Um! dễ thương :3
Khụ...Hana nàng ơi ta đã trở lại và comt cho nàng đây. Có vui không nàng ^^ thôi khỏi nói ta cũng biết là nàng rất vui mà
Khụ...ta tự kỉ xíu thôi, hết rồi :3
Thật sự là ta đọc mấy hôm rồi bây giờ đọc lại để comt a~~~ :v nàng không được mắng ta :3
“Em không cần thuộc về thế giới của tôi. Chỉ cần em yêu tôi. Tôi sẽ tự tìm cách đặt dấu chân tôi vào thế giới của em”
Mở đầu, câu nói này của Shinichi ta rất thích nhưng mà quá nhiều "Tôi" rồi nàng, hơn nữa "dấu chân tôi" khiến người đọc có cảm giác thừa và lặp lại. Riêng câu nói này Shinichi đang vào ngôi một, ngôi "tôi" để nói thì không cần "dấu chân tôi" đâu nàng "đặt chân" là được rồi người đọc cũng hiểu "À đó là Shinichi đặt chân và thế giới của Ran" còn "dấu chân" đó in như thế nào thì vào chap nàng hãy nói.
Đưa tay khui chai rượu, rót cho mình một ly, thuận tay rót luôn vào ly đối diện. Anh nâng ly lên cụng nhẹ vào ly còn lại, sau đó nhấp một ngụm.
Câu đầu không có chủ ngữ nhé nàng. Ai "đưa tay khui chai rượu"? Shinichi đúng chứ. Thế thì nàng thêm "Anh" hay "Shinichi" vào đầu câu, ở dưới đã có "Anh" rồi vậy thì sẽ thêm "Shinichi" vào.
Anh cũng không nhớ rõ nữa. Anh chỉ biết, đêm nào cũng vậy sau khi hoàn thành hết sứ mệnh của mình, thời gian ngắn ngủi còn lại cô dành cho anh. Từ bao năm nay, luôn là như vậy. Và cô cũng không ở lại lâu. Khoảng 00h của ngày hôm sau là cô lại vội vã ra đi. Anh đã quá quen với điều đó, cho nên anh cũng không bao giờ níu giữ cô ở lại.
Đoạn này hơi tối nghĩa. "luôn là như vậy" ý chỉ "Ran luôn dành thời gian ngắn ngủi cho Shinichi" hay "Ran không ở lại lâu, vội vã ra về". Câu "Từ bao năm nay, luôn là như vậy. Và cô cũng không ở lại lâu." nàng nên nối hai câu làm một, bỏ từ "và" thay bằng "nhưng" chỉ sự đối lập "Ran ở bên Shinichi nhưng không qúa lâu" sẽ rõ nghĩa và nối với vế sau hơn.
Càng gặp cô, lòng anh càng nung nấu đặt dấu chân mình vào thế giới của cô.
Nàng lại "dấu chân" nữa. Trước đó rất hay, rất tốt, mạch lạc vô cùng chau chuốt không có chỗ nào gọi là khựng lại như khi ta đọc cái câu này, ngay cái chỗ "đặt dấu chân mình" thì bỗng nhiên khựng lại. Nàng bỏ "dấu chân" đi "đặt chân" là được rồi.
Anh nhớ chuyện năm năm về trước.
Tổ chức áo đen bị tiêu diệt. Cuộc chiến vì công lý đã thắng lợi. Nhưng niềm vui không trọn vẹn khi không hề có công thức thuốc giải nào được tìm thấy. Ngay khi Ai báo tin cho anh, anh đã thật sự gục ngã.
Chỗ này, Shinichi đang hồi tưởng lại đúng không, theo ta nàng nên cách nó ra bằng dấu chấm hay in nghiêng nó thể hiện đó là quá khứ, ví dụ
Anh nhớ chuyện năm năm về trước.
...
..
.
Tổ chức áo đen bị tiêu diệt. Cuộc chiến vì công lý đã thắng lợi. Nhưng niềm vui không trọn vẹn khi không hề có công thức thuốc giải nào được tìm thấy. Ngay khi Ai báo tin cho anh, anh đã thật sự gục ngã.
Còn nữa, câu "Cuộc chiến vì công lý đã thắng lợi. Nhưng niềm vui không trọn vẹn khi không hề có công thức thuốc giải nào được tìm thấy." nàng tách ra làm hai câu, tại sao phải tách? "niềm vui không trọn vẹn" niềm vui nào mà không trọn vẹn? Phải là niềm vui vì chiến thắng nhưng không tìm được thuốc giải đúng không? Thế thì nàng sửa dấu "." thành dấu "," hoặc bỏ dấu "." đi nối hai câu này làm một mới đủ nghĩa là "cái niềm vui ở đây là chiến thắng nhưng không trọn vẹn là không tìm được thuốc giải", câu " Ngay khi Ai báo tin cho anh, anh thật sự đã gục ngã." nàng nên bỏ bớt từ "cho anh" đi. Một câu có đến hai từ anh, một sự lặp lại không hề đúng.
Sống và trở về để làm gì khi vòng tay bé nhỏ của anh không thể ôm cô vào lòng.
Sống và trở về để làm gì khi đôi mắt anh không thể nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi môi anh không thể chạm vào đôi môi cô…
Sống và trở về để làm gì khi anh không thể trả lại cho cô một " Kudo Shinichi" nguyên vẹn.
Ta rất thích và cực kì ấn tượng với cách diễn tả của nàng ở ba câu này. Nàng sử dụng phép lặp lại đối với cụm " Sống và trở về để làm gì khi..." nhấn mạnh một cách rõ ràng, chân thực sự bất lực, vô dụng, đau khổ của Shinichi. Chỉ có thể nói, ta rất thích đoạn này!
Cả anh và cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân. Chỉ có hai đôi mắt là quấn quýt ánh nhìn của nhau không thể rời ra. Một lúc sau, cố kìm nén tiếng thở dài, anh khe khẽ lắc đầu. Đôi mắt cô mở to lên trong sự ngỡ ngàng tuột độ nhưng rồi nụ cười nhanh chóng nở trên phiến môi anh đào.
"Tột độ" không phải "tuột độ" nhé nàng.
Anh mỉm cười vu vơ khi nhớ lại lời cầu hôn cách đây một năm trước của cô. Chắc chắn anh sẽ từ chối thôi. Làm con trai mà để con gái chủ động vậy là không tốt. Sau này làm sao anh có thể ăn nói với những đứa con của anh. Để giữ thể diện, anh phải chuẩn bị một lễ cầu hôn hoàng tráng mới xứng tầm.
"hoành tráng" không phải "hoàng tráng" nàng.
Cụm từ này xuất hiện khá nhiều nhưng sao lại không có dấu cuối câu vậy nàng? Đó là một câu trần thuật, đã là một câu thì phải có "." cuối câu chứ nàng. Nàng xem lại và thêm vào nhé!
Part 1 này thể hiện nhiều cảm xúc, bất lực, đau khổ, tự vấn của Shinichi và thái độ hờ hững, hư hư thực thực của Ran ^^ Ran có vẻ nắm quyền chủ động mọi thứ ở đây nhỉ, để lại cho Shinichi cái cảnh "chờ người nơi ấy". Dù sao, hành Shinichi cũng là một thú vui tao nhã của ta. Thấy hắn như thế ta có lòng thỏa mãn chưa từng có ^^
Nàng viết một part nhiều cảm xúc hòa trộn hài hòa như thế thì ta làm sao ><!!!!!!
Câu văn mượt, chăm chút tỉ mỉ, khi cần hoa mĩ có hoa mĩ, khi cần mượt có mượt. Ta cũng không biết nói sao nữa ^^ khen nàng nhiều quá rồi, phải có lỗi cho ta sửa chứ :v
Nàng lại đi theo xu hướng viết fic bí ẩn hại não rồi T.T ta mong part tiếp quá đi, sẽ là HE chứ nàng nhỉ mặc dù không hy vọng, với cái kiểu viết buồn buồn buồn everywhere của nàng thì...
p/s: mong part mới a~~~~