[Oneshot] Bất chợt ngày mưa

Trạng thái
Chủ đề đang đóng.

mooniuNAn

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
2/3/2016
Bài viết
37
Oneshot : Bất chợt ngày mưa .
Author : mooniunan
Disclairmer : Nhân vật thuộc về Aoyama Gosho .
Rating : K+
Genre : school .
Pairing : ShinRan .
....

" Tôi luôn yêu thích những ngày mưa bất chợt như thế . "



---------

I.

Ngày hôm nay , tôi bắt đầu học buổi đầu tiên của năm lớp 11 . Trời trong xanh , gió mát lạnh , tôi nao nức trong lòng , tôi có thể gặp Shinichi rồi . Tôi rất nhớ Shinichi , mấy tháng hè cũng không chạm mặt nhau , có vài dịp trường tổ chức lao động hè thì cũng có gặp nhưng nói chuyện nhiều . Căn bản , Shinichi hài hước , tôi cũng hài hước nhưng sự hài hước của hai chúng tôi không liên quan gì đến nhau . Tôi nói , Shinichi không nghe . Shinichi nói , tôi nghe . Cậu ấy không phải nói cho mình tôi , mà là nói cho tất cả . Shinichi là người mở màn , tôi hưởng ứng , mọi người hưởng ứng . Chỉ là vài câu nói trêu đùa , châm chọc nhau , nhưng tôi rất thích . Có vẻ khiếu hài hước của tôi được truyền cảm hứng từ Shinichi , sau đó tôi thay đổi dần phong cách đấy , biến nó thành của riêng tôi. Và rồi , khiếu hài hước của hai chúng tôi đối lập nhau .

Tôi muốn sự chú ý của Shinichi .
Lôi kéo được sự chú ý của Shinichi , nhưng tôi không kéo dài được sự chú ý đó quá lâu , đơn giản , Shinichi quay ra đáp lại câu nói của tôi , sau đó quay đi luôn.

Chán !

Tôi muốn được Shinichi trêu chọc .
Không khó nhưng cũng không dễ , để được Shinichi trêu chọc , chắc chắn , tôi phải nói câu gì đó châm chọc Shinichi , rồi sau đó , chúng tôi cứ cãi qua cãi lại . Và người kết thúc luôn là Shinichi , Shinichi rất biết ăn nói , biết dùng từ ngữ nên cậu ấy luôn làm tôi á khẩu . Khi tôi và Shinichi cãi nhau có hai trường hợp xảy ra . Một là Shinichi cảm thấy nhàm chán khi đôi co với tôi nên chấm dứt nó siêu nhanh , hai là cậu ấy thích trêu chọc tôi , nên cố tình kéo dài . Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ thấy trường hợp số ai xảy ra cả .

Thất bại !

Tôi thích được Shinichi đánh .
Nghe vẻ kì cục nhưng tôi thích . Đó là một cái cảm giác vô cùng khó tả . Không phải là quá yêu thích nhưng cũng không phải là quá chán ghét . Những cú đánh đấm của Shinichi thật sự đau , nhưng chính những cú đánh này lôi kéo sự chú ý của Shinichi . Khi cậu ấy đánh tôi kêu đau , sau đó đánh trả . Cậu ấy lại càng chú ý hơn .

Tuyệt !

Tôi muốn học Toán .
Không liên quan chút nào nhưng rất rất liên quan đấy . Khi học Toán tôi nắm thế chủ động hơn các môn khác , điển hình là môn Văn và Anh . Học Văn tôi không biết phải ghi gì , phải diễn tả theo cách gì , còn Shinichi viết văn rất hay . Tôi cảm thấy buồn thay bản thân mình , một đứa con gái văn phong vốn dĩ phải bay bổng hơn một đứa con trai , tôi ngược lại đấy . Còn môn Anh , rõ ràng tôi và Shinichi đều học rất tốt . Cậu ấy không hỏi tôi bất kì một câu gì cả , thỉnh thoảng cậu ấy quay ra hỏi tôi từ này nghĩa là gì ,... . Và điều đáng nói là những từ đó tôi đều không biết . Quay lại vấn đề " Vì sao tôi thích học Toán ? " , đơn giản , tôi giỏi hơn Shinichi . Cậu ấy luôn bắt chuyện với tôi để hỏi bài , điều này tôi rất thích . Nhưng đáng buồn hơn , số lần hỏi bài không quá nhiều .

....

II.

Hôm nay là buổi đầu tiên nhưng tôi muộn hơn so với mọi ngày , các cậu biết vì sao tôi thích đi sớm không ? Tôi muốn đến lớp nói chuyện với các bạn . Thực ra là để nói chuyện với Shinichi . Shinichi đi muộn hơn tôi 15, 20 phút lận , thế nên nói chuyện vô cùng ít . 15 phút còn lại cũng chỉ nói chuyện vài câu chuyện hài hước , nhưng chắc các cậu cũng biết phong cách của chúng tôi đối lập nhau . Vì là học hè nên không có ra chơi nên không có cơ hội nói chuyện nhiều .

Tôi ngồi mân mê cây bút , trong đầu rối loạn vô cùng . Hôm nay học Văn , tôi không biết phải ghi những gì nên cứ thế ngồi nhìn loạn xạ khắp lớp .

" Đùng ! "

Tôi và các bạn khác trong lớp giật mình , trời đen kịt . Tám giờ sáng mà cứ như 5 , 6 giờ tối . Trời đổ mưa , rào rào , rào rào . Tôi lo lắng .

Tiếng trống kết thúc một buổi học nhàm chán của tôi , nhưng trời bên ngoài vẫn đổ mưa . Tôi không mang theo bất kì thứ gì cả , đi mưa về chắc ốm chết . Mưa càng to dần , dấu hiệu ngớt mưa không thấy , chỉ thấy sân trường đã ngập nước . Tôi liếc trộm Shinichi , cậu ấy cũng đứng ngồi không yên , tự dưng cậu ấy quay ra nhìn tôi , tôi giật mình quay đi , Shinichi đã đi đến chỗ tôi đang ngồi .


" Chúng ta ngồi lại nói chuyện , ngớt mưa rồi về ."

Tôi gật đầu một cái .

Trời mưa bé hơi chút nhưng chưa có dấu hiệu ngừng . Trong lớp , tôi và Shinichi ngồi nói chuyện , trêu chọc nhau . Lâu lắm rồi , tôi không có cảm giác này. Lần này tôi chả cần phải lôi kéo sự chú ý của cậu ấy , cũng không phải châm chọc cậu ấy . Và cũng là lần đầu tiên , Shinichi kéo dài cuộc nói chuyện của chúng tôi như vậy .

" Tớ thấy khiếu hài hước của chúng ta hợp nhau đấy . "

Hợp nhau cái đầu cậu ấy , đối lập nhau đó cha già .


" Ran này."

" Ừ ."

" Chúng ta cứ nói chuyện , trêu đùa nhau mãi nhé ."


Xem ra cậu ấy thích nói chuyện với tôi rồi , sau này không cần phải lôi kéo cậu ấy nữa rồi .

" Được."

Tôi nói xong , liền đánh ngay một cái vào người Shinichi . Sau đó liền bị cậu ấy ghi cổ xuống , bắt xin lỗi .


" Xin lỗi tớ chưa !"


Tôi lăc đầu . Cậu ấy ghì mạnh hơn , tôi cấu vào bàn tay cậu ấy , cậu ấy càng siết chặt hơn . Cuối cùng , cậu ấy đành buông ra .


Ngoài trời , mưa cũng ngớt đi .


____________

Mai này ,có ai hỏi vì sao chúng tôi thích những ngày mưa bất chợt , chúng tôi đều trả lời .

" Vì tôi có thể nói chuyện với người bạn thân của tôi ."

.......

End .


Ý tưởng của shot này lấy cảm hứng từ một ngày bất chợt mưa của tác giả .
 
Hiệu chỉnh:
Chào bạn. Cũng lâu lắm rồi mình không comt fic và cũng lâu lắm rồi mới tử tế thái độ mà đọc fan fic Conan.

Cũng lâu rồi mới thấy giữa một rừng ngôn tình phong phú có một fic school life nhẹ nhàng mang văn phong Việt Nam, thực ra là giống những light novel Nhật Bản dưới giọng văn của dịch giả Việt Nam hơn. Có lẽ vì bạn xây dựng khung hình Việt Nam quá nên khiến mình có cảm giác như thế chăng? ;))

Mình vốn không thích đào bới văn phong vì theo mình văn phong mỗi người nên có chất riêng, tự bản thân phát triển và ở mỗi lứa tuổi thì thị hiếu là khác nhau. Một đứa nhóc thiếu niên đi khom lưng, đeo râu trắng không có nghĩa cậu ta sẽ trở thành một ông già hom hem đúng không? :))

"Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn." Lorca đã nói thế mà. :)) Mình nghĩ viết văn chỉ nên định hướng, không nên áp đặt. Tốt nhất là tác giả tự thân vận động, tìm hướng đi cho mình.

À... có lẽ mình đi hơi xa... mình chỉ muốn nói mình thích fic của bạn, thích cách bạn diễn đạt cảm xúc. Bạn làm mình nhớ đến một vài chuyện dễ thương trước kia, cũng dễ thương và trong sáng thế này.

Diễn đạt mà chạm vào cảm xúc của độc giả tức là bạn đã thành công rồi. Và có lẽ văn phong của bạn sử dụng ngôi thứ nhất, tự sự chân thực, dung dị và nổi bật nên mới thôi thúc mình like và com chăng?

Sau này nhiều tuổi hơn, có khi bạn không còn thích kiểu viết này nữa, nhưng không sao, mình muốn động viên bạn hãy tự tin mà thử nghiệm. Mình nói thế vì mình thấy tiềm năng ở bạn. Viết mấy lời này có vẻ làm cao vì thực ra mình vẫn còn non tay lắm. :)) Mong các tiền bối có dạo qua chớ chê cười. ;))

Ngoài ra bạn vướng phải lỗi word nhé. Dấu chấm, dấu phẩy đặt không đúng vị trí. Lỗi trình bày cũng ảnh hưởng đến cảm tình của người đọc lắm nhé. Quan điểm của mình là món ăn ngon trước tiên phải đẹp mắt. Trừ phi là bẩm sinh đã thế, vô phương cứu chữa, cái gì có thể cải thiện cho đẹp vẫn phải cải thiện.

Thế thôi, có lẽ mình lảm nhảm lạc đề hơi bị nhiều. Vì lâu lắm không com mà. Nếu làm phiền, xin lỗi bạn nhé. Chúc bạn vui vẻ. ^^ Cảm ơn đã viết fic.
 
Hiệu chỉnh:
@Dragon Princess cảm ơn cậu vì những lời góp ý rất chân thành . Đây là shot thứ hai mình đều lấy ý tưởng từ chính cuộc sống của mình , và mình đều được chứng kiến . Trong oneshot này , mình cho mình là nhân vật chính và viết shot theo những gì mình đã trải . Mình không nghĩ mình sẽ được nhận những lời khen như vậy đâu *cười* . Dù sao cũng cảm ơn lời khen , lời động viên của cậu .



Cảm ơn !!! [emoji813]️[emoji813]️[emoji813]️


Sent from my iPhone using KSV
 
Trạng thái
Chủ đề đang đóng.
×
Quay lại
Top Bottom