lâm Uyển Nhi nói, "các ngươi hãy tránh đường."

"Xin thứ lỗi, tiểu thư," lính canh nói, "chúng ta không thể làm trái lệnh của tướng quân."

Lâm Uyển Nhi biết rằng có điều gì đó không ổn. Tại sao Lâm tướng quân lại ra lệnh cấm cô rời khỏi phủ? Chẳng lẽ ông ấy đã biết chuyện gì đó?

"Ta sẽ tự mình gặp tướng quân," cô nói, "các ngươi hãy dẫn đường."

Lính canh do dự một lúc, rồi gật đầu. Họ dẫn Lâm Uyển Nhi và Thúy Nhi đến thư phòng của Lâm tướng quân.

Khi họ đến nơi, họ thấy Lâm tướng quân đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Phụ thân," Lâm Uyển Nhi gọi.

"Uyển Nhi," Lâm tướng quân nói, "con định đi đâu vậy?"

"Con có việc gấp phải ra ngoài," cô nói.

"Việc gì mà gấp đến mức con phải rời khỏi phủ vào lúc này?" ông hỏi.

"Con..." cô ngập ngừng, không biết nên nói gì.

"Con đã biết chuyện gì rồi, đúng không?" Lâm tướng quân nói.

"Dạ," cô đáp, "con đã biết về quyển sổ và âm mưu của Triệu vương."

"Con đã đọc quyển sổ?" ông hỏi.

"Dạ," cô đáp, "con đã đọc hết rồi."

Lâm tướng quân im lặng một lúc, rồi nói: "Con đã gây ra chuyện lớn rồi, Uyển Nhi."

"Con biết," cô nói, "nhưng con không thể làm ngơ trước âm mưu của Triệu vương."

"Con không hiểu," ông nói, "Triệu vương là người mà chúng ta không thể đắc tội."

"Tại sao?" cô hỏi.

"Vì ông ta là người mà hoàng thượng tin tưởng," ông nói, "nếu chúng ta chống lại ông ta, chúng ta sẽ gặp rắc rối."

"Nhưng ông ấy đang âm mưu tạo phản," cô nói, "chúng ta không thể để ông ấy đạt được mục đích."

"Con không hiểu," ông nói, "chính trị không đơn giản như con nghĩ."

"Con không cần hiểu," cô nói, "con chỉ biết rằng chúng ta phải ngăn chặn Triệu vương."

"Con không thể làm gì được đâu," ông nói, "con chỉ là một cô gái."

"Con không phải là một cô gái bình thường," cô nói, "con sẽ không để ai ức hiếp con."

Cô rút thanh kiếm giấu trong tay áo, chĩa vào Lâm tướng quân.

"Con sẽ tự mình vạch trần âm mưu của Triệu vương," cô nói, "nếu phụ thân không giúp con, con sẽ tự mình làm."

Lâm tướng quân nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên và đau lòng. Ông không ngờ con gái mình lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.

"Con... con thật sự muốn làm vậy sao?" ông hỏi.

"Dạ," cô đáp, "con đã quyết định rồi."

"Được," ông nói, "ta sẽ giúp con."

"Phụ thân..." cô ngạc nhiên.

"Ta không thể để con một mình đối mặt với nguy hiểm," ông nói, "ta sẽ giúp con vạch trần âm mưu của Triệu vương."

Lâm Uyển Nhi cảm động, cô biết rằng mình đã có được sự ủng hộ của cha mình.

"Cảm ơn phụ thân," cô nói.

"Chúng ta phải cẩn thận," Lâm tướng quân nói, "Triệu vương sẽ không dễ dàng từ bỏ."

"Con biết," cô nói, "chúng ta sẽ cùng nhau đối phó với ông ta."

Họ bắt đầu lên kế hoạch để vạch trần âm mưu của Triệu vương. Họ biết rằng họ đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, nhưng họ quyết tâm không lùi bước.

Đoạn cuối căng thẳng như dây đàn, khi Lâm Uyển Nhi đối đầu với cha mình và khẳng định quyết tâm vạch trần âm mưu của Triệu vương. Sự ủng hộ của Lâm tướng quân đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, và họ cùng nhau chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại thế lực đen tối.


Một câu chuyện nhỏ c:
Một hôm nọ đang say giấc trên chiếc gi.ường êm ái, một âm thanh huỷ diệt vang lên:
Reng reng.. tiếng chuông đth, tôi gáng gượng để bấm nút tắt báo thức, và sau đó,
Điện thoại trượt đi một đường hoàn hảo, xoay 3 vòng 360 độ và vỡ nát...
Sự thật là do tui cứ nghĩ ko ai đọc truyện này nên ko đăng nữa.
 
Quay lại
Top Bottom