- Tham gia
- 2/3/2012
- Bài viết
- 4.910
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Văn án
Tác giả : Vu Lãm
Thể loại : Cổ đại , ngược ,HE .
Tình trạng : Chưa hoàn
Nguồn: nganphong.com
“Mười năm sau ta sẽ đến đón nàng , nàng sẽ là thê tử của ta .” Mười năm trước hắn mười bảy tuổi đã từng nói vậy .
Mười năm trước , nàng bảy tuổi hoàn toàn quên mất nời hứa của nam thiếu niên tuấn mĩ đấy.
Một năm sau mẹ nàng mất , bị bán vào thanh lâu làm a hoàn .
Năm nàng mười bảy tuổi , bị bắt đi tiếp khách . Nàng bỏ trốn , bị đánh đến mù cả hai mắt . Trên thế gian này , nàng huyễn tưởng sẽ có kì tích nhưng sau cùng thương thế đầy người , nàng cơ hồ không còn tin vào bất cứ ai .
“Ta sẽ là đôi mắt của nàng , nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi , muốn nhìn thứ gì ta sẽ tả lại cho nàng thật tỉ mỉ . Mọi chuyện cứ để ta lo , nàng chỉ cần ở bên ta , chịu sự chăm sóc của ta , vậy là đủ rồi.”
“Tại sao ? Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Hắn không nói , chỉ luôn lặng lẽ ôm lấy nàng . Hắn nói đời này kiếp này hắn chỉ cần nàng , hết thảy mọi việc trên thế gian đều không quan trọng .
“Nàng chỉ được yêu ta , kẻ khác , ta đều không chấp nhận . Ta sẽ giết hết.” Nam nhân đấy bá đạo nói .
Một người hẹn ước mười năm với nàng .
Một người yêu nàng không kiêng dè máu tanh vấy người.
Vì nàng , cuộc đời của hai kẻ đấy vốn song song lại gặp nhau .
Vì nàng , hai kẻ đấy không ngại thành thù nhân .
Chuyện đã qua không thể vãn lai hồi , nước mắt nàng dù rơi hoài vẫn không thể giúp được ai . Nữ nhân yếu đuối , việc duy nhất làm được là gì ?
Chương 1 : Bị ép đi tiếp khách
“Phi Tuyết , ngươi bỏ đấy đi theo ta.” Giọng nói ẻo lả của Phong Nhã vang lên , thân người mỏng dính như thể không có xương sống ngả người dựa vào cửa , đôi mắt phượng nhìn nữ hầu trước mắt . Nàng ta không hiểu nổi tại sao Dương công tử lại muốn đêm đầu tiên của tiểu nha đầu không chút sức hút này , cứ cho là nàng ta còn trinh tiết đi nhưng nếu trên gi.ường cứng đờ như khúc gỗ thì cũng chẳng có chút hấp dẫn nào.
Phi Tuyết một thân y phục xám của người hầu , mái tóc đen búi cao đơn giản nhất để lộ làn da trắng bóc , hai má ửng đỏ có phân nét trẻ con , tuy gương mặt thanh tú nhưng lại không hề quyến rũ , bất quá chỉ dùng hai từ đáng yêu để hình dung mà thôi . Nàng đang giặt núi đồ do các tỷ tỷ trong Nguyệt Hoa lầu thải ra , vừa mỏi tay vừa mệt , nghe thấy Phong Nhã kêu liền dừng động tác vội vàng đứng lên , tay ướt tiện lau luôn vào bên váy .
“Tỷ tỷ có gì căn dặn ?” Phi Tuyết đầu cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn Phong Nhã , thân là người hầu trong thanh lâu , nàng từ bé đã có thói quen cúi đầu trước người khác , chỉ mong không bị ai đó nhắm chúng mà bắt đi phục vụ khách .
Phong Nhã ánh mắt không buồn liếc nàng đến nửa cái , giọng nói ẻo là : “ Ta thì không có chuyện gì , chỉ là ma ma muốn gặp ngươi thôi . Ma ma nói ngươi lên gác hai gặp người , càng nhanh càng tốt.” Nói xong Phong Nhã quay người bước đi .
Phi Nguyệt đứng sững tại chỗ không hiểu sao ma ma lại gọi nàng , lòng nàng đột nhiên cảm thấy không yên . Đứng phân vân một khắc thì Phong Nhã đang bước đi đột nhiên quay đầu lại , ném cho nàng ánh nhìn sắc bén .
“Còn không mau đi nhanh.”
“Dạ ! Dạ !” Phi Tuyết bừng tỉnh , vội vàng hấp tấp chạy lên gác hai gặp ma ma .
…
“Ma ma , con là Phi Tuyết.” Nàng đứng bên ngoài cửa nói vọng vào .
“Vô đi.”
Phi Tuyết đẩy cửa phòng bước vào , vừa nhìn đã sửng sốt , thấy trong phòng ma ma đang ngồi giữa núi đồ dành cho các cô nương , y phục , phấn son , trang sức … đủ kiểu . Ngoại trừ ma ma mắt đang sáng ngời nhìn đống đồ đấy ra còn có Nhi Hương , Ngọc đình đang ngồi xem trang sức son phấn . Nàng tuy đã nhiều lần chứng kiến cảnh các tỷ tỷ trong Nguyệt Hoa lâu được phân đồ , mua đồ nhưng chưa từng nhìn thấy cùng một lúc nhiều trang sức y phục như vậy , hơn nữa nhìn qua thôi cũng thấy toàn hàng nhất phẩm .
Ma ma vừa nhìn thấy Phi Tuyết thì cười tươi roi rói , di chuyển thân người với những đường cong duyên dáng kiêu mì của bà tiến về phía Phi Tuyết.
“Tuyết nhi , con đến thật tốt . Lại đây , lại đây ma ma xem nào .” Ma ma cười tươi rói quàng lấy tay Phi Tuyết kéo nàng về phía đống đồ . “Trông con thật là … chẳng giống một cô nương gì cả .” bà khẽ thở dài , vuốt vuốt tóc mai rủ xuống trán nàng .
Phi tuyết ngạc nhiên đến ngẩn cả người quen cả việc đáp lại lời ma ma . Trước giờ đồ của nàng chính là đồ người hầu lại không được trang điểm , dĩ nhiên làm sao có thể giống như một cô nương bình thường được , hơn nữa đấy chẳng phải là do ma ma quản sao , sao giờ nói như thể là lỗi của nàng vậy chứ .
ma ma quay người hướng Nhi Hương cùng Ngọc Đình : “Nhi Hương , Ngọc Đình , hai con lại đây trọn cho Tuyết nhi bộ y phục thật đẹp xem nào , còn phải điểm tô khuôn mặt nữa .”
Hai nàng đang lo xem đồ nghe ma ma nói vậy tuy trong lòng không muốn nhưng giờ này Phi Tuyết tầm thường kia chính là bảo vật cần nâng niu , cư nhiên hai nàng cũng phải biết điều rồi .
“Dạ , ma ma .” Ngọc Đình nhanh nhẩu đáp trước tiên , nàng đem thân người kiêu mì quyến rũ khoác tay Phi Tuyết kéo nàng ngồi xuống gi.ường , nhiệt tình trọn đồ cho nàng . “Muội muội , muội xem bộ y phục đỏ này hợp với ngươi không này .” Ngọc Đình cầm lên chiếc váy màu đỏ thêu hoa hải đường vô cùng tinh tế đẹp mắt , chất vải cũng mềm mãi thuộc nhất phẩm ,mới nhìn qua đã vô cùng thích mắt rồi.
“Đúng rồi ! Đúng rôi ! Muội da dẻ trắng hồng quả nhiên thích hợp với y phục đỏ nhất , mặc vào nhất định sắc nước hương trời.” Nhi Hương hùa theo vào khen nức nở ,còn thuận tiện đưa một chiếc vòng lục bảo đeo lên tay nàng ngắm nghĩa tấm tắc khen .
Ma ma đứng ngoài nhìn hai nàng ta hành động thì hài lòng vô cùng , giọng nói lả lướt : “Hai con lo cho Phi Tuyết nha , ma ma tin tưởng hai con.” Ánh mắt bà trong chốc lát lộ tia khác thường nhưng ngay sau đó phe phẩy khăn lụa bước khỏi phòng xuống lầu đón tiếp khách .
Trong phòng chỉ còn ba người , Ngọc Đình cùng Nhi Hương lôi kéo nàng ngồi trước gương , hai nàng ta thi mồm nhau nói khen ngợi nàng lên tận trời xanh còn liên tục trọn đồ . Còn Phi Tyết chỉ biết ngồi trước gương đồng bất động không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Trong vài phút ngẫm lại từng lời nói cử chỉ của ma ma và hai người bên cạnh vốn không ưa nàng , nàng đột nhiên lờ mờ nghĩ ra điều gì đó . Chẳng nhẽ …
“Tỷ tỷ , thực ra thì đang có chuyện gì vậy ?” Nàng rụt rè hỏi , trong lòng thầm mong là không phải , mong là nàng nghĩ nhầm .
Nhi Hương vốn đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ liền thuận miệng nói ra luôn : “Dương công tử nói hôm nay muốn muội hầu , còn đặc biệt yêu thích mang rất nhiều đồ đến cho muội chuẩ bị , ma ma lần này rất vui vì muội đấy.” Nói xong Nhị Hương còn không biết bản thân vừa nhỡ miệng nói điều mà ma ma cấm không được nói trước đêm nay . Nàng đưa tay bất giác che miệng .
Ngọc Đình bên cạnh khẽ liếc nàng ta trách cứ , gương mặt cau lại liền dãn nở nụ cười vô cùng yêu mị , nhanh nhảu nói : “Muội muội an tâm , sau đêm nay muội coi như là muội muội của chúng ta thật rồi , thân phận cũng khác không phải làm người hầu nữa . Dương công tử ấy à , là vương tôn quý tộc , giàu có chỉ dưới hoàng đế mà thôi . Nếu làm công tử hài lòng , cuộc đời muội sau này không cần lo gì tiền bạc nữa , vinh hoa phú quý hưởng không nổi ấy chứ !”
Phi Tuyết lúc này căn bản không nghe được điều gì nữa , đầu cô u ù , năm tám tuổi bị kế phụ bán vào thanh lâu làm nha hoàn cô đã luôn sợ đến ngày này , đi đứng luôn cẩn thận tránh không gây chú ý , đàn ông ra vào thanh lâu ai chẳng là nam nhân háo sắc . Không ngờ cuối cùng ngày này cũng xảy ra với nàng . Phi tuyết cứng đờ người như gỗ , không phản ứng nổi .
Thấy Phi Tuyết không nói gì , Ngọc Đình huých Nhi Hương nhanh nhanh trang điểm cho nàng . Hai người mỗi người một bên dặm phấn , tô , son , kẻ mắt . Còn Phi Tuyết thì người cứng đờ mặc kệ những việc mà hai nàng đang làm cho mình , khuôn mặt nàng không chút biểu cảm .
Phi Tuyết một thân y phục xám của người hầu , mái tóc đen búi cao đơn giản nhất để lộ làn da trắng bóc , hai má ửng đỏ có phân nét trẻ con , tuy gương mặt thanh tú nhưng lại không hề quyến rũ , bất quá chỉ dùng hai từ đáng yêu để hình dung mà thôi . Nàng đang giặt núi đồ do các tỷ tỷ trong Nguyệt Hoa lầu thải ra , vừa mỏi tay vừa mệt , nghe thấy Phong Nhã kêu liền dừng động tác vội vàng đứng lên , tay ướt tiện lau luôn vào bên váy .
“Tỷ tỷ có gì căn dặn ?” Phi Tuyết đầu cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn Phong Nhã , thân là người hầu trong thanh lâu , nàng từ bé đã có thói quen cúi đầu trước người khác , chỉ mong không bị ai đó nhắm chúng mà bắt đi phục vụ khách .
Phong Nhã ánh mắt không buồn liếc nàng đến nửa cái , giọng nói ẻo là : “ Ta thì không có chuyện gì , chỉ là ma ma muốn gặp ngươi thôi . Ma ma nói ngươi lên gác hai gặp người , càng nhanh càng tốt.” Nói xong Phong Nhã quay người bước đi .
Phi Nguyệt đứng sững tại chỗ không hiểu sao ma ma lại gọi nàng , lòng nàng đột nhiên cảm thấy không yên . Đứng phân vân một khắc thì Phong Nhã đang bước đi đột nhiên quay đầu lại , ném cho nàng ánh nhìn sắc bén .
“Còn không mau đi nhanh.”
“Dạ ! Dạ !” Phi Tuyết bừng tỉnh , vội vàng hấp tấp chạy lên gác hai gặp ma ma .
…
“Ma ma , con là Phi Tuyết.” Nàng đứng bên ngoài cửa nói vọng vào .
“Vô đi.”
Phi Tuyết đẩy cửa phòng bước vào , vừa nhìn đã sửng sốt , thấy trong phòng ma ma đang ngồi giữa núi đồ dành cho các cô nương , y phục , phấn son , trang sức … đủ kiểu . Ngoại trừ ma ma mắt đang sáng ngời nhìn đống đồ đấy ra còn có Nhi Hương , Ngọc đình đang ngồi xem trang sức son phấn . Nàng tuy đã nhiều lần chứng kiến cảnh các tỷ tỷ trong Nguyệt Hoa lâu được phân đồ , mua đồ nhưng chưa từng nhìn thấy cùng một lúc nhiều trang sức y phục như vậy , hơn nữa nhìn qua thôi cũng thấy toàn hàng nhất phẩm .
Ma ma vừa nhìn thấy Phi Tuyết thì cười tươi roi rói , di chuyển thân người với những đường cong duyên dáng kiêu mì của bà tiến về phía Phi Tuyết.
“Tuyết nhi , con đến thật tốt . Lại đây , lại đây ma ma xem nào .” Ma ma cười tươi rói quàng lấy tay Phi Tuyết kéo nàng về phía đống đồ . “Trông con thật là … chẳng giống một cô nương gì cả .” bà khẽ thở dài , vuốt vuốt tóc mai rủ xuống trán nàng .
Phi tuyết ngạc nhiên đến ngẩn cả người quen cả việc đáp lại lời ma ma . Trước giờ đồ của nàng chính là đồ người hầu lại không được trang điểm , dĩ nhiên làm sao có thể giống như một cô nương bình thường được , hơn nữa đấy chẳng phải là do ma ma quản sao , sao giờ nói như thể là lỗi của nàng vậy chứ .
ma ma quay người hướng Nhi Hương cùng Ngọc Đình : “Nhi Hương , Ngọc Đình , hai con lại đây trọn cho Tuyết nhi bộ y phục thật đẹp xem nào , còn phải điểm tô khuôn mặt nữa .”
Hai nàng đang lo xem đồ nghe ma ma nói vậy tuy trong lòng không muốn nhưng giờ này Phi Tuyết tầm thường kia chính là bảo vật cần nâng niu , cư nhiên hai nàng cũng phải biết điều rồi .
“Dạ , ma ma .” Ngọc Đình nhanh nhẩu đáp trước tiên , nàng đem thân người kiêu mì quyến rũ khoác tay Phi Tuyết kéo nàng ngồi xuống gi.ường , nhiệt tình trọn đồ cho nàng . “Muội muội , muội xem bộ y phục đỏ này hợp với ngươi không này .” Ngọc Đình cầm lên chiếc váy màu đỏ thêu hoa hải đường vô cùng tinh tế đẹp mắt , chất vải cũng mềm mãi thuộc nhất phẩm ,mới nhìn qua đã vô cùng thích mắt rồi.
“Đúng rồi ! Đúng rôi ! Muội da dẻ trắng hồng quả nhiên thích hợp với y phục đỏ nhất , mặc vào nhất định sắc nước hương trời.” Nhi Hương hùa theo vào khen nức nở ,còn thuận tiện đưa một chiếc vòng lục bảo đeo lên tay nàng ngắm nghĩa tấm tắc khen .
Ma ma đứng ngoài nhìn hai nàng ta hành động thì hài lòng vô cùng , giọng nói lả lướt : “Hai con lo cho Phi Tuyết nha , ma ma tin tưởng hai con.” Ánh mắt bà trong chốc lát lộ tia khác thường nhưng ngay sau đó phe phẩy khăn lụa bước khỏi phòng xuống lầu đón tiếp khách .
Trong phòng chỉ còn ba người , Ngọc Đình cùng Nhi Hương lôi kéo nàng ngồi trước gương , hai nàng ta thi mồm nhau nói khen ngợi nàng lên tận trời xanh còn liên tục trọn đồ . Còn Phi Tyết chỉ biết ngồi trước gương đồng bất động không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Trong vài phút ngẫm lại từng lời nói cử chỉ của ma ma và hai người bên cạnh vốn không ưa nàng , nàng đột nhiên lờ mờ nghĩ ra điều gì đó . Chẳng nhẽ …
“Tỷ tỷ , thực ra thì đang có chuyện gì vậy ?” Nàng rụt rè hỏi , trong lòng thầm mong là không phải , mong là nàng nghĩ nhầm .
Nhi Hương vốn đang có tâm trạng vô cùng vui vẻ liền thuận miệng nói ra luôn : “Dương công tử nói hôm nay muốn muội hầu , còn đặc biệt yêu thích mang rất nhiều đồ đến cho muội chuẩ bị , ma ma lần này rất vui vì muội đấy.” Nói xong Nhị Hương còn không biết bản thân vừa nhỡ miệng nói điều mà ma ma cấm không được nói trước đêm nay . Nàng đưa tay bất giác che miệng .
Ngọc Đình bên cạnh khẽ liếc nàng ta trách cứ , gương mặt cau lại liền dãn nở nụ cười vô cùng yêu mị , nhanh nhảu nói : “Muội muội an tâm , sau đêm nay muội coi như là muội muội của chúng ta thật rồi , thân phận cũng khác không phải làm người hầu nữa . Dương công tử ấy à , là vương tôn quý tộc , giàu có chỉ dưới hoàng đế mà thôi . Nếu làm công tử hài lòng , cuộc đời muội sau này không cần lo gì tiền bạc nữa , vinh hoa phú quý hưởng không nổi ấy chứ !”
Phi Tuyết lúc này căn bản không nghe được điều gì nữa , đầu cô u ù , năm tám tuổi bị kế phụ bán vào thanh lâu làm nha hoàn cô đã luôn sợ đến ngày này , đi đứng luôn cẩn thận tránh không gây chú ý , đàn ông ra vào thanh lâu ai chẳng là nam nhân háo sắc . Không ngờ cuối cùng ngày này cũng xảy ra với nàng . Phi tuyết cứng đờ người như gỗ , không phản ứng nổi .
Thấy Phi Tuyết không nói gì , Ngọc Đình huých Nhi Hương nhanh nhanh trang điểm cho nàng . Hai người mỗi người một bên dặm phấn , tô , son , kẻ mắt . Còn Phi Tuyết thì người cứng đờ mặc kệ những việc mà hai nàng đang làm cho mình , khuôn mặt nàng không chút biểu cảm .
Hiệu chỉnh bởi quản lý: