Post nốt oneshot này để bắt đầu longfic kia :3
Cảm giác như viết oneshot nhiều cảm xúc hơn longfic thì phải >.<
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ
part 2
Khi em 18 tuổi, anh là một cậu nhóc 8 tuổi.
Anh ít gọi điện cho em hơn. Cậu nhóc conan cũng vậy, Conan dường như xa nhà nhiều hơn.. Lúc thì đến nhà tiến sĩ Agasa ngủ cả tuần, lúc lại được mẹ đến đón qua Mỹ. Em không thể hiểu rằng, bản thân mình từ bao giờ đã cô đơn nhiều như thế này. Chỉ là mất đi anh, mất đi môt cậu nhóc mới quen một năm, mà em cảm giác như mình mất cả thế giới.
Phải chăng, trước đây, em đã phụ thuộc quá nhiều vào anh?
Shinichi, làm ơn!
Em có thể chờ đợi vô thời hạn, nhưng không thể chịu được, nếu anh rời xa em mãi mãi.
Khi em bước sang tuổi 19, anh là nhóc Conan 9 tuổi.
Em không thể tưởng tượng được, em đã nhìn Conan mỗi lần nghĩ về anh, như thể Conan là anh vậy. Em nhìn khuôn mặt càng lớn càng giống anh của Conan, mà lòng không ngừng đưa ra những giả thuyết. Nhưng em lại chẳng dám đưa ra lời kết luận, bởi vì em sợ rằng, Conan, cũng giống như anh lại rời xa em mãi.
Một ngày bình thường, Conan nghỉ học, nó nhìn em với cái nhìn chững chạc, nó mở miệng gọi em với giọng nói nghiêm túc đến phát sợ:
- Ran!
Nó kể cho em, từ ngày mà anh rời xa em khi ở Tropical Land, đến khi anh gặp lũ áo đen nào đó và thu nhỏ thành Conan.
Em đã khóc, em cũng không biết những giọt nước mắt ấy, là đau lòng vì anh đã lừa dối em, hay vì vui sướng khi anh vẫn luôn ở đây và chưa từng bỏ rơi em.
Conan - à không, anh nói rằng, Chúng ngày càng bành trướng trên lãnh thổ Nhật Bản. Và anh có manh mối của Chúng, anh sẽ rời xa em để đối mặt với Chúng. Anh muốn em an toàn chờ anh.
Em đã khóc rất to, khóc như một đứa trẻ nhỏ thèm kẹo. Em cầu xin anh cho phép em đi cùng, và mặc dù anh đã do dự rất lâu, anh đã đồng ý.
Anh nói, em chỉ cần ở bên anh, là Thiên thần hộ mệnh tiếp cho anh thêm sức mạnh chiến đấu.
Em nhìn anh mỉm cười nắm nhẹ tay em, em đã cảm thấy nụ cười đó thật u buồn và đầy sợ hãi. Em siết chặt tay anh, như muốn an ủi anh.
Vào một ngày đẹp trời khi em là thiếu nữ 20 tuổi, anh trở lại thành chàng trai 20 tuổi nhờ một loại thuốc tạm thời nào đó.
Anh nói với bố mình rằng, sau một năm vất vả, cuối cùng cũng đã tìm ra địa điểm chính xác của ông Trùm.
Hôm đó, anh nhẹ nhàng ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên trán em, nói rằng, ... anh yêu em.
Em hiểu rằng, đó chính là một lời hứa, rằng anh sẽ trở về bên cạnh em, và cho em thứ em đã mong mỏi. Em cố gắng xoa dịu trái tim mình, tin tưởng vào khả năng của anh, bản lĩnh của anh, và lời hứa của anh. Nhưng trái tim lại không nghe lời.
Em nắm chặt tay anh khi anh định trở về phòng ngủ. Chính bản thân em cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu, mà dám hôn nhẹ lên môi anh. Mỉm cười khi anh sững người lại.
Em tin rằng, anh sẽ không bỏ rơi em một mình trên thế gian vốn cô độc này.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng còn chưa kịp phủ lên thành phố này, em bật dậy với cơ thể đầy mồ hôi. Em sợ, Shinichi. Em mơ thấy em đứng đấy, nhìn anh với Shiho một cơ thể đầy máu, trong khi em chỉ thét gào tên anh. Shinichi, em thật sự rất sợ. Em chạy nhanh sang phòng anh, phòng Shiho, phòng của Hattori. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, em lại chậm trễ rồi, lại một lần nữa để anh bỏ đi, bấp bênh giữa sự trở về và ra đi mãi mãi.
Em nhìn thấy bố anh nói chuyện với một ai đó, khuôn mặt đầy sự lo lắng và sợ hãi. Em nhanh chóng trèo vào cốp xe của chiếc ô tô gần đấy. Rồi cùng với bố anh đến nơi... có anh.
Ánh sáng đập vào mắt em khi em chui ra khỏi thùng xe lúc bố anh dừng xe. Em choáng váng khi nhìn thấy ánh sáng quá nhanh khi đã thích nghi với bóng tối, và hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, là anh ôm chặt Shiho, cả chiếc áo trắng đầy máu dưới chiếc súng của một người phụ nữ. Em sợ hãi với cảnh tượng trước mắt. Bỗng dưng người phụ nữ bị khống chế bởi bố anh. Em chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy một kẻ mặc áo đen với mái tóc thật dài màu trắng đang ngắm súng vào anh. Lúc đó đầu óc em trống rỗng, em chạy thật nhanh đến ôm chặt anh.
Sau một tiếng động nào đó mà em không thể nghĩ ra, em đã mất ý thức. Em chỉ nghe thấy tiếng anh thét to, như phá vỡ cả hành tình này :
- Ran!!!
Em mỉm cười nhìn anh. Khuôn mặt anh tràn ngập lo sợ. Em đã rất vui đấy, thật đấy! Vì lần đầu tiên, anh bỏ vụ án để ôm lấy em. Lần đầu tiên em biết rằng, em quan trọng với anh như thế nào.
- Ran! Làm ơn đừng ngủ.
Năm em 20 tuổi, anh là một đứa trẻ 9 tuổi, sau khi thuốc tạm thời hết hiệu lực.
Em nằm mơ thấy mình chơi vơi trong một khoảng không đầy cát trắng, mù mịt, không lối ra. Em cảm giác cả cơ thể mình lâng lâng không sức sống. Em đã chêt rồi sao? Em đã được lên thiên đường rồi sao?
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Shinichi, em xin lỗi! Em đã hứa sẽ mãi chờ đợi anh. Em xin lỗi.
Shinichi..
Shinichi...
"Không..."
Em bất lực trong khoảng không đầy cát trắng ấy. Em khuỵu gối xuống, buông xuôi mọi thứ. Lúc em muốn bỏ lại mọi thứ sau lưng để tìm về với Chúa, em nghe thấy giọng nói của anh. Thật kì diệu. Khoảng trống quanh em biến mất, thay vào đó là thứ ánh sáng ấm áp sưởi ấm cơ thể em. Shinichi, anh đã nói, anh sẽ tìm thấy em dù em ở bất cứ đâu mà. Cũng như lần em suýt chết dưới biển trong chuyến đi chơi biển của chúng ta, tưởng chừng như chỉ một phút nữa thôi em sẽ chết, em lại nghe thấy tiếng anh gọi tên em, khiến em có thêm sức mạnh để chiến đấu.
Khi em 21 tuổi, anh là chàng trai 21 tuổi.
Trong cơn mộng mị, em nhìn thấy anh, ngồi trên một chiếc ghế kể lại những kỉ niệm của em và anh. Anh kể rất say sưa, anh còn khóc nữa. Em muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó, nhưng cánh tay lại không có sức lực.
Em đứng đó, cùng khóc với anh.
Em đau lắm...
Em xin lỗi.
Lần sinh nhật 21 của em và cũng là qua sinh nhật anh 5 tháng kém 3 ngày.
Trong mơ, em thấy em tỉnh dậy bởi một giọng hát khủng khiếp. Em cố bịt chặt tai thế nào thì tiếng hát đó vẫn cứ vào được trong đầu. Em chỉ muốn hét lên rằng.
Thôi đi, Shinichi.
Có phải anh đang bức em chết không?
Nếu có thể em chỉ muốn dậy đạp anh bằng những đòn karate...
Đạp anh...
Em ngạc nhiên khi đôi tay vô sức lực trước đây của em có vẻ vung vẩy trong không khí. Em vui vẻ mở đôi mắt nặng trĩu và đình công sau quãng ngày luôn được nhắm. Đập vào mắt em là một anh đang say sưa hát. Em nói nhẹ:
- Có phải anh định giết em bằng giọng hát khủng khiếp đó?
Em bất ngờ khi anh ôm chặt em vào lòng. Em mỉm cười hưởng trọn giây phút bình yên đó.
Khi em và anh 22 tuổi.
Anh mời em đi ăn trên nhà hàng Beika Center. Đúng tại bàn ăn đó, anh nhẹ nhàng buông lời cầu hôn. Với mái tóc gọn gàng, quần áo bảnh trai và đôi má ửng hồng. Anh đưa một bó hoa hồng và một chiếc nhẫn đến trước mặt em, nói:
- Làm vợ anh đi!
Và em từ chối.
Em muốn hoàn thành khóa học Luật của mình.
Khi em và anh 23 tuổi.
Vẫn cái bàn của nhà hàng Beika Center. Vẫn thái độ ngại ngùng và bó hoa tươi đó, anh nhẹ nhàng nói:
- Kết hôn với anh đi.
Em lại từ chối.
Vì em muốn là một Luật sư tài giỏi.
Năm em 24 tuổi, anh cũng 24 tuổi.
Em và anh dạo chơi nơi công viên sau khi xem một bộ phim tình cảm. Bỗng nhiên, tiếng hô "Cướp cướp" vang lên vang vọng khắp con phố. Một ai đó chạy lướt qua em với một con dao trên tay. Ai cũng sợ hãi không dám chạy theo. Anh buông tay em và chạy theo tên cướp đó.
Lúc trở lại, trên cánh tay anh là một vết thương lớn. Anh nói anh đã giao tên cướp cho cảnh sát trước sau đó mới trở lại kiếm em. Em vừa băng bó cho anh, vừa khóc.
Anh bỗng ôm em vào long, nhẹ nói:
- Thôi nào, anh yêu em.
Em ngước lên nhìn anh, mỉm cười dịu dàng:
- chúng mình lấy nhau nhé.
Chẳng cần nơi băt đầu thật đẹp, chúng ta vẫn sẽ có cái kết thật hoàn mĩ.
Anh biết không? Em đã chờ đợi 3 từ đó đã lâu rồi. Chỉ cần 3 từ đó thôi, sẽ gắn kết anh và em thật bền chặt.
Shinichi...
Anh là đồ ngốc.
Anh mà nói 3 từ đó hai năm trước, bây giờ có phải chúng ta đã có con rồi không.
3 tháng sau, anh là em vĩnh viễn là của nhau bằng một lời thề: Nguyện chung sống suốt đời suốt kiếp.
Em yêu anh.
Khi chúng ta cùng bước sang tuổi 70.
Em và anh cùng nắm tay nhau xem lại video quá trình trưởng thành của Conan - con trai chúng ta. Em nhẹ nhàng gối đầu lên vai anh. Chúng ta đã cùng lớn lên, cùng trưởng thành, và cùng già đi như thế. Anh nói với em:
- Anh không muốn chết đi, vì anh sẽ không được ở bên cạnh em nữa.
Em mỉm cười nói:
- Đồ ngốc, với những gì chúng ta đã trai qua, thì chúng ta xứng đáng hưởng hạnh phúc trọn đời trọn kiếp.
Anh hôn nhẹ vào trán em:
- Người ta nói anh là Holmes của Nhật Bản. Nhưng anh may mắn hơn rất nhiều, vì anh có người bạn đời tuyệt vời trong khi, Holmes thì không có.
<Ran Mori>
(End)