Mùa hè năm nay đến sớm, nóng nực hơn mọi khi. Từng tốp học sinh chạy vội đi dưới cái nắng như đổ lửa, gương mặt lấm tấm mồ hôi, mặt sân kẻ ca rô dường như cũng bốc lên hơi khói, ngồi trong lớp học dù có bật hết các quạt trần lẫn quạt tường cũng không cảm thấy mát lên chút nào, mọi người đều trở nên kiệm lời hơn trong vội vã. Thời tiết nóng bất chợt làm đảo lộn nhiều thứ, kể cả không gian cảnh vật. Vậy mà đâu đó, trong khuôn viên nhà trường, nhưng cũng như tách riêng thành một khoảng riêng biệt, không khí mùa hè lại dừng chân theo một cách dịu dàng và ưu ái hơn nhiều.
Cô học sinh Toyama Kazuha khẽ đưa tay vén lọn tóc phất phơ trước mặt, đồng thời ngước mắt nhìn lên. Tầng tầng lá bàng xanh đan lồng vào nhau, đếm không xuể, ngăn từng khoảng nắng chiếu xuống mặt đất thành những khoảng màu tươi xanh. Mặt đất khô cứng, phơi mình thành màu nâu nhạt, những khóm cỏ dại mọc theo mùa bắt đầu vươn cao trở lại, nở ra những bông hoa nho nhỏ, xinh xinh. Từng luồng gió im lặng thổi qua, lay lay mọi thứ có thể, làm dậy mùi hương hăng ngọt của hoa phượng thoảng qua thành những vòng ren điệu đà trong không khí. Cô nàng áp trang sách vừa lật lên mũi, hít hà, mùi giấy mới lẫn với mùi hương đặc trưng của mùa hè làm lòng người xôn xao một cách kì lạ, Kazuha đã ghi như thế vào trang nhật kí tiếp theo của mình.
Không phải tự nhiên Kazuha bỏ tiết Tin học để chui vào đây đọc sách, chẳng qua trời nóng quá, mà bài giảng gần như đã hoàn thành, thế thì ở trên lớp làm gì cơ chứ. Tuy nhiên có vẻ như ít người có cùng suy nghĩ đó, trừ một ngoại lệ, Hattori Heiji.
Hai người bọn họ cũng tính là quen nhau, bắt đầu vào một ngày như thế này, cách đây ít hôm. Kazuha cúp học, lẻn vào đây co chân đọc sách, bắt gặp một nam sinh cao gầy, đen nhẻm xúng xính quyển Shelockhome trong tay, cười nhăn nhở với mình:
-Hi, cho mình mượn chung chỗ với, sẽ không làm phiền bạn đâu.
Và Kazuha nhún vai, gật đầu thay cho lời đồng ý. Đôi khi đơn giản như thế, đã là quen nhau.
*
Những buổi ngồi chung với nhau như vậy không ít, cũng không nhiều, toàn vào buổi chiều, cô nàng với anh chàng không hẹn mà rủ nhau cúp học. Đến rồi thì ai làm việc nấy, Kazuha đọc Khu vườn mùa hạ của Kazumi, Heiji đọc trinh thám của Conan, có khi cả buổi chỉ cười hoặc gật đầu chào nhau, chẳng nói với nhau câu nào, thế mà cũng hòa hợp đến kỳ lạ.Thi thoảng Heiji sẽ mua một ít nước ngọt cho cả hai, Kazuha mua xoài dầm và bim bim. Trong một lần nói chuyện, Kazuha nói rằng rất thích mùa hè với những cơn mưa đầu tiên tưới mát mọi thứ, còn Heiji có cơ may cùng trú mưa với cô bạn này.
Hai người đứng trên hành lang, nhìn khoảng sân lốm đốm sẫm màu rồi chuyển thành màu nâu hẳn, từng giọt mưa rơi rào rào xuống, lay rụng hết những bông hoa bàng màu vàng li ti trông như những ngôi sao, chúng rơi xuống thật nhanh, và dường như tỏa sáng hơn trên nền đất nâu sẫm.
Kazuha phát hiện chiếc cúc áo đầu tiên của Heiji bị rời ra lủng lẳng trên mấu đính cũ, cô nàng giơ tay tháo xuống, mở cặp ra lấy kim chỉ, khâu lại. Heiji sau một thoáng ngạc nhiên nhìn kim chỉ trong tay bạn, cũng gật đầu, nghĩ sao con gái cẩn thận thế không biết, hay chỉ mình cô bạn này cẩn thận thôi. Và anh chàng phát hiện ra một sở thích nho nhỏ nữa của cô bạn, đó là thích sưu tầm cúc áo, Kazuha nhún vai:
-Thì cảm thấy thích, nhìn chúng như mấy cái bánh quy xếp tầng, nhiều màu, thôi thì đem theo kim chỉ luôn cũng hợp bộ.
Rồi cười khúc khích, mà không hiểu sao chàng trai bên này nghe thấy từ trong cơn mưa vang lên những âm thanh kỳ lạ chưa từng thấy.
*
Kazuha là du học sinh Nhật Bản sang Việt Nam với bố vì công việc của ông, mẹ đã mất từ lâu, tầm khi Kazuha mới bảy tám tuổi. Ông Toyama làm ở văn phòng Luật, thời gian cho con cái không nhiều lắm, nên Kazuha tự lập từ sớm. Đó là tất cả thông tin anh chàng kiếm được từ bố mình, để quan tâm một người đồng hương hiếm có. Heiji Hattori cũng là du học sinh Nhật Bản.
Có lẽ là người cùng quê, hai người ngày càng thân thiết, dù học khác lớp. Từ khi mùa hè thực sự bắt đầu, những học sinh trong lớp thấy họ thường hay đi về cùng nhau, nếu thi thoảng trời đổ mưa, Heiji sẽ chạy xuống tầng dưới đem áo mưa cho bạn, đại loại như vậy… nhưng chuyện về khu vườn vẫn là bí mật, hẳn là không ai muốn nhiều người biết về bí mật nho nhỏ ấy, họ muốn giữ một điều gì đó cho riêng mình.
Heiji không mấy chú ý đến mấy nút áo của Kazuha, chỉ cảm thấy cô bạn có sở thích thật kỳ lạ, nhưng không phải tất cả. Kazuha còn thường nghe mấy bài hát thiếu nhi của Nhật, cả của Việt Nam, có lúc khe khẽ hát theo, nhắm mắt và lắc đầu say sưa trong giai điệu lí lắt dễ thương, mặc cho một chàng trai cứ nhìn không thôi.
Thêm một lần nữa Kazuha lại đem kim chỉ ra may lại cúc áo cho Heiji, khi đó họ đã thân nhau hơn. Theo từng cử động khéo léo của ngón tay bạn, luồn chỉ, xâu kim, thùa cúc, trí tò mò của Heiji cũng nổi lên. Cậu rất tự nhiên hỏi rằng liệu cúc áo có điều gì đặc biệt đến thế, mà Kazuha cũng rất tự nhiên trả lời:
-Không nhớ nữa. Tớ chỉ nhớ năm tớ bắt đầu đi học, sớm nào mẹ cũng dậy sớm trước tớ. Sớm nào cũng trong trẻo, mát mẻ, nắng dịu dàng hệt như bàn tay mẹ khẽ gài lại cúc áo trên cùng nơi cổ áo. Khi đó, cảm giác đó, hơi ấm đó, cùng với bài ca vọng lại từ trường Tiểu học xa xa, không hiểu sao cứ như vậy mà in sâu vào kí ức của tớ.
-Sau này không được như thế nữa, chuyện gì cũng phải tự làm. Dẫu biết tự làm vẫn ổn thôi nhưng cảm giác có mẹ làm cùng thật an tâm, như vậy.
Cô gái vẫn không rời mắt khỏi đường chỉ, không nói nữa, mà chàng trai bên cạnh cũng rất ăn ý không hỏi thêm. Có những điều trở thành dễ hiểu giữa những người thực sự hiểu nhau , chỉ im lặng thôi là đủ.
*
Mùa hè năm cuối cấp đối với học sinh sắp tốt nghiệp mà nói đều là đặc biệt. Bởi cảm giác phải chia tay như rơm rớm trong từng vạt nắng mỗi sớm mai, mà quyến luyến bịn rịn bấy lâu lại nảy nở trên từng búp phượng đỏ, khiến cho từng góc sân, ngọn cỏ cũng thấp thoáng hình ảnh những nốt nhạc buồn của bản ca chia ly.
Với Heiji, có vẻ muộn phiền đã bắt đầu diễn ra sớm hơn bao người khác. Có thể là từ khi mọi người đồn đoán rồi ghép cặp hai người với nhau, hoặc là từ trước đó, khi cậu nhận ra một thứ rung động mơ hồ với Kazuha, bằng việc thi thoảng góc nghiêng gương mặt bạn ấy, và ngón tay chăm chú đưa chỉ bất ngờ len vào trong giấc mơ thật êm dịu , và cậu quyết định nói với cô ấy điều đó, tệ hơn là dường như Kazuha đã lơ đi bằng một câu nói khiến cả hai đều giữ im lặng, hiệu nghiệm hơn câu Vừng ơi đóng lại, rằng tớ chỉ muốn đợi nắng vàng giòn thêm chút nữa.
Hai người không còn vô tư cười đùa nữa, cùng im lặng ngồi cạnh nhau khi chỉ có tôi và cậu như vừa mới quen, mặc cho hơi thở hăng dịu của bông phượng và chua ngọt của nắng bốc lên rồi cuộn lại thật nồng trong cuống họng, có những lời muốn nói vẫn lại buộc phải giữ lại trong lòng. Thêm một chiếc cúc áo nữa không được may lại đúng vị trí, như mối quan hệ giữa hai bọn họ, và Kazuha đã quên béng mất điều này.
*
Kazuha không biết im lặng như thế sẽ kéo dài đến bao giờ, hoặc là đến khi mùa hè kết thúc, không còn cùng nhau lạc vào khu vườn ấy, hoặc là một người mở lời trước, và người kia phối hợp. Nhưng dù thế nào đối với cô vẫn là một sự mạo hiểm, vì cô vốn không biết rõ, rốt cuộc những thứ đang làm xáo trộn lung tung cảm xúc của mình bắt đầu từ đâu, từ khi nào. Hay đơn thuần là khi biết một người đối với mình đặc biệt, thì chính mình cũng cảm thấy họ đặc biệt như thế. Mà trong vô vàn rối bong, quan trọng nhất vẫn là không muốn mất đi một người.
Những chiều đạp xe một mình sau cơn mưa bất chợt, tự nhiên lại cảm thấy thiếu vắng ghê gớm. Không còn người cười nhăn nhở chìa tay nhờ đính lại cúc áo, bộ sưu tập cúc áo cũng là tự mình bỏ thêm vào, khi đóng lại cũng không có ai để khoe một cách vui sướng như thể vừa tìm ra châu Mỹ: xem này, thêm một viên nữa rồi. Không còn nhiều thứ đã thành thói quen đúng là không dễ chịu chút nào.
Heiji vẫn quan tâm cô bạn như thường lệ, chỉ quan tâm thế thôi, phải để ý lắm mới biết được. Không phải như cô bạn nào đó, từ trên dưới lớp đều đã quay sang trêu ghẹo với một anh bạn lớp bên cạnh. Kazuha vẫn im lặng, làm gì có nhiều thời giờ quan tâm nhiều thế, lâu dần trêu chán mỏi miệng rồi thôi.
*
Lễ trưởng thành diễn ra theo dự kiến, đúng ra vẫn còn đi học nữa, nhưng buổi lễ này là buổi chia tay và tri ân chính thức. Đối với ai mà nói cũng là ngày trang trọng.
Heiji suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đến tìm gặp Kazuha, nói một trận ra trò, rồi sau đó…ra sao thì ra. Vừa đến đầu hành lang đã thấy cô ấy, với tên bị-gán-ghép-vừa-rồi đứng đối diện, cô nàng còn cười nói vui vẻ với hắn ta. Cái gì kia? Hắn đang đưa cho Kazuha một chiếc cúc áo thì phải, chết tiệt thật.
Đến khi nhận ra mình đã nắm cổ tay cô bạn kéo đi cách anh chàng đang há hốc mồm ra nhìn cách tận mười bước chân, Heiji mới ý thức được vừa rồi mình quá là vô duyên. Lần này Kazuha nói trước:
-Sau cùng tớ đã nghĩ rất kỹ về chuyện cậu đã nói, ờ, hình như là tớ cũng nghĩ giống cậu, đại loại vậy đó…
GIọng cô bạn nhỏ dần nhỏ dần, bao nhiêu suy tính chuẩn bị mấy ngày tự nhiên bay mất tiêu, ôi, mình vừa nói gì thế nhỉ, trời ạ…
Anh chàng đang nghe tròn mắt, nghẹn lời, mình còn chưa hỏi gì mà đã nói gì thế này, à… tức là Kazuha cũng thích mình đúng không? Vậy nhưng thanh niên trong cơn vui sướng đến phê cần cũng không quển vặn hỏi;
-Này, cái cậu vừa nãy, hai cậu vừa rồi, ờ, cái cúc áo trên tay cậu ta là sao vậy?
-Tớ mới nhớ ra hôm trước đã vứt mất của cậu một cái cúc áo, nên để ý mãi mới phát hiện cậu ấy có một cái y chang như vậy thì xin thôi, gì mà gắt hả??
-… Là vậy sao, sao cứ cảm thấy không chân thực chút nào vậy…
Thế là một nam một nữa đang yên lành bỗng nhiên to tiếng với nhau trên hành lang đi lại, ách tắc giao thông a~ Cũng có mấy người ở lại hóng hớt, không may bị cái nhìn sắc lẹm của Kazuha phượt qua, cúp đuôi chạy mất. Mấy người hiểu chuyện hơn một tí, có biết đấy, nhưng thôi kệ đi, chuyện nhà người ta mà

)).