Hiên Ny
Vô không...
- Tham gia
- 4/12/2016
- Bài viết
- 17
Nguyên tác nhân vật: Aoyama Gosho
Thể loại: Bi
Tác giả: Hiên Ny
Nhân vật: Ran Mouri, Kudou Shinichi
Tình trạng: Đang hoàn thành
.
Warning: Đừng mang đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của tác giả
Đôi lời: Lần thứ hai viết cổ trang, không hẳn vì một bài nhạc mà viết nên, chắc có lẽ vì một bộ phim mà viết thành
.
.
.
Nở rộ chẳng vì ai
Hoa rơi lại vì người
Chấp niệm khó từ bỏ...
Ái tình chẳng thể buông...
.
.
.
Thể loại: Bi
Tác giả: Hiên Ny
Nhân vật: Ran Mouri, Kudou Shinichi
Tình trạng: Đang hoàn thành
.
Warning: Đừng mang đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của tác giả
Đôi lời: Lần thứ hai viết cổ trang, không hẳn vì một bài nhạc mà viết nên, chắc có lẽ vì một bộ phim mà viết thành
.
.
Nở rộ chẳng vì ai
Hoa rơi lại vì người
Chấp niệm khó từ bỏ...
Ái tình chẳng thể buông...
.
.
.
Ban đầu hắn trong mắt nàng chỉ là một con cờ không hơn không kém. Khiến hắn yêu thương, làm hắn tin tưởng, nắm giữ trái tim hắn là những điều nàng luôn muốn đoạt được
Qua bao mùa hoa rơi, thiết nghĩ trên thế gian này chẳng có đóa hoa nào là vĩnh viễn tồn tại, rồi cũng đến một ngày chúng sẽ tàn lụi theo thời gian, hòa cùng dòng nước lạnh lẽo mà phiêu du bạt ngàn, đơn độc rồi biến mất
Cũng như thân phận của người nhi nữ, cả đời bị ái tình đày đọa, kiếp hồng trần vì thế mà lênh đênh, dù không muốn cũng chẳng thể nào xoay chuyển
Nếu một ngày hắn biết được tất cả mọi chuyện, hắn sẽ đối xử với nàng ra sao, nhìn nàng bằng ánh mắt như thế nào, có còn một lòng một dạ vì nàng nữa hay không?!
Cứ nghĩ đến việc một ngày nào đó chuyện nàng nghĩ sẽ xảy ra, điều nàng mường tượng sẽ thành sự thật, đến lúc đó trái tim nàng có đau, nơi cõi lòng có trống rỗng vì đã đánh mất đi một thứ gì đó được xem là quan trọng
Cảm giác một người vòng tay ôm phía sau, bất ngờ khiến nàng thanh tĩnh, mơ hồ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Ran mỉm cười tựa vào ngực hắn, buột miệng hỏi một câu vu vơ không đầu không cuối
"Nếu ta có lỗi với chàng, chàng có hận ta không?"
Shinichi không biểu hiện, chỉ thấy vòng tay ôm nàng hơi siết lại. Hắn im lặng hồi lâu, sau đó âm trầm lên tiếng, gió mơn man thổi nhẹ, như là cố tình che đậy đi một chút nặng nề trong lời nói
"Còn tùy vào mức độ lỗi của nàng"
Nàng nhắm mắt, đôi môi xinh đẹp mím vào nhau cắn nhẹ, dường như phải lấy hết can đảm để nói ra lời này
"Đế nghiệp của chàng..."
Chẳng biết Shinichi giả vờ không nghe, hay đóa hoa anh đào đang phất phơ ngoài kia đã níu đi mọi ánh nhìn từ hắn. Shinichi không rõ suy nghĩ, quay người nàng đối diện. Màu mắt thạch anh chợt dao động, e dè chạm vào đôi mắt màu trời thăm thẳm. Người nữ nhân này, cả đời hắn chỉ muốn nâng niu và bảo vệ. Bất chấp mọi thứ, thế sự huyên náo can dự gì đến hắn, mộng ảo phù du can dự gì đến hắn, người trước mặt mới là tất cả tâm can
Vì nàng hắn có thể phản lại cả thiên hạ, vì nàng hắn cũng có thể từ bỏ cả thiên hạ. Nàng có bao giờ biết?
Hắn di chuyển bàn tay véo nhẹ chiếc mũi xinh xinh, cảm giác nhồn nhột đau đau khiến nàng phụng phịu xoa xoa cánh mũi dần đo đỏ
Hắn dịu dàng nhìn biểu hiện của nàng, trong sóng mắt biết bao nhiêu là thương yêu cùng chiều chuộng. Rốt cuộc hắn vẫn là một nam nhân tầm thường, vẫn không thoát khỏi lưới tình của người mình yêu. Nếu cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy, nếu khoảnh khắc này tồn tại mãi thì tốt biết mấy
Hắn không phải đế vương của bách tính, nàng không phải phi tần chốn thâm cung
Mà đơn giản...
Hắn chỉ là tướng công của mình nàng, còn nàng chỉ là thê tử của mỗi hắn
Shinichi nắm chặt vai nàng, ép nàng nhìn vào mắt hắn một lần nữa. Đôi vai gầy mảnh khảnh có thể dễ dàng cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ từ người đối diện, từng đợt, từng đợt nho nhỏ len lỏi qua lớp không khí mỏng manh đang bao quanh lấy hai người
Trong màu xanh ấy, nàng thụ động tiếp nhận mọi cảm xúc của hắn, bầu trời trong đôi con ngươi quấn chặt lấy vùng trời tím biếc không cho vơi đi một giây nào thừa thãi. Bên trong đó, nàng thấy được tình yêu vô bờ của hắn, sự nài nỉ đến van xin, mà với tư cách một quân vương hắn không nên biểu hiện. Lại có một điều gì đó vô cùng bi thương u uất
"Gì cũng được, duy nhất đừng rời xa ta”
Môi hắn mỉm nhẹ vẽ nên một nụ cười gượng gạo, hắn nhìn nàng lúc nào cũng ôn nhu đầy thâm tình như thế. Còn nụ cười, nhìn kìa...sao quá đổi thê lương?
Nàng chợt nghĩ, có phải hắn đã biết được chuyện gì rồi không, nghĩ đến thôi, sợ hãi đã dâng đầy lồng ngực, không tự chủ mà lao vào vòng tay hắn, ôm chặt. Nàng sợ mất hắn, rất sợ mất hắn.
Trường Sinh Thiên ơi! Trường Sinh Thiên
Người nam nhân trước mặt, con không muốn làm tổn thương nữa. Dối mình gạt người bao năm qua, con đã quá mệt mỏi, điều duy nhất con mong muốn là có thể cùng chàng sống một cuộc đời đạm bạc, bình bình an an trọn kiếp này mà thôi
Bao nhiêu nỗi đau nàng kìm nén lâu nay, chỉ vì một câu nói của hắn mà không tài nào kiểm soát được nữa, vỡ òa bi thương, lệ tràn khắp mặt. Ái tình có vị mặn đắng đến thế sao?
Nếu biết trước lòng đau như thế, thì khi xưa đã không lưu tâm từng nụ cười ánh mắt, từng cử chỉ lo lắng thương yêu, để rồi bị chân ái của đế vương trói buộc, dùng thời gian cả đời cũng chưa chắc tìm được lối thoát ra
Chạm nhẹ lên bụng, nàng chợt nhớ ra một điều quan trọng vẫn chưa nói với hắn. Tự động hai cánh môi cong lên khắc thành một nụ cười tuyệt đẹp, đáy mắt long lanh đong đầy hạnh phúc, cơ thể cũng không theo chủ ý mà vùi sâu hơn vào ngực hắn. Gió mải miết lướt nhẹ trên tán cây anh đào, luyến tiếc mang từng đóa hoa một rơi xuống nền đất lạnh. Nàng cất lời, thanh âm trong trẻo, dịu dàng nổi bật, đã hơn một lần khiến trái tim hắn lay động
“Thiếp có thai rồi”
Dòng lệ lại tuôn dài một lần nữa, không thể cầm lại dù là một chút. Nàng khóc không phải vì quá nhiều uất ức, hay thương đau đã vượt quá giới hạn, mà là vì sau tất cả, nàng cũng có thể cảm nhận thứ được gọi là hạnh phúc thật sự
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, cho nàng sự an ủi. Hồi lâu mới trấn tĩnh, nàng đã nói những gì hắn không nghe rõ, tiếng nấc đều đều của người trong lòng, đã làm nhiễu loạn đi mọi giác quan của hắn. Shinichi ôm vai nàng trở lại, dùng hai tay cố định gương mặt, ôn tồn bảo nàng nhắc lại lời vừa nói một lần nữa. Nàng vẫn cúi gầm mặt che giấu đi bộ dạng nhếch nhác của mình. Nghe lời hắn nói, nàng mới khổ sở nuốt nước mắt vào trong, gỡ nhẹ tay hắn ra, sau đó dùng hai tay mình chính xác ôm mặt hắn, tùy tiện đụng chạm
“ Thiếp nói thiếp có thai rồi”
Shinichi không tin vào tai mình, muốn kiểm chứng một lần nữa. Qua giọng nói gấp gáp, có thể thấy hắn có bao nhiêu là nôn nóng cùng chờ đợi
“Là thật?”
Nàng cười dịu nhẹ, trông như đóa hoa đang lay lắt tỏa sắc giữa trời, vương chút hương tàn giữa dòng đời phiêu bạt
“Là thật”
Không khó để nhìn thấy niềm hạnh phúc dâng tràn nơi ánh mắt của người nam nhân. Cảm giác được làm cha, không ngờ lại sung sướng đến vậy, đặc biệt là làm cha của đứa con, do người nữ nhân mình yêu thương nhất sinh ra
Hắn ôm nàng vào lòng, cái ôm lần này có phần dịu dàng nâng niu hơn trước, không dám mạnh tay siết chặt vì sợ nàng cùng hài tử bị đau. Chỉ mong nàng hiểu rằng hắn yêu nàng nhiều đến mức nào, yêu con của hai ngươì nhiều ra sao. Từ đỉnh đầu truyền đến cảm giác âm ấm quen thuộc, giọng nói từ đó cũng loang dần vào không trung, hòa cùng làn gió tiêu diêu tự tại
“Ran nhi, cám ơn nàng”
Nàng gật đầu trong vòm ngực hắn. Ngày mai ra sao, ta không hề quan tâm, chỉ cần giờ đây ta có chàng là đủ, thực mong khoảnh khắc này không bao giờ biến mất, để chút bình yên cuối cùng được trọn vẹn
.
.
.
Một ngày sau đó, tại Am Tịnh Từ
“Phụ thân, oan oan tương báo đến bao giờ mới có thể chất dứt, người đừng tiếp tục sai càng thêm sai nữa, bách tính dưới chân thiên tử được an cư lạc nghiệp, sống cuộc sống thanh bình, không binh đao loạn lạc, người không thấy hay sao, mà vẫn muốn giết hoàng thượng trả thù?. Chi bằng, phụ tử chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy, đến một nơi không ai quen biết, trút bỏ mọi oán hận được không ?”
Một cái tát như trời giáng, cảm giác nóng rát bao trùm lấy gương mặt nàng. Ran ngã xuống, ôm mặt, cúi đầu, chẳng dám nhìn thẳng vào người trước mắt. Phải, là nàng nhu nhược, là nàng quá mềm yếu trước tình yêu thế nhân, trước tình yêu của hoàng thượng. Năm xưa cha dạy nàng cách vô tình, làm thế nào để vô tâm, chỉ cần vì hận thù mà sống, chỉ nguyện vì hận thù mà chết. Ấy thế mà, nàng lại quên. Ấy thế mà, nàng lại không muốn nhớ. Tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, nếu trái tim nàng được làm bằng sắt đá thì chắc có lẽ đã không đau khổ nhiều đến thế
Mouri Kogoro phong thái hiên ngang lẫm liệt, thần dũng uy phong, chẳng hề thua kém một bậc quân vương nào cả. Chỉ có điều một triều đại chẳng thể có hai vua, một khu rừng chẳng thể có hai hổ. Ông chỉ muốn dành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình, không đoạt thừa, cũng chẳng lấy thiếu. Đứa con gái ngu ngốc này đã bị tên hôn quân kia làm cho mê muội, mối thù của gia tộc cũng có thể lãng quên dễ dàng như vậy. Ông đưa tay đỡ Ran đứng dậy, nắm chặt bả vai nàng nhắc đi nhắc lại từng chữ một
“ Ran nhi, mối thù thảm sát gia tộc con có thể quên, nhưng còn mẫu thân con đã chết như thế nào, chẳng lẽ con không nhớ. Đừng làm phụ thân phải thất vọng”
Kogoro buông nàng ra, quay lưng về phía ánh dương dần dần tàn lụi, những vệt sáng cuối cùng đang tan biến, ông cười khẽ. Mọi ân oán sẽ kết thúc nhanh thôi.
“Ba ngày sau chính là thời điểm. Con nội ứng, ta ngoại hợp, vương triều Kudou sẽ sớm rơi vào tay ta, trở về với đúng vị trí của mình”
Kogoro rời đi, bỏ một mình nàng trước rám chiều dần tắt. Trong lòng hỗn loạn, nước mắt chảy dài uất ức đến đau thương. Rốt cuộc, nàng phải làm gì đây?
.
.
.
Ba ngày sau...
Ran Mouri thực hiện theo đúng kế hoạch của Kogoro, âm thầm mở cổng tử cấm thành, cô lập hoàn toàn binh lính trong cung. Chỉ chờ phụ thân nàng cãi trang hành thích hoàng thượng thành công, người của nàng sẽ xông thẳng vào triều ép quần thần nhường lại ngôi vị. Một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, cho đến khi lý trí của nàng không đơn thuần chiếm giữ tất cả, trái tim đau hóa thành bất lực, mặc kệ bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn điên rồ
Cái níu tay luyến lưu không cho hắn rời đi, ánh mắt tội lỗi nhìn hắn đầy day dứt. Hắn phải thiết triều, nàng biết chứ, chỉ là cho nàng ôm hắn một chút thôi. Nghĩ là làm, vòng tay ôm chặt không có ý định buông ra. Hắn lấy làm lạ, hơi khó chịu vì vòng ôm quá chặt, hắn gỡ nhẹ tay nàng, mới thấy gương mặt người đối diện đã đầm đìa nước mắt. Hắn nhu tình an ủi
“Ran nhi ngoan, ta chỉ thiết triều một lát thôi. Ta sẽ về với nàng ngay mà”
Nàng thút thít, đôi tay vẫn nắm chặt gấu áo
“Đừng đi”
Shinichi hơi nhíu mày, lo lắng hỏi
“Nàng sao vậy”
Ran thanh tĩnh, nhận ra hành động thất thố của mình. Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, vội vàng lên tiếng phân bua
“Thiếp không sao, người mang thai thường đa sầu đa cảm ấy mà. Chàng mau đi đi kẻo quần thần phải đợi”
Shinichi thả lỏng người, một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại chạm nhẹ lên má người thương, ân cần quan tâm
“Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu nàng sinh bệnh thì hài tử sẽ rất buồn, ta cũng sẽ rất đau lòng”
Ran ừm nhẹ một tiếng. Hơi ấm từ tay rồi trên mặt đột ngột biến mất, khiến nàng chới với lưu luyến không thôi. Bóng người dần xa, chỉ thanh âm từ biệt là vẫn còn văng vẳng ở lại
“Trễ rồi, ta đi đây”
Ran hướng mắt dõi theo hắn, cho đến khi chiếc bóng khuất dạng hoàn toàn, sau đó nàng mới nhìn vào kẻ trong gương. Người nữ nhân bên trong thật vô tình vô nghĩa, sau mọi chuyện hắn đã làm cho nàng, sau tình yêu vô ngần từ hắn, nàng vẫn còn có thể ra tay h.ãm hại. Nước mắt lại vô tình rơi, nhiều đến độ dường như máu cũng có thể rơi ra từ đôi con ngươi ấy. Ngoài trời vần vũ xám xịt, dự báo một cơn mưa lớn đang cận kề
Nếu đã là số phận, dù nàng có trốn tránh đến đâu, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện
Sờ nhẹ lên bụng, hài tử tội nghiệp vẫn chưa thành hình thành dạng, đã sớm phải chịu cảnh rời khỏi nhân thế. Lời “xin lỗi” của người nữ tử nhẹ tênh giữa không gian bao la, va chạm với từng đợt gió hanh hao, vỡ vụn, chúng làm cay mắt nàng, làm lệ tuôn rơi, làm Trường Sinh Thiên nhìn cũng không khỏi đau xót
.
.
.
Kogoro được nàng sắp xếp cho một bộ y phục thị vệ, với thân phận là luôn theo sát hoàng thượng không rời nửa bước, mọi chuyện đang đi đúng theo kế hoạch
Shinichi ngồi trên ngai vàng, phong thái đế vương thoạt nhìn luôn luôn khiến người khác phải nghiêng mình kính nể. Thanh kiếm được rút ra nhanh như chớp, nhắm hướng tim của hắn mà xuyên thẳng. Shinichi lùi lại, đang định dùng khinh công di chuyển thân người né tránh, nhưng đường kiếm quá nhanh, quá sắc bén, lại vô cùng bất ngờ, khiến hắn chới với, nhất thời chẳng biết cách nào thoát thân
Trong đầu, bỗng hiện lên thân ảnh người nữ nhân hắn yêu nhất. Nàng bận thanh y lam ngọc, mờ mịt bị màn sương che lấp, những đóa hoa xung quanh rơi rụng dần dần, đến cuối cùng chỉ còn lại những nhành cây trơ trọi, khung cảnh chẳng mấy chốc rơi vào điêu tàn, đổ nát
Môi nàng mấp máy gì đó hắn không nghe rõ, máu từ đâu thẫm đỏ một vùng thanh y, đậm đặc, ấm nóng, vô cùng chân thật. Rồi đột nhiên nàng biến mất.
.
.
.
.
Còn tiếp...
Hiệu chỉnh: