[Oneshot] Nụ hồng giấu trong tim

yubytran

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
24/3/2013
Bài viết
51
Title: Nụ hồng giấu trong tim
Author
: Yuby
Disclaimer: Thuộc về nguyên tác gốc
OOC: Không hẳn là thay đổi nhưng do góc nhìn của tớ về nhân vật có thể khác với nhiều người nên tớ sẽ khắc họa theo ý tưởng của tớ
Category: Romance.
Status: Đang tiến hành
NVật trung tâm: Miyano Shiho
Summany:
Tình cảm không dễ tồn tại cho nên nó cũng chẳng dễ mất đi. Yêu thương là những cung bậc cảm xúc rất tự nhiên của mỗi người, ta không thể ép trái tim mình yêu ai, cũng chẳng thể ép nó buông bỏ tình cảm với ai được, cho nên vì thế, thứ cảm xúc của riêng mình ta, hãy cứ yêu đi để bản thân mình không nuối tiếc
Note:
Khi đọc fic này, mình mong các bạn sẽ đọc một cách chậm rãi. Fic viết ra dành cho những ai chọn cô đơn làm gạch đầu dòng cuộc đời. Nói một chút về fic này thì nó hơi dài so với một oneshot vì được chia nhiều phần lắm nhưng mình không thích đặt thành một shortfic.
Mình mong sẽ hoàn thành thật sớm trước khi mình thi chuyển cấp sang lớp 10, xem như đây là động lực đi thi.
 
#1. Những đêm không ngủ

Đêm. Đã 23h30 nhưng Newyork vẫn còn náo nhiệt, dưới lòng đường xe cộ vẫn tấp nập, hàng trăm đôi tình nhân đang cùng nhau nắm tay , rảo bước thật chậm trong cái lạnh của mùa đông Hoa Kỳ. Những tưởng những ngày thế này, người ta phải ngồi co cụm ở trong nhà nhưng thật may là năm nay tuyết rơi ít hơn so với mọi năm cho nên các cặp tình nhân tha hồ hẹn hò trong những ngày đông có phần lạnh giá này. Thực ra mùa đông không phải lúc nào cũng lạnh như chúng ta tưởng tượng, nhiều khi còn ấm áp và sôi nổi hơn cả mùa hè nếu ta có được một người cùng ta bước qua nó, thế thì mọi sự tẻ nhạt đều hóa hư vô. Trên tầng 30 của một tòa nhà cao cấp hơn 50 tầng, qua lớp dày của khung cửa sổ căn hộ, người con gái có mái tóc màu nâu đỏ vận một chiếc áo sơ mi trắng dài quá eo cùng chiếc quần short ngắn, cô tựa lưng vào bức tường, trên tay cầm một tách espresso nóng. Cả căn phòng chỉ là một màn một màn đêm tĩch mịch, duy chỉ có một thứ ánh sáng màu vàng hắt ra từ đèn ngủ khiến bóng người thiếu nữ in trên từng mảng tường .

Cô nhấp môi uống một ít, gặm nhắm cái vị đắng đến khó chịu của cà phê khiến nhíu mày thật khẽ, có lẽ cô để hơi nhiều cà phê. Vốn dĩ không phải là người nghiền cà phê như nhiều người, cũng chẳng có kiến thức quá sâu về thứ thức uống gây nghiện này, đơn giản cô chỉ là kẻ thích uống cà phê để lấy chút tỉnh táo, đặc biệt là những loại có vị thật đắng. Nhiều lần cô cũng nhờ nó mà có thêm lý trí, nhiều lần cô cũng nhờ nó mà có thêm chút động lực ở nơi đây. Cô nhìn xuống lòng đường nhộn nhịp dưới kia, nhận ra từng nụ cười vô cùng tươi tắn trên nét mặt của từng người – nụ cười xua tan đi cái lạnh lẽo của tiết trời.

Nhắm mắt lại, cô đưa tách cà phê lên đôi môi mềm, uống thêm một hơi espresso, lần này nhiều hơn và còn kịp ngửi thấy mùi hương của nó chạm vào cánh mũi. Cô nhớ đã đọc đâu đó một câu thế này “Có những thứ, chỉ khi nhắm mắt lại, ta mới thấy chúng rõ nét hơn bao giờ(1) ” cô không chối bỏ, vì cũng giống như bây giờ, cô có thể thấy nó đắng và thêm chát hơn khi trước và một lẽ nào đó cô vẫn thấy những khoảng trống và sự cô đơn hiện hữu trong lòng.

Shiho mở mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã quá 12h giờ đêm, môi cô khẽ cong lên có phần tiếc rẻ, thì ra nãy giờ cô chỉ đứng đây và ngắm nhìn người khác cũng mất kha khá thời gian như vậy .

Tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc quay một cách 1 đều đặn, cô khẽ ngước lên lần nữa lần này là cuốn lịch , ngày 20-12. Đôi đồng tử dao động khe khẽ , trong lòng vẫn còn chất chứa một nỗi ưu tư không rõ lời. Cô tự hỏi bao lâu rồi cô không quan tâm đến thời gian nữa , tự hỏi lần cuối cùng cô sống trong hạnh phúc là khi nào và tự bao giờ cô chọn cách sống cô đơn ở New york ? Hình như cũng đã ngót vài năm qua cái ngày định mệnh ấy, hai hay ba năm rồi cô cũng chẳng nhớ, cô chỉ rõ từ ngày hôm đó đến nay, cô không sợ hãi bọn áo đen nữa , cô cũng không còn sống trong những ngày mà chẳng biết mình có thể chết lúc nào, cũng không là đứa trẻ khoảng 7,8 tuổi run rẩy trong từng cơn ác mộng chờ ai đó vỗ về, cô đã trở về đúng nghĩa là cô, Myano Shiho trưởng thành, có được tự do của bản thân sau bao nhiêu năm bị kìm h.ãm.

Cô tự hỏi tại sao có được những gì cô muốn nhưng mãi cũng chẳng thấy đủ . Cùng là con người, cô hiểu rằng ai cũng tham lam, chỉ là ít hay nhiều, và cô cũng như thế. Có phải cô đang muốn quãng thời gian ấy kéo dài hơn chút nữa hoặc là mãi mãi dù có lúc cô từng sợ hãi , dù có lúc nguy hiểm và thần chết đến rất gần nhưng chẳng hiểu sao mọi chuyện vẫn ổn.

Khi bị truy đuổi , cô từng bị thương, nghe đâu cũng rất nặng cho tới khi tỉnh dậy chỉ thấy bản thân nằm trong căn phòng trắng sặc mùi sát trùng, tay chân dù cắm kim tiêm truyền dịch nhưng biết mình còn thở, tim còn đập, thế là ổn rồi . Shiho từng muốn chết đi như thể chưa từng tổn tại, từng muốn bản thân vô hình nhưng khi đứng giữa ranh giới sinh tử, và rồi Cô gặp chị .

Trong cơn mê chưa từng dừng lại năm ấy , Shiho đứng đó trên một bãi biển đầy nắng ấm, thấy Akemi hiện hữu như chưa từng rời xa cô .Chị ấy đứng đó , từng cơn sóng nhỏ táp vào chân, chị ấy mỏng manh hơn bao giờ hết trong bộ váy trắng và ánh nhìn có phần xa xăm ra bờ đại dương rộng lớn kia. Chị ôm trên tay một bó hoa hướng dương vẫn còn dính đất, hẳn là chị vừa mới nhổ từ đâu đó. Không rõ là thực hay ảo nhưng cô đã hét thật to tên Akemi, chạy đến thật nhanh và ôm thật chặt. Bao nhiêu thứ vỡ òa trong phút chút chốc, Cô nhớ chị-nhớ người thân cuối cùng cũng lặng lẽ bỏ cô đi. Chị cô vẫn đứng im, không chút dao động, tuy nhiên, chị đã cười, cười thực sự, đẹp hơn bất cứ nụ cười nào mà Shiho từng thấy ở chị. Nụ cười ấy không âu lo , có chút mãn nguyện và nhiều hơn cả là hạnh phúc. Tựa như mùi oải hương nó đi sâu vào lòng cô một hình dung mãi chẳng thể quên .

- Shiho lớn hơn rồi nhỉ ? Đã đến lúc em phải tự chăm sóc cho bản thân mình rồi .- Vẫn luôn là giọng nói dịu nhẹ nhưng cô cảm tưởng đây có lẽ là lần cuối cô nghe thấy nó.

- Chị! Cho em theo với. Đừng bỏ em một mình nữa. – Shiho khóc. Nước mắt lăn thành dòng, mặn đắng, lần đầu cô khóc sau tất cả nhưng lại khóc trong cơn mộng mị.

- Shiho ngốc. Em thật ngốc, đôi lúc em phải đi một mình, dù muốn hay không, em phải kiên cường và can đảm lên. Mạng sống của em hiện tại giờ không còn là của em nữa, nó thuộc về người đã từng hi sinh cả mạng sống để bảo vệ em, Shiho, em như thế chị hay bố mẹ cũng không yên tâm.

- … - Không một lời đáp từ Shiho, chỉ nghe tiếng sóng biển rì rào. Akemi đưa tất thảy những bông hoa hướng dương vào tay cô, ngước nhìn ánh nắng mặt trời nhè nhẹ chiếu xuống mặt biển lấp lánh .

- Shiho! Chị mong em sẽ như những bông hoa hướng dương, luôn luôn hướng về mặt trời mà sống. Dù thế nào hãy sống thay chị, sống phần còn lại cho những người quý mến em.

Chị biến mất sau lời nói đó, Shiho lặng người, chầm chậm nhìn chị tan biến trong khoảng không vô hình dù cô rất muốn níu giữ. Tan vào khoảng không hư vô nào đó nhưng khi ấy Akemi vẫn cười, cho tới giây phút cuối chị em còn gặp nhau, dù trong mơ, chị ấy vẫn dành cho cô những thứ trọn vẹn nhất.

“Chị mong em sẽ như những bông hoa hướng dương,
luôn luôn hướng về mặt trời mà sống.”

Những ngày trong viện , cô quan sát mọi thứ một cách chậm chạp nhất có thể , từ nhành hoa cho đến những bông tuyết trắng xóa , thấy chúng trong cái lạnh lẽo của ngày đông ấy vẫn muốn tồn tại dù sau đó nhanh hoa cũng héo tàn và bông tuyết cũng tan dần khi gặp nắng ấm . Và những ngày sau đó , trời vẫn sáng , mọi thế cứ trôi qua theo một quy luật nào đó và từ ngày hôm ấy cô biết : mạng sống không dễ dàng mà có được , khi ta sinh ra , bản thân ta có “quyền được sống” , chứ có ai cho ta “được chết” chứ? Đến cả ngọn cỏ nhành hoa mà còn muốn vươn mình trong nắng ấm, thì tại sao ta là con người mà kém cỏi đến thế ư ?

Cô không thích người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại mặc dù cô đáng thương thật. Cô không muốn bản thân là người yếu đuối dù đôi lần cô bỏ qua cả sự cứng rắn của bản thân. Cô chưa từng thích cường điệu hóa niềm đau của mình để rồi xem nỗi buồn của người khác chỉ bé tí ti bởi một lẽ nào đó ai cũng có một nỗi niềm riêng, đừng nên cân đo đong đếm xem ai buồn nhiều hơn mà hãy cố gắng xem ai đánh tan nỗi buồn nhanh nhất . Shiho cảm giác được tách cà phê trên tay cũng không còn ấm nữa và mùi hương cũng phần nào vơi đi tự bao giờ, cô cười nhạt, cảm giác mọi thứ đến và đi trong tí tắc, chỉ là ta vẫn đang luyến tiếc cái vị ấm và mùi hương đó mà thôi. Trong mớ ký ức lộn xộn nào đó, cô nhớ từng có Shinichi Kudo, từng biết thứ hạnh phúc chớm nở và rồi cũng hiểu đơn phương một người là thế nào? Những tưởng chỉ cần diệt được Tổ chức áo đen, cô sẽ có những bình yên nhất định nhưng mọi thứ không như đơn giản như thế .

Vẫn biết là sẽ kết thúc nhưng sao vẫn cố chấp hi vọng .
Những thứ chưa từng là của mình sao cứ sợ mất đi ?

Và rồi mất đi nỗi sợ này cô lại lo cho một kết thúc khác đến rất gần : đó là ra đi, anh và cô sẽ chẳng gặp nhau nữa, lời hứa anh sẽ bảo vệ cô, cô cũng không cần anh thực hiện nữa . Miyano Shiho trước mặt mọi người đó giờ luôn rất kiêu hãnh, không yếu đuối như bất cứ cô gái nào, âu cũng là do nỗi mất mát lớn lao khiến cô kiến cường hơn một tí chăng ?. Cô thở dài một cách mệt mỏi, cơ mặt có phần dãn ra đôi chút, thực ra đó chỉ phần nổi của một tảng băng chìm mà thôi, chẳng ai nhận ra rằng : cô cũng là một cô gái , yêu mềm là rất hiển nhiên, chỉ là ít hơn người khác một chút ngoại trừ chị cô và anh . Anh cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô hơn những người khác, dù là một nhà khoa học nhưng nhiều lúc cô tin vào định mệnh cho cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Miyano Shiho và Kudo Shinichi , chỉ là định mệnh này nghiệt ngã quá , nó nhiều lần làm đau cô .

Với anh, cô là người bạn, người cộng sự và thân hơn một chút là tri kỷ, và cô cũng biết điều đó. Shiho còn nhớ khi ở phi trường lên đường sang Mỹ, lúc mà anh đưa bàn tay to lớn của mình chạm vào tay áo cô, không biết là vô tình hay cố ý mà cô cảm được tay anh chạm vào rất lạnh nhưng lại để lại để trong tim cô một hơi ấm. Cô cũng nhớ cả dáng người cao lớn của Kudo Shinichi đứng bên cô ấy, hai bàn tay họ đan vào nhau và cả lời tạm biệt của anh

“ Haibara … à không , Shiho đi đường bình an , nhớ giữ gìn sức khỏe ”

Rất lâu sau đó, cô tự độc thoại với bản thân rằng một điều mà cô từng cho là bị lụy nhất, đó là nếu hôm đó Shinichi nói với cô một câu “Cậu đừng sang Mỹ” thì cô có ở lại hay không, rồi cô cũng tự trả lời dù thế nào mãi mãi là không .

***
Cô dọn đến sống ở đây vào một ngày mùa đông, căn hộ chung cư cao cấp với giá được xem là đắt đỏ ở New york, nơi đây rộng rãi thoáng đãng, từng mảng tường có màu xám tro xen kẽ khung cửa sổ có lớp kính dày có thể quan sát cả thành phố khiến cô chọn nơi đây vì có lẽ nó hợp với cô. Shiho nhớ những ngày đầu tiên dù không dễ dàng nhưng không nhiều khó khăn vì dù gì cô cũng quen cô đơn, cũng chẳng hề bỡ ngỡ với lối sống người Mỹ thậm chí là quá quen. Cô cũng nhận ra lâu rồi cô không sống vì mình nữa, từ khi cô trốn khỏi tổ chức cô đã mở lòng hơn và cô gắng đáp trả một cách chân thành cho những người yêu thương mình. Đôi khi , cô chỉ quên rằng mình không còn là Haibara, không còn Shinichi, bọn trẻ, bác Agasa và Ran Mori , … Thực ra quên và nhớ là những khái niệm rất hiển nhiên, nó tồn tại song song với nhau , có ai từng can đảm chối bỏ mình chưa từng cố quên một người mà không mảy may đau lòng, vậy ai có đủ dũng khí để thừa nhận rằng bản thân vẫn đang nhớ một người không thuộc về mình ?
Khi cô sang Mỹ, bác Agasa từng nói chuyện với cô qua mạng, bác ấy kể mọi thứ vẫn ổn, mọi người sống tốt, duy chỉ có điều mà bác ấy lo, đó là lo cho cô . Bác ấy lo cô sống một mình nên không an tâm, cô khi đó chỉ nhắn lại với bác ấy là đừng lo cho cô, cô một mình vẫn ổn .
“một mình vẫn ổn … không sao một mình vẫn ổn”
Cũng có nhiều lúc khi cô tản bộ trên những con đường tại New York hay là mua một vài bộ quần áo mới, nhiều lúc cũng tự nhủ với bản thân rằng : Đây không phải lần đầu đơn độc, mọi thứ sẽ qua thôi. Ngày đó khi cô mất cả cha lẫn mẹ, rồi thì người chị cô yêu thương nhất cũng bỏ đi, cô cũng một mình . Cô nhiều lần tự hỏi, cô cũng sợ cô đơn đến thế sao, cô cũng người quan tâm , cô cũng cần một mái nhà? Để rồi trong mớ cảm xúc hỗn độn đó, cô cũng chưa lần nào tìm ra lối thoát .

Thực chất, chịu nỗi cô đơn cũng giống như việc bị lạc trong một mê cung mà thôi. Khi chúng ta không thể thoát khỏi nơi đó thì ta phải cùng sống, cùng hòa nhập với chúng. Lâu dần cũng quen thôi, thiết nghĩ,
làm gì có chuyện chết vì cô đơn, rõ là nực cười


Lần nữa, cô nhìn lên thì thấy đồng hồ đã điểm 1h30’ sáng, có thể hôm nay lại là một đêm khó ngủ với Shiho. Cô đặt tách cà phê lên bồn rửa, cố tìm một lí do để ép bản thân mình đi ngủ, đại loại như ngày mai cô sẽ có cuộc họp hay là ngày mai cô phải thức sớm để quan sát mẫu gen mới biến đổi trong một thời gian nhất định, nhưng không, ngày mai lại là một ngày nghỉ. Cô đã từng khắt khe với sức khỏe của nhiều người nhưng cô chưa từng bận tâm đến bản thân mình. Shiho cố kiếm tìm một việc nào đó để làm để không còn loay hoay với thứ cảm xúc ngốc nghếch, cô bước vào phòng làm việc, mở chiếc laptop rồi chú tâm vào dòng dữ liệu về một loại bệnh mới cô cần nghiên cứu, vừa đọc vừa ghi ghi chép chép. Cứ thế một đêm lại lặng lẽ trôi ra, dù không ngủ nhưng cô cũng chẳng quá cô đơn vì cũng còn công việc làm chẳng hết này bầu bạn.
Đã quen cô đơn rồi !
Quen sống thế này thôi ! (2)
---------------------------------
(1): trích trong “Quyển sổ trắng” của NS Quốc Bảo .
(2) : lyrics Cô Đơn – ca sĩ Ái Phương
-----------------------------
Hẹn tiếp phần sau​
 
Hay quá ,miêu tả nội tâm rất sâu ,mong là Shiho sẽ thoát khỏi nỗi cô đơn bởi một người đến ^^
Àh , chúc em sắp tới thi tốt nhé ,ngày này năm trước ss cũng vò đầu ôn ôn, học học ,ns là vậy thui chứ thật ra gần thi ss mới ôn cơ mà vẫn đậu :v
Lót dét đợi em viết
 
#2. Gặp nhau để nói xin chào

Yêu người không yêu mình
khác nào việc ta đang cố chấp thả diều vào một ngày không có gió.
Có thể cánh diều đó sẽ bay nhưng nó chỉ bay bằng niềm tin của ta mà thôi
__________________________​

Shiho đưa tay phủi vài bông tuyết trên mái tóc ngắn ngang vai và trên chiếc măng tô dài quá gối màu xanh da trời, sau đó bước vào quá cà phê sách mang tên “Love story”. Chọn một góc quen thuộc tại quán, cô giấu mình dưới thứ ánh sáng vàng nhạt phát ra từ bóng đèn của Love story. Shiho thường đến đây để đọc sách, có khi ngồi đây hàng giờ cắm cúi làm việc, cô đến thường xuyên đến độ mà chủ quán còn cả khẩu vị. Ở nơi hoa lệ như New York, tìm một một nơi vừa tĩnh lặng, vừa có thức uống ngon như nơi đây thật là không dễ. Một tách capuchino được đặt lên chiếc bàn gỗ , cô hơi dao động vì mùi capuchino đánh thức khứu giác. Cô định mấp mấy môi nói nói lời cảm ơn bằng tiếng Anh thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh phục vụ. Cô cười cười, rồi tiếp tục hướng mắt vào màn hình laptop trước mắt. Hồi lâu , trên màn hình hiển thị một email mới – một lá thư từ phương xa hơn nửa vòng Trái Đất của bác Agasa, bức thư khá dài, nội dung không mới lắm chủ yếu xoay quanh cuộc sống mọi người, ngoại trừ nỗ lực giảm cân và chăm sóc sức khỏe của bác ấy đã thành công phần nào. Cô đọc đến cuối bức thư, một dòng chữ chạy vào tầm mắt và vô tình cũng chạy thẳng vào trái tim cô.

“Shinichi và Ran sẽ kết hôn trong năm nay”
Trong một lúc, cả thế giới quanh cô như ngừng hoạt động, cây viết chì cô cầm trên tay cũng buông lỏng tự bao giờ, trái tim bắt đầu đập những nhịp thật chậm và tâm hồn như chết dần. Thì ra cái cảm giác khi biết tin người mình yêu kết hôn là thế này, không hề như nhiều người lầm tưởng là trái tim ngừng đập hay sự sống không còn mà đó chỉ là trái tim đập chậm dần và sự sống chỉ từ từ bỏ đi mà thôi. Nếu nói là cô vui thì là dối lòng vì cô buồn nhưng nỗi buồn đó không có tên, cô hiểu với tư cách một người bạn thì làm gì có quyền buồn chứ. Nếu nói cô không ghen tị với cô ấy thì không hẳn, nhưng sự ghen tị ấy cũng mất dần đi rồi hóa hư vô vì cô ấy giống như thiên thần mà thiên thần thì chỉ mang đến hạnh phúc, ai mà lại đi ghen tị với một người như thế? Shiho không đọc tiếp thư dù vẫn còn khá nhiều dòng, đọc đến đó là đủ rồi, đến đó là đủ đau rồi không cần đọc tiếp nữa. Lần đầu cô hiểu trái tim mình cũng biết đau trở lại bởi lâu nay tưởng nó chai lì với niềm đau rồi. Cô không phải người quá yếu mềm, cũng chẳng ngồi đó mà dại dột khóc lớn, chỉ thấy khóe mắt đột nhiên hơi cay, chỉ là hơi cay thôi, cô vội chớp chớp mắt để cố ngăn thứ gì đó sắp chực trào. Cô vội thu dọn tất cả đồ đạc trên bàn và thanh toán, đeo tiếp chiếc mặt nạ mạnh mẽ mà xây dựng lâu nay bước ra khỏi quán.

Mỗi ngày chúng ta đều phải diễn, không độc ác thì cũng hiền từ, không mạnh mẽ thì cũng yếu đuối, chỉ là nhiều hay ít. Đời người như một nghệ sĩ, nhiều khi đau cũng phải tự cười, dù buồn cũng không tự khóc, chỉ khi kịch hạ màn,
chỉ riêng mình ta, ta có thể làm chính bản thân một cách nguyên vẹn

***
Hôm nay, Shiho dậy sớm, qua khung cửa sổ, cô thấy từng tia nắng yếu ớt của những ngày cuối cùng của mùa đông khiến cô cảm thấy vui hơn một tí. Cô mở cánh cửa sổ phòng, vén tấm màn màu xám trắng để thấy và cảm nhận thật rõ chút ấm áp từ ánh mặt trời. Cô ra khỏi phòng, định lục lọi trong tủ lạnh chút gì đó để có thể làm qua loa một bữa sáng nhưng trái lại chỉ thấy trong đó không có gì để ăn được. Cô tự cho bản thân mình thêm một chút thư giãn, cô quyết định sẽ đi một số đồ ăn ở siêu thị, dù sao những năm sang đây cô chưa từng cho bản thân mình chút xíu thời gian nghỉ ngơi mà.

Cô rời nhà khi đã hơn 8h sáng, cô chẳng buồn lái xe, chỉ muốn bản thân hưởng thụ một chút vì hôm nay lại là một ngày nghỉ của cô. Công việc của cô vài năm nay luôn được sắp xếp rất khoa học, cô nghiễm nhiên được mời một vị trí thật tốt trong phòng nghiên cứu khoa học của F.B.I sau cuộc chiến, hằng ngày thức dậy, đi làm, cuối tuần đi đâu đó cho vơi bớt nỗi cô đơn, tóm lại cô cũng tạm hài lòng với những gì mình đang có.

Shiho đứa ánh nhìn lên xem tên hàng trăm nhãn hiệu của cùng một mặt hàng, phân vân xem hãng nào là tốt nhất. Với nhà khoa học như cô mà nói thì an toán vẫn luôn đặt lên hàng đầu. Đang chú tâm xem các sản phẩm, từ dãy hàng bên cạnh, cô nghe một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ của một cô gái. Là tiếng Nhật, một chút cảm xúc không tên chợt ùa về trong lòng, nhắc tới Nhật Bản, nhắc tới phần ký ức đẹp đẽ nào đó mà lâu rồi cô chưa một lần đụng tới. Có thể đoán đây là một người dịu dàng, giọng nói hình như rất quen nhưng rất lâu rồi cô chưa từng nghe lại, cô ngước lên qua khe hở, cô thấy bóng lưng cô ấy với mái tóc dài mềm mại được xõa tự nhiên, thấy cả dáng người vô cùng nữ tính với chiếc đầm màu trắng không quá gối có điểm những bông hoa đủ màu. Cô cứ tưởng bản thân mình nhìn nhầm người, dáng người, giọng nói hay mái tóc cũng rất giống một-người-nào-đó nhưng khi một dáng người cao lớn hơn, cao hơn cô gái đó nửa đầu bước tới, đưa tay bàn tay to lớn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô ấy, thì Shiho biết rằng: cô đã đúng. Shinichi Kudo và Ran Mori chỉ đứng cách cô một hàng. Cô không nhìn thấy mặt họ, chỉ thấy hai tấm lưng ấy đứng cạnh nhau, anh vẫn giữ thói quen mặc áo sơ mi trắng , mang giày thể thao và mặc quần skinny, chỉ là tay áo xoắn gọn gàng chỉ tới khuỷu tay, vẻ ngoài có phần được chú trọng hơn với một chàng trai 24 tuổi .

- Anh hay dùng loại nào ? – Cô ấy vừa đưa tay vân vê các nhãn hiệu nổi tiếng , vừa quay sang anh hỏi với vẻ rất chú tâm

- Loại này – Anh đưa tay lấy trên kệ một sản phẩm, trong một khoảng nhất định nào đó, Shiho vẫn còn đủ nghe và nhìn thấy cuộc nói chuyện của Ran và Shinichi

- Khi nào chúng ta bay về Los Angeles?

- Em muốn về sớm à ?

- Không . Em muốn ở lại đây trong một vài ngày nữa . Anh còn chuyện ở đây sao ?

- Một số chuyện thôi. – Shiho nghe đến đó , cảm giác trái tim như có dòng nước nước ấm chạy qua , và trong vài giây , cô lại muốn trong những chuyện mà anh nói , có chuyện gặp lại cô. Dẫu sao cũng là gặp lại một người bạn cũ , không có gì to tát lắm .

- Quan trọng lắm sao ?- Ran hỏi với giọng điệu khá tò mò .

- Cũng không quan trọng lắm. Nếu em thích hôm đó anh sẽ dẫn em theo , còn bây giờ chúng ta đi ra thanh toán nào , bụng anh rất đói và chúng ta cần ăn trưa

- Đi thôi. – Họ bước đi nhưng tay vẫn nắm chặt, nụ cười như ánh mặt trời ngoài kia, vô cùng ấm áp .

Shiho đứng như chết lặng sau khi đôi tình nhân ấy bước đi, chẳng biết thế nào mà cả đôi chân như chẳng muốn bước nữa, giống như có cơn sóng nào vô tình tấp vào trái tim khiến nó quặn đau một nhịp . Cô hít thở thật sâu , nhắm mặt lại trong giây lát để lắng nghe tiếng bước chân đi xa dần mới bước ra để tránh chạm mặt, cô thanh toán và rời khỏi trung tâm mua sắm .

Cô thực sự muốn khóc thật to như bao người khác, can đảm nói với Shinichi đơn giản chỉ là Cô cũng yêu anh, vậy thôi, không cần lời đáp, cũng chẳng cần sự lưu tâm nào. Nhưng cô nào đủ nhẫn tâm để xen vào họ , cô nào đủ dũng khí để nói rằng từ khi rời Nhật đi, cô chưa từng quên anh. Cô biết một ngày nào đó, anh cũng sẽ cưới cô ấy như một quy luật, rồi chỉ còn cô đứng đó ôm hoài một thứ tình cảm chưa đặt tên, tại sao khi cô biết nó đau mà vẫn ôm khư khư nó ? Cô chạy thật nhanh trên con đường đông đúc người qua lại không theo một hướng nào đó, cô chạy mệt, dừng lại với hơi thở ngắt quãng. Khi ngước nhìn lên đã thấy mình đang đứng trước Love story. Shiho còn nhớ, cô vẫn chưa từng đến đây từ ngày hôm đó- ngày mà cô biết tin họ sẽ kết hôn .

Cô tần ngần đôi chút rồi cũng quyết định bước vào, dù sao cũng đến đây thì vào vậy. Shiho quét ánh nhìn vào hàng loạt dãy bàn gỗ thẳng tắp trong quán, lựa chọn một chiếc bàn gỗ có lọ hoa oải hương kế bên mà ngồi. Quán giờ này không đông khách lắm, chỉ độ vài người tranh thủ ra đây nhâm nhi cà phê và bánh ngọt. Cô gọi một chiếc bánh Tiramisu và một tách trà đào dù nó trái thói quen hằng ngày của cô, cô nghĩ bản thân cần một chút bình tâm qua vị trà đào và một chút ngọt ngào qua loại bánh nổi tiếng này. Ngồi ở Love story , cô vừa ăn bánh , vừa cảm nhận vị ngòn ngọt của trà, hít hà mùi oải hương bên cạnh, cố gắng quên đi những gì mình đã nhìn thấy khi nãy và tìm lại một chút bình tĩnh vốn có .

Cô biết có ngày sẽ gặp lại Shinichi, không sớm thì muộn nhưng sự việc lần này quả thực nằm ngoài suy nghĩ. Chỉ là nó nhanh và vội vàng đến mức khiến trái tim nhỏ của cô chẳng chịu nổi niềm đau không báo trước này. Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc hạnh phúc của họ , cả cách hai đó cười cũng rất khác , khi anh là Conan dù vẫn có lúc cười nhưng đó lại là nụ cười đôi lúc gượng gạo , có lúc chân thực nhưng rất hiếm. Kỳ thực trên đời này, chỉ cần đứng trước người ta yêu, cảm xúc ta sẽ khác, cách cười cũng thay đổi, nụ cười trọn vẹn và ngập tràn hạnh phúc đúng nghĩa. Ai đó đổi thay chỉ vì một người mà ai đó thực sự yêu, có gì là sai, có gì là gượng ép?

Nếu đã cho cô ra đi thì tại sao cơ duyên lại dày công ép họ gặp lại. Trớ trêu thay, đau đớn thật, cô biết nói gì trước ngần ấy nỗi niềm cô chôn chặt bấy lâu nay. Có phải Thương đế muốn để họ gặp lại, để cô nói với anh một câu “Xin chào” hay đại loại là lời chúc phúc? Có những chuyện nằm ngoài tầm với của bản thân, ta không thể làm gì, chỉ mặc nhiên để nó xảy ra, cái ta có thể làm là đón nhận nó mà thôi. Cô biết điều đó nhưng cô chỉ xin đừng để họ gặp nhau quá sớm mà thôi. Như vậy là đủ thời gian, đủ bình tâm, đủ cứng rắn để chấp nhận một sự thật vẫn đang hiện hữu.

Rời “Love story”, Shiho bắt tàu điện ngầm để dạo quanh 1 vòng Newyork. Ở cái thành phố hơn 8 triệu dân này, công việc làm không xuể, cuộc sống xoay như vòng xoáy thì đi tàu điện ngầm và du ngoạn như cô quả là một việc xa xỉ đối với khối người. Cô đứng trên cầu Brooklyn, lặng nhìn Newyork rộng lớn nhường nào dưới con mắt thích thú. Cây cầu lâu đời và đã đi vào một trong những biểu tượng Newyork bắt qua con sông East, dù đã đi qua đây rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên nhìn nó kỹ đến thế. Từ nơi đây, cô phóng tầm nhìn, những tòa nhà chọc trời hiện ra trước mắt, và thấy Tòa nhà Empire State nổi tiếng hiện ra trước mắt như một điểm xuyến, còn có cả bức tượng Nữ thần Tự do lộng lẫy là phần không thể thiếu của nước Mỹ. Tản bộ đến Times square khi bầu trời đã chập choạng tối, bụng đói meo và đôi tay mỏi rã rời với các thứ đồ linh tinh. Cô quyết định vào một nhà hàng châu Á ở đây để dừng chân. Lâu lắm rồi, cô ăn lại món ăn Nhật, ăn sushi một cách ngon lành dù mùi vị không giống lắm. Khi cô dùng xong bữa và ra ngoài thì trời đã tối hẳn, từng ánh đèn đủ mà sắc tạo nên một Newyork đầy rực rỡ, một Newyork đủ làm bất cứ ai cũng muốn quay lại dù chỉ đặt chân đến đây lần đầu. Cô dạo thêm một chút nữa, sau đó bắt taxi quay về nhà.

Chiếc taxi đỗ trước một tòa nhà chung cư lớn, cô gái tóc nâu đỏ bước xuống xe không quên cảm ơn người tài xế tốt bụng. Khi định tra chìa vào ổ để mở cửa, cô chợt nghe gọi lại
-Cô Miyano

Cô quay lại, cúi đầu như một lời chào với thanh niên trước mặt. Anh ta là Daniel, dù là hàng xóm nhưng từ lúc cô dọn đến đây thì số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay mà có gặp cũng chỉ là điệu cười xã giao mà thôi.
-Khi nãy có 1 đôi nam nữ đến tìm cô-Daniel cười cười, nói thật chậm.

-Hai người đó như thế nào?
-Chàng trai cao lớn, tôi không nhìn thấy rõ mặt mũi lắm nhưng tôi thấy cô gái mặc bộ váy, chắc là người châu Á. Tôi tưởng hai người đó có chuyện gì, chỉ nghe chàng trai bảo là đến tìm cô. Anh ta nói tiếng Anh rất tốt đấy chứ.
-Họ có nhắn lại gì không ?

-Họ nhờ tôi chuyển lời với cô : “Họ đã từng đến đây thì cô ắt sẽ biết”

-Cô có thể lờ mờ đoán ra hai người đó, môi cố vẽ một nụ cười với Daniel, nơi ngực trái nhói lên một cái

-Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Tạm biệt, tôi phải vào nhà.

Shiho mở cửa căn hộ, bên trong tối om, chỉ thấy chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài tạo nên những khoảng tối mờ mờ. Bật đèn, mang những thứ của ngày hôm nay bỏ vào bếp, thay quần áo, pha cho mình một tách trà, tiếp tục bật laptop để xem tiếp lượng công việc cho ngày mai. Một ngày nữa lại trôi qua như thế dù ngày hôm nay bão đã nổi trong lòng.
 
Hay lắm, lời văn mượt mà, miêu tả nội tâm Shiho sâu sắc. Mình mong có anh chàng nào đó sẽ đến với Shiho :D<3
 
Hay lắm , lời văn rất mượt , miêu tả nội tâm Shiho và cảm xúc của Shi rất sâu , Không biết chap tới sẽ thế nào , mong rằng Shi sẽ không phải đau khổ thêm nữa . Ss đặt gạch chờ em nhé .

@yubytran hồi ss cũng đông thôi e 9x vs 2k đều đông thôi , cố gắng lên nhé , ss cũng phải cố gắng hết mình ( văn vẻ vậy chứ ss lười cực ) nhưng hên xui gì vẫn đậu vào trường mình muốn với số điểm không tồi :v "Học tài thi phận" nhưng mà cái tài nó chiếm nhiều nhiều lắm ý . ^_^ Suy cho cùng thi ai chẳng lo sợ nhưng vẫn phải giữ tinh thần nhé 99 cũng khổ mà 2k cũng vậy thôi ,nói chung năm nào 98er hay ... vẫn khổ và lo à ^^
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chân thành cảm ơn mọi lời nhận xét từ mọi người. Thực sự ý định là hoàn thành trước khi thi chuyên đã bị bỏ ngỏ vì bây giờ Yuby thi xong rồi, chủ yếu trông chờ kết quả.
@thuy_vu99 Em cảm ơn ss vì lời động viên nhưng vì số lượng đông qáu nên em có chút lo lắng. Năm 2000 thật là khổ đời, ss ạ vì không riêng em còn rất rất nhiều người như em lo sợ rớt, lo sợ chọi, lo cả những thứ vô hình.
 
#3 Ngày gặp lại. Đã lâu không gặp.

Hoa nở để mà tàn, người gặp để rẽ ngang
Shiho đứng trước cửa quán cà phê, ngước nhìn lên tấm bảng hiệu đề “Love story”. Một lẽ tự nhiên nào đó, cô tự đinh ninh rằng mình và nơi đây có một cái duyên nào đó. Qua ô kính của quán cô ngắm bản thân lần nữa để chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là vì hôm nay cô có hẹn, hẹn với người mà cô không muốn gặp nhất lúc này-Kudo Shinichi. Cô nghe rõ tiếng trái tim đập bất chấp nhịp điệu, thở dài thật khẽ, cố nghĩ xem bản thân sẽ nói gì sau vài năm không gặp gỡ. Rồi cũng tự mường tượng xem Shinichi đã thay đổi thế nào vì lần đó cô đã nhìn thấy ở trung tâm mua sắm nhưng chỉ là nhìn thấy bóng lưng mà thôi. Cô muốn chào anh một cách tự nhiên không gượng ép, cô muốn bản thân mình cư xử với anh như xưa , cô thầm mong bản thân mình đi quá-một người bạn.

Mở cửa. Quán giờ này một vài người khách, mỗi người mỗi việc khiến bầu không khí có phần yên lặng. Cô thấy anh, bên cạnh khung cửa sổ có vài chậu oải hương mà cô vẫn thường ngồi. Anh ngồi đó, chăm chú đọc sách, sẽ không gì cả nếu bên cạnh không có một-người-nữa. Ran ngồi đó,cô ấy bên cạnh Shinichi, cô thấy cô ấy nói chuyện với anh, rồi họ cười, chính xác là khoảnh khắc đó không lâu nhưng đủ làm những gì cô cố gắng nãy giờ đã có chút tan vỡ ở trong lòng. Cô cũng tò mò liệu họ nói gì, trong câu chuyện của họ có cô không nhưng Shiho hiểu, có những chuyện giữa họ, người ngoài như cô chưa từng biết và mãi mãi không biết. Họ thực sự đẹp đôi, giống như bức tranh thủy mặc được họa một cách chân thực. Cô biết nói gì trước viễn cảnh đó, đứng bình chân như vại trong giây lát, chỉ biết đôi chân và trái tim muốn chạy đi ra khỏi nơi đây, nhưng lý trí mách bảo cô phải đến đó. Đến gặp họ để nói xin chào như một lời tạm biệt, để kết thúc một thứ tình cảm được cô gieo trồng một mình. Dù sao cuộc hẹn này vốn dĩ đã được sắp đặt sẵn từ vài ngày trước, dù cô muốn hay không, âu cũng do duyên số. Trong khi còn đang chênh vênh với mớ cảm xúc ngổn ngang không rõ, cô không hề biết anh đã nhìn thấy cô.

Shinichi gấp quyển sách trên tay, dặn dò người con gái bên cạnh vài điều, sau đó bước đến Shiho. Khi tiếng bước chân gần thật gần thì cô mới giật mình. Anh đứng trước mặt, so với những năm về trước gương mặt có phần góc cạnh và điển trai hơn, tuy nhiên nét mặt và ánh nhìn có phần lãnh đạm của một người đã trưởng thành. Shinichi cười với cô, hai tay buông thõng, nét mặt dãn ra.

-Miyano. Đã lâu không gặp

-Kudo. Đúng là rất lâu rồi. Xin lỗi, hình như tớ trễ,nhỉ?-Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngữ điệu có phần xa lạ. Shiho nhận ra anh nhìn cô, ánh nhìn có chút ngạc nhiên, đôi phần hoang mang khiến cô không nắm rõ được rằng người đó vẫn đang nghĩ gì?

-Không trễ do chúng tớ đến sớm mà thôi.-Anh cười-ấm áp như ngày nào.

Shiho đưa tách choco sữa lên môi, nếm thử và rồi chỉ cảm nhận được vị đăng đắng, không chút vị ngọt và béo của sữa. Cho đến tận bây giờ, ngồi đây, cô không đoán ra mục đích của cuộc hẹn, cũng chưa rõ được đối phương. Tiếng leng keng vang lên khi Shinichi dùng muỗng khuấy vào tách cà phê không đường thu hút thính giác Shiho khiến cô ngẩng đẩu. Cô muốn mở lời nhưng cổ họng không phát ra tiếng, nghèn nghẹn thế nào ấy, giữa ba người họ bỗng tồn tại một khoảng im lặng.

-Miyano, mấy năm nay cậu sống tốt chứ?-Anh mở lời, ngôn từ đi thẳng vào màng nhĩ nhưng cô biết đáp thế nào?. Bảo rằng sống không tốt ư hay sống rất tốt nhỉ? Cảm xúc của cô như xe lửa trạch khỏi đường ray, chút chệch choạc, chút mơ hồ. Có lẽ những ngày không gặp nhau khiến ai rồi cũng thay đổi, cả anh, cả cô và cả cô ấy; xa lạ đến không biết nói gì.

-Kudo Shinichi, cậu nổi tiếng thế rồi còn quan tâm đến người bạn này sao?-Cô không đáp trả nhưng lại hỏi câu mang đầy tính châm chọc khiến anh bật cười thành tiếng khe khẽ

-Cậu còn “móc” tớ như thế, xem ra cuộc sống cậu cũng tốt.

-Chân thành cảm ơn cậu đã quan tâm, nói đi, rốt cuộc cậu tìm tớ hôm nay có chuyện “nhờ vả”?

-Oan cho tớ quá. Hôm nay tớ có việc hệ trọng ấy chứ.Gặp cậu còn khó hơn lên trời.

-Có phải hôm rồi hai cậu đến nhà tớ?- Cô nói và ngữ điệu mang đầy quả quyết

-Phải. Cậu không ở nhà.- Cuộc nói chuyện có phần cởi mở hơn vì họ đã tìm được chủ đề nói đến.

-Tớ đã nghe hàng xóm tớ nói lại. Lần đó và lần này, lí do có khác nhau không?

-Không-Shinichi khều nhẹ đôi bàn tay nhỏ nhắn bên cạnh, Ran hiểu ý, lấy từ trong túi xách ra một vật đó khiến cô cũng tò mò. THIỆP CƯỚI. Cô nghe như có một tiếng nổ lớn trong trái tim, hai cái tên in trên đó từng rất quen thuộc nhưng giờ cô đọc mà cảm giác rất không quen.Tấm thiệp nền trắng được điểm xuyến bằng các họa tiết màu tím mềm mại. Anh và cô ấy được in hình trên ấy vì đơn giản họ nhân vật chính, họ cười, hạnh phúc và bình yên. Cô đưa tay ra nhận lấy thiệp, môi vẽ ra nụ cười mà dường như nó chỉ là cái nhếch môi. Mùi oải hương trên nó đọng vào ngón tay, nồng nàn và day dứt, nhưng cũng nhờ nó mà khiến cô tìm được chút an yên và bình tâm.

-Nếu tớ rãnh thì nhất định sẽ thu xếp thời gian về Nhật dự đám cưới.

-Cậu yên tâm, lúc đó chắc chắn cậu phải về Nhật.-Cô khá bất ngờ trước sự kiên định trong câu nói ấy, mở thiệp, thời gian: một tháng sau. Lịch làm việc của cô tháng sau sẽ phải về Nhật dự hội thảo, nếu như dự đoán đúng thì thời gian tổ chức này là vì muốn cô đến dự.

-Tớ muốn những người thân thiết sẽ đến đầy đủ trong ngày đó, mà này, cậu là người đầu tiên nhận nó đấy, không cặp tình nhân nào lại gởi thiệp trước một tháng, cậu là khách đặc biệt lắm đấy.

-Cậu là người sắp có vợ, vậy mà vẫn không đối xử tử tế với người cộng sự này chút nào. Có ai lại đi uy hiếp khách mời thế không?-Shiho bỏ thiệp vào giỏ xách, kèm theo đó là câu nói mang đầy ý cười. Cô nhìn thấy cả người cạnh anh cũng cười, dịu dàng và thuần khiến là hai từ cô có thể nghĩ đến khi nhìn vào Ran lúc ấy.

Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp diễn, họ nói về công việc của nhau, về mọi người xung quanh. Sau một hồi lâu, Shinichi có việc đi ra ngoài một chút, chỉ còn Shiho và Ran ngồi đối diện với nhau.

-Tớ có thể gọi cậu là Shiho không?

-Chồng cậu thì không nhưng cậu thì có thể-Cô cười, không hề chối từ, lần đâu sau nhiều năm cô hào phóng trong việc mỉm cười như thế, chỉ tiếc nụ cười nào cũng có phần ngượng ngập.

-Chúng tớ chưa kết hôn, làm gì gọi là vợ chồng được, từ nay đến đó còn rất dài mà, biết đâu còn không có cái phúc phần ấy.-Cô ấy nói, giọng có phần chua chát.

-Cậu lo lắng và không an tâm về tương lai cả hai?

-Tớ nên nói cho cậu biết không nhỉ: đó là có chút không an tâm

Shiho hiểu Ran là một cô gái yếu đuối, dễ dao động, chắc phần nào cũng vì trong tình cảm này cô ấy tổn thương cũng nhiều rồi nên khi hạnh phúc sẽ cảm giác không an toàn, không chắc chắn. Chính vì cô gái này như thế nên Shinichi chính là người thích hợp nhất, thích hợp bảo ban và che chở cho cô ấy nhất. Shiho hít một hơi thật sâu, mở lời trước những chùng chình của cô gái đối diện.

-Với tớ, Kudo là một người đàn ông tốt, là người cậu có thể nương tựa và dựa dẫm. Nếu cậu để vụt mất, không biết bao nhiêu kẻ mong muốn đâu.

Hàng mi cong vút của cô ấy khẽ run, khuôn mặt trái xoan ngước lên nhìn Shiho. Cô ấy cười, nụ cười quá đỗi bình thản và nhẹ lòng.

-Mong rằng như lời cậu nói. Shiho nói một chút về cậu đi

-Cậu cũng nghe rồi mấy năm nay, tớ sống tốt mà.

Ran nhướng mày, thấy Shinichi từ cửa quán bước vào, cả Shiho cũng quay ngoắt lại. Ran nở nụ cười chào đón, Shiho cũng theo đó mà cười. Anh ngồi xuống, không khác mấy như lúc rời đi, chỉ là vẻ mặt tám phần hí hửng. Cô đoán anh sẽ có kế hoạch nào đó với cô ấy.

-Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?-Shinichi nói chuyện với vẻ

-….-Ran nhoẻn miệng cười như không muốn đáp lại

- Miyano, chúng tớ có việc phải đi rồi. Hẹn cậu ở Nhật tại đám cưới của tớ.

-Nếu hai cậu có việc thì cứ đi trước, không cần bận tâm đến tớ.-Cô nhìn Ran bước ra xe trước, anh nán lại đôi chút, hình như muốn nói với cô vài điều.

-Miyano, cậu xem cái này có được không, có đủ thành ý để làm “ai đó” cảm động không?- Anh lấy trong túi áo ra một chuếc hình chữ nhật, bên trong là chiếc lắc tay bằng bạch kim, vô cùng tinh xảo.

-Cậu vừa mua khi nãy?

-Không hổ danh là cậu.

-Lí do mua?

-Trói cô ấy lại thôi.-Anh cười cười.

-Cậu đùa tớ à?

-Dạo gần đây cô ấy hay lo âu về cuộc hôn nhân này và tớ, cô ấy không nói nhưng tớ có thể thấy. Tớ muốn tặng quà như một lời hứa hẹn

Shinichi trước mặt cô bây giờ thực sự đã trưởng thành và tương lai sẽ là người đàn ông của cô ấy, trong lòng cô hình như cũng có chút an tâm.

-Cậu thực sự đã trưởng thành rồi, Kudo. Có những thứ còn đáng quý hơn cả quà tặng về mặt vật chất, đó là sự chân thành. Dù sao không sớm thì muộn, tớ muốn chúc cậu hãy sống thật hạnh phúc

“Hạnh phúc thay phần của cô nữa”
***

Cô nhìn dáng anh khuất dần sau cửa quán, trong lòng có chút đau xót. Sau nhiều năm như thế, cô gặp lại anh. Anh cư xử với cô vẫn thế, cách anh nói chuyện cô vẫn thế, mọi thứ vẫn quay đều như thế và cô vẫn cứ yêu anh như thế. Tấm thiệp cưới vẫn còn nằm im trong túi, cô xem đồng hồ, vẫn còn sớm nên cô quyết định đi xem phim.

Shiho không có thói quen hay sở thích xem phim, tuy nhiên hôm nay lại là buổi công chiếu nhằm kỷ niệm sự thành công của bộ phim nhạc kịch “Những người khốn khổ”-Les Misérables. Bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên nhà văn Victor Hugo-một người mà cô rất thích. Với tác phẩm này mà nói, cô đọc từ hồi trên ghế nhà trường, xem nhạc kịch nhiều đến nỗi từng thuộc luôn cả câu hát. Điều gây hứng thú khiến cô đến đây là muốn xem thêm về một nhân vật phụ, xuất hiện tần suất không nhiều nhưng mang lại cho cô một suy nghĩ khác- đó là Éponine. Đây không phải là người khổ nhất trong cả phim vì Cosette, Jean Valjean,… còn khổ hơn nhiều. Sẽ có rất ít người nhớ đến Éponine vì nỗi khổ của cô gái này có là sao so với những người kia, niềm đau của cô ấy là vì hoàn cảnh gia đình lừa bịp dù cô luôn mang một trái tim thuần khiết và trên tất cả là mối tình đơn phương trao lầm người-Marius. Và kết quả là cô ấy lại làm bia đỡ thay cho anh trong cuộc chiến, xem đến đoạn đó, Shiho đã cười. Không hẳn cười vì sự ngốc nghếch của Éponine mà cô cười vì cuối cùng Éponine cũng dũng cảm nói ra tình cảm của bản thân. Niềm hạnh phúc nhỏ bé đó khi được chết trong vòng tay Marius là quá đủ đối với Éponine, Shiho hiểu vì cô năm đó đã từng khờ dại đỡ đạn cho ai đó. Cho đến tận bây giờ, vết thương ấy vẫn còn, không, chính xác là vết sẹo, dai dẳng và ê ẩm cho tới từng cảm xúc khi nhớ đến. Shiho hiểu Éponine khát khao sự quan tâm hơn mức xã giao của Marius giành cho mình, chỉ cần anh nói cảm ơn bằng nụ cười trìu mến hơn là những đồng bạc trả công khi tìm đươc nhà Cosette cho anh, Éponine cũng mong anh hôn mình trong những giây phút cuối cùng cuộc đời. Sau những gì mà Éponine cho đi, cô gái đó cũng nhận ra

“Without me, his world would go on turning

A world that’s full of happiness

That I have never known”(*)​

Shiho rời rạp thì trời cũng điểm khoảng 20h30’, hơn hai tiếng xem lại tái hiện tại một tác phẩm kinh điển qua phong cách broadway đặc trưng của Newyork, quả thực rất đáng. Cô rẽ phải, bước đi có phần vô định. Trong đầu vẫn cứ ám ảnh về bộ phim vừa coi, rồi thì Marius và Cosette cũng đến được với nhau, kết thúc không mới thậm chí nó xuất hiện xuyên suốt trong bất cứ bộ truyện hay phim nào. Thì bởi, văn học và phim ảnh là thể hiện khát vọng hạnh phúc của mỗi con người, những vai phản diện hay nhân vật phụ có bao giờ có được kết thúc trọn vẹn như nhân vật chính hay không?. Trong cuộc đời của nhau, nếu chúng ta muốn bên nhau thì ít nhất phải nhà vai chính trong cuộc đời của nhau. Tương tự Éponine đấy, cô gái ấy cũng hy sinh đủ nhiều và đủ lớn nên mãi mãi chẳng giành được vị trí nào trong lòng Marius đấy thôi, cô ấy cứ mãi chạy theo Marius nhưng mãi chẳng bắt kịp. Shiho từng trách Éponine ngốc vì cứ mãi câm lặng như thế nhưng khi đó cô chưa yêu, cũng chưa hiểu rõ thế nào thứ cảm xúc ấy, giờ thì hiểu rồi và cũng có lời giải đáp. Bởi vì lí do rất đơn giản, khi ta chạy theo ai đó, người đó cũng chạy theo một người khác thế thì không kịp thì đúng rồi, như vậy có gì là sai đâu, chỉ tiếc ta khờ dại, chạy mãi và cuối cùng cũng hiểu bản đang đuổi theo một cái bóng không thuộc về mình.

***
21h30’

Cô về đến “nhà” của mình. Gọi là nhà cũng đâu phải, đúng hơn là nơi mỗi tối nằm ngủ, mỗi sáng thứ dậy mà thôi. Có nên gọi là nhà hay không khi chẳng có một ai người thân sống cùng?

Dòng nước ấm chảy dọc cơ thể khiến cố phần nào tỉnh táo, mắt cô nhắm nghiền, đôi mày hơi nhíu lại có chút ưu tư. Cô ngắm nhìn tấm gương lấm tấm nước trước mặt, dùng tay quẹt đi tất cả những hơi mờ mờ trên nó. Cô gái trong gương nhìn cô, ánh nhìn điểm tĩnh, không biểu hiện chút xúc cảm nào. Chợt thấy nơi trái tim cũng lạnh vài phần, xen vào đó là chút cô quạnh. Shiho cúi đầu xuống, nhìn thấy bên ngực trái còn một vết sẹo. Vết sẹo dài dù được khâu một cách tỉ mỉ nhưng vẫn hiện hữu, cách tim không xa, đưa tay chạm vào cũng thấy nó chai sạn, không đau cũng chẳng có cảm giác gì. Ít nhất vết thương đó cũng là hai viên đạn mà cô đỡ cho anh, xem như việc anh cứu và bảo vệ cô bao lâu nay xem như chấm dứt. Cô tựa lưng vào bức từng phía sau, lạnh ngắt, thở dốc khi nhớ một chút hoài niệm về nó. Cô chưa từng thích mang nợ một ai cả, đặc biệt một người như Shinichi, càng nợ nhiều thì càng không dứt được. Để rồi cho tới ngày hôm nay, vết thương dù lành hẳn nhưng sẹo vẫn còn đó, niềm đau và ký ức ngày xưa vẫn ở đó, cả tình yêu của cô cũng ở đó, chỉ là có những chuyện mãi mãi chỉ thuộc về mình cô. Cô cười khổ, tự hiểu bản thân mình nên làm gì trước ngần ấy chuyện xảy ra. Shiho mày không nên ganh tị, giành cho trái tim chút lòng tự tôn cuối cùng của nó đi.

***********
Nói một chút về phần này, việc lựa chọn hình ảnh trong bộ truyện Những người khốn khổ thì đầu tiên xuất phát từ ý tưởng và cảm hứng của mình về 1 tản văn trong quyển Buồn làm sao buông của nhà văn Anh Khang, tuy nhiên mình thể hiện 1 góc nhìn khác.
Thứ 2 cũng vì niềm yêu thích với những tác phẩm của nhà văn Victor Hugo, đặc biệt là những tác phẩm đã chuyển thể thành nhạc kịch(mình là 1 đứa khá cuồng nhạc kịch).
Thứ 3 vì mình đỗ rồi nên đến lúc cho cái oneshot này đến hồi kết.

 
×
Quay lại
Top Bottom