2.
"Anh không đủ tỉnh để có thể say
Và không đủ say để ngăn mình nhớ"
Tokyo tháng sáu là mùa mưa. Cơn mưa tháng sáu bay bay,chẳng đủ ướt mềm vai áo nhưng lại đủ để phiền lòng con người. Một giọt mưa dù là thưa thớt nhưng nó cũng rất dễ dẫn con người ta trở về với hoài niệm quá khứ, gợi lại những câu chuyện tưởng như đã chìm vào quên lãng.
Làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa,còn nỗi nhớ thì dài rộng thêm.
**
Quán bar hôm nay rất yên tĩnh. Ánh nến đong đưa,tiếng nhạc Jazz dịu dàng vang lên khẽ khàng như sợ sẽ làm phiền những vị khách ở đây.Không quá vắng khách nhưng ai cũng an phận thủ thường,không khí khác hẳn với lần đầu anh gặp cô.Có những đôi tình nhân,bạn bè hay đối tác, cũng có những người ngồi một mình,gục đầu,dáng vẻ trĩu nặng tâm sự, của tình yêu lứa đôi hay của cuộc sống bộn bề.
Cũng giống như anh.
Saguru ngồi trên quầy ,đưa mắt nhìn ánh đèn rực rỡ, mờ mờ ảo ảo.Người phục vụ lặng lẽ rót rượu vào ly, anh cúi đầu nhìn chúng,rồi lại nhớ đến cô.
Lần đầu tiên gặp cô cũng là ở quán bar này. Giữa đám đông nhảy múa thác loạn, cô lười biếng ngồi trên ghế cao,cầm ly rượu rồi cười dửng dưng. Váy đen lông vũ cùng ly rượu vang đỏ tôn lên làn da trắng, đôi giày cao gót bạc rơi nghiêng ngả dưới đất, lộ ra đôi bàn chân nhỏ bé,xinh xắn.Nhưng điều ấn tượng nhất là mái tóc nâu đỏ, chúng ngắn ngang gáy,đủ tôn lên cá tính của cô.
Phóng khoáng, bất cần.
Cô loạng choạng đến chỗ anh,tay ôm ly rượu,nở nụ cười mê hoặc,thì thầm bên tai anh:
" So với trà,em càng thích rượu hơn".
Có lẽ cô say rồi lên mới táo bạo như thế. Nhưng khi ấy anh chẳng để tâm đến.Bởi anh vẫn ôm nỗi đau của mối tình đơn phương, vấn vương với hồi ức xưa cũ,vẫn chơi vơi nơi ngã ba tình. Mối tình đơn phương năm năm rút cạn sức lực của anh. Anh vẫn cứ nghĩ chỉ cần cố gắng là sẽ được đối phương hồi đáp,trái tim cho dù làm bằng đá thì cũng phải nóng lên chứ?
Sự thật là cho dù anh có nói,có hét to bao nhiêu lần cũng không có được kết quả như mình muốn.
Đồng bệnh thì tương liên, hai con người tựa vào nhau mong tìm được chút hơi ấm, vì họ sợ cô đơn. Rồi chẳng biết từ khi nào đã chìm sâu trong tình yêu lưng chừng ấy.
Tình đến tự thưở nào..
Các cặp tình nhân yêu nhau đều sẽ nhớ nhung, sẽ quyến luyến, sẽ nói những lời ngọt ngào hay hẹn ước những điều cho tương lai. Còn anh và cô chỉ im lặng.Chẳng ai chịu cho đối phương một danh phận,một danh xưng đáng có rồi lại vô tình làm tổn thương nhau bằng những điều nhỏ nhặt. Người ta yêu nhau sẽ cùng nhau đi xem phim,ăn uống còn cô và anh lại chọn cách đồng hành trên chiếc mô tô vào mùa lá đỏ mà không rõ phương hướng. Không biết tương lai sẽ ra sao, sẽ thế nào. Mù mịt ? Giông bão? Nó u ám như tiết trời tháng sáu bây giờ.
Bầu trời tháng sáu xám ngoét đến đau lòng.
**
Cả hai đều đã vượt qua nỗi đau của chính mình. Nhưng vượt qua không có nghĩa là đã sẵn sàng đón nhận tình cảm mới. Có lẽ vết thương của cô mau lành hơn anh. Shiho đã chủ động nắm tay hay đòi anh ôm hôn, tặng quà, đưa cô đi đâu đó. Lúc đầu anh còn bài xích nhưng dần dần lại tận hưởng, cảm nhận niềm vui lan ra từ đáy lòng.
Có lẽ là đã yêu.
Anh chẳng biết nói những lời ngọt ngào, hoa mỹ cũng chẳng biết cách bày tỏ. Sợ chủ động sẽ khiến cô không thích, sợ bản thân sẽ lỡ làm điều gì khiến cô không vui nên anh chọn cách im lặng nhìn cô hoặc cười trừ. Có lẽ là cái giá phải trả cho mối tình đơn phương kia quá đắt, khiến anh như con ốc thu mình lại trong chiếc vỏ,không đủ can đảm.
Vốn đã quen cô độc nên khi có được tình yêu lại chẳng biết cách nắm giữ.
**
Trước nhà cô có một cái ngã ba mà ở đó anh và cô đã trao nhau vô số nụ hôn tạm biệt. Mỗi lần đến đó anh đều mong nó có thể dài hơn hoặc thời gian có thể ngưng lại để anh và cô không phải chia tay. Mỗi lần đưa cô về nhà anh đều lặng lẽ đợi cô khóa cổng rồi mới về. Cô mời anh vào nhà mình nhưng anh luôn từ chối vì anh chưa sẵn sàng, sợ khi gặp gia đình cô anh lại chưa đủ tươm tất.
Anh vẫn nhớ rất rõ khi anh từ chối vào nhà,nét mặt cô thất vọng ra sao, biết bản thân mình đã yêu cô sâu sắc.Anh sẽ đến bên cô, sẽ cho cô danh phận, sẽ giới thiệu cô là bạn gái của Hakuba Saguru.
Nhưng giấc mơ ấy đã bị cô bóp nát.
Cô gọi điện hẹn anh. Anh biết khi nhận được cuộc gọi từ cô, bản thân đã hạnh phúc thế nào. Cô và anh gặp nhau nơi ngã ba nhưng là để nói lời chia tay. Anh thắc mắc tại sao, thì cô trả lời:
" Em mệt rồi"
**
Saguru nâng ly uống tiếp. Hương vị của rượu làm mắt anh cay xè,đầu óc quay cuồng. Anh say rồi nên mới tưởng cô đang ngồi ở đây, kế bên mình.
Cầu xin em, anh gọi điện thì đừng nghe máy vì khi ấy anh say mất rồi.
Chỉ vì thiếu can đảm, anh liền bỏ lỡ. Vì tự ti nên đã đánh mất. Anh muốn một lần được lắng nghe trái tim của mình, làm điều mà anh chưa kịp làm. Saguru cầm điện thoại, ấn một dãy số đã quen thuộc, nói ra ba chữ mà anh luôn tâm niệm..
Đầu dây bên kia là tiếng nức nở của người con gái.
"Mình tự rời bỏ nhau, say đến điên dại, say hết kiếp người, say cho cháy lòng.."
**
Giá như em có thể kiên nhẫn hơn,
Giá như anh có thể can đảm hơn,
Giá như khi yêu em đừng để lí trí xen vào,
Giá như em được nghe theo trái tim mình,
Giá như mình có thể gặp nhau đúng thời điểm..
Để chúng ta có đi bên nhau trên một con đường mới trong thế giới của hai người.
Giá như..
**
Ai trong chúng ta đều đã từng hối hận, đều đã từng tự trách bản thân, đều muốn một lần sống cho lí trí. Nhưng bạn đã từng thử nghĩ chưa, nếu bạn chọn lí trí , có thể sau này bạn sẽ hối hận. Hối hận vì buông bỏ, tiếc nuối vì bỏ lỡ, thắc mắc vì mãi không biết được câu trả lời..
~ The End ~