[Oneshot] Anh...biết yêu ư?

Bạn thấy fanfic này thế nào?

  • Hay

    Số phiếu: 33 76,7%
  • Bình thường

    Số phiếu: 6 14,0%
  • Dở

    Số phiếu: 3 7,0%
  • Nhận xét khác (Ghi rõ)

    Số phiếu: 1 2,3%

  • Số người tham gia
    43

keohamhap

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/10/2013
Bài viết
876
Title: Anh...biết yêu ư?
Author: keohamhap
Pairings: Gin x Sherry
Rating: K+
Genre: Tình cảm
Status: Đã hoàn thành
Disclaimer: Tất cả các nhân vật đều thuộc về bác AG, nhưng mình mượn họ trong fanfic này ;))
Summary: Vâng, câu chuyện tôi sắp kể dưới đây là một câu chuyện theo mô típ khá quen thuộc, về anh - một sát thủ lão luyện, một con người máu lạnh giết người không ghê tay, một con người mà dường như, sự thiếu thốn tình cảm cùng sự xô đẩy của dòng đời đã khiến trái tim anh hóa thành đá lạnh. Người ta nói anh là một con quái vật đội lốt chàng trai, mà khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của chàng trai ấy, người ta có cảm giác ớn lạnh ghê sợ chạy dọc sống lưng...
Các bạn đoán đúng rồi đấy, anh là Gin, người có trái tim bằng đá. Câu chuyện kể về một phép màu: trái tim bằng đá đã biết rung động, và còn hơn thế, biết yêu... Anh đã yêu cô...
Đọc tiếp
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đông. Tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ. Những bông tuyết trắng lất phất bay, đậu vào cửa sổ như muốn làm quen với người con gái ấy. Sau ô cửa sổ, đôi mắt xanh biếc nhìn xa xăm, chứa đựng biết bao điều bí mật, bao tâm sự không biết tỏ cùng ai. Trước đôi mắt ấy giờ đây chỉ là một khoảng không trắng xóa, mờ mịt và vô tận như nỗi nhớ của cô dành cho anh.

Cô, Miyano Shiho, sẽ không bao giờ quên ngày này năm đó, cái ngày mà chính tay cô đã bắn người con trai mình yêu. Cô yêu anh, trước đây và bây giờ vẫn vậy, nhưng anh, anh đã phản bội cô, đã chọn tổ chức thay vì cô. Cô sẽ khắc sâu trong tim từng giây phút ngày hôm đó, nhớ tiếng súng khô khốc mà cô dồn hết mọi thù hận, căm ghét của mình với anh vào đó.

Hôm đó cũng là một ngày có tuyết, nhưng khác với hôm nay, ngày hôm đó tuyết như dữ dội hơn, lạnh lẽo hơn, “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” Tuyết như hiểu lòng anh, hiểu lòng cô… Cả hai đều đang đứng dưới bão tuyết, nhưng bão tuyết đâu có là gì so với cơn bão lòng đang trào dâng trong lòng? Mặt đối mặt, cô nhìn anh với đôi mắt đầy phẫn nộ, căm hận, đôi mắt xanh như muốn đun chảy cả tuyết, và cả anh. Anh chỉ đứng đó, không nói, mái tóc bạch kim bị tuyết phủ trắng xóa. Vẫn đôi mắt vô hồn như thường ngày, Gin bất động, sẵn sàng chờ đón hình phạt mà cô dành cho anh…



“Shiho, anh yêu em…”



ĐOÀNG!!!







Âm thanh mà cô nghe thấy trong lần cuối ở cùng anh là tiếng súng, hình ảnh cuối cùng của anh trong kí ức cô là một người con trai với mái tóc bạch kim đang ngã khuỵu xuống tuyết, tay ôm ngực trái. Máu anh chảy thành dòng trên nền tuyết trắng. Cô lạnh lùng quay bước… Máu loang lổ trên nền tuyết, chẳng phải là thứ cô thích hay sao? Nhưng tại sao trái tim cô lại quặn đau, tại sao nước mắt cô vẫn không ngừng chảy? Xung quanh cô giờ đây chỉ là tuyết, tuyết và tuyết mà thôi. Gió tuyết vẫn gào thét bên tai, như xoáy sâu thêm vào nỗi đau mất đi người mình yêu của cô gái. Và trong tiếng gió, Shiho vẫn nghe văng vẳng ba tiếng: “Anh…yêu…em…”



“Anh yêu em…” Anh ngồi trên ghế sô pha, tay cầm li rượu Gin, đôi mắt lạnh khẽ nhắm lại, là ngày hôm nay, cái ngày mà cũng như cô, anh không thể quên. Nó đã khắc sâu vào trái tim anh, cũng như vết sẹo trên ngực trái của anh vậy. Khẽ ngả người, anh thả mình trôi theo dòng hoài niệm…

Còn gì có thể đau khổ hơn việc bị bắn bởi chính người mình yêu? Anh không trách cô, vì anh đáng bị như vậy. Anh đã phản bội cô, đã làm cô đau khổ… Giờ đây, mọi việc đều đã qua, tổ chức đã bị trừ khử, những gì còn lại trong anh lúc này là nỗi dày vò, niềm nhớ nhung vô bờ bến mà anh dành cho cô. Với cô, anh đã chết. Có thể cô đã quên anh và có một cuộc sống mới, nhưng tình cảm của anh vẫn không bao giờ thay đổi, như màu trắng ở ngoài kia, mãi thủy chung, mãi thuần khiết. Anh yêu người con gái ấy như yêu tuyết vậy, một tình yêu chân thành, trong sáng, vẹn nguyên… Gin khẽ thở dài khi nghĩ lại chuyện đó, về người con gái mà anh sẽ chả bao giờ gặp lại…

Hai con người. Hai đôi mắt. Hai trái tim. Ở hai nơi xa xôi. Nhưng chung một nhịp đập. Và họ luôn tự nhủ: “Mình phải quên…”



Luân Đôn, 2 năm sau…

Shiho thong thả bước trên lớp tuyết mỏng. Đường phố Luân Đôn vào một sáng sớm đầu đông thật yên tĩnh. Những hàng cây phủ tuyết khẽ đu đưa theo gió, ánh nắng vẫn len lỏi qua các cành cây. Shiho hít thở không khí trong lành của buổi ban mai, ngắm tuyết, cô lại nhớ về anh. Giờ đây, với cô, anh chỉ còn là một hồi ức đẹp… Đúng. Cô đã quên được anh, và cô sẽ có khởi đầu mới tại nơi đây. Lần đâu tiên sau bao lâu, cô lại mỉm cười hạnh phúc…

Sau một bóng cây, một người con trai với tóc bạch kim cắt ngắn lặng ngắm cô, mỉm cười… Anh đã tìm được cô, và anh sẽ không để mất cô lần nữa. Gin cất tiếng gọi…



Shiho dừng bước, ngỡ ngàng, sửng sốt. Không, không thể là anh ấy… Cô vội quay đầu lại: là anh, đúng là anh rồi, bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt cô. Mọi thứ xúc cảm vội ùa về… Cô chợt nhận ra một điều: cô chưa quên anh, chưa hề, cô chỉ cố chôn vùi nó trong trái tim mà thôi. Trong niềm hạnh phúc vỡ òa, cô chạy về phía anh, nhanh thật nhanh, như sợ rằng nếu chậm trễ, cô sẽ mất anh lần nữa…

Tuyết vẫn rơi. Những bông tuyết kia đã chứng kiến mọi chuyện giữa cô và anh. Và giờ đây, có bông tuyết chứng giám, anh và cô sẽ không bao giờ xa nhau nữa…mãi mãi…
THE END​
 
Hiệu chỉnh:
Kẹo muội viết hay nha!
À, xanh biếc chứ không phải xanh biết nha muội!;)
 
Đây là fic của kẹo nên HA rất chi là ủng hộ, tuy nhiên HA vẫn muốn lưu ý với kẹo một số lỗi nhỏ :)


Lối hành văn của kẹo nhẹ nhàng, giản dị, không quá cầu kì hoa mĩ nhưng hầu như đều xuất phát từ chính suy nghĩ thật, được viết bằng cảm xúc của kẹo, điều này đáng quý nha.
KenhSinhVien-hoa.gif


Dù vậy, câu văn vẫn còn hơi thô và ngắn, và được ngắt quãng không hợp lí lắm. Giống như bản Rolling in the deep của Adele :), giai điệu của bài hát ấy cũng giống như cách ngắt nhịp văn của kẹo vậy.
KenhSinhVien-063.gif

Còn gì có thể đau khổ hơn việc bị bắn bởi chính người mình yêu? Anh không trách cô, vì anh đáng bị như vậy. Anh đã phản bội cô, đã làm cô đau khổ… Giờ đây, mọi việc đều đã qua, tổ chức đã bị trừ khử, những gì còn lại trong anh lúc này là nỗi dày vò, niềm nhớ nhung vô bờ bến mà anh dành cho cô. Với cô, anh đã chết. Có thể cô đã quên anh và có một cuộc sống mới, nhưng tình cảm của anh vẫn không bao giờ thay đổi, như màu trắng ở ngoài kia, mãi thủy chung, mãi thuần khiết. Anh yêu người con gái ấy như yêu tuyết vậy, một tình yêu chân thành, trong sáng, vẹn nguyên… Gin khẽ thở dài khi nghĩ lại chuyện đó, về người con gái mà anh sẽ chả bao giờ gặp lại…


Shiho thong thả bước trên lớp tuyết mỏng. Đường phố Luân Đôn vào một sáng sớm đầu đông thật yên tĩnh. Những hàng cây phủ tuyết khẽ đu đưa theo gió, ánh nắng vẫn len lỏi qua các cành cây. Shiho hít thở không khí trong lành của buổi ban mai, ngắm tuyết, cô lại nhớ về anh. Giờ đây, với cô, anh chỉ còn là một hồi ức đẹp… Đúng. Cô đã quên được anh, và cô sẽ có khởi đầu mới tại nơi đây. Lần đâu tiên sau bao lâu, cô lại mỉm cười hạnh phúc…


Về lỗi lặp từ thì kẹo phải chú ý hơn, có nhiều chỗ bị lặp nhiều quá gây nhàm chán. Kẹo có thể thay từ “cô” và “anh” bằng từ khác như “Shiho” và “gin” này. Từ "tuyết "được lặp lại không dưới 20 lần ="=
Anh không trách cô, vì anh đáng bị như vậy. Anh đã phản bội cô, đã làm cô đau khổ… Giờ đây, mọi việc đều đã qua, tổ chức đã bị trừ khử, những gì còn lại trong anh lúc này là nỗi dày vò, niềm nhớ nhung vô bờ bến mà anh dành cho cô. Với cô, anh đã chết. Có thể cô đã quên anh và có một cuộc sống mới, nhưng tình cảm của anh vẫn không bao giờ thay đổi, như màu trắng ở ngoài kia, mãi thủy chung, mãi thuần khiết.
Chỗ này có thể đổi thành:
Anh không trách cô, vì anh đáng bị như vậy. Người đã phản bội cô, đã làm cô đau khổ… Giờ đây, mọi việc đều đã qua, tổ chức đã bị trừ khử, những gì còn lại trong anh lúc này là nỗi dày vò, niềm nhớ nhung vô bờ bến mà anh dành cho người con gái ấy. Trong kí ức của Shiho, anh đã chết. Có thể cô đã quên anh và có một cuộc sống mới, nhưng tình cảm này vẫn không bao giờ thay đổi, như màu trắng ở ngoài kia, mãi thủy chung, mãi thuần khiết.


Đây là oneshot về cảm nghĩ của các nhân vật dành cho nhau đan xen với tình tiết không quá cao trào hay phức tạp nhưng dường như phần cảm xúc được thiên về nhiều hơn, cốt truyện thì có thể tóm tắt bằng một câu =’=.

Độ dài thì có vè hơi ngắn so với các oneshot bình thường, kẹo có thể tập trung mở rộng thêm các tình tiết, cho thêm phần gay cấn ( càng bi thảm càng tốt =))), miêu tả kĩ hơn một chút, chau chuốt câu văn thêm một tẹo ( chắc sẽ bớt khó hiểu hơn vì chính HA cũng chưa hiểu lắm =”=)
HA góp ý thế thôi, hóng fic sau của kẹo :)
 
Chào bạn au, mình đã đọc fic này và mình góp chút cảm nhận nho nhỏ nhé ^^
Đầu tiên, mình nghĩ ý tưởng của bạn cũng rất hay, yêu và hận, đau khổ là điều tất yếu. Nhưng mình thấy nó chưa đủ độ dài lắm (dù là oneshot) để bộc lộ hết được những tâm lý phức tạp của nv, vẫn còn gói gọn là nỗi nhớ, đau khổ chưa thật sâu sắc. Cách giải quyết có hơi chóng vánh, khá đột ngột (ở phần cuối).
Về cách diễn đạt và dùng từ mình không ý kiến nhiều. Giọng văn của bạn mềm, khá trôi chảy, nhất là đoạn mở đầu, mình thích cách "làm quen" của tuyết với cô gái ^^
Cô sẽ khắc sâu trong tim từng giây phút ngày hôm đó, nhớ tiếng súng khô khốc mà cô dồn hết mọi thù hận, căm ghét của mình với anh vào đó.
Hôm đó cũng là một ngày có tuyết, nhưng khác với hôm nay, ngày hôm đó tuyết như dữ dội hơn, lạnh lẽo hơn, “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” Tuyết như hiểu lòng anh, hiểu lòng cô…
Đoạn này lặp từ. và theo mình nên ngắt chỗ này : ...lạnh lẽo hơn. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?” , tuyết như hiểu lòng anh, hiểu lòng cô… sẽ hợp hơn ^^
Mặt đối mặt, cô nhìn anh với đôi mắt đầy phẫn nộ, căm hận, đôi mắt xanh như muốn đun chảy cả tuyết, và cả anh.
Thật ra mình chưa hiểu lắm nỗi hận của Shiho là gì, để cô phải ra tay với Gin. Chắc hẳn nó phải dữ dội lắm, nên trong đôi mắt ấy chỉ có căm thù, hoàn toàn không đau khổ vì tình yêu. Gin cũng vậy, theo cá nhân mình, nếu đối diện với người yêu trong tay là cây súng, muốn giết chết mình, thì khó bình tâm với đôi mắt vô hồn như vậy, hơn nữa lúc này chỉ có 2 người, Gin thể hiện tình cảm cũng không ai ngoài Shiho thấy :D
Âm thanh mà cô nghe thấy trong lần cuối ở cùng anh là tiếng súng, hình ảnh cuối cùng của anh trong kí ức cô là một người con trai với mái tóc bạch kim đang ngã khuỵu xuống tuyết, tay ôm ngực trái.
Câu văn hơi gượng, và mình nghĩ họ còn gặp lại (theo fic) thì có thể là "Trong ngày định mệnh đó, âm thanh mà cô nghe thấy khi bên anh lần cuối, là tiếng súng...."
Máu anh chảy thành dòng trên nền tuyết trắng. Cô lạnh lùng quay bước… Máu loang lổ trên nền tuyết, chẳng phải là thứ cô thích hay sao?
Hai hình ảnh máu chảy đối lập nhau hoàn toàn, nhưng mình nghĩ loang lổ có vẻ hợp lí hơn, vì đang là bão tuyết :D
Xung quanh cô giờ đây chỉ là tuyết, tuyết và tuyết mà thôi
Mình nghĩ còn có Gin nữa mà :3 au nên tả thêm tâm trạng lúc Shiho đau đớn, căm giận, hỗn loạn như thế nào thì mới tưởng tượng đang 1 mình ^^
về người con gái mà anh sẽ chả bao giờ gặp lại…
"chẳng" hoặc "không" nghe được hơn bạn ạ ^^
Và đoạn kết, 2 người gặp lại nhau. Sao mình cảm giác nó đột ngột, qua loa quá T.T vì tình yêu song song với thù hận, chẳng lẽ dễ dàng vứt bỏ đơn giản thế sao. Shiho khẳng định đã quên Gin, nhưng cuối cùng vừa gặp đã phủ định tất cả :3 Và Gin, chẳng lẽ anh không sợ khi gặp lại, cô vẫn chưa tha thứ cho anh sao? Nếu đủ căm giận để giết anh, thì quên anh là không dễ, và gặp anh rồi mừng rỡ càng khó hơn. Mình nghĩ họ đứng mặt đối mặt là được :D
Ừm, mình chỉ nói lên vài cảm nhận chủ quan.
Dù sao thì....chúc bạn càng viết nhiều và hay hơn nhé ^^
 
Gin thích Shiho ư ? !!! Không thể tin nổi nhưng mà tôi thích truyện này à nha . Mong cậu sẽ viết nhiều truyện mới về mối quan hệ của hai người nha tác giả à:KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12::KSV@12:

sao lại cho gin máu lạnh có kết cục như vậy:KSV@14::KSV@14::KSV@14:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom