Hoàn Pandora Hearts

Kudo Nyoko Michaelis

At last...
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/2/2017
Bài viết
564
Tittle
Pandora Hearts
Author
Jun Mochizuki
Editor
Kudo Nyoko Michaelis
Disclaimer
Phi lợi nhuận. Các nhân vật trong chuyện không thuộc về tôi, nhưng số phận của họ là do tôi quyết định.
Category
Fantasy, Adventure, Horror
Rating
T
Status
Completed
Description
Oz Vessalius, người thừa kế của 1 nhà công tước vừa bước sang tuổi 15. Cậu sống một cuộc sống giàu sang và vô tư vô lo, duy nhất một điều làm cậu cảm thấy buồn là sự vắng mặt thường xuyên của cha cậu. Trong buổi lễ trưởng thành, không biết vì lý do gì, Oz bị đày xuống một nhà tù được biết đến với cái tên "Abyss", sau đó được một "chain" có tên Alice (Bloodstained Black Rabbit - B-Rabbit) cứu. Bí ẩn bắt đầu xuất hiện đằng sau Alice, "Abyss" và một tổ chức bí mật có tên Pandora. Seri này có khá nhiều điểm liên quan đến Alice's Adventures in WonderlandThrough the Looking-Glass, and What Alice Found There của Lewis Carroll
26d683_a172258d385f4da3bf1251b49f6dc6ef.jpg_srz_970_687_85_22_0.50_1.20_0.00_jpg_srz

(Đây là một bộ truyện rất hay. Vì vậy mình quyết định edit lại nó thành một bản truyện chữ, mong rằng mọi người sẽ ủng hộ.)
 
PANDORA HEARTS
CHAPTER I-Bình yên vô tội

"Có người từng nói rằng ‘Toàn bộ nơi ấy đều bị bóng tối phủ vây’…


Thế nhưng …Điều đó không có nghĩa nơi ấy chưa từng có nguồn sáng nào tồn tại…”



*​


“Cậu chủ!”

Tiếng gọi của bà quản gia vang vọng khắp nơi.

“Cậu đâu rồi, cậu chủ Oz!?”

Bà ấy đã mất dấu cậu chủ của mình. Cộp cộp, cạch. Tiếng bước chân hối hả của cô hầu, tiếng mở cửa xoành xoạch. Thấy rồi!

“Này nhóc! Đợi chút!”

“Gilbert!”

Là người hầu của Oz Vessalius. Quản gia Kate lao tới như một mũi tên, tóm gọn cậu nhóc.

“Cậu chủ đâu? Cậu chủ Oz giờ đang ở đâu hả!?”

Bà Kate túm chặt lấy Gilbert, đằng đằng sát khí. Hẳn là bà đã mất bình tĩnh lắm, làm Gil cũng phát hoảng. Cậu lắp bắp:

“Bà…Bà Kate…Có chuyện gì với cậu chủ ạ…?”

“Còn chút nữa là buổi tiệc bắt đầu rồi, không lẽ cậu chủ định lánh mặt hôm nay ư!?”

Cơn giận dữ của bà Kate nhanh chóng chuyển thành nỗi lo lắng.

“À vâng… Thật ra con đã không thấy cậu chủ từ sau bữa trưa ạ.”

Gil thật không có tài nói dối gì cả, nhìn cái bản mặt của cậu ta là đã có thể biết được rồi. Và đương nhiên bà quản gia đáng kính này sẽ không bỏ qua chuyện đó. Giọng bà tự nhiên ngọt hẳn, nhưng chắc chắn thứ bà ấy nghĩ trong đầu thì chẳng ngọt ngào tí nào.

“À mà này Gilbert…!”

Bà ấy giấu thứ gì đó sau lưng.

“Con rất sợ mèo có đúng không?”

Tội nghiệp Gil, con mèo của bà Kate đã khiến cho cậu không còn đứng vững được. Cậu hét vào mặt bà quản gia già, tuy trong đó vẫn là một sự cầu xin tha mạng.

“Á á á á! Ở bờ hồ!! Cậu chủ và cô Ada đến bờ hồ chơi rồi ạ!!!”

“Được rồi! Mau đi tóm cậu chủ thôi!”

Quản gia Kate hào hứng như đã nắm chắc phần thắng trong tay; bà nhanh chóng cùng hai cô hầu gái tới bờ hồ để bắt cậu chủ. Tuy nhiên, bà Kate mới chỉ là “như nắm chắc phần thắng” thôi, còn sự thật mà Gilbert đang cố che giấu, may mắn sao, vẫn chưa bị bại lộ. Tiếng động loạt xoạt , tiếng cười khúc khích phát ra từ phía tủ quần áo. Không cần nói cũng biết, đó chỉ có thể là cậu chủ Oz Vessalius.

Oz nhảy ra khỏi tủ, trên tay là cô em gái Ada. Mặc cho Gil đang ngồi khóc thút thít trong sự lo sợ bị bà Kate phát hiện, thì dường như Oz đã có cho mình dự định cho cuộc phiêu lưu tiếp theo.

“Ồ, hóa ra các con trốn ở đây hả?”

Bàn tay của một người đàn ông đã kịp thời túm lấy hai đứa nhóc đang ‘đào tẩu’ và kéo chúng về phòng.

“Cuối cùng cũng tìm được, lũ nhóc hư đốn!”

“BÁC OSCAR!”

Đó là công tước Oscar Vessalius .

“Mấy đứa thật là… Đừng làm quản gia lo lắng chứ.”

“Nhưng mà… Hôm nay trông họ căng thẳng hơn mọi khi , nên con mới quậy cho ra trò chứ bộ!”

Oz bao biện. Xem ra dù đã bị tóm, nhưng cậu không hề xuống tinh thần chút nào.

“Như vậy họ sẽ còn căng thẳng hơn đấy. Con là người kế vị của nhà Vessalius, một trong tứ đại quý tộc mà. Chưa kể hôm nay lại là lễ trưởng thành của con nữa, Oz Vessalius.”

“Ầy, lại vụ đó ạ… Tại sao con phải làm mấy chuyện như thế chớ?”

Oz ngồi bó gối trên ghế bành. Thật phiền phức…, cậu nghĩ.

“À… Nhưng nhờ vậy mà con mới được đến dinh thự này, vui lắm luôn. Ở được hai ngày rồi mà vẫn còn nhiều nơi chưa xem qua!”

“Hình như nó được xây từ hơn 200 năm trước… Giờ lại được dùng làm địa điểm tổ chức lễ trưởng thành. Nơi này không phải muốn đến là được đâu.”

“Dạ! Bác sẽ chủ trì buổi lễ cho con phải không?”

“Ừm… À! Đúng rồi, Oz. Vật con nhờ bác làm đã xong rồi đây.”

Ngài Oscar đứng dậy, mở chiếc tủ gần đó. Ông lấy ra một cái hộp rồi đưa cho Oz.

“Hơi chật một chút, nhưng chắc cũng ổn.”

“Không sao đâu ạ, cảm ơn bác nhiều!”

Oz nhận lấy chiếc hộp.

Rầm rầm! Tiếng đập cửa dồn dập cùng với giọng của quản gia Kate.

“NGÀI OSCAR!? Cậu chủ Oz có trong đó không?”

Oz giật thót mình, mặt Gil thì biến sắc. Giờ trong phòng chỉ còn ngài Oscar là có thể cứu chúng. Oz quay sang năn nỉ:

“Bác Oscar, làm ơn… Cho con chơi thêm chút nữa được không ạ?”

“CẬU CHỦ!?”

Gilbert nhảy dựng lên. Oz bực mình, lập tức ném con mèo nhỏ ra.

“Im đi! Ta đã bảo ‘chút nữa’ rồi còn gì!”

“GYAA! Em xin lỗi! Em xin lỗi cậu!”

Gil hốt hoảng chạy qua chạy lại với con mèo bám trên người. Đến ngài Oscar cũng bó tay với thẳng cháu láo lếu của mình.

“Con mau đi đi…”

“Oz này, nhất định không được phá hỏng bữa tiệc hôm nay… Nếu còn tái phạm, bác sẽ gọi sứ giả của Abyss đến bắt con đấy!”

“Phụt! Mấy thứ đó con không còn sợ nữa đâu! Tiếc quá…”

Ba đứa nhóc nhanh chóng trèo qua cửa sổ và chạy mất dạng.


*


“Anh hai ơi… Abyss là gì vậy?”

Cuối cùng bé Ada cũng lên tiếng. Cô bé nắm chặt tay Oz, chờ đợi sự giải thích của anh hai mình về thứ được gọi là Abyss.

“Abyss…”

Oz nói.

“Là nhà tù để nhốt những kẻ xấu ấy mà. Nghe đồn một khi bị bắt vào đó thì em sẽ không bao giờ trở về được nữa.”

“Sứ giả từ Abyss sẽ đến bắt những kẻ phạm phải tội ác tày trời. Người ta nói họ sẽ đưa phạm nhân đến một nơi vô cùng khủng khiếp.”

Gil tiếp lời.

“Nhìn này, Gil!”

Oz ngồi xuống bậc thềm, lôi ra từ chiếc hộp của ngài Oscar một bộ lễ phục, đưa cho Gil. Gil cầm lấy cái áo rồi hỏi:

“Cái áo này…Không phải hơi nhỏ so với cậu chủ ạ?”

“Có sao đâu, vì cậu là người mặc nó mà.”

Câu trả lời thản nhiên này của Oz chắc chắn không nằm trong dự tính của Gilbert, khiến cậu bé đơ ra mất một lúc. Oz thì lại vô cùng thích thú:

“Vì hôm nay cậu cũng sẽ tham gia lễ trưởng thành.”

Thịch!? Tim Gil như muốn nhảy ra ngoài.

“Cơ mà mấy bộ định cho cậu mượn lại hơi rộng nên ta đã nhờ bác Oscar đặt may đó!!”

Gilbert tội nghiệp đã suy sụp hoàn toàn. Cậu gượng cười:

“Không được đâu, cậu hãy nhờ người khác đi ạ…”

“Em chỉ là người hầu thôi! Vị trí cao quý thế em không đảm nhận được đâu ạ!”

Oz hơi cau mày, cậu không thích cách Gil nói.

“Nhầm rồi Gil… Không phải trên danh nghĩa người hầu. Ta muốn cậu tham gia với tư cách bạn thân của ta.”

“Tuyệt đối không thể được!!”

Gil nổi nóng rồi. Sau đó cậu bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và phân trần với chủ nhân. Nói đúng hơn thì Gil đã gào lên:

“ÔNG CHỦ SẼ NỔI GIẬN VỚI EM MẤT!”

“Yên tâm đi. Đến sinh nhật con trai mình cũng không buồn về, thì ông ấy sẽ không đến tận đây chỉ để mắng cậu đâu.”

Oz chán nản, đôi mắt xanh buồn bã hướng lên bầu trời. Gió xào xạc thổi trong khu vườn, mang theo…một khúc nhạc buồn thương…

“Gì vậy…Âm thanh này…”

Oz như bừng tỉnh; khúc nhạc lại vang lên, thánh thót, nhịp nhàng, âm thanh của một chiếc hộp nhạc…?

Rắc rắc. Mặt đất đang nứt ra. Gil lao tới, cố với tới cậu chủ nhỏ. RẦM!

“Đau quá…!”

Oz rên rỉ. Ngay sau đó, cậu nhận ra , mình cùng với tên người hầu thân cận đã rơi xuống một cái hố lớn. Không phải là một cái hố bình thường, đây là…Một lối đi bí mật!

“A…Nơi này…”

Ở đây… đẹp đến lạ thường. Một cây cổ thụ dưới lòng đất, ngôi mộ nhỏ bên gốc cây, nhờ có ánh nắng chiếu xuống mà trở nên đẹp đẽ tới vậy.

“Đây là một nghĩa trang ư…?”

“Nhưng chỉ có đúng một ngôi mộ thôi… A…!”

Có thứ gì đó lấp lánh đập vào mắt Oz, một chiếc đồng hồ bằng vàng được chạm khắc tinh xảo. Cậu đưa tay cầm lấy chiếc đồng hồ trên ngôi mộ. THỊCH! Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Chuyện gì vậy…Cảm giác này…, Oz bất giác lùi lại. Âm thanh vừa rồi…Phát ra từ cái đồng hồ này sao…?, cậu đã lên dây cót chiếc đồng hồ, Âm thanh chưa từng nghe qua. Chiếc đồng hồ của ai mình cũng không biết. Nhưng… Không hiểu sao…

“Hả…Đây…là đâu…?”

Oz không khỏi giật mình khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt. Cùng với tiếng tích tắc ấy, cây cổ thụ và ngôi mộ đều biến mất. Thay vào đó, Oz thấy mình đang đừng trong một phòng trà, nơi bày biện đủ các loại búp bê và thú nhồi bông. Những điệu cười ghê rợn bắt đầu phát ra từ sau lưng người kế vị nhà Vessalius, những thứ đồ chơi bỗng chuyển động về phía cậu, không ngừng những tiếng cười dựng tóc gáy. Cảnh tượng hỗn loạn lúc ấy, thật khó lòng khiến người ta tưởng tượng được, một phòng trà đẹp đẽ là thế, lại có thể biến thành địa ngục chỉ sau một cái chớp mắt.

“Mọi người trật tự nào. Các bạn làm anh ấy sợ đấy.”

Oz quay người lại, nhìn về phía giọng nói vừa cất lên. Mái tóc đen dài, bộ váy trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ; đó là tất cả những gì Oz có thể nhận thấy ở cô gái đứng trước mặt mình. Cô gái ấy, đã không ngại ngần chạy tới và ôm chầm lấy cậu.

“Em biết mà. Anh đã tới gặp em! Mọi người đều ghét bỏ em, cho nên chẳng ai tới cả.”

“Khoan đã, tôi không hiểu cô nói gì hết! Đây là đâu mới được chứ!?”

“Anh đang nói gì vậy? Chẳng phải, anh vẫn thường tới đây chơi ư?”

“Anh đã luôn bên cạnh em mỗi lúc buồn mà. Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không bận tâm việc mãi mãi không thể thoát khỏi đây nữa.”

“CÔ…RỐT CUỘC LÀ AI!?”

“Em…là ai ư…?”

Con búp bê trên tay cô ấy trượt xuống. Cùng lúc đó, những ngọn lửa bỏng rát đột ngột bùng lên, bao vây căn phòng, như thể, ma thuật vậy. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!?”, mắt trừng lên, mồ hôi vã ra như tắm, Oz hét lên:

“DỪNG LẠI ĐI!!!”

“Ta sẽ giết ngươi.”

Lại là nó. Lại là giọng nói của cô gái lúc trước. Giờ đây, nó dường như đang ở rất gần, rất gần. Ác quỷ. Cô ta, cô gái ấy, đã biến thành ác quỷ. Tay siết chặt lấy cổ Oz và chĩa dao về phía cậu, miệng rít lên những câu chửi rủa đầy uất hận:

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi…Không bao giờ…Không bao giờ!!”

“Hãy nhớ lấy!! Dù ngươi có chạy trốn đến đâu, ta cũng sẽ tìm ra!”

“Ta sẽ từ từ tận hưởng nỗi sợ hãi của ngươi. Và rồi, vào khoảnh khắc cuối cùng, Ta sẽ tự tay giết chết ngươi!!”


*


“CẬU CHỦ! CẬU CHỦ!!”

A…Là giọng của Gil sao? Oz mở to mắt, tim giật thót, đau nhói.

“Sao thế? Cậu cứ thừ người ra mãi…Cái đồng hồ đó…có vấn đề gì ạ?”

“Ủa…? Chuyện gì vừa xảy ra vậy…?”

Oz gập đồng hồ lại, vẫn còn hơi ngờ ngờ về những chuyện vừa rồi. Ba đứa trẻ nhà Vessalius đưa nhau ra khỏi căn hầm trong lòng đất đó và trở về trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu.

“Cơ mà…Cậu cầm cái đồng hồ đó theo có được không?”

“Không sao đâu. Lát nữa ta sẽ hỏi bác xem nó là của ai.”

Có vẻ người kế vị Oz Vessalius cũng đã lấy lại tinh thần. Cậu quẳng cái hộp đựng lễ phục cho Gil, toan chạy đi…

“Cầm lấy nè! Chút nữa bà Kate sẽ chỉ cho cậu cụ thể hơn.”

“Không được đâu cậu chủ! Một đứa như em không có vinh hạnh để dự lễ.”

…Thế nhưng Gilbert vẫn kiên quyết giữ vững lập trường. Cậu chủ nhỏ thở dài:

“Hiểu rồi… Ta sẽ không ép nữa.”

“Nào, chúng ta cũng đi thay trang phục thôi, Ada!

Nói rồi, cậu dắt tay em gái chạy đi, không quên để lại cho Gil một cái lườm nguýt đến rách mặt.


*

Nhưng mà… Khi nãy có thật là mơ không nhỉ…?, Oz đưa tay sờ lên cổ, Cảm giác bị siết cổ…Dường như…vẫn còn sót lại…?


*


Trong khi đó, Gil đáng thương vẫn ngồi trên bậc thềm và suy nghĩ một cách ủ rũ.

“Làm thế nào đây…Sao mình đủ tư cách làm bạn cậu chủ chứ…”

Cơ mà, bộ đồ này đẹp thật, Gil nghĩ.

“Đẹp quá nhỉ? Bộ y phục đó, cho ta xem được không?”

Một giọng nói lạ lẫm đột ngột cất lên. Ơ…Ai? Là ai vậy…?



“KYA HAHAHA!”

“Nhìn này nhìn này! Thấy sao hả? Không phải trông ta giống hoàng tử lắm sao?”

“A… Nó sinh ra là để cho ngài mà. Ngài thích nó chứ, Doldum?”

“Hừm…Chất vải không được tốt lắm, nhưng… Chỉ cần di chuyển thoải mái là được, Doldee nhỉ?”

Là Gilbert…Nhưng lại, không phải cậu ấy. Ánh mắt đó, không phải là Gilbert.

“Chúng ta sẽ ban cho ngươi ân phước tuyệt vời nhất. Hỡi kẻ nối dõi của dòng họ Vessalius!”


*


Bầu trời…u ám quá…. Oz Vessalius đang tiến vào đại sảnh. Hình như đồng hồ chạy nhanh hơn bình thường thì phải. Giống như là, mình đang bị kéo xuống tận cùng của bóng đêm sâu thẳm…

*

“Ta nhất định sẽ chờ ngươi ở đây!”
 
Hiệu chỉnh:
PANDORA HEARTS
CHAPTER II-Giông bão tội lỗi

“ Vẫn là cô ấy, mà sao có cảm giác khác thường…?”




Oz Vessalius đã chính thức bước vào đại sảnh đường. Bản nhạc thân thuộc này, cậu gập chiếc đồng hồ lại, để vào túi áo, Nó… đang gọi mình sao…?

“Oz!”

“Bác Oscar …”

Oz chạy về phía tiếng gọi của công tước Oscar Vessalius- người chủ trì buổi lễ trưởng thành. Bên cạnh ngài là Ada Vessalius cùng một quý cô.

“Để ta giới thiệu với cháu…”

“Đây là con gái của nữ công tước Rainsworth. Tiểu thư Sharon Rainsworth.”

Sharon kính cẩn nhún chào người kế vị mới nhà Vessalius. Cô có mái tóc bạch kim suôn mượt, đôi mắt sáng cùng nụ cười tươi tắn và chỉ với một động tác cúi chào, hình như cậu chủ nhỏ đã bị hớp hồn bởi quý cô ấy. Mặt Oz đỏ bừng, lúng túng không nói nên lời.

“Hân hạnh được gặp ngài.”

“Ơ!? À vâng… Em cũng tới dự tiệc phải không…?”

“Dạ không, thật ra mẹ em mới là người được mời. Nhưng hôm nay bỗng nhiên bà cảm thấy không khỏe…Nên em thay mặt bà tới đây xin ngài thứ lỗi và cho phép bà vắng mặt trong buổi tiệc này.”

Nụ cười vừa tắt nhanh chóng xuất hiện trở lại trên khuôn mặt Sharon.

“Nếu có thể thế chỗ cho mẹ thì tốt quá. Tiếc là em chưa đủ 15 tuổi…”

‘Nhất tiễn xuyên tâm’, Oz đã bị hạ gục tức khắc khi biết Sharon nhỏ tuổi hơn mình. Cô gái nhỏ tuổi nhưng xinh đẹp, còn ai hợp với một người kế vị hơn Sharon chứ.

“Ngài Oz ! Sang năm em sẽ tròn 15 tuổi. Đến khi đó, xin ngài hãy khiêu vũ với em.”

“TẤT NHIÊN RỒI!”

Sharon dễ thương quá!!, cái bộ dạng hớn ha hớn hở của Oz lúc này thật không giống một chủ nhân đương nhiệm của gia tộc chút nào, có thể Sharon cũng thấy thế. Vậy nên câu nói tiếp theo của cô mới có thể khiến Oz vỡ mộng ngay tức khắc.

“Vậy, cũng đã đến lúc em phải về rồi.”

Cô nắm chặt tay Oz.

“Xin gửi tới ngài lời chúc chân thành nhất trong ngày sinh nhật thứ 15. Từ giờ trở đi, ngài sẽ có quyền tham gia những buổi tiệc xã giao. Sẽ có rất nhiều kẻ muốn tiếp cận hòng lợi dụng ngài…”

Tim mọi người như lỡ mất một nhịp vì câu nói ấy.

“Những kẻ đầy tham vọng mưu cầu cũng như khát khao quyền lực của nhà đại công tước… Nhưng tất cả bọn họ đều chỉ muốn áp đặt hình ảnh của cha ngài lên ngài mà thôi.”

“Tiểu thư Sharon…!”

Ánh mắt Sharon bỗng trở nên đáng sợ một cách kì lạ. Cô vẫn siết chặt tay Oz.

“Nhưng xin ngài đừng bao giờ quên…Rằng em sẽ luôn ở bên và ủng hộ ngài hết mình.”

“Vì nhất định…Mọi thứ sẽ kết thúc một khi bản thân ngài lạc lối…”

Nói rồi, cô ấy và một người đàn ông khác tiến ra khỏi đại sảnh đường. Oz vẫn đơ ra vì những gì Sharon vừa nói.

“Đến giờ rồi. Ta đi thôi, Oz.”

“Dạ…”


*


“Nếu Oz tiếp quản nhà Vessalius thì chắc chắn anh ta sẽ đứng về phía chúng ta. Khi đó anh mới là người gần gũi với anh ta hơn tôi đấy.”

Sharon nói với người đồng hành của mình.

“Kể ra cũng đúng.”

Anh ta trả lời.


*


Lễ trưởng thành của Oz đã được bắt đầu.

“Bằng thanh gươm thiêng liêng này, mọi tội lỗi chất chứ trong con sẽ được thanh tẩy.”

Cuối cùng…Mình cũng không nghe thấy tiếng của chiếc đồng hồ nữa. Oz đứng dậy, tiến về phía ‘Tháp đồng hồ tĩnh lặng’. Chỉ cần thề nguyện trước nó nữa thôi, là buổi lễ sẽ kết thúc. Gil, cậu đến rồi!, cậu nhìn thấy Gil khi tiến đến trước Tháp đồng hồ và cảm thấy vui hơn bao giờ hết; chính xác thì là cảm thấy may mắn khi nhìn thấy đứa bạn thân lúc buổi lễ chết tiệt này sắp kết thúc.


*


“Ngươi có chắc là đã hoàn toàn thao túng tên nhóc tóc đen không, Zwei?”

“Yên tâm, năng lực của tôi sẽ điều khiển được nó. Vì nó là nhân vật quan trọng để mở ‘Đạo’.”

“Cẩn thận đấy Doldum, đừng để mất kiểm soát.”

“Biết rồi mà.”

Ngoài trời mưa là thế, vậy mà vẫn có ba kẻ kì lạ mặc áo choàng đỏ đứng nói chuyện…

“Trước tháp đồng hồ cổ đã say ngủ từ 100 năm trước là người sẽ kế thừa tước vị danh giá theo lời tiên tri.”

“Nào. Bắt đầu đếm ngược!”


*


Oz mỉm cười, bắt đầu thề nguyện trước ‘Tháp đồng hồ tĩnh lặng”.

“Tôi xin thề sẽ bảo vệ danh dự của gia tộc Vessalius…Cho đến khi th.ân thể này tan biến và trái tim này ngừng đập.”

“Tôi xin thề, trước nơi đây và tất cả bạn bè.”

Cạch. Kim đồng hồ đã điểm 12 giờ. Boong. Boong. ‘Tháp đồng hồ tĩnh lặng’, đã đột nhiên gióng chuông.

“Khi người được chọn tiến đến vùng đất hứa, chuông đồng hồ một lần nữa sẽ vang lên để phá tan tĩnh lặng.”

“KHÔNG THỂ NHẦM ĐƯỢC. CHÍNH LÀ TÊN NHÓC ẤY!!”

Tử thần áo đỏ nở nụ cười ngạo nghễ.

Cô gái với mái tóc đen dài xuất hiện sau lưng Oz; người thừa kế giật mình hoảng hốt:

“Cô là…người lúc đó…!”

“Hô…’Đạo’ đang được mở ra ư?”

“Nơi âm thanh dẫn dắt ta đến…Lại tanh nồng mùi của bọn Thần Chết khát máu. Chúng tới rồi kìa.”

Ầm! Sau cô gái đó, ba Thần Chết trong bộ áo choàng đỏ xuất hiện.

“Tiếng chuông đã báo tên người được chọn. Việc tiếp theo chính là…”

Gilbert từ phía sau siết lấy cổ Oz, con dao lóe sáng, cắm phập vào ngực cậu chủ.

“…Lưỡi dao nhuốm máu từ người bạn thân nhất.”

“Giọt máu ấy, sẽ mở ra con đường đến vùng đất của người.”

Máu của Oz rơi xuống nền đất, rơi xuống từ con dao nhuộm màu đỏ sẫm trên tay Gilbert. Tiếp theo đó, một vòng tròn khổng lồ cũng hiện lên.

“Và giờ hành quyết đã điểm…!”

“Máu của ngươi…”

‘Gil’ thì thầm bên tai Oz.

“Vô cùng khác biệt…Rất hấp dẫn…Ta muốn…Nhiều hơn nữa…”

Mình không hiểu…Đau quá.Chuyện quái gì đang diễn ra thế này!? Oz không tin vào mắt mình nữa. Cậu không hiểu liệu đó có phải là Gilbert hay không, Lưỡi dao nhuốm máu từ người bạn thân sao!?

Một lần nữa, con dao lại được vung lên. Một lần nữa, máu Oz chuẩn bị nhuộm đỏ nó.

Một cơn gió lớn thổi tới, hất văng tất cả những gì xung quanh Oz, cùng với, giọng nói của cô ấy.

“Chậc chậc. Đã định không xen vào chuyện này, vậy mà…”

Vẫn từ phía sau lưng cậu, nó hiện lên. Lần này không phải cô ấy, mà là một con thỏ đen khổng lồ kinh dị, cùng cái lưỡi hái lớn hơn tất thảy và một mớ dây xích xung quanh. Nhưng nó đã biến mất ngay sau đó; thật khó tin được rằng con thỏ đáng sợ ấy, lại chính là cô gái lúc trước.

“Lại nữa… Vẫn muốn cản trở bọn ta à?”

B-RABBIT!

B-Rabbit liếc nhìn Gil, lúc này đã bất tỉnh, rồi cười ranh mãnh.

“Hehe… Tiếc quá ha? Ta đã ngăn tên nhóc liều lĩnh đó lại còn gì.”

Ánh mắt cô ta di chuyển nhanh chóng , cô đạp chân lên vai Oz, như một cách đánh dấu tạm thời.

“Tên nhóc này là con mồi của ta. Lũ Thần Chết các ngươi đừng hòng đụng vào hắn.”

“Con…con mồi…!?”

“Ta đã quyết rồi, ngậm miệng vào sẽ hay hơn đấy.”

“Này bọn Thần Chết kia, nếu các ngươi vẫn muốn giết hắn, thì ta sẽ dốc toàn lực ngăn cản. Ta sẽ không để người khác cướp đi vật sở hữu của mình đâu.”

Gil đã tỉnh lại sau khi B-Rabbit vừa nói xong. Cậu đã bình thường trở lại sau cú đập đầu vừa rồi.

“Nhưng chắc là không cần thiết đâu nhỉ? Có phải các ngươi…đến đây để đẩy hắn xuống Abyss không?”

B-Rabbit hỏi, một câu hỏi khiến cả Oz lẫn Gil đều sững người.

“KYA HAHAHAHA !”

Con thỏ đen nhe nanh cười ghê rợn.

“HAA…QUẢ LÀ CHUYỆN ĐÁNG MỪNG! “

Theo sự ra lệnh của nó, những sợi dây xích liên tục tấn công, phá tan đại sảnh đường.

Thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma, B-Rabbit ôm bụng cười nghiêng ngả, như thể đống hỗn độn trước mắt chỉ là một câu chuyện cười.

“Hát lên nào, lũ rác rưởi ngu xuẩn!! Cùng nhau chúc phúc trước khi chú cừu bé nhỏ này xuống Abyss nhé!”

Chuyện quái gì vậy? Chuyện gì…đang xảy ra vậy?, Oz đưa mắt nhìn Gil. Lúc này cậu người hầu nhỏ tuổi đang níu chặt áo của một Thần Chết, gào lên:

“Tại sao các người phải bắt cậu ấy đi?? THẬT VÔ LÍ!!”

“Gil, dừng lại! Mau chạy khỏi đây đi…!”

ẦM! Chớp lóe lên, sấm đánh ầm ầm.

“Ông là…!”

Nhờ ánh sáng của sấm chớp mà Gil đã nhìn thấy gì đó. Bàn tay đang níu chặt buông lỏng rồi thả ra. Oz thì khác. Cậu không nhìn thấy gì từ góc nhìn của mình. Người nối dõi nhà Vessalius đã mất hết bình tĩnh, cậu chộp lấy thanh kiếm bên cạnh, dùng hết sức bình sinh lao tới và …

“KHÔNG ĐƯỢC, CẬU CHỦ!!”

Không một chút do dự, Gilbert chạy tới chắn trước mặt Tử Thần đó, để bảo vệ hắn. Lưỡi kiếm của Oz đã vung lên, nhưng người bị thương lại không phải hắn, mà là Gilbert. Gil gục xuống cùng lúc với thanh kiếm trên tay Oz. Oz ôm đầu khuỵu xuống, tiếng hét của cậu vang vọng khắp căn phòng.

“Hehehe… Nghệ thuật quá nhỉ?”

B-Rabbit nhếch mép cười. Tuy nhiên, sau đó, con thỏ đã đen nhận ngay một nhát kiếm từ tên Thần Chết vừa rồi …

“Biến đi…Vong linh của Abyss.”

“Hehe…Được thôi.”

B-Rabbit nói rồi ôm lấy Oz, thì thầm:

“Ta sẽ chờ…cho tới lúc ngươi đến. Cuối cùng cũng tìm được rồi, chiếc chìa khóa của ta…”

…Và biến mất hoàn toàn.

“Oz Vessalius, ta, người thực thi phán quyết, ngay bây giờ, tuyên bố tội lỗi của ngươi chính là…”

Một Thần Chết tiến tới chỗ Oz. hắn cởi chiếc bao tay màu đen rồi đặt tay lên đầu cậu. phía sau hắn là bóng dáng của một con chim lớn với đôi cánh đen tuyền.

“Tội lỗi của ngươi chính là…Sự tồn tại của ngươi…”

Câu nói vừa kết thúc, cũng là lúc những sợi xích cuốn chặt lấy Oz và lôi cậu xuống một cái lỗ đen không đáy…


*


“Cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy, là một thế giới ngời sáng đến nao lòng. Đó cũng là lúc…Nhận thức của tôi bị bóng tối nhấn chìm…”
 
Hiệu chỉnh:
PANDORA HEARTS
CHAPTER III-Thỏ đen và trẻ lạc

Trong một ngôi nhà cũ kĩ ở nghĩa trang…

“Tiếng chim hót líu lo. Những tia nắng vàng rực rỡ.”

“Quả là thời điểm tuyệt vời nhất để thưởng trà.”

Xerxes Break đang ngồi uống trà và nói với giọng điệu vô cùng thoải mái. Đúng là ngoài một con người quái dị như anh ta ra, thì không một ai có thể từ tốn uống trà ở cái nơi tồi tàn ngay trong nghĩa trang này, với bầy quạ xung quanh.

“Đủ rồi, dừng việc uống trà lại đi Break.”

Là giọng của tiểu thư Sharon Rainsworth. Dù là ở nơi đâu thì trông cô vẫn vậy, thanh nhã, dịu dàng.

“Anh chủ quan quá đó.”

Giọng nói lại nhẹ nhàng cất lên, một lời nhắc nhở mà sao nghe êm ái tới vậy.

“Uầy, có gì đâu tiểu thư Sharon. Vẫn còn thời gian để kết nối ‘Đạo’ mà.”

“Cậu cũng lại đây ăn cây kẹo chứ? ‘Cậu chủ’ <3”

Break cợt nhả, bỏ ngoài tai toàn bộ những gì Sharon nhắc nhở. Anh ta vẫy vẫy cây kẹo, vừa cười vừa hỏi một người đàn ông nọ. Người ấy khoác lên mình một màu đen u ám, chỉ có đôi mắt hoàng kim đó, quen thuộc lạ thường.

“Nếu cứ lo lắng thái quá như vậy, cậu sẽ chẳng làm được việc gì nên hồn đâu.”

Break nhai nhai cái kẹo rồi vứt que xuống đất.

“Đây là nhiệm vụ tuyệt mật của gia tộc Rainsworth. Nên cậu nhớ kín miệng với cả tổ chức đấy.”

“Biết rồi, tôi sẽ không thất bại đâu.”

Người ấy lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Vậy, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”

Sharon chắp tay và nở một nụ cười rạng rỡ.

“Hãy cùng nhau, đưa Oz Vessalius trở về!”


*


Hộc hộc. Tiếng thở dốc vọng lại đều đều trong không gian tối tăm không một bóng người.

“Chết tiệt…Tại sao mình lại ở chỗ này chứ…!”

Oz Vessalius-người thừa kế của gia tộc Vessalius-là người duy nhất có mặt ở cái nơi tối đen như mực mà không ai muốn tới ấy, ABYSS.

“Dù mình có chạy đến đâu…thì khung cảnh vẫn không thay đổi…”

Ngưc Oz nhói một cái rõ đau. Cậu đưa tay sờ lên miệng vết thương do ‘Gilbert’ gây ra. Tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, từng hình ảnh, lời nói, đều hiện về trong đầu cậu chủ nhỏ.

Sứ giả từ Abyss sẽ đến bắt những người có tội ác tày trời.

Có phải các người đến để đẩy hắn xuống Abyss?

CẬU CHỦ…!

“Mình vẫn không tin, là Gil đã chết…!”

Oz siết chặt ngực mình, tâm trí cứ dằn vặt mãi.

“Đau quá! Không phải là mơ…”

Một con gấu bông nhỏ lơ lửng trước mặt Oz. Cậu ngồi thụp xuống.

“…Vậy nghĩa là…Nơi này chính là Abyss?

Đói quá…, bụng Oz đã bắt đầu kêu réo. Rắc rắc, tiếng rạn nứt của bức tường phía sau lưng cậu . Kèm theo đó, là một giọng nói kinh dị rợn người.

“Cuối cùng…Cũng tìm thấy ngươi…”

Một sinh vật khổng lồ gớm ghiếc xuất hiện sau giọng nói đó. Nó có đôi mắt đen sâu hoắm, trông như những lỗ đen vũ trụ vậy. Cái đầu hình quả bóng đã bị bóp méo hoàn toàn và đóng đinh, miệng bị khâu lại, toàn thân bê bết máu, thật kinh khủng. Nó nhoẻn miệng cười, cái miệng rộng ngoác tới gần đỉnh đầu, làm lộ ra cả hàm răng đáng sợ bên trong. Với tốc độ cực nhanh, con quái vật lao tới, dùng hai tay túm chặt lấy Oz và ấn cậu xuống đất.

“Một tên nhóc…Trông thật ngon lành…”

Oz phát hoảng tới mức tay chân dường như hóa đá, không thể cử động, cũng chẳng thể nghĩ được điều gì. ĐOÀNG! Một luồng sáng mang theo tiếng nổ lớn đâm xuyên qua cơ thể sinh vật nọ. Nó dần biến thành những mảnh vụn rồi biến mất. Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ mất có vài giây. Oz định thần lại, nhỏm dậy.

“Hê hê…Quả thật lũ ‘Trump’ rất hay nhiễu sự.”

Đôi bốt màu trắng, mái tóc đen dài…

“Tên nhóc đó, LÀ CỦA TA!”

B-Rabbit đang đứng trước mắt Oz, vẫn như vậy, trong cái áo khoác đỏ thắt nơ trắng trước ngực. Cậu ta hét lớn.
“Cô là…người lúc đó…”

“Hửm?”

“Đồ quấy rối!”

Oz vừa dứt lời thì lãnh ngay một dấu giày vào mặt. Và bất tỉnh nhân sự.


*


“Ngươi đúng là đồ yếu nhớt. Loại chain hạ đẳng như vậy xử lí dễ như bỡn.”

B-Rabbit ngồi trên bức tường và nói, để mặc Oz đang sợ hãi núp phía sau một chiếc tủ ở đằng xa.

“Chain?”

“Là tên gọi những sinh vật được sinh ra ở Abyss. Trump là cấp thấp nhất trong số đó.”

Cậu chủ nhà Vessalius vẫn núp phía xa, nhíu mày hỏi.

“Vậy…Cô cũng là chain hả? B-Rabbit?”

“Đúng thế.”

“Đám chain khoái tấn công con người lắm hả? Cô chả muốn giết tôi ngay lần đầu gặp mặt còn gì? Vậy là sao? Sợ gần chết luôn đó.”

“Ngươi lảm nhảm cái gì thế?”

“Ơ?”

Oz ngơ ngác.

“Lần đầu gặp mặt chẳng phải ta đã cứu ngươi khỏi lũ Thần Chết kia à?”

“Không rõ ngươi nhầm ta với ai, nhưng như vậy là bất lịch sự đấy nhé.”

Chẳng lẽ, đó chỉ là một giấc mơ? Oz nhớ lại những gì xảy ra dưới căn hầm trước buổi lễ. Rõ ràng, là cô ấy…!

“Với lại, đừng đánh đồng ta với lũ Trump hạ đẳng kia. Bởi vì ta chính là…”

Bộp. Chiếc tủ mở ra, bên trong là một hộp bánh. Oz nhảy cẫng lên, không để B-Rabbit kịp nói hết câu.

“Bụng réo òng ọc nãy giờ, được cứu rồi. <3”

Oz reo lên như bắt được vàng. B-Rabbit đang nói dở liền bị ngắt lại, bực mình phải biết. Cô bé nhìn Oz, thở dài.

“Ngươi rõ kì cục ha…”

Oz bê ghế mon men lại gần chỗ cô nhóc đang ngồi thao thao bất tuyệt.

“Mới nãy còn hồn siêu phách lạc, mà giờ không những hết sợ ta, còn nhanh chóng làm quen với nơi này nữa chứ.”

Vớ được hộp bánh, cậu chủ nhỏ ngồi gặm sạch, trông như thể một con sóc nhỏ đang nhấm nháp chỗ hạt dẻ của nó vậy. Vừa nhồm nhoàm ăn, Oz vừa trả lời B-Rabbit.

“Hừm…Chắc tại tôi đã chứng kiến nhiều chuyện kì lạ nên quen rồi. Trong tình huống như vậy nên chấp nhận để thích nghi thì tốt hơn.”

Trán B-Rabbit nhăn lại, nhưng rồi lại dãn ra không lâu sau đó, khi lẩn đầu cô nhìn thấy Oz cười.

“Hơn nữa, cô cũng đâu phải kẻ thù của tôi đúng không? Vừa rồi cô lại chẳng cứu tôi đấy thôi. Cảm ơn nha!”

Xem ra B-Rabbit có hơi dao dộng trước Oz. Lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, cô bé chỉ khoanh tay, gật gật đầu….
“Thần kinh tên này vững phết nhỉ…Không, có khi vì ngốc quá nên mới thế.”

…Rồi phán một câu cứ như bà cụ non.

“Alice. Tên thật của ta đấy.”

“Alice?”

“B-Rabbit là do người ta thích gọi thế thôi. Nhưng vì ngươi rất đặc biệt nên ta sẽ cho phép ngươi gọi ta bằng tên thật.”

Alice. Sao lại…

“Nhưng đừng hiểu lầm. Ta cứu ngươi chỉ vì mục đích cá nhân thôi. Chứ không có lí do nào ngoài lề cả.”
Có cảm giác gì đó rất thân quen, Oz nghĩ, tim đập nhanh hơn.

“Tóm lại bọn Thần Chết cũng vất vả lắm mới đẩy được ngươi xuống. Để ngươi chết lãng nhách thì thật phiền phức.”

“Vậy, cô định thế nào với tôi?”

Oz đặt hộp bánh xuống bàn.

“Cũng giống ngươi thôi. Ta muốn thoát ra khỏi Abyss.”

“!”

Một vẻ ngạc nhiên thoáng qua gương mặt cậu nhóc Vessalius.

“Vì vậy, ta cần một con người như ngươi.”

Alice nhảy xuống bàn, tiến về phía Oz. Cô nhóc ngồi sụp xuống trước mặt Oz, nở nụ cười ranh mãnh.

“Kẻ có thể trở thành người giao ước của ta…!”

Người giao ước…? Oz mở to mắt kinh ngạc.

“Chắc ngươi cũng nhận ra đây không phải một nhà tù bình thường. Abyss tồn tại ở một chiều không gian khác với thế giới của ngươi.”

“!?”

“Giữa hai không gian đó có một thực thể được gọi là ‘Đạo’. Nếu dùng sức mạnh tấn công thì ta có thể ép nó mở ra một lối thoát.”

Alice vò nát bông hoa hồng trên tay, khẳng định.

“Đến lúc đó…”

Cô nhìn Oz, ánh mắt vẫn không đổi.

“Cả ta và ngươi đều có thể thoát khỏi đây!”

Cậu nhóc Vessalius cười rạng rỡ, như thể lối thoát ra khỏi Abyss đã gần ngay trước mắt. Trong tâm trí cậu ta bây giờ, thoát khỏi Abyss dễ dàng như trở bàn tay. Có điều…

“Tuy nhiên…Giờ ta đang bị hạn chế nen không thể giải phóng sức mạnh được.”

…Không phải cái gì cũng có thể giải quyết một cách êm đẹp.

“Thứ có thể làm được điều đó chính là một giao ước. Ngươi chỉ cần gọi tên ta và đồng ý lập giao ước.”

Alice vừa nói vừa chìa tay ra trước Oz. Chỉ cần cậu ta nắm lấy bàn tay ấy và gọi tên cô, giao ước sẽ được lập.

“Ta có chuyện phải làm sau khi thoát khỏi đây. Và ngươi cũng muốn rời khỏi nơi này. Đồng ý không…?”

B-Rabbit vẫn chờ đợi với vẻ đắc thắng hiện hữu trên gương mặt xinh xắn. Cậu chủ nhỏ có phần hơi do dự. Rồi cậu quyết định lập giao ước với Alice. Mình có thể…thoát khỏi đây. Bàn tay run run của cậu vươn ra…

“KHÔNG ĐƯỢC! NGÀI OZ!!”

…Việc lập giao ước tưởng chừng như đã thành công, liền bị ngắt lại bởi một giọng nói. Cả hai người, Oz và Alice, đưa mắt xung quanh cảnh giác. Ngay sau giọng nói vừa rồi là sự xuất hiện của những đốm sáng nhỏ. Chúng bao quanh người Oz. Một thứ ánh sáng chói lòa vụt lên. Oz biến mất.


*

Oz đã thoát khỏi không gian tăm tối của B-Rabbit. Cũng không hẳn, vì những đốm sáng kia đã đưa cậu đến một nơi khác. Vẫn là Abyss, nhưng hoàn toàn không có sự hiện diện của Alice. Oz mở mắt, giật mình thảng thốt. Người đang nắm chặt lấy tay cậu là Sharon Rainsworth. Khuôn mặt cậu nhóc đỏ lựng ngay tức khắc.

“Sharon…!?”

“Vừa rồi thật nguy hiểm quá, ngài Oz.”

Sharon mỉm cười, vẫn là vẻ duyên dáng thường thấy ở những tiểu thư quý tộc.

“Nếu ngài nắm tay cô ta thì đã bị giết rồi.”

Sharon kéo Oz đứng dậy rồi sải bước về phía trước.

“Sao em lại ở đây?”

Xem ra nhóc này còn chưa chịu tỉnh ngủ.

“Xin ngài hãy yên tâm. Em đến để đưa ngài trở về.”

“Sau khi ngài bị rơi xuống đây, gia tộc Rainsworth đã tìm mọi cách để cứu ngài.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tay vẫn nắm chặt tay.

“Lúc biết tin em cũng muốn giúp, nên mọi người đã cho em vào đội cứu hộ.”

Vì…Vì mình à…? Mặt mày Oz đỏ dần, tim đập cực nhanh.

“Đi tiếp một chút sẽ có cánh cổng ma thuật để thoát khỏi đây, xin ngài hãy cố gắng đến đó.”

Oz khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Sharon cũng theo đà dừng lại. Cô hỏi Oz với giọng đùa cợt.

“Ngài, vẫn lo cho B-Rabbit sao?”

Cậu nhóc giật thót mình, bật lại ngay.

“Hả!? Không…”

“Thật ra…Cô ta chính là kẻ nguy hiểm nhất trong các chain hiện tại.”

Sharon đổi giọng, làm không khí xung quanh cũng trầm xuống.

“Giao ước là một nghi lễ cần thiết để duy trì sự sống ổn định của chain ở thế giới khác.”

“Hử? Nhưng cô ấy cũng đã tới bữa tiệc mà?”

“Cô ta chỉ được gửi tới đó tạm thời nhờ vào quyền năng của nơi này thôi.”

“Trước đây cũng vậy, B-Rabbit luôn nhảy vào phá đám mỗi lần ‘Đạo’ được mở ra. Sau đó cô ta còn sát hại toàn bộ những người lập giao ước với mình. Chắc chắn cô ta cũng định làm thế với ngài.”

“… Vậy sao?”

Oz im lặng, nhưng rồi lại giã đầu gãi tai nói.

“Đúng là có hơi đáng sợ…Nhưng cô ấy đã cứu ta hai lần.”

Ủa? Mình đang nói gì thế này…? Mình thật sự không biết gì về cô ấy. Vậy mà…

“Ta có lih cảm…rằng cô ấy không phải người xấu…”

Tại sao, mình lại có suy nghĩ như vậy…?

Sharon bật cười khúc khích sau câu nói của Oz.

“Ngài…Ngài đang nói gì vậy, Oz!?”

“Đúng vậy ha, ta…Ta ghét cô ấy mà.”

Riêng câu này của Oz chắc chắn không phải thực lòng.

“Không phải B-Rabbit đã chĩa dao về phía ngài và nói ‘Ta sẽ giết ngươi’ sao?”

Cậu chủ đơ người ra trong một khoảnh khắc. Có cái gì đó không ổn.

“Vậy mà ngài vẫn cho rằng cô ta không phải người xấu sao?”

Sharon vẫn cười nói, không phát hiện ra biểu hiện kinh ngạc của Oz.

“Tại sao…”

Oz khựng lại lần nữa. Sự kinh ngạc ấy, đã được thay thế bằng vẻ mặt ngờ vực, kinh hãi và những giọt mồ hôi lấm tấm.

“Tại sao em lại biết về giấc mơ đó…!?”

Sharon không nói gì, kéo tay Oz thật mạnh.

“Ta, chưa từng kể cho ai nghe về những chuyện mình chứng kiến.”

Chết…Không xong rồi!!

“Thật ra ngươi là ai…!?”

Oz hét lớn. Sharon quay đầu lại, một sự thật đáng sợ hiện lên trước mắt Oz. Gương mặt thanh tú của cô nổi lên những phần thịt lồi lõm, đôi đồng tử mở rộng rồi biến thành hai lỗ đen sâu hoắm. LÀ CHAIN! Nó cất giọng nói kinh dị của mình.

“Tiếc quá, bị phát hiện rồi.”

Lớp vỏ bọc bên ngoài dân dần bị lột ra. Con quái vật đang biến dổi trở lại về hình dạng khổng lồ. Những sợi tơ của nó cứ cuốn chặt lấy tay Oz, khiến cậu không tài nào nhúc nhích được. Quá trình biến ddoooir hoàn tất, trước mắt Oz là một chain với cái đầu lớn dị thường của trẻ con, những cái chân nhện có móng sắc lúc nhúc đến kinh tởm. Nó giơ một chân lên, chực giết Oz. Máu bắn ra, nhưng không phải của Oz. Alice đã đến kịp thời và đỡ đòn cho cậu. Vuốt sắc đâm xuyên qua cổ tay cô, mặt khác cũng không thể dập tắt được nụ cười ma mãnh của cô nhóc thỏ đen này.

“Nhà ngươi đúng thật là hết thuốc chữa…!”

Cô cằn nhằn không thôi.

“Tênh này là ‘Mad Baby’. Một chain có khả năng lừa người khác bằng cách xâm nhập vào kí ức của họ.”

“Nắm tay ta thì do dự mà với con bé dó lại không chút chần chừ sao? Kết nhỏ rồi chứ gì?”

Alice quay sang chất vấn Oz. Rầm! Roẹt! B-Rabbit lôi cậu sang một bên, tránh đươc đòn hiểm của Mad Baby.

“Ngươi mà chết thì phiền cho ta lắm!”

Họ nấp phía sau một bức tường nhỏ.

“Tại sao… Sao cô lại cứu tôi?”

Oz nắm lấy cánh tay bị thương của Alice rôi nói.

“Tôi thậm chí còn không biết chút gì về cô! Tại sao cứ nhất thiết phải là tôi!?”

Alice hất tay cậu ra, nhìn cậu ta bằng ánh nhìn không chút thiện cảm.

“Đúng vậy. Ta cũng chả biết tí ti gì về ngươi.”

“!”

“Nhưng trong lúc trốn thoát, tiếng gọi của chiếc dồng hồ đã dẫn dắt ta.”

“Ta đã lần theo vì âm thanh đó rất đỗi quen thuộc. Cuối cùng, nó đưa ta đến chỗ ngươi.”

“Đó là lúc ta hiểu ra, ngươi chính là người có thể đưa ta ra khỏi Abyss!”

Alice quay lại nhìn Oz, nở một nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.
“Chẳng có gì chắc chắn cả. Đơn giản ta chỉ làm theo những điều bản thân mình cho là đúng thôi.”

UỲNH UỲNH! Mad Baby phá sập bức tường. Nó xuât hiện từ sau lưng B-Rabbit một cách đột ngột, và rồi… Alice đẩy Oz qua một bên. Thứ chất dẻo bầy nhầy của Mad Baby cuốn chặt lấy cô gái nhỏ.

“B-RABBIT!!!”

Oz chỉ kịp hét lên như vậy trong khi sinh vật Abyss kia chuẩn bị nuốt chửng lấy cô bạn nhỏ của cậu.

“Chết tiệt…Nếu ta không bị giới hạn sức mạnh thì tên này…!”

Alice thở dốc.

“Có lẽ chỉ tới đây thôi…Một mình ngươi chạy thoát là được rồi…O…z…”

Cô bé dứt lời. Mọi thứ trước mắt Oz giờ chỉ là một màu đen không hơn không kém.

Ơ…? Mình đang làm gì vậy…? Oz nhặt đại một cây gậy dưới đất, rồi chạy tới. Cậu leo lên mình con quái vật, dùng hết sức bình sinh chọc đầu nhọn vào miệng nó.

Tại sao mình không chạy trốn? Mình muốn cứu cô ấy sao?

Dù cho không biết gì về mục đích của cô ấy, và không biết những lời nói vừa rồi có phải thật lòng hay không?

“Tôi nợ cô quá nhiều rồi, nhất định tôi sẽ không để cô phải chết đâu!!”

Cậu chủ nhỏ dùng hai bàn tay của mình nâng hàm răng khổng lồ ấy lên, nhảy vào bên trong.

Không đúng. Mình hoàn toàn không hiểu, chỉ biết rằng có chuyện gi đó rất kì lạ. Nhưng mình không muốn, đánh mất cô ấy tại nơi này!

Vì thế cho nên…mình…!

Oz vươn tay về phía trước, cốt là để chạm tới B-Rabbit.

“Alice!! Tôi sẽ lập giao ước với cô!!!”

Như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh, Alice mở lớn đôi đồng tử màu tím sẫm, nhoẻn miệng cười. ẦM ẦM!! GYAAA!!! Lại là luồng sáng ấy, giống như lúc họ gặp “Trump”. Sau một tiếng thét chói tai, Mad Baby bị xé ra thành từng mảnh nhỏ. Lúc này tay Oz đang nắm chặt lấy tay của Alice.

“Hehe, nói nhầm rồi nhóc.”

Cả hai cứ thế lơ lửng giữa không gian tối tăm của Abyss. B-Rabbit siết chặt tay, ngồi đè lên người Oz.

“Phải nói, làm ơn chứ?”

“!! Không lẽ…!”

“Cô sắp đặt tất cả…!?”

Alice không trả lời Oz. Cô bé liếm miệng vết thương trên cổ tay phải và… Nụ hôn đầu tiên của Oz đã bị cướp đi.

Đừng suy nghĩ. Cũng đừng chống cự.

Suy nghĩ của Alice cứ âm vang trong cái chốn tối tăm của địa ngục Abyss. Toàn thân Oz lại một lần nữa đơ cứng. Cậu thở dốc, nuốt nước bọt, cái gì đó đã trôi tuột vào cổ họng cậu.

Sức mạnh hiển nhiên này…Sẽ được giải phóng khỏi cơ thể…!

Alice ngồi dậy rồi biến mất trước khi cậu chủ Vessalius kịp định thần lại.

“Cảm ơn cậu nhóc. Vì đã trở thành tay chân của ta.”

Oz đột ngột mở mắt. Đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo giờ đã bị bao phủ bởi một màu đỏ sẫm.

“Hehe...Cuối cùng…Ta cũng có được nó! Cơ thể của ta!”

B-Rabbit đã chính thức chiếm hữu cơ thể Oz. ‘Cô ta’ nắm chặt lưỡi hái của mình, vung lên rồi rạch thẳng một nhát vào không gian đang dần nứt vỡ.

“Giờ ta có thể giải phóng sức mạnh rồi! Ta có thể, THOÁT KHỎI ABYSS!”


*


Rắc rắc! Break nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ phía lòng đất. Cả ‘người ấy’ cũng vậy. Anh ta kéo tay Sharon qua một bên. ẦM ẦM!! Một tiếng nổ lớn đến long trời lở đất.

“Đây…đây là…!”

“Ngạc nhiên thật đấy…”

Họ chạy lại chỗ vừa xảy ra vụ nổ. Nằm trên mặt đất là Oz Vesalius đang bất tỉnh nhân sự.

“Cậu nhóc đã tự thoát khỏi Abyss bằng sức mạnh của mình.”

Break vẫn ôm lấy tiểu thư Sharon.

“Không, không thể nào…”

‘Người ấy’ đỡ lấy Oz, với vẻ rất kinh ngạc.

“Chẳng phải đã thành công mĩ mãn rồi sao?”

Break tiếp lời.

“Đúng…vậy…”

Sharon đi tới, quỳ xuống bên cạnh Oz và người ấy. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua gương mặt cô gái trẻ.

“Cuối cùng chúng ta cũng có được chiếc chìa khóa Pandora. Không thể quay đầu lại nữa rồi.”

“Dù người này, có là thiên thần mang đến sự hủy diệt đi chăng nữa.”
 
×
Quay lại
Top Bottom