Capuchino Chocolate
Cô gái ấy có vẻ rất thích Sunny Café.
Đương nhiên, những người một tuần hai lần đến đó không phải là ít. Hay những người chọn riêng cho mình một góc ngồi nhìn ra con đường nhộn nhịp thay vì vườn hoa sau lưng quán cũng chẳng hiếm chút nào.
=> Câu này đọc lên, ss thấy có gì đó vướng vướng. Mở đầu đang nói về Ran, sau đó đột ngột nhảy sang nhân vật xung quanh. Nghe nó thật "không có lý"
Điều kỳ lạ là cô nàng thường xuyên gọi hai cốc capuchino dù chỉ đi một mình. Và cả hai cốc đều được cho thêm khá nhiều chocolate chảy. Đến nỗi, người phục vụ không biết thứ đang bốc khói trên tay mình rốt cục là capuchino hay sữa cacao.
Cứ
vào mỗi buổi chiều thứ năm, thứ bảy, cô tới quán trên chiếc xe đạp đôi nay chỉ có một người dùng. Cô luôn luôn mặc đồ màu trắng
như để tang ai. Cô luôn chọn chiếc bàn nằm ở một góc, nơi trổ ra cái cửa sổ nhìn thấy phố xá sầm uất.
=> Nên thêm chữ "vào" ở giữa để câu văn mượt hơn.
=> Câu như để tang ai nghe thật lạnh gáy và rơn người
Cô luôn chỉ uống một cốc capuchino, và cốc còn lại bỏ đấy, cho tới khi bọt trên đó đã tan hết, cô mang nó về.
Dần dần cô trở thành khách quen của quán. Ai cũng biết cô tên là Mori Ran. Và chiếc bàn đôi ở gần cửa sổ nhìn ra phố xá gần như là chỗ của cô.
Suzuki đặt hai cốc cà phê xuống trước mặt Ran. Cô phục vụ viên năm nay học năm cuối Đại học Báo chí, tới đây làm thêm. Cô nàng đã suy nghĩ ngày đêm về đề tài “Cuộc đời riêng của một con người” mà ông thầy khó tính giao cho.
Và trực giác yêu cầu cô phỏng vấn cô gái này.
“Chào cô Mori, tôi là Suzuki. Tôi học năm cuối đại học Báo chí, và tôi có một bài tập cần cô hợp tác. Cô có vui lòng?”
Ran ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách dạy viết báo, nhìn cô phục vụ.
Cô ấy… rất giống cô của năm năm về trước…
Ran chỉnh lại chiếc kính trên khuôn mặt, đặt cuốn sách vào chiếc cặp da bên người. Cô cười khẽ:
“Mời cô Suzuki ngồi xuống. Tôi có thể giúp gì được cho cô?”
“Tôi có thể phỏng vấn cô một số câu không?”
“Cô cứ tự nhiên.”
“Cô là khách quen của quán, đến đây từ lúc quán mới khai trương đúng không? Vào mỗi chiều thứ năm và bảy, cô đều tới đây, suốt năm năm trời?”
“Ừm, cô nói đúng.”
“Tại sao cô lại chọn những chiều thứ năm và bảy? Tại sao cô lại luôn gọi Capuchino trộn cacao mà không phải thứ khác? Tại sao cô luôn gọi hai cốc capuchino? Và… ừm… tại sao khi tới đây, cô luôn mặc đồ trắng?”
Bỗng dưng Ran mỉm cười, một nụ cười không thể gọi tên. Cô chỉnh lại kính như một thói quen, gõ nhẹ xuống bàn.
“Cô Suzuki, cô kém tôi năm tuổi. Tôi có thể gọi cô là ‘em’ không?”
“Đương nhiên.”
=> Câu này, nghe nó thật bất lịch sự. Em thấy thế không?
“Em à.”
<Nên cách dòng giữa câu thoại và câu miêu tả>
Ran nhìn ra cửa sổ, đôi mắt xa xăm như nhớ về một điều gì đó rất thiêng liêng…
<Cách dòng cho đẹp mắt.>
“Năm năm về trước cũng là khi quán này khai trương.
Trước đó, quán thuộc sở hữu của một người phụ nữ họ Kudo…”
=> Lặp từ quán, ngương gạo từ "Trước đó"
“Chị đã đến đây rất nhiều năm. Người phụ nữ họ Kudo ấy là bạn của mẹ chị. Dì ấy có một cậu con trai ngang tuổi chị. Bọn chị… có thể gọi là thanh mai trúc mã từ bé. Cậu ấy giỏi chơi bóng, thích vĩ cầm, mê đắm Sherlock Holmes và các vụ án. Chị chưa từng thấy ai có suy luận sắc sảo như cậu ấy.”
“Chị và cậu ấy cùng vào Đại học Tokyo. Chị ở khoa Báo chí, cũng như em bây giờ. Cậu ấy vào khoa Tự nhiên. Bọn chị thường hay đi chơi, xem phim, và uống cà phê ở quán này của mẹ cậu ấy. Cậu ấy thích cà phê đen hơn là capuchino, nhưng chị lại ưa thứ đồ uống ngòn ngọt có bọt sữa này hơn. Vì thế chị luôn bắt ép cậu ấy uống món cà phê nổi tiếng của Ý. Chị và cậu ấy luôn ngồi ở cái bàn này, nhìn ra phố xá.”
“Uống được bốn năm…” Ran bỗng bật cười. “Một ngày, cậu ấy nộ khí xung thiên, bảo rằng không bao giờ muốn uống capuchino nữa. Cậu ấy còn bảo ngọt quá, ngọt chết đi được, cậu ấy ghét ngọt. Chị buồn cười quá, vớ lấy bình chocolate chảy ở bên cạnh đổ hết vào cốc của cậu ấy, còn bảo cậu thích đắng chứ gì, chocolate cũng đắng, pha cho cậu nè, thôi uống tạm đi nhé. Vĩnh viễn chị cũng không quên gương mặt cậu ấy
thộn ra như thế nào trước hành động của chị.”
=> Từ thộn nghe không hợp và không có nghĩa, em có thể thay bằng từ khác chứ?
“
Ai ngờ, hôm đó cũng là lần uống cà phê cuối cùng bên nhau.”
=> Nên thay bằng từ "Thật không ngờ", em thấy sao?
“Em có biết vụ tổ chức Black Crow vừa được đưa ra trước pháp luật năm năm trước không? Vụ đó đã khiến cả thế giới bàng hoàng. Nước nào cũng có tổ chức ấy nhúng tay vào, đặc biệt là Nhật Bản và Mỹ, cũng phải hơn năm mươi năm rồi ấy. Thế mà chính quyền không biết lấy một chữ về nó. Buồn cười! Cuối cùng, để phanh phui được nó ra, vẫn phải nhờ tới rất nhiều người dâng hiến công sức, thời gian, máu… và cả tính mạng.”
=> Hừm... 50 năm, ấy vậy mà không biết? Đã vậy còn có rất nhiều nước bị nữa. Em có biết, nước Mỹ có rất nhiều hacker không? Có rất nhiều hacker đến thế, mà vẫn không phát hiện thì hơi vô lí rồi.
Bây giờ, thì Sonoko đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó…
“Trong những người hy sinh để chiến đấu, có rất nhiều các cảnh sát, có rất nhiều người thuộc quân đội. Và có cả bạn chị.”
“Bạn chị… đã hạ được cánh tay phải của tên trùm khi cuộc chiến dần kết thúc. Hắn… đáng lẽ nên chết một mình. Nhưng… sau khi gục xuống, hắn lấy chút sức tàn cuối cùng bắn thẳng vào tim cậu ấy.”
=> Hừm... một người đã ngất ra đất, làm sao mà bắn được luôn vào tim nhỉ? Chẳng lẽ Shinichi lại đứng đó sau khi giết nó sao? Còn chi tiết nữa hơi vô lí. Bắn phế một cánh tay, không thể nào chết được. Chắc chắn là như vậy.
“Ba của chị… đã kể với chị như thế…”
“Chị chỉ tiếc… tiếc trước đó không cười với cậu ấy nhiều hơn, không kể cho cậu ấy nhiều chuyện hơn, không nói nổi với cậu ấy rằng ‘Mình thích cậu’.”
“Từ đó đến giờ, chị vẫn đều đặn tới đây mỗi chiều thứ năm, thứ bảy, mặc áo màu trắng như màu đồng phục, gọi hai cốc capuchino cùng với chocolate, ngồi đây và nhìn ra phố xá… Tất cả là để nhớ về cậu ấy.”
Ran cười, cầm cái cặp da lên.
“Chị về đây. Câu chuyện của chị, em chỉ cần coi như một làn hương cà phê bay ra từ quán nhỏ là được. Mùi hương ấy mà, nếu ngửi đều đều ngày tháng năm, chắc chắn nó sẽ in đậm trong tâm trí, nhưng nếu chỉ thoảng qua thì hiếm khi người ta thắc mắc nó đến từ đâu. Cô bé, em còn trẻ, không nên nhớ những thứ này. À, mà tiền cà phê chị trả rồi nhé.”
Trong khi Sonoko đang dõi theo bóng lưng Ran dưới ánh nắng
bay vào từ cửa chính, khuỷu tay cô bất chợt đụng phải cái cốc capuchino còn đầy nằm trên bàn.
=> Từ bay nghe nó cứ sao sao á. Mà của chính thì liên quan gì đến chỗ Ran đang ngồi nhỉ?
“Chị ấy… không cầm nó về nữa sao?”
Note: Ai hiểu được câu chuyện này, comt ra đây :3. Ta sẽ tặng một truyện ngắn cho người đó :v.